[Dịch] Kiếm Lai

Chương 425 : Thăm lại chốn xưa, Tú Thủy Cao Phong




Sau khi Trần Bình An dùng thủ đoạn xảo diệu ngự kiếm trở về đường núi, Chu Liễm phát hiện trên người Trần Bình An có cảm giác khác với lúc trước. Đó là một loại cảm giác huyền diệu khó giải thích.

Nhờ sớm chiều chung sống với Trần Bình An, Chu Liễm mới có thể ý thức được sự biến hóa huyền diệu này, giống như... gió xuân thổi qua ao nước gây nên sóng gợn.

Trần Bình An bảo Bùi Tiền đã chờ rất lâu đi ngủ trước, lần đầu tiên gọi Chu Liễm uống rượu với mình. Hai người ngồi xếp bằng ở cạnh vách đá bên ngoài đường núi. Chu Liễm cười hỏi:

- Nhìn giống như thiếu gia đang vui vẻ? Là vì cảm giác ngự kiếm đi xa quá tuyệt?

Trần Bình An hỏi ngược lại:

- Còn nhớ Tào Từ không?

Chu Liễm cười nói:

- Lão nô làm sao quên được cái tên này. Tại Kiếm Khí trường thành, thiếu gia đã thua liền ba trận. Người có thể khiến thiếu gia thua một cách tâm phục khẩu phục, lão nô chỉ muốn gặp mặt ngay bây giờ, sau đó dùng vài quyền đánh chết hắn cho xong. Tránh khỏi sau này hắn tranh đoạt võ vận thiên hạ với thiếu gia, trì hoãn thiếu gia bước vào cảnh giới thứ mười một trong truyền thuyết, cảnh giới Võ Thần.

Trần Bình An không để ý tới những lời nịnh nọt và đùa giỡn này của Chu Liễm, thong thả uống rượu:

- Chẳng biết có phải ảo giác hay không, Tào Từ có thể lại đột phá cảnh giới rồi.

Chu Liễm ngạc nhiên hỏi:

- Vậy tại sao thiếu gia lại cảm thấy vui vẻ? Cái ghế thiên hạ đệ nhất này không thể ngồi được hai người. Đương nhiên hôm nay thiếu gia và Tào Từ kia nói đến chuyện này, vẫn còn hơi sớm.

Trần Bình An uống một hớp rượu giao long thèm thuồng trong hồ lô nuôi kiếm, hỏi:

- Ngươi nói xem, võ phu thuần túy chúng ta luyện quyền học võ là vì cái gì?

Chu Liễm cười nói:

- Dĩ nhiên là vì muốn được giải thoát và tự do, gặp phải bất cứ chuyện gì muốn làm thì có thể làm, gặp phải chuyện không muốn làm thì có thể nói một chữ “không”. Những người đứng đầu thiên hạ trong lịch sử đất lành Ngẫu Hoa, tuy mưu cầu của mỗi người có một chút khác biệt, nhưng trên phương hướng chính vẫn là trăm sông đổ về một biển. Tùy Hữu Biên, Lư Bạch Tượng, Ngụy Tiện, còn có Chu Liễm ta đều là như vậy.

- Có điều đất lành Ngẫu Hoa dù sao chỉ là một địa phương nhỏ, mọi người không có nhiều cảm xúc với trường sinh bất hủ. Cho dù là những người đứng trên đỉnh thiên hạ như chúng ta, cũng sẽ không nghĩ nhiều đến chuyện này. Bởi vì trước giờ chúng ta không biết hóa ra còn có “bầu trời”, thế giới Hạo Nhiên mạnh hơn chúng ta quá nhiều.

- Về chuyện thăm tiên hỏi đạo, trong bốn người chúng ta, Ngụy Tiện là người đi xa nhất. Hắn làm hoàng đế mà, được thần tử dân chúng tung hô vạn tuế nhiều rồi, ít nhiều sẽ muốn vạn tuế vạn vạn tuế.

Trần Bình An chỉ vào mình:

- Chuyện xảy ra vài năm trước, vốn không nói cho ngươi biết quá nhiều. Ban đầu ta luyện quyền, là vì bị người khác đánh gãy cầu trường sinh, phải dựa vào luyện quyền để giữ mạng, cũng đã kiên trì được.

- Sau đó ta dựa theo ước định, đeo thanh kiếm do Nguyễn Cung đúc, đi tới núi Đảo Huyền đưa cho Ninh cô nương. Chờ ta đi đường rất xa, cuối cùng đi tới núi Đảo Huyền, gần như đã đánh xong một triệu quyền. Khi đó thực ra sâu trong lòng ta lại cảm thấy nghi hoặc, nếu đã không cần luyện quyền để sống sót, Trần Bình An ta cũng không phải loại người thích tranh đệ nhất với người khác, vậy tiếp theo nên làm gì?

