[Dịch]Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 285 : Năm năm tháng tháng




Bách Lý Băng gật gù:

– Nói đúng lắm.

– Nhưng quảng cáo mỹ phẩm trang điểm thì tôi phải thận trọng.

Tô Yên Nhiên trịnh trọng nói:

– Tôi cần trên hai tuần để xem hiệu quả, nếu có tác dụng phụ thì sẽ không làm, không có hiệu quả cũng tuyệt đối không làm. Tôi không muốn giống như minh tinh Hongkong quay quảng cáo cho một thương hiệu Nhật Bản, bản thân không nói đến, nghe nói dùng lâu dài có thể bị ung thư. Dật Phi, tôi tin anh nên mới giao khuôn mặt này cho anh, đừng để tôi mất mặt, bị hủy nhan sắc đó.

Tô Yên Nhiên nháy mắt, dĩ nhiên ám thị cho Lâm Dật Phi. Cô không phải tin Lâm Dật Phi mà là tin Lâm đại hiệp. Chỉ với việc Tiêu Biệt Ly hao tâm tổn sức kiếm thuốc cứu mạng Uyển Nhi, cô biết chuyện Lâm Dật Phi làm tuyệt đối không có vấn đề gì.

– Yên Nhiên nói rất có đạo lý.

Bách Lý Băng nắm lấy tay Yên Nhiên:

– Em cũng có một điều kiện kèm theo. Dật Phi, anh phải đáp ứng.

– Hai người đều thấu tình đạt lý.

Lâm Dật Phi cười nói:

– Anh nghĩ sẽ không đưa ra điều kiện gì khiến anh khó xử.

Bách Lý Băng cười gian:

– Điều kiện của em là nếu như hiệu quả tốt, em và Tô Yên Nhiên đều có quyền sử dụng miễn phí loại mỹ phẩm này.

Lâm Dật Phi cười:

– Vậy anh có thể ký mười năm không?

– Không được, phải một trăm năm.

Bách Lý Băng cười, nhưng Tô Yên Nhiên có thể nghe ra hàm ý bên trong.

– Phải rồi, có sáng kiến gì chưa?

Bách Lý Băng nhớ đến vấn đề quan trọng:

– Mấy hôm trước em thấy có một trang internet đốt tiền, mời ba đạo diễn danh tiếng đến làm quảng cáo, mỗi người người triệu. Tuy hiệu quả tuyên truyền không tệ, nhưng làm động cơ gì đó, kết quả rất tệ. Đó không phải lả vấn đề của quảng cáo mà là vấn đề định vị của trang internet bọn họ. Mà này Dật Phi, sáng kiến của chúng ta không thể tệ được, việc này không thể đối phó.

– Mười triệu?

Lâm Dật Phi lẩm nhẩm:

– Vậy anh thà tự nghĩ cho rồi. Thực ra anh có một sáng kiến, thấy cũng không tệ.

– Nói nghe thử xem.

Hai cô lại đồng thanh.

Lâm Dật Phi nhìn hai cô gái:

– Hai người hình như chưa đến mức hiểu rõ nhau mà, sao lại nói như cùng một người vậy.

– Đương nhiên, cùng làm quảng cáo thì phải tâm đầu ý hợp.

Bách Lý Băng nắm tay Tô Yên Nhiên, cực kỳ thân thiết.

– Sáng kiến của anh rất đơn giản. Tiếng gió thổi qua, lá đỏ tung bay.

Lâm Dật Phi mơ màng miêu tả:

– Sau đó đổi cảnh, Yên Nhiên mặc cổ trang xuất hiện, tiếng đàn cô tịch, toàn là sát ý, trên bàn thì bày sản phẩm của chúng ta. À, phải cho máy quay đặc tả nữa!

Thấy hai cô gái ngây ra nhìn mình, Lâm Dật Phi bỗng thấy mất tự tin:

– Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ của anh, nếu hai người có ý gì hay cứ nói ra. Chung quy thì anh… anh có thể làm gì thì làm.

– Dật Phi, anh nói tiếp đi.

