Bốn người Tiêu Loan phu nhân ngồi xuống, quả nhiên là vị trí ở sát ngưỡng cửa phòng Tuyết Mang, thích hợp thưởng thức cảnh đêm ngoài cửa. Mà tỳ nữ bên cạnh Tiêu Loan phu nhân, trong địa bàn tám trăm dặm sông Bạch Hộc, được tất cả yêu tinh sông núi kính xưng một tiếng tiểu thủy thần. Phủ Tử Dương lại không sắp xếp một một chỗ ngồi nào cho cô. Tỳ nữ đành phải đứng sau người Tiêu Loan phu nhân, mặt lạnh như sương.
Từ sau khi chết đuối trở thành quỷ nước, trong hai trăm năm, cô từng bước được Tiêu Loan phu nhân đề bạt thành tuần tra sứ của phủ thủy thần sông Bạch Hộc. Tất cả tu sĩ năm cảnh giới thấp và yêu tinh quỷ quái làm loạn trong địa bàn, cô đều có thể chém trước tấu sau, chưa từng chịu sỉ nhục lớn như vậy. Lần này thăm viếng phủ Tử Dương, xem như thể diện hai trăm năm qua tích góp được đều ném xuống đất, dù sao ở phủ Tử Dương này cũng đừng mơ nhặt lên được.
May mà cô đi theo bên cạnh Tiêu Loan phu nhân, đã nghe quen tai nhìn quen mắt, biết được nặng nhẹ. Không cần phu nhân nhắc nhở chú ý nơi chốn, cô cũng đã sớm cúi đầu yên lặng, cố gắng khiến cho vẻ mặt của mình tự nhiên hơn, không dám lộ vẻ bất mãn.
Lúc trước phu nhân và phủ chủ đương nhiệm Hoàng Chử bàn bạc đại sự xong, tâm tình của phu nhân cũng không nhẹ nhõm lắm. Phu nhân đã nhắc nhở bốn người bọn họ, trước khi ngồi thuyền trở về phủ giang thần thì còn có biến số, xin mọi người hãy nhẫn nhịn.
Khi đó Tiêu Loan phu nhân khá áy náy, vẻ mặt cay đắng, trong lời nói mang theo một chút khẩn cầu. Tỳ nữ thấy vậy đau xót không thôi, thiếu chút nữa rơi lệ.
Lúc này Tiêu Loan phu nhân từ dung mạo, trang phục đến dáng ngồi, gần như không có khuyết điểm nào, chỉ là ánh mắt hơi ảm đạm mờ mịt.
Cô trấn giữ sông Bạch Hộc, không ngừng chia rẽ và lôi kéo, đã mở rộng sông Bạch Hộc vốn chỉ sáu trăm dặm lên gần chín trăm dặm, quyền hành còn lớn hơn quan tổng đốc của triều đình thế tục. Cô còn có quan hệ thân cận với rất nhiều tiên sư gia phả của nước Hoàng Đình, cùng với những đại tông sư võ đạo giang hồ như Tôn Đăng Tiên, dĩ nhiên không phải chỉ dựa vào đánh đánh giết giết.
Trong hai nhóm người, cô là người đầu tiên bước vào phòng tiệc. Trong phòng đầy ắp khách quý, thần tiên tụ tập, chỉ chừa lại hai khoảng trống. Khách đến từ phủ thủy thần sông Bạch Hộc giống như cô, đã sớm được thông báo là vị trí mát mẻ ở gần ngưỡng cửa. Như vậy mấy chỗ ngồi cao quý nhất bên tay trái dưới chủ vị là để cho ai, Tiêu Loan phu nhân vừa nhìn đã biết.
Ngô Ý lười nhác ngồi trên chủ vị, lão tổ khai sơn phủ Tử Dương này cũng không thèm nhìn mặt Tiêu Loan phu nhân một lần. Nhưng khi thấy Trần Bình An đi vào phòng Tuyết Mang, Ngô Ý lại tươi cười đứng dậy, bước xuống bậc thềm đi về phía nhóm người Trần Bình An.
Cô kéo cánh tay Trần Bình An, cười lớn nói:
- Trần công tử chưa tới phòng Tuyết Mang, chúng ta cũng không dám tự tiện mở tiệc đưa thức ăn lên.
Quyền ý trên người Trần Bình An đã sớm hình thành tự nhiên, cánh tay bỗng nhiên bị một cô gái xem như xa lạ kéo lấy, lần đầu tiên thân thể hơi cứng ngắc. Nhưng dưới con mắt mọi người, hắn không tiện giãy ra khỏi động tác thân mật của Ngô Ý, thật sự là giày vò.
