Phía tiệm rèn tổng cộng đào ra bảy cái giếng, nước giếng ngọt, hơi lạnh âm u.
Theo lời đồn Nguyễn sư phụ đã từng ở ngõ Kỵ Long một thời gian là thần tiên biết đúc kiếm, ngay cả triều đình cũng rất kính trọng, quan lão gia Lễ bộ và Ngô đại nhân đều từng tự mình đến thăm hỏi. Cho nên thân phận của Nguyễn sư phụ không đơn giản, chắc chắn không phải giả. Rất nhiều người đều muốn đưa con cái vào tiệm rèn, chỉ tiếc bên đó đã không tuyển người nữa. Nhưng có lần Nguyễn sư phụ vào trấn mua rượu, lại chọn được hai đứa trẻ làm học đồ. Ngày hôm sau quán rượu đầy ắp người, đều là người lớn trưởng bối dắt theo con cái nhà mình. Vấn đề là không ai thật sự mua rượu, chỉ mong ngóng chờ đợi Nguyễn sư phụ sẽ nhìn trúng ai đó. Đám trẻ thì mặc kệ tiền đồ gì đó, chạy nhảy lung tung đùa giỡn vui vẻ, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Thực ra trước khi huyện lệnh Ngô Diên xuất hiện, trấn nhỏ chỉ biết mình là con dân Đại Ly, lò gốm là để chế tạo gốm sứ cho hoàng đế Đại Ly, còn lại đều không biết gì cả. Trấn nhỏ rất ít người qua lại, vốn không có chuyện thăm viếng họ hàng, ra ngoài du học, lấy chồng đất khách gì đó. Trong sách không dạy, người già không nói, đời đời đều như vậy. Những người trong bốn họ mười tộc biết một chút nội tình càng không dám tiết lộ thiên cơ.
Những người may mắn được chọn trúng đồ sứ bản mệnh, có thể ra ngoài thưởng thức non sông tươi đẹp. Trước khi động tiên Ly Châu tan vỡ rơi xuống, bọn họ không có cơ hội áo gấm về làng, đây là một trong số quy củ của trấn nhỏ do thánh nhân bốn phương lập ra năm xưa.
Hôm nay dựa theo cáo thị của huyện nha và người biết chữ giảng giải, mới biết là do trước kia đường núi của huyện Long Tuyền quá hiểm trở. Hiện giờ triều đình tốn nhiều công sức mở mang đường xá, là vì muốn khai phá núi non, tặng những ngọn núi kia cho một số nhân vật lớn vừa ý phong thủy nơi này. Cùng lúc đó một nhóm người của huyện nha cũng bắt đầu giảng giải các quy củ cho dân chúng trong khu vực, nên làm thế nào chung sống với người xứ khác. Chẳng hạn như không được tùy tiện chỉ chỉ trỏ trỏ vào người xứ khác, trẻ con không được đụng vào người đi đường, tuyệt đối không cho phép tự tiện đụng vào vật cưỡi của người xứ khác... Nếu xuất hiện bất kỳ tranh chấp nào, dân chúng phải bẩm báo đúng sự thật cho huyện nha Long Tuyền, không được tự tiện chủ trương, quan phủ sẽ xử lý công bằng.
Bốn họ mười tộc không tỏ ra quá nhiệt tình với chuyện này, càng không ra mặt giúp huyện nha làm vài chuyện trong khả năng cho phép, phần lớn vẫn thờ ơ lạnh nhạt. Còn như có phải đang chờ xem huyện nha biến thành trò cười hay không, cũng chỉ có Ngô Diên và đám cáo già kia trong lòng biết rõ.
Nguyễn Tú từ nhỏ đã lớn lên trong nhà tổ Binh gia miếu Phong Tuyết, cũng không có nhiều cảm xúc với sự thay đổi lớn của trấn nhỏ, hoặc có thể nói là không để ý.
Từ khi nàng gặp phải một quả bí đao lùn, tâm tình lại trở nên bực bội.
Người đàn bà ngang ngược kia đã đi vào nhà Trần Bình An, còn làm hư khóa đồng ở cửa viện và cửa nhà. Lúc trước nàng chạy đến quét dọn cho hai nhà, vừa lúc đụng phải đám người đang đi đổi ổ khóa. Nguyễn Tú giận đến mức lông mày dựng ngược, liền chạy đến nói đạo lý. Mấy người kia dường như biết được thân phận của nàng, lễ độ cung kính xin lỗi. Nhưng khi hỏi đầu sỏ sau màn rốt cuộc là ai, bọn họ lại tỏ ra vô lại, giống như Nguyễn tiểu thư có đánh chết chúng tôi cũng không dám nói. Như vậy cũng thôi đi, Nguyễn Tú bảo bọn họ giao ra ổ khóa cũ và chìa khóa mới, sau khi trở về tiệm rèn lại đụng phải quả bí đao lùn kia. Bà ta còn cười híp mắt bảo là mình không cẩn thận nên làm hư khóa đồng.
