Trên đảo Cung Liễu muôn người chú ý, Lưu Lão Thành đã truyền lời cho cả hồ Thư Giản, không cho phép bất cứ người nào tự tiện đến gần hòn đảo ngàn trượng. Không một ai dám vượt qua.
Biểu hiện của Cao Miện sau khi uống rượu vẫn rất tệ, hôm nay đã say mèm lăn ra ngủ. Chỉ còn hai người Tuân Uyên và Lưu Lão Thành, uống rượu với nhau trong một ngôi đình nghỉ chân đổ nát.
Đối với lục địa thần tiên trong mắt người thường, thứ quan tâm là trường thọ thiên thu, lại không hề có cảm giác với hè nóng đông lạnh trong một năm.
Hai người cũng không nói chuyện nhiều.
Tuân Uyên đột nhiên cười nói:
- Đã đến lúc trở về rồi.
Lưu Lão Thành gật đầu:
- Đồng Diệp châu không thể thiếu Tuân lão trấn giữ.
Tuân Uyên lắc đầu nói:
- Cao Miện là người không suy nghĩ nhiều, hắn cảm thấy chuyến này ta du lịch Bảo Bình châu, chính là chạy đến thăm hắn. Trên thực tế chỉ có một nửa là vậy. Ngươi thì khác, hôm nay xem như là người nhà Ngọc Khuê tông chúng ta rồi. Vì vậy có một số chuyện bí mật, cũng nên thẳng thắn nói rõ với ngươi.
Tại hồ Thư Giản, Lưu Lão Thành chính là nhân vật giống như vua chúa, trầm giọng nói:
- Xin Tuân lão cứ nói.
Ở tiệm thuốc Khôi Trần thành Lão Long, Tuân Uyên đã tặng cho Chu Liễm “sách tài tử giai nhân đánh nhau”. Ở trước mặt Cao Miện, Tuân Uyên lại ăn nói khép nép, giống như một tùy tùng của lão bang chủ bang Vô Địch Thần Quyền, làm túi tiền trên đường đi. Ông ta vẫn luôn tìm thấy niềm vui trong đó, cũng không phải giả vờ mưu đồ chuyện gì.
Nhưng ở trước mặt Lưu Lão Thành, Tuân Uyên lại giống như một ngọn núi cao mà Lưu Lão Thành ngưỡng mộ.
Tuân Uyên nhẹ giọng nói:
- Ta à, thực ra có cơ hội rất lớn, nhưng lại không muốn bước vào cảnh giới thứ mười ba lắm. Ràng buộc quá nhiều, không tự do như cảnh giới Tiên Nhân hiện giờ. Trời sập xuống cũng có người cao chống đỡ mà, chẳng hạn như Đồng Diệp châu chúng ta, trước kia là Đồng Diệp tông, là Đỗ Mậu chống đỡ. Nhưng hôm nay dù ta không muốn cũng phải nhận. Còn như vì sao không tiến lên một bậc, bước vào cảnh giới Phi Thăng, ta tạm thời cũng không thể xác định đúng sai, sau này ngươi sẽ tự hiểu rõ.
Tuân Uyên xoay ly rượu trong tay:
- Nhưng dù sao ta cũng là tông chủ của Ngọc Khuê tông, vẫn phải suy nghĩ cho người trong nhà. Đỗ Mậu vừa chết, một thân đại đạo sụp đổ tản mạn, nhưng không chỉ có mảnh vỡ kim thân lưu ly mà Lưu Lão Thành ngươi lấy được. Còn có những thứ trong xa xăm không thể nói rõ, cũng chính là cơ duyên của người tu đạo chúng ta. Cho nên trong phần cơ duyên vốn thuộc về ta, Khương Thượng Chân có thể lấy ra bao nhiêu, lại có thể cướp được bao nhiêu từ tay tu sĩ Đồng Diệp tông, phải xem bản lĩnh và vận may.
- Nếu Khương Thượng Chân không thu hoạch được gì, bị ta chán nản đuổi tới hồ Thư Giản này, đến lúc đó Lưu Lão Thành ngươi là người giỏi làm việc nhiều, hãy giúp đỡ phế vật kia nhiều một chút.
- Nếu Khương Thượng Chân biểu hiện không tệ, cũng là chuyện tốt. Một hạ tông của Ngọc Khuê tông đặt ở Bảo Bình châu, đồng thời sở hữu hai người có hi vọng bước vào cảnh giới Tiên Nhân. Tin rằng dù là thiên quân Kỳ Chân, thư viện Quan Hồ hàng xóm láng giềng, hoặc là họ Tống Đại Ly, đều sẽ không dám khinh nhục các ngươi.
Lưu Lão Thành gật đầu, những lời này là sự thật.
