[Dịch]Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi

Chương 189 : 128.2. Muốn chết




Editor: An Kin

Trong chớp mắt, năm người đều thoát được chỉ còn lại một cái khố, sau đó, liền tranh nhau lao về phía Lam Linh. Lam Linh thấy thế, hơi cong môi một cái, đồng thời nhanh chóng giương một tay lên, Nhuyễn cốt tán rơi xuống, cả năm người không một ai may mắn thoát khỏi, một lát liền ngã trên mặt đất.

Lúc này, cuối cùng năm người cảm thấy thật sự sợ hãi, một loại sợ hãi do mặc người khác chém giết! Nhưng toàn thân bọn họ vô lực, lời nói ra chỉ bé như ruồi muỗi, muốn cho người ở phía ngoài nhà tù nghe được tiếng kêu cứu của bọn họ đều là hy vọng xa vời.

Sự sợ hãi trước cái chết đến như dời núi lấp biển làm cho hai mắt của năm người đều trợn tròn, nhưng trong lòng vẫn giữ ảo tưởng, hy vọng chủ tử của bọn họ có thể cứu bọn họ một mạng.

Nhưng Lam Ngọc sẽ không vì mấy tên thủ hạ mà không để ý đến tính mạng của mình, thấy tình hình chuyển biến đột ngột, liền không chút do dự cướp đường mà chạy, rời khỏi nhà tù, nhưng Lam Linh sao có thể để hắn thực hiện được? Liền ngay lúc hắn xoay người, lấy một cây cửu huyền châm tốc độ nhanh như tia chớp phong bế yếu huyệt trên thân thể Lam Ngọc. Lam Ngọc trong nháy mắt ngã xuống đất.

Sau đó, Lam Linh tìm ra môt cây chủy thủ từ trên người Lam Ngọc, giơ tay chém xuống, nhanh chóng cho năm tên đang hoảng sợ đi gặp Diêm vương, đồng thời làm cho máu của bọn họ tung tóe trên người Lam Ngọc, làm xong hết thảy, Lam Linh lắng nghe âm thanh phía ngoài, thấy có tiếng bước chân hướng bên này truyền tới, lúc này đem dao găm kia đặt trong tầm tay Lam Ngọc, nhanh chóng rút cửu huyền châm trên người Lam Ngọc ra cất kỹ.

Tên ngục tốt dẫn Lam Ngọc tiến vào lúc nghe Lam Linh nói liền vụng trộm biến mất rồi, thời điểm Ngụy Đình dẫn Mộ Dung Tiếu Trần đi vào trước cửa phòng giam Lam Linh cũng không nhìn thấy tên ngục tốt kia, lập tức chỉ đạo nha dịch sau lưng: "Nhanh tìm ra người nọ cho ta, nghiêm trị không tha!"

"Dạ!" Nha dịch nhanh chóng rời đi.

Nguyên lai Ngụy Đình nhận được bẩm báo, nghe nói một tên ngục tốt dẫn Lam Ngọc và vài người đến phòng giam Lam Linh, trong nội tâm thầm kêu không tốt, bởi vì Yến Kinh Hàn đã thông báo với hắn nhất định phải đề phòng Lam Ngọc, mặc dù Lam Ngọc là ca ca của Lam Linh, nhưng từ trong lời nói của Yến Kinh Hàn, Ngụy Đình cảm thấy giữa bọn họ nhất định là có mâu thuẫn, như vậy người của Lam Ngọc có thể sẽ đối với Lam Linh thành hỏa cướp bóc, vì thế, sau khi hắn trở lại liền phân phó thủ hạ lưu ý cử động của Lam Ngọc, không nghĩ, Lam Ngọc thật sự đến đây.

Thời điểm Ngụy Đình đang chuẩn bị đến nhà tù, Mộ Dung Tiếu Trần cũng vừa tới, mặc dù hiện tại Mộ Dung Tiếu Trần đã đứng đầu quan lại, nhưng trước đây đã từng nhậm chức Đại lý tự thiếu khanh, hơn nữa lúc ấy còn là người lãnh đạo trực tiếp Ngụy Đình. Ngụy Đình đối với hắn đều rất kính trọng, hắn muốn gặp Lam Linh, Ngụy Đình không ngăn cản, liền dẫn Mộ Dung Tiếu Trần đến.

Đẩy cửa phòng ra, nhìn tình hình trước mắt, con mắt trung tĩnh mịch của Mộ Dung Tiếu Trần đã phủ đầy mây đen, cuồng phong gào thét!