Các đại tu sĩ của phủ Tử Dương gồm cả phủ chủ Hoàng Chử, tâm thần đều dao động bất định, cảm thấy người trẻ tuổi họ Trần kia có thể là tình nhân của lão tổ... Nhưng khả năng này không lớn, dù sao từ khi lão tổ sáng lập phủ Tử Dương đến nay, vẫn chưa từng có đạo lữ. Lão tổ vốn say mê đại đạo, không hề có cảm giác với nhi nữ tình trường.
Hay là một hoàng thân quốc thích của họ Tống Đại Ly du lịch đến đây? Bằng không đủ loại biểu hiện của lão tổ Ngô Ý trong bữa tiệc lần này, thật sự quá kỳ lạ khác thường.
May mắn sau khi đưa Trần Bình An tới chỗ ngồi, Ngô Ý lại thản nhiên buông tay ra, đi về phía chủ vị ngồi xuống. Cô vẫn thể hiện sự xem trọng với Trần Bình An, cao giọng nói:
- Trần công tử, phủ Tử Dương chúng ta không nói đến cái khác, nhưng rượu giao long thèm thuồng này danh chấn bốn phương, tuyệt đối không phải là từ ngữ khoe khoang. Ngay cả một vị hoàng đế lão nhi của họ Cao Dực Dương Đại Tùy, cũng từng lén lút nhờ họ Hồng nước Hoàng Đình, mỗi năm xin phủ Tử Dương chúng ta sáu mươi vò.
- Hiện giờ rượu đã sẵn sàng trên bàn, uống hết rồi sẽ có tôi tớ bưng lên, sẽ không để bất kỳ người nào chén rượu trống không. Chư vị cứ uống thoải mái, tối nay chúng ta không say không về.
Mấy chục nữ tu sĩ trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp của phủ Tử Dương, đảm nhiệm nha hoàn bưng rượu đưa thức ăn. Bọn họ mặc áo màu mới tinh gọn gàng, từ hai bên phòng Tuyết Mang tràn ra, giống như bướm màu tung tăng, vô cùng rực rỡ.
Ngô Ý dẫn đầu đứng lên giơ chén:
- Chén rượu thứ nhất này, kính Trần công tử ghé bước đến phủ Tử Dương ta, thật là vinh hạnh!
Mọi người cũng đứng dậy theo, giơ chén rượu mời Trần Bình An.
Tại nước Hoàng Đình, đây là thể diện rất lớn. Ngay cả hoàng đế họ Hồng tự mình tới cung Tử Khí, cũng chưa chắc có thể khiến Ngô Ý nói ra những lời như vậy.
Sau khi nhóm người Trần Bình An vào chỗ, Tôn Đăng Tiên nhất thời vẫn chưa hoàn hồn, ngơ ngác ngồi yên tại chỗ. May mà bị bằng hữu đá một cái, lúc này hắn mới vội vàng đứng dậy.
Trần Bình An đành phải cảm ơn một tiếng, uống cạn một chén.
Trên chiếc bàn xinh xắn nhất trước người Bùi Tiền, cũng đặt hai bình rượu giao long thèm thuồng. Có điều phủ Tử Dương rất chu đáo, đã sớm chuẩn bị cho tiểu nha đầu một bình nước trái cây lên men ngọt mát. Bùi Tiền cũng đứng dậy theo, bưng chén rất vui vẻ.
Phủ Tử Dương đúng là một nơi tốt.
Bùi Tiền hạ quyết tâm, sau này cô nhất định phải nhắc nhở sư phụ, quấy rầy lỗ tai, bảo sư phụ thường xuyên tới phủ Tử Dương làm khách. Ngô Ý kia mặc dù dáng dấp không tính là xinh đẹp, kém hơn Hoàng Đình và Diêu Cận Chi rất nhiều, nhưng con người tốt, đãi khách nhiệt tình, đúng là không tìm được khuyết điểm. Dù sao cũng không phải bảo sư phụ cưới về nhà làm sư nương của cô, dung mạo gì đó cũng không quan trọng.
Sau đó Ngô Ý cũng không dán mắt vào Trần Bình An quá nhiều, chỉ giống như tiệc rượu thịnh soạn của tiên gia trên núi bình thường.
Yến tiệc linh đình, đủ loại của ngon vật lạ, sơn hào hải vị, được những nữ tu sĩ trẻ tuổi dáng người uyển chuyển như bướm màu bưng lên phòng Tuyết Mang.
