[Dịch]Ký Sinh Chiến Sỹ

Chương 11 : Như thế báo danh




Lâm Thiên vốn cho là muốn làm cảnh sát phải qua báo danh, sơ thì, thi hai vòng, rồi thì có hệ thống huấn luyện vân vân bao nhiêu thứ. Đợi lấy được bằng cấp chứng minh làm cảnh sát thì mới có thể trở thành một gã cảnh sát chính quy. Nhưng sự thật đã chứng minh, những công đoạn tối thiểu mà hắn đã nghĩ ra từ trước là quá phức tạp.

Đầu tiên là báo danh, hắn đoán đúng phần này. Triệu Khải dẫn hắn đến chỗ ghi danh, chờ bản đăng ký rồi giao năm mươi đồng phí báo danh. Thời điểm nộp tiền, Lâm Thiên không nhịn được mắt trợn trắng. Triệu Khải lúc sau giải thích rằng phòng ngừa có người rảnh rỗi thời gian, báo danh xong lại không tham gia thi, lãng phí tài nguyên cảnh đội. Nhưng Lâm Thiên lại coi đó như cơ hội để cảnh sát tăng thêm thu nhập.

Bản đăng ký có rất nhiều mục. Từ phần đơn giản nhất: tên, giới tính, tuổi, trình độ học vấn v..v.., đến nhà cửa, quan hệ trong gia đình, có tới hơn mười trang đăng ký, làm Lâm Thiên xem nhức cả đầu. Hắn thực hoài nghi, dưới thời đại thông tin Inte phát triển, nhưng mấy cái dãy số căn cước hoàn toàn có thể đọc tài liệu, vì cái gì còn muốn phiền toái như vậy?

Theo giải thích của Triệu Khải, loại bản đăng ký này có lịch sử rất dài. Không phải là không thể thay đổi, nhưng cấp trên lười sửa.

Lâm Thiên… nghiến răng nghiến lợi điền xong bản đăng ký rồi giao lên, thật không ngờ Triệu Khải trước tiên cầm lại rồi nhìn cho kỹ, sau đó ký tên mình lên trên rồi mới đưa cho nhân viên trực ban. Một lúc sau, hắn cầm một bản tư liệu đưa cho Lâm Thiên, cười cợt nói: “Chúc mừng ngươi đã trúng tuyển, hy vọng ngươi có thể học tập thật tốt, mỗi ngày một tiến bộ."

Lâm Thiên …

Một lúc ngây ngốc sau, Lâm Thiên thì thào nói: “Không cần thi gì sao?"

“Cuộc thi chính thức ngươi đã sớm vượt qua. Cảnh sát trừ thông qua cuộc thi chiêu mộ cảnh viên. Một cách trọng yếu khác để thông qua là do hai sĩ quan cao cấp trong thời hạn nghĩa vụ đề cử nhân tài có kỹ năng đặc thù gia nhập. Ngươi chính là do ta cùng cục trưởng Tư Đồ Lôi đề cử.” Triệu Khải vội vàng kéo Lâm Thiên đến một chỗ vắng người rồi nhỏ giọng nói.

Lâm Thiên cảm thấy thực nghi hoặc, Tư Đồ Lôi không gặp qua mình lần nào sao lại đề cử mình đây? Vì thế hắn dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Triệu Khải rồi nói ra nghi vấn trong lòng mình.

Triệu khải cười hì hì, nhìn nhìn chung quanh không có ai, nhỏ giọng hồi đáp: “Văn phòng cục trưởng có vài phần hỏng hóc. Hôm nay chúng ta giúp hắn chuyển đến một văn phòng tạm thời. Ta thấy con dấu cá nhân của hắn trong ngăn kéo. Dù gì thì giờ nó cũng không để làm gì, trước hết thay hắn bảo quản, hắc hắc hắc."

“Ngươi không sợ bị phát hiện sao?" Lâm Thiên nghĩ lại …

Có cấp dưới như Triệu Khải, không biết Tư Đồ Lôi nên khóc hay nên cười nữa a.

“Yên tâm đi, loại chuyện nhỏ này, cục trưởng sao lại chú ý chứ? Hắn chính là một đại nhân vật a …

Ha ha, về nhà lo chuẩn bị thật tốt đi. Ta còn phải khẩn trương trở về để cất con dấu, bye bye.” Triệu Khải vẻ mặt tỉnh bơ, hướng về phía Lâm Thiên khoát tay rồi chạy nhanh như chớp. Bộ dáng kia cứ như là lửa đốt mông vậy.

Lâm Thiên nhún vai, hắn thật ra không ngờ dễ dàng như vậy liền được làm cảnh sát.

Văn phòng cục trưởng.

Triệu Khải đem con dấu cung kính trả cho Tư Đồ Lôi, sau đó nói ra đại ý việc vừa làm của mình. Tư Đồ Lôi nghe xong không nhịn được đành lắc đầu, cuối cùng nghĩ nghĩ rồi ra hiệu cho Triệu Khải đi ra ngoài.

Triệu khải như được đại xá, nghiêm cúi chào rồi phi ra ngoài như đào tẩu.

