-Haizzzzz........ Bắt đầu vào việc thôi!
Một lần nữa, Bảo Yết lại dán mắt vào cái màn hình máy tính. Hàng loạt đoạn mã nhị phân xuất hiên không ngừng. đổi lại cứ khoảng 15 phút, lâu nhất là nửa tiếng lại có thông báo
"Access's denied"
"Access's denied"
"Access's denied"
...............
-Aizzzz.........Sao mãi vẫn không được nè!!!!!
"Chủ nhân xin hãy bình tĩnh."
-Ngươi kêu ta làm sao đây! Thử liên tục mấy tháng trời rồi mà cũng không được!
"Nếu nó dễ dàng như vậy thì đã không thu hút được sự chú ý của ngài"
-Ngươi nói đúng! Nhưng thử qua mấy tháng như vậy ta thấy nếu nó dễ hơn một chút cũng không có làm sao đâu.
Nói rồi Bảo Yết đưa mắt nhìn lên một ống trụ lớn nhất ở giữa phòng. Trong đó có một hình nhân trôi nổi giữa khối dung dịch màu xanh trong giống ngọc lục bảo. Trên người hình nhân mặc một bộ đồ bó sát có rất nhiều mạch điện nhỏ chạy khắp cơ thể từ tay cho đến chân. Mấy dây nối từ bộ đồ đó với máy tính.
Căn hầm bí mật này, Bảo Yết đã tìm thấy nó từ năm 10 tuổi khi mới xuyên qua đây. Khi đó cô cần tìm hiểu một chút về biệt thự nhà Nam Cung gia nên đã đi dạo xung quanh. Đến một góc vườn vắng vẻ thì thấy nó.
Tất nhiên lúc vào trong thì Bảo Yết cũng chẳng thấy gì đặc biệt. Chỉ là một nhà kho cũ bỏ hoang có mấy vật dụng làm vườn trong đó. Nhưng đến khi vô tình trượt chân do một vết dầu bôi trơn trên sàn nhà thì mọi chuyện lại khác. Tay Bảo Yết đập vào một thanh gỗ lát sàn, nó lún xuống và đằng sau cái tủ để đồ là thang máy. Bước vào trong đó và Bảo Yết xuống được đây.
Xuống tới nơi thì cô nhìn thấy nơi đây là một phòng thí nghiệm rộng lớn được chia làm hai ngăn. Một bên là xưởng chế tạo, còn một bên là phòng máy tính nơi Bảo Yết đang ngồi bây giờ. Cô để ý thì hình như phòng thí nghiệm này chỉ để nghiên cứu chế tạo cái bộ đồ kia bởi ngoài nó ra thì cô không thấy một phát minh nào khác cả, mọi dữ liệu tìm được cũng đều liên quan tới nó.
Bảo Yết đã mất 5 năm để phục hồi hoạt động của phòng thí nghiệm này. Các bạn đừng hỏi tại sao lại tận 5 năm. Lúc mới tới các thế giới này, kiến thức của cô đủ tạo ra được bản thiết kế sơ bộ của Silver Knight đã là quá tốt rồi, nó không đủ để cô làm việc xa hơn. Sang nước M, học tập thì vấn đề đấy đã được giải quyết nhưng vì chương trình học nên Bảo Yết chỉ có thể trốn về nước mỗi kì nghỉ hè, mà mỗi lần về cô cũng chỉ đến đây. Mỗi năm chỉ về được có 3 tháng mà phòng thí nghiệp này đã để quá lâu, có quá nhiều hỏng hóc cùng lỗi. Vậy nên mất đến 5 năm mới có thể đưa nó về hoạt động bình thường.
Còn Vicky chính là một phát minh để đời của cô. Một chương trình có khả năng nhận thức (mỗ tui: Các bạn có thể tưởng tượng nó giống Javis trong Iron Men đó).
Thời gian bên M học tập, Bảo Yết vừa chế tạo Silver Knight vừa lo thiết chế chương trình cho Lucky. Sau 5 năm thì Vicky căn bản đã có thể sử dụng vậy nên Bảo Yết đưa Lucky về nước, quản lý hộ cô hệ thống của phòng thí nghiệm này. 2 năm còn lại thì Bảo Yết không còn về nước nữa. Chỉ thỉnh thoảng nghe báo cáo tình hình của Vicky qua Silver Knight thôi.