[Dịch] Knight&Amp;Amp;Amp;Amp;Amp;#039;S &Amp;Amp;Amp;Amp;Amp; Magic - &Amp;Amp;Amp;Amp;Amp;

Quyển 5 - Vol 5 - Arc 9: Phi Long Ra Đời-Chương 47 :  Kỵ Sĩ & Ma Thuật Knight's & Magic Vol 5 Arc 9 Chap 41(4)




Kỵ Sĩ & Ma Thuật - Knight's & Magic

Vol 5

Arc 9: Phi Long Ra Đời

Chap 41: Cuộc Đối Đầu Giữa Quỷ Thần Và Phi Long

Đội Số 2 của Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc đảm nhận trọng trách bọc hậu cho quân đội Vương Quốc Kuscheperca Mới rút lui, giờ đây đang lần lượt lùi bước lại về phía sau.

“Để cho các kỵ sĩ bị hư hỏng nặng trước hết rút đi! Chết tiệt, đám Kỵ Sĩ Đen lại lao tới tấn công!”

“Xông tới! Đẩy lùi bọn chúng lại! Cấp độ bộ giáp của bọn chúng chẳng là gì so với bọn Ác Quỷ Thú!”

Đội Số 2 rống lên sau kích lại sau đòn tấn công của Kỵ Sĩ Đen. Mặc dù có một đống lớn vũ khí dùng để tấn công, nhưng bọn họ lại thiếu khuyết các dụng cụ phòng thủ như tấm khiên. Nếu như bọn họ muốn chặn đứng lại bước tiến của Kỵ Sĩ Đen, bọn họ cần phải tấn công lại. Hơn nữa, bọn họ lại không thể chuyển động một cách tự do, và đối với nhóm sở trường tấn công hơn phòng thủ như bọn họ thì việc các đồng minh rút lui chậm chạp liền trở thành gánh nặng cho bọn họ.

“Kẻ địch khí thế không có chút yếu bớt. Mình cũng nghĩ vậy a, bọn chúng sẽ không lùi bước khi con mồi đang ở ngay trước mặt mình. Nhưng đồng minh của chúng ta đã rời đi đủ xa rồi, đây cũng là lúc chúng ta nên có hành động rồi.”

Sau khi đẩy bật kẻ thù trở lại, Đội Số 2 nhanh chóng kiểm tra lại tình hình xung quanh. Hơn nửa quân đội vương quốc đang rút lui từng bước chậm chạp, nhưng bọn họ vẫn còn đang lui lại. Tinh thần chiến đấu không bỏ của Đội Số 2 cuối cùng cũng mang lại thành quá.

“Này, Đội Trưởng Di! Có vẻ không ổn a, trận đấu của đội trưởng có vẻ không tốt đánh rồi.”

Ở trên cánh đồng bằng, Đội Trưởng Dietrich của bọn họ và cỗ máy Guyalarinde của anh liên tục ứng phó không xuể nổi đòn đánh liên tục của Kiếm Sĩ, và không thể phân thần ra tý nào để chú ý tới hoàn cảnh xung quanh. Hai cỗ máy này bị cô lập ra riêng khỏi bãi chiến trường.

“Mình rất muốn tới giúp, nhưng đối thủ lại quá mạnh mẽ! Cứ tiếp tục như vậy, thì Đội Trưởng sẽ bị bỏ lại phía sau mất…”

Dietrich và đối thủ của anh đều rất mạnh, khiến cho cả hai bên đều khó có thể xen vào được. Với việc quân đội vương quốc mới đã hoàn thành việc rút lui của họ, thì hai người bọn họ sẽ bị bỏ lại đằng sau.

“Này này, đám người kia thật là trâu nha! Bọn họ như thế nào vẫn còn đang đứng đó.”

Gustavo không khỏi cằn nhằn sau khi quan sát tình hình xung quanh.

