Hôm nay tại khu vực đảo Thanh Hiệp hồ Thư Giản, gió nước bình tĩnh, mặt hồ như gương. Xung quanh là một số hòn đảo chư hầu lớn nhỏ, núi non xanh mướt, chợt có mấy tiếng hạc kêu trong phủ đệ tiên gia, thỉnh thoảng trên bầu trời phía xa sẽ có vài vệt cầu vồng lướt qua, thấp thoáng vang lên tiếng sấm. Phong cảnh hợp lòng người, giống như động phủ thần tiên.
Đại sư tỷ Điền Hồ Quân mặc một bộ y phục bằng tơ mỏng màu đỏ thẫm, tay áo dài đến nửa cánh tay, dùng tơ vàng thêu hoa văn khói mây. Trên tay cô nâng một xấp hồ sơ, khoan thai đi đến gian nhà gần sơn môn đảo Thanh Hiệp. Trên đường đi tất cả tu sĩ gặp phải Điền Hồ Quân đều lui sang một bên, chào hỏi nữ tu sĩ xinh đẹp này, nhưng trước giờ Điền Hồ Quân đều không đáp lại.
Hôm nay cô là nhân vật có quyền thế rất lớn ở đảo Thanh Hiệp. Mấy năm qua đảo Thanh Hiệp thực lực tăng mạnh, Điền Hồ Quân đi theo sư phụ Lưu Chí Mậu và tiểu sư đệ Cố Xán chinh chiến khắp nơi, chẳng những dùng chiến sự máu tanh liên miên để rèn luyện tu vi, sau đó chia của càng thu hoạch phong phú. Cộng thêm Lưu Chí Mậu ban thưởng, vào cuối thu năm ngoái cô đã thuận lợi bước vào địa tiên cảnh giới Kim Đan. Khi đó đảo Thanh Hiệp đã cử hành yến tiệc long trọng, chúc mừng Điền Hồ Quân đã kết thành kim đan, trở thành người thần tiên.
Điền Hồ Quân đi tới gian nhà kia, gõ cửa bước vào, nhìn thấy người trẻ tuổi đang ngồi phía sau bàn sách, ngẩng đầu lên nhìn về phía mình.
Nam nhân trẻ tuổi đầu cài trâm, mặc áo dài màu xanh, bên cạnh bàn đặt một bầu rượu màu đỏ thẫm. Có điều tới đây nhiều lần rồi, Điền Hồ Quân là địa tiên cảnh giới Kim Đan, đã nhìn ra một chút đầu mối. Bầu rượu này không đơn giản, có lẽ đã được cao nhân thi triển pháp thuật che mắt. Đồ vật đáng để đại tu sĩ che giấu như vậy, nhất định là một món pháp bảo thượng phẩm hàng thật giá thật, chẳng hạn như hồ lô nuôi kiếm.
Điền Hồ Quân và sư phụ Lưu Chí Mậu từng lén lút nói chuyện về bầu rượu kia. Đáp án mà Lưu Chí Mậu đưa ra đã chứng thực suy đoán của cô, đó là một hồ lô nuôi kiếm thượng phẩm.
Nhưng thứ khiến cho Điền Hồ Quân khiếp sợ, không phải là hồ lô nuôi kiếm được người trẻ tuổi dùng làm bầu rượu này, mà là thanh trường kiếm để trong phòng gần chỗ ở của tiểu sư đệ Cố Xán. Lưu Chí Mậu khẳng định, đó là một thanh nửa tiên binh ngạo mạn.
Lưu Chí Mậu yêu cầu Điền Hồ Quân trong khoảng thời gian tới, hãy hạn chế tất cả tu sĩ đảo Thanh Hiệp, ít nhất trước khi Trần Bình An rời khỏi hồ Thư Giản, không được làm việc tùy theo ý thích giống như thường ngày. Đó là lần đầu tiên Điền Hồ Quân từ trên người sư phụ Lưu Chí Mậu, cảm nhận được một thứ xa lạ gọi là “hạn chế”.
Sau khi Điền Hồ Quân vào nhà, Trần Bình An lập tức đứng lên, chủ động dời ra một chỗ trống trên bàn.
Điền Hồ Quân nhẹ nhàng đặt một xấp hồ sơ phủ đầy bụi lên bàn, nói xin lỗi:
- Trần tiên sinh, đây là xấp hồ sơ bí mật thứ ba tìm được ở phòng hương hỏa đảo Thanh Hiệp. Phòng hương hỏa vẫn luôn không có ai gõ cửa, đã quá quen với cuộc sống thoải mái không quan tâm đến trời đất, cho nên bảo quản không tốt lắm, mối mọt khá nhiều. Trần tiên sinh, xin lỗi.
Trần Bình An xua tay:
- Mong Điền tiên sư đừng trách phạt phòng hương hỏa vì chuyện này, đây vốn là Điền tiên sư và phòng hương hỏa đảo Thanh Hiệp đang giúp ta. Điền tiên sư, cô cảm thấy thế nào?
Điền Hồ Quân vốn định trừng phạt ba người quản lý ở phòng hương hỏa một phen, nhưng lúc này nhìn thấy sắc mặt và ánh mắt của Trần Bình An, lập tức từ bỏ ý định. Cô suy nghĩ lại, hay là lén lút giáo huấn một trận? Hôm nay hồ Thư Giản bề ngoài thái bình, nhưng tu sĩ đảo Thanh Hiệp đã quen với gió tanh mưa máu vài năm trước, gần đây thật sự là quá rảnh rỗi, vô cùng buồn chán.
Điền Hồ Quân vốn là một đệ tử không nổi bật dưới tay Tiệt Giang chân quân. Đã từng có một cao nhân tu sĩ Âm Dương gia tới đảo Thanh Hiệp làm khách, nhận định cô chỉ là tu sĩ cảnh giới Long Môn, đời này không có hi vọng bước vào địa tiên. Nhưng sau đó cô lại đột nhiên thăng tiến, nắm giữ quyền hành, dựa vào chiến công một mình chiếm cứ đảo Tố Lân cướp đoạt được. Tại hồ Thư Giản, chuyện này tương đương với phiên vương được chia đất, đã có địa bàn thật sự thuộc về mình.
Mà Tiệt Giang chân quân thưởng phạt phân minh, cũng là cơ sở để lão gây dựng thế cuộc, khiến đảo Thanh Hiệp một nhà lũng đoạn hồ Thư Giản. Lưu Chí Mậu không hề keo kiệt ban thưởng cho “quần thần có công”, những người vào sau hoặc là quy hàng, chỉ cần dám đánh, dám giết, dám liều mạng, kiến công lập nghiệp cho đảo Thanh Hiệp, tổ sư đường đảo Thanh Hiệp cũng sẽ ban thưởng như nhau.