- Là trở thành một Chu Hà kế tiếp? Việc này không khó. Hay là trở thành Tống Vũ Thiêu của nước Sơ Thủy? Cũng không tính là khó. Hoặc là lặng lẽ đánh thêm một triệu quyền, hi vọng nhìn thấy phong thái của võ phu cảnh giới Kim Thân?

- Nên biết khi đó ta đang ở Kiếm Khí trường thành, nơi có nhiều kiếm tu nhất trên đời. Cách chỗ ta ở mấy bước đường, trong nhà tranh có một vị lão đại kiếm tiên từng trải nhất Kiếm Khí trường thành. Dưới chân ta có chữ do lão đại kiếm tiên khắc xuống, cũng có chữ do A Lương khắc xuống. Ngươi cảm thấy ta sẽ không muốn chuyển sang luyện kiếm sao? Rất muốn.

- Cho nên lúc đó ta mới gấp gáp muốn xây dựng lại cầu trường sinh. Thậm chí ta từng suy nghĩ, nếu không dễ kiêm tu hai đường, liệu có nên dứt khoát từ bỏ luyện quyền, cố gắng trở thành một kiếm tu, nuôi ra một thanh phi kiếm bản mệnh, cuối cùng lên làm kiếm tiên hoặc đại kiếm tiên danh xứng với thực? Đương nhiên rất muốn.

- Nhưng những lời này ta không dám nói với Ninh cô nương, sợ cô ấy cảm thấy ta không phải là người chuyên tâm một lòng. Đối với luyện quyền là như vậy, nói bỏ là có thể bỏ, vậy đối với cô ấy liệu có giống nhau hay không?

Chu Liễm uống một hớp rượu:

- Lão nô và thiếu gia quen biết quá muộn, đã bỏ lỡ giai đoạn “thiếu niên cũng biết mùi khắc khoải” của thiếu gia, sau này chưa chắc đã có nữa. Nhất định phải uống một hớp rượu, để trôi đi nuối tiếc trong lòng.

Trần Bình An ngẩng đầu lên, hai tay ôm hồ lô nuôi kiếm, nhẹ nhàng vỗ vỗ, cười nói:

- Khi đó ta đã gặp được Tào Từ. Cho nên ta rất cảm kích hắn, chỉ là ngại nói ra khỏi miệng.

Hắn lại chỉ vào mình, sau đó đưa tay chỉ vào vách đá dựng đứng đối diện với đường núi:

- Tào Từ có thể đang đứng ở đó, ta kém rất xa. Mặc dù ta không cố gắng theo đuổi cảnh giới võ đạo đệ nhất gì đó, nhưng ta cũng không phải kẻ ngốc, có ai không muốn mình là đệ nhất? Đương nhiên là thích làm người đứng đầu, có điều ta chỉ... muốn chậm một chút. Giống như lúc trước ta đi trên lan can lầu bảo vật của phủ Tử Dương, suy nghĩ lung tung về một chữ “chậm”, đã nghĩ rõ không ít chuyện.

- Nếu như truy tìm ngọn nguồn, từ lúc ta làm học đồ lò gốm tập nặn phôi, thực ra đã tiếp xúc với chữ này. Lão Diêu ghét ta không có thiên phú, không muốn dạy đạo lý cho ta, thậm chí không thích nói chuyện với ta. Lúc ấy ta xem đốt lò là nghề nghiệp để sống sót sau này, lão Diêu không dạy cách làm, ta đành phải nhiều lần ở bên cạnh nghe ông ấy nói chuyện với Lưu Tiện Dương và những học đồ khác.

- Lão Diêu nói với bọn họ, tâm phải định thì tay mới ổn, mới có thể từ chậm mà không sai biến thành nhanh mà đúng. Theo lý mà nói, ta giống như đã sớm biết đạo lý này, đã nhớ kỹ rồi đúng không? Thực ra không phải. Chỉ khi ta đi đường rất xa, gặp được rất nhiều người, mới giống như Mao sơn chủ đã nói, rất nhiều đạo lý vốn không mọc chân, cư ngụ trong lòng mới xem là đạo lý của mình.

- Sau khi Tào Từ xuất hiện, ta mới biết hóa ra trong đám người cùng lứa, không chỉ có Mã Khổ Huyền mà còn có người như Tào Từ. Tào Từ có chói mắt thế nào thì ta cũng không ghét, không đến mức đố kị với hắn, nhiều nhất là cảm thấy hơi mất mát.

- Ở trước mặt cô nương mà mình yêu thích, lại thua người khác ba trận, trong lòng ta đương nhiên không thoải mái. Cho nên lúc ấy ta đã hạ quyết tâm, bất kể sau này cảnh giới võ đạo của Tào Từ cao đến đâu, người ngoài có nói hắn là hạt giống võ vận xưa nay chưa từng có, sau này cũng không có, ta cũng muốn khiến hắn thua liền ba trận.

