[Dịch]Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 378 : Chốn bồng lai




Lâm Dật Phi thở dài trong lòng, rất nhiều chuyện đều do trời xui đất khiến. Có thể nói lúc đó Hồ Hoa Anh và Kế Mập rất hạnh phúc nhưng cuối cùng vẫn không thể ở bên nhau, thậm chí Hồ Hoa Anh còn vì thế mà trở thành tội phạm giết người.

– Nhưng tất cả đã thay đổi một cách rất bất ngờ. Kế Mập nghiến răng nghiến lợi nói: – Một buổi tối, tôi và Hồ Hoa Anh ở trong phòng kể chuyện ma. Cứ ngồi kể rồi tôi không tự chủ được mà kể ra nấm mồ chôn chung với người chết kia. Cái nơi đó có thể nói là một cơn ác mộng đối với tôi, tôi chưa từng đề cập với ai cả, cứ để trong lòng thì cảm thấy rất khó chịu. Tôi thấy cô ấy là người con gái tôi yêu, cũng nên biết tất cả mọi thứ về tôi, khi tôi kể đến đoạn trong ngôi mộ đó có một tướng quân có thể đi lại được thì tôi đang ôm cô ấy, đầu cô ấy dựa vào lòng tôi, giả bộ sợ hãi nhưng tôi biết cô ấy không sợ hãi chút nào. Cô ấy coi đây như trò chơi, như một câu chuyện nhưng khoảnh khắc đó đột nhiên tôi cảm thấy rất sợ hãi, có cảm giác như gặp ma vậy vì mặt trăng ngoài cửa sổ lúc đó rất lớn, trong sân rất sáng, ánh trăng chiếu vào, trong phòng cũng không cần thắp đèn nhưng theo ánh trăng tràn vào còn có một bóng người, thân hình thon dài, anh ta cách một cánh cửa sổ vươn bàn tay về phía tôi, năm ngón tay động một cái, dáng vẻ như muốn bảo tôi ra ngoài.

Lần này Kế Mập cũng không run rẩy nữa, có lẽ tưởng rằng hắn đã biết những chuyện sau đó rồi.

Có những lúc không biết thì không sợ nhưng đôi khi chính vì biết nên mới không sợ hãi

– Lúc ấy Hồ Hoa Anh cảm thấy có điều bất thường, ngẩng đầu hỏi tôi có chuyện gì, khi tôi nhìn ra lần nữa thì ngoài cửa sổ không còn ai nữa, lúc đó trong lòng tôi quả thực rất sợ hãi. Đào nhiều mộ thực ra cũng có rất nhiều điều kiêng kị, tôi cũng không rõ trên đời này có ma hay không. Tôi an ủi cô ấy là không sao, nhân lúc cô ấy ngủ tôi ra ngoài nhìn một lượt, cái sân trống không, không có bất cứ ai, đột nhiên tôi phát hiện trên đầu tường có động tĩnh liền kêu lên một tiếng: “Là ai?”. Một người ngã xuống, tôi đẩy cửa ra nhìn, nhìn thấy bóng lưng của một người, hình như chính là một người hiền lành trong thôn, tên là Trương Trung Trực gì đó. Cậu cũng quen biết người này đúng không? Anh ta quả thực là một người rất kỳ lạ, còn kỳ quái hơn cái người trong ngôi mộ kia.

Kế Mập thấy Lâm Dật Phi gật đầu thì có chút kinh ngạc. Anh ta tưởng rằng mình là người có kiến thức rộng rãi nhưng không ngờ so với Lâm Dật Phi thì anh ta còn non lắm: – Tiểu tử kia thoạt nhìn hiền lành nhưng không hiền lành chút nào, luôn kiếm cớ nói chuyện với Hồ Hoa Anh. Tôi nhìn thấy anh ta thì thầm cười bản thân nghi thần nghi quỷ, về phòng không biết tại sao trong lòng lại luôn cảm thấy không yên lòng. Mấy ngày sau tôi luôn cảm thấy có người đi sau mình nhưng lần nào tôi quay đầu lại thì đến bóng dáng cũng không thấy đâu. Sau đó có một lần, cái hòm tôi luôn mang theo bên người cũng bị mở ra một cách kỳ lạ, lúc đó tôi mới biết chuyện này không bình thường, vì vậy tôi muốn rời khỏi nơi này, đem theo Hồ Hoa Anh, vậy nên tôi đã cầu hôn cô ấy, nói muốn đưa cô ấy đi. Cô ấy đồng ý không chút do dự, tôi chuẩn bị một ít tiền để đi nhưng đến tối hôm đó khi tôi đang chờ Hồ Hoa Anh trong phòng thì đột nhiên bị đập một phát rất mạnh sau ót, sau đó thì tôi mất tri giác, đến khi tôi tỉnh lại thì mới phát hiện có hai người áo đen đang nhìn tôi, hỏi khối Loan Phượng Thanh Minh tôi lừa được trong tay Dương Hổ ở đâu?