Guyalarinde là chói mắt nhất trong lực lượng bọc hậu, và có lấy khả năng chiến đấu tuyệt vời. Nếu như Gustavo có thể áp chế được nó, thì các Kỵ Sĩ Đen có thể gặt hái được đám còn lại như gặt cỏ vậy – đó là kế hoạch ban đầu của anh, thế nhưng kết quả lại ta sao đây? Các Kỵ Sĩ Đen mới đầu đúng là nắm giữ lấy ưu thế, nhưng bởi vì nổ lực chống trả của nhóm bọc hậu nên đã bị ngăn cản lại.

“Chép, thật là nhục nhã khi để cho kẻ thù chạy mất! Chúng ta không thể lãng phí bất cứ thời gian nào nữa. Song Kiếm, kể từ bây giờ ta sẽ đánh nghiêm túc đây!”

Trùng hợp rằng Dietrich cũng vừa nghĩ điều đó cách đây không lâu. Gustavo liền tăng cường lên thế tấn công của mình. Chất lượng tấn công của Kiếm Sĩ đã thay đổi. Lực đánh sau mỗi đàn đánh vẫn như cũ, nhưng chuyển động của lưỡi kiếm lại trở nên phức tạp hơn. Không rõ là từ ánh mắt của Gustavo có thể nhìn ra cái gì cảnh tượng, nhưng nó liền nhanh chóng như con rắn xuyên qua kẻ hở lao tới, nhanh tới mức Dietrich không phản ứng kịp.

Tia đốm lửa bay ra từ bộ giáp của Guyalarinde, và thương tổn ngày càng nghiêm trọng. Cỗ máy vẫn còn đứng vững được là nhờ gia tăng thêm phần áo giáp chiến đấu. Nếu là cỗ máy thông thường thì nó đã bị ngã xuống lâu rồi.

“Thế ra suốt này giờ tên này đang đùa mình sao? Aaaa, mình thực bị áp chế khi chơi kiếm ư!?”

Trận đấu ngắn gọn không màu mè nhanh chóng làm cạn kiện mana nhanh chóng (Tran: Đánh thế phải tiết kiệm mana chứ nhỉ?). Chỉ còn khoảng một chút thời gian nữa thôi trước khi anh không thể hoạt động được nữa vì mana bị cạn kiệt tới quá mức nghiêm trọng.

“Hưmm – ngươi không phải là một gã kiếm sĩ tệ nha. Ta khá là vui đấy, nhưng tới đây là kết thúc rồi. Vĩnh biệt!”

Kiếm Sĩ liền tiếp tục đòn đánh tàn nhẫn của mình. Mặc dù bị đẩy về phía vực thẳm, nhưng kỳ lạ thay, Dietrich lại không có cảm giác thất bại.

“Mình thua… bị đánh bại? Không, không thể. Mình và Guyalarinde vẫn còn đang đứng được ở trên chiến trường.”

‘Thua trận’ trong chớp mắt hiện ra trong đầu anh, lúc đó trải qua trận hoàn toàn bại chiến đó. Lúc đó, không hẳn là một trận chiến bại, mà đúng là hơn là ‘bỏ trốn’.

“Guyalarinde cũng nói vậy, chúng ta sẽ không bao giờ chạy trốn nữa, và chỉ có thể tiến bước lên…!”

Âm thanh ầm ĩ xung quanh dần dần biến mất, và anh trở nên không bối rối chút nào trước những đốm lửa bay ra khi lưỡi kiếm chém tới. Dietrich lắng nghe lấy những âm thanh như dòng sông chạy ầm tới, anh chưa bao giờ cảm nhận lấy cảm xúc như vậy trước đây kể từ khi anh trở thành Đội Trưởng của Đội Số 2.

Anh không hề cảm thấy sợ hãi trước tình trạng bị đánh bại ở trước mắt mình, và trong lòng anh lại dâng lên màu đỏ ‘bạo lực’ khắp cả người. Trong lúc vô tình, một nụ cười hiện ra trên khuôn mặt của anh. Kỵ Sĩ màu đỏ thẫm ‘Guyalarinde’ như là thân thể của anh, mà này không biểu hiện ở nó chỉ biết tấn công, mà là bản chất ẩn giấu trong mỗ vũ khí là giết địch ‘ý chí’.

