- Bạn học này, cậu mau nói chuyện đi.
Cô cảnh sát trẻ tay cầm bút và giấy, vốn dĩ chuẩn bị ghi, đợi một lúc lâu không thấy có chút động tĩnh nào, không nhịn được ngẩng đầu lên thúc giục.
- Tôi…..Tôi không biết.
Rốt cục Tiêu Biệt Ly trả lời.
- Cậu không biết, sao cậu có thể không biết chứ?
Nữ cảnh sát trẻ rõ ràng rất bất mãn, gấp quyển sổ lại:
- Bạn học này, cậu nên biết rằng, hiện tại mặc dù chúng tôi bảo cậu hỗ trợ điều tra, nhưng cũng là đang giúp cậu tìm ra người gây tai nạn, trả lại công bằng cho cậu, trả lại sự yên ổn cho xã hội, cậu không phối hợp như vậy, cậu nên biết, chúng tôi cũng có thể chỉ lập hồ sơ mà không cần điều tra tường tận tỉ mỉ.
Mẹ Lâm cuống quýt đi tới:
- Tiểu Phi, mẹ biết con đau, hiện tại thân thể không thoải mái, nhưng con hãy nghĩ lại thật kỹ, chẳng lẽ con không nhớ chút gì chuyện xảy ra ngày hôm đó sao?
Nhìn ánh mắt lo lắng và quan tâm của mẹ Lâm, Tiêu Biệt Ly cảm thấy có chút áy náy, thần trí của mình ở trong thân thể con trai bà ấy, có phải cũng nên làm cho bà ấy chút việc không, nghĩ tới đó trong lòng khẽ dao động, nghĩ tới mấy hình ảnh trong đầu lúc mấy tỉnh dậy:
- Các người đợi chút, tôi phải nghĩ đã.
Nhìn cậu ta chậm rãi nhắm mắt lại, nữ cảnh sát trẻ thở dài một tiếng, cảnh sát trung niên kia thì lại có tính nhẫn nại, giơ tay ngừng lại sự bất mãn của đồng nghiệp.
Chỉ là trong một chốc, đầu óc Tiêu Biệt Ly mơ hồ lại hiện ra hình ảnh người thanh niên ốm yếu kia, không khỏi có chút vui mừng, nếu như thật sự có thể đánh thức được ý thức của Lâm Dật Phi, đối với bản thân mình mà nói, cũng có thể là một sự trợ giúp.
Dù sao, đối với thời đại này, bản thân vẫn còn rất lạ lẫm, nếu như có thể thường xuyên nhớ lại chút ký ức của Lâm Dật Phi, sẽ có thêm nhiều sự trợ giúp hơn trong với việc mình thích ứng với thời đại này.
Trong đầu bộ dạng Lâm Dật Phi hoảng hốt đi trên đường, hồn bay phách lạc, Tiêu Biệt Ly có chút bất mãn, nhìn bộ dạng cậu ta suy sụp tinh thần như vậy, nếu như ở trong quân Nhạc Gia thì loại tinh thần này, sớm đã bị lôi ra đánh, đột nhiên cả người chấn động, một tiếng còi chói tai vang lên phía trước Lâm Dật Phi, ‘Phanh’ một tiếng lớn, Lâm Dật Phi đã bay lên, rồi lại nặng nề rơi xuống mặt đất.
Trên mặt đột nhiên lộ ra thần sắc tức giận, Tiêu Biệt Ly nhìn người thanh niên kia giãy dụa muốn đứng dậy, thứ quái vật có bốn bánh kia lại vọt lên, người thanh niên không kịp tránh đi, lại bị đâm một lần nữa, lăn đến một góc trên vỉa hè, đầu bị đụng vào một tảng đá lớn, không rên một tiếng, đã mất đi tri giác.
Cảm giác được đầu mình có chút đau đớn, Tiêu Biệt Ly thầm mắng một tiếng, đúng rồi, đây không phải là đầu của mình, cái đầu này là của Lâm Dật Phi, thứ duy nhất thuộc về mình chính là thần trí, tuy rằng hắn không rõ rốt cục là chuyện gì, nhưng cũng biết rằng quái vật đó một lòng muốn lấy tính mạng của người thanh niên này, mà không phải chỉ là một vụ tai nạn đơn giản thông thường.