Lâm Dật Phi rùng mình: – Hai người kia có vẻ ngoài như thế nào?

– Bọn họ đều mặc đồ đen, mặt cũng bị che giống như những hiệp khách trong truyền thuyết nhưng chuyện mà bọn họ làm thì lại không hiệp khách chút nào. Nghe thấy tôi nói khối ngọc kia tôi bảo người khác cầm đi rồi nhưng bọn họ không tin, ép tôi nhất định phải nôn khối ngọc ra, nếu không thì nói tung tích của nó. Ánh mắt Kế Mập lộ ra vẻ oán hận.

– Nói vậy thì anh không nhìn thấy bề ngoài của hai người kia sao? Lâm Dật Phi có chút thất vọng.

– Có nhìn thấy. Đột nhiên Kế Mập nói.

– Hả? Tinh thần Lâm Dật Phi chấn động:

– Anh có quen sao? Hay là hiện giờ họ vẫn còn sống?

– Việc tôi nhìn thấy và không nhìn thấy có gì khác nhau chứ? Bề ngoài bình thường. Kế Mập cười khổ nói: – Bọn họ đánh tôi sống dở chết dở, dưới tay bọn họ tôi quả thực là đến sức để chống trả cũng không có. Thấy tôi vẫn kiên trì nói khối ngọc đã bị một người quái dị lấy đi, hai người bọn họ thương lượng một chút, dường như cũng không thể làm chủ được nên lấy toàn bộ hành lý của tôi đến, nhét cả hành lý và tôi vào trong một chiếc xe rồi lái về phía bắc. Tôi phân biệt phương hướng, trong lòng thầm kêu hỏng rồi, thầm nghĩ liệu bọn chúng có phải là cùng một giuộc với con ma trong ngôi mộ kia muốn đưa tôi vào ngôi mộ đó hay không.

– Vậy khối ngọc kia không phải do người trong ngôi mộ kia lấy thì làm sao bọn họ và anh ta lại cùng một giuộc với nhau được? Lâm Dật Phi chậm rãi nói.

– Lúc đó tôi làm sao còn nghĩ được đến điều này chứ? Kế Mập cười khổ nói: – Tinh thần của người trong ngôi mộ kia không tốt, cầm khối ngọc rồi lại không nhớ cũng không chừng.

Lâm Dật Phi chỉ lắc đầu, Kế Mập nhìn thấy, đột nhiên trong lòng có một tia nghi hoặc, trước đây đều là Lâm Dật Phi hỏi còn anh ta trả lời. Những chuyện anh ta kể đều là chuyện cũ nhưng quả thực anh ta không hiểu tại sao Lâm Dật Phi lại muốn hỏi những chuyện này.

– Cậu Lâm?

Kế Mập cẩn thận hỏi: – Có một câu hỏi tôi không biết có nên hỏi hay không.

– Anh nói đi. Lâm Dật Phi ngẩn ra.

– Sao cậu lại có hứng thú với chuyện này vậy? Con ma kia, tôi, cả Hồ Hoa Anh nữa, dường như chuyện gì cậu cũng biết, nhưng lại dường như không hiểu mọi chuyện lắm. Kế Mập nhìn ánh mắt của hắn, đột nhiên cảm thấy nghi ngờ con người Lâm Dật Phi này.

Lâm Dật Phi mỉm cười: – Gần đây tôi có quen một đạo diễn, tên là Triệu Mộng Điềm, anh có quen không?

– Triệu Mộng Điềm? Kế Mập khó hiểu nói: – Đương nhiên là tôi có quen rồi, chỉ có điều tôi biết người ta nhưng người ta lại không biết tôi. Trong giới showbiz và giới điện ảnh thì người phụ nữ này được coi là số một số hai đấy.