Trần Bình An nói:
- Sau này có thể ta phải tìm người quản lý phòng hương hỏa hỏi một ít chuyện, làm phiền Điền tiên sư giúp chuyển lời một chút.
Điền Hồ Quân trong lòng sợ hãi, lập tức mỉm cười nói:
- Trần tiên sinh quá khách sáo rồi, đây là bổn phận của tôi, càng là vinh hạnh của phòng hương hỏa.
Trần Bình An im lặng không nói gì, thấy Điền Hồ Quân dường như còn chưa muốn rời đi, hắn đành phải mở miệng, nhẹ giọng hỏi:
- Điền tiên sư còn chuyện muốn bàn bạc à?
Điền Hồ Quân cẩn thận tìm từ, nghĩ sẵn trong đầu, sau đó mới nói:
- Sư phụ bảo tôi hỏi thăm Trần tiên sinh, sắp tới hồ Thư Giản sẽ đề cử quân chủ giang hồ ở đảo Cung Liễu, Trần tiên sinh có tham gia không?
Trần Bình An nói:
- Đây là cục diện tốt đẹp mà đảo Thanh Hiệp các người vất vả giành được, cũng là chuyện nhà của hồ Thư Giản các người, ta dĩ nhiên sẽ không xem vào. Có điều ta sẽ ở đây xem náo nhiệt.
Điền Hồ Quân giống như trút được gánh nặng. Vị tiên sinh sổ sách khiến cho phần lớn tu sĩ đảo Thanh Hiệp đều cảm thấy khó hiểu này, trả lời như vậy còn xem như khiến người ta hài lòng, chắc là có thể giao phó được với sư phụ Lưu Chí Mậu.
Trần Bình An vòng qua bàn sách, tiễn Điền Hồ Quân tới cửa.
Mặc dù đã nhiều lần như vậy, nhưng Điền Hồ Quân vẫn có một chút cảm giác vừa mừng vừa lo. Sau khi đi xa, cô âm thầm suy nghĩ một phen. Tiên sinh sổ sách Trần Bình An vẫn giống như trước, có lẽ là do hôm nay cô đã biết về hồ lô nuôi kiếm và thanh nửa tiên binh kia?
Trần Bình An trở về bàn đọc sách, bắt đầu lật xem từng bộ hồ sơ của phòng hương hỏa.
Tên họ, hộ tịch, ngày tháng sinh, sư thừa, thân nhân và gia tộc. Trong đó dựa theo quy tắc cũ của phòng hương hỏa đảo Thanh Hiệp, đã dùng bút đỏ xóa đi rất nhiều cái tên, đây gọi là hủy hồ sơ.
Mỗi lần Trần Bình An nhìn thấy một cái tên mà mình muốn tìm, đều viết vào một quyển sách cố ý bỏ trống bên tay. Ngoại trừ ngày tháng sinh, hộ tịch, còn có chức vụ trên đảo Thanh Hiệp mà những người này từng đảm nhiệm.
Hồ sơ của phòng hương hỏa, độ dày mỏng chỉ liên quan đến tu vi cao thấp của của tu sĩ hoặc tạp dịch đảo Thanh Hiệp, tu vi cao thì ghi chép sẽ nhiều, tu vi thấp thì gần như chỉ có tên họ và hộ tịch, không tới mười chữ. Còn có rất nhiều người chết không xuất hiện trong hồ sơ của phòng hương hỏa, chết rồi ngay cả một cái tên cũng không lưu lại.
Tiếp theo Trần Bình An phải đi tới phòng hương hỏa, hỏi thăm tính tình và cách xử sự của nhóm người được mình ghi tên lại, cùng với cái nhìn đại khái của người khác. Ngoài ra hắn còn muốn tìm hiểu ngọn nguồn, từ trong miệng các lộ tu sĩ, quản sự phủ đệ và tỳ nữ hở cổ áo ở đảo Thanh Hiệp, hỏi ra những cái tên không có trong hồ sơ, lần lượt ghi vào trong sách.
Trong thời gian này, có thể sẽ phải làm phiền Điền Hồ Quân chuyển lời cho phòng hương hỏa, cũng sẽ làm phiền một số nhân vật cầm quyền có địa vị quan trọng ở đảo Thanh Hiệp. Nếu không Trần Bình An hôm nay, mặc dù không đáng nói hao phí tâm thần vì chuyện này, nhưng sẽ tốn rất nhiều thời gian để lui tới.
Điền Hồ Quân đi bẩm báo chuyện này với Lưu Chí Mậu, trên đường vừa lúc gặp phải tiểu sư đệ Cố Xán mặc một bộ pháp bào làm từ da giao long.
Những sư đệ sư muội khác bao gồm Tần Giác và Tiều Triết, còn có mười đại cung phụng khách khanh, phân biệt cư ngụ trên mười hai hòn đảo lớn như Thanh Hiệp, Mi Tiên. Theo hội nghị đồng minh đảo Cung Liễu đến gần, những tâm phúc và nhân tài đắc lực của đảo Thanh Hiệp này ngoài lỏng trong chặt, không hề thoải mái. Bọn họ phải mượn danh nghĩa Tiệt Giang chân quân đi làm thuyết khách, bôn ba khắp nơi giống như Tung Hoành gia, lôi kéo kết minh, dùng mọi âm mưu quỷ kế và dương mưu đại thế.
Cố Xán vẫn là dáng vẻ thiếu niên giống như một nông dân, hai tay lồng trong tay áo mãng bào màu xanh đen. Nhìn thấy Điền Hồ Quân, hắn liền cười híp mắt nói:
- Đại sư tỷ, lại đi gặp Trần Bình An à? Ta phải hảo tâm hảo ý nhắc nhở đại sư tỷ một câu, đừng mơ tưởng hão huyền, muốn tự tiến cử mình, một ngày nào đó leo lên giường của Trần Bình An, nếm thử tư vị được ta gọi là “chị dâu”. Nếu không đến lúc đó, ta gọi “chị dâu” xong sẽ không niệm tình sư môn gì nữa.
Điền Hồ Quân cười khổ nói:
- Tiểu sư đệ, ta cũng không bị quỷ ám. Hơn nữa Trần tiên sinh sẽ để ý tới loại người ốm o gầy còm như ta sao?
Cố Xán tỏ ra cao hứng:
- Đúng vậy, ánh mắt của Trần Bình An rất cao, năm xưa đã không để ý tới một cô ả hàng xóm tên là Trĩ Khuê. Đại sư tỷ tự mình biết mình như vậy, ta rất vui vẻ yên tâm.
Lúc tán gẫu với Cố Xán, Điền Hồ Quân đều sẽ lặng lẽ hạ người thấp xuống, không cần Cố Xán ngẩng đầu hoặc liếc lên, lâu dài đã trở thành tự nhiên.