Chuyển động của Guyalarinde có chút thay đổi. Cỗ máy màu đỏ thẫm chịu đựng bị tấn công khi tiến bước lên phía trước vào chiều thế đánh. Không rõ đây là hành động tự sát hay là hành vi dại dột, nhưng Kiếm Sĩ lại vui chào đón lấy điều này. Guyalarinde thân thể tràn đầy vết thương, và có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Đối mặt với lưỡi kiếm vọt tới, Guyalarinde không có dùng kiếm gạt ra mà là dùng tay chặn nó lại. Bộ giáp phát ra tiếng kêu gào khi chịu đòn tấn công đó, nhưng nó vẫn chống chịu được. Những miếng giáp dày có thể chặn lại một đòn đánh đơn độc, nhưng nó không thể được lặp lại nhiều lần. Thế nhưng điều này đã quá đủ để tạo ra một kẻ hỡ giữa tuyến phòng thủ của kẻ địch. Kèm theo âm thanh vụ nổ, một khối thép ‘quật điện’ bay ra từ bàn tay vặn xoắn lên áo giáp của Guyalarinde – đây chính món vũ khí ẩn giấu lộ ra răng nanh của nó ở thời điểm thích hợp nhất phóng tới kẻ thù.

Với tốc độ thúc đẩy của vụ nổ, quật điện bắn vào ngay thân hình phòng thủ của kẻ thù. Âm thanh va chạm giữa hai vật thể cứng vang lên, thứ âm thanh mà đạn ma thuật không thể nào mô phỏng theo được. Miếng giáp của Kiếm Sĩ bị vỡ ra – nhìn giống như nó chỉ bị vỡ ở phía người, nhưng thực ra không phải vậy. Phần linh kiện bị vỡ ra chính là kiếm và vỏ kiếm trên thân thể của Kiếm Sĩ. Hắn ta bị là một ên cuồng kiếm đến nỗi khiến cho cỗ máy toàn thân đều gắn đầy kiếm, nhưng hiện tại nó lại trở thành bộ áo giáp riêng của Kiếm Sĩ. Mặc dù không có rút kiếm ra, nhưng nó vẫn là vũ khí của Gustavo. Gustavo sau đó lại bày ra phản xạ tuyệt vời của mình, hắn ta nhanh chóng lấy lại thăng bằng từ vụ va chạm đột nhiên, sau đó liền phản công lại Guyalarinde với động tác rất trôi chảy.

“Khặc, haha, hahahaha! Xém tý nữa! Thật là đáng tiếc, nhưng đến cuối cùng vẫn là thanh kiếm của ta thắng!”

Cánh tay của Guyalarinde vẫn còn duy trì động tác vươn ra, động tác như vậy mang tính chí mạng chậm một bước. Kiếm Sĩ liền phản kích đưa lưỡi kiếm đâm sâu vào trong Guyalarinde. Nó đâm rất là sâu, và âm thanh chuỗi tinh thể vỡ vụn vang lên từ sâu bên trong cỗ máy.

Gustavo đã chắc chắn rằng mình đã thắng lợi. Sau khi phần bụng bị xé rách ra, thì nó không thể nào chiến đấu được nữa rồi. Kỵ Sĩ màu đỏ thẫm đã toi đời.

—Vốn lý ra nó lên là như vậy. Vì thế, ngay lúc này anh đã có chút thư giãn xuống, nhưng đòn tấn công của Dietrich vẫn chưa có kết thúc. Guyalarinde bỏ mặc lưỡi kiếm đâm vào trong thân thể và tiếp tục tiến tới, và nụ cười tin chắc của Gustavo lập tức vặn vẹo lên. Ngay khi anh hiểu được ý định của Dietrich, anh cố gắng kéo Kiếm Sĩ lùi lại về phía sau, nhưng đã không còn kịp nữa vì Guyalarinde đã tới quá gần.

