[Dịch] Kiếm Lai

Chương 408 : Kiếm thuật




Rất kỳ quái, Mao Tiểu Đông rõ ràng đã rời khỏi, nhưng chủ điện văn miếu vẫn không mở cửa với bên ngoài, ngược lại còn giống như đang giới nghiêm.

Tại hậu điện, ngoại trừ một nhóm thần linh văn miếu dùng kim thân hiện thế, bao gồm cả Viên Cao Phong, còn có hai nhóm khách quý và khách hiếm.

Hoàng đế Đại Tùy cải trang rời cung, bên cạnh ông ta là một hoạn quan tóc trắng mặc mãng phục đỏ chót.

Còn có hai người đàn ông khác. Một lão già tóc trắng xóa, mặc dù đứng giữa quân chủ nhân gian và thánh nhân văn miếu, nhưng khí thế vẫn ép người. Còn lại là một nam tử nho nhã khá trẻ tuổi, có lẽ tự nhận không đủ tư cách tham gia chuyện bí mật, cho nên đã tới tiền điện chiêm ngưỡng tượng thần bảy mươi hai hiền nhân.

Lão già kia cũng không phải người Bảo Bình châu, tự xưng là Lâm Sương Hàng, biết nói ngôn ngữ thông dụng Bảo Bình châu và tiếng phổ thông Đại Tùy.

Lâm Sương Hàng có lẽ là một cái tên giả, nhưng chuyện này cũng không quan trọng. Quan trọng là sau khi lão ta xuất hiện ở kinh thành Đại Tùy, đã thể hiện pháp thuật phi thường. Hoạn quan mặc mãng phục sau người hoàng đế Đại Tùy, hợp sức với một cung phụng triều đình, dốc hết sức cũng không thể tổn thương đến lão ta.

Sắc mặt Lâm Sương Hàng không vui, liếc nhìn Viên Cao Phong và hai vị thần linh văn nhân vừa rồi đã hiện thân, khua môi múa mép với Mao Tiểu Đông.

Ánh mắt của lão dời đi, nhìn một số thần linh xuất thân nho tướng công thần khai quốc, cùng với một số thần linh xuất thân văn thần trong lịch sử Đại Tùy, nhưng có công lao mở rộng lãnh thổ. Bọn họ tụ tập với nhau một cách tự nhiên, giống như một bè phái triều đình, tồn tại một ranh giới như có như không với trận doanh bên phía Viên Cao Phong nhân số lác đác.

Cuối cùng Lâm Sương Hàng dời mắt sang hoàng đế Đại Tùy:

- Bệ hạ, lòng quân và lòng dân Đại Tùy đều có thể dùng. Triều đình có văn mật, sa trường có võ mật, đại thế như vậy chẳng lẽ còn phải tiếp tục chịu nhục? Lúc ký kết sơn minh, Đại Tùy quả thật không thể ngăn cản kỵ binh Đại Ly, khó thoát khỏi vận mệnh diệt nước. Nhưng hôm nay tình hình thay đổi, bệ hạ còn phải tham sống sợ chết sao?

Lão ta cười nhạt nói:

- Có cần một người xứ khác như ta nói cho bệ hạ biết, trong mấy năm nay quan viên kinh thành Đại Tùy treo ấn từ quan, văn nhân vào rừng núi lánh đời, rốt cuộc có mấy trăm người không? Còn nữa, Đại Tùy từ kinh thành đến địa phương, khí vận võ miếu các nơi suy giảm nghiêm trọng đến đâu, có cần nói một chút không?

- Gọi là minh ước trăm năm, bệ hạ dùng tiếng xấu của một người trong sử xanh, đổi lấy trăm năm thái bình của dân chúng Đại Tùy. Nhưng cho dù mọi rọ họ Tống Đại Ly tuân thủ lời hứa, không sử dụng một binh một tốt với Đại Tùy, bệ hạ khẳng định Đại Tùy có thể an ổn chống đỡ đến trăm năm sao? Sau đó trơ mắt chờ bánh từ trên trời rơi xuống, họ Tống Đại Ly tự chịu diệt vong, mặc cho họ Cao Dực Dương các người hái quả?

