[Dịch]Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 395 : Thần nhân (1)




Đàm Giai Giai hít vào một ngụm khí lạnh, nhìn những dấu vết vô cùng hỗn loạn trên mặt đất, đến dấu chân do cái gì tạo thành cô cũng không dám xác định. Cuối cùng cô cũng hơi hiểu ra cần cù bù thông minh chỉ là tự an ủi bản thân của một số người, hoặc có thể nói là một loại khuyến khích về tinh thần. Trên thực tế có rất nhiều chuyện, rất nhiều người, cho dù dậy sớm hơn gà hay ngủ muộn hơn chó, làm nhiều hơn lừa thì vẫn không làm nên trò trống gì.

– Bọn họ mất một người mà giết được 21 người của chúng tôi sao?

Tây Trạch Minh Huấn thì thào tự hỏi, đột nhiên nhìn Lâm Dật Phi rồi rùng mình một cái. Anh ta biết Lâm Dật Phi có bản lĩnh này nhưng anh ta không cảm thấy Khổng Thượng Nhâm có bản lĩnh này, hơn nữa anh ta cũng tỉnh táo biết được bản lĩnh của mình trên phương diện này.

– Sự thật chính là như vậy.

Lâm Dật Phi cười cười, hắn cũng không cảm thấy có gì nghiêm trọng. Trên thực tế, trận tàn sát này, hay nói cách khác là trận đánh nhau này căn bản không nên xảy ra, cho dù có xảy ra rồi thì Lâm Dật Phi cũng có thể coi như chưa từng xảy ra. Điều hắn quan tâm hơn hiện giờ là tung tích của Nhạc Hạo Phong bởi vì dù gì thì cậu ta cũng vô tội, hơn nữa cũng được coi là bạn bè của hắn. Còn về phần Phục Bộ Ngọc Tử, cô cùng lắm cũng chỉ được coi là một quân cờ, có lúc quân cờ rất quan trọng nhưng khi đánh cờ thì quân cờ cũng chỉ là một quân cờ, thứ người chơi cờ quan tâm chỉ là thế cục của bàn cờ mà thôi.

Mọi người đều cảm thấy khiếp sợ trong lòng, không hiểu sao Tu La lại can thiệp vào đây, chỉ có Lâm Dật Phi là ít nhiều hiểu được tình cảnh lúc đó.

Những dấu vết ngổn ngang đối với người khác mà nói chỉ có thể tăng thêm sự mơ hồ nhưng vào trong mắt của Lâm Dật Phi thì lại là một manh mối có thể cung cấp phán đoán.

Thậm chí Lâm Dật Phi còn có thể tưởng tượng thấy Khổng Thượng Nhâm đem theo ba thủ hạ, đặc biệt đến đây. Phục Bộ Ngọc Tử không đánh giá cao kẻ thù nhưng lại đánh giá cao bản thân. Điều này đối với việc đối địch rõ ràng là hai sai lầm chí mạng. Cô dẫn theo mấy chục Ninja, hy vọng có thể một mẻ tóm gọn người thần bí tham gia vào vụ bắt cóc này, đương nhiên mục đích sau cùng là tra ra người đứng sau họ.

Phục Bộ Ngọc Tử để lại Phong Bình cũng chỉ vì anh ta là một người không quan trọng. Ở đây, nếu như nói vẫn còn người biết về bí mật những người bắt cóc các nhà khoa học thì hiển nhiên Khổng Thượng Nhâm là một trong những người đó.

Thoạt nhìn Khổng Thượng Nhâm không đơn giản như tưởng tượng, chắc hẳn ông ta đã sớm có chuẩn bị, bên cạnh việc để lại phương thức liên lạc cho Phong Bình thì còn bày binh bố trận ở đây khiến cho những người xem nhẹ ông ta trúng một đòn mạnh.

Tuy bọn họ ít người nhưng Tu La trận pháp được sử ra có uy lực rất lớn. Uy lực lớn của trận pháp này đã có thể phát huy ra được không gian này, nếu như Lâm Dật Phi gặp phải, nếu như thực lực của hắn mạnh hơn trận pháp của bọn họ thì đương nhiên là có thể lấy mạnh chế mạnh, xuất ra một kích là giết được một người, trận pháp không tấn công cũng tự tan vỡ. Nếu như thực lực của hắn yếu thì đương nhiên là hắn phải dẫn bọn họ ra, chờ bọn họ để lộ sơ hở rồi tiêu diệt từng phần, hắn giết được bốn người trong đêm mưa đó cũng là nhờ sử dụng phương pháp tỏ ra yếu thế này.