- Là một con quái vật màu đen có bốn bánh đâm vào người Lâm Dật Phi, ồ, cũng chính là người tôi.
Tiêu Biệt Ly biết nếu như không thừa nhận mình là Lâm Dật Phi, đoán chừng rất nhanh sẽ lại phải chịu thêm một mũi tiêm nữa.
- Quái vật màu đen có bốn bánh?
Người cảnh sát trung niên nhướn máy, nhất thời không hiểu được người thanh niên trên giường bệnh đang nói cái gì.
- Xe con màu đen chính là xe con màu đen, còn cái gì mà quái vật màu đen có bốn bánh xe chứ.
Nữ cảnh sát thở dài một câu, dùng bút ghi lại trên giấy:
- Xấu hổ là người tài của trường đại học trọng điểm, đến nói cũng không biết nói chuyện.
Người cảnh sát trung niên nghe thấy đồng nghiệp lẩm bẩm, lúc này mới hiểu ra, không nhịn nổi cười.
- Sau đó Lâm…Tôi lăn trên mặt đất, cái con bốn….xe con màu đen đó lại lao tới, đâm tôi vào trong góc, sau đó tôi mất đi tri giác.
Tiêu Biệt Ly chẳng những là thiên tài võ học, hơn nữa còn có khả năng nhìn qua là nhớ, nghe qua sẽ không quên, lúc này nói với người khác, chớp mắt liền dùng đến, mặc dù hắn không biết xe con màu đen là vật gì, đó giống như là xe ngựa ở thời đại của mình, chỉ là không có ngựa thì đi kiểu gì? Tiêu Biệt Ly có chút kỳ quái.
Bỗng nhiên lại nghĩ tới, nói rằng xe đẩy của Gia Cát Võ Hầu thời kỳ Tam Quốc tinh xảo tuyệt vời, người đời sau khó có thể đạt được, chẳng lẽ tay nghề triều đại này lại cao hơn Gia Cát Võ Hầu?
Cảnh sát trung niên nhíu mày, dường như sự việc lúc đó giống như những gì người thanh niên này nói, vậy đây không thể là một sự cố giao thông đơn giản, mà là có âm mưu mưu sát, tính chất vụ án cũng cách một trời một vực rồi.
- Cậu có nhìn thấy rõ biển số xe không?
Nữ cảnh sát trẻ hỏi.
Biển số xe? Tiêu Biệt Ly nghĩ một hồi lâu, do dự hỏi:
- Có phải là cái tấm biển ở phía trước….chữ?
- Phí lời.
Tuy rằng nữ cảnh sát gắng hết sức nhẫn nại, nhưng vẫn không nhịn được nói một câu, cô cảm thấy người mà mình đang đối mặt không phải là sinh viên, nhìn phản ứng và cách nói chuyện của cậu ta dường như chỉ số thông minh chỉ ngang với học sinh tiểu học, cũng có thể nói là thiểu năng trí tuệ, khó trách hiện nay đều nói sinh viên đương đại là sản phẩm của giáo dục dự thi, mắt ngước nhìn cao tay không sao với được không làm nổi chuyện gì.
Chỉ là một sự cố giao thông nho nhỏ, cậu ta cũng không thể miêu tả rõ ràng, rất khó tưởng tượng cậu ta lại là sinh viên khoa báo chí, khoa báo chí không yêu cầu mồm miệng lanh lợi, biết ăn nói sao, biểu hiện của cậu ta như vậy, cho dù là học khảo cổ thì người khác cũng ghét bỏ.
Hồ sơ trên tay cô ghi rõ ràng, Lâm Dật Phi, nam, hai mươi tuổi, sinh viên năm ba chuyên ngành báo chí đại học Chiết Thanh.
Vốn muốn nói mình không biết chính xác biển số xe là gì, trên thực tế cũng là như vậy, nhìn Hà Tú Lan, Tiêu Biệt Ly rốt cục lại nhịn lại ý nghĩ này:
- Có thể đem bút của cô, cho tôi mượn dùng được không?
Tiêu Biệt Ly tuy rằng không thể khẳng định đó là bút, nhưng dù sao nhìn thấy nữ cảnh sát trước mặt này viết chữ trên giấy, biết đó chắc chắn là công cụ con người dùng để viết chữ ở thời đại này.
Nữ cảnh sát ngẩn ra:
- Làm gì?