Năm người đàn ông xích, lõa, chỉ mặc quần lót, không cần hỏi, cũng biết bọn họ muốn làm gì, mặc dù bọn họ đã chết rồi, Lam Linh bình yên vô sự đứng trước mặt hắn, nhưng Mộ Dung Tiếu Trần vẫn ức chế không được ý nghĩ đem bọn họ nghiền xương thành tro!

Nhìn Lam Ngọc từ từ đứng lên từ trên mặt đất, tay Mộ Dung Tiếu Trần trong áo nắm chặt lại, ánh mắt nhìn về phía Lam Ngọc mang sát khí.

Mặc kệ là ai, dám can đảm động vào người Linh Nhi, hắn sẽ khiến cho hắn ta chết không có chỗ chôn!

Ngụy Đình cũng cả kinh, trong nội tâm đã đoán được chuyện gì xảy ra, nhưng hắn vạn lần không ngờ một ca ca lại hạ độc thủ đối với muội muội của mình, đây là cừu hận như thế nào?

Lam Ngọc cảm giác đầu của mình hỗn loạn, sau khi đứng lên một lúc lâu mới phát hiện Mộ Dung Tiếu Trần cùng Ngụy Đình đang đứng ở trước mặt nhìn mình, lập tức đầu thanh tỉnh một chút, nhìn về phía trên, chỉ thấy năm thủ hạ của mình toàn thân là máu, đã chết rồi, mùi máu tươi nồng đậm làm cho trong lòng hắn đột nhiên sinh ra một sự khủng hoảng, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Lam Linh, "Ngươi, ngươi giết bọn họ!"

"Ca ca, là ngươi giết bọn họ." Lam Linh cười nhạt một tiếng, "Ca ca, trên tay của ngươi cùng y phục dính đầy máu của bọn họ, mà trên tay của ta ngay cả một giọt máu cũng không có, ngươi nói, đến cùng là ai giết bọn họ?"

Lam Linh nói rồi đem tay đưa ra ngoài, bàn tay nhỏ bé trắng như ngọc, không lây nhiễm trần thế, càng không có một chút vết máu.

"Ngụy đại nhân, nàng hoàn toàn ngậm máu phun người, bọn họ là người của ta, ta làm sao có thể giết bọn họ?" Lam Ngọc nhìn tay mình đầy máu tươi cùng mảng lớn vết máu trên quần áo mình, đè ép bối rối trong lòng quay đầu nhìn về phía Ngụy Đình.

"Điều này không đơn giản sao? Bởi vì ngươi muốn cho bọn họ làm nhục ta, không nghĩ tới trên người ta có chứa Nhuyễn cốt tán phòng thân, khiến bọn họ ngã trên mặt đất, ngươi thấy mưu kế không thành, lại sợ sự tình bại lộ, giết người diệt khẩu, hơn nữa thời điểm sự tình bại lộ, ngươi còn đem toàn bộ trách nhiệm đẩy tới trên đầu bọn họ, nói bọn họ là to gan lớn mật nghĩ vũ nhục ta, ngươi vì cứu ta mới giết bọn họ, kể từ đó, ngươi chẳng những bảo vệ danh tiếng muội muội hơn nữa còn có thể thoát khỏi mọi liên quan, ca ca, ngươi nghĩ như vậy sao?"

Lam Linh không đợi Ngụy Đình mở miệng liền chậm rãi nói, Lam Ngọc tức giận đến hộc máu, cái gì gọi là đổi trắng thay đen, cái gì gọi là nghe nhìn lẫn lộn, nàng cũng dám ngay trước Mộ Dung Tiếu Trần cùng Ngụy Đình nói lời bịa đặt, nàng nghĩ bọn họ đều là người mù sao?

"Hàn vương phi thực giỏi nói chuyện xưa, ngươi cho rằng người khác sẽ tin tưởng ngươi nói bậy sao?" Lam Ngọc không kiềm được giận dữ, vốn muốn đem nàng phá hủy lại không nghĩ tới bọn họ bị nàng giết đã hành, thế nhưng nàng còn đem hắn chỉ ra và xác nhận thành hung thủ giết người, buồn cười!