Sắc mặt lão ta lạnh nhạt:

- Thượng bất chính, hạ tắc loạn. Họ Tống Đại Ly đức hạnh thế nào, bệ hạ chắc đã biết rõ. Hôm nay phiên vương Tống Trường Kính quản lý quốc sự, võ phu cầm quyền. Lúc trước ngay cả thần Ngũ Nhạc có quan hệ mật thiết với ngai vàng họ Cao, hoàng đế Đại Ly cũng có thể tính kế, hủy bỏ sắc phong toàn bộ. Sơn minh giữa núi Đông Hoa Đại Tùy và núi Phi Vân Bắc Nhạc Đại Ly, thật sự hiệu nghiệm sao?

- Ta dám khẳng định, không đến năm mươi năm, nhiều nhất là ba mươi năm. Cho dù kỵ binh Đại Ly bị ngăn cản ở vương triều Chu Huỳnh, nhưng chỉ cần người thừa kế ngai vàng Đại Ly và con hổ thêu kia thành công tiêu hóa hết bắc bộ Bảo Bình châu. Ba mươi năm sau, Đại Tùy từ dân chúng đến biên quân, rồi đến tư lại quan nhỏ, cuối cùng đến trọng thần triều đình, đều sẽ ước mong được sống an nhàn ở vương triều Đại Ly.

Sau đó lão ta nghiêm nghị nói:

- Đợi đến khi trong lòng dân chúng Đại Tùy, xem nước khác còn tốt hơn cố quốc quê nhà. Hoàng đế Đại Tùy ngài một tay thúc đẩy tai họa mất nước, còn mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông họ Cao Dực Dương?

Viên Cao Phong giận dữ quát lên:

- Lâm Sương Hàng, ngươi láo xược! Quốc sự của Đại Tùy ta, không cho phép ngươi ở nơi này nói xằng nói bậy!

Một vị văn thần Đại Tùy chuyên lập ra quốc sách, từng kết nạp nước Hoàng Đình thành nước chư hầu, nhẹ giọng nói:

- Bệ hạ hãy nghĩ kỹ.

Lâm Sương Hàng không nói gì thêm.

Thuật úp mở, mở tức là bung, cũng là lên tiếng; úp tức là đóng, cũng là im lặng.

Sau khi nói xong những gì cần thiết, có một số lời không cần nói thẳng, như vậy sẽ càng hiệu nghiệm, càng có thể mê hoặc lòng người.

Trong lúc hậu điện đang trầm mặc, bên phía tiền điện, nam tử áo dài gây cho người ta cảm giác tuấn tú trẻ tuổi, cũng lần lượt nhìn qua bảy mươi hai tượng thần hiền nhân phụ tế giống như Trần Bình An.

Hoàng đế Đại Tùy cuối cùng lên tiếng:

- Tống Chính Thuần vừa chết, mới có hai vị tiên sinh thăm viếng hôm nay, đúng không?

Lâm Sương Hàng gật đầu thừa nhận.

Hoàng đế Đại Tùy đưa tay chỉ vào mình, cười nói:

- Vậy nếu ngày nào đó ta bị một võ phu cảnh giới thứ mười đánh chết, hoặc là bị du hiệp Mặc gia Hứa Nhược kia một kiếm đâm chết, lại tính thế nào?

