Thuyền lầu chậm rãi cập bến, thân thuyền quá đồ sộ to lớn, khiến cho đám người Phạm Ngạn, Nguyên Viên và Lữ Thái Tang ở bên bờ chỉ có thể ngước cổ lên nhìn.
Trên đầu thuyền, Cố Xán mặc một bộ áo mãng bào màu xanh đen nhảy xuống lan can. Đại sư tỷ Điền Hồ Quân rất tự nhiên vuốt áo mãng bào giúp hắn. Cố Xán liếc nhìn cô một cái:
- Hôm nay tỷ cũng không cần lên bờ nữa.
Điền Hồ Quân đầy vẻ lo lắng:
- Đám thích khách ẩn nấp trong thành Trì Thủy kia, nghe nói là kiếm tu của vương triều Chu Huỳnh, không thể xem thường. Có ta ở đây...
Cố Xán cười nói:
- Tỷ ở đây thì có tác dụng gì, chẳng lẽ thật sự gặp nguy hiểm đến tính mạng, đại sư tỷ sẽ đi chết thay ta sao? Nếu đã không làm được, vậy thì không nên dùng chuyện này để lấy lòng ta, xem ta là kẻ ngốc à? Tỷ nhìn xem, những chuyện như vuốt áo mãng bào giúp ta bây giờ, tỷ có thể làm được, còn cam tâm tình nguyện. Ta cũng rất hưởng thụ, như vậy tốt biết bao.
Ánh mắt Điền Hồ Quân buồn bã, không kiên trì nữa.
Tần Giác và Tiều Triết nhìn nhau cười. Tuyệt đối không thể xem tiểu sư đệ Cố Xán này là một đứa trẻ.
Trong một bữa tiệc mừng công, sư phụ của bọn họ là Tiệt Giang chân quân Lưu Chí Mậu đã từng cười nói, chỉ có Cố Xán là người nhận được chân truyền.
Lưu Chí Mậu còn âm trầm nhìn mọi người trong phòng, thẳng thắn nói rằng đảo chủ đảo Thanh Hiệp tương lai sẽ là Cố Xán, ai cũng đừng mơ tranh giành. Bằng không chẳng cần Cố Xán làm gì, lão cũng sẽ tự mình ra tay thanh lý môn hộ, thi thể tuyệt đối sẽ không lãng phí.
Lúc ấy Cố Xán tựa vào một chiếc ghế cực kỳ rộng rãi, hai chân đạp lên con “cá chạch” đã hiện ra chân thân, nhưng thân thể “mảnh khảnh” hơn rất nhiều. Sau khi nghe được câu nói kia, Cố Xán cười ha hả, giơ ly đựng nước trái cây lên nói: “Sư phụ, uống rượu, uống rượu.”
Cuối cùng người xuống thuyền chỉ có Cố Xán, hai sư huynh Tần Giác và Tiều Triết, còn có hai tỳ nữ hở cổ áo đầu đội khăn che giấu dung nhan. Tỳ nữ vóc dáng thướt tha, uyển chuyển mê người.
Thiếu thành chủ Phạm Ngạn của thành Trì Thủy là một gã chỉ có bề ngoài, nhìn được chứ không dùng được, thân hình cao lớn, tướng mạo đường đường. Hắn bước nhanh tới nghênh đón đám người Cố Xán, khom lưng ôm quyền, nịnh hót cười nói:
- Cố đại ca, lần trước không phải huynh chê ăn cua phiền phức sao. Lần này tiểu đệ đây đã dụng tâm, giúp Cố đại ca đặc biệt lựa chọn một...
Nói đến đây, Phạm Ngạn nở một nụ cười bỡn cợt, hai tay vẽ nửa vòng tròn ở ngực của mình:
- Tiểu nương tử như vậy. Trước đó phải nói rõ, nếu Cố đại ca nhìn không vừa mắt, vậy thì chỉ để cô ta giúp bóc vỏ cua. Còn nếu nhìn vừa mắt, muốn mang về đảo Thanh Hiệp làm nha hoàn, vậy phải nhớ đến công lao của ta. Cố đại ca huynh không biết đâu, vì muốn đưa cô ta từ nước Thạch Hào đến thành Trì Thủy, ta đã tốn rất nhiều sức lực, cũng đập rất nhiều tiền thần tiên.
Cố Xán cười híp mắt nói:
- Cô gái này có cơ hội tiếp cận với ta, chắc sẽ không bị người khác đánh tráo, đổi thành một kẻ thù dùng trăm phương ngàn kế tới ám sát ta đấy chứ?
Phạm Ngạn ngây người như phỗng:
- Vậy nên làm thế nào? Tiểu đệ đây tốn nhiều tiền như vậy, đã uổng phí rồi sao?
Nguyên Viên vốn đầu thai vào nhà tốt, giống như cười trên nỗi đau của người khác.
Trước khi Cố Xán tới đảo Thanh Hiệp, Lữ Thái Tang từng là tiểu ma đầu gây rối ở hồ Thư Giản, hắn thật lòng xem thường tên ngốc Phạm Ngạn. Chỉ là tốn tiền oan một lần, “kẻ nào ngăn cản ta đập tiền, kẻ đó sẽ có thù không đội trời chung với ta”, có ai mà không sẵn lòng. Tất cả đảo chủ của hồ Thư Giản, đều cần vài kẻ thích tiêu tiền hơn kiếm tiền. Huống hồ thành Trì Thủy là một trong ba thành lớn xung quanh hồ Thư Giản, trong túi thật sự có tiền.
Lữ Thái Tang là một thiếu niên tuấn tú vóc dáng nhỏ nhắn, cả người trắng như tuyết. Hoàng Hạc từng nói đùa, Lữ Thái Tang chỉ cần bôi lên một chút son phấn, dư sức làm tỳ nữ hở cổ áo cho Cố Xán, có điều trong ngực phải giấu hai cái bánh bao lớn mới được. Kết quả Lữ Thái Tang giận tím mặt, lập tức ra tay đánh chết một tông sư võ đạo liều mạng bảo vệ trước người Hoàng Hạc, cuối cùng được Cố Xán khuyên nhủ mới bỏ qua.
