Trên trời có ba vầng trăng.
Đây là cảnh tượng chắc chắn không thể nhìn thấy ở thế giới Hạo Nhiên.
Ánh trăng sáng ngời chiếu xuống giữa trời đất, khiến cho mười vạn núi lớn giống như trải lên một lớp tuyết dày. Có điều giữa núi lớn liên miên không dứt lại phát ra tiếng rào rào, âm thanh có thể truyền khắp mấy trăm dặm.
Nếu có tiên nhân tiêu dao ngự gió giữa biển mây, nhìn xuống phía dưới, sẽ có thể nhìn thấy những con rối giáp vàng cao như đỉnh núi, đang chậm rãi di chuyển từng ngọn núi lớn. Còn có một số hung thú hậu duệ viễn cổ thân hình dài đến ngàn trượng, thương tích đầy mình, không một ngoại lệ đều bị con rối giáp vàng cầm roi dài sai khiến, nhẫn nhục chịu khó làm lao dịch kéo núi lớn.
Thỉnh thoảng có một số hậu duệ Man Hoang được nghỉ ngơi trong chốc lát, sức cùng lực kiệt dùng đỉnh núi làm gối, mệt mỏi ngủ say. Trên người bọn chúng không có khí thế hung hãn bẩm sinh, đã sớm bị năm tháng gian khổ không có điểm dừng làm hao mòn.
Hình ảnh này, tại thế giới này, chỉ có thể truyền miệng qua nhau, nghe sai đồn bậy, khác xa với chân tướng. Bởi vì không ai dám tự tiện bay qua phía trên mười vạn núi lớn này.
Trong lịch sử dài đằng đẵng, đã từng có một số đại yêu năm cảnh giới cao không tin tà ma. Sau đó bị vô số con rối giáp vàng kéo xuống, biến thành một trong số đại yêu lao động khổ cực kia, cuối cùng trở thành những hài cốt to lớn vĩnh viễn an nghỉ trong núi lớn, thậm chí không thể chuyển thế.
Trên đỉnh dãy núi kia có một ngôi nhà cỏ rách nát, phía sau là một vườn rau, có một khoảng xanh tươi hiếm thấy. Bên ngoài nhà là một hàng rào gỗ xiêu vẹo, có một con chó gầy trơ xương nằm ở cửa khẽ thở dốc.
Một ông lão vóc người gầy yếu đứng trên đất trống ngoài cửa, đối diện với núi lớn, đưa tay gãi cằm, không biết đang suy nghĩ gì.
Con chó gầy bỗng nhiên đứng dậy, chạy nhanh ra ngoài, nhìn về một hướng ra sức gầm gừ.
Một luồng gió mạnh hình dáng như gió lốc cuốn tới, xua tan một mảng lớn mây đen che lấp trăng sáng.
Ông lão vẫn thờ ơ.
Sau khi biển mây tan vỡ, từng con rối giáp vàng xung quanh ngọn núi lớn này bỗng đứng dậy, tay cầm các loại binh khí to lớn xứng với thân hình. Trong đó không thiếu con rối dùng hài cốt trắng hếu của hung thú viễn cổ làm trường thương.
Một con rối giáp vàng ném trường mâu xương trắng lên trời, phát ra tiếng sấm cuồn cuộn, uy thế giống như khai thiên lập địa. Trường mâu lao thẳng tới hai bóng dáng nhỏ như hạt gạo ở rất xa trên trời.
Hai vị khách đường xa tìm đến kia đều xuất hiện với hình dáng con người. Trong đó có một lão già cao lớn mặc trường bào đỏ tươi, mặt ngoài áo bào có từng trận sóng gợn, giống như biển máu cuồn cuộn. Phía trên loáng thoáng hiện ra từng gương mặt dữ tợn, muốn thò tay ra khỏi biển máu, nhưng rất nhanh lại nhoáng lên rồi biến mất, bị máu tươi bao trùm.
Lão già vóc người cường tráng này đeo một sợi dây lưng đen nhánh không biết chất liệu, phía trên khảm nạm từng mảnh vỡ trường kiếm. Bên cạnh lão là một vãn bối gương mặt trẻ tuổi, hai bên hông đeo hai thanh trường kiếm, sau lưng còn đeo một hộp kiếm trắng như tuyết, lộ ra chuôi của ba thanh trường kiếm.
Nhìn thấy trường mâu xé gió bay đến, người trẻ tuổi ánh mắt nóng bỏng, lại không phải nhìn thanh trường mâu kia, mà là nhìn ông lão trên đỉnh núi lớn đang quay lưng về phía bọn họ.
Lão già áo bào đỏ chỉ liếc mắt một cái, thanh trường mâu khí thế to lớn kia liền hóa thành bột phấn, trôi dạt xung quanh. Những vũ khí sắc bén khác ném tới cũng như vậy, còn chưa đến gần thì đã vỡ tan.
Lão già áo bào đỏ hơi nổi nóng, không phải vì bị đợt sóng thế công này ngăn cản, mà là vì đạo đãi khách của lão già kia, đúng là quá xem thường người khác, chỉ để cho những con rối giáp vàng kia ra tay. Ít nhất cũng phải thả mấy anh bạn già trong lồng giam dưới lòng đất ra, như vậy thì còn tạm được.
