[Dịch] Knight&Amp;Amp;Amp;Amp;Amp;#039;S &Amp;Amp;Amp;Amp;Amp; Magic - &Amp;Amp;Amp;Amp;Amp;

Chương 72 :  Kỵ Sĩ & Ma Thuật Knight's & Magic Vol 4 Arc 8 Chap 34(2)




Kỵ Sĩ & Ma Thuật - Knight's & Magic

Vol 4

Arc 8: Công Chúa Của Vương Quốc Đã Bị Mất Nước

Chap 34: Những Điều Lo Lắng Của Công Chúa

Ngay sau đó, Chid liền theo Isadora từ lâu đài ở một góc đang được sử dụng làm căn cứ của Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc mà đi dọc theo hành lang dẫn tới phòng của Công Chúa Eleonora.

“Nào, nào, suy nghĩ nào… Nếu như là Eru, cậu ta sẽ cảm thấy tâm tình thật tốt khi ném cậu ta vào công xưởng; còn Ady thì sẽ vui vẻ lên nếu như Eru ở cùng với nó… A chết tiệt, hai người tưng tưng bọn họ không phải là kiểu người bình thường có lấy ra để làm tài liệu tham khảo được!!”

Chid tàn tạ mà lẩm bẩm nói năng lung tung. Cậu giờ đang đau đầu cực kỳ bởi vì trách nhiệm nặng nề đang được giao phó cho cậu, điều này khiến cho Isadora người đang xem xét cậu cực kỳ lo lắng. Mặc dù là vậy, nhưng cậu ta là người mà Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc tiến cử, và cũng là một trong những người đã giải cứu lấy Eleonora khỏi Lâu Đài Lacepede, thế nên hiện tại cô chỉ có thể giao trọng trách cho cậu ta. Cả hai đều ôm ấp nỗi no lắng của riêng mình và nhanh chóng đi về gian phòng của Công Chúa.

“Chúng ta tới nơi rồi. Cậu đã sẵn sàng chưa?”

“…Đám người trong Đoàn Kỵ Sĩ của tôi quá mức lạc quan. Tôi chưa bao giờ đi khuyên nhủ ai trước đây bao giờ cả … Ửm? À không, không có vấn đề gì cả, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Nghe câu trả lời giống như là không phải là không có vấn đề, nhưng Isadora liền mặc định bỏ qua điều đó và gõ cửa căn phòng công chúa. Sau khi giải thích rõ với công chúa mục đích của lần đến thăm này, cô liền đợi người hầu gái ở trong căn phòng ra đón tiếp như mọi khi.

Khu phòng nơi mà Công Chúa đang ở có tới 2 căn phòng. Người hầu gái kiêm nhiệm chức bảo vệ ở ngoài căn phòng đợi lệnh, trong khi đó phòng ngủ của Công Chúa nằm ở sâu bên trong.

Khi bọn họ đang đợi Công Chúa thay đổi đồ áo, thì ánh mắt đầy tò mò của những người hầu gái như kim chĩa vào thanh niên trẻ tuổi mà Isadora mang theo. Rất hiếm khi thấy được có ai khác ngoài trừ các quý tộc đến viếng thăm công chúa. Từ bên ngoại hình mà xem, thì cậu ta cỡ trạc tuổi như Công Chúa. Cậu ta có thân thể cân xứng và cơ bắp đầy đủ, mặc trong mình một bộ quần áo phi công với bộ giáp da nhẹ. Nhưng điều hấp dẫn nhất của cậu là cả người cậu tỏa ra khí tức như là bị dồn ép vào nước đường cùng vậy.

“Xin chào Isadora. Làm sao ngày hôm nay cũng… Hửm? A-À, Ngài Archid…”

Rất nhanh, Công Chúa Eleonora liền xuất hiện và vẻ mặt tràn đầy ngạc nhiên khi chứng kiến thấy bóng người đứng sau Isadora. Cô không thể nào quên được trong cuộc sống đóng kín cửa của cô, thì điều duy nhất thay đổi chính là cuộc thăm hỏi hằng ngày của Isadora và cuộc trò chuyện của hai người. Là một người cùng tuổi và cùng giới tính, thì Isadora vẫn là người thân gia đình cởi mở nhất đối với cô.