Nguyễn Tú còn theo ước định thuê người sửa chữa một ngôi nhà đổ nát không ai cư trú ở ngõ Nê Bình, nóc nhà sụp xuống một cái lỗ lớn, xà nhà mục nát, sơn đỏ tróc ra. Nàng bảo những thợ xây xuất thân trấn nhỏ kia tu sửa kỹ càng, cẩn thận đắp từng viên gạch, cuối cùng không yên lòng còn tự mình quan sát bọn họ làm việc hơn nửa ngày.
Còn có tiệm Áp Tuế và tiệm Thảo Đầu ở gần nhau, trên danh nghĩa đều là của Trần Bình An. Những người phục vụ cũ của hai cửa tiệm lâu đời này đã đi gần hết, đành phải thuê người phục vụ khác. Nàng không dám chọn những người xảo trá, bèn bảo người ở cửa hàng kiếm nhà mình đề cử một số phu nhân thiếu nữ tính tình an phận nhưng tay chân nhanh nhẹn, giúp xử lý việc buôn bán.
Tiệm Áp Tuế tiếp tục buôn bán các loại thức ăn bánh ngọt, tiệm Thảo Đầu thì tiếp tục rao bán đồ vật linh tinh, đồ dùng trang trí, đàn cổ tranh chữ, đủ loại mẫu mã, thứ gì cũng có.
Khi cửa hàng kiếm không có chuyện gì làm, Nguyễn Tú sẽ nằm sấp trên quầy một cửa tiệm, ngơ ngẩn xuất thần, rất nhiều lúc cả nửa ngày cứ thong thả trôi qua như vậy. Dù sao không cần nàng mời chào buôn bán, nàng cũng không giỏi mặc cả với người khác, trên thực tế hai cửa tiệm này đều là tài sản của Trần Bình An. Nguyễn Tú chỉ hận không thể bán một miếng bánh ngọt với giá cao mấy lượng bạc, nhưng cuối cùng thiếu nữ tâm tính chất phác cũng không có mặt dày làm như vậy. Nàng chỉ do dự không biết có nên giúp Trần Bình An tìm vài người biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt, giúp cửa tiệm kiếm thêm một chút tiền. Nhưng nàng lại lo lúc hắn về đến quê nhà sẽ không thích loại người đó, bởi vì hắn không phải là người như vậy.
Ngay cả bánh ngọt mà thiếu nữ cũng không thèm ăn, cho nên chiếc cằm vốn tròn trịa dần dần trở nên nhọn đi. Như cây sen nhỏ lộ ra đầu nhọn, tươi mát động lòng người.
Nguyễn Cung từng mấy lần nhắc nhở, nếu nàng cảm thấy ở trấn nhỏ buồn bực thì có thể đến chỗ núi Thần Tú, đỉnh Hoành Sáo xem thử, phong cảnh núi sông cũng không tệ. Có điều thiếu nữ lại không muốn nhấc người dậy, vẫn luôn chần chừ, Nguyễn Cung cũng đành bỏ qua. Nhưng thiếu nữ càng ngây ngô như vậy, lúc rèn sắt đúc kiếm lại càng tập trung tư tưởng, thần ý dồi dào, cảnh giới gia tăng như diều gặp gió. Lúc này mới khiến Nguyễn Cung yên lòng, đã có lợi cho việc tu hành thì ông ta cũng không can thiệp vào.
Bởi vì có thể ngôi mộ của một phàm phu tục tử đã xanh cỏ từ lâu, thậm chí con cháu đã bạc tóc, nhưng người tu hành cùng tuổi trước đây vẫn là một cô gái dung nhan xinh đẹp.
Mấy ngày nay Nguyễn Tú càng thấy phiền lòng, bởi vì mỗi lần nàng đến cửa tiệm ngơ ngẩn đều sẽ có người tới quấy rầy.
