Edit: Mộc Lan Beta: Lenivy Sau khi từ Nam Kinh trở về, tôi ngủ li bì suốt ba ngày, ngủ đến mức trời đất đảo lộn, cơm cũng chẳng thiết ăn; toàn thân uể oải cạn kiệt sức lực, kiểu như sắp bệnh. Tôi mơ hồ cảm thấy trong cuộc đời của mình dường như có một thứ gì đó đã biến mất, tôi nghĩ đó chắc là Từ Khả Lâm.
Ngủ đến ngày thứ ba, mẫu thân đại nhân hung bạo nhà tôi không thể chịu nổi con heo lười là tôi cứ ngủ một mạch, cơm nước chẳng chịu ăn nữa. Bà lôi tôi ra khỏi phòng, ca thán: “Có ai lười biếng, cứ ở lì trong nhà như con thế không, tiếng anh cấp tám của con tính sao đây hả?”
Tôi chợt nhớ ra, “A, đúng rồi, môn Tiếng Anh chuyên ngành của con.”
“Mau đi ôn bài.”
“Đúng rồi, mẹ, bao giờ cuộc thi diễn ra ấy nhỉ?”
Mẹ tôi ngẩng đầu suy nghĩ hồi lâu, cốc mạnh vào đầu tôi, “Con còn hỏi mẹ, con không có đầu óc à!”
***
Gần tới tết âm lịch, khuôn mặt ai ai cũng tươi cười rạng rỡ, trên tay xách đầy đồ mới. Nhưng tất nhiên là ngoại trừ tôi – người đang ôm một chồng tài liệu tiếng Anh cấp tám, bi ai, thầm rơi lệ trong lòng.
Nhìn những gương mặt trẻ trung ấy, tôi không khỏi phẫn uất, tại sao tiếng anh chuyên ngành cấp tám đến tận tháng Ba mới thi, hại tôi ngay cả tết âm lịch cũng trôi qua trong nỗi bất an; đang suy nghĩ, chợt nghe đằng sau có người gọi, “Thi Trầm.”
Tôi quay đầu lại, thì ra là Trần Dịch, hắn xách theo hai túi to, chạy tới, hổn hển hỏi, “Em đi đâu chơi thế?”
“Nam Kinh ạ.”
“Tiết Vấn Khu tìm em đó, nói là gửi thư cho em nhưng không thấy trả lời. Bọn anh cũng thấy lạ, mấy ngày nay không thấy bóng dáng em.”
“Em ngủ ở nhà suốt, điện thoại di động. . . . . . à. . . . . hình như vẫn đang cắm sạc.”
Biểu tình của Trần Dịch đúng kiểu ‘Anh phục em rồi’, hắn nói tiếp: “Ngày khác họp lớp, em nhất định phải đi đấy.”
“Em đang bận mà.”
“Bận cái đầu em ấy?”
“Cấp tám đó anh zai, tháng Ba em thi rồi.”
“Tám tám cái gì, kệ nó đi. Quyết định vậy nhé, dù sao đến lúc đó sẽ báo tin cho em, bắt buộc phải đi, không đi cũng phải đi.”
Thật chẳng chịu nói lý lẽ gì cả, tôi đành gật đầu, “Biết rồi, em sẽ cố gắng.”
***
Về đến nhà, tôi bèn cầm cái di động bị vất trên sofa lên, vừa bật máy thấy ngay cuộc gọi tới, quả nhiên Tiết Vấn Khu có tìm tôi, “Thi Trầm, em đã về rồi à? Anh có bài báo cáo muốn nhờ em dịch hộ.”
Sau đó hắn còn cho cả nick QQ của mình, tôi mở máy tính, thêm bạn. Ừm, đang online.
– Đưa bài báo cáo đây.
Chú chim cánh cụt nhấp nháy.
– A, được.