Đưa cây bút trên tay qua, nhìn cánh tay hắn, bên trên còn cắm hai kim truyền, nhíu mày:
- Cậu nói là được, tôi sẽ ghi lại.
Tiêu Biệt Ly duỗi tay ra, nắm tay lại, cảm thấy vấn đề không lớn, trong lòng cười khổ, nếu như tôi có thể nói ra thì phải phiền phức như vậy làm gì, tuy rằng hắn ta có thể tìm ra hồi ức khi đó từ trong ý thức của Lâm Dật Phi, nhưng lại không biết trên biển số xe đó vẽ cái gì, mặc dù cái này đối với người hiện đại mà nói là những chữ số rất đơn giản, nhưng hắn lại không biết.
Miễn cưỡng ghi lại vẽ lại cong vẹo biển số xe trong ký ức, Tiêu Biệt Ly cũng bất chấp ánh mắt kinh ngạc của người khác, khẳng định nói:
- Chính là cái này.
Trong lòng thầm nghĩ, thứ này khó dùng hơn nhiều so với bút lông, nhưng cũng là do từ trước tới nay hắn chưa từng dùng qua, không quen mà thôi, nếu như dùng nhiều chắc cũng thích ứng nhanh thôi.
Nữ cảnh sát trẻ cau mày nhận lấy giấy bút, đối với những chữ số mà sinh viên ở trước mặt này viết ra chỉ có thể dùng từ chó leo núi để hình dùng, nhưng vẫn may không ảnh hưởng tới việc cô nhận ra biển số xe.
- Đội trưởng Triệu, chúng ta cần phải quay về điều tra biển số xe này mới có thể biết được chủ xe gây tai nạn là ai.
Triệu đội trưởng gật gật đầu, chào bác sĩ Tần, lại dặn dò bảo Lâm Dật Phi an tâm dưỡng bệnh, sau khi nói mấy câu khẳng định sẽ bắt được người gây tai nạn ra chịu tội trước pháp luật, rồi xoay người rời đi.
Bác sĩ Tần đi tới trước giường Tiêu Biệt Ly, mới hỏi hai câu bệnh tình, lại nghe thấy phía sau có một âm thanh gấp gáp hỏi:
- Cậu ta ở đâu?
- Bác sĩ Tiền, ông đừng lo lắng, cậu ta không chạy được đâu.
Y tá Tiếu nửa đùa nửa thật nói.
Bác sĩ Tần quay đầu lại nhìn, nhìn thấy y tá Tiếu cầm đơn thuốc mà mình viết, phía sau còn có một ông già dáng người nhỏ nhắn, dưới cằm có một chòm râu dê, mắt tuy nhỏ, nhưng vẫn rất có thần, chính là bác sĩ Tiền bên y khoa, ngơ ngác hỏi:
- Y tá Tiếu?
Giọng điệu trách cứ, thầm nghĩ, tôi chỉ bảo cô hỏi lão già đó xem phương thuốc này có chết người không, cô mang ông ta tới đây làm gì?
Lão già này tính tình có chút cổ quái, trước nay chỉ nhận Đông y, không nhận Tây y, chỉ là thuốc do ông già này kê không đáng mấy tiền, không giống Tây y, kê một đơn thuốc, viết giá cao hơn giá thuốc bệnh viện là có thể kiếm chút tiền, nếu đã như vậy, viện trưởng tự nhiên sẽ không thích lão già này, mấy lần muốn huỷ bỏ phòng y khoa này, chỉ là bởi vì bác sĩ Tiền có lý lịch kinh nghiệm, lại có quan hệ rất tốt với viện trưởng Triệu, nên vẫn giữ lại.
- Tôi đưa đơn thuốc này cho bác sĩ Tiền, không biết thế nào, ông ấy nhất định muốn tới gặp người kê đơn, không có cách nào, vậy tôi mới dẫn ông ấy tới.
Y tá Tiếu bất đắc dĩ nói.
Ánh mắt bác sĩ Tiền rơi vào người Tiêu Biệt Ly trên giường bệnh, ánh mắt có chút nghi hoặc, vẫn đi tới bên cạnh hắn:
- Chàng trai, phương thuốc này là do cậu kê sao?
Tiêu Biệt Ly khẽ gật đầu:
- Đúng vậy.
- Vậy cậu biết phòng phong giải thế nào?
Ánh mắt bác sĩ Tiền bén nhọn, còn có một tia kích động.