Có điều rất dễ thấy, Lữ Thái Tang và con trai một Hoàng Hạc của đại tướng quân nước Thạch Hào, quan hệ đã tan vỡ. Sau đó Hoàng Hạc hối hận không thôi, đã nghĩ rất nhiều biện pháp để hàn gắn quan hệ, nhưng Lữ Thái Tang đều không nể mặt hắn.
Giọng điệu của Lữ Thái Tang mềm mại nhỏ nhẹ, nói với Cố Xán:
- Xán Xán, yên tâm đi, ta đã kiểm tra rồi, chỉ là một hạt giống tu đạo năm cảnh giới thấp mà thôi. Ngoại hình thật sự không tệ, có danh tiếng rất lớn ở nước Thạch Hào. So với cô gái này, những cô ả mà ngươi thu gom trong viện ở đảo Thanh Hiệp, chỉ là nữ nhân son phấn bình thường làm bẩn mắt mà thôi.
Một chân Cố Xán quét ngang, khẽ đá Lữ Thái Tang một cái, cười mắng:
- Đầu của ngươi úng nước rồi à? Sao lại vẽ vời thêm chuyện, hại ta không còn chút ngạc nhiên vui mừng nào nữa.
Lữ Thái Tang lườm Cố Xán một cái, lại có mấy phần quyến rũ. Tần Giác và Tiều Triết thấy vậy trong lòng kỳ quái, chỉ là không dám lộ ra.
Mặc dù đều là Thập Hùng Kiệt của hồ Thư Giản, nhưng chín người này ai có mấy cân mấy lượng, trong lòng mọi người đều biết rõ. Chẳng hạn như Hoàng Hạc lần đó thiếu suy nghĩ, lầm tưởng mình là huynh đệ có thể đối xử thân thiết với Lữ Thái Tang, cuối cùng lại bị bẽ mặt. Nghe nói sau khi trở lại phủ đại tướng quân, lúc đầu hắn còn oán trách kêu ca, kết quả lại bị phụ thân mắng xối xả.
Thiếu đảo chủ Nguyên Viên của đảo Cổ Minh, được cha mẹ đặt biệt danh là Viên Viên, nhìn xung quanh, nghi hoặc nói:
- Cố Xán, con cá chạch lớn kia của ngươi đâu, không theo chúng ta lên bờ à? Con đường ở thành Trì Thủy này, năm ngoái chúng ta đã tới một lần rồi, đủ cho cá chạch lớn đi qua.
Hai tay Cố Xán lồng trong tay áo mãng bào, cười híp mắt nói:
- Lần này cá chạch nhỏ ở lại trong hồ, không theo chúng ta đến thành Trì Thủy tham gia náo nhiệt. Gần đây nó phải đi dạo và uống nước nhiều, bởi vì năm ngoái đã ăn quá nhiều luyện khí sĩ, lại nuốt hết toàn bộ tinh hoa thủy vận tích góp mấy trăm năm của hai hòn đảo lớn, cho nên năm nay phải thường xuyên bế quan dưới đáy hồ.
- Nói cho các ngươi biết một tin tức tốt, chúng ta là huynh đệ trong nhà, cho nên ta mới tiết lộ bí mật này với các ngươi, nhớ đừng truyền ra ngoài. Cá chạch nhỏ rất nhanh sẽ là cảnh giới Nguyên Anh hàng thật giá thật, đến lúc đó ở hồ Thư Giản chúng ta, ngay cả sư phụ Tiệt Giang chân quân cũng không phải là đối thủ của nó. Ừ, chắc chỉ có lão già của đảo Cung Liễu đã rời đi rất nhiều năm, mới có tư cách đánh nhau với cá chạch nhỏ.
Phạm Ngạn sững sờ nói:
- Cố đại ca, huynh đã đáp ứng với ta, một ngày nào đó cao hứng sẽ cho ta sờ đầu cá chạch lớn một cái, để ta có thể khoe khoang với người khác, còn giữ lời không?
Cố Xán khẽ ngẩng đầu nhìn gã lỗ mãng này. Trên đời đúng là có kẻ ngốc, không phải loại người giấu tài gì đó, mà là thật sự thiếu suy nghĩ. Chuyện này không liên quan gì đến tiền nhiều hay ít, cũng không liên quan đến cha mẹ hắn có thông minh hay không.
Cố Xán mỉm cười nói:
- Giữ lời chứ, sao lại không giữ. Cố Xán ta nói chuyện lúc nào lại không giữ lời?
Phạm Ngạn tươi cười rạng rỡ, khoa tay múa chân, kết quả lại bị Cố Xán đá vào hạ thân một cái:
- Đúng là uổng phí vóc dáng to như vậy.
Phạm Ngạn đau đến cong lưng, vẫn không tức giận, lại cầu xin:
- Cố đại ca, đừng như vậy. Cha mẹ ta chuyện gì cũng dễ tính, chỉ có chuyện nối dõi tông đường, lại không cho ta làm bừa. Mấy câu mà lần trước huynh dạy ta, nói cái gì anh hùng hảo hán trên đời nếu không theo đuổi cô độc, vậy thì không có mặt mũi đi giang hồ chào hỏi người khác, hại ta bị mẫu thân tức giận đuổi đánh một trận. Mẫu thân ra tay không nặng, ta cũng không đau, có điều nhìn mẫu thân đỏ mắt, ta lại cảm thấy đau lòng.
Cố Xán nhón chân lên, vỗ đầu Phạm Ngạn:
- Kẻ ngốc có phúc ngốc, sau này nhất định có thể cùng cô vợ còn chưa đầu thai của ngươi sinh một đám ngốc nhỏ.
Phạm Ngạn nhếch miệng cười vui vẻ. Cố Xán trợn trắng mắt, đúng là lời tốt lời xấu trước giờ nghe không hiểu, người tốt người xấu trước giờ nhìn không ra.
Có điều ai cũng thấy được, loại người đầu óc thiếu suy nghĩ như Phạm Ngạn, nếu rời khỏi cánh chim và tầm mắt của cha mẹ hắn, đặt ở đâu cũng chỉ có nước bị người khác lừa gạt. Nhưng Cố Xán lại rất khoan dung với Phạm Ngạn, có lừa tiền nhưng không quá mức, cũng không để người khác ức hiếp hắn thái quá.