Phủ chủ Hoàng Chử không hổ là người đứng thứ hai ở phủ Tử Dương, phụ trách xuất đầu lộ diện, thật là một người biết nói chuyện. Hắn dẫn đầu mời rượu Ngô Ý, lời lẽ bay bổng khiến cho cả phòng hoan hô.
Ngô Ý không nói nhiều, nhưng so với những bữa tiệc trước đây của phủ Tử Dương, tối nay cô đã bình dị gần gũi hơn nhiều, có thể nói là trước sau khác biệt. Cô còn chủ động nhắc đến mấy chuyện lý thú trên núi, mọi người của phủ Tử Dương dĩ nhiên đều cất tiếng cười.
Thực ra tính tình của Ngô Ý vốn nghiêm túc. Nếu đổi thành Hoàng Chử nói những chuyện kia, có lẽ không thua gì tiên sinh kể chuyện. Nhưng từ miệng Ngô Ý nói ra, Trần Bình An nghe thật sự không cảm thấy buồn cười. Còn những tiếng cười nói vui vẻ trong phòng Tuyết Mang, quả là ánh mắt người nào cũng chân thành, nụ cười tự nhiên. Đây đại khái cũng xem là giang hồ đúng không.
Thực ra lần đầu tiên Trần Bình An có cảm xúc này, đó là ở đất lành Ngẫu Hoa hư vô mờ mịt kia. Sau khi đại chiến hạ màn, hắn đã gặp được hoàng đế nước Nam Uyển ở quán rượu.
Tiêu Loan phu nhân tay cầm chén rượu, chậm rãi đứng dậy. Mọi người đều hiểu ngầm, lập tức dừng nói chuyện, nhất thời không khí yên lặng như tờ.
Tiêu Loan phu nhân mỉm cười nói:
- Tiêu Loan thay mặt phủ thủy thần sông Bạch Hộc, kính chân quân lão tổ một chén rượu.
Ngô Ý làm như không nghe thấy, nhưng ánh mắt lại dừng ở trên người Tiêu Loan phu nhân. Thái độ này rõ ràng là không muốn nể mặt phủ thủy thần sông Bạch Hộc, Tiêu Loan ngươi đừng mơ kiếm được một chút thể diện ở phủ Tử Dương.
Tôn Đăng Tiên thiếu chút nữa giận đến nổ ngực, hai tay nắm chặt đặt trên bàn, cả người run rẩy.
Ngô Ý không biết vô tình hay cố ý, khóe mắt liếc nhìn Trần Bình An. Trần Bình An thì quay đầu thấp giọng nói chuyện với Bùi Tiền, hình như đang khuyên bảo nha đầu này làm khách ở nhà người khác, nhất định phải ăn xem nồi ngồi xem hướng, không được đắc ý vênh váo. Nước trái cây lên men cũng không phải là rượu, không thể kiếm cớ uống say mặc kệ mọi chuyện. Bùi Tiền thẳng lưng, gật gù cười hì hì nói “bíết rồi, biết rồi”, kết quả bị Trần Bình An gõ đầu một cái.
Ngô Ý thấy Trần Bình An không muốn xen vào, liền nhanh chóng dời mắt đi, ngáp một cái. Một tay cô đậy nắp bình rượu giao long thèm thuồng đặc chế, khẽ lắc lư, tay kia nâng cằm, uể oải hỏi:
- Sông Bạch Hộc? Ở đâu vậy?
Sau đó cô quay đầu nhìn Hoàng Chử, hỏi:
- Cách phủ Tử Dương chúng ta bao xa?
Hoàng Chử vội vàng đứng dậy cung kính trả lời:
- Bẩm lão tổ tông, phủ thủy thần sông Bạch Hộc này chỉ cách phủ Tử Dương chúng ta một sông Thiết Khoán, ba trăm dặm đường thủy.
Ngô Ý ra vẻ bừng tỉnh:
- Vậy cũng không xa.
Không xa, xem như là hàng xóm, tục ngữ dân gian có câu “bà con xa không bằng láng giềng gần”. Đối với tiên sư gia phả và thần linh núi sông, ba trăm dặm chỉ là một đoạn đường trong nháy mắt đã tới, giống như người thường sau khi ăn xong tản bộ mà thôi. Đã như vậy, trong mấy trăm năm qua, phủ thủy thần sông Bạch Hộc lại thể hiện thái độ giống như cả đời không qua lại với phủ Tử Dương. Rơi vào trong mắt Ngô Ý, chẳng khác nào Tiêu Loan phu nhân đang khiêu khích.