Ông ta chỉ lên đỉnh đầu, lại chỉ về tiền điện sau lưng:

- Nếu Hứa Nhược ra tay lạm sát quân vương, là người tu đạo, hắn nhất định sẽ bị một vị thánh nhân ở đó trách phạt. Hứa Nhược là nhân vật quan trọng của Mặc gia, lúc trước Bạch Ngọc Kinh mô phỏng do dòng bên Mặc gia giúp chế tạo bị phá hoại, dòng chính Mặc gia ở Trung Thổ lại thay đổi chủ ý, đặt cược vào họ Tống Đại Ly. Hứa Nhược rất có thể là nhân vật mấu chốt, cho nên hắn chưa chắc đã chịu ra tay “đổi quân” với ta, làm vậy thì Mặc gia quá lỗ vốn.

- Nhưng Lý Nhị là một võ phu thuần túy, hắn giết ta rồi, dựa theo quy củ trên núi các ngươi, hình như các thánh nhân Nho gia sẽ không quan tâm.

Lâm Sương Hàng hờ hững nói:

- Chỉ cần Lý Nhị kia không đạt đến “'Thần Đáo” trong cảnh giới thứ mười của võ phu, ta có thể khiến cho hắn không vào được kinh thành Đại Tùy. Tiền đề là văn miếu các ngươi phải phối hợp với ta, khởi động đại trận hộ thành.

Dù vậy hoàng đế Đại Tùy vẫn không bị thuyết phục, tiếp tục hỏi:

- Không sợ kẻ trộm vào nhà một lần, chỉ sợ kẻ trộm rình mò lâu ngày, đến lúc đó có thể phòng trộm ngàn ngày được sao? Chẳng lẽ Lâm lão tiên sinh vẫn luôn ở lại Đại Tùy?

Lâm Sương Hàng nhíu mày.

Lúc này trong nội tâm mọi người đều vang lên một giọng nói chất phác đôn hậu: “Nếu Lý Nhị dám đến kinh thành Đại Tùy giết người, ta sẽ phụ trách ra khỏi thành giết hắn. Ta chỉ có thể cam đoan chuyện này, còn lại ta sẽ không nhúng tay.”

Viên Cao Phong cười nhạo nói:

- Được, luyện khí sĩ của Trung Thổ Thần Châu thật lợi hại, đánh chết một võ phu cảnh giới thứ mười giống như đứa trẻ bóp chết gà con vậy.

Lâm Sương Hàng không nhiều lời, trầm giọng nói:

- Phạm tiên sinh nói được thì sẽ làm được.

Hoàng đế Đại Tùy cười nói:

- Thật vậy?

Người ở tiền điện mỉm cười trả lời:

- Thương gia truyền đời, thành tín là gốc rễ đặt chân.

---------

Lý Hòe dựa theo phương pháp mà Bùi Tiền nói đánh cờ ngũ tử liên châu, thua đến tan tác.

Sau khi nhận thua, hắn giận không kìm được, hai tay tùy ý gạt rơi quân cờ xếp đầy trên bàn cờ:

- Không chơi nữa, không chơi nữa, không thú vị, đánh cờ này khiến ta choáng đầu hoa mắt đói bụng.

Nghe tiếng vang giòn giã khi quân cờ va chạm, Tạ Tạ đang tu hành ở một đầu hành lang trúc xanh, lông mi khẽ run lên, tâm thần không yên. Cô đành phải mở mắt ra, quay đầu liếc nhìn bên kia, thấy Bùi Tiền và Lý Hòe đang thu gom quân cờ đen trắng, tiện tay ném vào hũ cờ bên cạnh.

Hũ cờ tuy là đồ vật của lò gốm triều đình Đại Tùy, chỉ có giá mấy chục lượng bạc, nhưng những quân cờ kia, Tạ Tạ biết chúng có giá trị liên thành.

Lúc trước Thôi Đông Sơn còn ở trong viện nhỏ, Tạ Tạ thỉnh thoảng sẽ bị hắn lôi đi đánh cờ. Một khi đặt cờ hơi mạnh, cô sẽ bị Thôi Đông Sơn đánh cho xoay tròn bay ra, đụng vào bức tường. Hắn nói rằng nếu làm mẻ một quân cờ trong đó, sẽ giống như bộ cờ mà hắn cất giữ này “không còn trọn vẹn”, biến thành khiếm khuyết, phá hư phẩm chất, Tạ Tạ cô dùng mạng cũng không đền nổi.