Ánh mắt Lữ Thái Tang rạng rỡ, dường như còn cao hứng hơn Cố Xán:
- Đây là một chuyện rất tốt. Xán Xán, lát nữa đến tiệc rượu rồi, ta phải uống với ngươi thêm vài ly rượu quạ kêu.
Nguyên Viên của đảo Cổ Minh có gương mặt tròn trịa, là người vô tư nhất trong các “huynh đệ”, gặp ai cũng tươi cười, bất kể đùa giỡn thế nào hắn cũng không tức giận. Có điều sau khi nghe được một tin tức kinh hãi thế tục như vậy, sắc mặt của hắn lại cứng đờ, nhưng rất nhanh đã biến mất, lập tức khôi phục bình thường.
Hắn tấm tắc nói:
- Sau này mấy người chúng ta được thơm lây nhờ Cố Xán, chẳng lẽ phải hoành hành ngang ngược ở hồ Thư Giản mới xem như phù hợp thân phận?
Cố Xán cười nói:
- Phạm Ngạn, ngươi và Thái Tang, còn có Viên Viên, hãy dẫn theo hai sư huynh của ta tới chỗ ăn cua trước, chiếm giữ chỗ ngồi. Ta sẽ đi đường vòng một chút, mua mấy món đồ.
Phạm Ngạn nổi nóng, lại dám trừng mắt với Cố Xán, thở phì phì nói:
- Mua đồ? Mua? Cố đại ca, có phải huynh xem thường huynh đệ ta đây không? Ở thành Trì Thủy này, đồ vật nhìn vừa mắt, còn cần Cố đại ca bỏ tiền ra mua sao?
Cố Xán nhảy lên tát vào mặt Phạm Ngạn một cái:
- Con mẹ nó ai bảo mua đồ thì phải bỏ tiền? Nói là cướp đồ thì khó nghe lắm biết không?
Phạm Ngạn bị tát một cái, lại tươi cười rạng rỡ, một tay ôm mặt, tay kia giơ ngón cái lên:
- Vẫn là Cố đại ca kinh nghiệm phong phú.
Cố Xán vung tay lên:
- Biến đi, đừng làm trì hoãn tiểu gia ta ngắm cảnh. Ở cùng với các ngươi, làm sao còn tìm thú vui được nữa?
Lữ Thái Tang nghiêm mặt nói:
- Không được, hôm nay hồ Thư Giản rất loạn, ta phải đi theo bên cạnh ngươi.
Cố Xán bất đắc dĩ nói:
- Đi đi đi, ngươi cứ đi theo sau mông ta ngửi bụi là được rồi, cứ như đàn bà vậy.
Lữ Thái Tang hừ lạnh một tiếng.
Hai bên chia tay ở bến thuyền, Phạm Ngạn đương nhiên đã chuẩn bị xe ngựa hào hoa cho Cố đại ca của hắn.
Cố Xán và Lữ Thái Tang đi về phía một chiếc xe ngựa, hai tỳ nữ hở cổ áo thì ngồi một chiếc xe khác.
Trong mắt mấy vạn tu sĩ sông núi vàng thau lẫn lộn ở hồ Thư Giản, Cố Xán và Lữ Thái Tang chắc chỉ có một điểm giống nhau duy nhất, đó là đều có một sư phụ tốt. Nhưng quan hệ của hai người lại không tệ.
Hai tay Cố Xán vẫn lồng trong tay áo, đột nhiên dùng khuỷu tay thúc vào Lữ Thái Tang bên cạnh, thấp giọng cười xấu xa nói:
- Nếu ngươi đi tới quê nhà ta, lại vừa lúc không có tu vi, ta dám nói khi ngươi đi trong ngõ nhỏ, nhất định sẽ bị đám lưu manh độc thân vừa lúc đi qua, hai mắt sáng lên, đuổi theo sờ loạn. Đến lúc đó ngươi sẽ khóc sướt mướt chạy đến nhà ta, ra sức gõ cửa, nói rằng “Cố Xán, Cố Xán, không hay rồi, có nam nhân muốn lột quần áo của ta”. Ha ha, đúng là vừa nghĩ đến lại buồn cười.
- Nhưng mà ngươi có biết chuyện thú vị hơn là gì không? Đó là những tên khốn khiếp kia sau khi lột quần của ngươi, lập tức chửi như tát nước, con mẹ nó lại là một nam nhân. Có biết chuyện thú vị nhất là gì không? Đó là bọn chúng cắn răng một cái, vẫn kiên quyết lật ngươi lại, hành quyết tại chỗ... Ôi chao, không được rồi, ta đau bụng.
Cố Xán cúi đầu khom lưng bước đi, cười sằng sặc.
Sắc mặt Lữ Thái Tang lạnh giá:
- Buồn nôn!
Hai người lần lượt ngồi vào toa xe. Lúc này Lữ Thái Tang mới nhẹ giọng hỏi:
- Sao lại đổi một bộ y phục như vậy? Trước kia chẳng phải người không thích mặc quần áo màu mè sao?
Cố Xán nhắm mắt lại, không nói gì.
Lữ Thái Tang do dự một thoáng:
- Con người Nguyên Viên này bụng dạ rất sâu, mẹ của hắn lại có dây mơ rễ má với một vị kiếm tu cảnh giới Nguyên Anh của vương triều Chu Huỳnh. Không ít người ở hồ Thư Giản cảm thấy đây là đảo Hoàng Ly cố ý dọa người, nhưng sư phụ ta từng nói, chuyện này vô cùng xác thực. Thân phận trước đây của mẫu thân Nguyên Viên, chính là thị thiếp sủng ái nhất của kiếm tu lợi hại kia, mặc dù không thể cho một danh phận, nhưng tình nghĩa chắc chắn vẫn còn.
- Ngươi nhất định phải cẩn thận. Một khi đánh chết Nguyên Viên lòng dạ khó lường, nghĩa là ngươi sẽ bị một vị kiếm tu cảnh giới Nguyên Anh để ý.