Cố Xán tiếp tục nói:
- Còn nữa, chuyện liên quan đến tỳ nữ hở cổ áo, tỷ phải giữ kín giúp ta. Kẻ khác nói lỡ miệng là do bọn chúng ngu xuẩn, tự tìm đường chết. Nhưng một người thông minh có trái tim bảy lỗ (1) như đại sư tỷ, nếu xảy ra sai lầm, ta sẽ hoài nghi liệu đại sư tỷ có phải mưu mô khó lường hay không. Đến lúc đó sư phụ sẽ không bảo vệ được đại sư tỷ, giống như năm xưa không bảo vệ được đại sư huynh vậy.
- Ta biết tam sư tỷ trời sinh quyến rũ, rất thích chui vào chăn người khác, cũng không tính là quá thân cận với đại sư tỷ. Nếu không phải tư chất tu vi bình thường, không chừng hôm nay chúng ta phải gọi cô ta một tiếng sư nương rồi.
Gương mặt tươi cười của Điền Hồ Quân cứng ngắc:
- Chẳng lẽ tiểu sư đệ còn không biết tính tình của sư tỷ sao?
Cố Xán gật đầu nói:
- Chính vì biết rõ, ta mới phải nhắc nhở đại sư tỷ. Nếu không một ngày nào đó vì chút thức ăn trong kẽ răng sư phụ, lại phải vứt bỏ tính mạng ở chỗ ta. Đại sư tỷ không hối hận, nhưng người làm sư đệ như ta được đại sư tỷ chiếu cố nhiều năm như vậy, phải nắm cổ tay thương tiếc rồi.
Điền Hồ Quân cười khổ:
- Ta nhớ rồi.
Cố Xán vươn tay ra, nhẹ nhàng vỗ má Điền Hồ Quân:
- Đi đi, sư phụ lão nhân gia đang chờ tin tức của tỷ.
Sau khi Điền Hồ Quân rời đi, Cố Xán quay đầu nói với cá chạch nhỏ:
- Cứ gọi ngươi là cá chạch nhỏ cũng không được. Đi, ta đến chỗ Trần Bình An xin giúp ngươi một cái tên.
Cá chạch nhỏ ngượng ngùng.
Cố Xán cười nói:
- Cũng không phải tên bản mệnh của ngươi, có gì phải sợ hay ngại.
Trên đường đi đến gian nhà kia, Cố Xán nhíu mày hỏi:
- Đêm hôm đó động tĩnh trong phòng Trần Bình An, thật sự giống như hắn nói, chỉ là luyện khí xảy ra sự cố sao?
Cá chạch nhỏ lắc đầu, hôm nay nó đã là cảnh giới Nguyên Anh, đối với chuyện tu luyện giống như từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy rõ việc luyện khí của tu sĩ năm cảnh giới trung:
- Chắc chắn không đơn giản như vậy, chỉ tốt hơn tẩu hỏa nhập ma một chút, nguyên nhân cụ thể thì không biết. Cơ sở của Trần Bình An là võ phu thuần túy, lại đang xây dựng lại cầu trường sinh, không giống với chúng ta lắm, cho nên tôi không nhìn ra chân tướng. Nhưng đêm đó Trần Bình An bị thương không nhẹ, chủ nhân cũng nhìn ra rồi, chẳng những chỉ có thân thể và thần hồn, mà tâm cảnh...
Cá chạch nhỏ không dám nói tiếp nữa.
Cố Xán dừng bước trầm mặc, cả người tỏa ra một khí thế khiến người ta nghẹt thở.
Tiểu ma vương hại đời ở hồ Thư Giản, khiến người ta nghe tin đã sợ, cũng không phải chỉ dựa vào cá chạch nhỏ và Lưu Chí Mậu mới đi tới hôm nay.
Cố Xán cười khổ nói:
- Vậy ngươi nói xem phải tu bổ thế nào?
Cá chạch nhỏ có dung nhan thiếu nữ, da trắng như lông vũ, gãi đầu nói:
- Trần Bình An đã không nói gì, chủ nhân cũng không nên vẽ rắn thêm chân, đúng không? Chẳng phải chủ nhân thường cười nhạo đám sâu kiến rơi vào tình cảnh vùng vẫy tuyệt vọng, làm nhiều sai nhiều sao?
Cố Xán gật đầu:
- Có lý.
Đến gian nhà không lớn của Trần Bình An, Cố Xán xách một chiếc ghế đẩu nhỏ ngồi bên cạnh ngưỡng cửa. Hắn cười nói với Trần Bình An mục đích của chuyến này, muốn Trần Bình An giúp đặt tên cho cá chạch nhỏ, không liên quan đến tên bản mệnh của yêu vật và loài thuộc giao long trên thế gian.
Trần Bình An để bút xuống, ngẩng đầu lên, ngẫm nghĩ nói:
- Vậy gọi là Thán Tuyết đi, than tuyết cùng lò, thân thiết gần gũi, đặc biệt đáng quý.
Cố Xán gật đầu, cười nói với cá chạch nhỏ:
- Thế nào?
Cá chạch nhỏ ngượng ngùng nói:
- Hơi nho nhã một chút, tôi lại chưa từng đọc sách, liệu có bị người ta cười nhạo không?
Cố Xán giễu cợt nói:
- Ai dám cười nhạo tên thật của ngươi, ta sẽ...
Hắn vội vàng ngậm miệng, lén lút quay đầu, phát hiện Trần Bình An đã cầm bút lên, tiếp tục cúi đầu viết chữ.
Cố Xán sưởi cái nắng ấm áp cuối thu một lát, dáng vẻ uể oải. Không nên quá thoải mái như vậy, đã sắp ngủ gật rồi.
Ngồi trên ghế đẩu nhỏ, trời sập xuống cũng có Trần Bình An ngồi ở bàn sách phía sau, Cố Xán không sợ.
Cố Xán duỗi eo mỏi, quay đầu hỏi:
- Mẹ ta nói tối nay bà ấy sẽ xuống bếp, làm một ít món ăn gia đình thuần túy hơn lần trước, có rảnh không?
Trần Bình An gật đầu nói:
- Thay ta cảm ơn thím một tiếng, nói đến giờ cơm tối ta sẽ chạy qua. Đúng rồi, nói với thím là sẽ không uống rượu nữa.
Cố Xán cười rạng rỡ:
- Được rồi, vậy ta đi đây.