Nhưng trong chuyện này Ngô Ý cũng có tính toán của riêng mình, mới để mặc cho phủ thủy thần sông Bạch Hộc thoải mái mở rộng lãnh thổ, cũng không bảo tu sĩ phủ Tử Dương và miếu Tích Hương sông Thiết Khoán ngăn cản.
Phòng Tuyết Mang vốn hòa thuận vui vẻ, trong nháy mắt lại tràn đầy căng thẳng.
Tiêu Loan phu nhân dùng hai tay bưng chén rượu trước người, nụ cười điềm tĩnh trên gương mặt xinh đẹp vẫn không thay đổi:
- Mong Động Linh chân quân thứ tội, vậy Tiêu Loan ta sẽ tự phạt một ly.
Lúc Tiêu Loan phu nhân giơ tay lên, Ngô Ý đột nhiên vươn tay ra, ấn hờ mấy cái:
- Tiêu Loan, phủ Tử Dương nho nhỏ, nào xứng với rượu phạt của một vị thần sông chính thức. Hoàng Chử, ngươi làm phủ chủ thế nào vậy, Tiêu Loan người ta không tới thăm viếng, ngươi cũng không biết chủ động đến phủ thủy thần sao? Muốn vị giang thần phu nhân này chủ động tới gặp ngươi à? Ta thấy ngươi làm phủ chủ, dáng vẻ kiêu ngạo có thể sánh ngang với hoàng đế họ Hồng rồi. Còn ngẩn ra đó làm gì, mau chủ động kính giang thần phu nhân một chén rượu. Thôi bỏ đi, Hoàng Chử ngươi tự phạt ba chén là được rồi.
Hoàng Chử không chần chừ, nhìn về Tiêu Loan phu nhân, liên tục uống ba chén.
Không khí trong phòng Tuyết Mang rất nghiêm túc, có thể nghe được tiếng kim rơi.
Tiêu Loan vẫn luôn bưng chén rượu không có cơ hội uống. Cô khom lưng để chén rượu xuống, sau đó có một hành động kỳ lạ. Cô đi sang bàn của ông lão và Tôn Đăng Tiên ở bên cạnh, xách hai vò rượu đặt trước người mình, ba vò rượu xếp thành hàng ngang.
Cô xách một vò trong đó lên, mở nắp đất sét ra, sau đó ôm vò rượu nặng đến ba cân, nói với Ngô Ý:
- Phủ thủy thần Sông Bạch Hộc đã nhận ba chén rượu mời của Hoàng phủ chủ, đây là phủ Tử Dương đại nhân có đại lượng, không so đo với một nữ nhân như Tiêu Loan ta. Nhưng ta cũng muốn uống ba vò rượu phạt, nhận lỗi với Động Linh chân quân, đồng thời chúc chân quân sớm ngày bước vào năm cảnh giới cao, phủ Tử Dương khai tông.
Kế tiếp Tiêu Loan lại cố ý áp chế kim thân vận chuyển, giống như triệt tiêu đạo hạnh của thủy thần sông Bạch Hộc, tạm thời dùng thân thể võ phu thuần túy bình thường, uống một hơi cạn sạch ba vò rượu.
Sắc mặt Tiêu Loan ửng đỏ. Cô ba lần giơ vò rượu lên cao, ngẩng đầu uống rượu, khó tránh khỏi rượu chảy ra ngoài, khiến vạt áo trước ngực lễ phục cung đình hoa mỹ hơi thấm ướt. Cô quay đầu đi, đưa tay che miệng.
Bùi Tiền há hốc mồm, nhìn nữ nhân kiệt xuất hào khí tận mây phía xa. Nếu đổi thành mình, đừng nói là ba vò rượu, cho dù là một vò nước trái cây nhỏ, cô cũng không uống hết nổi.
Cô vội vàng sờ chén, rót cho mình một chén nước trái cây để an ủi.
Trần Bình An nhẹ giọng cười nói với Bùi Tiền:
- Như vậy là được rồi.
Ngô Ý một lần nữa quan sát Trần Bình An, nheo mắt lại. Sau đó quay sang nhìn thủy thần sông Bạch Hộc vẫn không dám ngồi xuống, gật đầu nói:
- Rượu mời uống rồi, rượu phạt cũng uống không ít, rất tốt. Không phải người một nhà thì không vào một cửa, sau này phủ thủy thần các ngươi và phủ Tử Dương chúng ta, xem như là nửa thân thích, vào dịp lễ tết nhớ đến thăm nhiều hơn. Có điều ta phải nhắc nhở Tiêu Loan phu nhân một tiếng, hôm nay ngươi có cơ hội như vậy, phải quy công cho Trần công tử. Không bày tỏ một chút sao?