Cố Xán vẫn không mở mắt, khóe miệng nhếch lên:
- Đừng nghĩ về Nguyên Viên xấu như vậy.
Lữ Thái Tang tức giận nói:
- Ta là vì muốn tốt cho ngươi, nếu ngươi không để tâm thì sẽ chịu thiệt. Cả nhà Nguyên Viên đều là loại xấu xa thích lén lút hại người.
Cố Xán cuối cùng mở mắt ra, hỏi:
- Nguyên Viên dù xấu đến mấy, liệu có so được với Cố Xán ta sao?
Lữ Thái Tang bỗng che miệng cười.
Cố Xán học theo giọng điệu của hắn, õng ẹo nói:
- Buồn nôn.
Lữ Thái Tang đột nhiên có phần thương cảm, đưa mắt nhìn Cố Xán. “Đứa trẻ” mỗi năm đều thay đổi này, ai có thể đối xử với hắn giống như trẻ con, dám sao?
Ngay cả sư phụ của hắn, cùng với mấy lão tu sĩ có thể khiến Tiệt Giang chân quân kiêng dè, đều nói Cố Xán quái thai này, trừ khi ngày nào đó chết bất đắc kỳ tử, không cẩn thận ứng với câu nói linh tinh “ác giả ác báo”, nếu không một khi hắn tập hợp được đại thế không dính dáng nhiều tới đảo Thanh Hiệp, dù là thần tiên năm cảnh giới cao cũng chưa chắc dám đụng vào, không ăn được cá còn tanh cả người.
Lữ Thái Tang nhẹ giọng hỏi:
- Cố Xán, khi nào ngươi mới có thể thổ lộ tâm tình với ta?
Cố Xán rút một tay ra khỏi tay áo mãng bào, vén rèm xe lên, thờ ơ nói:
- Lữ Thái Tang ngươi đừng nghĩ đến chuyện này nữa. Trên đời chỉ hai người có thể khiến ta dốc hết tâm can cho bọn họ xem, đời này đều sẽ như vậy. Ta biết không công bằng với ngươi lắm, bởi vì ngươi là một trong mấy tu sĩ ở hồ Thư Giản thật sự xem ta là bằng hữu. Nhưng không có cách nào, chúng ta quen biết quá muộn, lúc ngươi biết ta thì ta đã gây dựng được danh tiếng rồi, cho nên ngươi không được.
Vào thành rồi, Cố Xán buông rèm xe xuống, cười nói với Lữ Thái Tang:
- Nhưng ngươi yên tâm, một ngày nào đó nếu ngươi bị người khác đánh chết, Cố Xán ta nhất định giúp ngươi báo thù.
Lữ Thái Tang bĩu môi.
Hắn dựa vào thành xe, hỏi:
- Cố Xán, ngươi mới chừng đó tuổi, sao có thể làm được như vậy?
Cố Xán nói:
- Ở quê nhà, lúc ta chỉ khoảng ba bốn tuổi, đã bắt đầu nhìn mẹ ta mắng chửi và đánh nhau với người khác, ta học cái gì cũng rất nhanh.
Hắn vươn một ngón tay ra:
- Lớn hơn một chút, ta có thể nằm trên đầu ruộng dưới ánh mặt trời, không cử động ít nhất một canh giờ, chỉ để câu một con lươn. Hắn cũng không bằng ta được.
Lữ Thái Tang tò mò hỏi:
- Hắn rốt cuộc là ai?
Cố Xán nheo mắt, hỏi ngược lại:
- Ngươi muốn chết sao?
Lữ Thái Tang ở hồ Thư Giản vốn không sợ trời không sợ đất, nhưng tại khoảnh khắc này lại có phần sợ hãi.
Sắc mặt Cố Xán bỗng nhiên biến đổi, cười hì hì nói:
- Tên Nguyên Viên xấu xa kia, sớm muộn có một ngày, ta sẽ nói với hắn một câu như vậy, chỉ đổi một chữ mà thôi, “ngươi muốn chết mẹ”. Nhặt được một gã cha hờ kiếm tu cảnh giới Nguyên Anh, có gì tài giỏi. Chọc ta rồi, đến lúc đó ta sẽ ở trước mặt kiếm tu cảnh giới Nguyên Anh kia, cởi hết y phục của mẹ Nguyên Viên, treo ở đầu thuyền đi dạo khắp các hòn đảo ở hồ Thư Giản.
Lữ Thái Tang tỏ ra nghi hoặc.
Cố Xán một lần nữa vén rèm lên, lơ đãng nói:
- Tiếng địa phương quê nhà, ngươi nghe không hiểu đâu.
---------
Trên tầng thượng lầu cao ở thành Trì Thủy, xung quanh Thôi Đông Sơn vẫn là vòng ranh giới màu vàng kia.
Thôi Đông Sơn thở dài một tiếng.
Thôi Sàm khẽ cúi người, nhìn hai bức tranh cuộn dưới đất, mỉm cười nói:
- Có phải rất thất vọng hay không, một chút may mắn cuối cùng trong lòng ngươi cũng không còn nữa? Đặt hi vọng vào người khác, loại tâm tính này là không được,.
Có lẽ biết Thôi Đông Sơn sẽ không trả lời, Thôi Sàm lẩm bẩm nói:
- Đây là hai nút thắt móc lại với nhau, cái lý mà Trần Bình An từ từ nghĩ ra, cái ác mà Cố Xán thuận theo tự nhiên sinh ra. Ngươi cho rằng cái nhất kia có thể nằm trên người Cố Xán, cảm thấy nếu Trần Bình An dùng tình cảm để khiến đối phương cảm động, lại dùng đạo lý để khiến đối phương hiểu rõ, thằng nhóc kia sẽ có thể hoàn toàn tỉnh ngộ?
- Đừng nói là đạo lý này khó giảng, cho dù tình cảm này rất nặng, Cố Xán vẫn sẽ không thay đổi tính tình. Đây chính là Cố Xán. Ngõ Nê Bình nhỏ như vậy, chẳng lẽ ta lại không nhìn thấy thằng nhóc Cố Xán này “căn cốt” rất nặng, ngay cả Lưu Chí Mậu cũng không nhấc lên nổi?
