Cả khuôn mặt của Tây Trạch Minh Huấn đã đau đến mức co giật nhưng vẫn cố ra vẻ tươi cười.
So với một giờ trước thì hoàn cảnh hiện giờ của anh ta đúng là thiên đường.
Anh ta tắm nước nóng một cách thoải mái, tuy rằng tay trái không còn nữa nhưng anh ta biết những gì mình đạt được chắc chắn sẽ nhiều hơn những gì đã mất đi.
Khi anh ta bước ra khỏi phòng tắm thì phát hiện đã có một người đang ngồi trên sô pha. Anh ta chắc chắn đã khóa cửa phòng, cửa sổ cũng đóng chặt, cho dù không đóng thì đây cũng là tầng ba mươi bảy, cũng không phải là nơi mà người ta có thể nhảy vào bằng cửa sổ.
Vậy nên người này tuy xuất hiện một cách kỳ lạ nhưng Tây Trạch Minh Huấn cũng không cảm thấy kỳ lạ. Anh ta ngồi xuống, đặt tấm lệnh bài kia lên trên mặt bàn rồi chậm rãi nói:
– Khổng tiên sinh, đây là thứ anh cảm thấy hứng thú, tôi đã đem nó về.
Khổng tiên sinh mày rậm, mặt chữ điền, mặc dù mặc tây phục nhưng thoạt nhìn lại giống như những người thuần nông nghèo khổ. Ông ta vẫn luôn cau mày nhìn Tây Trạch Minh Huấn bước ra, đến khi anh ta đưa tấm lệnh bài ra thì mới giãn lông mày ra:
– Lệnh phật sống của Hô Tất Lặc Hãn?
– Đúng vậy.
Tây Trạch Minh Huấn dường như quên mất vết thương trên tay, hai tay vòng ra sau đầu, dựa vào ghế sa lon:
– Khổng tiên sinh quả nhiên thần cơ diệu toán, tuy tông chủ của chúng ta thông minh tuyệt đỉnh nhưng lại không biết lần này đã trúng bẫy của anh, không biết rằng anh đã liên hệ với Đàm Văn Bính chỉ là để cho cô ta xem kịch mà thôi. Chiêu này của Khổng tiên sinh quả là cao minh, ám độ trần thương quả thực rất tuyệt, buồn cười là một người luôn tự cho là khôn khéo như Phục Bộ Ngọc Tử nhưng lại bị anh đánh cho tơi tả không còn manh giáp, quân lính tan rã.
– Oh?
Trên mặt Khổng tiên sinh không có chút đắc ý nào, ngược lại còn cau mày, dường như có chút không kiên nhẫn. Người khác chắn hẳn sẽ tận hưởng cảm giác khi được người khác nịnh bợ nhưng ông ta dường như lại có vẻ rất khó chịu.
– Cô ta đưa lệnh phật sống cho cậu làm gì vậy?
– Cầm được tấm lệnh bài này thì ít nhất có thể điều động hơn một nửa nhân mã của Y Hạ Lưu hoặc là sử dụng nguồn tài chính vô tận.
Tây Trạch Minh Huấn giải thích.
– Oh?
Khổng tiên sinh cũng không nhìn tấm lệnh bài kia lấy một lần:
– Vậy thì có lợi gì với tôi chứ?
Tây Trạch Minh Huấn sửng sốt, cuối cùng thả tay xuống, chậm rãi nói:
– Đương nhiên đối với Khổng tiên sinh thì không có tác dụng gì, ai mà chẳng biết bản thân Khổng tiên sinh đã có nguồn tài lực và bản lĩnh tương đối lớn chứ nhưng dù sao người như Khổng tiên sinh cũng có rất ít. Tôi tự cảm thấy tự ti.
– Oh?
Khổng tiên sinh nheo đôi mắt lại, ánh sáng bên trong lóe lên:
– Cậu không hài lòng với điều kiện chúng tôi đưa ra sao?
– Đương nhiên là không phải.
Tây Trạch Minh Huấn cầm tấm lệnh phật sống kia coi như là nắm được lợi thế cò kè mặc cả:
– Nhưng tôi biết rằng những người nhỏ bé như chúng tôi, nếu như Khổng tiên sinh mà đổi ý thì có khả năng mạng cũng không còn rồi.
– Oh?
Khổng tiên sinh dường như không có phản ứng gì với sự nhắc nhở của anh ta:
– Thế cậu muốn thế nào?