Tư Đồ Lôi nhìn Triệu Khải đi xa, cầm lấy điện thoại gõ một chuỗi dãy số, sau đó cẩn thận nói gì đó. Sau khi nói điện thoại xong, Tư Đồ Lôi thấp giọng cười mắng: “Thằng nhãi con, hiện tại nhân thủ đang khan hiếm, nhưng cũng biết chủ động tự ra tay để lấy người.” Lắc đầu, không suy nghĩ thêm chuyện này nữa. Chuyện tình hắn phải quan tâm bây giờ thực sự nhiều lắm. Việc bổ sung nhân viên tự nhiên có thể giao cho các quan chức giáo dục cùng cảnh sát tìm biện pháp. Nếu có người có dụng tâm kín đáo. Thì dù có vận khí tốt như thế nào, thì cũng không nằm ngoài hai kết quả. Hoặc là trở thành một cảnh sát chân chính, hoặc là cầm theo hánh lý chạy về.

Triệu khải nhanh như chớp chạy trở về phòng làm việc của mình, ngồi phịch trên ghế, đầu đầy mồ hôi, tay không ngừng vỗ ngực mình, muốn cho mình thở dễ dàng hơn một chút. Hét lên mấy tiếng, hắn mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Chính mình lại nói dối như thế, xem ra cục trưởng một chút cũng không tin. Mặc kệ, dù sao cục trưởng cũng sẽ không điều tra cụ thể. Loại chuyện nhỏ nhặt này, hắn cũng không đổ tội lên đầu mình.

Đợi suốt một ngày, cục trưởng cũng không liên hệ gì với Triệu Khải. Triệu Khải sau khi hết buổi làm việc, rốt cục cũng nhẹ nhõm thở phào một hơi. Dựa theo tính tình của cục trưởng, nếu không thóa mạ một chút, cộng thêm một bảng phê bình, xử phạt, hẳn là vô sự rồi. Cục trưởng trong bụng có thể chống thuyền a, hắc hắc, Triệu Khải ngồi một chỗ cười ngây ngô.

Đương nhiên, Lâm Thiên đối với những việc đó hoàn toàn không biết gì cả. Hắn chỉ biết mình rốt cục một lần nữa lại hoà nhập vào xã hội này. Không cần mỗi ngày giống như cô hồn dã quỷ, nay đây mai đó. Đối với điểm này, hắn rất vui vẻ.

Trở lại chỗ ở, hắn mở ra đống tư liệu Triệu Khải đưa cho. Mặt trên là một ít thuyết minh, còn có một phần thông báo trúng tuyển. Rời trường học không có vài ngày đã phải trở lại.

“Tả Thủ, tới trường học sẽ không thể tùy tiện nói chuyện cùng ngươi, vậy phải làm sao bây giờ? Thời điểm thi ta còn muốn ngươi giúp ta gian lận đó.” Lâm Thiên nhớ tới một vấn đề rất trọng yếu.

“Không có vấn đề gì, yên tâm đi, ngươi xem chúng ta hiện tại trao đổi một chút vấn đề cũng không có đó sao? Trí nhớ hiện tại của ta có thể so sánh với máy tính của các ngươi. Loại cuộc thi này mà ngươi cũng lo sao.” Tuy rằng Tả Thủ ko nói gì, nhưng Lâm Thiên vẫn nghe được thanh âm của Tả Thủ trong đầu như cũ.

“Rất lãnh khốc, ha ha.” Lâm Thiên cao hứng nhảy dựng lên, như vậy có thể lúc nào cũng có thể thông linh với Tả Thủ mà không cần phải lo lắng khiến những người khác hoài nghi.

Nếu muốn đến trường cảnh sát học, như vậy khẳng định thời gian một mình một chỗ sẽ giảm bớt. Lâm Thiên cũng biết điểm này, cho nên trong vài ngày này, trừ ăn cơm cùng ngủ ra. Thì hắn toàn tâm toàn ý cố gắng tu luyện. Thực lực không ngừng được đề cao.

Ngày thông báo rốt cục đã đến, Lâm Thiên thật sự cũng không có cái gì cần mang, thu nhập vào món quần áo để tắm rửa thay đồ. Lưng xách một ba lô cũ, gọi một chiếc xe, thắng hướng đến trường cảnh sát.

Trên xe taxi, lái xe là một người hay nói, khi biết Lâm Thiên đến trường cảnh sát, vươn ngón tay cái ra rồi nói với Lâm Thiên : “Thị Trấn S của chúng ta có lực lượng cảnh sát rất tốt. Nếu có thể làm cảnh sát chứng tỏ ngươi cũng là một tiểu gia hỏa tốt, cố làm tốt nhé.”

Những lời nói này khiến Lâm Thiên mặt đỏ tai hồng, hắn cũng không biết rằng mình đi cửa sau đến trường cảnh sát. Chẳng qua nhìn thị dân quan hệ tốt với cảnh sát như vậy, Lâm Thiên cũng rất cao hứng. Dù sao chính mình sắp trở thành một phần của tập thể vinh quang đó.

Rất nhanh, đã đến trường cảnh sát. Tuy rằng khen Lâm Thiên trên thông thiên văn, dưới tường địa lý nhưng bác lái xe cũng đòi tiền không phải là ít. Nhìn chiếc xe taxi rời bánh đi, Lâm Thiên sờ sờ mũi, cười hắc hắc. Xem ra, mặc kệ thế nào, tiền tại xã hội này vẫn không thể thay thế.

Xoay người nhìn nơi sẽ gắn bó với chính mình trong một thời gian ngắn. Một cánh cổng lớn thật mộc mạc, phía trên lộ ra một cảnh huy màu bạc. Dưới ánh mặt trời tỏa ra quang huy chói mắt. Cảnh huy viết vài chữ to rất bắt mắt.

Trường cao đẳng cảnh sát Thị Trấn S.

Cuộc sống mới phải bắt đầu rồi.

Hết quyển 1


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.