Vị Tiêu Loan phu nhân kia rõ ràng đã tương đối khó chịu, hô hấp dồn dập, tạo thành cảnh tượng núi non nhấp nhô, nhưng vẫn cười nói:
- Nên như thế, vậy thì lại uống một vò. Giống như Động Linh chân quân nói, cơ hội hiếm hoi, không say không về. Giờ lành cảnh đẹp và rượu ngon hào kiệt, Tiêu Loan ta đều không dám phụ lòng. Chỉ hi vọng đến lúc đó nếu ta say rượu thất thố, chân quân đừng cười nhạo...
Trong lúc nói chuyện, Tiêu Loan lại xách một vò rượu, ngón tay mở nắp đã khẽ run lên.
Trần Bình An đứng dậy, tay cầm chén rượu, nhìn thủy thần nương nương sông Bạch Hộc tay nâng vò rượu, lại cúi đầu nhìn chén rượu của mình. Hắn đột nhiên quay đầu nhìn Ngô Ý trên chủ vị, cười nói:
- Chân quân, tửu lượng của ta bình thường, hay là ta và giang thần nương nương chỉ dùng chén uống rượu? Bằng không ta uống một chén rượu, giang thần nương nương lại uống một vò rượu, về tình về lý ta đều thất lễ. Tránh cho sau này có đến làm phiền phủ Tử Dương, lúc đi qua phủ thủy thần lại không dám thăm viếng thủy thần nương nương nữa.
Ánh mắt Ngô Ý thâm trầm, lắc bình rượu, cười nói:
- Trần công tử, chuyện này không thể được. Tiêu Loan kính ta ba vò rượu, lại chỉ uống một chén rượu với công tử, như vậy không hợp lý. Thế nào, Trần công tử nổi lòng thương hương tiếc ngọc rồi à? Nếu như vậy thì cũng vừa khéo, rượu làm mai mối, vị Tiêu Loan phu nhân này của chúng ta đã ở một mình nhiều năm, Trần công tử là rồng phượng trong đám người...
Trần Bình An vội vàng cắt ngang lời nói càng lúc càng đi xa của Ngô Ý, xách một vò rượu lên, mở nắp ra, giống như đang cầu xin Ngô Ý:
- Chân quân, nói không lại ngài, ta cũng nhận phạt. Nửa vò rượu phạt, còn lại nửa vò coi như là ta đáp lễ giang thần nương nương.
Ngô Ý bỗng nhiên cười lớn, thế là phòng Tuyết Mang lại vang lên tiếng cười thoải mái.
Trần Bình An nhìn chủ vị, uống một hơi hết nửa vò rượu, sau đó xoay người nhìn vị Tiêu Loan phu nhân kia, giơ nửa vò rượu còn lại lên cao:
- Kính giang thần nương nương.
Tiêu Loan phu nhân lại uống một hơi cạn sạch. Lần này cô không thể quan tâm tới dáng vẻ lễ nghĩa nữa, vội vàng ngồi xuống, quay đầu đi, dùng cánh tay che miệng.
Sau khi vở kịch qua đi, tiệc rượu lại trở nên náo nhiệt, những nữ tu sĩ áo màu không ngừng bận rộn. Đã có người rời khỏi chỗ ngồi, qua lại mời rượu lẫn nhau.
Dù sao lần này tu sĩ năm cảnh giới trung tề tụ, trong đó có không ít người từ động phủ tu đạo gần phủ đệ Tử Dương chạy tới. Hai cảnh giới Quan Hải và Long Môn, tu hành rất coi trọng nước chảy đá mòn. Loại người tu đạo này có thể nói là chân chính đi từ nông đến sâu, mười mấy năm thậm chí mấy chục năm không thấy mặt là chuyện bình thường. Nếu như đạt đến cảnh giới Nguyên Anh trong truyền thuyết, càng là yên lặng giống như rồng ẩn trong mây.
Tỳ nữ khom người, khẽ vỗ vào lưng Tiêu Loan phu nhân, kết quả lại bị Tiêu Loan chấn văng ra. Tỳ nữ vội vàng dừng tay, im như thóc.