Đó là một gã trẻ tuổi bên hông giắt một ống sáo màu đỏ thẫm, áo gấm đai ngọc, đầu đội mũ thái tử (1), dáng vẻ rất kiêu ngạo tự mãn. Nhưng nàng đã quên hình dáng của gã này, hoặc có thể nói là trước giờ chưa từng nghiêm túc nhìn hắn.
Từ khi còn nhỏ Nguyễn Tú đã thấy quá nhiều người như vậy, bởi vì cha nàng là Nguyễn Cung, chẳng những là đại tu sĩ miếu Phong Tuyết, còn là thợ đúc kiếm hàng đầu Đông Bảo Bình Châu.
Nhưng sau khi đến nơi này Nguyễn Cung đã nói với nàng, ông ta đã đánh tiếng với triều đình Đại Ly, trong sáu mươi năm Đại Ly không thể tùy tiện tuyên dương với bên ngoài, dùng chiêu bài vàng Nguyễn Cung để mưu đồ gì đó. Một khi bị ông ta phát hiện, thương lượng thì có thể được, nhưng kết quả thế nào thì ông ta sẽ không bảo đảm. Sau khi động tiên rơi xuống thành lãnh thổ Đại Ly, trận chém giết của ông ta chẳng những khiến tu sĩ chung quanh tức giận, ngay cả triều đình Đại Ly và thế lực trên núi xa hơn cũng đã lĩnh giáo tính khí của thánh nhân Nguyễn sư. Không ai muốn dùng tính mạng để nói đạo lý với Nguyễn Cung, những kẻ dám làm như vậy, một là bị Nguyễn sư danh chính ngôn thuận đánh chết trong địa bàn của mình, hai là bị kéo vào địa bàn quang minh chính đại đánh chết.
Không cần Nguyễn Cung nói thẳng, những nhân vật lớn chân chính của Đại Ly cũng biết rõ, vị thánh nhân này thoát ly khỏi miếu Phong Tuyết tự lập môn phái, vảy ngược thật sự là đứa con gái được công nhận thiên tư xuất chúng. Nếu không phải vì Nguyễn Tú, ban đầu chắc chắn Nguyễn Cung sẽ không rời khỏi miếu Phong Tuyết, tiếp nhận động tiên Ly Châu từ tay Tề Tĩnh Xuân. Khi đó không ai xem việc trấn giữ động tiên nhỏ này là công việc tốt, bởi vì tu vi và cảnh giới sẽ bị thiên đạo áp chế, có thể duy trì cảnh giới không giảm sút, thân thể không mục nát đã là cực hạn rồi.
Đương nhiên Tề Tĩnh Xuân là ngoại lệ, một sự bất ngờ rất lớn.
Mạch sống của Nguyễn Cung là con gái ông ta, cho nên hôm nay Đại Ly cũng cố gắng giữ bí mật giúp, không dám tùy tiện nhắc đến tên Nguyễn Tú với bên ngoài.
Thế là có kẻ không rõ tình hình, vô tình dạo chơi đến tiệm Thảo Đầu ở ngõ Kỵ Long trấn nhỏ. Sau khi nhìn thấy thiếu nữ cột tóc đuôi ngựa liền kinh ngạc, nghĩ thầm chỉ là con gái ở một cửa tiệm mà thôi, thân phận có cao cũng chẳng bao nhiêu. Với tướng mạo ăn nói và thân thế bối cảnh của hắn, còn không phải nắm chắc trong tay, khiến nàng vừa gặp đã yêu, cam tâm tình nguyện làm nô tỳ bên cạnh đọc sách, nha hoàn tự tay mài mực?
Có điều hắn đang mang sứ mạng của gia tộc, đến nơi này để mua núi. Hơn nữa hôm nay trấn nhỏ rồng nằm hổ phục, không nói đến vị thánh nhân Binh gia tính khí nóng nảy ngồi ở trên cao kia, người của Lễ bộ và Khâm Thiên giám Đại Ly cũng đều có mặt, nghe nói ngay cả huyện lệnh cũng là môn sinh đắc ý của quốc sư Đại Ly. Cho nên vị công tử bột này tuân thủ lời dặn của cha chú, đến trấn nhỏ phải khiêm tốn làm người, nếu thật sự gây họa thì gia tộc sẽ không nhặt xác. Vì vậy hắn không dám làm xằng làm bậy giống như trong địa bàn của mình, hơn nữa mấy chuyện như cướp đoạt dân nữ, mặc dù hắn đã làm quen nhưng thật sự rất nhàm chán.