Lão ta cười lạnh nói:
- Lão mù, chẳng lẽ ngươi ở địa bàn của người khác lâu rồi, đã quên mất chủ nhân là ai? Chỉ dùng những thứ này để gãi ngứa cho ta sao?
Lão đưa tay vỗ một cái, một con rối giáp vàng lập tức bị đập bẹp xuống, bụi đất tung bay.
Sau đó lão liên tục ra tay, trên mặt đất vang lên một chuỗi âm thanh như tiếng pháo, từng con rối giáp vàng sừng sững như núi bị đánh cho không thấy tung tích.
Ông lão thấp bé trên đỉnh núi quay đầu, “nhìn về” hai đại yêu đứng ở đỉnh cao của thế giới này. Hốc mắt của ông ta lại trống rỗng, giống như hai vực sâu đen kịt không thấy đáy.
Ông lão thấp bé được gọi là lão mù vẫn gãi cằm.
Theo lý mà nói, nếu cùng là tu sĩ cảnh giới thứ mười ba, hoặc là cảnh giới thứ mười bốn bí ẩn có thể đếm được trên đầu ngón tay, khi đánh nhau ở nhà mình, bình thường đều sẽ đứng vào thế bất bại, thậm chí có thể đánh chết đối phương. Trừ khi là người ngoài mang theo binh khí không nói lý, đương nhiên đồ vật như vậy mấy thế giới cộng lại cũng chỉ lác đác. Ngoài bốn thanh kiếm thì còn có Bạch Ngọc Kinh, hoặc là một chuỗi phật châu, một quyển sách...
Nhất là sau khi bước vào cảnh giới đầu tiên trong hai cảnh giới thất truyền, nếu ăn no rửng mỡ đi tới thế giới khác làm càn, bị đại đạo quy củ của trời đất áp chế, đó là “đạo lý hiển nhiên” nhất. Có điều trời lớn đất lớn, luôn có một vài ngoại lệ, cũng không kỳ quái. Chẳng hạn như lão mù này, là một người từ bên ngoài đến thế giới Man Hoang, lại sống còn tiêu dao hơn cả chủ nhân. Hay như lão mũi trâu kia ở thế giới Hạo Nhiên.
Lão mù khàn giọng nói:
- Nếu đổi thành gã kia tới đây thì còn được, về phần hai người các ngươi, còn đứng cao như vậy, ta sẽ không khách sáo nữa.
Người trẻ tuổi đeo năm thanh kiếm kia cười cười. Là một đại yêu kiếm tu năm cảnh giới cao trẻ nhất, hắn đã từng tham gia trận đại chiến long trời lở đất kia, thậm chí còn thắng được kiếm tiên của Kiếm Khí trường thành, khiến cho đối phương phải trở thành một trong số người canh cổng ở núi Đảo Huyền.
Hắn cảm thấy lão mù dưới chân kia đúng là rất lợi hại, nhưng cũng không lợi hại đến mức coi trời bằng vung.
Sắc mặt lão già áo bào đỏ lúc sáng lúc tối, khí tức hung hãn trên người gần như khiến cho dòng thời gian xung quanh dừng lại. Nhưng cuối cùng lão chỉ hừ lạnh một tiếng, xoay người bước đi.
Đại yêu kiếm tiên trẻ tuổi chiến công chói lọi kia do dự một chút, trong nội tâm lại vang lên một giọng nói hơi nói nảy:
- Đi mau!
Đột nhiên một lực kéo to lớn cuốn về phía hắn.
Đại yêu kiếm tu trẻ tuổi đang muốn nhân cơ hội xuất kiếm, lĩnh giáo lão mù kia một chút, lại phát hiện lão già áo bào đỏ rống giận, nắm lấy vai hắn gắng sức ném về phía màn trời. Sau đó lão ta vung tay áo, tạo thành một dòng sông máu cuộn trào, muốn đánh gãy luồng khí tức đang tập trung vào vãn bối kiếm tu.
Trời đất đảo lộn, khí tức hỗn loạn.
Lão già áo bào đỏ cảm nhận được đại đạo ép xuống vai nghẹt thở, sắc mặt khẽ biến đổi, ra sức vung tay áo, khiến cho từng dòng máu tươi gần như hội tụ thành một cái hồ lớn, vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Lão mù, ngươi có tin ta phá hủy mười vạn núi lớn này của ngươi ngay bây giờ hay không?
Lão mù dừng gãi cằm.
Ngay lúc này, một giọng nói uy nghiêm truyền vào trong “thế giới nhỏ” to lớn này:
- Đủ rồi.
Lão già áo bào đỏ hậm hực dừng tay, thu lại thần thông, dòng sông máu tươi lại trở về tay áo.
Lão mù đưa tay chụp một cái, kéo đại yêu kiếm tiên trẻ tuổi kia đến bên chân, sau đó ngồi xuống. Đại yêu trẻ tuổi kinh hãi phát hiện mình không thể động đậy. Ông lão thấp bé đưa tay móc một con ngươi trong hốc mắt của hắn ra, bỏ vào miệng nhai, sau đó quay đầu phì một tiếng, nhổ ra đất. Kết quả con chó già gầy trơ xương kia liền rớt nước miếng, chạy như bay đến, lập tức nuốt vào.
