[Dịch]Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 368 : Phát hiện ngoài ý muốn




Hắn cũng đại khái biết Hồ Hoa Anh là người như thế nào nhưng không ngờ cô lại si tình đến mức mười mấy năm sau vẫn canh cánh trong lòng người đàn ông đầu tiên của mình, không tiếc từ bỏ sinh mệnh, điều này khiến Lâm Dật Phi nhất định phải giúp tìm được bố của Ngọc Nhi.

Nước mắt Trương Trung Thực giàn giụa, ngẩng đầu lên, có chút mờ mịt:

– Không có, tuy lúc đó chỗ chúng tôi hẻo lánh nhưng tổ tiên nói ở đó có chôn rất nhiều mộ của các đại quan nổi tiếng. Mọi người đều nói là phong thủy phú quý, trừ Kế Lương ra thì trước đó cũng có mấy người đến xem phong thủy, ai cũng nói người nào có người nhà được chôn ở đây đều sắp thăng quan phát tài nhưng người nhà tôi cũng được chôn ở đây mà chẳng thấy làm quan phát tài gì cả, vậy nên mới nói là người già mê tín.

Cuối cùng thần sắc Lâm Dật Phi cũng động, thì thào:

– Phong thủy? Là anh ta thật sao? Hay là còn một người khác nữa?

– Anh cảnh sát, tôi nhớ ra một chuyện rồi.

Trương Trung Thực không để ý đến lời lẩm bẩm của Lâm Dật Phi, đột nhiên hai mắt sáng lên, lớn tiếng kêu:

– Hình như anh ta hơi có chút kỳ lạ, có một lần tôi ở trong thôn thấy anh ta ra ngoài, bên cạnh không có cô gái nào nên thấy rất kỳ lạ. Lúc đó tôi theo sau anh ta cũng không lâu lắm, không ngờ lại đến nấm mộ hoang của quê tôi. Lúc đó từng cơn gió u ám thổi tới, trời không trăng không sao, lúc ấy trong lòng tôi rất sợ hãi nhưng thấy dáng vẻ ung dung của anh ta thì tôi thấy rất kỳ lạ. Bất luận anh ta xem phong thủy thế nào thì thông thường người ta cũng không ra ngoài xem vào buổi tối, hơn nữa anh ta ăn chơi trác táng như vậy thì có thể xem được cái gì chứ?

Lâm Dật Phi trầm giọng:

– Sau đó thì sao?

– Sau đó tôi thấy anh ta bước đến trước một ngôi mộ hoang, cười lạnh mấy tiếng, tôi tưởng anh ta điên thật rồi.

Trong mắt Trương Trung Thực có vẻ hoảng sợ, xem ra năm đó anh ta bị dọa cho cũng không nhẹ:

– Đột nhiên một trận gió thổi qua che mất tầm nhìn của tôi, tôi xoa mắt một cái, đến lúc nhìn lại thì không thấy anh ta đâu nữa. Lúc đó tôi điên cuồng tìm anh ta khắp nơi nhưng không tìm thấy chút bóng dáng nào. Anh cảnh sát, anh nói xem liệu có phải anh ta là ma hay là hồ ly tinh nam chuyên chui ra từ các nấm mồ để dụ dỗ con gái không?

Khi Lâm Dật Phi bước từ phòng của Trương Trung Thực ra, đầu tiên hắn lấy điện thoại ra rồi bấm số của A Thủy:

– A Thủy, giúp tôi điều tra một chút xem gần đây Bắc Kinh có mấy đợt bán đấu giá văn vật, chuyên gia giám định có những ai, tư liệu về các chuyên gia càng tỉ mỉ càng tốt nhé.

Có lúc A Thủy thực sự có thể được coi là người thông hiểu tất cả mọi chuyện, rất nhiều chuyện trên mạng cậu ta đều nắm rõ như lòng bàn tay, có thể coi dù là những chuyện không có trên mạng thì cậu ta cũng biết rất rõ.

