Đôi tay của Lâm Dật Phi vốn vững như bàn thạch nhưng lại run rẩy một chút, dừng lại một lúc lâu sau mói nói:
– Mình không tin, mình biết anh ấy lừa mình nhưng mình vẫn giả bộ sợ hãi, trốn trong lòng anh ấy. Anh ấy không nói gì thật lâu, khi mình ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện trên mặt anh ấy tràn đầy sự kinh hãi muốn chết, bình tĩnh nhìn về phía trước, yết hầu vang lên ừng ực, gân xanh trên trán nổi lên, dáng vẻ vô cùng hoảng sợ.
– Câu chuyện này kể cũng thật quá thất bại, không dọa nổi người khác, ngược lại tự dọa mình.
Đàm Giai Giai mỉm cười.
– Cô không tin sao?
Cuối cùng Lâm Dật Phi cũng ngẩng đầu lên một câu.
– Anh tin sao?
Đàm Giai Giai hỏi ngược lại.
Lâm Dật Phi do dự một chút nhưng cũng không trả lời, lại tiếp tục đọc:
– Mình hỏi Lương có chuyện gì, đột nhiên anh ấy giơ tay chỉ ra ngoài cửa sổ, khàn cả giọng hỏi mình: “Em nhìn thấy gì chưa? Em nhìn thấy gì chưa?” Mình nhìn sắc mặt anh ấy, lần này thấy sợ thực sự, nhìn theo ngón tay anh ấy chỉ, chỉ thấy bóng cây hắt lên cửa sổ, mình hỏi anh ấy nhìn thấy cái gì. Một lúc sau anh ấy mới bình tĩnh lại, ôm mình mỉm cười, nói là dọa mình thôi, thực ra không có gì đâu. Khi mình và anh ấy ôm nhau, mình cảm thấy bàn tay anh ấy sờ sau lưng mình toàn mồ hôi lạnh, mình biết anh ấy có chuyện giấu mình.
Khi Lâm Dật Phi đọc đến đây thì lại lật một trang, vội vã đọc tiếp, đột nhiên ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Đàm Giai Giai:
– Sao đột nhiên lại tới chỗ cầu hôn rồi? Câu chuyện đâu? Sao không kể tiếp vậy?
Đàm Giai Giai nhìn hắn một cái:
– Tôi nghĩ trong lòng Hồ Hoa Anh thì câu chuyện không phải là thứ quan trọng, cái người tên Kế Lương kia mới là quan trọng. Cô ta không ghi tiếp câu chuyện này, có lẽ là Kế Lương căn bản không còn kể chuyện kia nữa.
Lâm Dật Phi thực có chút hối hận, rất nhiều chuyện đều như vậy. Anh phí toàn lực đi tìm kiếm nhưng đáp án lại luôn mông lung, rắc rối khó gỡ, để cho anh một đầu mối không rõ ràng. Một sự phát triển vô ý lại vén lên chân tướng của năm đó. Kế Lương hiển nhiên mười mấy năm trước là một kẻ trộm mộ, hơn nữa còn vào được cái hố chôn chung với người chết kia. Không những thế mà anh ta còn nhìn thấy một người nhưng Hồ Hoa Anh lại không ghi chép lại.
Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, màn đêm đã bao phủ, trong tứ hợp viện yên tĩnh đến đáng sợ, cho dù tiếng tuyết rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy một cách rõ ràng. Hắn chỉ có thể chờ đợi.
Hắn lại lật vài trang, lược bỏ những lời thổ lộ cõi lòng của thiếu nữ, cuối cùng lại dừng lại ở một trang sau, thì thào đọc:
– Hôm nay Kế Lương cầu hôn mình, mình thực sự rất vui, mình biết anh ấy yêu mình thật lòng, mình sắp trở thành người con gái hạnh phúc nhất trên đời này.
Hắn ngừng lại, nhìn Đàm Giai Giai:
– Nhìn từ cuốn sổ này thì hình như không ăn khớp với suy đoán của cô.
– Anh đọc xuống dưới đi.
Đàm Giai Giai dùng tay biểu thị lật sang trang tiếp.