Lão mù đứng lên, dùng mũi chân hất một cái, đá văng đại yêu kiếm tiên trẻ tuổi đã thiếu một con ngươi kia lên trời:
- Đây là nể mặt của ngươi.
Trời đất trở về yên tĩnh.
Hai tay lão mù đặt sau người, đi về phía cửa viện, nhìn con chó già kia, cười nhạo nói:
- Chó không đổi được tật ăn phân.
Ông ta lại bắt đầu giơ tay lên gãi cằm, xoay người đi đến bên bờ vách núi, luôn cảm thấy trên bức tranh cuộn này có một số nơi “bút mực” phải giảm đi hoặc gia tăng.
Vẫn luôn đứng yên như vậy, lão mù đột nhiên nhíu mày. Ông ta do dự một thoáng, ngón tay khẽ động, những con rối giáp vàng đang lục tục đứng dậy lại ngồi xuống.
Khách lần này là một ông lão và một cô gái trẻ tuổi, đến từ Kiếm Khí trường thành.
Nhìn cô gái trẻ tuổi đường xa mệt mỏi kia, lão mù lộ ra một nụ cười mà ngay cả ông ta cũng cảm thấy kỳ quặc... e rằng ai nhìn thấy cũng sẽ có cảm giác âm trầm khủng bố.
Sau đó lão mù quay đầu nhìn ông lão kia, tức giận nói:
- Trần Thanh Đô, đừng tới làm phiền ta, lần này ta sẽ không giúp ai cả.
Người tới chính là lão đại kiếm tiên Trần Thanh Đô của Kiếm Khí trường thành.
Trần Thanh Đô hỏi:
- Ngươi có còn là người không?
Lão mù đáp:
- Ngươi hãy tự xét lại mình, chúng ta còn là người sao?
Trần Thanh Đô gật đầu nói:
- Ta vẫn còn.
Lão mù trầm mặc môt lúc, hỏi:
- Hai thế giới đánh nhau gay gắt đến mấy, có kịch liệt bằng năm xưa sao? Cùng lắm chỉ là đánh cho cái nhất kia càng vỡ vụn mà thôi. Năm đó là như vậy, một ngàn năm một vạn năm sau có thể thay đổi được gì? Thế đạo chẳng phải vẫn như thế? Ý nghĩa ở đâu? Không chừng hoàn toàn đảo lộn đánh nát mới tốt, một lần nữa thống nhất.
Trần Thanh Đô nói:
- Đáng đời ngươi mắt mù.
Lão mù đột nhiên cười lên:
- Vẫn tốt hơn ngươi làm chó giữ cửa bán mạng cho người khác. Thỏ chết thì chó săn cũng bị hầm, một lần không đủ, còn muốn nếm thử mùi vị một lần nữa sao? Ta thấy những hình đồ di dân các ngươi, ban đầu sở dĩ rơi vào tình cảnh hôm nay, chính là do những người như Trần Thanh Đô ngươi liên lụy. Ta ở đây lâu như vậy, có biết tại sao vẫn luôn không muốn nhìn về hướng bắc không? Ta sợ vừa nhìn thấy trò cười lớn nhất trên đời là các ngươi, sẽ khiến ta cười chết.
Ông ta chỉ vào con chó già đang run lẩy bẩy ở cửa viện:
- Ngươi hãy nhìn thử, Trần Thanh Đô ngươi có gì tốt hơn nó?
Ông ta dời mắt đi, khàn giọng cười nói với cô gái trẻ tuổi kia:
- Ninh nha đầu, ngươi cũng đừng giận, không liên quan gì đến ngươi, ngươi vẫn xem như không tệ.
Ninh Diêu im lặng không nói gì.
Trần Thanh Đô nhanh chóng dẫn theo Ninh Diêu rời đi.
Lão mù khẽ thở dài một tiếng, không còn tâm tình thưởng thức bức tranh cuộn núi sông chưa hoàn thành kia, đi về phía cửa viện. Nhìn thấy con chó già nịnh hót đang ngẩng đầu le lưỡi, ông ta bỗng vươn một chân ra, giẫm mạnh lên sống lưng của nó. Con chó già lập tức nức nở cầu xin, ông ta lại trực tiếp đạp gãy xương sống của đại yêu viễn cổ có sức sống ngoan cường này. Dù sao dựa vào con ngươi của đại yêu trẻ tuổi kia, nó sẽ rất nhanh khôi phục lại.
Ông ta lẩm bẩm, bước vào trong viện.
Trên đầu tường kiếm Khí trường thành, lão đại kiếm tiên Trần Thanh Đô ngồi xếp bằng, Ninh Diêu thì đang uống rượu.
Trần Thanh Đô hờ hững nói:
- Không cần bất bình cho ta. Năm xưa lão mù mới là người tổn thương lớn nhất. Cho nên không giống như lời đồn bên ngoài, nói rằng lão ta đại chiến một trận với Tổ Yêu của thế giới Man Hoang, thua rồi mới vứt bỏ cặp mắt. Mà là từ rất lâu trước kia, chính lão đã tự tay móc con ngươi ra, một con ngươi ném ở thế giới Hạo Nhiên, một con ngươi rơi ở thế giới Thanh Minh. Lần này ta đi tìm lão, là vì muốn chính tai nghe được câu “không giúp ai cả”, như vậy đã rất tốt rồi.