Cậu ta rõ hơn bất cứ ai việc có thể tìm được tất cả tư liệu ở chỗ nào.

Lâm Dật Phi cúp máy, chu đáo đổi sang chế độ rung, lúc này mới bước đến căn phòng của Ngọc Nhi. Dựa vào cảm giác sắc bén của hắn thì hắn biết trong phòng có hai người, một người tỉnh còn một người đang trong giấc nồng. Hắn không muốn tiếng chuông đột ngột đánh thức giấc mơ đẹp hiếm có của cô bé kia.

Trên người Ngọc Nhi ngoài cái chăn mỏng ra còn được đắp một lớp áo bông.

Cái lạnh của phương Bắc là cái lạnh thấm sâu vào tận trong xương tủy, bếp lửa trong phòng tuy vẫn đang đốt nhưng ít nhiều cũng sắp cháy hết. cái áo bông của Đàm Giai Giai tuy không được coi là quá dày nhưng ít nhiều cũng cho thấy tấm lòng của cô.

Cô lấy ra cái ghế đẩu rồi ngồi xổm bên cạnh bếp lò, cầm cuốn sổ trong tay đọc một cách chăm chú, nghe thấy tiếng Lâm Dật Phi mở cửa, cô ngẩng đầu nhìn một cái, chỉ chỉ Ngọc Nhi đang nằm trên giường nhưng cũng không nói nhiều. Cô biết Lâm Dật Phi còn biết nên làm thế nào hơn cô.

Lâm Dật Phi nhẹ nhàng đóng cửa lại, một ngọn gió cũng không lọt vào được. Người khác không cảm thấy gì nhưng trong mắt Đàm Giai Giai lại toát ra vẻ kinh hãi, đây chính là nội gia chân công phu trong truyền thuyết. Võ công của huấn luyện viên Lâm vốn luôn không biết được độ nông sâu nhưng lần này từ chân khí vô ý toát ra từ người hắn Đàm Giai Giai lại có chút thở dài, xem ra công phu cả đời mình cũng chỉ có thể là văn vẻ của ngoại gia công phu.

Lâm Dật Phi bước tới, nhẹ nhàng không một tiếng động, nhìn cuốn sổ ghi chép trong tay cô, da ngoài là thật nhưng trang giấy đã ố vàng, hiển nhiên cũng đã rất lâu. Mắt hắn mang theo chút nghi hoặc nhìn Đàm Giai Giai, thấy cô cũng gật gật đầu, nhìn Ngọc Nhi trên giường một cái, thấp giọng nói:

– Chúng ta ra ngoài nói đi.

– Được.Đàm Giai Giai gật gật đầu, đang chuẩn bị đứng dậy thì Ngọc Nhi trên giường kêu lên:

– Mẹ, mẹ đừng bỏ con, con đau lắm, con đau lắm.

Lâm Dật Phi cau mày, đến bên cạnh Ngọc Nhi, giơ tay sờ một cái, mặt đột nhiên biến sắc.

– Dật Phi, sao thế?

Đàm Giai Giai đã bước tới, không kìm nổi sờ sờ trán Ngọc Nhi, thất thanh kêu lên:

– Nóng quá! Cô bé phát sốt rồi, chúng ta còn không đưa cô bé đến bệnh viện?

Lâm Dật Phi chậm rãi vén ống tay áo của Ngọc Nhi, để lộ ra những vết thương chồng chất trên cánh tay, trầm giọng nói:

– Cô bé phát sốt là chuyện nhỏ, chỉ có điều cô bé ngày nào cũng bị thiếu dinh dưỡng, sau lại chịu không ít đau đớn về da thịt, e là thể chất sẽ yếu đi một chút.

Nhìn vết máu đọng trên cánh tay Ngọc Nhi, Đàm Giai Giai ngẩn người ra:

– Đúng là một người mẹ độc ác nhưng đọc những gì trong bút ký thì lại không thấy giống vậy.

Lâm Dật Phi dùng một tay chặn ở mạch môn của Ngọc Nhi, thấp giọng hỏi:

– Cuốn sổ kia là của Hồ Hoa Anh sao?

