-Yết nhi, con ăn chút cháo đi
-Yết nhi, mẹ có hầm canh cho con này
-Yết nhi, con ăn chút hoa quả nhé?
-Yết nhi, con uống sữa đi!
Đã một tuần trôi qua kể từ ngày cô xuất viện, những từ lúc nhị vị phụ huynh trở về, dạ dày Bảo Yết không lúc nào là ngừng hoạt động, ngược lại thì chân tay và kể cả não đều bị Nam Cung phu nhân ép ngừng làm việc. Một ngày cô gần như phải ăn 5 bữa, bữa nào cũng ép cái dạ dày no căng thì thôi. Bảo Yết kháng nghị thì mẹ cô lại bắt đầu khóc lóc nói bà lo cho sức khỏe của cô nên muốn tẩm bổ nhiều một chút. Còn ba cô thì sao? Ông ấy biết tin cô nhập viện vừa quay trở về nước liền gọi cho Mộc hiệu trưởng cho cô nghỉ việc luôn. Nói cái gì mà con cứ nghỉ ngơi đến khi nào bình phục hoài toàn thì thôi. Đùa gì chứ! Cô tăng lên 3 kí từ hồi họ về rồi đó, còn muốn nghỉ ngơi đến bao giờ. Bảo Yết thầm khóc ròng trong lòng như vậy!
Nhưng mà nói gì thì nói nhờ có họ mà cô thoát khỏi sự "bảo vệ" của Hải Bình và sự "tra tấn" của Lam Bình. Thiếu hai người họ cuộc sống của cô thoải mái hơn hẳn.(HB, LB:*khóc ròng* "sao em nỡ?", mỗ tui:*vỗ vai an ủi* "Tội nghiệp"). Thêm vào nữa, trong thời gian này có Hàn Tử cùng Lê Dương qua đây làm bạn với cô. Tin cô nằm viện là do quản gia nhà cô nói với họ, khi ấy Hàn Tử gọi cho cô nhưng do khi nằm viện cô đã ngắt hệ thống dùng để liên lạc nên không được, Hàn Tử thấy lo nên gọi về nhà cô; kết quả là gặp bác quản gia bắt máy.
Lúc sang đây hai người đó không ngừng lải nhải hỏi tội cô sao không báo cho bọn họ biết. Tuy Hàn Tử và Lê dương ở đây có hơi ồn ào nhưng rất vui.
-Ê này tiểu Yết! Bọn mình đi chơi đi! Cứ ở nhà thế này chắc mình mốc mất!_Hàn Tử kêu ca nói
-Thôi đi! Có mốc cũng phải là Bảo Yết mốc chứ không tới lượt cậu! Cậu ít nhất vẫn được tự do đi lại, chỉ tội mỗi mĩ nhân của mình là bị nhốt ở nhà như gái cấm cung vậy!_Lê Dương không quên chọc ngoáy cô
-Tiểu Yết ở đâu tớ ở đó! Vậy nên cậu ấy mốc thì mình cũng mốc theo thôi!
-Xí! Lí do lí trấu!
-CẬU.....
-Thôi! Hai người đừng cãi nhau nữa! Ngày mai chúng ta sẽ đi chơi!_Lúc này Bảo Yết lên tiếng giản hòa
-THẬT KHÔNG?????_Cả Hàn tử cùng Lê Dương đồng thanh
-Thật! Ngày mai ba mẹ mình phải lên công ty để giải quyết một số công việc nên chúng ta có thể nhân cơ hội này trốn đi! Chứ nói thật là tớ cũng sắp mốc thật rồi!
-Yeah!!!!!!!!!!!!! Tiểu Yết tốt nhất! Nhưng sợ ba mẹ cậu cho không?
-Ngốc! Nếu họ cho thì chúng ta còn phải trốn đi sao?_Lê Dương cốc đầu Hàn Tử nói
-Ờ ha! Tự nhiên mình quên mất!_Hàn Tử lè lưỡi cười trừ
-Vậy nha! Tụi mình sẽ trốn bác quản gia đi chơi vào ngày mai!
-Hay quá! Chờ đến ngày mai quá đi!!!!
-Đúng là đồ ham chơi!
-Xí! Mặc kệ mình! Ai khiến cậu xía vô!