Nhưng gần đây, dưới sự hướng dẫn của mẹ cô, thì Isadora thường xuyên hay đề cập hơn về vấn đề việc Eleonora trở thành Nữ Hoàng, nên Eleonora thời gian gần đây cũng dần dần trở nên khó có thể thư giãn nên. Mặc dù là vậy, nhưng cô vẫn chào đón sự thăm viếng của Isadora.

Đứng yên ngay tại chỗ vì không biết làm sao trước cuộc gặp gỡ ngoài ý muốn này, Chid chỉ có thể cứng ngắc mà cúi đầu thi lễ. Đây là lần thứ nhất bọn họ gặp mặt nhau kể từ khi sau vụ chạy trốn ở Missillier. Lúc đó, bọn họ gặp mặt nhau ở trong Lâu Đài Lacepede dưới ánh đèn đuốc tăm tối, nhưng lúc này đây, họ đã gặp mặt nhau dưới ánh sáng rực rỡ từ mặt trời. Sau khi bỏ trốn ra khỏi chốn tù đày, Eleonora đã dần dần hồi phục lại vẻ xinh đẹp xứng danh của bông hoa Kuscheperca. Không quan hệ gì với độ ánh sáng trong phòng cả, nhưng lại làm cho thiếu niên nhìn thấy cảnh tượng ở trước mắt cậu lại quá mức chói lòa.

Eleonora không hiểu được mối bận tâm trong lòng của cậu, chỉ có thể bối rối đưa ánh mắt đầy nghi hoặc mà nhìn về phía Isadora. Isadora dửng dưng nhún vai mà nói:

“Cậu không thể cứ tự nhốt mình lại trong phòng như thế này. Cậu là con gái của Quốc Vương Aukusti, và cậu có nghĩa vụ phải hiểu rõ được tình hình của đât nước này. Đó chính là lý do tại sao bọn mình đã chọn lấy một người tới đây để thuyết phục lấy cậu.”

Isadora mạnh mẽ mà ngồi xuống, và ra hiệu cho Chid cũng ngồi xuống theo. Chid chuẩn bị tâm lý thật tốt, sau đó liền bước đi tới cái ghế như một Hình Bóng Kỵ Sĩ bị hỏng hóc vậy. Nhìn thấy dáng vẻ đầy mạnh mẽ của Isadora khiến cho Eleonora trở nên ủ rủ hơn.

“Tại sao? Isadora… Mình đã sớm nói với cậu nhiều lần rồi, mình thực sự không thể chịu nổi trọng trách trở thành Quốc Vương của một Vương Quốc...”

“Như vậy là không đúng, các quý tộc ngay bây giờ đang chuẩn bị cho việc phản công Žaloudek. Đó chính là bởi vì cậu – người thừa kế dòng máu của hoàng gia đã trở lại, và dẫn dắt bọn họ chính là bổn phận trách nhiệm của hoàng tộc.”

Dòng máu hoàng gia – những lời nói của Isadora làm khuấy trộn lên những ký ức trong đầu của Eleonora.

—Khuôn mặt của người đàn ông đầy thô lỗ đã tuyên bố rằng sẽ lợi dụng thân phận ‘dòng máu hoàng gia của Kuscheperca’ đang chảy trong cô. Hắn ta không có nói điều này như nói với một con người, mà như là nói với một công cụ dùng đã xong liền không dùng nữa, rồi tuyên bố cái chết của cô. Cô đột nhiên cảm thấy một cơn ớn lạnh đang chậm rãi bao trùm lấy cô.

“Nó sẽ là… một trận chiến tranh nữa? Chúng ta có thể thắng được không?”

Hiểm lầm rằng ý của Eleonora nói ra là bởi vì cô thiếu khuyết lòng tin, Isadora liền bắt đầu mở rộng chủ đề ra:

“Đừng có lo lắng Eleonora, chúng ta cũng đang trở nên mạnh mẽ hơn, và đã chiến thắng một vài trận chiến với sức mạnh mới mà chúng ta có, nên…”

Việc giải thích rõ sẽ là nhiệm vụ của thành viên Thương Hội Phượng Hoàng Bạc – nhiệm vụ của Chid. Nhưng khi Isadora quay người lại và nhìn, Chid chỉ có thể tỏ vẻ nghiêm túc mà nghe và tiếp tục giữ yên lặng.