Sở dĩ Lưu Lão Thành không khai tông lập phái ở hồ Thư Giản, không chỉ đơn giản là nản lòng. Con đường trong đó quan co phức tạp, cực kỳ nguy hiểm, ngoài ra còn phải phân tâm, nhân quả sâu nặng. Một khi không cẩn thận, sẽ làm chậm trễ thậm chí là làm trở ngại đại đạo lên đỉnh.
Hơn nữa mỗi lần thăng tiến, dù là cảnh giới hay tu vi, đi lên trên thêm một bước, tâm tư của người thân cận bên cạnh sẽ thế nào, lại có nỗi niềm không thể nói ra. Lưu Lão Thành từng chịu khổ sở, bị ngã rất đau, năm xưa thiếu chút nữa đã mất cả mạng rồi.
Rượu hoàng đằng chôn ở cung Tường Liễu. Đó là một món nợ cũ đã khá lâu, cũng là một nón nợ không thể tính rõ. Ngay cả một người lòng dạ sắt đá như Lưu Lão Thành, cũng không muốn nhắc lại chuyện xưa.
Nếu không phải đã hoàn toàn nghĩ thấu, lại có hạ tông Ngọc Khuê tông lựa chọn vị trí ở hồ Thư Giản, có lẽ Lưu Lão Thành cả đời cũng sẽ không trở lại nơi thương tâm này.
Chung sống với Tuân Uyên càng lâu, Lưu Lão Thành lại càng cảm thấy khiếp sợ. Không chỉ vì Tuân Uyên là một tu sĩ cảnh giới Tiên Nhân lão luyện, mà là một loại trực giác, thứ đã giúp cho Lưu Lão Thành nhiều lần vượt qua hiểm cảnh.
Không ra tay giết chết Lưu Chí Mậu khôn ngoan và tiên sinh sổ sách trẻ tuổi kia, thực ra còn có một nguyên nhân khác. Lưu Lão Thành không nói với Cao Miện và Tuân Uyên, bởi vì như vậy sẽ khiến lão rất bị động. Cái chuôi nằm trong tay Lưu Chí Mậu thì vô thưởng vô phạt, nhưng nếu nằm trong tay Tuân Uyên và Khương Thượng Chân, Lưu Lão Thành sẽ bị lột một lớp da, máu tươi đầm đìa. Mà lão còn phải ngoan ngoãn chịu đựng, nếu không thì sẽ hoàn toàn trở mặt, cả hai đều thiệt.
Sau khi bước vào năm cảnh giới cao, Lưu Lão Thành lại càng yên lặng. Bởi vì khi bức tranh cuộn hùng vĩ mở ra trước mắt, mới phát hiện một chân tướng tàn khốc, khiến cho mỗi lần lão suy nghĩ sâu xa đều cảm thấy sống lưng phát lạnh.
Đại đạo tranh đấu nghe rất mơ hồ. Nhưng khi một tu sĩ sông núi cảnh giới đủ cao, tầm mắt đủ xa, cúi đầu nhìn độ rộng hẹp của con đường dưới chân mình, lại nhìn đám tiên sư gia phả năm cảnh giới cao ngang hàng, nhìn con đường dưới chân bọn họ, mới biết sự khác biệt giữa một con đường hẹp quanh co lồi lõm và đường lớn rộng rãi.
Chẳng lẽ Lưu Lão Thành không muốn trở thành tông chủ một tông phái lớn như Tuân Uyên? Không muốn có thể quyết định xu hướng của một châu?
Có lòng nhưng không có sức, không làm được mà thôi.
Tuân Uyên mỉm cười nhìn tu sĩ hoang dã Bảo Bình châu trước mắt.
Trong mắt của Tuân Uyên, Lưu Lão Thành là một người có khí vận và đại thế rất hiếm thấy, là một cảnh giới Ngọc Phác cực kỳ nổi bật. Ngay cả Khương Thượng Chân sở trường một đấu một, lại có vật bản mệnh sát lực to lớn, cũng chưa chắc là đối thủ của Lưu Lão Thành. Nhưng một khi Khương Thượng Chân bước vào cảnh giới thứ mười hai Tiên Nhân, sẽ có thể xoay chuyển tình thế.
Cho nên Lưu Lão Thành rất phù hợp đảm nhiệm cung phụng đứng đầu hạ tông Ngọc Khuê tông. Tâm tính của Khương Thượng Chân vốn không tệ, mặc dù tâm địa gian trá, nhưng trên gốc rễ là loại người giống như Lưu Lão Thành. Hai người đều là tu sĩ sông núi trời sinh, càng là loạn thế tranh giành thì càng giống như cá gặp nước.
Tuân Uyên mỉm cười nói:
- Lưu Lão Thành, cứ yên tâm, ta bảo đảm ngươi sẽ an ổn bước vào cảnh giới Tiên Nhân. Đến lúc đó sẽ không phải ngươi kính rượu ta nữa, nếu có tiệc rượu, dù lớn hay nhỏ, ta đều sẽ kính lại.