Trần Bình An vẻ mặt ung dung, ánh mắt rạng rỡ:

- Chỉ trên quyền pháp.

Chu Liễm vỗ đùi nói:

- Hùng tráng, tâm chí của thiếu gia thật cao xa!

Trần Bình An vỗ hồ lô nuôi kiếm, nhìn vách núi đối diện, cười híp mắt nói:

- Ta chỉ nói lời say mà thôi.

Chu Liễm tự nhận là người hiểu rõ phong tình nhất, sẽ không phá hoại hứng thú. Sau khi đậy nắp một vò rượu mới, cứ chờ là được, nào lại vội vàng mở ra ngửi ngửi. Cho nên lão bắt đầu thay đổi đề tài:

- Trên đoạn đường này, thiếu gia dường như đang lo lắng chuyện gì?

Trần Bình An gật đầu:

- Ngươi cũng có để ý tới quốc thế Đại Ly, chẳng lẽ không cảm thấy khó hiểu, vì sao quốc sư Tú Hổ rõ ràng đang ở nơi khác bố cục hạ cờ và thu lưới bắt cá, Thôi Đông Sơn lại xuất hiện ở thư viện Sơn Nhai?

Chu Liễm hỏi:

- Thần thông của năm cảnh giới cao không thể tưởng tượng, tách rời hồn phách cũng không kỳ lạ. Chẳng phải bên cạnh chúng ta cũng có một Thạch Nhu ở trong thân xác tiên nhân sao.

Trần Bình An lắc đầu nói:

- Thôi Sàm và Thôi Đông Sơn đã là hai người, hơn nữa bắt đầu đi trên đại đạo khác nhau. Như vậy ngươi cho rằng hai người bản tâm tương đồng, tính cách như nhau, sau này nên chung sống thế nào?

Chu Liễm cười nói:

- Với tính tình của Thôi Đông Sơn, ngoại trừ tiên sinh là thiếu gia, hắn tuyệt đối sẽ không chịu đứng sau người khác, cho dù là... chính mình cũng không được.

Trần Bình An lẩm bẩm nói:

- Như vậy một người đánh cờ đã tạo ra Thải Vân Phổ, sẽ đánh cờ với chính mình như thế nào?

Chu Liễm bắt đầu nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, quay sang nhìn Trần Bình An.

Trần Bình An gật đầu:

- Ta đoán mình chính là bàn cờ kia. Có thể khi chúng ta đến thành Lão Long, hai người bọn họ đã bắt đầu đánh cờ rồi.

Hắn vươn một ngón tay ra, vẽ một đường ngang và một đường dọc giao nhau:

- Từng nơi đan xen, nơi lớn giống như nước Thanh Loan, còn có thư viện Sơn Nhai; nơi nhỏ giống như vườn Sư Tử, hay bất kỳ một chiếc thuyền tiên gia nào đi đến Đại Tùy, còn có phủ Tử Dương gần đây chúng ta đi qua, đều có khả năng.

Chu Liễm hỏi:

- Thôi Đông Sơn chắc không đến mức hãm hại thiếu gia chứ?

Trần Bình An lắc đầu:

- Hắn vẫn luôn cố gắng giúp ta, điểm này không cần hoài nghi.

Chu Liễm không kìm được đứng lên, thân hình lom khom, trầm giọng nói:

- Đây cũng không phải chuyện nhỏ.

Trần Bình An vẫn ngồi yên, khẽ lắc lư hồ lô nuôi kiếm:

- Đương nhiên không phải chuyện nhỏ, có điều cũng không sao. Tính toán lớn hơn, ván cờ lợi hại hơn, ta đều đã đi qua rồi.

Chu Liễm chậm rãi bước đi, hai bàn tay xoa vào nhau:

- Phải suy nghĩ kỹ càng một phen.

Trần Bình An lại an ủi:

- Yên tâm, sẽ không liên quan đến sống chết, cho nên không phải là loại đại chiến sinh tử, từng quyền đánh vào thịt. Cũng không phải là ván cờ không thể phá giải, giống như ở thành Lão Long đột nhiên chui ra một Đỗ Mậu.

Chu Liễm ngẫm nghĩ, rầu rĩ nói:

- Như vậy thì càng khó giải quyết, chẳng phải là lão nô sẽ không ra sức được? Lẽ nào đến lúc đó lại ở bên cạnh trơ mắt nhìn? Vậy còn không bực chết lão nô sao.

Trần Bình An nhìn về vách núi đối diện, thẳng lưng, hai tay ôm sau đầu:

- Mặc kệ, đi một bước tính một bước. Có lý nào lại sợ về nhà.