Tiêu Loan phu nhân mắt say mơ màng, tư sắc càng xinh đẹp động lòng người, rực rỡ lóa mắt. Cô nhẹ giọng nói với Tôn Đăng Tiên:
- Đăng Tiên, không đi uống rượu với bằng hữu của ngươi sao?
Tôn Đăng Tiên lộ vẻ khó khăn.
Chẳng biết có phải do say rượu hay không, Tiêu Loan phu nhân lại không còn vẻ ung dung đoan chính giống như ngày thường, lúc này lại có một chút ngây thơ của thiếu nữ, ra vẻ đáng thương nhìn Tôn Đăng Tiên.
Tôn Đăng Tiên cảm thấy bất đắc dĩ. Đối với vị giang thần nương nương này, hắn chỉ có kính trọng mà không có ái mộ. Thế nhưng anh hùng hảo hán trên đời, nhìn thấy cảnh tượng mỹ nhân cau mày, sóng mắt lưu chuyển, mấy ai có thể giữ được ý chí sắt đá?
Tôn Đăng Tiên đành phải gật đầu, đứng dậy cầm chén, muốn đi tới chỗ Trần Bình An kính một chén rượu.
Tính tình của Tôn Đăng Tiên vốn ương ngạnh. Ban đầu hắn không biết Trần Bình An là quý nhân của phủ Tử Dương, là thượng khách mà lão tổ Ngô Ý muốn nịnh hót. Với hắn thì Trần Bình An chỉ là du hiệp trẻ tuổi cảnh giới thứ ba thứ tư trong ấn tượng năm xưa, mọi người tương phùng trong giang hồ, lại trùng phùng ở giang hồ. Nếu Trần Bình An không tới mời rượu, hắn cũng sẽ chủ động tìm Trần Bình An cụng chén, tán gẫu mấy câu. Nhưng lúc này hắn lại cảm thấy cả người không được tự nhiên, hoàn toàn không còn khí phách.
Có điều Tôn Đăng Tiên lại sững sốt. Chỉ thấy Trần Bình An áo trắng đeo kiếm đi tới trước người hắn, bên cạnh còn có một nha đầu đen nhẻm tung tăng đi theo.
Trần Bình An nói:
- Tôn đại hiệp, mời ngài một ly.
Tuy trước đó Tôn Đăng Tiên còn ngại ngùng, nhưng Trần Bình An người ta đã tới, hắn cũng cảm thấy cao hứng, mặt mũi vẻ vang. Chuyến đi tới phủ Tử Dương này rất ấm ức bực bội, hiếm hoi có một khoảng thời gian thoải mái như vậy. Tôn Đăng Tiên liền mỉm cười đứng đối diện với Trần Bình An, hai bên cụng chén, sau đó uống cạn.
Lúc cụng chén, Trần Bình An hạ thấp chén rượu một chút. Tôn Đăng Tiên cảm thấy không ổn lắm, cho nên cũng hạ thấp theo. Không ngờ Trần Bình An lại tiếp tục hạ thấp, lúc này Tôn Đăng Tiên mới bỏ qua.
Tối nay Tôn Đăng Tiên vốn một mình uống rượu giải sầu, cũng đã hơi say. Lúc này uống xong một chén rượu mời với Trần Bình An, một số lời nói đã đến bên miệng liền chạy ra ngoài:
- Trần Bình An, học được quy củ bàn rượu ở đâu vậy, thật là tục tằn. Hơn nữa ta cũng không xứng với lễ nghĩa này.
Tiêu Loan phu nhân đã đứng lên. Hai bằng hữu khác của phủ thủy thần, thấy Tôn Đăng Tiên không câu nệ tiểu tiết như vậy, cũng đều mỉm cười.
Ánh mắt Trần Bình An sáng ngời:
- Tôn đại hiệp, rất xứng đáng.
Tôn Đăng Tiên vui vẻ:
- Chẳng phải chỉ bắt một con hồ ly sao, lại khiến ngươi nhớ mãi không quên như vậy?
Trần Bình An không nói những lời thật lòng liên quan đến cảm xúc giang hồ, chỉ xách một vò rượu trên bàn gần đó, rót cho mình một chén rượu, cũng rót đầy cho Tôn Đăng Tiên, cười nói:
- Nhân gian đường hẹp chén rượu rộng, lại uống với Tôn đại hiệp một chén.
Hai người uống cạn sạch rượu mạnh trong chén. Tôn Đăng Tiên vui vẻ cười nói:
- Giỏi thật, bản lĩnh mời rượu cũng không nhỏ.