“Cái quái gì vậy!! Ngươi vẫn còn muốn sắp chết giãy dụa ư? Thật đáng ghét!”

“Dĩ nhiên ta sẽ giãy dụa rồi! Ta đã quyết định rằng chính mình sẽ không dễ dàng một lần nữa chạy trốn nữa rồi! Ta sẽ không bị đánh bại, và sẽ chiến đấu cho tới giây phút cuối cùng!”

Guyalarinde ôm lại kiểu cách của con gấu, sau đó liền nghiêng người về phía sau dùng ‘thiết đầu công’. Hình ảnh ở trên khung màn hình bị bóp mép lên một cách nghiêm trọng, chắc chắn rằng vụ va chạm này đã ảnh hưởng đến ‘con ngươi tinh thể’ của cỗ máy.

“Chó chết! Tên này là thằng ngu à!?”

Đòn đánh táo bạo này đã khiến cho Gustavo lâm vào hỗn loạn, hành động ‘ngu ngốc’ của Dietrich vượt qua những gì mà anh tưởng. Kiếm Sĩ và Guyalarinde đều là hai cỗ máy chuyên về khoản tấn công và được lắp đặt lên vũ khí, nhưng mà Guyalarinde có một át chủ bài mà kẻ thù không có, đó là Ma Thuật Ống Dòng Đẩy Khí được lắp đặt ở bên trong thân thể cỗ máy. Với Kiếm Sĩ còn đang trong vòng tay ôm của mình, Guyalarinde liền khởi động châm lửa lên động cơ đẩy ở bả vai và eo. Ngọn lửa bùng nổ khốc liệt quăng cả hai cỗ máy lên không trung sau một tiếng hú. Sau một chốc lát dừng lại ở trên không trung, cả hai cỗ máy liền nặng nề mà trụy rơi xuống mặt đất.

“Woooahhh, ahhhh!?”

Cả hai cỗ máy vẫn dính chặt lẫn nhau khi bọn họ đang ăn ầm ầm trên mặt đất. Khoang lái bên trong rung chuyển dữ dội và cả hai phi công ai cũng không bỏ quá cố gắng điều chỉnh lại tư thế của cỗ máy. Gustavo dùng tất cả mọi cách đều có thể kiểm soát lại cỗ máy, anh buông ra thanh kiếm đâm vào Guyalarinde và sau đó đá Guyalarinde bay ra ngoài. Guyalarinde đã đạt tới giới hạn của nó và không hề có sức chống cự và bị đá bay ra thật xa.

“T-Thực là quá mức liều lĩnh! Cái tên này đang làm trò khỉ gì…”

Mặc dù bị đòn tấn công bất ngờ làm cho hỗn loạn cả lên, nhưng Gustavo vẫn cố gắng khiến cho cỗ máy đứng lên. Kiếm Sĩ đã phải chịu lấy một vài thiệt hại từ vụ va chạm và khi lăn vòng từ trên cao xuống, nhưng những thiệt hại đó không có gây nguy kịch. Khi anh quay đầu lại kiểm tra lấy kẻ thù thì anh nhìn thấy một cảnh tượng khủng khiếp – ngọn lửa từ động cơ đẩy lại hiện ra nữa, và Guyalarinde như con quay vậy vừa đứng lên lảo đảo xông tới. Các mô tinh thể ở phần bụng cỗ máy đã bị phá hủy, thế nhưng ngay cả thế nó vẫn đứng lên dù bị thiệt hại quá nặng dẫn đến di chuyển không thể đúng cách được.

“Cái…Cái quái gì thế này!? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với ngươi thế!?”