Một tệp văn bản gửi tới, tôi mở ra, vừa nhìn đã phải trợn tròn mắt. Trừ mấy từ cơ bản như in, with thì tất cả những từ chuyên ngành kia, một chữ bẻ đôi tôi cũng không biết. Quá sỉ nhục!!!
– Nhìn không hiểu, toàn từ chuyên ngành.
– Anh gửi cho em đại từ điển Vật lý học.
– . . . . . .
Hết nói nổi với độ vô sỉ của anh chàng này.
– Mời em ăn cơm là được chứ gì.
– Thôi được. Tôi rối rắm, trong lòng cân nhắc.
– Em về khi nào?
– Mới về mấy ngày trước, về nhà ngủ thẳng cẳng, không mở di động.
– Ngủ đến bây giờ?!!
Tôi cẩn thận suy nghĩ.
– Ngủ liền ba ngày, chính xác là, ba ngày cứ nằm vật trên giường.
– Đúng là không ngủ thì thôi, một khi đã ngủ thật làm người ta kinh hãi. . . .
– . . . . . .
– Đi dự đám cưới vui vẻ không?
– Rất vui, cực kỳ cẩu huyết. Bạn gái trước đây của bạn trai cũ em gả cho người bạn thân nhất của anh ta, bọn em thành pháo hôi (vật hy sinh, bia đỡ đạn) rồi. Tôi nghiêm túc trả lời.
– . . . . . .
– Em còn thật giống đức mẹ Maria, cứ do dự có nên đến không. Tôi than thở.
– Thôi, không nói nữa, em đi đọc bài báo cáo của anh đây.
– Ừ.
Khi tôi vừa định tắt khung chat, chợt thấy vị trí định vị của Tiết Vấn Khu ghi là đang ở Thượng Hải, ngạc nhiên hỏi:
– Đợi chút, sao anh lại ở Thượng Hải?
– Đi học ^^.
– Học cái gì?
– GRE ở trường New Oriental.
(GRE – Graduate Record Examinatio: là một trong những kỳ thi nổi tiếng nhất trên thế giới trong lãnh vực xét điều kiện nhập học sau đại học (Master hoặc PhD). Nếu sinh viên chọn các ngành như khoa học tự nhiên hoặc khoa học xã hội (trừ các ngành Y, Dược, Luật) thì phải nộp bảng điểm GRE.
Trường New Oriental – New Oriental Education & Technology Group Inc: hệ thống trường tư lớn nhất ở Trung Quốc. Trường này chuyên về tiếng nước ngoài ở mọi lứa tuổi, là lựa chọn số 1 của những học sinh muốn đi du học và chuyên sâu về tiếng anh. )
– Là New Oriental á, được đó, có cố gắng mới kiếm được nhiều tiền, bài báo cáo này ngày kia em chuyển cho anh, trở về nhớ mời em ăn cơm đó. Tôi im lặng rồi đáp.
– OK, 88.
(88 = bye bye, một thuật ngữ mạng bên TQ)
Tôi off nick, mở bài báo cáo ra xem. Mới đọc được hai dòng, tôi đã thấy hoa mắt, gào thét với Tiết Vấn Khu.
– Bài báo cáo chết tiệt của anh, em chẳng hiểu gì hết, không làm nữa!
– MBE là cái gì, PLD là cái gì, làm sao mà tìm ra nghĩa được chứ. . . . . .
Chú chim cánh cụt kia đờ ra như chết, không nhúc nhích. Tôi đành kiên nhẫn ngồi tra CNKI, lắp ba lắp bắp gượng ép gõ được ba câu, rồi ôm máy vi tính muốn mếu quá.
(CNKI – China National Knowledge Infrastructure: Kho lưu trữ thông tin của Trung Quốc, một trang internet giống bách khoa toàn thư với đầy đủ các mảng kiến thức chuyên sâu và muốn tra cứu phải mất phí thành viên. Link)
***
Hơn nửa ngày sau Tiết Vấn Khu mới trả lời.