– Đến hiện giờ thì tôi luôn làm việc cho Khổng tiên sinh, Phục Bộ Ngọc Tử luôn lợi dụng tôi, chỉ cho rằng tôi cùng lắm cũng chỉ là một con chó nhưng không ngờ rằng cho dù là chó thì cũng biết cắn người.
Tây Trạch Minh Huấn nhắc đến Phục Bộ Ngọc Tử thì trong mắt có một tia căm hận.
– Oh?
Lần này thì Khổng tiên sinh lại nói nhiều hơn mấy chữ:
– Phục Bộ Ngọc Tử khó đối phó hơn tôi tưởng tượng nhiều, võ công của cô ta gần như đạt được sự chỉ điểm của Nhan Phi Hoa, đã cao hơn rất nhiều. Nếu đánh một chọi một, tôi muốn giết cô ta cũng không dễ dàng gì đâu, chỉ có điều cô ta tưởng rằng tôi đến thảo nguyên phía tây nên một đường đuổi đến đó nhưng không biết rằng tôi vẫn còn ở Bắc Kinh.
– Khổng tiên sinh đã đạt được kết quả mình muốn nhưng tôi chỉ có hai bàn tay trắng.
Tây Trạch Minh Huấn đung đưa cái tay bị đứt:
– Trái ngược nhau hoàn toàn, tôi còn mất một bàn tay vì Khổng tiên sinh đấy.
– Trước mười giờ sáng ngày mai, số tiền tôi đồng ý trả cho cậu sẽ không thiếu một xu.
Dường như tính cách của Khổng tiên sinh từ đầu đến cuối đều bình lặng không một gợn sóng:
– Bàn tay của cậu còn quý hơn nhiều so với đôi chân của tên vua bóng kia.
– Cảm ơn anh.
Trên mặt Tây Trạch Minh Huấn lộ ra sự vu mừng:
– Tôi biết Khổng tiên sinh không giống người khác, sẽ không tính toán chi li với những nhân vật nhỏ như chúng tôi mà.
– Vậy hiện giờ cậu có thể nói ra chuyện Nhan Phi Hoa dặn dò cậu rồi chứ?
Khổng tiên sinh cười cười nhưng nếp nhăn trên khuôn mặt khiến nụ cười của ông ta dường như nhiễm chút đau khổ.
Tây Trạch Minh Huấn nhìn khuôn mặt ông ta một cái nhưng không thể nhìn ra được tuổi tác của ông ta. Nếp nhăn trên mặt ông ta còn nhiều hơn cả ruộng bậc thang, tất cả các nếp nhăn chồng chéo lên nhau nên khuôn mặt có vẻ rất sầu khổ. Tuy vậy tóc của ông ta lại đen bóng nhưng Tây Trạch Minh Huấn cũng không nhìn ra được rốt cuộc ông ta có nhuộm tóc hay không.
Nhìn mặt thì Tây Trạch Minh Huấn cho rằng vị Khổng tiên sinh này ít nhất cũng đã trên năm mươi tuổi nhưng quả thực anh ta cũng không dám phán đoán như vậy vì xét theo tinh thần, thể lực và võ công thì ông ta còn sung mãn hơn cả một người hai mươi tuổi, mười người hay tám người như mình cũng không chống được một tay ông ta. Khổng tiên sinh rất ít khi ra tay nhưng Tây Trạch Minh Huấn biết võ công của người này vượt xa sự tưởng tượng của bản thân.
– Tông chủ bảo tôi quay lại Nhật Bản điều động tứ đại Ninja Phong, Hỏa, Lâm, Sơn chấp hành hành động “hơ khô thẻ tre”.
Tây Trạch Minh Huấn chậm rãi nói.
– Tứ đại Ninja? Hành động “hơ khô thẻ tre”?
Khổng Thượng Nhâm lại cau mày một chút, thoạt nhìn lại có vẻ già thêm mười tuổi:
– Hành động “hơ khô thẻ tre” là cái gì vậy?
– Tôi cũng không biết.
Tây Trạch Minh Huấn có chút thấp thỏm.
– Oh?
Khổng Thượng Minh cúi đầu nhìn lệnh phật sống trong tay Tây Trạch Minh Huấn:
– Tôi bỏ ra hơn mười triệu, lẽ nào chỉ thu được kết quả như thế này sao?
– Đương nhiên không phải rồi.