Khuôn mặt Ngọc Nhi vốn đang đau đớn, thở hổn hển, dường như trong mơ cũng gặp phải điều đáng sợ nhưng chỉ trong một lúc trên trán đã toát ra một lớp mồ hôi mỏng, hít thở đều dần, sắc mặt dần bình thường trở lại, một lúc sau thì ngủ say.

Lâm Dật Phi thở dài một tiếng, bàn tay nhẹ phẩy:

– Đêm nay cô có thể ngủ một giấc rồi, đúng rồi, cuốn sổ kia có gì hữu dụng không? Sao cô lại được Ngọc Nhi tin tưởng vậy?

Đàm Giai Giai đưa cuốn sổ cho Lâm Dật Phi nhưng lại nhìn Ngọc Nhi trên giường một cách quan tâm:

– Cô bé không sao chứ?

Giọng nói của cô có chút nghẹn ngào:

– Ngọc Nhi là một cô bé ngoan, tuy chịu nhiều khổ sở như vậy nhưng vẫn dễ dàng tin tưởng người khác, tôi cũng không phải nói nhiều lắm.

– Hiện giờ tạm thời không có vấn đề gì lớn.

Lâm Dật Phi có chút chán nản lắc đầu:

– Nhưng thể chất này của cô bé cần phải tĩnh dưỡng một thời gian, không thể làm việc nặng nhọc hoặc vận động quá mạnh. Tôi cũng không quen biết người bạn nào ở Bắc Kinh, nếu không thì cũng có thể để cô bé tĩnh dưỡng một thời gian.

Đàm Giai Giai thấy giọng nói của hắn không nghiêm trọng lắm nên ít nhiều cũng có chút yên lòng:

– Trong cuốn sổ không ghi chép gì cả, đều là những chuyện ngày xưa, cũng không có giúp đỡ nhiều lắm đối với vụ án này nhưng huấn luyện viên Lâm, anh có thể nhìn xem.

Lâm Dật Phi tiện tay lật tấm bìa da, nhìn thấy trang giấy viết một hàng chữ bằng bút máy “Gửi tặng Anh Anh mà anh yêu”, câu đề tặng là chữ “Lương”.

Nét bút có chút mạnh mẽ, kết cấu cũng không kém, thoạt nhìn là đàn ông viết, không đợi Lâm Dật Phi lên tiếng Đàm Giai Giai đã hạ giọng nói:

– Đơn giản là câu chuyện về một người con gái si tình còn người đàn ông thì phụ bạc. Trên đời này có nhiều con gái si tình, không ngờ Hồ Hoa Anh cũng là một người như vậy, thật không biết lương tâm của người đàn ông kia bị chó ăn mất rồi hay sao?

Thấy Lâm Dật Phi cười khổ, đột nhiên Đàm Giai Giai mỉm cười:

– Huấn luyện viên Lâm, tôi không nói anh, anh là người đàn ông tốt, người tôi kính trọng chính là những người đàn ông như anh.

– Sao cô biết người đàn ông này phụ bạc vậy?

Lâm Dật Phi cảm thấy hơi kỳ lạ, tiện tay lật trang thứ nhất:

– Trong này ghi hết à?

– Không, nhưng tôi nghĩ đại khái cũng không khác lắm.

Đàm Giai Giai cười khổ một tiếng:

– Tôi suy đoán thôi, nếu không lâu như vậy mà tại sao cái người tên Kế Lương kia chưa bao giờ tìm Hồ Hoa Anh lấy một lần chứ?

– Có lẽ anh ta rời đi là do bất đắc dĩ, cũng có thể là do anh ta phụ bạc.

Lâm Dật Phi thở dài một tiếng:

– Cũng có thể sau đó anh ta cũng trở lại nơi cũ nhưng cảnh còn người mất. Trên đời này có quá nhiều khả năng, cũng chỉ có thể tìm được Kế Lương thì chúng ta mới biết được ngọn nguồn mọi việc.