- Phòng phong còn có tên là bình phong, dụ ngự phong như bình chướng dã.
Tiêu Biệt Ly thản nhiên nói:
- Vị cay, tính ôn mà nhuận, là thuốc chữa bệnh về gió, sao tôi lại không biết chứ.
Hắn lại không chú ý tới mọi người trong phòng đang nhìn hắn như người ngoài hành tinh, vừa bởi vì hắn nói rất kỳ quái, hơn nữa nhìn thế này, hắn dù sao cũng giống bác sĩ hơn bác sĩ Tần.
- Nói rất đúng.
Bác sĩ Tiền vỗ đùi:
- Thanh niên bây giờ còn biết cả cái này, thật sự không dễ dàng gì.
Tiêu Biệt Ly cười khổ, hoá ra triều đại này các người đã không cần những cái này nữa, cái này có gì không dễ dàng chứ, thời đại của chúng tôi trẻ con cũng phải đọc qua, huống chi là Tiêu Biệt Ly ta, nhưng nhìn tình hình trước mắt, ở đây chỉ có ngươi là biết rõ ràng hơn một chút.
- Vậy cậu biết Phòng phong phối hoàng kỳ, bạch thuật lại có công hiệu gì không?
Y tá Tiếu nhìn Tiêu Dật Phi, lại có chút kỳ quái nhìn bác sĩ Tiền, lão già này tính tình rất cổ quái, nhưng chỉ là cãi nhau với cấp trên mà thôi, đối với y tá hay bác sĩ, nếu như không động vào ông, ông cũng sẽ không phản ứng, nhưng bác sĩ Tiền tính tình quái lạ, lại rất trầm ổn, vẻ mặt kích động như vậy chỉ khi cãi nhau với viện trưởng mới có thể thấy được.
- Phòng phong phối hoàng kỳ, bạch thuật, tức ngọc bình phong tán, phương hoàng kì thực vệ, có phòng phong thì khiến tà đi ra mà bên ngoài không nhiễu loạn, có bạch thuật để bồi dưỡng thể trạng, là căn cứ vào tỳ kiện bên trong, cái gọi là phát tài kỳ phòng phong tại thuật, có thể trong ngoài cùng phối hợp, đai phu thường dùng để chống ra mồ hôi lạnh, lại có rất ít người biết đây cũng là phương thuốc cổ truyền thông kinh cầm máu.
Nhìn xung quanh, nhìn thấy tất cả mọi người như người gỗ ngây ngốc đứng tại chỗ, nhìn thấy ánh mắt của hắn hàm ẩn hàm ý, Tiêu Biệt Ly khẽ dao động, biết chắc bọn họ sẽ không hiểu, nếu đã như vậy, cũng chắc chắn coi mình là kẻ điên.
- Cao, thật sự cao minh.
Chòm râu dê của bác sĩ Tiền liên tục rung động, giơ ngón tay cái lên liên miệng nói, biểu hiện nội tâm có chút xúc động, xoay người nói với y tá Tiếu:
- Tiểu Tiếu, đưa thuốc mà cậu ta kê lên đây, tôi sẽ đun thuốc cho cậu ta.
Y tá Tiếu ngẩn ra, còn chưa nói chuyện, bác sĩ Tần chau mày, kêu một tiếng:
- Thầy Tiền.
Tuổi hắn không lớn, nhưng vẫn rất tôn kính những bác sĩ già ở trong bệnh viện, tuy rằng hắn có thể nói là đệ nhất dao ở bệnh viện An Bình, cho dù là viện trưởng Triệu nhìn thấy hắn cũng thân thiết gọi một tiếng Tiểu Tần.
- Chuyện gì?
Quay đầu nhìn bác sĩ Tần, ông Tiền nhíu mày, dường như không đồng ý với cậu ta.
- Đây là phòng bệnh, nếu như muốn nấu thuốc, có thể mời thầy đi chỗ khác được không?
Bác sĩ Tần không thể không nhắc nhở.
- Phòng bệnh thì sao, ai quy định phòng bệnh không thể nấu thuốc chứ, không phải cậu còn chưa ngồi vào vị trí của lão Triệu đâu, chẳng lẽ cậu muốn ngồi lên đầu tôi?
Lão Tiền nhếch đầu lên, có chút kích động.