Anh ta thấy ánh mắt sáng quắc của Lâm Dật Phi đang nhìn mình giống như đang tìm tòi nghiên cứu gì thì có chút khó hiểu: – Tôi nói có gì sai sao? Hay là Triệu Mộng Điềm mà tôi nói không phải là người mà cậu nói?

– Cô ấy là một cô gái có bản lĩnh. Lâm Dật Phi thì thào tự nói: – Chỉ có điều không bột đố gột nên hồ, không có tiền cô ấy cũng không nở mày nở mặt như vậy được.

– Cậu Lâm, cậu nói cái gì người phụ nữ khéo léo vậy? Kế Mập nghe không hiểu liền hỏi một câu.

– Tôi nói hiện giờ cô ấy không còn gạo để cho vào nồi rồi. Lâm Dật Phi cười cười: – Kịch bản vẫn chưa hài lòng, tôi lại thấy câu chuyện này cũng không tệ nên sưu tầm lại một cách tỉ mỉ, không chừng có thể khiến cô ấy hài lòng.

– Oh?

Kế Mập không biết hắn nói thật hay giả nữa, một đạo diễn nổi tiếng có thể thiếu kịch bản sao? Cô ấy sẽ tìm cậu hợp tác sao? Nhưng hiện giờ Lâm Dật Phi nói gì thì anh ta cứ tạm thời nghe vậy.

– Chúng tôi càng đi càng đi về phía Bắc, tôi thì cứ mơ mơ màng màng, sức khỏe không tốt nên càng ngày càng cảm thấy mơ hồ, cảm giác như đang đi gặp Thượng Đế vậy. Bọn họ cũng không đánh tôi nữa, thấy dáng vẻ hấp hối của tôi, có một ngày có một người trong số bọn họ móc ra một cái bình sứ nhỏ. Tôi nhìn thấy cái bình thì có chút ngạc nhiên vì cái bình sứ đó hiển nhiên là một cổ vật, nếu đem ra bán còn đáng giá hơn cả cái xe tôi đang ngồi nữa, nhưng bọn họ lại tùy tiện để vào trong ngực, dáng vẻ rất bình thường. Dáng vẻ anh ta ít nhiều có chút ngưng trọng nhưng không phải là đối với chiếc bình sứ mà là đối với viên thuốc bên trong. Anh ta đổ ra hai hạt, rất nhỏ nhưng dáng vẻ rất không nỡ, hỏi một tên khác là có phải chỉ một viên là đủ không. Bà nó chứ, tôi thực sự từ trước đến nay chưa từng gặp người nào keo kiệt như thế.

Thần sắc Lâm Dật Phi có chút ngạc nhiên nhưng lại nói: – Mười mấy năm trôi qua rồi mà anh vẫn còn mắng mẹ người ta, sinh khí dồi dào, xem ra thuốc kia cũng không khác thuốc tiên lắm.

– Cậu Lâm, cậu đừng nói nữa, viên thuốc của anh ta mặc dù nhỏ nhưng đúng là rất hữu dụng, còn hữu dụng hơn uống mấy hộp thuốc bây giờ nhiều. Kế Mập quả thực rất hâm mộ điều này: – Sau đó anh ta vẫn hạ quyết tâm đưa cho tôi hai hạt, nói tiểu tử này gặp may mắn, loại thuốc này rất đắt tiền, ngàn vàng cũng khó có được. Lúc đó tôi nghe thấy vậy quả thực không biết trong lòng có vị gì nữa, bị người ta đánh cho một trận rồi lại cho thuốc mà còn gọi là may mắn sao? Nhưng lúc đó nhìn dáng vẻ đau lòng của bọn họ thì tôi không khách khí nữa, nuốt luôn xuống rồi uống hai ngụm nước, sau đó lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Tôi vốn tưởng bản thân mình sẽ ngủ mãi không tỉnh, sạch sẽ gọn gàng nhưng không ngờ hôm sau tỉnh lại thì tinh thần đã khá lên nhiều, cho dù toàn thân toàn là vết thương nhưng cũng không còn đau đớn không chịu nổi nữa. Cậu Lâm, cậu sao thế?

Lâm Dật Phi phục hồi lại tinh thần: – Sau đó thì sao? Sao anh thoát được khỏi tay bọn chúng?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.