– Tìm được Kế Lương sao?

Trên mặt Đàm Giai Giai hiện ra một tia kinh ngạc:

– Đã mười mấy năm trôi qua rồi, nói thì dễ nhưng làm thì khó.

Lâm Dật Phi cười cười nhưng cũng đã đọc xong mấy trang, không khỏi lắc đầu nói:

– Không ngờ Hồ Hoa Anh còn từng đi học, có tài văn chương như vậy, một số ghi chép cũng có lý nhưng tính cách này của cô ta, hiển nhiên vào thời gian và hoàn cảnh lúc đó có mâu thuẫn rất lớn. Cô ta luôn ảo tưởng được ra khỏi vùng núi hẻo lánh. Việc Kế Lương ra ngoài núi rõ ràng là đã đánh động đến giấc mơ thiếu nữ của cô ấy.

– Cái tên Kế Lương kia lợi dụng chính điểm này của cô ấy.

Đàm Giai Giai hơi nghiến răng nghiến lợi. Cô không hận đàn ông nhưng lại hận loại đàn ông lừa gạt tình cảm của con gái rồi lại vứt bỏ một cách vô tình như vậy, vậy nên cô luôn rất kính trọng Lâm Dật Phi. Đến tận hôm nay cô cũng có chút không phân biệt được do mình kính trọng mới sinh ra yêu hay do yêu mới sinh ra kính trọng.

Nhưng cô biết rằng bất kể thế nào thì cô cũng không thể hận Lâm Dật Phi được.

– Kế Lương đến đó làm gì vậy?

Lâm Dật Phi lại lật một tờ, thuận miệng hỏi. Có nhiều chỗ hắn chỉ nhìn qua, hiển nhiên là cũng giống Đàm Giai Giai, cho rằng những gì được ghi chép lại tuy nói ra được sự phát triển tâm lý của Hồ Hoa Anh năm đó nhưng hiện giờ cũng không có tác dụng gì. Một phạm nhân nếu như đã chết rồi thì việc nghiên cứu tâm lý của anh ta cũng không phải là chuyện của bọn họ, bọn họ chỉ quan tâm đến những ghi chép về Kê Lương.

Đột nhiên tay hắn ngừng lại, mày vừa động nhưng Đàm Giai Giai lại lắc đầu nói:

– Tôi không rõ lắm, hình như là nói về phong thủy.

Lâm Dật Phi thở dài một tiếng, nhìn Đàm Giai Giai một cái:

– Giai Giai, cô không biết thực ra cái người Kế Lương này là một tên đào trộm mộ đấy.

– Cái gì?

Đàm Giai Giai thất thanh kinh ngạc hỏi:

– Sao anh biết được?

Cô liếc nhìn Ngọc Nhi trên giường một cái, trong lòng thấy may vì Ngọc Nhi vẫn đang ngủ say. Cô không biết rằng Lâm Dật Phi chỉ tiện tay phất một cái đã nhẹ nhàng phong lại huyệt ngủ của Ngọc Nhi, điều này có thể giúp cô bé ngủ ngon, còn có lợi cho việc hồi phục cơ thể của Ngọc Nhi.

Lâm Dật Phi kể sơ lược những chuyện nghe được trong nhà Trương Trung Thực một lần, Đàm Giai Giai chợt nói:

– Hiển nhiên kiến thức của Trương Trung Thực không tốt, khá ngu muội. Lúc trước Kế Lương biến mất không căn cứ, chắc hẳn là đã chui vào một ngôi mộ đào được. Tôi biết rất nhiều người trộm mộ xong đều ẩn náu, cho dù khi có người ở phụ cận cố ý đi tìm cũng không tìm được.

Lâm Dật Phi gật gật đầu, cũng thì thào:

– Em nhìn thấy anh lần đầu tiên đã biết anh có thể cứu em, Lương, trái tim em đập là vì anh, hai tay em kích động run rẩy cũng là vì anh.

– Nhất kiến chung tình (tình yêu sét đánh, vừa gặp đã yêu).