Tô Yên Nhiên sờ đầu:

– Tạo hình cổ trang, tôi phải đội tóc giả mới ổn.

Rồi mắt cô sáng rực:

– Tôi có thể tự chọn hình tượng được không?

– Không việc gì.

Lâm Dật Phi liền đáp ứng, tiếp lời:

– Chỉ cần không đổi tên thuốc là được. Lúc này thì Băng Nhi có thể xuất hiện, cũng là tạo hình cổ trang, tay cầm bảo kiếm, nghe gà, à không, nghe đàn nhảy múa mới đúng. Sau đó ánh kiếm lóe lên, em phi thẳng đến Tô Yên Nhiên.

– Em đâu biết múa kiếm với phi người?

Bách Lý Băng trừng to mắt.

– Múa kiếm không thành vấn đề, anh sẽ dạy em.

Lâm Dật Phi nhìn Tô Yên Nhiên, thấy cô nhìn lại, hai người liền ngầm hiểu rồi bật cười. Tiêu đại hiệp kiếm pháp danh chấn thiên hạ, tùy tiện đưa một bộ kiếm pháp cũng đủ gây chấn động một thời.

– Còn về việc bay mới là vấn đề, nhưng dây thép hay dây thừng gì đó có thể giải quyết!

Năng lực tiếp thu điều mới của Lâm Dật Phi không hề kém ai, đều biết các kỹ xảo điện ảnh thường thấy trong ti vi.

– Rồi kết cục?

Bách Lý Băng nhịn không được hỏi.

– Yên Nhiên gảy đàn một tiếng, dùng đàn đánh kẻ thù.

Lâm Dật Phi tiếp tục phát huy trí tưởng tượng:

– Băng Nhi đâm một kiếm, hất hộp thuốc đó lên rồi bắt lấy, sau đó nói một câu: “Bách Thảo chế dược, tôi chọn, tôi thích, thế thì đã sao?”.

Lâm Dật Phi ôm hy vọng nhìn hai cô gái, đợi họ bình luận.

Hai cô nhìn nhau, cùng đồng thanh nói:

– Cũ rích!

Năm năm tháng tháng hoa vẫn vậy, tháng tháng năm năm người khác xưa.

Chỉ độ một năm, rất nhiều người đã lớn thêm một tuổi, hoặc là gần bạc đầu. Khi thấy câu: “Lão ông bạc đầu trông thật tội, xưa kia vốn là mỹ thiếu niên”, có lẽ tâm cảnh đã thay đổi, không biết tự lúc nào lệ rơi đầy mặt.

Tết Nguyên Đán hàng năm đều vào mùng một tháng một, đương nhiên là nhảm nhí. Tết mỗi năm lại phát sinh những chuyện khác nhau, lại càng là nhảm nhí của nhảm nhí. Có điều năm mới mọi người đều mong có thời tiết mới, chuyện này thì không mấy nhảm nhí. Ít nhất là trong lịch sử ngày nay, Trung Quốc và Nam Phi đã thành lập quan hệ ngoại giao mậu dịch.

Nhưng vào Nguyên Đán năm 2003, đối với đông đảo học sinh trường Chiết Thanh mà nói, là được nghỉ ba ngày.

Ba ngày này đối với học sinh thông thường mà nói, chính là thời gian nghỉ xả hơi sau khi thi cuối kỳ. Đối với nghiên cứu sinh mà nói, đó là dịp ôn tập thêm. Đối với Lâm Dật Phi, ba ngày vẫn là ba ngày, nó không biến thành bốn ngày hoặc hai ngày được!

Hắn chây lười nằm trên giường, không biết đang nghĩ gì. Đại Ngưu hùng hổ cầm đống báo đá “rầm” một tiếng phăng luôn cửa phòng.

Thói quen đúng là thói quen, rất khó sửa đổi. Tuy A Thủy nói sẽ đóng mấy cái đinh lên cửa, nhưng mãi vẫn chưa làm. Từ lần nghe xong chuyện của Tô Yên Nhiên, cậu lại sống như trước kia, chỉ là ngủ muộn dậy trễ.