Trần Bình An cười híp mắt, trước đó uống cạn một vò rượu giao long thèm thuồng, rượu ngấm từ từ, sắc mặt của hắn đã đỏ bừng.
Trần Bình An và Tôn Đăng Tiên không hàn huyên khách sáo lâu, cũng không nói với vị thủy thần nương nương sông Bạch Hộc tiếng nào. Có điều trước khi cáo từ rời đi, Trần Bình An lại nhìn về phía cửa lớn.
Quản sự kia chỉ có thể canh giữ ngoài ngưỡng cửa, vẫn luôn trơ mắt nhìn về phía Trần Bình An và Tiêu Loan phu nhân. Sau khi nhìn thấy ánh mắt của Trần Bình An, lão lập tức cúi đầu khom lưng. Trần Bình An cười cười, tay giơ chén không, sau đó mới trở về chỗ ngồi. Quản sự vốn đã thấp thỏm rất lâu, nhìn thấy dấu hiệu này, liền kích động đến mức thiếu chút nữa lệ già đầy mặt.
Tiêu Loan phu nhân ngồi tại chỗ, cúi đầu, nhẹ nhàng lau vết rượu trên vạt áo, khẽ nhổ ra một ngụm khí đục và mùi rượu. Uống rượu phạt bấp chấp hậu quả như vậy, vẫn tốt hơn là ngươi muốn uống trăm ngàn cân, nhưng đối phương lại không cho ngươi cơ hội nâng chén uống vài ngụm.
Tỳ nữ nhìn bóng lưng người trẻ tuổi kia đi xa, suy nghĩ một phen, trong lòng cảm kích.
Bùi Tiền ngẩng đầu lên, tò mò hỏi:
- Lão già kia kiêu căng tự đại xem thường người khác, sư phụ ngài không tức giận sao?
Trần Bình An cười nói:
- Chuyện này có gì đáng tức giận.
Bùi Tiền nhỏ giọng hỏi:
- Sư phụ là muốn tốt cho bọn Tôn đại hiệp?
Trần Bình An vỗ đầu cô một cái:
- Xem như ngươi thông minh.
Khi đến gần chỗ ngồi, Bùi Tiền lại nắm lấy bàn tay của Trần Bình An. Trần Bình An tò mò hỏi:
- Sao vậy?
Bùi Tiền cười hì hì nói:
- Mượn dùng tiên khí và giang hồ khí của sư phụ tốt bụng.
Trần Bình An cười nói:
- Đúng thế, trên đường có thể ăn uống miễn phí, đi đâu tìm được một sư phụ như vậy.
Bùi Tiền cẩn thận hỏi:
- Sư phụ, con có thể uống một chút rượu giao long thèm thuồng không, thơm quá, thèm chết con rồi.
Trần Bình An hỏi:
- Ngươi nói xem?
Bùi Tiền gật đầu nói:
- Con cảm thấy có thể uống một chén nhỏ, con cũng muốn nhân gian đường hẹp chén rượu rộng.
Trần Bình An kéo tai cô bé, ném xuống chiếc ghế thêu nhỏ dành riêng cho cô:
- Uống nước trái cây của ngươi đi.
Trần Bình An đang định ngồi xuống, Ngô Ý đã bước xuống chủ vị, đi tới trước người hắn. Cô xua xua tay, ra hiệu cho phòng Tuyết Mang trong nháy mắt an tĩnh tiếp tục uống rượu. Đợi khi tiệc rượu huyên náo, Ngô Ý dùng tiếng lòng hỏi: “Trần công tử, có phải ngài đã chém giết không ít loài thuộc giao long hay không?”
Trần Bình An lắc đầu. Trong trận chiến ở khe Giao Long, con giao long già cảnh giới Nguyên Anh kia cũng không phải do hắn tự tay giết.
Hắn đột nhiên nhớ tới ở biên cảnh vương triều Đại Tuyền Đồng Diệp châu, con yêu vật lươn kia đúng là từ đầu đến cuối do hắn một tay đánh chết. Trần Bình An nhíu mày, hỏi:
- Chân quân nhìn ra điều gì sao?
Ngô Ý thấy Trần Bình An lắc đầu, trong lòng có phần không vui. Nhưng vừa nghĩ tới hai phong thư còn hiệu nghiệm hơn thánh chỉ, cô đành phải nhẫn nại giải thích:
- Ta cũng không tiện hỏi kỹ quá khứ của công tử, nhưng ta nhìn ra được, trên người công tử đã dính không ít nghiệp chướng.