Lúc Cố Xán đặt ghế đẩu nhỏ lại góc tường, Trần Bình An đột nhiên nói:
- Nói với Điền Hồ Quân một tiếng, ta muốn sưu tập địa phương chí của hồ Thư Giản. Ngoại trừ thư tịch cất giữ ở các đảo, có lẽ còn cần cả thành Trì Thủy bên cạnh hồ Thư Giản, cùng với châu quận huyện chí xa hơn một chút. Tất cả chi tiêu, bất kể bao nhiêu tiền thần tiên đều do ta trả. Lại nhắc nhở cô ấy một câu, lúc cuối cùng báo giá, hãy tính hết tiền chi thực tế ngoài sổ sách vào, bao gồm nhân lực vật lực của đảo Thanh Hiệp. Tất cả cứ dựa theo lập trường thương nghiệp là được, tin rằng hồ Thư Giản sẽ không xa lạ với chuyện này.
Cố Xán cười nói:
- Chuyện nhỏ. Hôm nay mười hai đảo gồm cả đảo Thanh Hiệp, đã nuôi một đám người gian xảo chỉ biết phất cờ hò reo chứ không ra sức, vừa lúc rải ra ngoài làm một ít chuyện nghiêm chỉnh.
Trần Bình An nhìn Cố Xán.
Cố Xán ngẫm nghĩ:
- Trước đó ta sẽ nói rõ, thương nhân phải đứng trên lập trường thương nghiệp nói chuyện buôn bán, không được mượn danh nghĩa đảo Thanh Hiệp ép mua ép bán, làm xằng làm bậy.
Trần Bình An nói:
- Nếu lỡ may có bất trắc, ngươi hãy lập tức nói với ta, ta sẽ tự mình tới xử lý.
Cố Xán cười rạng rỡ nói:
- Yên tâm, tuyệt đối sẽ không có bất trắc. Nơi này là đảo Thanh Hiệp, là hồ Thư Giản, có rất nhiều quy củ, cũng có rất nhiều người thích phá hư quy củ. Nhưng nếu thật sự muốn phá hư quy củ, phải trả giá thế nào, người người trong bụng đều có tính toán rõ ràng.
Cố Xán dẫn theo cá chạch nhỏ rời khỏi sơn môn đảo Thanh Hiệp, đột nhiên nói:
- Cá chạch nhỏ, sao ta cảm thấy ánh mắt sau cùng của Trần Bình An hơi là lạ, lúc ấy trong lòng ngươi có hoảng hốt không?
Cá chạch nhỏ rụt rè nói:
- Có một chút.
Cố Xán nghênh ngang nói:
- Ta đã nói rồi, Trần Bình An rất thích hợp ở lại hồ Thư Giản chúng ta. Có hắn ở đây, ta nhiều nhất chỉ sợ một mình hắn, nhưng ta có thể thật sự không sợ trời không sợ đất. Vụ mua bán này, ngươi nói xem ai lời hơn? Đương nhiên là ta rồi.
Cá chạch nhỏ ngượng ngùng cười một tiếng:
- Thán Tuyết cảm thấy rất đúng.
Cố Xán quay đầu, nhìn thấy cá chạch nhỏ đang cúi đầu vê góc áo, bèn cười mắng:
- Ngươi đúng là không biết xấu hổ, ban nãy còn nói là quá nho nhã, bây giờ đã vội vàng dùng tới cái tên rồi?
Đột nhiên vẻ mặt của hắn giống như đưa đám:
- Có điều cá chạch nhỏ, sắp tới chúng ta phải kiềm chế một chút, không được đánh đánh giết giết giống như trước kia. Đừng thấy Trần Bình An đang làm tiên sinh sổ sách, thực ra hắn vẫn luôn quan sát chúng ta.
Cá chạch nhỏ vỗ bụng:
- Tạm thời không đói bụng.
Cố Xán liếc xéo nói:
- Vừa mới ăn phu nhân cảnh giới Kim Đan kia, ngươi mà còn kêu đói, ta bắt ai cho ngươi đây? Sư phụ của ta à?
Ánh mắt cá chạch nhỏ rạng rỡ.
Cố Xán cười hì hì, hai tay lồng trong tay áo, ngẩng đầu lên:
- Cá chạch nhỏ, ta rất vui vẻ, còn vui vẻ hơn sảng khoái giết người.
Cá chạch nhỏ bắt chước người khác, gần đây cũng đã học cách “đối xử chân thành”:
- Trước khi đói bụng, chủ nhân vui vẻ, tôi cũng rất vui vẻ.
Cố Xán hỏi:
- Ngươi nói xem Trần Bình An rốt cuộc đang chơi trò gì?
Cá chạch nhỏ lắc đầu nói:
- Tôi không dám đến gần Trần Bình An và bàn sách, cũng không thích suy nghĩ nhiều, cho nên không biết.
Cố Xán thở dài:
- Không sao cả, chỉ cần mỗi ngày có thể nhìn thấy Trần Bình An, còn gì mà không thõa mãn.
---------
Trong lầu cao Thành Trì Thủy.
Gần đây Thôi Đông Sơn đã bắt đầu đứng dậy, thường đi dạo trong ranh giới màu vàng kia.
Ngược lại Thôi Sàm bắt đầu nhắm mắt trầm ngâm, thỉnh thoảng lại nhận được phi kiếm truyền thư cấp bậc cao nhất, cần lão tự mình xử lý một số quân chính quốc sự liên quan đến xu thế Đại Ly.
Thôi Đông Sơn đứng ở ven rìa vòng tròn kia, cúi đầu nhìn hai bức tranh cuộn. Một bức là hành vi của Cố Xán và tỳ nữ cá chạch nhỏ, còn một bức là quang cảnh trong nhà tiên sinh sổ sách Trần Bình An.
Thôi Đông Sơn bắt đầu bình luận về Cố Xán:
- Người xương cao chết sớm, người xương lộ không đứng thẳng, người xương ngang hung hãn, người xương như sắt đá mạng rất cứng. Này, ngươi cảm thấy nếu thằng nhóc Cố Xán kia rời khỏi động tiên Ly Châu, lại không gặp được Trần Bình An, liệu có thể dựa vào chính mình, trở thành tu sĩ năm cảnh giới cao thứ hai ở Bảo Bình châu, chỉ sau Lưu Lão Thành ở bến thuyền Phong Vĩ hay không?
Thôi Sàm mở mắt, gật đầu nói:
- Khả năng rất lớn. Thân ở trong loạn thế, Cố Xán lại như cá gặp nước.
Thôi Đông Sơn mỉm cười nói:
- Bây giờ thì nói thế nào? Tiên sinh nhà ta mặc dù hao tổn nguyên khí, bị thương đến cơ sở đại đạo, nhưng ván cờ bí này dù sao cũng không thể bí hơn. Có phải ngươi còn thất vọng hơn tiên sinh nhà ta không?