Chu Liễm nhìn bên mặt Trần Bình An:

- Binh tới tướng ngăn, nước tới đất chặn? Thiếu gia thật là phóng khoáng.

Trần Bình An bỗng dưng cảm khái một câu:

- Biết được nhiều đạo lý rồi, thỉnh thoảng tâm sẽ loạn.

Hắn cúi người xuống, hai tay đặt chồng, lòng bàn tay chống lên đỉnh hồ lô nuôi kiếm:

- Những đường kẻ ngang dọc trên bàn cờ chính là quy củ. Quy củ và đạo lý đều là chết, đi thẳng về thẳng. Nhưng thế đạo sẽ khiến những đường thẳng này biến thành cong, thậm chí có một số đường kẻ trong lòng người, không chừng sẽ biến thành vòng tròn xiêu xiêu vẹo vẹo, đây gọi là vo tròn cho kín kẽ.

- Cho nên trên đời có rất nhiều người từng đọc sách, nhưng vẫn không nói đạo lý. Cũng có rất nhiều người một mình đưa ra quyết định, vẫn có thể sống rất tốt, bởi vì có thể tâm an tâm định, thậm chí ngược lại còn ít ràng buộc hơn những người tuân theo quy củ.

- Sống thế nào cứ dựa theo bản tâm, chỉ cần nhìn vào giống như có đạo lý, khiến mình sống một cách yên tâm thoải mái. Hoặc là mượn chuyện này che giấu, để cho mình sống tốt hơn. Tam giáo và các trường phái học thuật có nhiều sách như vậy, tùy tiện tìm mấy câu trong sách, tạm thời mượn dùng một ít đạo lý mà mình cần là được, có gì khó khăn.

Chu Liễm thở dài.

Lão lại ngồi bên cạnh Trần Bình An, để bầu rượu bất giác uống đã hết xuống, hai nắm tay chống lên đầu gối. Lão già gầy gò thân hình lom khom có phần thương cảm.

Những lời tâm huyết này, nếu Trần Bình An nói với Tùy Hữu Biên, Ngụy Tiện và Lư Bạch Tượng, có lẽ ba người sẽ không quá để tâm. Tùy Hữu Biên kiếm tâm trong vắt, chuyên chú vào kiếm. Ngụy Tiện là vạn nhân địch sa trường, ngồi trên ghế rồng. Lư Bạch Tượng lại là thủy tổ khai sơn Ma giáo ở đất lành Ngẫu Hoa. Thực ra đều không... thú vị bằng nói với Chu Liễm.

Chu Liễm nhìn như vô tâm, chuyện lớn chuyện nhỏ đều xem là việc không quan trọng, trước giờ không để trong lòng. Nhưng trong bốn người ở đất lành Ngẫu Hoa, thực ra lão mới là người đã thấy qua muôn vẻ nhân gian nhiều nhất.

Sinh ra trong nhà hào phiệt nhiều đời giàu có, nếm trải mùi vị phú quý trên đời, từng đến gần đế vương tướng soái công khanh. Từ nhỏ thiên phú tập võ phi phàm, đã sớm nổi bật trên võ đạo. Nhưng vẫn làm theo ý nguyện của gia tộc, tham dự khoa cử, dễ dàng lấy được nhị giáp (tiến sĩ). Đó còn là do một trưởng bối nhiều đời thân thiết làm quan chủ khảo, cũng là một vị trọng thần trung tâm, đã cố ý hạ thấp thứ bậc của Chu Liễm, nếu không thì không phải trạng nguyên cũng là bảng nhãn.

Lúc ấy Chu Liễm chính là nhân tài nổi danh nhất kinh thành. Một bức thư pháp, một bài văn chương, một lần du xuân tùy ý, không biết đã khiến bao nhiêu cô gái thế gia động tâm. Kết quả sau khi làm quan nhàn nhã thanh cao được mấy năm, Chu Liễm lại tìm một lý do, một mình chạy đi du học vạn dặm. Thật ra là du sơn ngoạn thủy, phủi mông lăn lộn giang hồ.

Cứ xông pha như vậy, một công tử cao quý vốn không chịu gò bó, lại bỗng nhiên trở thành người đứng đầu thiên hạ, cũng trở chướng ngại trong lòng vô số tiên tử võ lâm, nữ hiệp giang hồ.

Sau đó các nước hỗn chiến, non sông tan vỡ. Chu Liễm rời khỏi giang hồ trở về gia tộc, dấn thân vào sa trường, trở thành một nho tướng xuất thế ngang trời. Sáu năm chinh chiến, Chu Liễm chỉ dùng binh pháp chứ không dựa vào võ học, ngăn cơn sóng dữ, chống đỡ một tòa nhà nghiêng ngả nhiều năm. Có điều theo xu thế tất yếu, cho dù sau đó Chu Liễm đã dốc lòng phụ tá một hoàng tử mấy năm, tự tay chủ trì triều chính, vẫn không thay đổi được kết cục ngai vàng đứt đoạn.