Nhưng hiển nhiên Phục Bộ Ngọc Tử không biết bí quyết này, tuy cô là một cô gái có tâm cơ cẩn trọng nhưng gần đây quá thuận buồm xuôi gió nên khó tránh khỏi sinh ra chút kiêu ngạo, vậy nên những Ninja này xông vào rõ ràng là như thiêu thân lao đầu vào lửa. Đến khi Phục Bộ Ngọc Tử phát hiện ra điều này thì đã hơi muộn rồi, lúc đó cô đã đánh mất tính mạng của ít nhất hơn mười thủ hạ. Khi cô nghĩ ra việc phải liều mình giết một người trong số họ thì lại nạp thêm mạng của ba Ninja nữa, cái giá đổi được về chính là giết được một đối thủ.

Trận pháp bị phá, Khổng Thượng Minh tương đối sáng suốt, quyết định là nhanh chóng rút đi nhưng đây chẳng qua lại là một kiểu tỏ ra yếu thế. Có lẽ nên nói việc đọ sức giữa ông ta và Phục Bộ Ngọc Tử bây giờ mới bắt đầu.

– Huấn luyện viên Lâm, chúng ta làm gì bây giờ?

Đàm Giai Giai thấp giọng hỏi một câu, không khỏi lo lắng cho Nhạc Hạo Phong. Hiện giờ cô cũng không rõ Lâm Dật Phi đang nghĩ gì nhưng trong lòng thầm cho rằng vốn dĩ đối tượng của cuộc tàn sát này đáng lẽ là Lâm Dật Phi.

Nhưng không biết tại sao cái cô Phục Bộ Ngọc Tử này lại chủ động xin đi giết giặc, là do lo lắng cho một người vô tội bị cuốn vào là Nhạc Hạo Phong sao?

– Đóng băng ba tấc không chỉ là cái lạnh của một ngày.

Lâm Dật Phi thì thào tự nói, có chút cười khổ.

– Cậu Lâm, cậu nói gì vậy?

Tây Trạch Minh Huấn nhất thời cũng có chút mờ mịt, không biết xử lý như thế nào. Hiện giờ anh ta thuộc về Phục Bộ Ngọc Tử, tất cả mọi chuyện đều nghe theo chỉ bảo của cô, lần này đột nhiên mất liên lạc nên không biết nên làm gì mới phải.

– Chắc hẳn mâu thuẫn giữa các anh và bọn họ cũng đã lâu rồi.

Lâm Dật Phi chậm rãi nói:

– Nếu không Phục Bộ Ngọc Tử cũng không xuất động binh mã một cách ồn ào như vậy.

– Đúng vậy, từ khi tông chủ…

Tây Trạch Minh Huấn nói được một nửa, đột nhiên ngây người ra, trong mắt hiện ra một tia chết chóc tro tàn.

Cái người tên Đàm Văn Bính vừa nôn mửa đến rối tinh rối mù kia vốn vẫn cúi đầu, đột nhiên thấy không khí bất thường, khi anh ta ngẩng đầu lên thì đột nhiên giật mình bịt miệng lại, không nói nổi một từ nhưng sự kinh ngạc của anh ta chỉ là ngạc nhiên chứ không hoảng sợ như Tây Trạch Minh Huấn.

Đàm Giai Giai có chút kinh ngạc, muốn quay đầu lại nhưng Lâm Dật Phi lại cầm tay cô, hạ giọng nói:

– Ở đây không còn chuyện của chúng ta rồi, chúng ta cũng nên trở về thôi. Còn về phần anh Tây Trạch này, tôi chỉ hy vọng lần sau anh nói dối thì có thể nói dối tốt hơn một chút.

Đàm Giai Giai cố gắng nhịn xuống ý muốn quay đầu lại, mới định bước về phía trước thì nghe thấy từng tiếng truyền đến, rất nhẹ rất mềm nhưng lại như tiếng sấm.