- Ha ha, ngươi vắt óc tìm kế sắp đặt bốn cửa ải, kết quả tại cửa ải thứ ba liên quan đến bản tâm, tiên sinh lại trực tiếp nhận thua. Sâu trong lòng vẫn giữ quan điểm Cố Xán đã làm sai, nhưng không thể một quyền đánh chết Cố Xán, lại không thể bỏ mặc Cố Xán. Vậy trước tiên bước qua hố sâu trong bản tâm, dứt khoát phá vỡ vật bản mệnh thứ hai đã vất vả luyện chế thành công.
- Mượn cơ hội này, chẳng những khiến cho hai cửa ải trước đó của ngươi biến thành trò cười, tiên sinh nhà ta còn có thể một lần nữa cắt đứt và khoanh vòng, lựa chọn một con đường hẹp quanh co không có đường rẽ. Tạm thời vứt bỏ tình và pháp, không tính toán chi li pháp và lý, mà bắt đầu truy tìm căn nguyên.
- Hơn nữa trong khi suy nghĩ ngọn nguồn này, tiên sinh nhà ta lần đầu tiên thử đi ra khỏi vòng tròn “không sai” của mình. Giống như phá vỡ vách chắn, không còn vì đạo lý mà bó buộc phạm vi hoạt động, bắt đầu đi vào trời đất lớn. Nơi tâm niệm có thể đến, thiên hạ không chỗ nào không đi được.
Thôi Sàm hỏi một đằng trả lời một nẻo:
- Nghe nói hôm nay ngươi lại nhặt lên số học của Thuật gia, năm xưa vốn đã bị chúng ta ném sang một bên, hơn nữa còn bắt đầu nghiên cứu chướng ngại mạch lạc?
Thôi Đông Sơn cười ha hả nói:
- Có chút thành tựu, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới, không so được với sự nghiệp vĩ đại mà ngươi mưu đồ.
Thôi Sàm cười nhạt nói:
- Muốn nói thì nói, kìm nén làm gì? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy, ta sẽ cầu xin ngươi nói những đạo lý huyền diệu vừa mới ngộ ra?
Thôi Đông Sơn xoa tay nói:
- Nếu ngươi đã thay đổi biện pháp để cầu xin ta, vậy ta sẽ... chỉ nói một chuyện lý thú, tin rằng ngươi vẫn sẽ tò mò. Ta hỏi ngươi, Thôi Sàm, ngươi không muốn biết trong chuyến đi tới núi Đảo Huyền, tiên sinh nhà ta làm thế nào vượt qua cửa ải của cha mẹ vợ tương lai sao? Ta có thể gợi ý cho ngươi một chút, cũng có quan hệ với Cố Xán.
Thôi Sàm hờ hững nói:
- Năm đó ở lầu trúc núi Lạc Phách, ông nội đã từng đề cập tới. Tại núi Đảo Huyền và Kiếm Khí trường thành, hiểm cảnh lớn nhất của Trần Bình An, đó là có thể một hơi từ cảnh giới thứ tư liên tục đột phá hai cảnh giới, trực tiếp bước vào cảnh giới võ đạo thứ sáu đỉnh cao.
- Một người bụng dạ thâm trầm như Trần Bình An, nhất định đã nghĩ đến chuyện này. Từ dấu vết hiện giờ mà xem, Trần Bình An có thể thu phóng quyền ý trên người đến mức tự nhiên như vậy, cảnh ngộ ở đất lành Ngẫu Hoa chưa chắc đã đủ. Có lẽ là trong cuộc khảo nghiệm của cha vợ với con rể...
- Ừm, chỗ núi Đảo Huyền có một cửa tiệm bán rượu hoàng lương, uống rượu rồi sẽ là người vong ưu. Chắc là khi đó Trần Bình An đã bước vào cảnh giới thứ sáu rồi, còn như làm sao trở về cảnh giới nguyên bản, thế giới vô biên đủ những cái lạ, cũng không có gì phải ngạc nhiên. Hơn nữa bên đó còn có một lão tổ tông Tạp gia (2) bán rượu nhiều năm.
- Nhưng đều không quan trọng, cho dù Trần Bình An một bước lên trời, trở thành tu sĩ địa tiên, ta cũng không cảm thấy kỳ lạ. Cho nên Trần Bình An làm thế nào qua cửa, rất đơn giản. Hai vị đạo lữ đại kiếm tiên ở Kiếm Khí trường thành, giả làm người đi đường, trong quán rượu ở đất lành Hoàng Lương, cố ý chọc giận Trần Bình An. Khiến cho Trần Bình An máu nóng lên đầu, từ bỏ tiền đồ võ đạo, trong tuyệt cảnh liên tiếp đột phá cảnh giới, vẫn muốn nói mấy câu công đạo cho cha mẹ của cô nương yêu thích.
Thôi Đông Sơn cười hì hì nói:
- Ngươi vẫn là lợi hại. Có điều sau này nói chuyện phải chú ý một chút, tiên sinh nhà ta không phải là bụng dạ thâm trầm, mà là mọi chuyện suy nghĩ nhiều tăng trưởng tuệ căn. Khác biệt hoàn toàn với hai người chúng ta, trời sinh tâm địa gian trá.
Thôi Sàm cười nhạo nói:
- Ta đoán ở Kiếm Khí trường thành, mọi người đều cảm thấy Trần Bình An không xứng với Ninh Diêu.
Thôi Đông Sơn nghi hoặc nói:
- Ngươi có chuyện gì vậy, sao lại nói tốt cho tiên sinh nhà ta. Thế nào, muốn đầu hàng thua một nửa à? Nếu ngươi nghĩ như vậy, cũng không phải không được, vậy chúng ta coi như đánh ngang tay?
Thôi Sàm thản nhiên nói:
- Khi đó Trần Bình An chịu từ bỏ tiền đồ võ đạo của mình, mới qua được cửa ải ở núi Đảo Huyền. Nếu hôm nay còn không chịu ở lại vì Cố Xán, Trần Bình An nào có tư cách đi vào trong ván cờ này. Loại người thông minh hôm nay không muốn từ bỏ, nghĩ rằng sau này gia sản nhiều rồi sẽ từ bỏ, chúng ta thấy qua bao nhiêu?
Thôi Đông Sơn càng lúc càng khó hiểu:
- Thôi Sàm, ngươi lại nói tốt cho tiên sinh nhà ta à? Chắc ngươi không phải bị thần kinh rồi chứ? Đừng như vậy, muốn bị thần kinh cũng được, nhưng chờ sau khi chuyện lớn hoàn thành rồi hãy phát điên. Đến lúc đó ta chỉ cần đứng ở cửa lầu trúc núi Lạc Phách, đưa một chậu cơm nhỏ cho ngươi...