Lưu Lão Thành cầm ly rượu lên, cười nói:
- Vậy thì lại kính Tuân lão một ly.
Tuân Uyên nhẹ nhàng cụng ly với đối phương, từng người uống cạn. Dĩ nhiên vẫn là Lưu Lão Thành uống hêt trước, Tuân Uyên thì từ từ uống xong.
---------
Trong căn phòng rộng rãi trên đỉnh lầu cao thành Trì Thủy, Thôi Đông Sơn mấy lần dự định rời khỏi ranh giới kia, nhưng lại thu chân về.
Hắn nhảy nhót tung tăng, hai tay áo vẫy mạnh, giống như một con ngỗng trắng lớn đập cánh lung tung.
Đảo Cung Liễu tràn ngập hơi nước, bức tranh cuộn núi sông mà Thôi Sàm lưu lại đã hoàn toàn không thể nhìn trộm.
Nếu thánh nhân Nho gia trấn giữ phía trên màn trời Bảo Bình châu muốn nhìn, đương nhiên có thể nhìn được. Nhưng dưới tiền đề không liên quan đến phải trái rõ ràng, hành vi như vậy thuộc về “vô lễ”, thậm chí trái với đạo lý. Mà đạo lý cao đến mức trở thành quy củ của lễ nghi, lại là luật lệ sắt thép năm xưa Lễ Thánh lập ra cho Nho gia của mình, là xiềng xích chuyên môn dành cho thánh nhân Nho gia, khiến bọn họ bó tay bó chân, rất thú vị.
Trên thực tế, trong năm tháng dài đằng đẵng Nho gia trấn giữ thế giới Hạo Nhiên, từng có rất nhiều mưu đồ bí mật kinh hãi thế tục. Trong đó có các trường phái học thuật, có đại tu sĩ cảnh giới thứ mười hai mười ba, có yêu ma quỷ quái sơn tinh thần linh. Một phần âm mưu chết từ trong trứng nước, nhưng phần nhiều vẫn gây ra thiệt hoại to lớn và hậu hoạn sâu xa. Có điều quy củ này vẫn rất kiên cố, vững vàng ràng buộc người nhà Nho gia trên thần vị.
Có phải rất khó tưởng tượng không?
Không nên cảm thấy chỉ có Lễ Thánh là bất chấp lý lẽ như vậy, Bạch Ngọc Kinh và Liên Hoa phật quốc cũng có một sợi dây tương tự.
Thôi Đông Sơn dừng động tác, một lần nữa khoanh chân ngồi trước bàn cờ, hai tay vươn vào trong hũ cờ, tùy ý khuấy động. Hai hũ quân cờ ráng màu phát ra tiếng va chạm giòn giã.
Cho dù không nhìn thấy được chuyện ở đảo Cung Liễu, nhưng hắn vẫn phải khen ngợi lời nói và việc làm của Tuân Uyên đêm đó:
- Gừng càng già càng cay, Lưu Lão Thành vẫn còn hơi non.
Thôi Đông Sơn lấy ra một quân cờ ráng màu, đập mạnh vào trên bàn cờ.
- Nói một chút về Lưu Lão Thành. Lựa chọn như thế nào, vừa là khảo nghiệm tâm trí đối với một cung phụng hạ tông, vừa là bán một chỗ tốt cho hắn.
- Nhưng đây chỉ là chuyện nhỏ. Theo đại thế cuộn trào kéo đến, mảnh đất hồ Thư Giản này sẽ là thịt mỡ bên miệng kỵ binh Đại Ly, hay là gân gà của vương triều Chu Huỳnh. Đại chiến thật sự quyết định trung bộ Bảo Bình châu thuộc về ai, chỉ cần chạm vào là nổ ngay. Như vậy một trong bảy mươi hai thánh hiền Văn miếu Trung Thổ trên đầu chúng ta, nhất định sẽ quan sát nơi này, mắt cũng không chớp.
- Lưu Lão Thành dù sao cũng xuất thân tu sĩ hoang dã, cho dù có trực giác đối với đại thế thiên hạ, nhưng nội tình, giao dịch và dòng chảy ngầm mà hắn có thể tiếp xúc được, kém xa quốc sư Đại Ly.
Thôi Đông Sơn nhìn chăm chú vào quân cờ kia, cười nhạt nói:
- Cho nên Lưu Lão Thành, ngươi vẫn hiểu biết quá nông về lòng dạ của Tuân Uyên,.
Khi đó Tuân Uyên nói vài ba câu trên đỉnh hòn đảo chư hầu, là nói cho đại nhân vật sau màn nghe, có một số là trực tiếp, có một số là gián tiếp.