– Nếu đã đến rồi thì sao không ngồi thêm chút nữa?

Đàm Giai Giai dừng bước, trộm nhìn Lâm Dật Phi một cái nhưng thấy hắn vẫn bình tĩnh tự nhiên, không có cảm giác như sắp gặp đại địch thì không khỏi kỳ quái.

– Ở đây có chỗ ngồi sao?

Lâm Dật Phi cũng không ngạc nhiên nhưng cuối cùng cũng xoay đầu lại, thản nhiên mỉm cười.

Theo như hắn biết, hiện giờ người có thể đến bên cạnh hắn mới bị hắn phát hiện thì trên đời này chỉ có ba người mà Hoàn Nhan Phi Hoa phía sau hắn bây giờ không nghi ngờ chính là một trong số đó.

Ai cũng có khí chất của chính mình, một tên ăn mày, cho dù có ăn mặc lộng lẫy đi chăng nữa thì cũng chỉ là tên ăn mày, còn Hoàn Nhan Phi Hoa nhìn thế nào cũng thấy cao quý như một nàng công chúa.

Cô đứng trên mặt đất đầy máu đen nhưng trên giày không dính một chút nào. Thoạt nhìn như cô đang đứng trên mặt đất nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy mờ ảo dị thường, khiến cho người ta không thể chạm tới, khiến cho người ta cảm thấy cô là một tiên tử cao cao tại thượng hạ xuống phàm trần.

Người khác chỉ chú ý đến vẻ đẹp cao quý, khí chất khoan thai của cô nhưng Lâm Dật Phi lại thầm thở dài một tiềng. Ba năm nay Nhan Phi Hoa đã có những tiến bộ vượt bậc. Tuy võ công của hắn khôi phục nhanh chóng nhưng cũng không nắm chắc được phần thắng như năm đó nữa. Nếu như đụng phải Hoàn Nhan Liệt thì có thể nói là không có bất kỳ phần thắng nào.

Lâm Dật Phi đã không còn là Tiêu Biệt Ly của năm đó nhưng Nhan Phi Hoa đã sớm vượt qua Nhan Phi Hoa của 800 năm trước.

Mưu kế có thể giúp anh phân rõ tình thế nhưng khi quyết đấu thật thì cái cần dựa vào vẫn là võ công, điều này thì Lâm Dật Phi rõ ràng hơn ai hết.

Hoàn Nhan Liệt có dấu vết đã đến 800 năm sau, còn Hoàn Nhan Phi Hoa thì sao? Cô có biết không?

Cô có lý do nào mà không biết chứ? Bản thân hắn mới chỉ đến đây nửa năm là đã điều tra được hầu hết dấu vết để lại, cô có thế lực khổng lồ như vậy, đương nhiên thông tin cũng thông suốt nhanh nhạy. Cô và anh trai tình như thủ túc (tình cảm gắn bó như tay với chân), không có lý nào mà lại không đi tìm.

Nhưng biểu hiện của cô lại giống như đối mặt với một đối thủ cạnh tranh, điều này là vì sao đây?

Lâm Dật Phi luôn cảm thấy kỳ lạ đối với điều này nhưng lại không thấy sợ Nhan Phi Hoa. Tuy vậy Tây Trạch Minh Huấn nhìn thấy Nhan Phi Hoa thì run rẩy không ngừng, dường như người trước mặt này cho dù là tiên tử thì cũng như xuất hiện từ địa ngục.

– Ngồi chính là không ngồi, không ngồi chính là ngồi.

Hoàn Nhan Phi Hoa mỉm cười:

– Anh của năm đó phóng khoáng bất kham, không tuân thủ lễ pháp, giết người vô số, sao đến hiện giờ lại có chút câu nệ, nhân từ nương tay như vậy? Một người không có gì nổi bật như vậy mà anh cũng muốn bảo vệ sao?

Lâm Dật Phi nhìn cô một lúc lâu:

– Giết người cũng chẳng có gì vui vẻ, nếu như có thể thì tôi lại tình nguyện đi cứu người.

– Cứu người?

Hoàn Nhan Phi Hoa cười khanh khách, âm thanh mềm giòn dễ vỡ như một cô bé:

– Lẽ nào anh không biết nhiều khi giết người chính là cứu người mà cứu người chính là giết người sao?​


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.