Bác sĩ Tần có chút cười khổ, vốn tưởng rằng chỉ để ông ta xem phương thuốc, tránh xảy ra sai sót, không ngờ được lại mời tới được đại gia khó hầu hạ.
Dì Hà có chút tức giận, tuy nhiên giận nhưng không dám nói, ấn tượng của bà về bác sĩ Tần không tệ, đối với ông lão này lại cảm thấy vô cùng phản cảm, chỉ là nhìn thấy bác sĩ Tần cũng phải nhường ông ta ba phần, không cần hỏi, khẳng định là người có chút thế lực trong bệnh viện, nếu đã như vậy, đó cũng là người không thể đắc tội, Tiểu Phi dưỡng bệnh trong bệnh viện, vạn nhất bị người ta gây khó dễ, chẳng phải lớn chuyện sao.
Lão Tiền ngẩng đầu nhìn thấy y tá Tiếu vẫn đứng ở chỗ cũ, có chút không vui nói:
- Tiểu Tiếu, sao cô còn chưa đi?
- Bác sĩ Tiền.
Y tá Tiếu ngọt ngào gọi một tiếng:
- Cái lò kia của ông nặng như vậy, sao tôi có thể chuyển được chứ? Hơn nữa bệnh nhận trong này đều cần tĩnh dưỡng, nếu như nấu thuốc thì cả phòng bệnh toàn là mùi thuốc, không chừng bệnh nhân sẽ khiếu nại, không bằng tôi cùng ông đi nấu thuốc, đợi nấu xong rồi lại mang qua.
- Cô nói không sai.
Sắc mặt bác sĩ Tiền hoà hoãn hơn, nhìn bác sĩ Tần một cái, thấy hắn xấu hổ, trong lòng không khỏi có chút đắc ý.
Người già tranh cường háo thắng, mấy năm trước khi Đông y nổi danh, cũng là nhân vật nổi tiếng của bệnh viện An Bình, không ngờ từ sau khi cải cách, bệnh viện thuê không ít tinh anh y học ngoại lai, bác sĩ Tần là du học sinh về nước, tốt nghiệp đại học danh tiếng, tay nghề khá tốt, hơn nữa tiền lãi thuốc không cao, ông cũng dần dần không được như trước, cũng có chút vướng mắc trong lòng với bác sĩ Tần, cái này biểu hiện rất rõ, lại không muốn làm quá lớn, dù sao sau này ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy mặt nhau, nghe thấy kiến nghị của y tá Tiếu, vừa lúc mượn cớ xuống nước.
Đột nhiên nhớ ra cái gì đó, quay đầu nói với Lâm Dật Phi trên giường bệnh:
- Chàng trai, cậu đừng chạy, đợi tôi quay lại.
Bác sĩ Tần có chút cười khổ, Lâm Dật Phi bị xe đâm hôn mê bất tỉnh, nếu như có thể chạy, đó không phải là thần kinh, mà là thần thánh rồi.
Chỉ là trong lòng có chút kỳ quái, mặc dù hắn xuất thân từ Tây y, chủ yếu là giải phẫu học, lại biết tính tình của lão Tiền khá cáu kỉnh, nhưng tay nghề vẫn rất khá, Lâm Dật Phi chỉ là một sinh viên chuyên ngành báo chí, sao lại có thể kê ra một đơn thuốc khiến bác sĩ Tiền kích động như vậy chứ?
Quay đầu nhìn Lâm Dật Phi một cái, đột nhiên sửng sốt, chậm rãi hỏi:
- Hiện tại cậu cảm thấy thế nào rồi?
Tiêu Biệt Ly khẽ gật đầu:
- Đã không còn gì đáng ngại, đa tạ đã quan tâm.
Bác sĩ Tần thấy tinh thần hắn cũng không uể oải, càng kỳ quái hơn, chỉ là nghe khẩu khí của cậu ta, không khỏi có chút thở dài, xem ra Lâm Dật Phi này vẫn không muốn tỉnh lại, miệng nói ra đầy ngạn ngữ cổ, không biết cậu ta học ở đâu.
Hà Tú Lan đi tới phía trước, lo lắng nhìn người thanh niên trên giường nói:
- Tiểu Phi, con còn đau không?
Tiêu Biệt Ly do dự một lúc lâu sau nói:
- Không đau, chỉ là tôi thật sự không phải…..
- Không đau là tốt rồi, không đau là tốt rồi.
