[Dịch] Kiếm Lai

Chương 428 : Mùa thu săn bắn, gậy ông đập lưng ông (phần 1)




Gió thu nổi, gạch cua béo, đây là thời điểm tốt nhất để thành Trì Thủy ăn cua vỏ vàng. Vừa đến giờ cơm, cả thành đều tỏa ra hương vị đặc biệt kia. Thậm chí có một số người thèm ăn, từ vương triều Chu Huỳnh xa xôi ngàn dặm chạy tới đây, ngồi trong các phủ đệ và quán rượu gần hồ có quan hệ thân thiết, mời rượu lẫn nhau. Có điều nước Thạch Hào ở gần hồ Thư Giản nhất, năm nay ít có người tới đây để ăn uống, dù sao mạng cũng sắp không còn rồi.

Khoảng mười ngày nữa hội nghị đồng minh của đảo chủ hồ Thư Giản sẽ được cử hành, đến lúc đó sẽ có hơn trăm đảo chủ, đi tới đảo Cung Liễu nơi chủ nhân đã vắng mặt nhiều năm, lựa chọn ra một vị quân chủ giang hồ. Tiệt Giang chân quân Lưu Chí Mậu của đảo Thanh Hiệp, dĩ nhiên là nhân tuyển mà mọi người tin tưởng.

Nhưng đây là hồ Thư Giản, nơi mà yến tiệc linh đình vui vẻ hòa thuận vừa tan, lập tức có hơn bốn trăm tu sĩ hoang dã hợp sức đánh chết tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh và kiếm tu cảnh giới Kim Đan kia.

Hai ngày nay thành Trì Thủy truyền ra tin tức, Cố tiểu ma đầu kia sắp tới trong thành ăn cua. Thiếu thành chủ Phạm Ngạn của thành Trì Thủy, đã bắt đầu dùng số tiền lớn mua cua vỏ vàng thơm ngon nhất hồ Thư Giản. Đó là loại cua “Cành Trúc” hiếm thấy nhất trong cua vỏ vàng, kích thước rất lớn, ẩn chứa tinh hoa thủy vận dồi dào. Ngư dân bình thường cả đời cũng đừng mơ bắt được một con, có muốn nhìn thấy cũng khó. Đó là của quý mà tu sĩ cảnh giới Động Phủ may mắn mới bắt được.

Hôm nay đảo Thanh Hiệp giống như mặt trời giữa trưa. Một năm gần đây Lưu Chí Mậu đã ngừng khuếch trương, giống như một người ăn uống điên cuồng, cảm thấy no rồi, phải chậm lại để tiêu hóa. Nếu không cục diện nhìn như tốt đẹp, thực ra vẫn là một chậu cát rời lòng người bất ổn.

Về chuyện này Lưu Chí Mậu vẫn luôn bảo trì tỉnh táo. Đối với tu sĩ sông núi tới nương nhờ đảo Thanh Hiệp, sàng lọc rất nghiêm khắc, công việc cụ thể đều do một nữ đồ đệ tên là Điền Hồ Quân xử lý.

Ban đầu Điền Hồ Quân là nhị sư tỷ của Cố Xán, nhưng hôm nay đã hợp lẽ trở thành đại sư tỷ. Dù sao đại sư huynh đã bị tiểu sư đệ Cố Xán đánh chết rồi, cũng không thể để trống vị trí, như vậy rất kỳ cục, truyền đi cũng không dễ nghe.

Hôm nay bên cạnh Cố Xán có một đám tu sĩ trẻ tuổi và con cháu hào phiệt thân phận không tầm thường vây quanh. Chẳng hạn như thiếu thành chủ Phạm Ngạn của thành Trì Thủy, muốn cử hành tiệc rượu chiêu đãi “Cố đại ca”. Hắn là con trai một của thành chủ, được phu nhân thành chủ cưng chiều đến mức không sợ cả thiên vương lão tử. Hắn được xưng là đời này không phục lục địa thần tiên, chỉ bội phục anh hùng hảo hán.

Nói đơn giản là một kẻ không não. Người đã sắp ba mươi rồi, còn thích gọi Cố Xán là Cố đại ca. Thành Trì Thủy đều xem thiếu thành chủ này là trò cười.

Ngoài ra còn có tứ sư huynh Tần Giác và lục sư huynh Tiều Triết của đảo Thanh Hiệp. Bọn họ đều là tu sĩ xuất chúng của hồ Thư Giản, thiên tư rất tốt, giết người không bao giờ mềm tay, là nhân tài đắc lực giúp Tiệt Giang chân quân chinh phạt xung quanh.

Còn có tiểu sư đệ Lữ Thái Tang của đảo chủ đảo Hoàng Ly, kém hơn đảo chủ sư huynh mấy trăm tuổi. Bởi vì hắn là đệ tử mà lão tổ thu nhận trước khi bế quan, cho nên vai vế rất cao. Trước khi đảo Thanh Hiệp hưng thịnh, đảo Hoàng Ly là một trong số ít mấy đảo lớn có thể sáng ngang, đương nhiên hôm nay thanh thế tuyệt đối kém hơn đảo Thanh Hiệp.

Còn có thiếu đảo chủ Nguyên Viên của đảo Cổ Minh, được gọi thân mật là Viên Viên. Cha mẹ hắn là một đôi tu sĩ đạo lữ của đảo Cổ Minh, đều là cảnh giới Kim Đan. Phu nhân họ Nguyên, còn nam nhân họ Viên, là một người ở rể. Mẫu thân của Nguyên Viên là một người chua ngoa ngang ngược, đến mức khiến Lưu Chí Mậu cũng phải nhức đầu. Mấu chốt là nghe nói nữ tu sĩ này lai lịch rất lớn, năm xưa là ái thiếp của một vị kiếm tu cảnh giới Nguyên Anh vương triều Chu Huỳnh.

Ngoài ra còn có hoàng tử Hàn Tịnh Linh của nước Thạch Hào, cùng với Hoàng Hạc con trai của đại tướng quân.

Cố Xán, con nhà quyền quý Phạm Ngạn, Tần Giác, Tiều Triết, Lữ Thái Tang, Nguyên Viên, Hàn Tịnh Linh, Hoàng Hạc, cộng thêm đại sư tỷ Điền Hồ Quân không thích xuất đầu lộ diện, chỉ nghe theo lời Cố Xán. Ngoại trừ Điền Hồ Quân bị Cố Xán ép buộc kéo vào, tám người còn lại đều tâm đầu ý hợp. Nghe nói theo đề nghị của Cố Xán, bọn họ không biết từ đâu bắt tới một con gà trống lớn, uống máu ăn thề, kết làm huynh đệ, được xưng là Thập Hùng Kiệt của hồ Thư Giản.

Không nói đến hồ Thư Giản, thực ra ngay cả tám người còn lại cũng cảm thấy khó hiểu. Rõ ràng là chín người, vì sao lại tuyên bố với bên ngoài là Thập Hùng Kiệt?