Ninh Diêu gật đầu.
Nàng đã uống nửa bầu rượu, quay đầu nhìn Trần Thanh Đô.
Trần Thanh Đô vừa bực vừa buồn cười nói:
- Ninh nha đầu, không phải ta trách móc cháu, nhưng cháu hãy trở về nhà mình xem thử. Nơi này là địa bàn của Trần gia gia ta, nào có đạo lý bị cháu đuổi đi?
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, ông ta vẫn nhảy xuống đầu tường, trở về nhà cỏ của mình. Thực ra ông ta biết nguyên nhân, là vì thằng nhóc kia từng đánh quyền trên đầu tường này.
Ninh Diêu từ trong tay áo lấy ra một trục cuốn, để bầu rượu sang một bên, sau đó nằm trên đầu tường, mở rộng bức tranh cuộn dòng thời gian kia. Đây đã là lần thứ ba hay thứ tư rồi?
Trong tranh cuộn, cảnh tượng là ở mộ thần tiên mà nàng từng đi qua, có một đám trẻ đang thả diều. Một đứa trẻ đen nhẻm gầy còm ngồi ở phía xa, có vẻ cô đơn lẻ loi. Có đứa bạn cùng lứa thả diều chạy nhanh qua bên cạnh đứa trẻ kia, đưa tay kéo con diều, sau đó ngồi xuống, nhặt một miếng bùn ném tới. Nhìn thấy bóng dáng kia xoay người bỏ chạy, đứa trẻ cao lớn tay cầm con diều cười ha hả.
Ninh Diêu vươn một ngón tay ra, gõ gõ vào bức tranh cuộn kia, vừa lúc đâm vào đầu đứa trẻ cao lớn. Nàng nhỏ giọng nói mấy câu, sau đó thu tay, cứ như vậy yên lặng xem xong bức tranh cuộn này.
Thực ra trong vật một thước còn có không ít, có điều mỗi lần nàng đều chỉ xem một bức.
Nàng lật người, hai tay đặt chồng bên dưới sau đầu, một chân khẽ lắc lư.
Thích hắn không liên quan gì đến tranh cuộn. Đã xem qua từng bức tranh cuộn, chỉ là từ thích biến thành càng thích.
Ninh Diêu nàng thích ai, không liên quan gì tới trời đất.
Trần Bình An có thể vì nàng, chất phác thật thà luyện tập một triệu quyền. Nhưng như vậy giỏi lắm sao?
Ninh Diêu mở mắt ra, nàng cảm thấy cho dù mình chết một triệu lần, vẫn có thể tiếp tục thích hắn.
---------
Mao Tiểu Đông nói với Trần Bình An, nước ngầm sôi sục ở kinh thành Đại Tùy đã không ảnh hưởng đến thư viện Sơn Nhai. Nghe được tin tức này, người vui vẻ nhất đương nhiên là Lý Bảo Bình, lập tức kéo Trần Bình An đi dạo khắp nơi ở kinh thành. Cô mời tiểu sư thúc đến ăn hai quán cơm nhỏ trong ngõ hẹp mà mình thường chiếu cố, xem qua danh lam thắng cảnh các nơi, hao phí thời gian đến hơn nửa tháng.
Lý Bảo Bình nói vẫn còn gần một nửa địa phương thú vị chưa đi. Nhưng thông qua tán gẫu với Thôi Đông Sơn, cô biết hôm nay tiểu sư thúc vừa mới bước vào cảnh giới thứ hai của luyện khí sĩ, chính là thời kỳ mấu chốt, cần phải ngày đêm không ngừng hấp thu linh khí trời đất. Cô liền dự định làm theo quy củ ở quê nhà, đó là “để dành”.
Trần Bình An bắt đầu thật sự tu hành. Vào thời gian đặc biệt ban ngày, dùng dương khí thuần túy làm ấm phủ tạng xương cốt, chống lại khí tức âm tà vẩn đục bên ngoài ăn mòn kinh huyệt. Vào một số thời điểm ban đêm lại hấp thu âm khí trong lành, chú trọng thấm ướt hai khiếu huyệt đã mở phủ đặt vật bản mệnh.
Bởi vì luyện hóa văn mật màu vàng liên quan khá nhiều đến tu hành Nho gia, Mao Tiểu Đông đã tự mình lấy ra một tập thơ, chỉ điểm cho Trần Bình An, đọc hiểu hơn trăm bài thơ biên ải nổi tiếng nhất trong lịch sử.
Mặc dù Trần Bình An đã du lịch qua hai châu xa xôi, nhưng chưa từng tự mình quan sát một di chỉ chiến trường cổ nào. Chỉ ở đất lành Ngẫu Hoa nho nhỏ kia, nhìn thấy một đám nhà sư đang tụng kinh niệm phật trên chiến trường. Sau khi biết được chuyện này, Mao Tiểu Đông lại giáo huấn Trần Bình An một trận.
Bùa chân thân thần linh dạo chơi ngày đêm đã được Mao Tiểu Đông “đóng cửa”. Nếu không cho dù bùa chú cấp bậc có cao, tốc độ linh khí trôi đi có chậm, vẫn không phải là một chuyện tốt.