Còn Lâm Dật Phi lại ngủ muộn dậy sớm. A Thủy và Đại Ngưu đều thấy lạ, nói hắn là người sắt, mỗi ngày chỉ ngủ một chút là đủ. Lâm Dật Phi chỉ cười. Ảnh hưởng của Bách Gia hội càng lúc càng lớn, cũng bắt chước tiết mục tuyển tú, kéo dài lê thê giống như vải bó chân của cụ bà, nhưng phản ứng lại khá mạnh mẽ.

Đáng lẽ ngũ đại cao thủ của năm khu lớn phải xuất hiện trước Tết, năm sau tiến hành đấu chung kết. Có điều ban tổ chức thấy khá ảnh hưởng nên tạm thay đổi chủ ý. Buổi đấu thì không ít, nhưng thời gian thi đấu bị kéo giãn. Đến hiện tại, khu Hoa Nam của Lâm Dật Phi phải đấu một trận nữa mới có thể quyết định thắng thua vào đêm trước năm cũ, cũng xem như là kiếm một khoản sau cùng trước năm mới.

Có điều thời gian kéo dài đối với nhà máy chế thuốc của Lâm Dật Phi mà nói lại là chuyện tốt. Hắn đã bàn bạc với Bách Gia hội, thi đấu đến chừng nào thì quảng cáo đến chừng đó!

Khúc “Kim qua thiết mã” của Tô Yên Nhiên, cộng thêm ngón võ của Lâm Dật Phi, khán giả liên tục kêu đã, thấy xem còn sướng hơn Công Tôn đại nương múa kiếm hoặc các danh tác võ thuật nổi tiếng. Tỉ lệ xem ti vi tăng vọt, phí quảng cáo, truyền bá khiến Bách Gia hội năm nay kiếm bộn tiền, vui như mở cờ trong bụng. Lâm Dật Phi hiện giờ cũng có máu mặt, Bách Gia hội thậm chí còn thương lượng, năm nay sau khi Bách Gia hội kết thúc thì có nên mời Lâm Dật Phi làm Chủ tịch danh dự, hằng năm đều tham gia. Bởi vì Lâm Dật Phi hiện tại là cái tên bảo đảm cho phòng vé.

Buổi thi đấu sau cùng của Hoa Nam có khá nhiều người xem. Không chỉ có cuộc đối đầu của Lâm Dật Phi và Lạc Danh bên Hắc Mã là có sức hút, ngay cả cuộc đấu giữa các fan Phi Cơ và Bát Quái cũng gây nên không ít chấn động.

Fan của Lâm Dật Phi gọi là Phi Cơ (chữ Phi lấy từ tên của Lâm Dật Phi). Tề Lạc Danh tinh thông Thái Cực Bát Quái Chưởng, nên fan của y gọi là Bát Quái.

– Tiểu Phi, cậu trở thành người nổi tiếng rồi.

Đại Ngưu háo hức nói. Nhìn qua A Thủy đang nằm trên gường, y nhỏ giọng:

– Xem báo tôi mua đi, trang nào cũng có tin của cậu.

– Đó là vì cậu chỉ chọn tin viết về tôi để đọc.

Lâm Dật Phi ngồi dậy.

Đại Ngưu liếc qua A Thủy, mắt đầy vẻ đồng tình, rồi nói;

– Tiểu Phi, hôm nay mùng một Tết, hai ngày sau có hoạt động đi bộ của Chiết Thanh, muốn tham gia không?

– Đi bộ?

Lâm Dật Phi biết hoạt động này, hắn đã từng nghe nói đến. Nó bắt nguồn từ một hoạt động quyên góp của quốc tế, lộ trình không ngắn, chủ yếu là dùng cho quyên góp ven đường, giúp những người có hoàn cảnh khó khăn hơn, viện trợ cho người nghèo ở Châu Á và Châu Phi.

Có điều đi bộ chỉ mới thịnh hành gần đây trong phạm vi các trường học trong nước, trở thành hoạt động ngoại khóa làm giàu kiến thức, tôi luyện phẩm chất phấn đấu cho học sinh, mục đích là ý chí và thể lực. Việc này nên nói là có lợi cho sự phát triển bùng nổ của internet, rất nhiều chuyện đều lọt vào tai của học sinh ở nội địa.