Hiển nhiên Tây Trạch Minh Huấn đã sớm có mưu tính:
– Tông chủ nói hoạt động “hơ khô thẻ tre” lần này tôi cũng tham gia. Chỉ cần tôi đi theo bọn họ, luôn giữ liên lạc với Khổng tiên sinh thì sợ gì không biết ý đồ của bọn họ? Nhưng tôi biết bất luận bọn họ có ý đồ gì thì chắc chắn là cũng không có lợi cho Khổng tiên sinh đâu.
– Oh?
Khổng Thượng Nhâm đứng lên, thở dài nói:
– Nếu đã như vậy thì luôn giữ liên lạc đi, tiền thù lao của cậu ngày mai sẽ đến tay, nhưng tôi hy vọng cậu sẽ hợp tác với chúng tôi, nếu như lần này không thể thành công, để cho Nhan Phi Hoa biết được cậu bán đứng cô ta, cho dù tiền đến tay thì e là cậu cũng không còn mạng đâu.
Tây Trạch Minh Huấn trong lòng rùng mình một cái:
– Thế ý của Khổng tiên sinh là?
– Hành động lần này của chúng ta chỉ cho phép thành công, không được phép thất bại.
Khổng tiên sinh nói câu cuối cùng:
– Nếu không tôi và cậu đều không sống yên ổn đâu.
Khi Tây Trạch Minh Huấn ngẩng đầu lên lần nữa thì đã không nhìn thấy Khổng tiên sinh đâu nữa, trong lòng bất an nhìn xung quanh một cái, thấy mọi thứ vẫn như thường , chỉ có điều xung quanh yên tĩnh đến mức khiến người ta sợ hãi. Anh ta chậm rãi ngồi xuống, thì thào tự nói:
– Chỉ cho phép thành công, không được phép thất bại sao? Lần này có thể thành công được không?
Ngón tay Hoàn Nhan Phi Hoa kẹp yết hầu Đàm Giai Giai cuối cùng cũng buông lỏng ra, chỉ ném một cái thì Đàm Giai Giai đã bay ra ngoài.
Đàm Giai Giai giữa không trung thầm kêu khổ, cô bị Hoàn Nhan Phi Hoa một phát túm được đã cảm thấy toàn thân bủn rủn, không còn sức đánh lại. Cuối cùng cô phát hiện tuy bản thân mình đã gần đên võ công tinh túy nhưng trong mắt Nhan Phi Hoa và Lâm Dật Phi thì vẫn luôn yếu ớt đến mức không chịu nổi một đòn.
Đột nhiên cảm thấy có gì đó đánh trúng lưng của mình, giây lát một cỗ nhiệt lực truyền khắp toàn thân, tứ chi vốn bủn rủn đột nhiên tràn ngập sức lực. Trong lòng Đàm Giai Giai mừng rỡ, dùng sức bên hông một cái, lộn một vòng rồi đứng vững trên mặt đất.
Khoảnh khắc lộn một vòng này cô nhìn thấy ánh mắt ân cần của Lâm Dật Phi phía sau mình cách đó không xa. Đàm Giai Giai đương nhiên là biết Lâm Dật phi vẫn ra tay giúp mình.
Cái người Nhan Phi Hoa này ra tay quả thực rất sắc bén, không biết huấn luyện viên Lâm có thể đánh thắng cô ta được không nữa. Liệu có phải huấn luyện viên Lâm không ra tay là do không nắm chắc phần thắng hay không? Trong lòng Đàm Giai Giai có chút buồn bã.
– Võ công của Tiêu đại hiệp đã khôi phục không ít, quả thực rất đáng mừng.
Ánh mắt Hoàn Nhan Phi Hoa chợt lóe:
– Nhưng vừa nãy anh kiên nhẫn giấu diếm võ công của mình mà không ra tay, đây chẳng phải là việc sắp thành lại bại, có chút đáng tiếc không?
– Tôi giết người thì không nắm chắc nhưng cứu người thì có.
Lâm Dật Phi cười cười:
– Cô nhầm rồi, không phải tôi nhịn không ra tay mà là tôi cảm thấy không cần thiết phải ra tay. Cô có thể buông tha cho những người như Khổng Thượng Nhâm và Tây Trạch Minh Huấn thì cũng không cần nói đến Đàm Giai Giai.
– Oh?
Hoàn Nhan Phi Hoa mỉm cười:
– Anh cũng cảm thấy Tây Trạch Minh Huấn có vấn đề sao?