Còn như phương pháp mở cửa, sau khi Thôi Đông Sơn nghe Trần Bình An giảng giải kỹ càng về lai lịch của bùa chân thân, trở về suy đoán thử nghiệm một phen, lại thật sự thành công.
Thôi Đông Sơn mặt dày nói muốn xem quyển “Đan Thư Chân Tích” kia, cứ lật một trang sách, hắn sẵn sàng trả cho tiên sinh một đồng tiền tiểu thử. Trần Bình An lại không đáp ứng.
Bùi Tiền theo Trần Bình An và Lý Bảo Bình đi dạo mấy lần, thật sự cảm thấy ở thư viện vẫn tốt hơn một chút. Mỗi ngày đi tới đi lui, sáng ra tối về, mệt đến gần chết, nào thoải mái bằng ở trong viện của Thôi Đông Sơn khoác lác với Lý Hòe, chơi cờ liên châu. Sau đó cô bèn kiếm cớ ở lại thư viện.
Trần Bình An cảm thấy Bùi Tiền đã đi đường xa như vậy, không hề ít hơn bọn họ, bèn mặc cho cô bé ở lại thư viện nô đùa. Có điều mỗi ngày hắn vẫn kiểm tra Bùi Tiền chép sách, lại bảo Chu Liễm trông chừng cô bé đi thế và luyện đao luyện kiếm. Về chuyện tập võ, Bùi Tiền có dụng tâm hay không cũng không quan trọng. Trần Bình An cũng không quá xem trọng, nhưng mỗi ngày ít nhất đều phải luyện tập một nén nhang.
Mao Tiểu Đông thường xuyên tán gẫu với Trần Bình An, trong đó có nói một câu, “pháp lệnh chỉ là công cụ để trị quốc, chứ không phải để xử lý ngọn nguồn trong đục”. Chắc là ông ta lo lắng tiểu sư đệ Trần Bình An này, không cẩn thận sẽ càng lúc càng đi xa trên con đường Pháp gia, buộc phải lên tiếng nhắc nhở.
Khi đó Mao Tiểu Đông cười bảo:
- Câu này không phải nho sinh chúng ta nói, cũng không phải cố ý hạ thấp Pháp gia để nâng cao nho học. Mà là một vị quan lại Pháp gia tàn nhẫn lưu danh sử sách ở Trung Thổ Thần Châu, đã chính miệng nói ra.
Trần Bình An gật đầu đồng ý.
Trong viện của Thôi Đông Sơn, Bùi Tiền thường xuyên tụ tập với Lý Hòe, lật tới lật lui xem mấy quyển tiểu thuyết diễn nghĩa giang hồ hiệp khách. Hai người xem có nhanh có chậm, cho nên thường sẽ tranh cãi có nên lật trang hay không.
Thỉnh thoảng Lý Bảo Bình cũng đến xem một lát. Có điều Bùi Tiền và Lý Hòe thích xem ánh đao bóng kiếm, máu thịt tung tóe, sống sống chết chết, rung động tâm can. Lý Bảo Bình cũng xem những sách này, nhưng lại thích xem những nhân vật khả năng còn không có tên, đồng thời suy nghĩ lung tung, vì sao người này lại ở chỗ này, nói lời này, làm chuyện này.
Có một ngày Chu Liễm lấy ra một xấp bản thảo tự mình viết, là trường đoạn về những hiệp nữ gặp nạn, bị những kẻ có danh vọng giang hồ và tiểu bối vô danh ức hiếp. Sau khi Vu Lộc lén xem, liền kinh ngạc cho rằng chỉ có thần tiên mới viết được như thế. Chu Liễm cảm thấy Vu Lộc không hổ là tri kỷ của mình, cực kỳ hợp ý.
Trong thư phòng của Thôi Đông Sơn chất đầy tranh cổ tiên khí lượn lờ, trên đó có chim hót hoa thơm, núi xanh sau mưa, còn có cụ già buông câu bên sông lạnh. Kết quả tối hôm đó lại bị Lý Hòe và Bùi Tiền “vẽ rắn thêm chân”, tự tiện bôi xóa trên những danh họa truyền đời này, phá hoại phong cảnh.
Chẳng hạn như Bùi Tiền vẽ lồng chim cho chim nhỏ, xiêu xiêu vẹo vẹo, ý tưởng đến từ chiếc lồng loan của tiểu thư họ Liễu nước Thanh Loan. Lý Hòe thì vẽ một con cá quái dị bên cạnh thuyền của cụ già áo tơi nón lá, còn lớn hơn cả thuyền. Sau khi Thôi Đông Sơn nhìn thấy cũng không tức giận.
Có một ngày Thôi Đông Sơn lấy ra một bức tranh cung đình kỳ lạ, đó là tranh xương khô quỷ quái chơi đùa. Hắn vui vẻ tự đắc, nói là muốn Bùi Tiền tăng thêm kiến thức. Bùi Tiền nhìn rất cẩn thận, kết quả một bộ xương đột nhiên biến lớn, gần như muốn xông ra tranh cuộn, dọa cho cô bé thiếu chút nữa hồn bay phách lạc. Bùi Tiền thậm chí ngơ ngác ngồi tại chỗ, khóc không thành tiếng, cho đến khi nhìn thấy Trần Bình An cũng chỉ mím môi.