Cuối cùng sau khi thu xếp cho gia tộc xong, Chu Liễm một lần nữa trở về giang hồ, vẫn luôn một thân một mình.

Theo như Chu Liễm nói, khi lão bốn năm chục tuổi vẫn phong lưu phóng khoáng, mùi vị rượu mạnh trên người một nam nhân già, vẫn là “Chu lang” trong lòng của vô số thiếu nữ.

Trần Bình An nói:

- Kế tiếp chúng ta sẽ đi qua một phủ đệ do nữ quỷ trấn giữ, có treo tấm biển “Tú Thủy Cao Phong”. Ta dự định chỉ dẫn theo ngươi, để Thạch Nhu và Bùi Tiền vòng qua dãy núi kia, đi tới một nơi gọi là trấn Hồng Chúc chờ chúng ta.

Chu Liễm nóng lòng muốn thử, cười hỏi:

- Ừm, lúc trước thiếu gia đã nhắc tới chuyện này, có điều khi đó không nói kỹ. Bây giờ xem ra là có nguy hiểm, nhưng không phải là quá nguy hiểm?

Trần Bình An gật đầu:

- Phủ đệ kia có một nữ quỷ áo cưới. Năm xưa ta và bọn Bảo Bình đi qua, có một chút hiềm khích, cho nên muốn kết thúc một lần.

Chu Liễm sực tỉnh nói:

- Chẳng trách gần đây thiếu gia lại tìm đến Thạch Nhu, hỏi thăm một số pháp thuật bản mệnh của loài thuộc âm vật ma quỷ. Còn đi rồi lại dừng, là để bảo dưỡng tinh thần, vẽ ra nhiều bùa chú giấy vàng như vậy.

Trần Bình An đột nhiên giơ tay lên:

- Im lặng.

Chu Liễm ủ rũ, không hổ là thiếu gia, lại hiểu rõ mình như vậy.

Lần trước không hỏi được thiếu gia xem dáng vẻ của nữ quỷ áo cưới là đẹp hay xấu, là mập hay gầy, trong lòng Chu Liễm vẫn luôn ngứa ngáy. Dù sao ở đất lành Ngẫu Hoa, cũng không có nữ quỷ xinh đẹp dùng phần mộ làm nhà yêu thích mình, đến thế giới Hạo Nhiên rồi há có thể bỏ lỡ?

Có điều vị thủy thần nương nương sông Bạch Hộc kia và Thạch Nhu, một thần linh và một nữ quỷ, hình như đều không để ý tới mình. Chu Liễm dụi dụi cằm, tức tối nói:

- Thế nào, nữ nhân ở đây, dù là quỷ hay thần, đều thích trông mặt mà bắt hình dong sao?

Trần Bình An cầm hồ lô nuôi kiếm lên:

- Đi đây..

Chu Liễm liếc nhìn bình rượu bên chân, vẻ mặt đau khổ nói:

- Thiếu gia, bình rượu của ta cạn rồi.

Lão mặt dày xoa xoa tay:

- Thiếu gia, không cần lo lắng cho tửu lượng của lão nô, theo như cách nói của Bùi Tiền là không thành vấn đề. Thêm một bình chỉ là giải khát, hai bình thì hơi say, ba bình là hài lòng rồi.

Trần Bình An cười ha hả, há miệng lắc đầu, làm động tác hít hơi, sau đó quay đầu, giống như cười trên nỗi đau của người khác nói:

- Uống không khí đi.

Chu Liễm kìm nén cả buổi, dự định làm trung thần can gián một lần, có chết cũng không làm gian nịnh nữa, cả người đầy chính khí nói:

- Thiếu gia, chuyện cười mà không buồn cười như vậy, lão nô thật sự rất khó nịnh hót.

Trần Bình An tâm ý khẽ động, từ trong vật một thước lấy ra một bình rượu, ném cho Chu Liễm, hỏi:

- Chu Liễm, ngươi cảm thấy ta là người thế nào?

Chu Liễm chụp lấy bình rượu, không cần nghĩ ngợi nói:

- Người tốt.

Trần Bình An cười nói:

- Rượu này cho ngươi không uổng.

Chu Liễm lắc đầu nói:

- Cho dù không có bình rượu này, ta cũng sẽ nói như vậy.

Trần Bình An lẩm bẩm nói:

- Ta chính là người tốt rồi à.

Chu Liễm thoải mái cười lớn:

- Thiếu gia cứ xem như ta đang nịnh hót, đừng tin là thật. Uống rượu, uống rượu!