Khi đó tiểu ma đầu Cố Xán đi chân trần, đứng trên ghế thứ hai, nhảy nhót tung tăng, chỉ vào chiếc ghế đầu bỏ trống, nhếch miệng cười, nói rằng vị trí này trước tiên giữ lại.

Cố Xán tuổi tác không lớn, nhưng sau khi đến hồ Thư Giản, vóc dáng giống như măng mọc sau mưa, một năm tăng thêm một đoạn lớn. Đứa trẻ chỉ khoảng mười tuổi, thân hình đã giống như thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi.

Có tin đồn là con giao long thích dùng luyện khí sĩ làm thức ăn kia, có thể phụng dưỡng thân thể Cố tiểu ma đầu.

Trên đảo Thanh Hiệp, lần duy nhất ám sát gần như thành công, đó là thích khách dùng một đao chém mạnh vào lưng Cố tiểu ma đầu. Nếu là người thường chắc chắn đã mất mạng tại chỗ, cho dù là luyện khí sĩ năm cảnh giới thấp, suy đoán không dưỡng thương hai ba năm cũng đừng mơ xuống giường. Nhưng chỉ sau nửa tháng, tiểu ma đầu kia đã một lần nữa rời núi, lại ngồi trên đầu con giao long được hắn gọi là “cá chạch nhỏ”, vui vẻ dạo chơi hồ Thư Giản.

Hôm nay từ lầu cao của thành Trì Thủy nhìn ra hồ Thư Giản phía xa, có thể thấy một chiếc thuyền lầu to lớn chậm rãi chạy tới. Thuyền lầu rất lớn, cao ngang với tường thành Trì Thủy. Xung quanh ngoại trừ sóng nước do thân thuyền ép ra, trên mặt hồ cách đó hơn trăm trượng còn nổi lên từng vòng sóng gợn nhỏ bé, không dễ nhận biết.

Có một kẻ vóc dáng thiếu niên nhưng lại mặc vừa một bộ mãng bào màu xanh đen, đi chân trần ngồi trên lan can đầu thuyền, lắc lư hai chân. Cách một đoạn thời gian, hắn lại theo thói quen sụt sịt mũi. Giống như năm tháng lâu rồi, vóc dáng cao rồi, nhưng trên mặt vẫn treo hai vệt nước mũi, phải thu hồi hai con rồng xanh nhỏ kia về động phủ.

Phía sau hắn có ba người đang đứng. Một người là đại sư tỷ Điền Hồ Quân, hôm nay nắm giữ quyền sinh sát của gần vạn người đảo Thanh Hiệp và những hòn đảo lệ thuộc, đã có mấy phần khí thế uy nghiêm giống như Tiệt Giang chân quân. Hai người khác một trái một phải, đó là hai sư đệ Tần Giác và Tiều Triết.

Phía sau nữa là một hàng mười mấy tỳ nữ hở cổ áo, dung nhan thanh tú xinh đẹp, khí chất khác nhau. Có điều lần này ra ngoài du ngoạn, bọn họ đã thay một bộ y phục kín đáo ổn thỏa hơn. Mà phía dưới hồ nước xung quanh thuyền lầu, là một con “cá chạch nhỏ” dài đến mấy trăm trượng.

Bến thuyền bên bờ đã sớm bị thiếu thành chủ Phạm Ngạn của thành Trì Thủy chiếm giữ, đuổi hết tất cả những người không liên quan. Thiếu đảo chủ Nguyên Viên của đảo Cổ Minh, tiểu sư tổ Lữ Thái Tang của một đám lão tu sĩ tóc trắng ở đảo Hoàng Ly, còn có hoàng tử Hàn Tịnh Linh của nước Thạch Hào tới đây lánh nạn đã nửa năm, đang chuyện trò vui vẻ bên bờ.

Chỉ có Hoàng Hạc con trai của đại tướng quân nước Thạch Hào là vắng mặt. Không có cách nào, cha của Hoàng Hạc nắm giữ sáu vạn biên quân tinh nhuệ ở đông nam nước Thạch Hào, nghe nói vừa mới đâm sau lưng hoàng đế nước Thạch Hào một dao, đã nương nhờ kỵ binh họ Tống Đại Ly. Ông ta còn dự định nâng đỡ hoàng tử Hàn Tịnh Linh lên làm vua mới, cho nên rất bận rộn. Hoàng Hạc cũng không thể rời đi được, đành phải nhờ người gởi mật thư đến thành Trì Thủy, bảo huynh đệ Hàn Tịnh Linh chờ tin tức tốt.

Đường nét tường thành Trì Thủy càng lúc càng rõ ràng. Điền Hồ Quân đi tới bên cạnh lan can thuyền, nhỏ giọng nói:

- Thật sự muốn thay đổi tuyến đường vào thành, cố ý cho đám thích khách kia cơ hội?

Cố Xán khoanh hai tay trước ngực, nhếch miệng cười nói:

- Nếu không tỷ cho rằng ta tới chỗ này để ăn cua sao? Con mẹ nó đã ăn đến sắp ói rồi, muốn ăn lại còn rất phiền phức. Không ngon bằng cua chiên dầu ở khe suối nhỏ quê nhà, cắn vào rất giòn, còn không cần dùng đũa, mùi vị đó mới gọi là ngon. Đám dế nhũi ở hồ Thư Giản các người thì biết cái rắm gì. Trong túi có mấy đồng tiền bẩn thì đã đắc ý vênh váo. Tỷ xem ta cần mang theo tiền trên người sao? Cần mang theo một đám tùy tùng sao?

Điền Hồ Quân cười cười:

- Tiểu sư đệ là rồng phượng trong loài người, đám người phàm tục chúng ta dĩ nhiên không bằng.

Cố Xán ngửa người về phía sau, quay đầu cười hì hì nói:

- Đại sư tỷ à, cho dù tỷ nói lời hay như vậy, cũng không có tư cách làm tỳ nữ hở cổ áo. Dáng dấp quá xấu, ngực lại quá nhỏ, thật là đáng thương. Chỉ cần một chiếc gương phổ thông, đối với nữ nhân dung nhan bình thường như các người, chính là một mặt kính chiếu yêu rồi.

Điền Hồ Quân lúng túng cười một tiếng, trong lòng cô cũng không cảm thấy đây là chuyện xấu.

Trên một con đường nhỏ tĩnh mịch nằm bên hồ cách xa bến thuyền, cành liễu đã ố vàng, có một người đàn ông trung niên đứng bên cạnh cây liễu, nhìn về chiếc thuyền lầu trên hồ Thư Giản phía xa. Hắn lấy bầu rượu ra, đưa lên lại bỏ xuống, bỏ xuống lại đưa lên, nhưng không hề uống rượu.