Lâm Dật Phi lại lật một trang, đã gần tới trang cuối nhưng hắn không đọc mà lại ngẩn ra một chút, bìa da cuốn sổ gọn gàng, hiển nhiên là sau đó được đổi, trang nào của cuốn sổ cũng rất sạch sẽ, không nhìn ra được Hồ Hoa Anh là một người như vậy, một cuốn sổ được cất giữ mười mấy năm mà không có bất cứ tổn hao gì. Nhưng tờ cuối giống như có vệt nước, trên đó chỉ viết mấy chữ “anh ấy đi rồi, tại sao chứ?”
– Đây là nước mắt rớt xuống, chắc chắn lúc ấy Hồ Hoa Anh rất đau lòng, chắc chắn tính cách cực đoan sau này của cô ấy có liên quan đến sự ra đi không từ biệt của Kế Lương.
Đàm Giai Giai thở dài một tiếng:
– Vậy nên tuy cô ấy rất đáng hận nhưng chúng ta vẫn nên thông cảm, chúng ta nhìn việc chứ không nhìn người.
Lâm Dật Phi lại lật mấy lần cuốn nhật ký, lúc này mới gập lại rồi đưa cho Đàm Giai Giai:
– Giai Giai, đây là di vật của cô ấy nhưng tôi nghĩ không nên cho Ngọc Nhi đọc. Hay cô đem đến Cục cảnh sát xử lý, xem thử xem bọn họ có phát hiện được dấu vết nào để lại không.
Đàm Giai Giai gật gật đầu:
– Giống suy nghĩ của tôi, Ngọc Nhi còn nhỏ mà đã trải qua quá nhiều chuyện đau khổ. Tôi nghĩ cứ để cô bé biết ít về những thứ xấu xa của việc đời là tốt nhất. Huấn luyện viên Lâm, anh định làm gì tiếp theo?
Lâm Dật Phi trầm ngâm một chút:
– Tôi định đầu tiên gặp riêng bố cô bé một cái.
– Bố của ai cơ?
Đàm Giai Giai thuận miệng hỏi một câu, đột nhiên nói:
– Anh nói Kế Lương sao?
– Đúng vậy.
Lâm Dật Phi chậm rãi thở dài nói:
– Tôi không biết cái người tên Kế Lương kia có phải là Kế Lương mà tôi từng gặp hay không, nếu như hai người đó là một thì tất cả mọi chuyện thật là thú vị.
Chuyện ngồi mát ăn bát vàng tuy cũng có nhưng sự thành công của rất nhiều người đều phải đổi bằng vô số gian khổ và sự trả giá rất lớn.
Cái giá ở đây bao gồm cả sức khỏe và hạnh phúc.
Rất nhiều người khi hướng tới thành công đều tập trung ánh mắt vào vầng hào quang đó và phấn đấu cả đời vì nó mà không biết rằng đằng sau sự thành công luôn có nước mắt, mồ hôi, thậm chí là cả máu.
Thành công không hẳn là hạnh phúc, giống như đầu bếp thì không hẳn là có khẩu vị tốt.
Kế Mập hiển nhiên khẩu vị cũng được coi là tốt, anh ta đang ngồi trước một cái bàn lớn, trên bàn chỉ bày một chút tôm hùm, hàu, trai, còn có một bình vang đỏ Pháp nhưng anh ta lại hơi cau mày.
Có lời bài hát rất hay, một số người thì chỉ có hai bàn tay trắng nhưng một số người lại có được quá nhiều, những món ăn được bày trên chiếc bàn này rất nhiều người cả đời cũng không được nếm thử nhưng anh ta lại có chút chán ngán.
Giống như quảng cáo nào đó đã nói rất hay, tuy tốt nhưng cũng giống như sở thích, cả ngày anh ăn thịt cá lan tràn rồi lại ăn thêm một bát thịt sườn đông béo ngậy nữa, tuy nuốt vào trơn tuột như nước nhưng vào đến dạ dày lại làm cho dạ dày anh có cảm giác như bồn cầu bị nhổ mất nút.
– Kế tiên sinh, ăn nhiều chút đi.
Thực ra người mời khách nếu xét về trọng lượng thì không bằng Kế Mập nhưng xét về độ thân thiết thì đúng là không nhường cho anh ta.