"Ca ca, ta nhắc nhở ngươi, đại lý tự chú ý chính là chứng cớ, chứng cớ giết người trên người ca ca tựa hồ không ít, mà ở trong phòng giam chỉ có hai người chúng ta còn sống, bọn họ tựa hồ không phải là ngươi giết thì là ta giết , nhưng nếu nói là ta giết , ngươi liền lấy ra chứng cớ ở đâu." Lam Linh lại cười nhạt một tiếng, nàng đổi trắng thay đen vu hãm bị giết người như thế nào? Hắn dám để cho người vũ nhục nàng, vậy hắn sẽ phải gánh chịu tất cả hậu quả, hơn nữa đây chỉ là mới bắt đầu!

Thanh âm Lam Linh thanh thúy dễ nghe, như trân châu rơi vào khay ngọc, nhưng nghe ở trong tai Lam Ngọc nhưng lại như tới từ địa ngục, hắn đột nhiên cảm thấy một trận lạnh toát cả người, tức giận trong lòng từ từ tản đi, lưu lại chính là khủng hoảng vô cùng.

Lam Ngọc vốn muốn cho bọn họ phá hủy Lam Linh, khiến Lam Linh không mặt mũi nào sống trên đời, lựa chọn tự mình kết thúc, đến lúc đó nàng chết, hắn lại đem năm người bọn họ trừ khử, chuyện này coi như xong, cho dù phụ thân cùng thái hậu cô cô truy cứu, người dù sao đã chết rồi, hắn lại là con trai độc nhất của Lam gia, bọn họ không thể nào vì một người chết mà giết hắn , nhiều lắm là trừng phạt hắn một tý mà thôi.

Nhưng mà mơ tưởng là tốt đẹp , thực tế nhưng là phũ phàng, hắn không nghĩ tới chuyện này không phát triển theo hướng hắn đã định sẵn, ngược lại bị Lam Linh trả đũa, làm cho hắn khó cãi.

Lam Ngọc biết rõ nếu Lam Linh đem chuyện này chọc đến hắn thái hậu cô cô, không nói hắn không báo được thù, hơn nữa nhất định sẽ lột một tầng da.

Lam Ngọc đối với thái hậu cô cô hiểu rõ, thái hậu cô cô nuôi dưỡng Lam Linh ba năm chính để giúp nàng làm việc, nàng thấy Lam Linh không có việc gì, nhất định sẽ hung hăng hỏi tội hắn, dùng cái này đến dụ dỗ cho Lam Linh vui vẻ để nàng làm việc tốt hơn, mặc dù sẽ không giết hắn, nhưng Lam Ngọc vừa nghĩ tới thủ đoạn trừng phạt người của thái hậu cô cô liền cảm thấy sợ hãi.

"Ngụy đại nhân, ca ca đến thời điểm còn nói không biết trong phòng giam này đến cùng là mùi gì, bây giờ nhìn lại, ca ca chỉ sợ muốn đích thân thể nghiệm một phen." Lam Linh nói nhìn về phía Ngụy Đình, cảm thấy Ngụy Đình không thể trở thành khán giả nha, đến lúc hắn nên nói chuyện.

"Người đâu! Đem Lam Ngọc giải vào đại lao, Bổn quan sẽ đích thân tấu minh Hoàng thượng, thỉnh Hoàng thượng xử lý!"

Ngụy Đình gầm lên một tiếng, hai gã nha dịch nhanh chóng tiến đến một trái một phải kiềm chế Lam Ngọc, Lam Ngọc giãy giụa vài cái, cả giận nói: "Ngụy Đình, ngươi biết bổn công tử là ai không? Ngươi cũng dám đem bổn công tử giải vào đại lao, ngươi không muốn sống?"

Lam Ngọc vốn chính là người chuyên đi ngang trong kinh thành, hắn chưa từng bị chịu đãi ngộ như vậy? Lập tức liền nổi giận.

"Vương tử phạm pháp tội như thứ dân! Lam Ngọc, Bổn quan nhắc nhở ngươi, nơi này là đại lý tự, không phải là Lam tướng phủ!" Ngụy Đình lạnh lùng nhìn Lam Ngọc một cái, nói với hai gã nha dịch đạo: "Mang đi!"

"Ngụy Đình, ngươi chờ đấy, bổn công tử sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Lam Ngọc kêu gào, bị áp tải ra khỏi phòng giam Lam Linh.

Ngụy Đình trong lòng hừ lạnh một tiếng, Lam Ngọc chết đến nơi còn không biết, đầu óc hắn so với kia Lam Kim Châu cũng không thông minh hơn tí nào!