– MBE là Epitaxy chùm phân tử, PLD à, là chùm xung Laser – Pulsed Laser Deposition, Mosfet – Metal Oxide Semiconductor Field Effect Transistor, là Transistor hiệu ứng trường. . . . .
(MBE – Molecular Beam Epitaxy – Link
PLD – Pulsed Laser Deposition – Link
MOSFET – Metal Oxide Semiconductor Field Effect Transistor – Link)
Tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn màn hình.
– Anh có thể chỉnh cỡ chữ lớn hơn được không, em ngu lắm. . . . . .
Hắn cố ý tăng cỡ chữ cực lớn, đột nhiên viết HBT, tôi run rẩy gõ trả lời.
– High BT? . . . . . . (siêu biến thái =))))
– Lưỡng cực chuyển tiếp dị thế.
(HBT – Heterojunction bipolar transistor)
– Ô ô, Thi Trầm đúng là cô bé không thuần khiết nha, nghĩ đi đâu thế.
– . . . . . .
Tôi nghĩ thầm, tôi còn đen tối hơn những gì anh tưởng tượng cơ, không thuần khiết chút nào đâu, tiểu bạch kiểm non nớt kia, sớm muộn anh cũng sẽ bị cô nương đây dọa chạy mất dép.
Khi đó tôi chỉ nghỉ đơn thuần vậy, nhưng rất lâu về sau, tôi khóc không ra nước mắt khi chứng kiến khuôn mặt không bằng cầm thú của Tiết Vấn Khu; lúc đó mới thấm ra rằng: so với tôi, anh còn biến thái hơn nhiều, tôi bị lừa TTvTT.
***
Rốt cuộc cũng làm gần xong bài báo cáo chết tiệt kia. Tôi cũng chằng còn hứng thú nào đi soát lại nữa, nói hôm nào gặp rồi out luôn. Tôi lôi sách tiếng anh ra xem, thiếu chút nữa muốn hộc máu….
Cuối cùng, tôi ôm quyển sách siêu dày kia đọc cả buổi tối, mới phát hiện ra hiệu suất thấp đến đáng thương. Tôi không còn dũng khí ngược đãi bản thân nữa, nên mở máy tính, kiên trì đè đầu ra làm sơ qua phần còn lại siêu dài của bài báo cáo.
Tôi không hề có cảm giác uể oải như khi dịch văn học Anh Mỹ khó hiểu kia, thậm chí còn có chút hưng phấn. Nhìn từng câu chữ thành hình dưới bàn tay mình, cảm giác thoả mãn từ từ trào dâng trong lòng tôi.
Tôi thừa nhận, tôi muốn đến gần anh, mặc kệ là dùng biện pháp gì….
***
Nhìn thời gian đã là rạng sáng, tôi ngó QQ, ngạc nhiên phát hiện Tiết Vấn Khu vẫn online, tôi thử hỏi.
– Vẫn đang đọc sách?
Lập tức anh trả lời.
– Không, đang dạo quanh mấy diễn đàn.
– Có tin gì hay không?
Anh gửi một trang internet, tôi mở ra nhìn, thì ra là BBS của một trường khá tiếng tăm nào đó. Tiêu đề thật dễ khiến người ta liên tưởng lung tung, tôi trầm ngâm.
(BBS – Bulletin board system: hiểu nôm na là diễn đàn, forum ấy)
– Vì sao không thích tiểu cúc hoa. . . . . .
– . . . . . . Ơ kìa, Thi Trầm, em thật quá không thuần khiết rồi, bởi vì thạc sĩ kia thích ID nữ sinh tên là LILY chứ sao. . . . . .
– May mà không là Gâu Gâu. . . . . .
– Đúng rồi, Thi Trầm em biết cách nào giải nhiệt không? Mấy ngày nay, trời nóng, lại oi bức quá.
– Anh bị nhiệt à?
– Ừm, miệng như bị bỏng ấy.
– Môi bị nhiệt đỏ ửng sao?