Vị công tử trẻ tuổi phong lưu khoe khoang này có nghĩ nát óc cũng không ra, thiếu nữ lười nhác nhìn có vẻ chất phác thật thà kia lại mang họ Nguyễn.
Hôm nay hắn lại bước qua ngưỡng cửa, giả vờ chọn lựa đồ vật yêu thích trên các quầy hàng, sau đó trả giá với một vị phu nhân, cuối cùng mỉm cười chào hỏi vị cô nương áo xanh giống như bà chủ nhỏ kia. Hắn nhẹ nhàng nâng viên đá cảnh trang trí trên bàn sách vừa nhìn đã thấy hấp dẫn, hình dáng như đụn mây và eo mỹ nhân, được định giá ba mươi lượng bạc. Hắn hỏi thiếu nữ kia có thể giảm giá một chút không, ba mươi lượng bạc thật sự hơi đắt. Thực ra đối với hắn thì ba mươi lượng vàng cũng chẳng có gì đáng kể.
Nguyễn Tú không ngẩng đầu, hờ hững nói:
- Không thể.
Công tử trẻ tuổi kia cố ra vẻ tiêu sái nhún nhún vai, nói rằng hắn sẽ mua viên đá kia. Cuối cùng hắn chọn thêm hai đồ vật khác, lại hỏi thiếu nữ kia mua nhiều như vậy cũng nên giảm giá một chút chứ? Hơn nữa hắn muốn ở lại trấn nhỏ lâu dài, chắc chắn là khách quen, cho nên sẽ thường xuyên đến chiếu cố... Tóm lại hắn lải nhải một hồi, Nguyễn Tú ở quầy nghe đến phát bực, vẫn không ngẩng đầu lên, hờ hững nói:
- Đồ vật có thể mua, cứ trả tiền theo giá là được, bớt nhiều lời đi.
Công tử trẻ tuổi kia không giận mà lại cười, ái chà, không nhìn ra còn là một con ngựa chứng tính tình cứng cỏi.
Hắn thật sự không tức giận, chỉ cảm thấy lòng hiếu thắng của mình bị kích thích. Chuyện mua núi vốn là ván đã đóng thuyền, hắn chẳng qua là lộ mặt viết tên cho gia tộc bề thế của mình mà thôi, vì sao không tìm một chút chuyện vui không can hệ gì? Thế là hắn bảo phu nhân đóng gói ba món đồ kia, trước khi đi cười nói:
- Vị cô nương này, ngày mai ta lại đến.
Nguyễn Tú cuối cùng ngẩng đầu lên, lần đầu tiên nhìn thẳng hắn:
- Sau này ngươi đừng tới nữa.
Công tử trẻ tuổi hứng thú nhìn chăm chú vào thiếu nữ, đúng là một gương mặt càng nhìn càng thích, những nữ nhân son phấn bình thường trong nhà không thể nào sánh được. Thế là hắn cười híp mắt nói:
- Tại sao?
Sắc mặt Nguyễn Tú bình tĩnh:
- Tiệm này là do... bằng hữu của ta mở, cho nên ta có thể quyết định hoan nghênh khách nào vào cửa, không hoan nghênh khách nào chướng mắt.
Gã kia chỉ vào mũi mình, càng tươi cười hơn:
- Ta chướng mắt? Sao cô nương lại nói như vậy?
Nguyễn Tú lại nằm sấp xuống quầy, phất phất tay:
- Ngươi đi đi, ta không muốn nói chuyện với loại người như ngươi.
Có một người đàn ông thân hình cao lớn đang đứng bên ngoài tiệm, vẻ mặt hung ác không vui, lạnh lùng nhìn thiếu nữ quê mùa không biết tốt xấu kia.
Công tử trẻ tuổi mỉm cười phất phất tay với tên tùy tùng kia, dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn đừng hù dọa con mồi của mình. Hắn trả tiền xong rồi đi ra cửa, không quên quay đầu nói:
- Ngày mai gặp lại.
Nguyễn Tú thở dài đứng lên, đi vòng qua quầy, nói với kẻ vừa bước ra ngưỡng cửa thì xoay người đứng lại:
- Ta khuyên ngươi sau này nên lắng nghe người khác nhiều hơn.
Công tử trẻ tuổi nhìn dáng vẻ thướt tha khiến người ta kinh ngạc của thiếu nữ kia, cảm khái chuyến này mình đúng là diễm phúc không cạn.
Còn như thiếu nữ nói gì, hắn đương nhiên nghe được nhưng không để trong lòng, càng không xem là thật.