Thôi Đông Sơn lẩm bẩm nói:
- Thứ nhất, Tuân Uyên đã nhắc nhở Lưu Lão Thành ngươi. Hàm ý thực ra đã mang tính khuynh hướng, cho nên bất kể ngươi đánh chết Trần Bình An hay là nương tay, đều sẽ cảm kích Tuân Uyên. Đây là thường tình của con người. Thậm chí ngay cả tiên sinh nhà ta, sau khi biết được quá trình chuyện này, không chừng cũng sẽ cảm kích Tuân Uyên “bênh vực lẽ phải”.
Hắn lại lấy ra một quân cờ, đặt lên bàn cờ:
- Thứ hai, nếu không giết chết tiên sinh nhà ta, về lợi ích nhỏ thì Tuân Uyên lão sẽ có được thiện cảm của nhánh Văn Thánh, vốn đã bấp bênh gần như không đèn đóm, từ đó lấy được một phần nhân tình. Cho dù Văn Thánh nhìn rõ lòng người, nhưng sự thật bày ra ở đó, không muốn nhận cũng phải nhận. Đây chính là tác phong quân tử, người đọc sách chẳng có cách nào.
Thôi Đông Sơn lại lấy ra quân cờ, tùy ý ném lên bàn cờ:
- Thứ ba mới là lợi ích thực tế, lớn đến mức không thể đo lường. Tuân Uyên vốn là nói cho thánh nhân trấn giữ trên đầu từng có liên hệ nghe, càng là nói cho thánh nhân thiếu chút nữa không có đầu heo nguội để ăn nghe. Chỉ cần xảy ra tranh chấp đại đạo, cho dù Tuân Uyên biết phía sau Trần Bình An có cô gái cao lớn kia, lão vẫn sẽ giết.
- Thật cho rằng một trong bảy mươi hai thánh hiền kia, chỉ giao ra một miếng ngọc bài “ta khéo nuôi dưỡng tinh thần cương trực”, không tức giận sao? Đương nhiên không phải tức giận tiên sinh nhà ta, ngược lại vị thánh hiền này độ lượng rất lớn, bằng không lúc trước ở thành Lão Long, cũng sẽ không nói ra những lời khẳng khái như vậy. Nhưng càng như thế, y là một trong số thánh hiền giám sát tuần tra Bảo Bình châu, lại càng bất mãn với cô gái đã dám xuất kiếm, muốn đâm rách cái giỏ lớn nhất trên đời.
- Một nhân vật phong lưu, kiêm cả thánh hiền và hào hiệp mà còn như vậy. Kẻ đáng thương bị Á Thánh xách đi Văn miếu đóng cửa kiểm điểm, chẳng phải trong lòng càng thoải mái, sẽ xem trọng Tuân Uyên hơn một chút?
- Thượng tông xây dựng hạ tông luôn rất khó. Không phải vấn đề tiền nhiều hay ít, cũng không phải nắm tay cứng hay mềm, mà là học cung Nho gia có đáp ứng hay không.
Ánh mắt Thôi Đông Sơn dời khỏi bàn cờ, liếc nhìn đảo Cung Liễu mơ hồ trên tranh cuộn:
- Lưu Lão Thành ơi Lưu Lão Thành, Tuân Uyên tổng cộng mới nói được mấy câu mấy chữ? Cuối cùng lợi ích mà Ngọc Khuê tông vớt được lại là bao nhiêu?
Hắn vỗ bàn cờ một cái, bốn quân cờ bay lên cao, lại nhẹ nhàng rơi xuống.
Thôi Đông Sơn tấm tắc nói:
- Người tu đạo, tu tâm vô dụng?
Hắn lại vung tay áo, bốn quân cờ bay ngang ra ngoài, tức giận nói:
- Tất cả mọi người các ngươi, kể cả Thôi Sàm, hãy mau đi thắp hương dập đầu. Đừng để tiên sinh nhà ta vượt qua tâm kiếp lần này, nếu không các ngươi một tên cũng không thoát được. Hồ Thư Giản, núi Chính Dương, thành Thanh Phong, núi Chân Vũ, Đồng Diệp tông, Ngọc Khuê tông, họ Tống Đại Ly, Bạch Ngọc Kinh...
Giọng nói của Thôi Đông Sơn càng lúc càng thấp, cuối cùng vẻ mặt đờ đẫn rất lâu, thình lình kêu gào:
- Thôi Sàm nói đúng, tiên sinh nhà ta gian khổ thật nhiều.
Sau khi Tuân Uyên lặng lẽ rời khỏi hồ Thư Giản, lại đi thẳng tới trên biển, chứ không đi tới thành Lão Long cuối phía nam, từ đây ngự gió trở về Đồng Diệp châu.
Lưu Chí Mậu và đảo chủ đảo Lạp Túc cùng nhau thăm viếng đảo Cung Liễu, hai người đều dừng trên mặt hồ cách hòn đảo ngàn trượng. Lưu Lão Thành chỉ gặp người sau, bảo người trước cút đi.