---------

Sau khi dân chúng địa phương quận Long Tuyền càng ngày càng quen thuộc với cái gọi là thần tiên trên núi, lại có một số người nghiền ngẫm ra dư vị. Bọn họ hiểu được hóa ra không phải tất cả lang trung trên đời, đều có thể làm ra thuốc thoa khiến người ta không cảm thấy đau, bình yên chợp mắt khi đang bệnh nặng.

Nhất là không ngừng có người được nhận vào Long Tuyền kiếm tông. Ngay cả trong hình đồ di dân của vương triều họ Lư, cũng có hai đứa trẻ một bước lên trời, trở thành thần tiên nhỏ trên núi Thần Tú.

Thế là tiệm Dương gia lại trở nên náo nhiệt. Các bà các cô đều dẫn trẻ con nhà mình đến tiệm thuốc thăm viếng, hăng hái tìm kiếm thần tiên. Lão Dương trấn giữ hậu viện đương nhiên là “hiềm nghi” lớn nhất. Cứ như vậy lại khiến cho tiệm Dương gia thiếu chút nữa đóng cửa. Gia chủ họ Dương đương nhiệm có một câu tổ huấn được lưu truyền nhiều đời, hổ thẹn đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu xin lỗi lão Dương.

Những người kia đều là hàng xóm láng giềng lân cận, nếu không thì cũng là gương mặt quen thuộc trong trấn, vòng tới vòng lui luôn có thể bấu víu một chút quan hệ. Họ Dương không nằm trong hàng ngũ bốn họ mười tộc lớn của trấn nhỏ, chỉ là gia đình giàu có bình thường, cũng không tiện bảo người phục vụ trong tiệm đuổi người. Hơn nữa trừ khi nhẫn tâm đổ máu, nếu không thì thật sự không đuổi được.

Tiệm thuốc hết cách, đành phải tìm người canh giữ ở cửa, tận tình khuyên bảo. Bọn họ nói rằng lão Dương vốn không phải là thần tiên gì, chỉ là một lão già trong người cất giấu mấy phương thuốc tổ truyền. Nhưng ai mà tin mấy lời lấp liếm lường gạt này. Càng như vậy thì càng khiến người ta nảy sinh nghi ngờ, càng cảm thấy lão Dương thích nuốt mây nhả sương kia là một cao nhân lánh đời.

May mắn lão Dương có vẻ không quan tâm đến những chuyện này, cũng không bảo gia chủ họ Dương trực tiếp đóng cửa. Ngược lại còn bảo tiệm thuốc truyền lời ra ngoài, nói rằng ông ta biết một ít thuật xem tướng và sờ xương cốt. Nhưng mỗi lần kiểm tra xem đứa trẻ có tư chất trở thành thần tiên hay không, đều phải thu tiền, hơn nữa giá cả không rẻ, một đồng tiền hoa tuyết.

Dân chúng trấn nhỏ dù sao đã nghèo quen rồi. Ngay cả những gia đình đột nhiên giàu có, muốn mưu cầu cho con cháu gia tộc một đường lên núi, cũng không phải loại người xem nhẹ đồng tiền. Có người đập nồi bán sắt, tích lũy đủ một ngàn lượng bạc. Có người mượn tiền của bằng hữu giàu có nhờ buôn bán vật tổ truyền. May mà vẫn có không ít người lựa chọn ngóng nhìn, cho nên ngày đầu tiên số người mang tiền tới tiệm thuốc không quá nhiều.

Lão Dương nói một chuỗi ngôn ngữ thần tiên khó phân thật giả. Nhưng chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng là lão Dương chỉ lắc đầu, không nhìn trúng bất cứ người nào.

Đợi sau khi người tới ít đi, tiệm thuốc lại bắt đầu truyền lời, không thu tiền hoa tuyết nữa, chỉ cần mua một bao thuốc ở tiệm Dương gia là được. Mọi người đều là hàng xóm láng giềng, một đồng tiền hoa tuyết quả thật hơi đắt một chút.

Cứ như vậy người đến nhà đột nhiên giảm đi. Tiệm thuốc Dương gia muốn tiền đến phát điên rồi sao? Sau đó không ngừng có người nuốt lời, đến tiệm Dương gia đòi lại đồng tiền hoa tuyết kia, khóc lóc lăn lộn, dùng mọi thủ đoạn.

Trong chuyện này cửa tiệm vô cùng kiên quyết, không nhường một bước. Đừng nói là một đồng tiền hoa tuyết, cho dù là một đồng tiền bình thường cũng đừng mơ. Trên đời mua bán hai bên tình nguyện, còn có lý do trả tiền? Thật coi tiệm Dương gia là nơi làm việc thiện sao?

Mọi người đều giống như đâm đầu vào tường. Kết quả đột nhiên có một ngày, một kẻ có quan hệ thân cận với tiệm Dương gia, sau khi say rượu nói rằng mình dựa vào quen biết, đã lấy lại được đồng tiền thần tiên kia. Hơn nữa người của tiệm Dương gia đều nói, lão Dương thực ra chỉ là một kẻ lường gạt, lặp lại nguyên văn một quyển sách tướng thuật rách nát. Ngay cả tin đồn đầu tiên, cũng là do tiệm Dương gia cố ý truyền đi, chính là để kiếm tiền cho tiệm thuốc.

Vỡ tổ rồi, chỉ trong một đêm danh tiếng của tiệm Dương gia đã trở nên bê bối. Con cháu họ Dương người người đều như chuột qua đường, oán giận không thôi. Bọn họ nói với gia chủ họ Dương, yêu cầu lão già không có bản lĩnh lại dám giả thần giả quỷ kia cuốn gói khỏi tiệm thuốc. Gia chủ họ Dương nói mòn cả miệng, mới vất vả trấn an được người trong tộc.

Sau đó tiệm thuốc cuối cùng đã yên tĩnh. Đoán rằng tiệm thuốc và lão Dương có xin được sờ xương xem tướng cho người ta cũng không ai muốn, không thu tiền cũng lười để ý, trừ khi cho tiền thì còn được.

Đến nỗi tiệm thuốc đã đổi hai người phục vụ, một thiếu nữ thợ gốm xuất thân từ ngõ Kỵ Long, cùng với một đứa trẻ đến từ ngõ Đào Diệp, cũng không ai thèm quan tâm. Những chuyện vớ vẩn này, người ngoài nghề xem náo nhiệt, người trong nghề xem đường lối, còn người hữu duyên xem đại đạo.

Một người đàn ông đã biến mất mấy năm lại xuất hiện ở trấn nhỏ, đó là gã canh cổng Trịnh Đại Phong. Ngoại trừ đã biến thành một người gù, hắn cũng không dẫn theo một cô vợ, hoặc là mang theo một ít tiền từ xứ khác trở về.