Thần sắc Đàm Giai Giai có chút cổ quái, khi cô nghe được câu đầu tiên còn tưởng Lâm Dật Phi bày tỏ cái gì, sau nghe đến chữ “Lương” kia mới nghĩ ra hóa ra Lâm Dật Phi đang đọc nhật ký của Hồ Hoa Anh, may mà Lâm Dật Phi không để ý nếu không đúng là mình phải tìm cái lỗ mà chui vào mất.

– Sau đó đều là những câu nói không bình thường như thế này.

Đàm Giai Giai thoải mái thở dài một tiếng, bổ sung một câu giấu đầu hở đuôi.

– Những lời không bình thường?

Lâm Dật Phi ngẩng đầu lên, ánh mắt khá kỳ quái.

Đàm Giai Giai ngẩn ra, chỉ có thể lắc đầu nói:

– Thực ra mỗi người đều có ảo tưởng như vậy nhưng chúng ta đã biết được kết cục, biết được tấn bi kịch này, cũng lý trí mà cho rằng Hồ Hoa Anh là một người điên cuồng nhưng…nhưng…thực ra mỗi cô gái đều từng có một khoảng thời gian và một người mà mình sùng kính như vậy, bất kể cô ta có ghi lại hay không. Khi tôi còn nhỏ thì người mà tôi sùng bái chính là thủ tướng yêu quý của chúng ta đấy.

Lâm Dật Phi gật gật đầu, lật lật vài tờ, lúc này mới thì thầm:

– Lương yêu quý, anh là một người đàn ông đầy mê hoặc mà em gặp được, so với anh thì một người thô lỗ như Trương Trung Thực không phải là đàn ông. Anh ta luôn thích núp ở đầu tường nhìn em tắm, khi em ra khỏi cửa thì luôn cố ý chờ em ở ngoài cửa rồi giả bộ như ngẫu nhiên gặp nhau, ngượng ngùng nói chuyện phiếm với em. Em rất chán ghét anh ta nhưng em không thể rời khỏi nơi này, kết quả tốt đẹp của cả đời em cũng chỉ có thể tìm được loại đàn ông như thế này.

Khi đọc đến đây thì Lâm Dật Phi chỉ có thể cười khổ, quay đầu nhìn ra hướng cửa sổ:

– Trương Trung Thực, hay cho một Trương Trung Thực.

Vừa nãy Đàm Giai Giai ít nhiều cũng nghe thấy một chút si tình của Trương Trung Thực, không khỏi có chút im lặng. Rất nhiều người, nhiều khi bộ mặt nào mới là bộ mặt thật của anh ta đây?

Lâm Dật Phi lại lật một tờ, đột nhiên ánh mắt ngưng lại nơi đó, một lúc lâu sau mới đọc:

– Cuối cùng mình cũng được ở bên Lương, mình giao cả bản thân mình cho anh ấy. Anh ấy kể cho mình nghe rất nhiều chuyện, mình rất thích nghe, toàn là chuyện ma, mình biết anh ấy muốn làm mình sợ, mình cũng giả bộ như sợ hãi. Mình nhớ có một lần anh ấy nói với mình những ngôi mộ ở đây thì nhằm nhò gì. Anh ấy từng gặp một ngôi mộ chôn hàng chục triệu binh lính nhưng những binh lính đó chưa bị thối rữa, trông vẫn hoàn hảo vô khuyết, sống động như thật nhưng đây vẫn chưa phải là chuyện kì lạ. Anh ấy nói anh còn nhìn thấy một người dáng vẻ như quan quân ở đó vẫn còn sống, có thể đi đứng động đậy được.

Khi Đàm Giai Giai nghe thấy Lâm Dật Phi đọc trong mộ có một quan quân thì cũng không có phản ứng quá lớn. Cô đã đọc qua đoạn này từ lâu, nếu như Kế Lương có thể xuất hiện được trong mộ, vậy thì một người khác xuất hiện cũng không có gì là lạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.