Gã thấp hơn Kế Mập một cái đầu nhưng chắc chắn cũng nặng không kém, vậy nên trọng lượng còn dư chủ yếu tập trung trên bụng gã.
Ai cũng bảo có tài cũng giống có thai, phải lâu ngày mới có thể nhìn ra được nhưng cái bụng này của gã lại khiến người ta cảm thấy không giống mang thai, không giống có tài mà chỉ như một con ruồi bọ hay một con côn trùng ăn no mà thôi.
Tên mập thở ra khí thô, hòa vào mùi rượu, tỏa ra mùi rất khó ngửi nhưng vẫn cố sức nâng chén rượu:
– Kế tiên sinh, nào, tình cảm sâu đậm, làm một chén.
Bất luận trước kia Kế Mập từng làm gì thì hiện giờ anh ta cũng là khách hàng lớn trong mắt gã, không thể đắc tội được, hơn nữa gã vẫn còn phải có việc cầu anh ta:
– Kế tiên sinh bận rộn như vậy mà tôi có thể mời được anh đến đây đúng là phúc ba đời.
Nhưng Kế Mập đến động đũa cũng không muốn, cùng là người béo nhưng anh ta cảm thấy cái tên mập trước mắt chỉ khiến anh ta cảm thấy đáng ghét, anh ta đi cầu còn nhiều hơn người khác đi đường, số mộ anh ta từng đào còn nhiều hơn biệt thự của một số tên tham quan. Trước khi thiệp mời được đưa đến thì anh ta đã biết tên Trương Đại Phú này không có yêu cầu gì khác mà cũng biết rất rõ gã định cầu anh ta làm gì.
– Ông chủ Trương, anh có việc gì thì mau nói đi, tôi nghĩ trước khi tôi say thì còn có thể phân biệt được, nếu không đợi đến khi tôi say rồi bị anh ném vào nơi tăm tối, cũng không biết sống chết thế nào đâu.
Kế Bàn Tử nói ôn hòa, nhìn ly rượu vang đỏ của Pháp trước mặt, trong màu đỏ có chút tím, giống như máu người sau khi chảy ra rồi ngưng kết lại sẽ để lại màu sắc kia.
Anh ta còn có gì chưa từng nhìn không ra chứ?
Anh ta cảm thấy rất buồn cười, thực ra anh ta nên chết từ lâu rồi, mười mấy năm trước khi anh ta đào mộ, anh ta tưởng rằng mình đã chết rồi nhưng không ngờ anh ta lại có thể sống sót. Mấy tháng trước anh ta cũng chuẩn bị chết rồi, mấy người bạn đồng hành đều chết rất thê thảm, người thì chết vì tính ích kỷ, người thì chết do tham lam. Đôi khi con người vì một chút thức ăn mà cũng không khác gì loài cầm thú nhưng anh ta không ngờ rằng mình còn có thể sống sót ra khỏi đó.
Có lẽ anh ta vẫn chưa đến lúc chết, anh ta biết có nhiều lúc cái chết xảy ra rất đột ngột mà không có bất cứ điều gì báo trước.
– Kế tiên sinh đúng là biết nói đùa.
Khuôn mặt núng nính mỡ của ông chủ Trương tỏa sáng, dường như những gì ăn vào sắp vọt đến mặt, lại dường như gã chính là người phát ngôn của thuốc Tứ Hỉ:
– Chúng tôi đón tiếp Kế tiên sinh còn không kịp nữa là, sao lại dám đẩy anh vào nơi cống ngầm chứ?
Kế tiên sinh? Đúng là một cách gọi buồn cười. Kế Mập nhấc chén rượu lên nhấp một ngụm, đừng thấy ông chủ Trương béo như lợn, thực ra gã rất giàu có, có thể khiến người giàu có như gã gọi một tiếng “tiên sinh” thì rõ ràng là có cái giá của “tiên sinh” nhưng ai mà biết được Kế tiên sinh này hồi trước sống như một một con chó, từng sống cuộc sống âm u không nhìn thấy mặt trời.
Anh ta luôn rất thích các ngôi mộ bởi vì chúng đại diện cho của cải nhưng vì của cải mà anh ta đã quên mất rằng ý nghĩa vốn có của những ngôi mộ là cái chết.