Đại Ngưu cũng cảm khái. Nhớ năm đó xem phim kiếm hiệp Hongkong trên ti vi, y không biết tên gọi của sao nữ đó, bây giờ đến nội y người ta mặc hiệu gì y cũng biết rõ. Internet đúng là thứ hay ho.

Năm nay, à, nên nói là mùa xuân năm ngoái, cách thức báo danh trên mạng của Hội học sinh và Chi đoàn đã được tổ chức một lần, phản ứng khá tốt, đến gần ngàn người báo danh. Vì thế để làm giàu vốn sống của học sinh, hưởng ứng lời kêu gọi của học sinh trên mạng, họ lại tổ chức một lần nữa vào dịp Tết.

– Tôi?

Lâm Dật Phi nhíu mày, nhìn Đại Ngưu đang lén lút chỉ A Thủy, hắn liền tỉnh rụi. Tuy Đại Ngưu thô lỗ, năng lực cũng chẳng ra gì, nhưng không thể phủ nhận bụng dạ tốt của y. Hơn phân nửa là y muốn nhân dịp này để A Thủy thư giãn gân cốt.

– A Thủy, tôi định đi, cậu đi không?

Lâm Dật Phi gọi một tiếng.

– Đi bộ có gì vui, không đi.

A Thủy lạnh lùng nhằn một câu, trở mình lăn trên giường.

Cửa “cạch” một tiếng, Bách Lý Băng đi vào:

– Dật Phi, ngày mai tổ chức đi bộ, anh đi không?

Lâm Dật Phi cười nói:

– Đi. Em cũng vất vả mấy tháng rồi, nên đi thư giãn một chút.

– Coi như anh có lương tâm.

Bách Lý Băng cực kì háo hức:

– Phải chuẩn bị nhiều thứ: lều, đồ ăn, nước, dù, đèn pin,… Nếu anh định đi, chúng ta cùng đi mua đồ, hoặc là tham gia đoàn mua sắm, giảm giá 80% đấy!

– Lều?

Lâm Dật Phi thắc mắc:

– Còn phải dã ngoại sao?

– Lần này là hai ngày.

Bách Lý Băng nhìn Lâm Dật Phi, mắt hiện tia gian xảo:

– Rất nhiều người tán thành cắm lều trại, nướng thịt, hưởng thụ cảnh quan thiên nhiên. Dật Phi, anh nói chúng ta mua một cái lều có chật không?

Lâm Dật Phi chưa kịp nói gì, Đại Ngưu đã sớm ngã ngửa, hét lên:

– Đương nhiên là không chật, hai người đâu có mập, một cái được rồi. Em cứ bàn với Thúy Hoa, bảo cô ấy mua một cái luôn.

Bách Lý Băng cười:

– Anh bàn với cô ấy đi, em sợ Thúy Hoa trách lắm. Thực ra em thấy không cần mua lều, chỉ cần trời không mưa, tối nằm ngủ ngước mắt ngắm sao, vậy thì hay hơn?

Nam nữ trẻ tuổi đều mộng mơ, thích lãng mạn, đương nhiên Bách Lý Băng cũng không ngoại lệ. Buổi đi bộ năm ngoái cô không tham gia, luôn cảm thấy vô vị, nhưng năm nay thì khác. Chỉ cần Lâm Dật Phi ở bên, dù đi chỗ nào chán cũng thấy có ý nghĩa.

– Để anh nói à?Đại Ngưu gãi đầu:

– Thôi bỏ đi. Phải rồi, Tô Yên Nhiên đi không?

– Hình như cũng đi.

Hiện giờ Bách Lý Băng và Tô Yên Nhiên làm việc cũng không tệ. Mấy hôm trước hai người mãi bàn chuyện quảng cáo, tranh nhau dùng đồ trang điểm. Mỹ phẩm trắng da mà Lâm Dật Phi và Tiền Thúc Hạ phát minh không chỉ để trưng cho đẹp. Hai người dùng một tuần, cảm thấy hiệu quả rõ rệt:

– Dật Phi, mỹ phẩm tuần này của em đâu?