- Có phải Thôi Đông Sơn ngươi quá xem thường bản thân Thôi Sàm này rồi? Ngay cả bản tâm của Cố Xán cũng không rõ, lại dám thiết lập ván cờ này? Đối với loại người như chúng ta, phạm phải sai lầm một lần rồi thì không thể lặp lại nữa.
- Nhưng cũng không trách ngươi, khi đến tình cảnh cùng đường bí lối, thế nhân đều thích nắm một cọng cỏ cứu mạng, đây chính là nhân tính. Trên thực tế năm xưa khi chúng ta còn là một người, ta đã nhìn thấy, ngươi dĩ nhiên cũng nhìn thấy, chỉ là bây giờ trong lòng ngươi đang rối loạn mà thôi.
Thôi Sàm chỉ vào Trần Bình An trong tranh cuộn, đang âm thầm đi theo xe ngựa:
- Ngươi có biết cái sai lớn hơn của mình nằm ở đâu không?
Lão tự hỏi tự đáp:
- Năm đó trong ngôi nhà cũ ở trấn nhỏ kia, sau khi Tề Tĩnh Xuân hoàn toàn trở mặt với chúng ta, hắn từng thốt ra một câu, nói là trong sáu mươi năm, nếu như còn dám tính kế Trần Bình An, sẽ khiến cảnh giới của chúng ta không ngừng rơi xuống. Đây dĩ nhiên không phải là Tề Tĩnh Xuân cố làm ra vẻ huyền bí, ngươi và ta trong lòng đều biết rõ.
- Có điều sau khi hai ta tách ra, ngươi chung quy vẫn còn tâm tính thiếu niên, không tin tà ma, đúng không? Sau đó ở đáy giếng nhà trọ kia, ngươi thiếu chút nữa đã bị Trần Bình An trên miệng giếng dùng một luồng kiếm khí đánh chết. Từ đó ngươi lại đi vào một cực đoan khác, bắt đầu tin tưởng hoàn toàn vào câu nói kia. Đây chính là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng trong nội tâm hỗn loạn của Thôi Đông Sơn ngươi hiện giờ.
Khóe miệng Thôi Đông Sơn co giật.
Vẻ mặt Thôi Sàm vẫn bình tĩnh, nhìn chăm chú vào tranh cuộn, lẩm bẩm nói:
- Tề Tĩnh Xuân âm hồn không tan, thật sự đã chết đến mức không thể chết thêm được nữa. Vậy chúng ta hãy nhìn nhận vấn đề này kỹ hơn một chút. Giả sử Tề Tĩnh Xuân có thuật đánh cờ phi phàm, suy diễn sâu xa, đã tính đến kiếp nạn ở hồ Thư Giản này. Thế là trước khi chết, hắn đã dùng một loại bí thuật, đặt một phần hồn phách ở một nơi của hồ Thư Giản.
- Nhưng ngươi có nghĩ tới không, Tề Tĩnh Xuân là người đọc sách thế nào? Hắn thà rằng Triệu Dao được gởi gắm hi vọng không thừa kế văn mạch hương khói của mình, cũng muốn Triệu Dao an ổn đi xa học tập.
- Ngươi cảm thấy “Tề Tĩnh Xuân” hồn phách không hoàn chỉnh kia, cho dù nấp ở một góc nhìn Trần Bình An, liệu có hi vọng Trần Bình An chỉ cần sống sót là được, không có phiền não, an an ổn ổn, từ đáy lòng mong muốn sau này trên vai Trần Bình An không cần gánh vác nhiều thứ linh tinh như vậy? Ngay cả ngươi cũng đau lòng cho tiên sinh mới của mình, ngươi nói xem Tề Tĩnh Xuân sẽ không đau lòng sao?
Thôi Sàm cười cười:
- Đương nhiên ta không phủ nhận, cho dù lúc trước hồn phách của Tề Tĩnh Xuân chia ra làm ba, ta vẫn có phần kiêng dè. Nhưng hôm nay chỉ cần hắn dám ló đầu, bị ta nắm được manh mối, ta sẽ không cho hắn cơ hội mở miệng nói câu nào, một chữ cũng không.
Thôi Đông Sơn quay đầu ngơ ngác nhìn Thôi Sàm, cũng là bản thân mình sau khi lớn lên già đi:
- Ngươi nói xem, vì sao ta lại biến thành giống như ngươi hiện giờ?
Thôi Sàm khẽ cười, dời ngón tay đi, chỉ vào chiếc xe ngựa kia:
- Sau khi Trần Bình An gặp mặt Cố Xán, chắc cũng sẽ nói với Cố Xán câu này... “vì sao lại biến thành loại người mà năm xưa ghét nhất”.
Thôi Sàm cũng không thèm nhìn Thôi Đông Sơn và ranh giới màu vàng hơi lắc lư kia, chậm rãi nói:
- Không nói đến chỉ bằng ngươi vốn không giết được ta, cho dù giết ta rồi, ván cờ chết này vẫn không thể phá giải được, giống như đại thế thiên hạ không thể thay đổi. Cho nên ngươi hãy ngoan ngoãn ngồi ở đó, thừa dịp ta còn chút thời gian, chưa trở về Đại Ly, rất nhiều vấn đề mà Thôi Đông Sơn ngươi không hiểu, có thể hỏi Thôi Sàm ta.
Khi Thôi Sàm không nói chuyện nữa, trong lầu lại trở nên yên tĩnh không tiếng động.
Thôi Sàm dường như nhớ tới một chuyện lý thú, cười hỏi:
- Ngươi không hỏi, vậy để ta hỏi là được. Ngươi nói xem, nếu Cố Xán trả lời vấn đề kia của Trần Bình An như vậy, Trần Bình An sẽ có tâm tình gì? Chẳng hạn như... ừ, Cố Xán có thể sẽ hùng hồn nói với hắn, “ta cảm thấy mình không sai, Trần Bình An ngươi có bản lĩnh thì đánh chết ta đi”, hay như... “lúc Cố Xán ta và mẹ bị đám người xấu ở hồ Thư Giản ức hiếp, Trần Bình An ngươi đang ở đâu”.