– . . . . . . Gần như thế.
Tôi nhịn không được bật cười trước màn hình, Tiết Vấn Khu nóng đến mức môi sưng đỏ, đúng là một tin đáng yêu. Tôi nghiêm túc đưa ra lời khuyên,
– Thế này đi, mỗi ngày đi học ở GRE, anh mang theo một chai nước, rót một cốc nước lạnh, sau đó ngâm môi vào trong cốc. . . . . .
– Thật 囧. . . . . .
– Nếu không, pha thêm rượu vào? Rượu dùng tẩy trùng thì phải?
– . . . . . . Thôi, dùng nước tốt hơn.
***
Ngày hôm sau, tôi lại ngủ thẳng tới trưa mới tỉnh, tìm ít đồ lấp dạ dày; sau đó bật máy tính theo thói quen. Tiết Vấn Khu vẫn ở trạng thái online như cũ, tôi cũng chẳng có chuyện gì cần nói với anh nên để offline.
Nhưng rồi nhìn những trang internet nhàm chán kia, lại nhìn người vẫn ở lì mãi trên mạng, tôi không kìm được ước muốn pm anh, hỏi han anh đang làm gì, muốn tìm chủ đề thú vị tán gẫu với Tiết Vân Khu để đến gần anh hơn. Quả thật giống y như cái năm tôi phải lòng Từ Khả Lâm. Thuyết tiến hoá ở trên người tôi thật là một sự thất bại.
Tôi buồn chán, dứt khoát tắt QQ, rồi chợt nhớ tới những đơn xin việc trước khi nghỉ học từng gửi đi, không biết đã có kết quả chưa.
Thật ra tôi cũng là một người khá trì độn, căn bản không trông mong có vận may rớt trúng đầu. Nhưng mấy hồ sơ tôi gửi đi đều là những công ty có chút danh tiếng.
Tôi mệt mỏi mở hòm thư, lướt qua từng cái một. Có công ty nhã nhặn gửi lời từ chối, có công ty còn chẳng thèm để ý đến những người như tôi. Bỗng, tôi phát hiện có một chỗ dạy Tiếng Anh rất trâu bò – New Oriental, lại cho tôi cơ hội tham gia phỏng vấn. Hơn nữa còn là phỏng vấn kiểu VIP một mình đối mặt.
Trong nháy mắt, tôi vui mừng đến mức tay run rẩy, đọc kỹ mấy lần mới dám tin vận may hiếm có này thật sự đập trúng đầu mình. Tôi vội vàng mở QQ, gọi Tiết Vấn Khu.
– Em sắp đi phỏng vấn ở New Oriental !
– Hả, đang tìm việc làm à?
– Ừm.
– Trụ sở nào của New Oriental?
– Thượng Hải.
Bên kia ngừng một chút.
– Đến đây đi, đến đây đi, cô giáo nhỏ Tiểu Thi. Đúng rồi, em dạy môn gì?
– Anh ngữ cấp hai, phần viết. Tôi che mặt.
– . . . . . .
– May mắn không phải GRE, nếu em giảng bài liệu anh nghe có hiểu không nhỉ!
– Trên lớp anh nghe không hiểu sao?
– . . . . . . Anh còn bận ngâm miệng trong cốc nước. . . . . .
Toát cả mồ hôi.
– Rồi không biết thầy giáo nói gì luôn?
– Không phải, giờ thảo luận thì ai cũng mù tịt thôi. Rồi thầy giáo giận dữ nói: Tại sao tất cả mọi người luôn nhìn tôi bằng ánh mắt thờ ơ như vậy? Nghe không hiểu à? Haizz, sao các bạn luôn dùng phương pháp này để nhục mạ cách phát âm tiếng Anh của tôi. . . . . . Vì thế, anh không nhịn được cười, nên phun cả nước ra bên ngoài. . . . . .
– . . . . . . Phun ra thật sao?
– . . . . . . ! ! ! Ừ! ! !