Thôi Sàm chỉ vào gian nhà trong tranh cuộn, sau đó quay đầu nhìn Thôi Đông Sơn, khóe miệng nhếch lên, cười nhạt nói:
- Lúc trước ta đã nói với ngươi thế nào? Cửa ải thứ tư, khó ở chỗ có vô số cái khó. Ngươi có biết không, lúc này cửa ải thứ tư vừa mới bắt đầu, Trần Bình An hiện giờ dụng tâm càng nhiều, sau này hố sâu trong lòng cũng sẽ càng nhiều. Đến lúc đó ta suy đoán, ngươi sẽ yêu cầu ta đầu hàng thua một nửa, lại phải lo lắng Trần Bình An có hoàn toàn tẩu hỏa nhập ma hay không.
Thôi Đông Sơn không còn ra vẻ ung dung giống như vừa rồi, ngồi trở về chỗ cũ, chậm rãi nói:
- Thắng bại nhất thời là ở sức người, thắng bại muôn đời là ở đạo lý.
Thôi Sàm cười nói:
- Nếu cái “nhất thời” này là mấy chục năm, một trăm năm thì sao, chính là cả đời của người thường rồi. Ngươi sẽ làm thế nào, Trần Bình An lại làm thế nào?
Thôi Đông Sơn nghiêm mặt nói:
- Ngươi phải học theo tiên sinh nhà ta, biết cách đối xử thân thiện với nhân gian. Mà Thôi Đông Sơn ta chính là một người trong nhân gian đó, cho nên đừng con mẹ nó ở chỗ này hùng hổ ép người.
Thôi Sàm khẽ cười:
- Đám người Nguyễn Tú đã vào ván cờ rồi. Chủ nhân của đảo Cung Liễu là Lưu Lão Thành, người đã gần như bị hồ Thư Giản quên lãng, cũng sắp bước vào ván cờ. Không chừng đến sớm không bằng đến đúng lúc.
Thôi Đông Sơn lắc đầu:
- Không nghe không nghe, con rùa niệm kinh.
Thôi Sàm chậm rãi nói:
- Đây chính là cái giá của nói đạo lý. Tại ngõ Nê Bình tặng miễn phí một con cá chạch chắc chắn sẽ đạt đến cảnh giới Nguyên Anh, tại khe Giao Long mất đi Sơn Tự ấn của Tề Tĩnh Xuân, tại thành Lão Long thiếu chút nữa bị Đỗ Mậu một kiếm đâm chết. Xem ra tiên sinh nhà ngươi chịu khổ vẫn còn thiếu, cái giá không đủ lớn. Không sao, lần này ở hồ Thư Giản, hắn có thể một hơi ăn no.
Thôi Đông Sơn vẫn ngồi ở đó, lắc tới lắc lui:
- Không nghe không nghe, con rùa niệm kinh, lão rùa già niệm kinh khó nghe nhất.
Thôi Sàm quay đầu nhìn “thiếu niên Thôi Sàm”:
- Sau này nếu ngươi có cơ hội đến núi Lạc Phách, nhớ đối xử với ông nội tốt một chút. Nếu đổi thành ta là ông nội, nhìn thấy đức hạnh này của ngươi, năm xưa đã sớm đánh chết ngươi rồi.
Thôi Đông Sơn chẳng những lắc lư cái mông, còn bắt đầu vung vẩy hai tay áo trắng như tuyết.
Thôi Sàm lẩm bẩm nói:
- Muốn bức tử chính mình trên đường cùng sao?
---------
Lúc Trần Bình An để bút xuống, đột nhiên nhìn thấy mặt trời bên ngoài. Hắn ngẫm nghĩ, liền rời khỏi phòng, bắt đầu phơi những thẻ trúc kia.
Rất nhiều thẻ trúc hai mặt đều có khắc chữ. Không phải là do cây trúc không đủ dùng, du lịch ngàn vạn dặm, dọc đường dĩ nhiên không thiếu cơ hội gặp được rừng trúc. Chỉ là đọc sách nhiều rồi, sẽ phát hiện có rất nhiều đạo lý, cho dù xuất xứ từ văn mạch khác nhau trong học vấn tam giáo các nhà, nhưng có một số câu lại “thân cận”, được viết trên cùng một thẻ trúc.
Văn mạch bất đồng bên trong Nho giáo, vẫn giống như dòng chính. Giữa tam giáo thì giống như hàng xóm. Còn tam giáo và các trường phái học thuật bên ngoài, lại giống như bằng hữu giang hồ bèo nước gặp nhau, hoặc là bà con xa nhiều năm không lui tới?
Lúc Trần Bình An phơi thẻ trúc, lại cầm một thẻ trong đó lên. Mặt chính là một câu của Nho gia “vật có đầu đuôi, chuyện có trước sau, biết được trước sau thì gần đạo vậy”. Mặt trái là một câu của Đạo gia “trời đất có cái đẹp không cần lên tiếng, bốn mùa có tiêu chuẩn không cần bàn luận, vạn vật có quy luật không cần nói ra”.
Có điều thẻ trúc này khá đặc thù. Lúc trước sau khi Trần Bình An lật xem kinh Phật, lại dùng dao khắc lên chỗ trống ở một mặt, đó là một câu của Phật gia kiểu chữ hơi nhỏ “đạo lý huyền diệu của chư Phật, không liên quan đến văn tự”.
Có một thẻ trúc, hai mặt phân biệt khắc “người quân tử chuyên lo cái gốc, gốc có vững đạo lý mới sinh ra”, cùng với một câu của Phật gia “không có pháp quy chế định mà Như Lai có thể nói”.
Sau khi cầm lên, đọc thầm một lần, nhẹ nhàng để xuống.
Trần Bình An lại cầm một thẻ trúc. Mặt chính viết “pháp là bình đẳng, không có cao thấp”, “người có nam bắc, phật tính không nam bắc”. Mặt trái lại là “vua tôi trên dưới sang hèn đều tuân theo pháp luật”.
Cuối cùng Trần Bình An cầm một thẻ trúc lên. Mặt chính là “chuyện bi ai nhất là tâm chết, người chết cũng chỉ xếp sau”. Mặt trái là “sự vật phát triển tới tận cùng thì phải biến hóa, sau khi biến hóa liền thông đạt, nhờ thông đạt mà được dài lâu”.
Mùa thu trong lành mát mẻ, mặt trời chiếu rọi trên cao.
Trần Bình An đã phơi tất cả thẻ trúc, ngồi ở chỗ trống chính giữa giống như vòng tròn, hai tay lồng trong tay áo, cứ nhìn quanh như vậy.
Hắn vẫn luôn ngồi ở đó, đến khi mặt trời chiếu nghiêng vào núi, mới bắt đầu thu lại từng thẻ trúc, bỏ vào trong vật một tấc.
Nhiều đạo lý trong sách như vậy, phải bỏ đi một ít.