Ánh mắt Thôi Đông Sơn mơ màng, ngơ ngác nhìn lão già áo nho này, cũng là bản thân mình từng bước kiên định đi tới hôm nay.
Thôi Sàm mỉm cười nói:
- Thực ra mỗi người sau khi lớn lên, bất kể có đọc sách hay không, đều sẽ hoặc nhiều hoặc ít cảm thấy cô đơn. Người thông minh hơn một chút, trong xa xăm có thể cảm giác được trời đất nhân gian, tại một thời khắc ngắn ngủi, dường như không còn yên lặng bất động. Một số người tự xét lại mình, sẽ nhận được một câu trả lời mơ hồ, cảm thấy hổ thẹn và hối hận. Có biết đây gọi là gì không?
- Ngươi không biết, bởi vì mấy năm gần đây Thôi Sàm ta mới nghĩ rõ chuyện này. Thôi Đông Sơn ngươi chèo thuyền ngược dòng, liên tục đi lùi, ta không nói thì ngươi sẽ không hiểu. Đó gọi là lương tri trời đất của một người. Nhưng loại cảm giác này tuyệt đối sẽ không làm cho cuộc sống của một người tốt hơn, chỉ sẽ khiến cho người đó càng khó chịu, người tốt hay kẻ xấu đều như vậy.
Thôi Sàm tiếp tục nói:
- Đúng rồi, trong lúc ngươi phung phí thời gian ở thư viện Đại Tùy, ta đã nói cho lão thần quân nghe những suy nghĩ của chúng ta năm xưa, xem như đã giúp lão tháo gỡ một vướng mắc nho nhỏ trong lòng. Ngươi nghĩ xem, nhân vật như lão thần quân, cũng phải mất gần vạn năm mới có thể bước qua được một cái hố trong lòng, ngươi cảm thấy Trần Bình An phải cần bao lâu?
- Hơn nữa nếu đổi thành Thôi Sàm ta, tuyệt đối sẽ không vì một câu nói vô tâm của Trần Bình An là “suy nghĩ thêm một chút”, vì một đáp án hoàn toàn khác với lão tú tài mà khóc bù lu bù loa, giống như dáng vẻ của ngươi hiện giờ.
Thôi Đông Sơn giơ cánh tay lên, đặt ngang trước mắt.
Thôi Sàm cười nói:
- Còn không có tâm tình mắng ta một tiếng lão rùa già, xem ra thật sự rất thương tâm rồi, đáng thương giống như Trần Bình An vậy. Nhưng đừng có gấp, tiếp theo tiên sinh sẽ càng tội nghiệp, càng thương tâm hơn học trò.
Thôi Đông Sơn ngả người về phía sau, nước mắt nước mũi tèm lem, nức nở nghẹn ngào.
Thôi Sàm mặt không cảm xúc, nói:
- Nếu như ta không nhớ sai, lần mà tâm cảnh thê thảm như vậy, đã diễn ra từ rất lâu rồi. Đó là ở tầng cao nhất lầu sách quê nhà, bị ông nội lấy thang lầu đi. Lần đó tuổi tác cũng xấp xỉ với thân thể này của ngươi, giận dỗi với ông nội, đã cố ý xé một quyển sách thánh hiền mà ông nội sùng bái nhất, cầm đi chùi mông rồi ném xuống. Sau khi ông nội nhìn thấy đống giấy kia, cũng không tức giận, thậm chí không nói gì. Ông ấy không mắng người, chỉ đặt lại cái thang kia ngay ngắn, sau đó rời đi.
Thôi Sàm cười nói:
- Ta nói chuyện với lão thần quân, thực ra chỉ nói một nửa. Đó là về sự mạnh mẽ ẩn giấu trong nhân tính yếu đuối, là những thuyết pháp được đời sau giải thích là “đồng tình”, “thông cảm”, “lòng trắc ẩn”. Chúng có thể khiến cho một người, bất kể thực lực mạnh mẽ đến đâu, tiền đồ rộng lớn bao nhiêu, lại làm ra những chuyện ngu xuẩn. Khiến những thần linh ngồi tít trên cao, hờ hững vô tình không thể tưởng tượng được.
- Bọn họ sẽ vì người khác mà khẳng khái đi chết, sẽ vì buồn vui mừng giận của người khác mà đồng cảm, sẵn lòng vì một người mới quen biết không lâu mà tan xương nát thịt. Từng ngọn lửa nhân tâm nho nhỏ sẽ bùng lên ánh sáng chói mắt.
- Bọn họ sẽ hát vang đi chết, sẽ cam tâm tình nguyện dùng thi thể của mình, giúp đời sau đi thêm một bước, đi lên đỉnh núi kia, đi lên những cung điện hoa lệ có thể nhìn thấy từ trên đỉnh núi, phá hủy tất cả chúng. Đập vỡ những thần linh nhìn xuống nhân gian, xem khí vận nhân tộc là thức ăn hương khói.
Thôi Sàm lại cười nói:
- Nhưng đây chỉ là một nửa. Một nửa nhân tính còn lại, đó là con người trời sinh đã biết vì sống còn mà không chừa thủ đoạn. Mặc kệ “ta” hèn mọn bao nhiêu, đều là có một không hai trên đời này, cho nên “ta” nhiều đếm không xuể đều muốn sống tiếp, sống đến càng lâu, sống đến càng tốt.
- Chúng ta đều không biết, thực ra bản thân đã cảm nhận được cái nhất kia. Dựa vào bản năng đã từng bị thần linh chăn nuôi như nuôi sâu độc, đi tranh đi giành. Nếu chỉ có một cái nhất, vậy thì chỉ có thể cướp trong tay người khác, để cho cái nhất kia của mình biến thành lớn hơn nhiều hơn, loại theo đuổi này không có điểm dừng.
Thôi Sàm vươn ngón tay ra, phân biệt chỉ vào Trần Bình An và chiếc xe ngựa kia:
- Cố Xán chưa chắc đã biết cái khó của Trần Bình An, giống như Trần Bình An năm xưa chưa chắc đã biết rõ suy nghĩ của Tề Tĩnh Xuân.