Kết quả Thôi Đông Sơn bị Trần Bình An đuổi đánh, cả quyền lẫn cước, mắng như tát nước, đầy lời thô tục, còn bắn cả tiếng địa phương quê nhà quận Long Tuyền. Trần Bình An cầm một cây chổi đánh vào sau đầu Thôi Đông Sơn, khiến hắn bay nhào ra ngoài, ngã xuống đất giả chết, mới xem như miễn cưỡng tránh được một kiếp.
Thỉnh thoảng Thôi Đông Sơn cũng sẽ nói một ít chuyện nghiêm túc.
Hôm nay chẳng biết tại sao bọn họ lại tán gẫu về tuổi thọ của con người. Thôi Đông Sơn cười nói:
- Chắc đã biết về chuyện rắn lột da đúng không? Tiên sinh sống ở nông thôn, có lẽ đã thấy qua không ít.
Trần Bình An gật đầu. Lý Bảo Bình, Bùi Tiền và Lý Hòe cũng gật đầu.
Thôi Đông Sơn cười híp mắt nói:
- Nếu nói hồn phách của con người là gốc, còn lại nước da cốt nhục là quần áo. Như vậy các người đoán xem, một người bình thường sống đến sáu mươi tuổi, đời này phải thay đổi bao nhiêu bộ “quần áo da người”?
Bùi Tiền cảm thấy cách nói này khiến cô sởn tóc gáy.
Thôi Đông Sơn cười híp mắt, vươn một ngón tay ra.
Bùi Tiền mở to mắt:
- Mười bộ?
Lý Bảo Bình nhíu mày nói:
- Một trăm?
Lý Hòe chỉ là muốn phá đám, lại thích tranh cãi với Lý Bảo Bình và Bùi Tiền, bèn tùy ý nói:
- Một ngàn.
Thôi Đông Sơn gật đầu nói:
- Đời người bất tri bất giác, phải thay đổi một ngàn bộ quần áo da người.
Hắn tiếp tục nói:
- Cộng thêm những kinh huyệt trong xa xăm rất phù hợp với trời đất. Cho nên chúng sinh có linh tính trên thế gian, sau khi trở thành yêu tinh quỷ quái, đều muốn hóa thành hình người.
- Đồ sứ ngự dụng của lò gốm quê nhà các ngươi, rõ ràng yếu ớt như vậy, không chịu nổi một kích, rất sợ va đập, vì sao hoàng đế bệ hạ còn muốn sai người chế tạo? Không trực tiếp lấy đất trên núi kia, hoặc là những hũ sứ “thân hình” chắc chắn hơn một chút?
Lý Hòe cười ha hả nói:
- Nhìn đẹp mà, rất đáng giá. Thôi Đông Sơn ngươi sao lại hỏi vấn đề không não như vậy?
Thôi Đông Sơn mắng:
- Đúng đúng đúng, chỉ ngươi có não, dáng dấp hổ đầu hổ não (khỏe mạnh kháu khỉnh), nói không qua não.
Lý Hòe làm mặt quỷ, cười đùa cợt nhả nói:
- Không nghe không nghe, con rùa niệm kinh.
Trần Bình An hiểu ngầm cười.
Có một ngày Trần Bình An ngồi trên hành lang trong viện của Thôi Đông Sơn, lấy hồ lô nuôi kiếm xuống nhưng không uống rượu, dùng bàn tay che miệng hồ lô, khẽ lắc lư bầu rượu.
Viện nhỏ tạm thời không có người, hiếm hoi được yên tĩnh trong chốc lát.
Sau khi luyện ra hai vật bản mệnh thủy và kim, muốn luyện chế vật bản mệnh thuộc tính ngũ hành thứ ba, lại thành một cái hố không đi vòng được. Nhưng theo như cách nói của Trương Sơn Phong, luyện khí sĩ bình thường chỉ cần ba vật bản mệnh là đủ rồi, một công một thủ, cùng với một món cuối cùng trợ giúp luyện khí sĩ hấp thu linh khí nhanh hơn. Đó đã là thành tựu không tầm thường của tu sĩ dưới địa tiên.
Về hai thanh phi kiếm Mùng Một và Mười Lăm, có thể luyện chế thành vật bản mệnh của Trần Bình An hay không, Thôi Đông Sơn lại không nói rõ ràng. Hắn chỉ nói về thanh Ly Hỏa phi kiếm của kiếm tu cảnh giới Nguyên Anh, đã được tặng cho Tạ Tạ. Cho dù cô có thể luyện chế thành vật bản mệnh, so với phi kiếm bản mệnh của kiếm tu, nhìn như không chênh lệch lớn, nhưng thực ra lại khác nhau một trời một vực, giống như gân gà.
Có điều cái gọi là gân gà, đó là so sánh với tu sĩ năm cảnh giới cao. Còn những địa tiên bình thường, nếu có cơ hội như vậy, cướp được một thanh phi kiếm bản mệnh của địa tiên kiếm tu để mình sử dụng, đã có thể thắp nhang đội ơn rồi.