Bách Lý Băng đưa tay ra:

– Không phải sử dụng miễn phí cả đời sao?

Lâm Dật Phi cười khổ:

– Hôm nay là Tết, em để bác sĩ Tiền nghỉ một chút không được à.

– Biết rồi.

Bách Lý Băng cao giọng:

– A Thủy, anh đi không, Yên Nhiên hỏi anh đấy. Cô ấy nói dạo này mọi người luôn đi chung, nhưng sao không thấy anh?

– Cả ngày cậu ta xem thơ của Lục Du mà.

Đại Ngưu than một câu:

– Chắc là muốn làm nhà thơ.

A Thủy thây kệ, tiếp tục ngáy khò khò.

– Rốt cuộc có chuyện gì?

Bách Lý Băng nghi ngờ nhìn Lâm Dật Phi, nói nhỏ bên tai hắn:

– A Thủy thất tình à?

– Cậu ta chưa yêu thì làm sao thất tình?

Lâm Dật Phi lớn tiếng, đứng dậy đến trước giường A Thủy, xốc chăn của cậu ra:

– A Thủy, nhanh giúp bọn tôi báo danh trên mạng, cậu giúp chút việc này được không?

A Thủy thở dài một tiếng, lười biếng xuống giường:

– Tôi nói tiểu Phi, cậu cũng học máy tính đi, bằng không mỗi lần đều phải tìm tôi, sau khi tốt nghiệp thì tính sao?

Dù nói vậy, A Thủy vẫn ngồi trước máy tính, mở màn hình lên, trước tiên lướt sơ qua trang internet quỹ Bách Thảo:

– Quỹ Bách thảo hiện vận hành không tệ, lưu lượng tăng không ngừng. Tiểu Phi, đúng rồi, chúng ta sửa một chút trang internet, thêm vài quảng cáo, đương nhiên thu nhập vẫn quy về về quỹ Bách Thảo.

– Ý hay lắm, tôi đã nói trang internet cậu toàn quyền làm chủ.

Lâm Dật Phi cũng ngồi xuống:

– Nhưng mà thứ này có người xem sao? Có người chịu tiêu tiền à?

– Cậu quá coi thường internet quảng cáo rồi, cũng quá coi thường ảnh hưởng của quỹ Bách Thảo hiện tại.

A Thủy cười nói:

– Mấy hôm trước ngoại trừ mở mail cho trang internet để xin giúp đỡ, trách cứ, ý kiến, quản lý vật phẩm, tôi còn mở một hộp thư chuyên quảng cáo. Vốn định thử xem sao, thật không ngờ chỉ mất hai ngày, thậm chí có bốn năm thương gia nhảy vào thương lượng làm quảng cáo. Cậu đã nói để tôi làm chủ, phí dụng và hiệu quả quảng cáo cụ thể tôi còn phải tính một chút thì mới có thể đưa ra.

– Thực ra chúng ta còn có thể mở khu vật phẩm quyên tặng.

Bách Lý Băng sáp lại, đề nghị:

– Hiện nay giàu nghèo chênh lệch quá lớn, có nơi ăn không đủ no mặc không đủ ấm, có nơi lại quá phô trương lãng phí, rất nhiều người chỉ mặc quần áo vài lần. Có thể nhờ những người đó đem quần áo cũ hay thừa ra quyên tặng, lại không cần bọn họ tiêu tiền, em nghĩ sẽ có rất nhiều người tình nguyện đấy. Hơn nữa cũng không cần lo lắng tiền quyên góp không đến được chỗ chứng thực!

– Ý của Băng nhi không tệ, tôi sẽ nhớ. Vậy tạo ra khu kiến nghị trước để mọi người thảo luận.

A Thủy gõ bàn phím lạch cạch, dùng một tài khoản đăng nhập. Lâm Dật Phi nhìn tên tài khoản của cậu, không nhịn được cười:

– Hoá ra cậu chính là cái gì, “dám cười Dương Quá không si tình” à.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.