Một lão già xuất thân từ gia đình quyền quý, một thanh niên xuất thân từ ngõ hẹp quê mùa, thực ra hai người đều không quan tâm tới phân chia chủ tớ, chậm rãi uống rượu ngon bên vách núi.

Chu Liễm lau miệng, đột nhiên nói:

- Thiếu gia, lão nô hát cho ngài nghe một ca khúc quê nhà nhé?

Trần Bình An gật đầu nói:

- Được.

Chu Liễm vội vàng nhấp một ngụm rượu, thấm ướt cổ họng, sau đó mới cất tiếng ngâm nga, gật gù đắc ý. Đó là tiếng phổ thông của một triều đình đã sụp đổ ở đất lành Ngẫu Hoa.

Trần Bình An dĩ nhiên nghe không hiểu, có điều Chu Liễm ngâm nga một cách thong thả say sưa, cho dù không biết nội dung, hắn vẫn nghe ra được một phong vị khác.

Sau khi hát xong một đoạn, Chu Liễm hỏi:

- Thiếu gia, thế nào?

Trần Bình An gật đầu nói:

- Không tệ, không tệ.

Chu Liễm lắc lư bầu rượu chỉ còn một nửa:

- Nếu thiếu gia có thể ban thưởng thêm một bình, lão nô sẽ hát bằng tiếng phổ thông Đại Ly.

Trần Bình An không chần chừ, lập tức ném cho Chu Liễm một bình.

Chu Liễm đặt bình rượu kia sang một bên, nhẹ giọng ngâm nga:

- Đêm xuân ánh nến như mắt người, thấy nương tử kia cởi khuy áo, ngón tay như hẹ vê dây lưng, ngực mềm trắng nõn như đỉnh núi. Da bụng mềm mại, đáng tiếc ánh nến không nhìn thấy. Sống lưng trơn nhẵn eo bó lại, đeo quả bầu lớn. Tiểu nương tử à, nhớ nhung kẻ phụ lòng đi xa không về, trái tim như nai nhỏ đâm đầu, tâm can có ngàn nút thắt... Nương tử xoay eo quay đầu nhìn hai gối, tay che đỉnh núi sinh lòng ai oán. Một khắc đã đáng giá ngàn vàng, vậy ai tới kiếm vạn lượng tiền đây?

Chu Liễm dừng lại, uống một hớp rượu, cảm thấy khá thỏa chí.

Trần Bình An hỏi:

- Vậy là xong rồi?

Chu Liễm rất bất ngờ, sững sốt nói:

- Thiếu gia không định đánh ta sao?

Trần Bình An cười nhạo nói:

- Đi qua nhiều đường giang hồ như vậy, ta đã nhìn thấy những cảnh đời lớn, thế này có tính là gì. Trước kia ở đường rồng đi dưới lòng đất, ta ngồi một chiếc thuyền tiên gia, trong khoang thuyền phía trên đầu có thần tiên đánh nhau không phân ngày đêm, ha ha.

Đây gọi là hiểu biết muộn màng, thực ra vẫn phải quy công cho Chu Liễm, đương nhiên còn có dòng sông thời gian dài đằng đẵng ở đất lành Ngẫu Hoa.

Chu Liễm nói:

- Kể nghe xem?

Trần Bình An cười híp mắt nói:

- Có thể, nhưng trước tiên phải trả bình rượu kia cho ta.

Chu Liễm do dự một thoáng, vẫn đưa bình rượu cho Trần Bình An.

Trần Bình An cất vào vật một thước, sau đó nói:

- Đó thật là từng trận chém giết oanh liệt rung động tâm can.

Chu Liễm chờ cả buổi, vẫn không đợi được đoạn sau:

- Hết rồi?

Trần Bình An đứng lên:

- Nếu không thì sao?

Chu Liễm vội vàng đứng dậy, đuổi theo Trần Bình An:

- Thiếu gia, trả rượu cho ta! Chỉ có mấy chữ đáng thương như vậy, nói cũng như không nói, không đáng giá một bình rượu.

Trần Bình An không để ý tới Chu Liễm, lộn người một cái trên đường núi hiểm trở, dùng thế trời đất trồng chuối mà đi.

Chu Liễm đứng tại chỗ, phiền muộn không thôi. Đột nhiên lão quay đầu nhìn về Thạch Nhu đang tĩnh tọa tu hành, nhếch miệng cười một tiếng.

Thạch Nhu mở mắt ra, tức giận nói:

- Cút xa một chút!

Chu Liễm giơ tay lên, ngón tay xếp thành hình hoa lan, khẽ vung về phía Thạch Nhu:

- Đáng ghét.

Thạch Nhu cảm thấy buồn nôn.