Mặc dù hắn không phải là người phục vụ trong tiệm, nhưng trong khoảng thời gian này lại thường xuyên xách một cái ghế đẩu ngồi ở cửa lớn tiệm thuốc, cũng không ngăn cản ai, chỉ xem náo nhiệt. Vẫn là dáng vẻ lông bông, ánh mắt gian xảo, luôn dán mắt vào ngực và mông của các phu nhân, càng bị đám nữ nhân trong trấn nhỏ xem thường.

Sau khi Trịnh Đại Phong trở về trấn nhỏ, ngoại trừ nhìn thấy vở kịch này, còn nhìn thấy rất nhiều kẻ giàu lên đột ngột, suốt đêm tụ tập đánh bạc, ngày ngày lăn lộn ở mấy lầu xanh mới xây, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào, lại chân cẳng mềm nhũn đi ra.

Còn có những nam nhân trẻ tuổi và lão già độc thân, tiền trong túi xem như nhiều tới mức đếm không hết, eo còn cứng hơn cây hòe già năm xưa. Trước kia bọn họ đi ở đường Phúc Lộc và ngõ Đào Diệp đều không dám thở mạnh, lúc này lại có gan uống rượu với những quản sự kia. Còn thương lượng xem có thể mua một hai tỳ nữ nha hoàn dáng vẻ đoan chính hay không, tốt nhất là biết chữ đọc sách, nếu là thiếu nữ tuổi xuân thì càng tốt.

Trước kia có một túi tiền đồng đã là đại gia, bây giờ bạc đều là cháu trai của ta. Tiền cái gì chứ, chỉ là cái rắm. Tiền như nước chảy, rào rào lưu chuyển trên tay những người khác nhau. Lòng người cũng như vậy.

Sau khi vào thu, Trịnh Đại Phong có phần ưu sầu. Phơi mình dưới cái nắng ấm áp của mùa thu, hắn lại càng sầu hơn. Chẳng lẽ phải từ một người trẻ tuổi độc thân anh tuấn tiêu sái, biến thành một lão già độc thân?

Bỗng dưng hắn lại nghĩ đến cô gái trên con đường bên ngoài tiệm thuốc Khôi Trần, tự xưng là họ Khương, cân nặng có lẽ phải gấp đôi hắn. Trịnh Đại Phong giật mình một cái, cô nương kia là một người tốt, nhưng có một số việc không phải cứ tắt đèn là đối phó qua được. Một cô nương lớn như vậy, cho dù tính tình có tốt, lại chịu làm bằng hữu, Trịnh Đại Phong hắn cũng không muốn bạc đãi chính mình.

Lúc Trịnh Đại Phong cảm thấy hổ thẹn với Khương cô nương vì suy nghĩ này của mình, Nguyễn Cung lại đột nhiên xuất hiện ở hậu viện tiệm thuốc.

Lão Dương lần đầu tiên không hút thuốc, ngồi ở đó phơi nắng ngủ gật, nhấc mí mắt lên, liếc nhìn Nguyễn Cung:

- Khách hiếm.

Nguyễn Cung xách hai bình rượu, giơ tay lên.

Lão Dương lắc đầu cười nói:

- Uống rượu này không tốt.

Nguyễn Cung mang một cái ghế dài tới ngồi ở đối diện nhà chính, cách lão Dương một khoảng sân nhỏ.

Lão Dương hỏi:

- Hiếm khi Nguyễn thánh nhân tâm thần không yên. Thế nào, lo lắng cho Nguyễn Tú sao?

Nguyễn Cung gật đầu.

Lão Dương hiếm hoi nói đùa:

- Nhận Trần Bình An làm con rể, khó như vậy sao?

Nguyễn Cung uống một hớp rượu:

- Con người Trần Bình An không tệ, mặc dù tôi không muốn nhận hắn làm đệ tử, nhưng cũng phải thừa nhận nhân phẩm của hắn. Nếu như Nguyễn Tú không phải là Nguyễn Tú, mà là một khuê nữ bình thường khác, vậy thì cứ mặc kệ nó. Không chừng... tôi còn sẽ thường xuyên uống rượu với đứa con rể này, nghĩ đến cũng không tệ. Hơn nữa không cần lo lắng con gái của mình bị ấm ức, chỉ sợ con gái quá ngang ngược, con rể chỉ có đường bỏ chạy. Nhưng con gái của tôi lại là Tú Tú.

Lão Dương gật đầu:

- Sự tình quá tốt cũng có phiền ưu. Ta có thể hiểu được.

Nguyễn Cung uống rượu sầu đúng như ý nghĩa, một ngụm lớn xuống bụng, sau đó lau miệng, phiền muộn nói:

- Bởi vì lúc trước lão thần quân đã nói qua, cho nên tôi cũng đoán được một chút manh mối về mưu đồ của Thôi Sàm lần này. Có điều dụng tâm hiểm ác cụ thể trong đó thế nào, làm sao liên kết với nhau, dày công bố trí, tôi lại đoán không ra. Đây vốn không phải là thế mạnh của tôi, hơn nữa tôi cũng lười suy nghĩ. Có điều chuyện tu hành kiêng kị dây dưa, nếu Tú Tú nhà tôi càng lún sâu, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện. Cho nên lần này mới bảo Tú Tú đến hồ Thư Giản.

Lão Dương nói:

- Ngươi chịu ném đào, một người rất thông minh như Thôi Sàm nhất định sẽ trả mận, cứ yên tâm là được. Chắc chắn sẽ thực hiện chuyện này một cách tuyệt diệu, không chê vào đâu được, ít nhất cũng không đến mức phản tác dụng.

Nói đến đây, lão Dương khẽ cười, dường như nghĩ tới một chuyện:

- Ném đào trả mận, thay mận đổi đào, ừ, đều có chút dư vị nghiền ngẫm. Còn như là nhai ra tư vị thuốc đắng hay chè ngọt, phải xem đó là ai.

Nguyễn Cung bình thường không nghĩ nhiều đến những vấn đề khó đoán này. Đừng nói là ông ta, tất cả nhân vật tam giáo trấn giữ động tiên Ly Châu ngoại trừ Tề Tĩnh Xuân, e rằng đều không đoán ra được suy nghĩ và mục đích của vị lão thần quân này. Trước giờ Nguyễn Cung không muốn so đấu vô nghĩa, rèn sắt đúc kiếm đã đủ bận rồi, còn phải lo lắng cho tiền đồ của Tú Tú, nào có nhiều thời gian nhàn hạ để nói thiền cơ với người khác như vậy.

Lão Dương vốn chỉ thuận miệng nói ra, lúc này quay lại chủ đề chính:

- Ngươi muốn chấm dứt mọi chuyện, mượn Cố Xán ở ngõ Nê Bình, cộng thêm mưu đồ không ai biết của con hổ thêu kia, khiến Nguyễn Tú và Trần Bình An sinh ra rạn nứt. Giữa hai người, tâm cảnh càng thấu hiểu thì càng thích để tâm vào chuyện vụn vặt, cố chấp rồi thì khuyết điểm nhỏ như hạt vừng cũng thành lớn như trời. Cho nên ta không ngăn cản Nguyễn Tú rời khỏi quận Long Tuyền, đây cũng là thường tình của người làm cha như Nguyễn Cung ngươi.