Đạo lý ở trong sách, làm người ở ngoài sách. Đây là một đạo lý mà Trần Bình An biết được trước khi động tiên Ly Châu tan vỡ rơi xuống, hơn nữa không phải đọc từ trong sách, mà là người khác nghiêm túc nói ra, hắn dụng tâm nghe được.
Vừa mới cất xong tất cả thẻ trúc, Trần Bình An lại nhìn thấy Cố Xán dẫn theo cá chạch nhỏ đi tới, vẫy tay với hắn.
Trần Bình An đóng cửa nhà lại, đi về phía Cố Xán. Bọn họ cùng đi tới phủ đệ xa hoa giống như vương hầu kia.
Trên cổng có dán hai bức tranh thần giữ cửa vẽ màu. Trần Bình An nhìn bọn họ, trong lòng lẩm bẩm: “Ngăn cản được quỷ, không ngăn được người.”
Cố Xán hỏi:
- Làm sao rồi?
Sau đó hắn lại hơi oán giận:
- Ngươi cứ muốn dọn đến ở gần cổng sơn môn, ngay cả thần giữ cửa đàng hoàng cũng không treo được, bần hàn biết bao.
Trần Bình An cười cười:
- Ăn cơm đi.
Đến bàn ăn rồi, mới phát hiện mẹ của Cố Xán đã sớm rót rượu cho hai người.
Cá chạch nhỏ ngồi bên cạnh Cố Xán. Thực ra nó không thích ăn những thứ này, nhưng lại thích ngồi ở đây, ăn cơm dùng bữa với hai mẹ con kia, như vậy khiến nó càng giống con người.
Cố Xán đã nói với mẹ là tối nay không uống rượu, lúc này lại hơi lo lắng, sợ Trần Bình An tức giận.
Lại thấy Trần Bình An đã cầm ly rượu lên, kính phu nhân một ly. Chẳng những như vậy, hắn còn rót cho mình thêm một ly, nhấp một ngụm, sau đó mới bắt đầu gắp thức ăn.
Một bữa cơm, hầu hết thời gian là phu nhân tán gẫu những chuyện vặt vãnh lý thú ở động tiên Ly Châu năm xưa. Trần Bình An cũng không im lặng, lại kể một số chuyện náo nhiệt ở quận Long Tuyền hôm nay, không khí vui vẻ hòa thuận.
Cố Xán uống hết một ly rượu, cảm thấy mình có thể uống thỏa thích trăm ngàn cân cũng không say.
Không ngờ Trần Bình An lại dội nước lạnh vào hắn:
- Ngươi còn nhỏ tuổi, cho dù hôm nay đã là luyện khí sĩ, rượu quạ kêu cũng có lợi ích cho tu hành, nhưng vẫn phải uống ít một chút, thật sự vui vẻ thì uống ba ly thôi.
Cố Xán làm mặt quỷ, gật đầu đáp ứng. Phu nhân che miệng cười.
Những chuyện nhỏ không ảnh hưởng đến đại thể này, nếu Trần Bình An có thể quan tâm đến con trai Cố Xán nhiều hơn, bà ta vẫn rất muốn nhìn thấy.
Nhất là cá chạch nhỏ trong lúc vô tình, đã kể về chuyện miếng ngọc bài “ta khéo nuôi dưỡng tinh thần cương trực” kia. Phu nhân một mình suy nghĩ giữa đêm, cảm thấy đây là chuyện tốt, ít nhất có thể khiến Lưu Chí Mậu kiêng dè một chút. Chỉ cần Trần Bình An có sức tự bảo vệ, nghĩa là sẽ không liên lụy đến Cố Xán nhà bà đúng không?
Còn như những đúng sai thị phi vòng tới vòng lui kia, bà ta nghe cũng phiền lòng, nhưng không cảm thấy Trần Bình An đang cố ý làm tổn thương Cố Xán. Chỉ cần Trần Bình An không vì lòng tốt mà làm hỏng chuyện, không phải loại người làm việc lỗ mãng, bà ta sẽ mặc cho Trần Bình An ở lại đảo Thanh Hiệp.
Sau khi cơm nước xong, Trần Bình An bắt đầu giống như thường ngày, dọc theo đường nhỏ bên hồ một mình tản bộ quanh đảo Thanh Hiệp. Cứ đi rồi lại dừng, không có mục đích. Thỉnh thoảng gặp được một số tu sĩ đảo Thanh Hiệp, phần nhiều là luyện khí sĩ năm cảnh giới thấp trẻ tuổi, vai vế không cao. Còn những tỳ nữ tạp dịch kia, dĩ nhiên không dám tùy tiện rời khỏi các phủ đệ.
Nhìn thấy Trần Bình An, bọn họ đều gọi một tiếng Trần tiên sinh, bởi vì vốn không rõ lai lịch của người trẻ tuổi này, chỉ nghe nói là khách quý được Cố Xán tự mình mời đến đảo Thanh Hiệp. Chẳng những như vậy, Cố Xán mỗi ngày đều tới gian nhà ở cổng sơn môn ngồi một lát, tán gẫu với vị quý khách này. Đây là chuyện hiếm lạ, giống như mặt trời mọc ở hướng tây vậy.
Tiên sinh sổ sách kia gặp ai cũng khá ôn hòa, ngược lại khiến người ta không nắm bắt được, vô hình trung cũng bớt đi sự kính sợ với hắn. Chẳng lẽ là một gã chỉ có bề ngoài? Vốn là đồng hương Đại Ly của Cố tiểu ma đầu? Hoặc là vãn bối ở nhà mẹ đẻ của vị phu nhân kia?
Trần Bình An bước đi trên con đường tĩnh mịch, bỗng nhiên dừng bước. Trước mắt có hai người đang đứng, một là sư huynh Tiều Triết của Cố Xán, cùng với Lữ Thái Tang xem như được Cố Xán coi trọng.
Lữ Thái Tang là một thiếu niên tuấn tú, áo trắng hơn tuyết. Thực ra tuổi tác của hắn đã gần ba mươi, nhưng tâm tính và thân thể vẫn là thiếu niên, chắc là mười mấy tuổi đã bước vào cảnh giới Động Phủ, mới giữ được diện mạo trẻ trung như vậy. Điều này nói lên vị lão tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh có thể đếm được trên đầu ngón tay ở hồ Thư Giản, thu nhận Lữ Thái Tang làm đệ tử thân truyền, rất có ánh mắt.
Lữ Thái Tang bỏ lại Tiều Triết đã dừng bước, tiến lên mấy bước, sắc mặt âm trầm:
- Ngươi tên là Trần Bình An? Ta khuyên ngươi sau này bớt chỉ tay năm ngón với Xán Xán đi!
Trần Bình An hỏi thẳng:
- Nếu không thì sao?