Sau đó, Ngụy Đình cho người đem năm thi thể kia ra ngoài, dọn dẹp vết máu, lúc này mới lui ra ngoài.

Mộ Dung Tiếu Trần tự nhiên không đi ra, ánh mắt ôn nhu nhìn Lam Linh, trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ, lại không biết mở miệng từ đâu.

"Ngươi cũng về đi, ta không có việc gì." Bị Mộ Dung Tiếu Trần nhìn chằm chằm như vậy, Lam Linh cảm thấy toàn thân khó chịu, cuối cùng nhịn không được mở miệng.

"Linh nhi, đi theo ta đi." Mộ Dung Tiếu Trần cuối cùng lên tiếng, thanh âm rất nhẹ, nhưng trong giọng nói lại mang theo thương tiếc cùng thâm tình vô tận, hắn không nghĩ nàng trở thành một con cờ thời khắc ở trong vòng đao quang kiếm ảnh, càng không muốn nàng bị một chút tổn thương.

Thấy trên khuôn mặt tuấn lãng của Mộ Dung Tiếu Trần một đôi con ngươi đen tĩnh mịch lúc này đã tràn đầy nhu tình, trong nội tâm Lam Linh than nhẹ một tiếng, nàng không hoài nghi hắn đối với nàng là tình giả , nhưng nàng lại chỉ có thể cô phụ!

Thời điểm Ở Vọng Lạc Sơn, nàng cũng đã lựa chọn, nàng thích Yến Kinh Hàn, mặc dù dọc theo đường đi đều là khóm bụi gai sinh sóng ngầm mãnh liệt, nàng đều sẽ luôn luôn đi cùng, cho đến khi sinh mạng kết thúc.

Lam Linh nhấc chân đi vào, ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía Mộ Dung Tiếu Trần trấn định vô cùng, "Ta không đi, lại sẽ không cùng ngươi đi, ngươi không cần lãng phí thời gian trên người ta."

"Vì cái gì?" Mộ Dung Tiếu Trần bước nhanh đi vào phía trước Lam Linh, thanh âm dồn dập, "Linh nhi, nàng nên rất rõ ràng tình cảnh hiện tại, muốn đưa nàng vào chỗ chết không chỉ có Lam Ngọc, nếu nàng tiếp tục lưu lại nơi này chính là đặt mình ở dưới lưỡi đao của người khác, nay nàng có thể tránh thoát một lần, còn ngày mai? Nàng bảo đảm nàng có thể nhất định trốn được? Nàng nguyện ý tiếp tục sống dưới đao thương bóng kiếm?"

"Linh nhi, những gì Lam tướng phủ có thể cho nàng, thậm chí những gì Yến Kinh Hàn có thể cho nàng, ta cũng có thể cho nàng, hơn nữa ta có thể bảo đảm ta một đời một thế chỉ có một nữ nhân, chỉ yêu một mình nàng." Mộ Dung Tiếu Trần ngồi xuống bên cạnh nói Lam Linh, đưa tay cầm tay Lam Linh, nhưng mà bị Lam Linh nhẹ nhàng linh hoạt trốn ra.

"Ngươi nghĩ rằng ta không muốn đi là vì ta ham những thứ vinh hoa phú quý kia?" Lam Linh cười cười, "Thân phận cũng tốt, vinh hoa phú quý cũng được, đều không phải là ta đặc biệt để ý gì đó, có hay không có kỳ thật đối với ta mà nói chỉ là râu ria."

Nghe vậy, Mộ Dung Tiếu Trần tay ở trên đầu gối đã từ từ nắm lại, đứng lên, nguyên nhân Lam Linh không muốn cùng hắn đi đã miêu tả sinh động!

"Tiếu Trần, ta thích hắn, đối với ngươi, ta chỉ có thể nói tiếng xin lỗi." Lam Linh biết rõ nàng những lời này nhất định sẽ đả thương Mộ Dung Tiếu Trần, nhưng chuyện tình cảm, đau dài không bằng đau ngắn, hắn đau nhức quá thì có thể buông xuống.

Nghe trong miệng Lam Linh nói ra ba chữ "Ta thích hắn", Mộ Dung Tiếu Trần trong nội tâm đột nhiên đau xót, ngay sau đó sự không cam lòng nhanh chóng lấp đầy toàn bộ trái tim, Mộ Dung Tiếu Trần không nghĩ nhiều, liền đem Lam Linh ôm vào trong lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.