Dì Hà vội vàng cắt đứt lời hắn nói, giơ tay đắp chăn cho hắn:
- Hiện tại quan trọng nhất là con cần nghỉ ngơi, đừng nghĩ lung tung, Tiểu Phi, con yên tâm, cho dù có chuyện lớn bằng trời, mẹ cũng sẽ giải quyết cho con.
Lâm Bình có chút bất mãn, không ngờ vợ mình lại cưng chiều con trai như vậy, nam tử hán đại trượng phu, thất tình có là gì chứ:
- Tiểu Phi, con không cần lo lắng, bạn gái chạy đi theo người khác là do cô ta không tinh mắt, ba không tin con trai ba không lấy được vợ.
- Bạn gái?
Tiêu Biệt Ly thì thầm, mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
- Được rồi, được rồi, anh quên bác sĩ Tần vừa mới nói gì sao.
Dì Hà bất mãn nói:
- Đi, chúng ta ra ngoài rồi nói.
- Bà thì hiểu cái gì, đau dài không bằng đau ngắn, hôm nay nói rõ ràng cho Tiểu Phi, tôi không tin con trai tôi lại không qua được cửa ải này.
Lâm Bình còn muốn nói nữa, dì Hà đã nắm lấy cánh tay ông, kéo ông ra khỏi phòng bệnh.
Bác sĩ Tần khẽ lắc đầu, cũng đi ra ngoài.
Tiêu Biệt Ly chỉ nghe được ở ngoài cửa dì Hà nói:
- Đã nói anh đừng vạch trần khuyết điểm của Tiểu Phi rồi, nó bây giờ còn chưa khoẻ, anh nói như vậy, vạn nhất nó nghĩ không thông thì làm sao, bác sĩ Tần, anh nói xem làm sao bây giờ?
- Tôi thấy cậu ta hình như khoẻ lại rất nhanh, tốt nhất là ngày mai làm kiểm tra toàn thân cho cậu ta.
Bác sĩ Tần đề nghị.
- Được, vậy nghe theo bác sĩ Tần.
Thanh âm dần dần đi xa, Tiêu Biệt Ly chậm rãi nhắm mắt lại, tâm loạn như ma, chẳng lẽ mình lại sống cả đời ở tám trăm năm sau, vậy còn quân Nhạc gia thì sao, Nhạc nguyên soái cuối cùng thế nào? Còn có, một khuôn mặt có vui mừng có giận dữ hiện lên trước mắt:
- Biệt Ly, ta muốn ngươi nhớ kỹ ta, mỗi ngày khi nhìn thấy miếng ngọc này thì nhớ tới ta một lần.
Tất cả chuyện này, chẳng lẽ tất cả đã biến thành lịch sử? Nghĩ tới đây, trong lòng Tiêu Biệt Ly đau đớn như búa tạ đánh mạnh vào.
Cửa phòng vang lên tiếng động nhỏ, Tiêu Biệt Ly cũng không nhìn, cũng biết là y tá Tiếu vào, hắn võ công cái thế, hơn nữa tâm tư tinh tế, mặc dù trước mắt võ công đã bị mất, nhưng bản lĩnh nhìn qua không quên, nghe qua sẽ nhớ mãi không mất đi chút nào, mặc dù không duy trì nội công tuyệt thế, nghe không được xa, nhưng một là khoảng cách khá gần, hai là y tá Tiếu nhiều lần chạy tới đây, đối với tiếng bước chân của cô, Tiêu Biệt Ly vô cùng quen thuộc.
- Sao lại không soi gương nữa? Nghĩ thông rồi hả?
Y tá Tiếu chưa đi tới trước giường, một mùi nồng đậm thuốc Đông y phả vào mặt.
Tiêu Biệt Ly ngửi được mùi thuốc Đông y tinh thần chấn động, bất luận bước tiếp theo như thế này, trước mắt phải đi tiếp mới tính, ra sức nâng người dậy, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đau đớn một trận, mồ hôi trên trán rịn ra, cắn chặt răng, không hừ một tiếng nào.
Y tá Tiếu kinh ngạc:
- Cậu muốn làm gì, cậu mới làm phẫu thuật, ngồi dậy như vậy, không muốn sống nữa sao?
Duỗi tay ấn vào vai người thanh niên trên giường bệnh:
- Cẩn thận miệng vết khâu bị sứt chỉ.