Sau khi thoáng nhìn, cô bỗng ngây người như phỗng. Hóa ra một ngón tay của Chu Liễm ấn vào nơi tóc mai, đã làm hai động tác. Đó là một động tác kéo xé, cùng với một động tác lau vuốt, giữa hai động tác có dừng lại một lúc.

Lão già nhếch miệng với Thạch Nhu, sau đó xoay người, hai tay đặt sau lưng, cúi mình đi từ từ, bắt đầu một mình tản bộ trong màn đêm. Chỉ để lại một nữ quỷ xương khô năm xưa, giống như vừa nhìn thấy quỷ.

Chu Liễm phía xa tấm tắc nói:

- Không thú vị.

---------

Đi hết đường núi hiểm trở, băng qua vùng biên giới giữa nước Nam Uyển và vương triều Đại Ly. Tại một dãy núi cao liên miên, hai người Trần Bình An và Chu Liễm đi trên đường núi.

Thạch Nhu đã dẫn Bùi Tiền đi đường vòng, dọc theo sông Tú Hoa đi đến trấn Hồng Chúc, hai bên sẽ gặp nhau ở đó. Có điều Trần Bình An bảo Thạch Nhu cõng Bùi Tiền, có thể thi triển thần thông, cho nên nếu không có gì bất ngờ, Thạch Nhu và Bùi Tiền sẽ đến trấn Hồng Chúc sớm hơn.

Trần Bình An mỉm cười kể lại một chuyện cũ năm xưa. Khi đó cũng trên con đường núi này, hắn đã gặp được ba thầy trò. Trong đó có một thiếu niên chân thọt, cầm phướn gọi hồn cũ rách có dòng chữ “hàng yêu bắt quỷ, trừ ma vệ đạo”. Kết quả bọn họ lại thành người cùng hội cùng thuyền, đều bị nữ quỷ áo cưới kia bắt tới phủ đệ có treo vô số đèn lồng đỏ chót.

May mà cuối cùng hai bên đều bình yên vô sự. Lúc chia tay, lão đạo sĩ giản dị còn tặng cho một tấm Sưu Sơn Đồ tổ truyền của sư môn. Sau đó ba thầy trò đã đi qua quận Long Tuyền, nhưng không ở lại trấn nhỏ. Bọn họ đã gặp Nguyễn Tú cô nương ở cửa tiệm ngõ Kỵ Long, cuối cùng tiếp tục đi lên phía bắc tới kinh thành Đại Ly, nói là muốn đến đó thử vận may.

Cố ý lựa chọn chiều hôm để lên núi, sau khi đi tới đoạn đường nhỏ giữa núi năm xưa bị quỷ che mắt, Trần Bình An dừng bước nhìn quanh, không thấy có gì khác thường.

Trần Bình An đeo Kiếm Tiên và hòm trúc, cảm thấy mình dù sao cũng giống như nửa người đọc sách. Có điều nữ quỷ áo cưới kia không hề có động tĩnh, chuyện này cũng bình thường. Năm xưa Ngụy Tấn miếu Phong Tuyết dùng một kiếm phá vỡ màn trời, lại có hào hiệp Hứa Nhược ra trận, chắc hẳn nữ quỷ áo cưới đã chịu thiệt thòi, hôm nay không dám tùy tiện tàn hại người đọc sách qua đường nữa.

Trần Bình An ngẫm nghĩ, nói với Chu Liễm:

- Ngươi bay lên trời cao, xem thử có thể nhìn thấy phủ đệ kia không. Có điều ta đoán rằng khả năng không lớn, nhất định sẽ có pháp thuật che mắt.

Chu Liễm bay lên, võ phu cảnh giới Viễn Du chính là như vậy, trời đất bốn phương đều có thể đi lại.

Chốc lát sau, Chu Liễm trở về đường nhỏ, lắc đầu nói:

- Quả thật nhìn không thấy, phải lãng phí hai lá bùa của thiếu gia rồi.

Trần Bình An mỉm cười lấy ra hai lá bùa, đó là bùa dương khí khêu đèn và bùa phá chướng núi sông, đều là vẽ từ giấy vàng trong xấp giấy bùa mà Lý Hi Thánh tặng.

Trần Bình An dùng linh khí tích góp từ kinh huyệt có chứa văn mật màu vàng trong cơ thể, trút vào bùa dương khí khêu đèn, hiện ra ngọn lửa rất nhỏ.

Hắn lướt lên đầu cành trong rừng cây, lượn một vòng, cẩn thận quan sát tốc độ bốc cháy và kích thước ngọn lửa của bùa khêu đèn trên đầu ngón tay, cuối cùng xác định một phương hướng đại khái. Sau đó hắn dựa vào chỉ dẫn của bùa khêu đèn, đi tìm vách chắn núi sông của phủ đệ kia, giống như người thường đốt đèn đi ban đêm, dùng đèn lồng trong tay chiếu sáng con đường.