Trần Bình An tò mò hỏi:
- Nghĩa là sao?
Ngô Ý cười nói:
- Trên thế gian có một số yêu vật, giết rồi sẽ có công đức trên người, nhưng cũng có thể là nghiệp chướng quấn thân. Loại quy củ không tầm thường này, Nho gia vẫn luôn giữ kín như bưng, cho nên có lẽ Trần công tử không biết rõ lắm.
Trần Bình An dứt khoát hỏi:
- Có phương pháp phá giải và loại trừ không?
Ngô Ý bán một gút thắt:
- Không vội, dù sao công tử còn ở lại phủ Tử Dương một hai ngày. Đợi sau khi tỉnh rượu, ta lại nói chuyện này với công tử. Tối nay cứ việc uống rượu, không bàn đến những chuyện mất hứng nữa.
Trên đời không có bữa tiệc nào không tàn. Ngô Ý là người đầu tiên rời đi, Trần Bình An cũng nhanh chóng dẫn theo bọn Bùi Tiền rời khỏi phòng Tuyết Mang, theo đường cũ trở về.
Bùi Tiền vẫn rất hưng phấn, không quên cầm cây gậy leo núi kia, trên đường đi ngâm nga bài ca dao tự biên tự diễn, đều là một số tục ngữ ở quê nhà quận Long Tuyền mà cô nghe được từ chỗ sư phụ:
- Hôm nay Thiên Lôi ca hát, ngày mai mưa cũng không nhiều. Chim én bay thấp trời sắp mưa, con kiến dọn nhà mây trùm núi... trăng mọc tóc dài, mưa to xối xả. Bầu trời đầy đốm như cá chép, ngày mai phơi lúa không cần gom...
Cô bé không ngừng ca hát.
Chu Liễm đã sớm nghe bài ca dao này đến chai cả tai, bèn khuyên nhủ:
- Bùi nữ hiệp, ngươi hãy rộng lượng một chút, tha cho lỗ tai của ta đi!
Bùi Tiền than thở một tiếng, tối nay tâm tình rất tốt, cứ nghe theo lão đầu bếp một lần vậy. Cô chạy tới mấy bước trên con đường tĩnh mịch, vung gậy leo núi:
- Trên đời chó hoang chạy loạn, lang sói chặn đường, mới khiến cho giang hồ hiểm ác như vậy, người người đều cảm thấy mình gặp nguy hiểm. Nhưng ta vẫn chưa luyện thành kiếm thuật và đao pháp tuyệt thế, trách ta, đều trách ta.
Chu Liễm đá vào mông cô bé một cái. Bùi Tiền lảo đảo mấy bước, vẫn nhẹ nhàng đứng vững, quay đầu tức giận nói:
- Làm gì thế?
Chu Liễm đang muốn cười nhạo mấy câu, đột nhiên ồ một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên, đưa tay ra:
- Trời mưa rồi?
Trần Bình An ừ một tiếng.
Thật sự rơi xuống một cơn mưa nhỏ rả rích.
Nhóm người tăng tốc trở về lầu bảo vật.
Thạch Nhu là âm vật nên không cần ngủ, bèn canh giữ ở tầng trệt. Chu Liễm và Bùi Tiền phân biệt ở tầng hai và ba. Trần Bình An một mình đứng ở hành lang tầng bốn, tối nay mưa không lớn.
Hắn đi thế nửa canh giờ trên hành lang, chờ mùi rượu trên người tan đi mới trở về phòng ngủ. Có điều hắn chỉ ngủ sơ sài, dù sao cũng đang ở phủ Tử Dương, có một chủ nhân Ngô Ý tính tình khó đoán.
Nửa đêm về sáng, đột nhiên có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
Trần Bình An mặc quần áo đứng dậy, mở cửa ra, lại nhìn thấy một người không ngờ đến... đó là thủy thần sông Bạch Hộc Tiêu Loan phu nhân.
Chỉ thấy ánh mắt của cô phức tạp, dáng vẻ thẹn thùng, muốn nói lại thôi, hình như còn đổi một bộ áo váy vừa người hơn. Cô nghiêng đầu cắn môi, lấy can đảm rủ rỉ nói:
- Trần công tử...
Trần Bình An đóng sầm cửa lại.
Tiêu Loan phu nhân đứng ngoài cửa, vẻ mặt ngạc nhiên. Chợt nghe Trần Bình An ở bên trong tức giận nói:
- Xin phu nhân tự trọng!