Trong lầu cao thành Trì Thủy, Thôi Đông Sơn thấy vậy liền cười ha hả, lăn lộn dưới đất.
Sau khi vui vẻ xong, hắn lại rầu rĩ nằm dưới đất, dùng tư thế bơi lội “bò” đến ven rìa ranh giới màu vàng, thở vắn than dài, đúng là mua dây buộc mình.
Dù sao cũng phải tìm một ít chuyện để giải sầu đúng không.
Thôi Đông Sơn ngồi dậy, ném quân cờ lên bàn cờ, đưa ra kết luận, tính toán một chút những người mà tiên sinh nhà mình gặp được, xếp theo thứ tự thiện cảm nhiều hay ít.
Tề Tĩnh Xuân. Thôi Đông Sơn ném mười quân cờ lên bàn cờ, sau đó trợn mắt trắng nói:
- Chỉ có ngươi ánh mắt tốt, được rồi chứ.
Sau đó hắn vung tay áo đẩy quân cờ ra khỏi bàn cờ.
Kiếm linh. Thôi Đông Sơn không ném quân nào, lại trợn trắng mắt, nhỏ giọng nói:
- Vẫn là Tề Tĩnh Xuân ngươi lợi hại, được rồi chứ?
Lúc này mới ném sáu quân cờ xuống.
Hắn lại đẩy quân cờ ra khỏi bàn cờ.
Lão Dương, một quân.
A Lương, năm quân.
Thôi Đông Sơn ngẫm nghĩ:
- Nếu tới trấn Hồng Chúc rồi.
Lại thêm bốn quân cờ.
Tả Hữu, ba quân. Nể mặt Tề Tĩnh Xuân, lại thêm ba quân.
Ngụy Tấn, không có.
Nguyễn Cung, hai quân.
Thôi Đông Sơn gần như tính toán một lần tất cả những người mà Trần Bình An quen biết.
Cuối cùng hắn đột nhiên nổi trận lôi đình, nhớ tới đã bỏ sót một người đáng ghét nhất:
- Lão tú tài vô lương tâm, chỉ có lão là thích thiên vị người khác nhất!
Hai tay hắn cầm lấy một hũ cờ, đổ lên bàn cờ rào rào.
Thôi Đông Sơn bỗng nhíu mày, thu hồi bức tranh cuộn núi sông kia, cất toàn bộ quân cờ vào hũ cờ, trầm giọng nói:
- Vào đi!
Chủ nhân của ngôi lầu cao này là vợ chồng thành chủ họ Phạm thành Trì Thủy, cộng thêm đứa con trai ngốc Phạm Ngạn, lục tục đi vào trong phòng.
Phạm Ngạn cúi đầu khom lưng, thấp thỏm bất an đi theo sau cha mẹ. Trong phòng không có ghế, Thôi Đông Sơn đang ngồi dưới đất. Ba người bọn họ cũng không tiện đứng nói chuyện, đành phải ngồi ở cách xa Thôi Đông Sơn, đương nhiên là ngồi xổm.
Thôi Đông Sơn ngáp một cái.
Trước kia họ Phạm thành Trì Thủy là gián điệp hai mang, mua đi bán lại tin tức giữa họ Tống Đại Ly và vương triều Chu Huỳnh. Còn như mỗi phần tin tức thật giả bao nhiêu, phải xem thủ lĩnh gián điệp Lục Ba Đình Đại Ly ở hồ Thư Giản ra giá cao hơn, thủ đoạn điều khiển lòng người cao hơn, hay là đám ngu ngốc của vương triều Chu Huỳnh lợi hại hơn.
Sự thật đã chứng minh, so với người cầm đầu tình báo khu vực này của vương triều Chu Huỳnh, đảo chủ đảo Lạp Túc đầu óc linh hoạt hơn rất nhiều. Cuối cùng họ Phạm thành Trì Thủy đã lựa chọn hoàn toàn nương nhờ kỵ binh Đại Ly.
Thành chủ thành Trì Thủy không nói gì. Bà chủ họ Phạm nghe nói chỉ biết tiêu tiền và cưng chiều con trai, lại rủ rỉ lên tiếng, kể lại gọn gàng rành mạch tình hình hồ Thư Giản và biên quân vương triều Chu Huỳnh gần đây.
Thôi Đông Sơn mặt không cảm xúc.
Phu nhân kia không dám chậm trễ. Bởi vì trước khi rời đi, quốc sư Đại Ly đã lưu lại một câu rất có sức nặng: “Hãy xem thiếu niên trên đỉnh lầu kia giống như tả hữu thị lang của lục bộ nha môn Đại Ly.”
Sau khi phu nhân và nam nhân của mình thương nghị, đã đưa ra một kết luận. Người trên đỉnh lầu kia ít nhất cũng là tu sĩ địa tiên của Đại Ly, hoặc là con cháu của một dòng họ thượng trụ quốc.