Cuối cùng Trần Bình An đi tới trước một vách núi, ngọn lửa bỗng nhiên bùng lên. Hắn rung cổ tay, rót đầy linh khí vào mật bùa, bùa phá chướng núi sông lập tức bừng sáng. Hắn dán lá bùa này lên vách núi, cảnh tượng trước mắt theo đó nhanh chóng biến hóa. Vách núi giống như tuyết đọng gặp lửa, nhanh chóng tan rã, xuất hiện một lỗ thủng lớn chừng bàn tay. Xuyên thấu qua lỗ thủng, có thể nhìn thấy bên trong là một con đường hẹp giữa khe núi âm khí dày đặc, không ngừng có khí tức âm tà tràn ra ngoài.

Đợi đến khi bùa phá chướng núi sông bốc cháy gần hết, lỗ thủng đã biến thành lớn như cửa viện. Trần Bình An và Chu Liễm bước vào trong đó.

Trong khe núi cổ thụ chọc trời, Trần Bình An vẫn cầm lá bùa dương khí khêu đèn còn lại hơn nửa, dẫn theo Chu Liễm lướt về phía trước.

Chu Liễm chân không chạm đất, theo sau Trần Bình An.

Trần Bình An không nói kỹ về ân oán với nữ quỷ áo cưới Sở phu nhân, nhưng trước kia Chu Liễm chưa từng nhìn thấy Trần Bình An lại cố chấp với một “chuyện nhỏ” như vậy.

Vì muốn gặp Sở phu nhân kia, trước đó Trần Bình An đã làm rất nhiều an bài và thủ đoạn. Chu Liễm đã từng cùng Trần Bình An trải qua biến cố ở thành Lão Long, cảm thấy khi ở tiệm thuốc Khôi Trần, Trần Bình An cũng rất cẩn thận chặt chẽ, cân nhắc tất cả chuyện lớn chuyện nhỏ. Hai lần tuy tương tự nhưng lại không hoàn toàn tương đồng.

Chẳng hạn Trần Bình An giống như đã chờ đợi ngày này rất lâu, khi ngày hôm nay thật sự đến, tâm tính của hắn lại khá kỳ lạ. Giống như... thế quyền hình dáng con vượn của Chu Liễm lão, mỗi lần đại chiến, trước khi ra tay đều phải cúi người co mình, chứ không giống như võ phu thuần túy bình thường khí thế dâng trào, quyền ý trút ra.

Tốc độ cháy của bùa dương khí khêu đèn càng nhanh. Khi một chút tro tàn cuối cùng rơi xuống, hai người cuối cùng đã đứng trên một quảng trường. Trước mắt chính là phủ đệ uy nghiêm có treo tấm biển “Tú Thủy Cao Phong”, giống như tiên nhân chấp bút, ngoài cửa có hai pho tượng sư tử đá lớn.

Trần Bình An nheo mắt lại, ngẩng đầu nhìn tấm biển kia. Từng có nữ quỷ mặc một bộ áo cưới đỏ tươi lơ lửng ở đó.

Cô si tình, đã từng là quỷ vật lương thiện, vẫn luôn có đạo lý của mình. Nghe nói năm xưa có một người đọc sách đi đường ban đêm, lớn tiếng ngâm nga thơ của thánh hiền trên đường núi, nhằm để tăng thêm can đảm cho mình, bị cô nhìn thấy. Người đọc sách và nữ quỷ, hai người âm dương khác biệt, nhưng vẫn tương thân tương ái. Cô vẫn cam tâm tình nguyện mặc bộ áo cưới đỏ kia.

Khóe miệng Trần Bình An nhếch lên. Đạo lý không phân biệt thân sơ, đây là do chính hắn nói. Người không nói đạo lý, mặc cho ngươi vui vẻ, sống tốt như thế nào, đều là con đường tự mình đi. Nhưng một ngày nào đó gặp phải người nói đạo lý, nắm tay lại cứng hơn ngươi, vậy thì đời sau đầu thai cho tốt, đây cũng là do chính hắn nói.

Trần Bình An cứ đứng ở đó như vậy. Chu Liễm không nhìn được quay đầu.

Ngay cả võ phu cảnh giới Viễn Du như Chu Liễm, cũng cảm nhận được khí thế khác thường trên người Trần Bình An. Đây là dấu hiệu của võ phu thuần túy cảnh giới thứ năm đại viên mãn? Giống như trăng sáng trên trời vậy.

Nhưng như thế cũng chưa tính là gì, bởi vì chuyện này vẫn nằm trong phạm trù võ học. Chu Liễm kinh ngạc là vì tâm cảnh và khí thế mà Trần Bình An thể hiện ra ngoài. Vầng trăng sáng kia giống như một con giao long ngậm ly châu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.