Nguyễn Cung bỗng nhiên cảm khái một câu:

- Thôi Sàm này đúng là lợi hại.

Nguyễn Cung hi vọng con gái Nguyễn Tú không dây dưa nhiều trên chuyện tình ái nam nữ, an tâm tu hành, sớm ngày bước vào năm cảnh giới cao, dù sao trước tiên phải có thực lực tự bảo vệ mình.

Đang buồn ngủ thì lại có người đưa gối tới. Nguyễn Cung và Thôi Sàm không hề tiếp xúc, Thôi Sàm càng không ám thị điều gì. Tất cả đều là Nguyễn Cung tự nguyện dấn thân vào bàn cờ, cùng với con gái Nguyễn Tú trở thành quân cờ của Thôi Sàm. Đây chính là Thôi Sàm tính toán chuẩn xác và dự đoán chính xác về lòng người, mới là kỳ lực bên ngoài bàn cờ của một danh thủ.

Lão Dương cười nói:

- Cũng đừng xem thường đồ đệ đầu tiên của Văn Thánh năm xưa. Trận ba bốn tranh đấu quyết định xu thế văn mạch của cả thế giới Hạo Nhiên, một nửa quy củ chẳng khác nào do Thôi Sàm lập ra, ngươi nói không lợi hại sao? Có điều lúc ấy Thôi Sàm đã là chim sợ cành cong, lại có phần chột dạ, trốn tới trốn lui rất vất vả, nhất quyết không dám hiện thân, cho nên mới mất đi cơ hội cuối cùng để hàn gắn quan hệ thầy trò.

- Đương nhiên, đây cũng có thể một sự bảo hộ vô hình của Văn Thánh đối với Thôi Sàm. Ngươi xem đại đệ tử này của ta khi sư diệt tổ như vậy, còn giống một con chó nhà có tang hơn Chí Thánh tiên sư năm xưa, văn mạch Á Thánh các ngươi còn không biết xấu hổ dây dưa với hắn sao? Chẳng phải các ngươi luôn kêu gào là phải có lòng trắc ẩn, vậy thì cứ xem Thôi Sàm như cái rắm đánh ra đi. Thế là Thôi Sàm đã bình yên vô sự chạy đến Bảo Bình châu chúng ta.

- Nguyễn Cung, đừng nhìn ta với ánh mắt như thế. Loại chuyện vô lại này, Văn Thánh có thể làm ra được. Cho nên trong nhiều thánh nhân phụ tế như vậy, ta cũng chỉ thấy vị tiên sinh này thuận mắt một chút.

Khóe miệng Nguyễn Cung nhếch lên:

- Người đọc sách khôn khéo, có lẽ còn quanh co hơn tất cả dãy núi ở thế giới Hạo Nhiên.

Lão Dương cười ha hả nói:

- Cộng thêm thế giới Thanh Minh của Đạo gia, thế giới Liên Hoa của Phật gia và thế giới Man Hoang của yêu tộc, cũng đều thua kém.

Nguyễn Cung lần đầu tiên cảm thấy uống rượu tán gẫu với vị lão thần quân này, tốt hơn tưởng tượng rất nhiều, sau này có thể thường xuyên đến đây? Dù sao con gái lớn sẽ theo người ngoài, cho dù ở lại bên cạnh cũng không khiến ông ta yên tâm. Mỗi lần nghĩ đến đây, Nguyễn Cung chỉ muốn tự mình mở một quán rượu trong trấn nhỏ, tránh khỏi mỗi lần đến tiệm mua rượu, lại bị một phu nhân quê mùa chấm mút và chế giễu.

Sau khi Nguyễn Cung rời khỏi, Trịnh Đại Phong đi vào hậu viện. Làm một đồ đệ, chuyện thứ nhất mà Trịnh Đại Phong làm khi trở lại trấn nhỏ, đương nhiên là bái kiến sư phụ.

Đó cũng là lần đầu tiên trong đời, Trịnh Đại Phong dám nhìn thẳng vào lão Dương, bình tĩnh ôn hòa nói một số lời đại nghịch bất đạo. Chẳng hạn như đời này xem như không có tiền đồ nữa, về sau một là tiếp tục đến trạm dịch kiếm cơm ăn, hai là đi làm người gác cổng cho núi Lạc Phách của Trần Bình An. Hơn nữa hắn không cảm thấy có gì mất mặt, an an ổn ổn rất tốt.

Lão Dương ngồi ở đó nuốt mây nhả sương, đã không nói tốt, cũng không mắng người.

Trịnh Đại Phong nói xong những lời thật lòng, liền rời khỏi hậu viện tiệm thuốc. Mặc dù vẫn hơi chột dạ, nhưng trong lòng hắn lại nhẹ nhõm chưa từng có. Tiếp theo hắn lại cảm thấy hơi buồn cười, trước kia dù sao cũng là một võ phu cảnh giới thứ tám, lại không dám nói chuyện với sư phụ như vậy. Mỗi lần nói chuyện, sư phụ trước giờ đều không nói quá mười chữ.

Hắn lại sợ sư phụ lầm tưởng mình là bình đã vỡ còn muốn vỡ thêm, càng xem thường mình. Có điều nghĩ tới nghĩ lui, hắn cảm thấy như vậy cũng tốt. Ở lại trấn nhỏ, thỉnh thoảng tới tiệm thuốc tìm lão già, cần gì quan tâm lão già nhìn thấy mình có phiền hay không.

Trịnh Đại Phong đi vào hậu viện, ngồi trên ghế đẩu, cũng không lên tiếng, dự định ngồi một lát với sư phụ sau đó rời đi.

Mặc dù trong bụng kìm nén rất nhiều lời, nhưng hắn biết rõ tính tình của sư phụ. Chỉ cần đã đưa ra quyết định, đừng nói là hắn và Lý Nhị, e rằng bất cứ người nào trên đời cũng không thay đổi được tâm ý của sư phụ.

Lão Dương hút tẩu thuốc, nhả ra một vòng khói, chậm rãi nói:

- Khi về nhà, không phải có mang theo một tẩu thuốc à, sao lại vứt đi rồi? Không thể gặp người sao?

Trịnh Đại Phong giống như bị sét đánh, ngoài giòn trong mềm, đầu tiên là đếm ngón tay, sau đó vui mừng nói:

- Sư phụ, hôm nay ngài đã nói một hơi hai mươi hai chữ rồi.

Lão Dương hỏi:

- Một đệ tử nhìn thấy sư phụ cũng không dám nhìn thẳng, đáng để sư phụ nói mấy chữ? Ngươi năm xưa, xứng sao?