Phu nhân liếc nhìn chồng mình bên cạnh. Thành chủ thành Trì Thủy vội vàng đứng lên, khom lưng đi tới ven rìa ranh giới màu vàng kỳ quái huyền diệu kia, cúi đầu dùng hai tay đưa tới một phong thư mà quốc sư Đại Ly giao cho họ Phạm, nhẹ giọng nói:
- Quốc sư đại nhân đã dặn dò tiểu nhân, nếu hôm nay công tử còn chưa rời khỏi đỉnh lầu, hãy đưa phong thư này ra.
Thôi Đông Sơn vẫy tay một cái, bắt lấy phong thư kia. Hắn xé bao thư ra, tiện tay vứt bỏ, sau đó mở bức mật thư kia, sắc mặt âm trầm. Vợ chồng họ Phạm nhìn thấy cảnh này, mí mắt đều rung động.
Mật thư của quốc sư Đại Ly, lại dám đối xử như thế?
Nếu hai vợ chồng bọn họ có vinh dự như vậy, đã sớm nâng niu như thánh chỉ rồi.
Thôi Đông Sơn vò bức mật thư kia thành một cục, nắm chặt trong lòng bàn tay, sau đó chửi mát.
Nội dung trong thư là: “Lúc trước nói ngươi mắc bệnh hay quên, chắc ngươi sẽ không phục. Bây giờ thì sao?”
“Cái vòng này là do Thôi Đông Sơn ngươi tự mình vẽ ra, trong chuyện này ta có so đo với ngươi không? Cuối cùng ta chỉ nói với ngươi ‘vượt qua ranh giới, không tuân quy củ’, đó mới là nhằm vào ngươi. Như vậy ngươi ra khỏi vòng rồi, lại tuân theo quy củ, ta có thể làm gì? Là chính ngươi đi vào bế tắc, bó buộc phạm vi hoạt động mà không tự biết, có gì khác với Trần Bình An? Trần Bình An không đi ra được, ngươi làm đệ tử quả thật không uổng, đúng là trời sinh một đôi. Từ lúc nào ngươi lại sa sút đến mức này, phải cần một ranh giới mới có thể giữ vững quy củ?”
“Đã đáng thương như vậy, ta sẽ đưa cho ngươi phong thư này, ngươi hãy ăn nó đi. Nếu như ăn không no, có thể xin họ Phạm thêm.”
Thôi Đông Sơn quả thật nhét cục giấy kia vào trong miệng, cắn nát nuốt xuống.
Ôi chao, mùi vị của giấy còn rất ngon.
Thôi Đông Sơn lắc đầu, chỉ về phía sau hai vợ chồng vẫn đang ngồi kề vai:
- Phạm Ngạn đúng không, lăn ra đây, giả ngu giả dại rất thú vị sao? Nói thử xem, ngươi định đối xử với tên ngốc Cố Xán kia thế nào.
Thanh niên thân hình cao lớn đứng lên, chắp tay thi lễ, sau đó bước lên trước một bước, ngồi ngang hàng với cha mẹ. Cha mẹ hắn rõ ràng hơi khẩn trương, thậm chí còn mang theo một chút sợ hãi đối với đứa con trai “ngốc” này.
Vẻ mặt Phạm Ngạn thản nhiên, nhìn thẳng vào thiếu niên áo trắng ấn đường có nốt ruồi, không hề luống cuống, mỉm cười nói:
- Cố Xán kia à, rất đơn giản, chỉ cần biểu hiện ngu ngốc, có tình cảm nồng nàn với cha mẹ, đơn thuần một chút, chịu khổ chịu thiệt, lâu ngày che giấu rất tốt, có chừng có mực, đứa nhóc kia sẽ tin. Ta chỉ đang chờ người ra giá để bán đứng hắn mà thôi. Không ngờ Lưu Lão Thành đã hại ta tổn thất một số tiền thần tiên lớn, còn không biết kể khổ với ai.
Thôi Đông Sơn cười nói:
- Người thông minh.
Phạm Ngạn nói:
- Đáng tiếc không có trí tuệ lớn.
Thôi Đông Sơn vui vẻ hỏi:
- Ngươi thật sự nghĩ như vậy?
Phạm Ngạn hơi ngạc nhiên.
Thôi Đông Sơn đứng lên, hai tay đặt sau người, một chân bước ra, đi ở ven rìa ranh giới màu vàng, từ trên cao nhìn xuống người trẻ tuổi kia:
- Muốn sống được ăn trên ngồi trước, phải có thể đồng thời tiếp nhận cái tốt và cái xấu lớn hơn.