Tên tùy tùng kia bỗng nhiên thân thể căng thẳng, da đầu tê dại, giống như gai đâm sau lưng. Hắn đang muốn có động tác, chợt thấy thiếu nữ áo xanh và công tử nhà mình cùng lao về bức tường đối diện ngõ Kỵ Long. Hắn trơ mắt nhìn công tử bị thiếu nữ kia dùng một tay ấn vào trán, cuối cùng cả đầu và phần lưng đều khảm vào trong bức tường.
Công tử trẻ tuổi trong nháy mắt mất đi tri giác, thất khiếu chảy máu, bức tường sau lưng bị đập nứt giống như một mạng nhện lớn.
Thiếu nữ nói với công tử mắt trợn trắng đã hôn mê:
- Sau này phải nghe lời khuyên, hiểu rồi chứ? Hả? Hay là chưa hiểu?
Thiếu nữ giơ một chân lên cao, lại đá mạnh một cái. Gã công tử bột vốn đã rất đáng thương cùng với bức tường đều lõm xuống, vô cùng thê thảm.
Thiếu nữ thu chân lại, xoay người đi về tiệm, nói với tên tùy tùng cao lớn không dám nhúc nhích kia:
- Khiêng người đi, nhớ sửa lại bức tường.
Tên võ phu tùy tùng cảnh giới thứ năm kia nuốt một ngụm nước bọt, không dám nói một câu uy hiếp nào.
Hắn chỉ là cận vệ ngoài mặt, còn trụ cột thật sự là một vị cung phụng khác họ của gia tộc. Hôm nay người kia đã đi vào núi cùng với rất nhiều thế lực khác, theo sau thầy phong thủy của thị lang Lễ bộ và Khâm Thiên giám Đại Ly, muốn kết giao với triều đình Đại Ly, đồng thời kiểm tra tượng trưng hai ngọn núi mua với giá cao.
Không phải võ nhân cảnh giới thứ năm rất tầm thường, ai cũng có thể khi dễ, mà là vị tiểu cô nương tóc đuôi ngựa này ra tay quá khủng bố.
Nên biết công tử nhà mình đã bước vào tầng thứ tư, mặc dù không so được với những kỳ tài trời phú thật sự trong phủ đệ tiên gia kia, nhưng chỉ cần có thể bước vào tầng thứ năm, vậy thì giống như sở hữu tư chất bá chủ chiếm cứ một phương. Dù sao trong lãnh thổ Đại Ly võ nhân xuất hiện lớp lớp, luyện khí sĩ nổi tiếng hơn võ nhân rất nhiều. Cho nên hai ngọn núi kia sẽ là nơi công tử nhà mình bay lên trời.
Tên võ nhân cảnh giới thứ năm này không có thời gian tự báo gia thế để chấn nhiếp thiếu nữ ra tay tàn nhẫn kia, vội vàng lướt đến chân tường đối diện. Sau chốc lát vành mắt của hắn đỏ bừng, đột nhiên xoay người, sắc mặt tái xanh, mắng lớn:
- Tiện nhân! Ngươi có biết mình đã đánh nát cơ sở tu hành của công tử nhà ta không?
Nguyễn Tú đã đi vào tiệm, nghe vậy liền dừng bước nhưng không xoay người, chỉ quay đầu nói:
- Biết, ta cố ý không giết hắn để giữ lại chịu tội.
Võ nhân kia gần như muốn phát điên, tiểu nha đầu này không phải là một kẻ điên đầu óc bị hư rồi chứ?
Thiếu nữ cười cười:
- Ngươi mắng ta, ta không tính toán với ngươi, bởi vì ta sẽ tính sổ với gia tộc của ngươi. Dựa theo phương thức hành sự của các ngươi, bình thường đánh nhỏ thì già sẽ chạy tới, cho nên ngươi có thể kêu trưởng bối bằng hữu gì đó, bảo bọn chúng đến đây tìm ta. Yên tâm, ta sẽ ở chỗ này chờ các ngươi, không đi đâu cả. Nếu các ngươi không tới trả thù, cũng không ai đến xin lỗi, ta phải nói trước, đừng xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Thiếu nữ ngẫm nghĩ:
- Nếu lão tổ tông hoặc trợ thủ của gia tộc các ngươi có thể đánh bại ta, vậy ta cũng sẽ gọi cha ta ra. Chẳng có cách nào, ta cũng chỉ có một người thân như vậy.
Thiếu nữ đột nhiên cảm thấy vui vẻ, cười đến mức phải mím môi mới có thể không lộ ra tâm tình của mình.