Ngay lúc này, Gustavo chợt cảm thấy sợ hãi lên. Nỗi niềm sợ hãi khi anh chứng kiến những hành động vượt xa ra khỏi nhận thức chung của anh, và khiếp sợ trước sự chấp nhất thắng bại kẻ thù. Guyalarinde lảo đảo tới gần nhưng lại vấp ngã kéo theo Kiếm Sĩ ngã xuống đất. Nó không thể chuyển động theo cách thông thường được, và chỉ có thể thuận theo thế ngã xuống mà tấn công. Đòn đánh không phải là bất cứ chiêu thức gì cả, chỉ là thuận tay phóng tới mà không hề suy nghĩ gì cả. Mặc dù tình trạng có chút hỗn loạn, nhưng Gustavo vẫn nhanh chóng phản ứng lại. Ngay lúc này, anh nhận ra được một sự thật chết người – Kiếm Sĩ trên tay không có cầm lấy bất cứ thanh kiếm nào. Kiếm của anh vẫn đang còn cắm ở trên bụng của Guyalarinde.

Kiếm Sĩ đã đánh mất đi lưỡi kiếm của mình và không thể ngăn cản được chuyển động của kẻ thù. Guyalarinde vẫn tàn nhẫn mà tiếp tục tấn công, dùng sức mà vung lên song kiếm chém xuống chém đứt hai tay của Kiếm Sĩ. Sau khi đánh mất đi hai tay dùng để tấn công, thì Kiếm Sĩ cũng đã đánh mất đi hơn một nữa lực chiến đấu của mình.

“Kiếm của mình, sao lại có thể thua được…?”

Guyalarinde vẫn duy trì tư thế vung kiếm, và kích hoạt lên vũ khí sau lưng ‘Kamtha’. Ngay tại khoảng cách cực kỳ gần không có nơi nào để chạy, lưỡi đao gió liền tạo lên một cơn lốc xoáy. Chịu lấy đòn đánh trực tiếp Kiếm Sĩ như một con búp bê tả tơi mà bay ra ngoài, và mảnh vỡ chuỗi tinh thể và áo giáp từ cỗ máy mà rơi rụng ra ngoài. Khi cỗ máy lăn xoay vòng dừng lại, thì nó không thể đứng lên, phản kích lại nữa.

“Không thể nào. Cỗ máy của đội trưởng – Kiếm Sĩ lại…!?”

Gustavo Mardones và cỗ máy của anh Kiếm Sĩ là tổ hợp mạnh nhất nổi danh trong toàn bộ quân đội . Nhưng lại có một cỗ máy chiến đấu đánh ngang ngửa với Kiếm Sĩ và thậm chí còn đánh bại lấy nó nữa. Khung cảnh này là một cú đánh mạnh vào sĩ khí của quân Žaloudek. Và sự dao động này của bọn họ lại là một cơ hội tuyệt vời cho Đội Số 2 phản công lại.

“Đội Trưởng Di đã giải quyết đối thủ rồi!”

“Được rồi, bây giờ là cơ hội của chúng ta! Đá đít bọn chúng đi! Đánh cho bọn chúng lết đi cũng không nổi nữa nào!!”

Sĩ khí của Kardatolle một hơi mà tăng lên dồn dập, và bọn họ dồn dập hỏa lực lại lần nữa ập về tấn công các Kỵ Sĩ Đen. Chỉ một thời gian ngắn thôi còn đang dao động các Kỵ Sĩ Đen liền kịp phản ứng lại, nhưng đã chậm rồi trước thế tấn công ồ ạt của Đội Số 2. Sự bại trận của Đội Trưởng Gustavo khiến cho hệ thống chỉ huy của bọn họ lâm vào thế hỗn loạn.

“Được rồi! Kẻ thù của chúng ta lâm vào thế hỗn loạn rồi, nhanh chóng chuồn đi!”

“Này, bên kia thì sao? Đội Trưởng Di ngã xuống rồi.”

Đúng vậy. Anh đã hạ gục được Kiếm Sĩ, nhưng mà Guyalarinde đã chịu phải thiệt hại chí mạng. Vết thương ở bụng đặc biệt rất nghiêm trọng. Nó thậm chí không thể đứng lên được nữa rồi, chỉ có thể dùng song kiếm chống đỡ mà quỳ gối ở trên mặt đất.