- Muốn sống được ung dung, một là giả vờ hồ đồ, hai là thật sự hồ đồ. Phạm Ngạn ngươi là loại nào? Cứ từ từ suy nghĩ. Nếu đáp sai, ngày mai phủ thành chủ thành Trì Thủy, có thể sẽ phải làm một tang lễ người đầu bạc tiễn người đầu xanh rồi. À, ngại quá, vợ chồng thành chủ nhìn vẫn còn trẻ tuổi.
Sắc mặt Phạm Ngạn nhợt nhạt.
Thôi Đông Sơn vẫn luôn mỉm cười nhìn hắn.
Không ngờ Phạm Ngạn bỗng cười một tiếng, lại không hề sợ hãi.
Thôi Đông Sơn nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phạm Ngạn, người đã đùa giỡn tâm tính của Cố Xán trong lòng bàn tay:
- Có phải Thôi Sàm đã sớm nói với ngươi, không cần lo lắng ta sẽ giận lây sang ngươi? Ngươi không chết được? Vậy ngươi có biết lão rốt cuộc nghĩ thế nào không? Ngay cả chuyện này cũng không đoán được, ngay cả ta là ai cũng không biết, ai cho ngươi lá gan dám nói chuyện với ta như vậy?
Cho đến giờ phút này, Phạm Ngạn mới bắt đầu thật sự khẩn trương.
Thôi Đông Sơn cười nhạo nói:
- Đại Ly nuốt trọn hồ Thư Giản là chuyện ván đã đóng thuyền. Loại gián điệp đầu cơ trục lợi tin tức như ngươi, lúc trước quả thật hữu dụng với Đại Ly chúng ta, cũng lập công không nhỏ. Nhưng chỗ tốt nên cho, một đồng cũng không thiếu các ngươi. Họ Phạm các ngươi lại dùng mánh khóe tư thông với vương triều Chu Huỳnh, thật cho rằng Lục Ba Đình Đại Ly không ghi chép vào hồ sơ sao? Ngươi dựa vào đâu mà cảm thấy mình có bùa hộ mạng? Dựa vào gương mặt à?
Hắn bước một bước ra khỏi ranh giới màu vàng kia, cả lầu cao ầm ầm chấn động.
Tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh!
Thôi Đông Sơn đi tới trước người Phạm Ngạn, vươn hai ngón tay ra khép lại, từ trên cao nhìn xuống, cười lạnh nói:
- Bóp chết loại cặn bã như ngươi, ta cũng ngại bẩn tay. Còn con mẹ nó dám ra vẻ thông minh trước mặt ta?
Hắn quay đầu về phía cửa phòng, nhổ một bãi nước bọt:
- Thôi Sàm, ta biết ngươi đang nghĩ gì. Ngươi muốn tên tiểu tạp chủng này khơi dậy lửa giận tích lũy đã lâu bụng trong ta, để ta giúp ngươi giết tên kiếm tu cảnh giới thứ chín của vương triều Chu Huỳnh kia, đúng không?
Vẻ mặt Thôi Đông Sơn nghiêm nghị, nói với đôi vợ chồng đang run rẩy bên cạnh:
- Dạy ra một phế vật như vậy, biến đi. Các ngươi làm cha mẹ, hãy dạy con trai cho tốt. Mất bò mới lo làm chuồng cũng không muộn, trước tiên tát mười mấy hai chục cái, nhớ kêu to một chút, nếu không ta sẽ một chưởng đánh chết các ngươi. Con mẹ nó hồ Thư Giản các ngươi, không phải thích cả nhà trên đất dưới đất đều sum vầy sao? Những quy củ khốn nạn không theo lễ nghĩa như vậy, các ngươi còn bị nghiện rồi.
Trong phòng vang lên từng tiếng bạt tai, dễ nghe hơn nhiều so với tiếng quân cờ ma sát.
Cuối cùng tâm tình của Thôi Đông Sơn đã tốt hơn.
Hắn rời khỏi phòng, đi tới lan can hành lang, sắc mặt lãnh đạm:
- Cố Xán ơi Cố Xán, ngươi thật cho rằng mình rất lợi hại sao? Ngươi có biết thế đạo này hung ác đến đâu không? Ngươi có biết Trần Bình An dựa vào cái gì sống tới ngày nay không? Ngươi có con cá chạch nhỏ rồi, cũng đã định trước không thể sống nổi ở hồ Thư Giản. Là ai cho ngươi lá gan, khiến ngươi cảm thấy con đường kia của mình có thể đi rất xa? Sư phụ Lưu Chí Mậu dạy ngươi? Người mẹ kia dạy ngươi? Ngươi có biết, vì ngươi mà tiên sinh nhà ta đã phải trả giá bao nhiêu không?
---------
Trong hoàng hôn, Trần Bình An cầm bình rượu hoàng đằng vẫn luôn đặt trong vật một thước, tản bộ tới ngoài cửa lớn phủ Chu Huyền.
Hồng Tô tươi cười đi ra khỏi nhà bên, vẫy tay chào:
- Trần tiên sinh!