Trịnh Đại Phong ngồi ngay ngắn:

- Là đệ tử khiến sư phụ thất vọng rồi.

Lời nói kế tiếp của lão Dương vẫn chua ngoa như trước:

- Không ôm hi vọng, sao lại thất vọng.

Tám chữ, đây mới là thầy trò đối thoại bình thường trước khi Trịnh Đại Phong xa quê.

Trịnh Đại Phong không cảm thấy ấm ức, còn rất vui vẻ. Cộng thêm tám chữ này, hôm nay sư phụ đã nói năm mươi tư chữ rồi, sau này gặp được Lý Nhị nhất định phải khoe khoang.

Lão Dương đưa tay ném một cái, đó là tẩu thuốc bị Trịnh Đại Phong lén lút vứt ở ngoài trấn nhỏ. Trịnh Đại Phong chụp lấy, phát hiện đã chứa đầy thuốc lá.

Lão Dương nói:

- Ta chỉ hỏi ngươi một câu, người khác xứng để Thôi Sàm mưu tính như vậy sao?

Trịnh Đại Phong thở dài, hai ngón tay xoắn một cái, đốt thuốc lá lên. Hôm nay hắn vẫn có chút bản lĩnh này.

Lão Dương nói:

- Nếu như Trần Bình An không bị đập vỡ đồ sứ bản mệnh, hắn vốn có tư chất địa tiên, không tốt không xấu, nhưng không xem là ưu tú. Hôm nay Trần Bình An hắn chính là bản tâm tan vỡ, đã cắt đứt tiền đồ của luyện khí sĩ, chỉ còn con đường võ đạo để đi. Tình huống xấu nhất là hoàn toàn nản lòng, làm một phú ông ở núi Lạc Phách, hồn bay phách lạc nhưng cuộc sống an ổn, có gì không tốt?

Hai thầy trò đều nuốt mây nhả sương. Trịnh Đại Phong đột nhiên nói:

- Như vậy không tốt.

Lão Dương cười nhạo nói:

- Hả?

Trịnh Đại Phong ngẩng đầu lên, lấy can đảm nói:

- Hắn là Trần Bình An.

Lão Dương gõ gõ tẩu thuốc lên bậc thềm, thuận miệng nói:

- Sở dĩ chọn trúng Trần Bình An, mấu chốt là do một câu nói của Tề Tĩnh Xuân, đã khiến người nọ động tâm, lựa chọn đánh cược vào cái “nhất” kia. Ngươi thật cho rằng là do tư chất, tính tình, thiên phú và cảnh ngộ của Trần Bình An sao?

Trịnh Đại Phong phản bác gay gắt:

- Tề Tĩnh Xuân sẽ lựa chọn Mã Khổ Huyền, hoặc là thằng nhóc lông mày dài của Tạ gia để thuyết phục người kia sao? Con thấy Tề Tĩnh Xuân cũng ngại mở miệng. Cho nên theo như học thuyết của Trần Bình An, muốn biết rõ kết quả thế nào, phải từng bước suy luận ngược về. Câu nói kia của Tề Tĩnh Xuân đương nhiên rất quan trọng, nhưng chẳng lẽ tư chất, tính tình, thiên phú và cảnh ngộ của Trần Bình An có thể xem nhẹ sao?

- Đi ra ngoài rồi con mới biết, hóa ra thế đạo bên ngoài càng tin phụng khổ nạn trên thế gian hơn cả dân chúng trấn nhỏ. Chỉ cần người nào đó nhận được báo đáp, vậy thì không còn là khổ nạn nữa. Thì ra trong mắt bọn họ, những giày vò dài đằng đẵng trong khổ nạn và lòng người nhấp nhô, đều không bằng một cảnh giới, một món pháp bảo, một thanh phi kiếm, một phần cơ duyên.

Lão Dương cười cười, ánh mắt lạnh giá:

- Những kẻ ngu xuẩn này cũng xứng để ngươi và ta nhắc đến sao? Một đám sâu kiến tranh đoạt chút mảnh vụn thức ăn, ngươi muốn đối thoại với bọn chúng như thế nào? Nằm xuống đất nói chuyện với bọn chúng sao? Xem ra chuyến này ngươi ra ngoài đi xa, đúng là càng ngày càng đi lùi rồi.

Trịnh Đại Phong cười đùa cợt nhả, vội vàng thay đổi đề tài:

- Sư phụ đã đặt cược không ít vào Trần Bình An, không lo lắng mất cả vốn gốc sao?

Lão Dương lắc đầu nói:

- Tự mình mắt kém, buôn bán lỗ vốn, cũng đừng oán trời oán đất.

Trịnh Đại Phong thở dài. Mình đã tận tình tận nghĩa rồi, nếu còn lải nhải thêm mấy câu viễn vông về Trần Bình An, e rằng sẽ phản tác dụng.

Lão Dương liếc nhìn gã đàn ông lom khom đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn, một lời vạch trần thiên cơ:

- Những hành vi và mưu cầu của Thôi Sàm, những học vấn trong bụng kia, đã cho ra một vài thứ tốt, khiến ta được nhiều lợi ích. Trước kia vắt hết trí óc, suy nghĩ hơn chín ngàn năm vẫn không thể phá vỡ điểm mấu chốt, nghĩ rất nhiều nhưng hiệu quả lại nhỏ, còn không bằng hai lần nói chuyện với Thôi Sàm. Phần thu hoạch ngoài định mức này, ta phải trả lại cho Thôi Sàm. Vì vậy cho dù đã đặt cược một ít vào Trần Bình An, thua lỗ sạch sẽ, vẫn không ảnh hưởng quá nhiều.

Trịnh Đại Phong hỏi:

- Sư phụ, con rất tò mò, trong nhiều đệ tử mà ngài thu nhận như vậy, có người nào khiến ngài đặc biệt vui vẻ, hoặc là đặc biệt thương tâm không? Chẳng hạn như sư huynh Lý Nhị, có hi vọng bước vào “Thần Đáo” trong cảnh giới thứ mười, sư phụ có cảm thấy hài lòng không?

Lão Dương lắc đầu nói:

- Không có.

Trịnh Đại Phong đưa tay chỉ vào mình, cười hì hì:

- Con thì sao? Đệ tử đã thảm như vậy rồi, sư phụ cũng không thương tâm một chút à?

Lão Dương chỉ cười nhạo.

Ánh mắt Trịnh Đại Phong ai oán:

- Sư phụ, mặc dù đã sớm chuẩn bị, nhưng khi thật sự biết được đáp án, đồ đệ vẫn cảm thấy hơi đau lòng.