“…Ta sẽ để lại danh hiệu Kiếm Sĩ mạnh nhất cho ngươi. Nhưng ta sẽ giành lấy sự thắng lợi.”

Dietrich ngồi ở ghế phi công thở ra một hơi dài. Nguồn mana dự trữ của Guyalarinde đã bị cạn kiệt, và nó không thể di chuyển nổi cả đầu ngón tay nữa. Khuôn mặt của anh chợt cứng ngắt lên khi anh nhớ ra được mình phải rút lui đi.

“A – mình đã vượt quá mức rồi?”

Một Hình Bóng Kỵ Sĩ khi dùng hết mana thì chẳng khác gì đồ trang sức cả, và anh chắc chắn rằng chỉ chốc lát thôi anh sẽ bị kẻ thù vây quanh lại.

“Không còn cách nào khác… Mình phải bỏ Guyalarinde lại.”

Không còn thời gian để đau khổ, tiếng bước chân nặng nề hiện ra từ phía sau cỗ máy. Dietrich không thể khiến cho Guyalarinde quay đầu lại và anh trở nên lo lắng lên. Anh không chịu đựng được việc bỏ cỗ máy của mình lại được, tuy nói vậy nhưng cũng không đến nỗi chết cùng với nó. Nếu như anh muốn chạy, thì bây giờ chính là cơ hội.

“Di-Sempai! Anh lại làm bừa nữa rồi à!?”

Khi anh nghe thấy giọng nói từ phía sau lưng, sự lo lắng của anh liền biến mất. Đó chính là Ady và Tzendrinble của cô.

“…Ai, không nghĩ tới vốn người đại diện cho việc luôn ‘làm bừa’ lại nói mình ‘làm bừa’. Nhưng mà Ady nè, tại sao em lại quay trở lại? Phía bên kia Đoàn Trưởng tình hình sao rồi?”

“Eo~ Ikaruga và Phi Long bay tốc độ quá nhanh, em không đuổi kịp được nữa nên quay trở lại.”

Ikaruga và Phi Long dùng tối đa động cơ đẩy mà bay đi, và trận chiến ở tốc độ cao đó vẫn còn đang tiếp diễn. Nếu như Tzendrinble đuổi theo họ, thì nó sẽ chỉ còn cô đơn một mình mà thôi. Vì thế, Ady không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc quay trở lại cả.

“Eo, dù sao thì Ernesti sẽ cùng tìm ra phương pháp giải quyết mặc dù bất cứ chuyện gì xảy ra. Hiện tại tốt hơn là em giúp anh một tay đi.”

“Hiểu rồi~ Tzen-chan sẽ kéo Guyalarinde chạy theo đi.”

“Xem ra lần này anh nợ em rồi.”

Tzendrinble bắn ra dây cáp từ phía sau, sau đó móc lấy lên trên Guyalarinde.”

“Không cần để ý tới a! Nếu như bỏ Guyalarinde ở đây thì Eru sẽ buồn mất.”

“Đúng vậy, nhưng sẽ tốt hơn nếu em lo lắng cho anh một chút chứ? Em có đúng là đàn em khóa sau của anh không đó.”

Khi Tzendrinble bắt đầu tiến bước chạy, cho dù Dietrich đang ngồi ở trong buồng lái đều có thể được sự ma sát và rung lắc lên. Độ xóc nảy của nó khiến cho Dietrich không khỏi hoảng loạn mà hét lên:

“Whoooaaaa, này! Em sao lại bạo lực đến thế! Kiểu này hư cỗ máy của anh mất!”

“Nó vốn đã rách nát lắm rồi, nên hư thêm chút cũng chả sao đâu!”

“Làm thế quái nào hư thêm tý không sao!? Làm ơn đừng có giữa đường mà đứt dây rồi bỏ anh lại phía sau đó!”

Khi hai người đang cãi vã nhau, Tzendrinble tiếp tục kéo lấy Guyalarinde chạy đi. Đội Số 2 ở phía sau họ cũng bắt đầu rút lui theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.