“Trước đó có rất nhiều kỵ sĩ ở trong thủ đô, nhưng không chỉ là cha của mình, các kỵ sĩ khác cũng…! Mặc dù nếu là chúng ta có cơ hội chiến thắng, không, không thể được, nếu như chiến tranh nổ ra mọi người sẽ chết và lại rất nhiều máu sẽ chảy ra. Lần tới có thể sẽ là thím(mự) hay là cậu, thậm chí Rys-Nii cũng không thể chạy trốn được…”

Vẻ sợ hãi rõ ràng hiện ra trên khuôn mặt của Eleonora. Cô cúi thấp đầu xuống và từ chối nói thêm bất cứ điều gì nữa. Isadora nghi hoặc đưa tay ra—

“….Công Chúa Eleonora.”

Ở trước khi cô kịp làm điều đó, kỵ sĩ của Eleonora liền bình tĩnh mà xen vào. Eleonora liền ngẩng đầu lên với một ánh mắt đang tìm kiếm thứ gì đó để dựa dẫm vào.

“Thần hoàn toàn đồng ý rằng điều tốt nhất là không có ai hy sinh mạng sống của mình cả. Nhưng vấn đề là, nếu như chúng ta không có phản kháng lại, thì vẫn đề sẽ mãi không thể giải quyết được. Khi tình huống như vậy xảy ra, chúng thần những kỵ sĩ sẽ giơ lên thanh kiếm của mình.”

(Tran: Vì Chid là kỵ sĩ của công chúa nên để xưng hô thế, tùy trường hợp mình để có thể sai có thể đúng, nói chung nếu sai sót thì mọi người thông cảm)

Chid nhìn thẳng vào trực tiếp vào đôi mắt của Eleonora. Mặc dù hơi để lộ chút vẻ không mấy tự nhiên và ngữ khí có mấy phần cộc cằn, nhưng không có ai khiển trách anh cả, có lẽ bởi vì bọn họ khí thế của cậu đè ép tới.

“Nếu như bọn họ dùng thanh kiếm mà tiến đến về phía chúng ta, chúng ta sẽ phản kích lại bằng lưỡi kiếm(dao) của mình. Chúng ta sẽ dũng cảm đối mặt với thử thách mà không khuất phục. Những nỗ lực của chúng ta có hay không thu được thành quả cũng không quan trọng nữa.”

“Ngay cả khi… có những sự hy sinh, chúng thần cũng đã sớm có giác ngộ rồi. Đó là những gì thần muốn nói…?”

Trong toàn bộ cuộc sống của Eleonora, không có một ai nói ra những lời chân thành thẳng thắn như vậy với cô trước đây cả. Cảm xúc phức tạp trong cô dâng lên, và cô nhìn về phía Chid với những giọt nước mắt rơi ướt nhòe trên khóe mắt và nói:

“Ta nên làm gì nếu như… nếu như ngươi hy sinh trong trận chiến? Ngay cả cha của ta, người vốn nói rằng ta không cần lo lắng gì cả, và còn nói rằng ông sẽ bảo vệ tôi … rồi ông liền cứ như vậy mà…mà…!!”

Những lời nói của cô tràn ngập trong sự buồn bã đau đớn và cô chỉ biết vùi đầu mình vào lòng bàn tay mà khóc. Isadora chỉ có thể đành yên lặng mà lặng lẽ quan sát lấy cô, trong khi đó Chid thì bối rối mà gãi đầu.

Không chỉ là cậu, tất cả các kỵ sĩ của Vương Quốc Fremmevira đều sẽ không ngần ngại mà chiến đấu, mọi việc đều lấy tốc độ nhanh nhất mà giải quyết và nhanh chóng mà đưa ra quyết định. Đây vốn là sống trong hoàn cảnh khu vực khác nhau chịu lấy ảnh hưởng khác nhau, và cũng là lý do tại sao tất cả nhân dân đều có xu hướng là không do dự chút nào chiến đấu. Đối với một công chúa từ một quốc gia khác người vốn sinh sống trong một hoàn cảnh ‘êm đềm trướng rủ màn che’ , thì đây đúng là một điều khó có thể tưởng tượng được.

Là nói đại liền trúng sao? Bởi vì cậu không hiểu được hoàn toàn đối phương, liền nói đại Chid liền thành công tìm đúng lý do hoảng sợ lớn nhất của Công Chúa. Chid cố gắng để cho mình bình tĩnh lại, sau đó cậu cẩn thận từng chữ mà nói:

“Điều đó có nghĩa là… E hèm, Ngài chỉ nghĩ bởi vì ngài không biết.”