Hôm nay nàng giống như có thêm một người bạn, chính là chủ nhân của tiệm này.
Võ nhân kia trố mắt nhìn nụ cười “quỷ quyệt” của thiếu nữ, có thể xác định nàng đúng là bị điên rồi.
Hắn không dám ở lại quá lâu, việc khẩn cấp trước mắt là cố gắng giữ lại tu vi của công tử nhà mình, liền cõng công tử chạy như bay qua ngõ Kỵ Long. Dù sao có thể trở thành cận vệ quan trọng cũng không phải kẻ ngốc, sau khi chạy ra một đoạn hắn lập tức hét lớn với một nơi nào đó:
- Công tử nhà ta thuộc Sở gia Phong Thành, là khách quý của Đại Ly các ngươi! Lão tổ nhà ta còn là phó tông chủ của núi Dao Linh!
Nhưng không có bất kỳ phản ứng nào.
Trong nháy mắt tên võ nhân này lạnh thấu tim gan, cả người phát rét.
Những gián điệp Đại Ly ẩn nấp trong bóng tối kia lại thấy chết không cứu! Điều này tuyệt đối không hợp lẽ thường, không hợp quy củ!
Võ nhân giống như cha mẹ chết, chẳng lẽ công tử nhà mình đã chọc phải cây đinh cứng không thể chọc? Nhưng chẳng phải lão tổ tông đã nói, ngoại trừ hai vị thánh nhân trước sau, đám đầu sỏ nhiều đời chiếm cứ trấn nhỏ cũng không có thành tựu quá lớn? Làm sao một thiếu nữ ở cửa tiệm nho nhỏ lại có võ lực kinh người như vậy?
Nơi xa có một người trẻ tuổi lặng lẽ ngồi ở đầu tường khuất tầm mắt, một tay nâng cằm, ngáp một cái, cười lạnh nói:
- Thật cho rằng Đại Ly ta e ngại Sở gia Phong Thành các ngươi sao.
Cuối cùng hắn dời mắt đi, nhìn về cửa tiệm kia, đã không nhìn thấy bóng dáng thiếu nữ sau quầy, nhẹ giọng cười nói:
- Không hổ là cô nương tính tình tốt nhất miếu Phong Tuyết.
Hắn nhanh chóng thu lại nụ cười, tiếp tục giám thị động tĩnh bốn phía. Một khi có gió thổi cỏ lay, hắn có quyền điều động tất cả tử sĩ Đại Ly gần đây ra tay giết người, có thể bất chấp cái giá và hậu quả, mặc kệ đối phương là ai.
Nhưng đồng thời hắn cũng đoán được, trận phong ba này sẽ không dừng ở đây, nói không chừng sẽ dây dưa đến hoàng đế bệ hạ, đương nhiên còn có thánh nhân Nguyễn Cung. Bởi vì Sở gia Phong Thành có thể phóng đại chuyện này, dùng dư luận áp bức triều đình Đại Ly. Hôm nay Đại Ly đang hưng thịnh, không sợ gì cả, nhưng lại luôn rất coi trọng dư luận trí thức. Tiên đế và bệ hạ hiện nay đều như vậy, rất ưu đãi và khoan nhượng với người đọc sách.
Mấy vị phu nhân và thiếu nữ trong tiệm đều nơm nớp lo sợ, không dám thở mạnh. Ai mà ngờ Tú Tú cô nương bình thường tính tình rất tốt lại có một bộ mặt khác như vậy, vừa ra tay đã đánh người ta nửa sống nửa chết.
Thiếu nữ nằm sấp trên quầy, tiếp tục ngây người.
Nàng đột nhiên nhớ tới thứ gì, từ trong ngăn kéo quầy hàng lấy ra một viên đá nhỏ, đặt lên mặt bàn. Sau đó thiếu nữ đổi sang một tư thế khác, má dính vào mặt bàn, vươn ngón tay nhẹ nhàng khều viên đá kia, nhìn nó lăn qua lăn lại.
Tú Tú cô nương, dung nhan thanh tú, nhìn thấy đã no.
---------
Chú thích:
(1) Mũ thái tử: một loại trang sức hoa lệ dùng để buộc tóc thời xưa, thường thấy ở vương tử hoặc tướng lĩnh trẻ tuổi.
https://p1-bk.byteimg.com/tos-cn-i-mlhdmxsy5m/af6a2dbdfc174bb7bc469da0178b215f~tplv-mlhdmxsy5m-q75:0:0.image