Hỏa, thổ, mộc là ba vật bản mệnh còn lại.
Dùng đất xã tắc năm màu của vương triều Đại Ly làm vật bản mệnh, trước đó Trần Bình An đã hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ này.
Lão quán chủ của Quan đạo quán từng bảo đạo đồng nhỏ đeo hồ lô chuyển lời, trong đó có nhắc tới con rồng lửa của Nguyễn Tú cô nương, có thể dùng để luyện hóa.
Nhưng Trần Bình An cũng không bị thần kinh. Đừng nói là hành động điên rồ như vậy, vừa nghĩ tới ánh mắt như phòng trộm của Nguyễn Cung, hắn đã cảm thấy bất đắc dĩ. Nếu để Nguyễn Cung biết được ý niệm này, mình nhất định sẽ bị ông ta cầm búa sắt đánh thành thịt vụn
Trước tiên không nghĩ tới ngũ hành hỏa, vậy cuối cùng chỉ còn lại mộc.
Thực ra Trần Bình An có một ít dự định, đó là cây hòe già đã bị chặt đổ kia, có điều khi ấy nó đã bị dân chúng phân chia hầu như không còn. Thanh kiếm gỗ hòe lưu lại Kiếm Khí trường thành, chính là một trong số nhánh hòe năm xưa hắn bảo Tiểu Bảo Bình khiêng về.
Tống Tập Tân từng nhắc đến thay đổi ở quê nhà, hiển nhiên hôm nay dân chúng trấn nhỏ đã khôn khéo hơn rất nhiều, hơn nữa ánh mắt của nhà Bao Phục núi Ngưu Giác cũng không kém, chưa chắc sẽ để cho Trần Bình An có cơ hội mua hời.
Trần Bình An sầu não đến mức vò đầu, nằm về phía sau.
Hôm nay hắn đã là võ phu thuần túy cảnh giới thứ năm đỉnh cao, cùng với luyện khí sĩ cảnh giới thứ hai. Vạn sự khởi đầu nan, hắn biết rõ trở thành tu sĩ cảnh giới thứ hai này khó khăn như thế nào.
Mặc dù có đeo một thanh Kiếm Tiên nửa tiên binh, nhưng trừ khi liều chết đánh một trận, nếu không muốn rút kiếm cũng không dễ dàng.
Trong hồ lô nuôi kiếm có hai thanh phi kiếm, thanh Mười Lăm bản mệnh Tiểu Phong Đô còn đỡ, nhưng Mùng Một đã sắp tạo phản rồi. Tâm ý của nó tương thông với Trần Bình An, gần như mỗi ngày đều kêu gào, muốn ăn khối trảm long đài cuối cùng cũng là lớn nhất kia.
Pháp bào Kim Lễ trên người, may mà trước cảnh giới thứ bảy mặc vào không gặp trở ngại, ngược lại có thể giúp nhanh chóng hấp thu linh khí trời đất. Sau khi cầu trường sinh bị gãy, nó giống như đã bù đắp thiếu sót chí mạng về thiên tư tu hành của Trần Bình An.
Có điều mỗi lần dùng phương pháp nội thị đi dạo kinh huyệt, những đứa nhóc áo xanh do thủy vận ngưng kết thành, ánh mắt vẫn rất u oán. Hiển nhiên là linh khí Thủy phủ thường xuyên xuất hiện tình huống thu không đủ chi, khiến bọn chúng rơi vào tình cảnh không bột đố gột nên hồ, cho nên bọn chúng rất ấm ức.
Còn người tí hon áo nho do văn mật màu vàng hiển hóa thành, lại khiến Trần Bình An có một chút niềm vui bất ngờ. Nó cưỡi con rồng lửa do chân khí thuần túy ngưng tụ thành, mỗi ngày đều diễu võ dương oai, tiêu dao khoái hoạt, giúp Trần Bình An tuần tra thế giới nhỏ bản thân.
Hành động này có lợi cho hồn phách, giúp Trần Bình An phát triển gân mạch. Hơn nữa một số bệnh tật tạp chất lưu lại sau nhiều lần đại chiến tử chiến, cùng với khí tức vẩn đục ô uế ẩn nấp sâu trong hồn phách, đều bị con rồng lửa mà người tí hon cưỡi lần lượt quét dọn.
Người tí hon kia giống như một vị đại tướng quân, một mình một ngựa công thành nhổ trại, cần cù thiết thực, quét dọn phản tặc dư nghiệt trốn trong núi sâu rừng thẳm. Có điều nó và rồng lửa, cùng với đám nhóc áo xanh cần cù chăm lo việc nhà ở Thủy phủ, rõ ràng không hợp nhau lắm, hai bên đã thể hiện thái độ cả đời không qua lại với nhau.
Sau khi vất vả trở thành một luyện khí sĩ, Trần Bình An lần đầu tiên cảm thấy ngỡ ngàng.
Phải đưa ra lựa chọn.
Vì sống sót, luyện quyền đi thế chịu khổ cực, hắn không hề do dự.
Nhưng hôm nay không lo tính mạng, chỉ cần muốn là có thể bước vào cảnh giới thứ sáu. Giống như người của gia đình giàu có, phải phiền não vì chuyện kiếm vàng hay bạc, lại khiến hắn cảm thấy không thích ứng.