Cuối cùng, Chid bỏ qua bầu không khí ủ dột ở trong căn phòng và kiên quyết mà nói:

“Công Chúa Eleonora, hãy cùng chúng ta đi ra ngoài đi!!”

Cậu làm một câu nói ra ngoài không đầu không đuôi. Không chỉ là Eleonora, ngay cả Isadora đều ngẩng đầu lên và nhìn về phía cậu với một khuôn mặt rất sốc.

“Nếu như ngài chỉ ngồi ở trong căn phòng này, ngày sẽ không thể nào có thể nhìn thấy đất nước đang trong tình trạng thực sự là như thế nào, và nếu như chúng ta có thực sự cần phải chiến đấu. Có thể ngài ghét chiến tranh, nhưng thần hy vọng ngài có thể đưa ra quyết định của mình sau khi chứng kiến lấy nó và hiểu rõ nó bằng chính đôi mắt của mình. Thế nên chúng ta hãy đi thôi và hãy nhìn… nhìn xem đất nước này như thế nào!”

Đối với cậu, đây là một cái kết luận đương nhiên. Trừ ra cần phải ngay lập tức đưa ra quyết định, bằng không thì việc đối chiếu so sánh tình báo là một điều hết sức cơ bản. Tạm bỏ qua vấn đề này, Chid xem như mà một kiểu người thích làm ra hành động hơn ngồi chém gió triết lý, và cậu liền dang rộng tay ra đưa về phía Eleonora để thể hiện ra sự chân thành của mình.

Cô ngây người ra nhìn về phía cánh tay chìa ra về phía cô, đây chính là lần thứ hai cậu ấy đưa tay về phía cô. Lần đầu là lúc đưa cô thoát ra khỏi nhà tù đá, và đây chính là lần thứ hai, cậu ấy muốn kéo cô ra khỏi lồng giam trong trái tim cô. Cả hai thứ này một cách nào đó đều có điểm chung là muốn giải thoát cho cô.

Cô không có do dự quá lâu trước khi quyết định tin tưởng cậu ấy một lần nữa. Cô tin tưởng rằng cậu ấy sẽ không làm điều này bởi vì bất kỳ kế hoạch của hay âm mưu có ai đó, mà thực sự là muốn giúp cho cô như thực là một kỵ sĩ của cô vậy.

Và thế, dưới sự hộ tống của kỵ sĩ của cô, nàng Công Chúa liền từng bước một đi ra vào thế giới bên ngoài.

Ngay cả Chid cũng không rõ được chính cậu lấy đâu ra khí thế, và nó chỉ kéo dài cho tới khi bọn họ rời khỏi căn phòng.

Cậu phải cố gắng làm mới không ngã quỵ xuống đất. Vừa này cậu chỉ dựa theo khí thế mà nói ra những lời đó, và bây giờ cậu nghĩ lại những điều vừa rồi, thì đó đúng là một hành động thiếu tôn trọng với hoàng tộc. Giờ cậu chỉ muốn ôm lấy đầu và trốn tránh khỏi sự thực này, nhưng trước đó có một vấn đề nghiêm trọng hơn—

“Ngài Archid? Có chuyện gì à?”

—Cậu nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của Công Chúa. Tuy nói rằng cậu sẽ dẫn Công Chúa ra khỏi căn phòng này, nhưng tại sao sao bọn họ phải nắm tay nhau lại? Từ trong đáy lòng của cậu cảm giác được – khí thế đúng là một thứ thật là đáng sợ.

“À, ồ, thần ổn, thần sẽ dẫn người đi tham quan. Đầu tiên…”

Khi cậu vừa quay đầu lại, cậu liền nhìn thấy em gái của cậu Ady và Eru người bạn thuở nhỏ của cậu với đôi tai của bọn họ đang kề sát tường lại nghe trộm.

(Tran: Cặp đôi bài trùng nghe lén)

“….Aaaa!”

Khi đôi mặt của họ bắt gặp lẫn nhau, Chid triệt để bị sốc nặng, trong khi đó hai người bọn họ liền dừng lại hành động của mình với một nụ cười tràn đầy hàm ý. Ánh mắt của họ rơi vào nơi mà bàn tay Chid đang nắm lấy bàn tay của Eleonora.

“Wut arr chew rồi!”