Nhìn y tá Tiếu, trong lòng Tiêu Biệt Ly lo lắng, những người ở đây tuy rằng vô cùng xa lạ, nhưng đối với hắn ta vô cùng quan tâm, cho dù hắn biết người mà tất cả mọi người quan tâm là Dật Phi.
Miễn cưỡng đưa tay ra đón chén thuốc, y tá Tiếu lườm hắn:
- Không được lộn xộn.
Giơ tay ra nhẹ nhàng đánh vào bàn tay hắn, chậm rãi ngồi xuống, dùng thìa múc từng muỗng một, thổi thổi, đưa lên miệng người thanh niên:
- Mau uống đi, bác sĩ Tiền đích thân sắc cho cậu đấy, cậu cũng không tầm thường, tôi làm ở bệnh viện mấy năm rồi, làm phiền ông lão này sắc thuốc, ngoài viện trưởng Triệu ra thì không có ai khác, đúng rồi.
Nghĩ ra gì đó:
- Bác sĩ Tiền hôm nay có bệnh nhân tới, không thể phân thân, ông ấy bảo cậu.
Cười khanh khách nói:
- Ông ấy bảo cậu nhất định phải chờ ông ấy.
Trong lòng có chút buồn cười, Lâm Dật Phi bị bệnh không nhẹ, cũng đã nằm viện cả tháng rồi, nhìn bộ dạng của bác sĩ Tiền, sợ cậu ta chạy mất.
Tiêu Biệt Ly chỉ cười cười, dùng mũi ngửi ngửi, khẽ nhíu mày.
Động tác tuy rất nhỏ, y tá Tiếu tâm tư tinh tế đã phát hiện:
- Sợ đắng sao, đây là thuốc, bác sĩ Tiền nói rồi, không thể thêm đường, nếu không dược tính sẽ yếu đi, cậu uống nó trước đi, lát nữa tôi sẽ tìm cho cậu ít kẹo nhé!
Nhìn bộ dạng cô giống như đang dỗ trẻ con uống thuốc, Tiêu Biệt Ly dở khóc dở cười, đường đường là đệ nhất cao thủ dưới trướng Nhạc nguyên soái lại đi tới bước đường này, đó là chuyện trước đây không bao giờ ngờ tới.
Chỉ là trước nay thứ mà hắn nhìn thấy là những ngày đầu rơi máu chảy, màn trời chiếu đất, những ngày ấm áp dịu dàng này là lần đầu tiên hắn cảm nhận được.
- Không phải thuốc đắng.
Tiêu Biệt Ly chậm rãi nói:
- Thuốc đắng dã tật, nếu như ngọt sẽ không có hiệu quả gì, chẳng qua.
Trầm ngâm một lát:
- Thuốc có chút không đúng.
- Sao có thể không đúng?
Y tá Tiếu vội la lên:
- Đây chính là thuốc mà bác sĩ Tiền tự tay bốc, bác sĩ Tiền làm thầy thuốc nhiều năm như vậy, sao có thể bốc thuốc sai chứ?
- Tôi không nói là thuốc sai.
Tiêu Biệt Ly thản nhiên nói:
- Tôi là nói lượng thuốc sai, bạch thuật và hoàng kì trong này không đến ba đồng.
- Cái này ảnh hưởng rất lớn sao?
Y tá Tiếu có chút thấp thỏm nói, mặc dù cô cảm thấy người thanh niên trước mặt này vừa ngửi là biết lượng thuốc có sai sót, không khỏi có chút khó có thể tưởng tượng, không biết làm thế nào, nghe thấy thanh âm trầm thấp khàn khàn của cậu ta, thậm chí lại có sự tin tưởng không thể gọi tên.
Nghĩ lại lúc đầu bác sĩ Tiền cũng không cân lượng thuốc, chỉ dùng tay bốc, y tá Tiếu có chút tin tưởng.
Tuy nhiên cô lại không biết bác sĩ Tiền là bác sĩ bao nhiêu năm, lượng thuốc bốc trên tay không kém cân là bao, chỉ là Tiêu Biệt Ly ngửi một cái là phát hiện ra cân lượng không đúng thật ra là oan cho bác sĩ Tiền, cân lượng đủ, chỉ là mấy năm nay thuốc giả quá nhiều, ba đồng thuốc chỉ có công hiệu của một đồng thuốc mà thôi.