Lữ Thái Tang hơi ngạc nhiên, đang định lên tiếng, ánh mắt Trần Bình An đã vượt qua hắn, nhìn về Tiều Triết tự nhận là người ngoài cuộc. Trần Bình An do dự một thoáng, lại nói một câu kỳ lạ:
- Bỏ đi, lần sau không được như vậy nữa.
Tiều Triết muốn nói lại thôi.
Trần Bình An lắc đầu nói:
- Không cần giải thích, ta biết rồi, chỉ là không muốn nghe mà thôi.
Lữ Thái Tang nhìn nam nhân trẻ tuổi sắc mặt tiều tụy, chân mày u ám, cười nhạo nói:
- Giọng điệu thật lớn, là Xán Xán cho ngươi mượn lá gan sao?
Trần Bình An giống như một con ma bệnh, vươn một cánh tay ra.
Tiều Triết theo bản năng định lui về phía sau, nhưng lại không muốn tỏ ra rụt rè trước mặt một người ngoài như Lữ Thái Tang, bèn cố gắng bình tĩnh.
Trời đất yên tĩnh.
Lữ Thái Tang cười lớn nói:
- Ngươi đang làm gì vậy?
Trần Bình An nhíu mày, lẩm bẩm nói:
- Không đến? Ngươi đã nghĩ kỹ rồi chứ.
Khi vừa dứt câu, chỉ thấy một sợi tơ màu vàng trong nháy mắt từ phủ đệ Cố Xán bay lên. Tơ vàng không ngừng kéo dài, cuối cùng một thanh trường kiếm đã lơ lửng phía trên bàn tay của Trần Bình An.
Cho dù phi kiếm đã đứng yên cách lòng bàn tay Trần Bình An một tấc, nhưng tơ dài màu vàng do thanh trường kiếm này lướt ra vẫn không tan biến.
Lữ Thái Tang nheo mắt lại, trong lòng rung động không thôi.
Trần Bình An hỏi:
- Có phải dựa theo quy tắc của hồ Thư Giản, hai người các ngươi đã có thể chết rồi hay không?
Hắn liếc nhìn thanh Kiếm Tiên nửa tiên binh hơi rung động kia, hờ hững nói:
- Trở về đi, lần sau ra khỏi vỏ sẽ khiến ngươi hài lòng.
Thanh Kiếm Tiên nhoáng lên rồi biến mất, lúc này tia sáng màu vàng dài đến hơn ngàn trượng kia mới tan đi.
Lữ Thái Tang vẫn đứng tại chỗ, không chịu nhượng bộ.
Tiều Triết đã nhường đường, đứng sang một bên.
Trần Bình An nhìn Lữ Thái Tang giống như coi thường cái chết. Vẻ mặt mệt mỏi của hắn không hề giảm đi, lại đột nhiên cười cười:
- Cố Xán chắc thật lòng xem ngươi là bằng hữu.
Sau khi nói xong, Trần Bình An lại xoay người bước đi, trở về gian nhà kia.
Sâu trong lòng Lữ Thái Tang có phần nghĩ lại mà sợ, quay đầu nhìn Tiều Triết đã mồ hôi lạnh. Hắn vẫn mạnh miệng hỏi:
- Gã này có phải não úng nước rồi không?
Tiều Triết không dám nói chữ nào, trong lòng thầm mắng: “Lữ Thái Tang ngươi con mẹ nó có thể chạy về chỗ sư phụ để trốn, nhưng ông đây một khi chọc giận kiếm tiên ôn thần tính tình khó lường kia, có thể chạy đi đâu?”
Trần Bình An trở lại gian nhà kia, thắp đèn trên bàn.
Địa phương chí của các nơi hồ Thư Giản lục tục đưa tới, còn xen lẫn không ít gia phả tổ sư đường của các hòn đảo lớn. Điền Hồ Quân có thể đưa tới nhanh như vậy, lý do rất đơn giản, đó đều là chiến lợi phẩm mà đảo Thanh Hiệp thu được, hơn nữa còn là loại không đáng tiền nhất. Nếu không phải Trần Bình An nhắc đến, sớm muộn gì cũng sẽ bị xem như một đống giấy vụn thiêu hủy. Hôm nay mười một đảo lớn chư hầu của đảo Thanh Hiệp, đã bị đôi thầy trò kia tự tay đánh giết đến đoạn tuyệt hương khói rồi.
Những thứ này đều phải lật xem từng bộ, cũng cần trích dẫn ghi chép. Sau này còn phải hỏi thăm kỹ càng hơn, đến lúc đó sẽ không chỉ là ngồi ở đây động bút nữa.
Nhưng Trần Bình An không cảm thấy đây là chuyện khó khăn. Một là hắn sở trường công phu mài giũa, chỉ là tạm thời bỏ qua luyện quyền, đổi sang làm một chuyện khác mà thôi. Hai là nếu như mới bắt đầu đã cảm thấy khó, hắn đã sớm biết khó mà lui rồi.
Lúc đêm khuya, ngoài cửa sổ trăng tròn trên không, ánh sáng trong trẻo. Trần Bình An để bút xuống, xoa cổ tay đẩy cửa bước ra, đi dạo một vòng cho khuây khỏa.
Hắn đã gởi ba bức thư đến núi Phi Vân quận Long Tuyền, núi Thái Bình Đồng Diệp châu, Phạm gia thành Lão Long.
Có lẽ trong thời gian ngắn sẽ không nhận được phi kiếm hồi âm.
Trần Bình An không gấp gáp, cũng không gấp được.
Sông núi trùng điệp trước kia, hắn đều là từng bước đi qua. Phi kiếm qua lại như tia chớp, có lẽ sẽ nhanh hơn nhiều.
Trần Bình An đột nhiên rời khỏi phạm vi kia, băng qua sơn môn đảo Thanh Hiệp, đi tới bến thuyền. Hắn đứng bên bờ, ngồi xuống vốc một vốc nước rửa mặt, sau đó ngẩng đầu nhìn về phương xa.
Chẳng biết tại sao, khoảnh khắc này, Trần Bình An nhìn hồ Thư Giản danh tiếng tồi tệ ở Bảo Bình châu, lại nhớ tới một câu nói hay đã quên nguồn gốc, hôm nay cũng không muốn đi sâu nghiên cứu.
Trời đất khí anh hùng, ngàn thu còn lẫm liệt.
---------
Chú thích:
(1) Trái tim bảy lỗ: trái tim của Tỷ Can trong Phong Thần Diễn Nghĩa, tương truyền có thể giao lưu với vạn vật trên thế giới, khiến hai mắt nhìn thấu tất cả huyễn thuật, người bị thương nặng ăn trái tim này vào sẽ có công hiệu chữa trị.
(2) Tạp gia: một học phái thời Tiên Tần, dung hợp các học thuyết thành một.