Lão thu tay, cười hỏi:
- Như vậy ngươi đoán xem, lần đó Tề Tĩnh Xuân che ô cho Trần Bình An, đi trên đường bên ngoài tiệm thuốc Dương gia, Tề Tĩnh Xuân đã nói ra lý do để Trần Bình An tương lai không nên hổ thẹn. Nhưng ta cảm thấy có một chuyện đáng cân nhắc nhất, khi đó thiếu niên ngõ Nê Bình này rốt cuộc có đoán được hay không, mình chính là quân cờ mấu chốt hại chết Tề Tĩnh Xuân?
Thôi Sàm quay đầu đi, cười lắc đầu.
Thôi Đông Sơn đã ngăn cách tất cả cảm giác thần thức.
Thôi Sàm tiếp tục quan sát hai bức tranh cuộn:
- Lão tú tài, nếu như ông nhìn thấy những cảnh này thì sẽ nói gì? Ừ, là vuốt râu nói một câu, “không quá thiện rồi”.
Lão đột nhiên cười nhạo nói:
- Một Đồng Diệp châu lớn như thế, lại chỉ có một mình Tuân Uyên không phải người mù, đúng là khó tưởng tượng.
Thôi Đông Sơn nằm thẳng ở đó, giống như một người chết.
Thôi Sàm quay đầu nói:
- Trong túi gấm kia của ngươi, rốt cuộc đã viết câu gì? Đây là chuyện duy nhất mà ta tò mò. Đừng giả bộ chết, ta biết ngươi cho dù đã đóng kín cầu trường sinh, vẫn đoán được suy nghĩ của ta, Thôi Đông Sơn ngươi vẫn có chút thông minh này.
Thôi Đông Sơn không cử động, giả chết đến cùng.
---------
Trên con đường sầm uất nhiều người chen chúc ở thành Trì Thủy, tại một nơi vốn không thích hợp ám sát nhất, đã xuất hiện một trận vây giết kinh tâm động phách.
Một kiếm tu cảnh giới thứ tám của vương triều Chu Huỳnh, một võ phu cảnh giới thứ tám Viễn Du, cùng với một trận sư cảnh giới Kim Đan đã bày trận pháp xong. Bố trí không có sơ hở. Nhưng cuối cùng lại khiến người xem thất vọng, một là vì ám sát quá đột ngột, hai là vì kết cục đến quá nhanh.
Chiếc xe ngựa thứ hai nổ văng tứ tán, bên trong xuất hiện một “tỳ nữ hở cổ áo” đầu đội khăn. Cô mặc cho phi kiếm bản mệnh của kiếm tu cảnh giới thứ tám đâm xuyên tim, dùng một quyền đánh chết võ phu cảnh giới Viễn Du xông tới, trong tay còn nắm chặt trái tim moi ra từ ngực hắn.
Cô há miệng nuốt vào, đồng thời lướt đi đuổi theo tên kiếm tu kia, một quyền đánh vào sau lưng đối phương, cường hành đánh nứt bộ giáp kim ô Binh gia kia. Sau đó cô chụp một cái, lại móc ra một trái tim, ngự gió lơ lửng. Cô cũng không nhìn thi thể rơi xuống đất, mặc cho nguyên anh bản mệnh của tu sĩ mang theo kim đan trốn đi xa.
Đây là do trước đó chủ nhân đã nói rõ với cô, giết liền một mạch, sau đó không được chơi đùa. Mà “tỳ nữ hở cổ áo” này chính là con cá chạch nhỏ kia, đã âm thầm bước vào cảnh giới Nguyên Anh.
Loài thuộc giao long cảnh giới Nguyên Anh, chiến lực tương đương với một võ phu cảnh giới thứ chín cộng thêm một tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh. Huống hồ cô không phải loài thuộc giao long bình thường, mà là một trong năm hậu duệ chân long cuối cùng còn lại trên thế gian.
Cô trở lại bên cạnh chiếc xe ngựa thứ nhất, vẫn đang chậm rãi nhấm nháp tư vị trái tim của kiếm tu cảnh giới thứ tám kia, có thể nói là mỹ diệu. Tại hồ Thư Giản đã rất khó ăn được bữa tiệc ngon lành như vậy.
Cố Xán mặc áo mãng bào màu xanh đen nhảy xuống xe ngựa, Lữ Thái Tang theo sát phía sau.
Cố Xán đi tới bên cạnh cô gái kia, vươn ngón tay giúp cô lau khóe miệng, oán giận nói:
- Cá chạch nhỏ, đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không được ăn uống khó coi như vậy. Sau này có muốn ăn chung một bàn với ta và mẹ nữa không?
Cô gái ngượng ngùng cười, quay đầu đi, có phần xấu hổ.
Lữ Thái Tang nhìn thấy cảnh này, lại không rét mà run.
Cố Xán nghênh ngang đi tới trước mặt trận sư cảnh giới Kim Đan đang đứng bên đường, không dám cử động. Dòng người xung quanh địa tiên này đã sớm tản đi như thủy triều.
Đây không phải là do trận sư kia tâm trí không vững, sợ đến mức chân cẳng cứng đờ, mà là bà ta đã bị con nghiệt súc kia nhìn chằm chằm, chỉ cần dám cử động thì sẽ chết ngay.
Hai tay Cố Xán lồng trong tay áo, đi vòng quanh tu sĩ cảnh giới Kim Đan dáng vẻ giống như phu nhân bình thường kia một vòng, cuối cùng đứng trước mặt bà ta, than vãn một tiếng:
- Đáng tiếc, bà thím ngươi hình dáng quá khó coi, nếu không thì có thể không chết.
Phu nhân quỳ phịch xuống đất:
- Cố Xán, xin ngươi tha cho ta một mạng! Ta từ nay về sau có thể cống hiến cho ngươi!
Cố Xán mỉm cười không nói gì, dường như đang cân nhắc thiệt hơn.
Con cá chạch nhỏ không còn khăn đội đầu, nhưng vẫn mặc trang phục khi ra ngoài của tỳ nữ hở cổ áo. Nó bỗng nấc một cái, sau đó vội vàng che miệng lại.