Trong lòng đã quen làm kẻ nghèo hèn, luôn cảm thấy cầm chặt một túi tiền đồng trong tay, hoặc là một lớp gạo thật mỏng trong hũ gạo, mới là thứ thật sự thuộc về mình. Cho dù bên cạnh có núi vàng núi bạc, vẫn cảm thấy hôm nay chúng là của mình, ngày mai tỉnh dậy sẽ là của người khác.
Trần Bình An biết như vậy không đúng, nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Trong chuyện này không thể nói là không tiến bước nào, nhưng dù sao cũng là tiến triển rất chậm chạp.
Thực ra trong mấy năm qua, Trần Bình An đã thay đổi ở rất nhiều chuyện. Chẳng hạn như không mang giày cỏ, đổi giày cũng thấy khó chịu, thiếu chút nữa đã không đi đường được. Hay như mặc pháp bào Kim Lễ, đầu cài trâm ngọc, luôn cảm thấy mình chính là vượn bắt chước người mà trong sách nói.
Lại như vì mộng tưởng đã từng nói với Lục Đài, Trần Bình An sẽ mua rất nhiều đồ vật vô dụng tốn tiền. Một ngày nào đó, hắn muốn có một nhà lớn nghiệp lớn ở quận Long Tuyền.
Trần Bình An nhấc chân lên, khẽ lắc lư. Người hoa sen nhỏ lén lút từ dưới lòng đất ló đầu ra nhìn, chạy như bay lên bậc thềm, cuối cùng trèo lên mu bàn chân của Trần Bình An ngồi xuống. Trần Bình An đưa ngón tay lên miệng, ra hiệu cho nó không nên nói chuyện.
Từ khi Thôi Đông Sơn lần đầu xuất hiện ở thôn trang nước Thanh Loan, người hoa sen nhỏ đã gần như không lộ diện nữa. Đây là Trần Bình An muốn nó làm như vậy, mặc dù nó không hiểu nhưng vẫn làm theo. Người hoa sen nhỏ chỉ còn một cánh tay, đưa tay che miệng lại, tươi cười gật đầu.
Trần Bình An lắc chân, đứa nhóc giống như đang lắc xích đu. Nếu không phải vẫn luôn che miệng, nó đã sớm muốn cười khanh khách rồi.
Nhìn thấy người hoa sen nhỏ vui vẻ, tâm cảnh của Trần Bình An cũng tốt lành hơn rất nhiều, những suy nghĩ hỗn tạp và ưu phiền kia đều bị quét sạch không còn.
Trần Bình An nhắm mắt lại, không lâu sau lại phát hiện mu bàn chân nhẹ đi. Hắn quay đầu mở mắt nhìn, thấy đứa nhóc đang học theo hắn nằm nhấc chân. Sau khi bị Trần Bình An phát giác, nó liền cười nheo mắt lại.
Trần Bình An nằm nghiêng người, nó cũng học theo.
Trần Bình An lắc đầu, nhìn như liên tục lẩm bẩm, nhưng lại không phát ra âm thanh. Đứa nhóc cũng làm theo rập khuôn. Một lớn một nhỏ thực ra đều không biết mình đang lẩm bẩm cái gì.
Trần Bình An cũng không biết, Thôi Đông Sơn đang ở ngoài tường viện nhỏ, đầu dựa vào tường, thân thể giống như một... sườn dốc.
Thôi Đông Sơn biết vì sao Trần Bình An cố ý bảo người hoa sen nhỏ trốn tránh mình. Bởi vì trong mắt Trần Bình An, người hoa sen nhỏ vô tư vô lự như hiện giờ đã rất tốt rồi. Hắn thậm chí không suy nghĩ, cũng không muốn biết người hoa sen nhỏ có phải rất quý hiếm hay không, có phải giá trị liên thành hay không, có phải rất nhiều tác dụng hay không.
Thôi Đông Sơn kìm nén có phần khó chịu, bởi vì hắn rất muốn nói với Trần Bình An, đứa nhóc kia thật sự rất không đơn giản.
Mặc dù Thôi Đông Sơn biết rõ, có nói với Trần Bình An hay không, kết quả cuối cùng vẫn sẽ như nhau, nhưng không hiểu sao hắn vẫn băn khoăn như vậy. Đột nhiên hắn cảm thấy không nói thì không nói, thực ra cũng rất tốt.
Vừa nghĩ thông suốt điểm này, Thôi Đông Sơn liền tươi cười, khôi phục trạng thái bình thường, khẽ nhấc đầu về phía sau, đứng thẳng người, lặng lẽ bồng bềnh đi tới trước.
Nhân sinh nếu như không vui vẻ, chỉ vì chưa quen biết tiên sinh.
Thôi Đông Sơn lập tức vui vẻ, bởi vì chỉ cần dùng câu này đến chỗ Tiểu Bảo Bình tranh công, không chừng về sau sẽ có thể bớt bị đóng dấu một lần. Thế là hắn chạy đi như bay, đến bên ngoài bệ cửa sổ lớp học, nháy mắt với tiểu cô nương mặc áo váy đỏ kia. Kết quả lại bị tiên sinh dạy học nạt lớn một tiếng.