Lão Dương cũng lười nói nhảm với đệ tử này, đột nhiên nói:

- Vì để sống sót, sau đó là vì muốn sống tốt hơn, đều phải tranh đấu với thế giới này. Trẻ con vô tri, thiếu niên nhiệt huyết, thất phu dũng cảm, giang hồ nghĩa hiệp, thư sinh khí phách, tướng quân trung liệt, kiêu hùng đánh cược, có thể thẳng tiến không lùi, không thẹn với lòng. Nhưng có người vẫn cứ muốn mâu thuẫn với chính mình, ngươi làm sao tháo gỡ nút thắt do chính mình vò thành một cục?

- Người tu đạo hôm nay, tu tâm rất khó. Đây cũng là một cấm chế năm xưa chúng ta... thiết lập cho bọn họ, là nguyên nhân mà bọn họ không bằng sâu kiến. Nhưng khi đó đều không nghĩ tới, việc làm vô bổ này lại vừa lúc trở thành đốm lửa nhỏ mà Thôi Sàm nói...

- Bỏ đi, chỉ nói đến nhân tâm dài dòng. Giống như người lên núi mặc một bộ y phục đã ướt đẫm, mặc dù không làm chậm trễ lên đường, nhưng càng ngày càng nặng nề. Trăm dặm đường núi, đi tới chín mươi cũng chỉ như một nửa (càng về sau càng khó khăn). Đến cuối cùng làm sao vắt khô áo, nhẹ nhàng thoải mái tiếp tục lên núi, đó là một môn học vấn lớn.

- Có điều không ai nghĩ tới, đám sâu kiến này thật sự có thể bò lên đỉnh núi. Đương nhiên khả năng có người đã nghĩ tới, nhưng vì hai chữ “bất hủ” nên không quan tâm. Bọn họ lầm tưởng sâu kiến bò đến đỉnh núi rồi, nhìn thấy những cung điện hoa lệ trên trời, cho dù đã mọc cánh, muốn từ đỉnh núi bay lên bầu trời vẫn còn một đoạn đường rất dài, đến lúc đó tùy ý một chân đạp chết cũng không muộn.

- Bọn họ vốn dự định nuôi mập rồi giết thịt, lại đi săn bắn ăn no một bữa. Trên thực tế trải qua vô số năm, quả thật vẫn rất an ổn, vô số kim thân thần linh tốc độ mục nát chậm đi, trời đất bốn phương không ngừng mở rộng. Nhưng kết cục cuối cùng thế nào, ngươi đã nhìn thấy rồi.

Nói đến đây, lão Dương cũng không có quá nhiều bi phẫn hoặc đau buồn, sắc mặt thản nhiên giống như một người ngoài cuộc, nói ra một bí mật lớn nhất giữa trời đất.

Trịnh Đại Phong cẩn thận hỏi:

- Vì sao thánh nhân tam giáo không nhổ cỏ tận gốc với sư phụ?

Lão Dương cười nói:

- Ngươi hôm nay, hỏi một vấn đề lớn như vậy, có ý nghĩa sao? Chẳng phải ngươi nên suy nghĩ một chút, làm thế nào để không còn là một kẻ độc thân nữa?

Trịnh Đại Phong cười mỉa nói:

- Hóa ra sư phụ cũng biết nói đùa.

Lão Dương lần đầu tiên lộ vẻ bất đắc dĩ, gương mặt nhiều nếp nhăn lại càng nhăn nheo:

- Còn không phải bị con mụ thần ghét quỷ chê của Lý Nhị lải nhải thành như vậy sao.

Trịnh Đại Phong nhẹ giọng hỏi:

- Chị dâu cũng vậy?

Lão Dương cười nhạo nói:

- Nếu mụ ta cũng vậy, ta còn không trừng trị mụ ta đến mức đời đời kiếp kiếp không bằng heo chó sao? Cũng vì mụ ta chỉ là một người đàn bà quê mùa đanh đá, khiến người khác phải bực mình, cho nên ta mới không so đo.

Trịnh Đại Phong giống như trút được gánh nặng.

Lão Dương nói:

- Cố Xán đối với Trần Bình An, chính là Trần Bình An đối với Tề Tĩnh Xuân. Vừa khéo là nút thắt của ván cờ chết.

Trịnh Đại Phong nhíu mày nói:

- Cố Xán và Trần Bình An, tính cách khác nhau quá nhiều đúng không?

Hắn lại không ngừng lắc đầu:

- Không giống, không giống.

Lão Dương cười nói:

- Nếu như ngươi không bàn đến thiện ác, quay đầu nhìn lại, thật sự không giống sao?

Trịnh Đại Phong lâm vào trầm tư, ánh mắt dần dần kiên nghị.

Lão Dương lắc đầu nói:

- Đừng dính vào, cho dù Trịnh Đại Phong ngươi là võ phu cảnh giới thứ mười cũng vô dụng. Ván cờ này không liên quan tới đánh giết và sống chết, ngay cả Văn Thánh muốn giúp Trần Bình An cũng không được.

- Chuyện này không tùy thuộc vào học vấn có lớn hay không, tu vi có cao hay không. Thần vị phụ tế ở Văn miếu đã bị đập vỡ, nhưng thực ra học vấn gốc rễ của Văn Thánh vẫn nằm ở đó. Văn Thánh đương nhiên có thể dùng một học vấn rộng lớn, tạm thời bao trùm học vấn hiện giờ của Trần Bình An, lại hàng phục con giao long hung ác trong giếng lòng kia. Nhưng nhìn về lâu dài thì lợi không bằng hại, ngược lại dễ đi vào đường rẽ, hại chết Trần Bình An.

Lão Dương liếc nhìn bầu trời:

- Lục chưởng giáo tới làm khách qua đường, lại có thể giúp Trần Bình An đi lên một con đường khác, nhưng Trần Bình An sẽ không đồng ý.

- Hơn nữa có một điểm mà Trần Bình An đoán rất chuẩn xác. Người mà Lục chưởng giáo kia muốn có, đó là Trần Bình An mà Tề Tĩnh Xuân chọn trúng, chứ không phải là bản thân Trần Bình An. Cho nên một khi tâm trí bất định, bị đưa đến Bạch Ngọc Kinh, tình huống tốt thì sẽ trở thành con rối, cũng có khả năng đạt đến cảnh giới thứ mười một mười hai. Nhưng nếu là tình huống xấu, có lẽ đời đời kiếp kiếp cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của Lục chưởng giáo, bị dùng để xem đạo.

Trịnh Đại Phong ừ một tiếng:

- Đây giống như một người đàn ông không có được cô gái mình muốn, trong lòng càng khó chịu thì càng thấy cô gái kia xinh đẹp. Còn khi có được rồi, thực ra lại cảm thấy rất bình thường.

Lão Dương bỗng nhiên nói một câu:

- Hôm nay trấn nhỏ có không ít lầu xanh.

Trịnh Đại Phong đỏ mặt lên:

- Sư phụ, con chỉ là mồm mép láu lỉnh mà thôi, thực ra không phải người như vậy.