Trần Bình An và cô vẫn ngồi cùng nhau trên ngưỡng cửa, giống như ngày đó nghe cố sự và viết cố sự.
Ánh mắt Hồng Tô rạng rỡ, xoay ngườigiơ ngón cái lên:
- Trần tiên sinh, cái này!
Ánh mắt Trần Bình An ảm đạm, môi khẽ mấp máy, vẫn không nói ra chân tướng sẽ khiến cô gái lòng đau như cắt.
Thế sự trước giờ không đơn giản. Không phải cứ nói lời thật, làm chuyện tốt, nhất định sẽ thu được kết quả tốt nhất.
Cô gái canh cổng Hồng Tô hiện giờ, ít nhất không lo sống chết. Biết được chân tướng rồi, sẽ có thể sống tốt hơn sao? Liệu có biến thành cả ngày hoang mang hay không?
Kiếp này của Hồng Tô, dù sao cũng là một cô gái lương thiện tâm tư dịu dàng. Nhìn thấy tiên sinh sổ sách dường như có vẻ thương tâm, cô liền lầm tưởng trận chém giết rung động tâm can kia đã khiến Trần tiên sinh bị thương không nhẹ, cho nên so với lần trước gặp mặt, vẻ mặt càng uể oải hơn mấy phần.
Hơn nữa có một kẻ địch ngang ngược đáng sợ, không thể chống lại như vậy, hôm nay còn đang ở đảo Cung Liễu nhìn chằm chằm vào đảo Thanh Hiệp này. Trần tiên sinh nhất định là đang lo lắng cho tương lai sau này.
Trần Bình An giơ bình rượu hoàng đằng do Hồng Tô tặng, nặn ra một nụ cười:
- Trước đó không nỡ uống, chỗ cô có ly chén không? Chúng ta uống một chút rượu quê nhà... rượu dùng cơm của cô?
Hồng Tô xấu hổ nói:
- Chỉ có một cái chén.
Cô hỏi:
- Hay là tôi vào trong phủ xin người ta đồ uống rượu?
Trần Bình An mỉm cười nói:
- Không cần, cô cứ dùng chén là được rồi, ta sẽ cầm bình rượu uống.
Hồng Tô tươi cười, bước chân nhẹ nhàng, đi vào gian nhà bên u ám, cầm ra một cái chén trắng. Sau khi cô ngồi xuống, Trần Bình An đã tháo giấy vàng và nắp đất sét, nghiêng người qua, rót cho Hồng Tô một ít rượu.
Sắc mặt Hồng Tô kỳ quái, cố nhịn cười.
Trần tiên sinh này thật là, lại chỉ rót một chút rượu như vậy? Chén trắng nặng một lạng, rót rượu rồi cũng chỉ nặng một lạng rưỡi?
Rượu này là do cô tặng cho hắn mà.
Trần Bình An nhìn Hồng Tô, sau đó nhìn nhìn chén rượu, lại rót một ít rượu.
Hồng Tô cuối cùng không nhịn được, một tay cầm chén, một tay che miệng, tiếng cười thong thả lộ ra từ kẽ ngón tay.
Trần Bình An cũng cười theo, lần này rót rượu, cuối cùng đã rót đầy cho cô.
Hồng Tô cười đến mức đôi mắt lanh lợi híp lại thành hình trăng non, hai tay nâng chén trắng, nhấp từng ngụm nhỏ.
Trần Bình An ngẩng đầu uống một hớp rượu hoàng đằng.
Hai người cũng không nói chuyện.
Hồng Tô hơi tò mò, Trần tiên sinh tốt như vậy, lần trước cô đùa giỡn hỏi thăm, hắn đã ngại ngùng thừa nhận là có cô nương yêu thích, vậy hôm nay cô ấy đang ở đâu?
Nếu nhìn thấy Trần tiên sinh hiện giờ cô đơn như vậy, nhất định sẽ rất đau lòng cho hắn đúng không?
Trần Bình An uống một hớp rượu, nhìn về phương xa, nhẹ giọng nói:
- Hồng Tô, chúng ta là bằng hữu đúng không?
Hồng Tô gật đầu.
Trần Bình An ừ một tiếng, giống như đang nói với cô, lại giống như đang nói với chính mình:
- Cho nên sau này bất kể gặp phải chuyện gì, trước tiên không cần phải sợ. Cho dù sự tình lớn đến đâu, hãy nhớ một chuyện, ở cổng sơn môn có một tiên sinh sổ sách họ Trần, là bằng hữu của cô.
Hồng Tô hơi khó hiểu, nhưng vẫn rất vui vẻ, lặng lẽ quay đầu nhìn. Đông hàn dần nặng, chẳng biết từ lúc nào, tiên sinh sổ sách bên cạnh đã thay một bộ trường bào bằng vải bông màu xanh dày nặng.