“Chid, anh nói tiếng gì mà em chưa bao giờ nghe thấy trước đây cả! A, bình tĩnh lại đi nào. Em biết mà, em hoàn toàn hiểu được mà Chid. Dù sao thì Công Chúa quá mức dễ thương mà. Dĩ nhiên là anh phải muốn ra tay giúp đỡ cô ấy rồi!! Chẳng phải tất cả các chàng trai đều nuôi trong mình một giấc mơ trở thành một kỵ sĩ bảo vệ Công Chúa sao!”

“Uwah, cách nói kiểu này thật khiến người bực mình a, anh giận rồi đó Ady! Và trên hết là, dòng não suy nghĩ của em anh không thể nào bắt được a… A, đó không phải là điều anh muốn nói, chết tiệt a!!”

Chid không thể nghĩ ra điều gì để bào chữa được và Ady lại tự ý đưa ra kết luận. Eru chỉ nhìn hai người bọn họ mà mỉm cười.

“Yên tâm đi, em sẽ giúp cho! Em sẽ tập hợp mọi người trong đoàn kỵ sĩ lại, chúng ta phải để cho Công Chúa tuyệt vời như thế nào! Fufufu, hiện giờ em đang tràn đầy sức lực đây!”

“Uwahhh em đúng là thật đáng tin cậy… Nhưng mà tại sao một mực tại sao em lại… A – đáng chết thật…”

Ady bắt được điểm yếu của Chid mà cực kỳ vui vẻ. Chid cũng chẳng buồn mà giải thích xa thêm nữa và chỉ có thể thở dài mà nhìn lên trên trời.

Một tiếng cười khúc khích mềm mại từ phía sau Chid truyền đến. Cậu liền quay đầu lại và nhìn thấy Eleonora đang nở nụ cười. Không khí ủ dột của cô đã quẹt sạch mất, mặt dù trên khuôn mặt của cô vẫn còn chút nhu nhược, nhưng trông cô ấy dường như là vui vẻ hơn và đầy sức sống hơn.

“Ngài Archid nói không sai, ta không thể nhìn thấy bất cứ điều gì cả từ chính trong căn phòng của mình. Bên ngoài chắc chắn là sống động hơn nhiều rồi.”

Nếu không phải Ady đang chòng chẹo đùa giỡn lấy Chid, thì chắc giờ đây cậu đã theo công chúa đồng thời cười. Nhưng hiện giờ, cậu chỉ có thể gượng ép mà nở nụ cười cứng ngắc.

“Đi nào Chid, đừng chỉ có mà đứng ở đó. Là một Kỵ Sĩ, anh phải hộ tống chủ nhân của mình thật đúng cách. Em đi gọi mọi người đây.”

“Được rồi, chúng ta đi thôi! A, thật là tuyệt vời khi nhìn thấy Công Chúa đứng bên cạnh Eru… Thật là một khung ảnh đẹp và siêu dễ thương a!”

“Ady, cậu thực sự là dù ở bất cứ nơi đâu cũng chẳng chịu thay đổi gì cả…”

Cả nhóm liền tranh cãi mà đưa Eleonora đi thăm viếng. Về Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc và Hình Bóng Kỵ Sĩ kiểu mới, có quá nhiều thứ mà bọn họ cần để kể cho cô nghe. Cuối cùng, bọn họ vẫn quyết định mang Eleonora đi tới công xưởng. Nhân tiện, Chid vẫn nắm lấy tay của Eleonora trong suốt quãng đường bọn họ đi tới công xưởng.

“Tuyệt, thật là tuyệt vời. Ellie cũng đã vực dậy được tinh thần rồi!”

Sau khi Công Chúa và nhóm bọn họ rời khỏi, Isadora liền nói với một người nào đó cao đứng ở trước cô

“Vậy anh cũng ở đây ư, Rys-Nii. Nghe lén không phải là một thói quen tốt đâu.”

“Ưm? Anh làm sao có thể nghe lén được, rõ ràng là anh đường đường chính chính nghe mà. Anh chỉ vì không muốn cả trở cuộc trò chuyện của họ mới đứng ở phòng bên cạnh thôi!”

“…Anh là người duy nhất có thể đưa ra và chấp nhận được lý do ngụy biện này đi…”

Isadora lắc đầu và không thể nói lên lời, nhưng chỉ chốc lát thôi cô đã khôi phục lại. Hai người bọn họ nhanh chóng bước đi mà đuổi kịp theo Công Chúa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.