Lão Dương hỏi một vấn đề giống như hoàn toàn không liên quan:

- Bốn tấm biển của tam giáo nhất gia treo ở miếu Con Cua trong trấn nhỏ, phân biệt viết cái gì?

Trịnh Đại Phong trả lời:

- “Đương Nhân Bất Nhượng” của Nho gia, “Hi Ngôn Tự Nhiên'” của Đạo gia, “Mạc Hướng Ngoại Cầu” của Phật gia, “Khí Xung Đấu Ngưu” của Binh gia.

Lão Dương cười hỏi:

- Hãy suy nghĩ cẩn thận một chút.

Trịnh Đại Phong suy nghĩ một lúc:

- “Đương nhân bất nhượng”, là một trong số nút thắt quan trọng khiến Trần Bình An rơi vào ván cờ này...

Lão Dương cười cười:

- Đạo gia quan niệm một mình cầu đại đạo, hợp đạo với trời đất, có tốt đẹp hay không? Cho nên ta mới nói, đạo pháp của Lục chưởng giáo có thể cứu Trần Bình An nhất thời nhất thế. Ngay cả nhân gian cũng không quan tâm nữa, còn quan tâm đến sống chết đúng sai của một thằng nhóc ở ngõ Nê Bình sao?

- Văn Thánh mắng Lục chưởng giáo kia là bị nhân thế che đậy nên không biết trời, theo ta thấy lại không phải. Năm xưa Lục chưởng giáo cầu đạo trong lãnh thổ thế giới Hạo Nhiên, có lẽ là như vậy. Nhưng sau khi hắn chèo thuyền ra biển, đã bắt đầu khác biệt rồi, thật sự quên đi dáng vẻ vốn có của mình, rất phù hợp tiếp cận với đại đạo của Đạo Tổ, cho nên mới có thể trở thành đệ tử yêu thích nhất của Đạo Tổ.

- Còn câu phật pháp diễn sinh từ lời nói của Phật gia, nhìn như là một pháp môn khiến Trần Bình An có hi vọng phá vỡ cục diện, nhưng thực ra không phải. Thôi Sàm nhất định đã nghĩ đến, sớm có đối sách rồi. Còn về “Khí Xung Đấu Ngưu”...

Trịnh Đại Phong thấp giọng hỏi:

- Vây cô ta thì sao?

Lão Dương mặt không cảm xúc nói:

- Cô ta? Vốn không quan tâm. Không chừng chỉ mong sao Trần Bình An dứt khoát hơn một chút. Chỉ cần Trần Bình An không chết là được, cho dù đi lên một con đường cực đoan, cô ta cũng hi vọng hắn tiếp tục đi tới.

Trịnh Đại Phong gãi đầu:

- Nói tới nói lui, Trần Bình An nhất định là đi đời rồi?

Lão Dương cười nói:

- Đến lúc đó hắn làm một phú ông trông coi ngọn núi. Ngươi thì canh giữ sơn môn của hắn, ăn uống miễn phí, không phải rất tốt sao?

Trịnh Đại Phong đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào lão Dương:

- Sư phụ cố ý muốn cho con giao long hung ác trong lòng Trần Bình An ngẩng đầu lên, dùng nó để rèn luyện kiếm tâm. Khiến Trần Bình An không nói những nhân nghĩa đạo đức bó tay bó chân kia nữa, chỉ cảm thấy trời lớn đất lớn, một kiếm nơi tay chính là đạo lý. Dùng nó để trợ giúp người kia, vứt bỏ vỏ kiếm Trần Bình An trước đây, đúng không?

Lão Dương mỉm cười nói:

- Có thể nghĩ tới bước này, xem ra vẫn tiến bộ một chút.

Trịnh Đại Phong run giọng hỏi:

- Đây là do cô ta yêu cầu?

Lão Dương lắc đầu, lộ vẻ cảm khái và hồi tưởng, lẩm bẩm nói:

- Cô ta nào sẽ để ý những chuyện này, cô ta vốn không quan tâm. Cô ta... là cô ta.

Sắc mặt Trịnh Đại Phong buồn rầu:

- Đáng thương, thật là đáng thương.

Hắn nhớ tới người trẻ tuổi ở tiệm thuốc Khôi Trần, ngồi đối diện với mình trên ghế dài dưới mái hiên, cắn hạt dưa, mỉm cười nhìn mọi người trong viện. Hắn luôn cảm thấy sau khi gặp phải một trận tai bay vạ gió lớn như vậy, người trẻ tuổi kia cũng nên trải qua mấy ngày thoải mái dễ chịu. Nào ngờ từ khi bắt đầu rời khỏi thành Lão Long, đã có một ván cờ còn đáng sợ hơn Đỗ Mậu cảnh giới Phi Thăng và vật bản mệnh Thuyền Nuốt Kiếm, đang chờ đợi Trần Bình An.

Vào thu rồi, săn bắn thôi.

Lão Dương hờ hững nói:

- Thế giới Hạo Nhiên hôm nay, theo xu thế hỗn loạn ập đến, một ngày nào đó tất cả những kẻ không thích nói đạo lý, những kẻ ngu xuẩn cảm thấy biết đạo lý rồi cũng vô dụng, những kẻ ác mượn danh nghĩa đạo lý để thỏa mãn ham muốn cá nhân, đều sẽ lộ ra chân tướng cùng với những đạo lý căn bản kia.

- Không ăn cơm thì sẽ chết người, không uống nước càng sẽ chết người. Đến lúc đó bọn chúng sẽ biết được sự đáng quý khi có người chịu nói đạo lý. May mà trí nhớ của con người không tốt, chịu đau xong rồi sẽ quên rất nhanh. Thế đạo cứ lặp đi lặp lại như vậy, đã qua một vạn năm rồi, vẫn không tốt hơn bao nhiêu.

Trịnh Đại Phong run giọng hỏi:

- Tốt? Sao lại thành tốt rồi?

Lão Dương cười bảo:

- Ta là người sao?

Trịnh Đại Phong không biết phải trả lời thế nào.

Lão Dương lại hỏi:

- Ngươi lại là người sao?

Trịnh Đại Phong vẫn im lặng.

Cuối cùng Trịnh Đại Phong rời khỏi tiệm, đi tới ngõ Nê Bình một chuyến, băng qua nhà tổ của Trần Bình An, cũng đi qua nhà tổ của Cố Xán.

Lão Dương một mình ngồi trong viện nuốt mây nhả sương.

Vạn năm trước, trên trời có từng chùm ánh sáng thần tính mênh mông, ánh sao lấp lánh. Những nhân tính nhỏ bé không đáng kể ở nhân gian, chỉ như từng đốm lửa nhỏ mà thôi, sao cuối cùng lại thắng rồi?

Thôi Sàm đã đưa ra đáp án, lão Dương không muốn cũng phải thừa nhận. Mà người có thể đưa ra đáp án kia, có lẽ lúc này đang ở một nơi tại hồ Thư Giản.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.