Cố Xán quay đầu, trừng mắt nhìn nó một cái, cười nói với Lữ Thái Tang:
- Thế nào, không uổng phí đi theo sau mông ta ngửi bụi đúng không?
Lữ Thái Tang gật đầu, tươi cười rạng rỡ.
Không như vậy, cũng không phải là ma đầu lớn nhất hồ Thư Giản trước khi Cố Xán tới đây.
Cố Xán vẫn xoay đầu, cười nói:
- Lữ Thái Tang, vậy ngươi hãy nói cho bà thím này nghe thử, lúc trước tiểu gia ta đã lập ra quy củ ở hồ Thư Giản thế nào.
Năm xưa trên đảo Thanh Hiệp đã xảy ra rất nhiều vụ ám sát và tập kích, khiến cho Tiệt Giang chân quân Lưu Chí Mậu giận không kìm được. Nhưng chẳng biết tại sao, Cố Xán lại bảo không nên tìm hiểu ngọn nguồn, không cần truy cứu đầu sỏ sau màn của những thích khách kia.
Thế nhưng kẻ thù của hồ Thư Giản, hoặc là những tu sĩ hoang dã mời sát thủ tới chỉ vì nhìn Cố Xán không thuận mắt, không ai là kẻ ngốc. Bọn họ cũng không tiếp tục bỏ tiền hoặc liều mạng, bảo người đi tới đảo Thanh Hiệp đưa tiền tìm chết.
Lữ Thái Tang liếc nhìn phu nhân kia một cái, mỉm cười nói:
- Tất cả ám sát và khiêu khích nằm ngoài đảo Thanh Hiệp, khách quý lần đầu tiên ra tay, chỉ giết một người. Lần thứ hai, ngoại trừ người ra tay, còn sẽ cộng thêm tính mạng của một người thân nhất, có đôi có cặp. Lần thứ ba, người có gia thất thì giết cả nhà, không có thân nhân thì giết cả nhà đầu sỏ sau màn. Nếu người sau màn cũng là một kẻ đáng thương cô đơn chiếc bóng, vậy thì giết bằng hữu thân cận nhất gì đó, tóm lại trên đường đi tới điện Diêm Vương trình diện, không thể quá tịch mịch được.
Cố Xán gật đầu, sau đó quay lại, một lần nữa nhìn phu nhân vẻ mặt sợ hãi và tuyệt vọng kia. Hắn rút một tay ra, vươn ba ngón tay:
- Tìm chết uổng phí, cần gì như vậy. Tu sĩ báo thù trăm năm không muộn. Có điều thật ra các ngươi đã làm đúng, bởi vì trăm năm sau các ngươi nào còn dám tới tìm xui xẻo? Ba người các ngươi quá vô dụng rồi. Nhớ năm xưa trên đảo Thanh Hiệp, có một thích khách thật sự lợi hại, bản lĩnh không cao nhưng ý tưởng rất tốt, lại ngồi trong nhà xí đâm tiểu gia ta một kiếm. Thật con mẹ nó đúng là thiên tài. Nếu không phải cá chạch nhỏ ra tay quá nhanh, tiểu gia ta cũng không nỡ giết hắn.
Một tay của Cố Xán vẫn luôn co lại trong tay áo, tay kia vươn ba ngón tay ra:
- Trước các ngươi thì đã có ba lần ám sát bên ngoài đảo Thanh Hiệp. Lần trước ta đã nói với gã kia, người một nhà thì phải đầy đủ, bất kể ở đâu thì cũng phải sum vầy. Lần đầu tiên ai giết ta thì ta giết kẻ đó, lần thứ hai lại giết một người thân nhất, lần thứ ba giết cả nhà của hắn. Bây giờ đã là lần thứ tư rồi, nói thế nào ấy nhỉ?
Cá chạch nhỏ nuốt một ngụm nước bọt:
- Giết cửu tộc.
Cố Xán chợt nhớ ra:
- Đúng, chính là như vậy.
Hắn thu ngón tay lại, hai tay lồng trong tay áo, hơi khom lưng. Nói chuyện với nữ nhân đúng là tốt, bọn họ thường có vóc dáng không cao, không cần hắn phải ngẩng đầu nói chuyện, tiết kiệm sức lực.
Cố Xán nhẹ giọng cười nói:
- Nên bị giết cửu tộc rồi. Thực ra không cần sợ, giết cửu tộc là đoàn tụ lớn, bình thường cho dù là dịp lễ tết, các ngươi cũng chưa chắc đã tụ tập đầy đủ với nhau.
Lúc này từ dưới mái hiên trên đường cách đó không xa, một người đàn ông trung niên đeo kiếm và bầu rượu bước ra.
Hắn đi thẳng về phía Cố Xán.
Lữ Thái Tang xoay người, nheo mắt lại, sát khí bừng bừng.
Cố Xán cũng xoay người theo, cười nói:
- Đừng quan tâm, cứ để hắn tới.
Lữ Thái Tang do dự một thoáng, vẫn nhường đường ra.
Người đàn ông trung niên họ Trần kia đi tới trước mặt thiếu niên mặc áo mãng bào. Con cá chạch nhỏ đã hóa thành hình người kia, đột nhiên lại lùi về sau một bước. Cố Xán và nó tâm ý tương thông, vừa mới nhíu mày, đã bị người đàn ông trung niên kia tát vào mặt.
Người đàn ông trung niên kia nói:
- Ngươi lặp lại lần nữa xem!
Lữ Thái Tang há hốc mồm, mọi người trên đường hầu hết đều như vậy.
Người đàn ông trung niên lại đột nhiên giơ một tay lên, tát mạnh vào mặt Cố Xán, vừa run giọng vừa nghiêm nghị nói:
- Cố Xán, ngươi lặp lại lần nữa xem!
Cố Xán quay đầu nhổ một ngụm máu xuống đất, sau đó nghiêng đầu, mặc dù má đã sưng đỏ nhưng ánh mắt của hắn lại tươi cười:
- Ha ha, Trần Bình An, ngươi tới rồi à!