Quân cờ trên thế gian, nhà bình thường chỉ dùng đá xinh xắn mài thành, gia đình giàu có thường làm bằng gốm sứ, còn tiên gia trên núi thì dùng ngọc thạch đặc biệt điêu khắc thành. Nhưng hai hũ cờ này của Thôi Đông Sơn có lai lịch kinh người, đó là “quân cờ ráng màu” mà người đánh cờ trong thiên hạ đều thèm thuống. Ngàn năm trước, vị sư đệ của thành chủ thành Bạch Đế, chủ nhân của Lưu Ly các, đã dùng bí thuật đặc biệt “nhỏ giọt” tạo thành.

Sau khi Lưu Ly các sụp đổ, chủ nhân mai danh ẩn tích ngàn năm, phương pháp “đại luyện nhỏ giọt” đặc biệt cũng thất truyền. Từng có tiên nhân Trung Thổ yêu cờ như mạng, lấy được nửa hũ quân cờ ráng màu, vì muốn bổ sung đầy đủ đã ra giá một đồng tiền tiểu thử cho một quân cờ. Nhưng lúc này trên tay Bùi Tiền và Lý Hòe, quân cờ lưu ly lại chẳng khác gì hòn đá dưới đất.

Trong lòng Tạ Tạ thở dài, may mà quân cờ ráng màu rất xứng với giá trị. Đàn ông trai tráng dùng hết sức đè mạnh vẫn không vỡ, ngược lại càng phát ra tiếng lách cách.

Lý Hòe không muốn chơi cờ liên châu, Bùi Tiền bèn đề nghị chơi trò thảy đá dân gian. Lý Hòe lập tức tràn đầy lòng tin, trò này vốn là sở trường của hắn. Năm xưa ở trường học hắn thường chơi với các bạn, Thạch Xuân Gia cột tóc sừng dê luôn thua hắn. Ở trong nhà chơi thảy đá với chị gái Lý Liễu, hắn càng chưa từng bại trận.

Hai người phân biệt nhặt ra năm quân cờ trong hũ, sau khi chơi một ván, phát hiện độ khó quá nhỏ, bèn muốn gia tăng đến mười quân cờ.

Tạ Tạ nghe được tiếng vang còn giòn giã hơn đánh cờ, trong lòng khẽ run lên, chỉ hi vọng Thôi Đông Sơn không biết chuyện bi thảm này.

Thỉnh thoảng còn có một hai quân cờ ráng màu bay ra khỏi mu bàn tay, rơi xuống sàn đá trong sân, sau đó được hai đứa nhóc hoàn toàn không để ý nhặt trở về.

Tạ Tạ đã không thể tĩnh tâm thổ nạp, bèn dứt khoát đứng lên, đi tới phòng bên của mình lật xem thư tịch.

Lý Bảo Bình rời khỏi thư phòng ở nhà chính, ngồi xuống bên cạnh Bùi Tiền và Lý Hòe xem trận chiến. Lý Hòe vẫn là bị giết đến ném mũ vứt giáp.

Lý Bảo Bình yên lặng lấy ra năm quân cờ đen trong một hũ cờ khác, bỏ năm quân cờ trắng vào lại hũ cờ, lúc này trên sàn nhà có năm quân cờ đen và năm quân cờ trắng.

Lý Bảo Bình giải thích cho Lý Hòe và Bùi Tiền đang đưa mắt nhìn nhau:

- Chơi như vậy thú vị hơn, mỗi người các ngươi chọn một màu đen trắng. Mỗi lần chụp lấy quân cờ, chẳng hạn như Bùi Tiền ngươi chọn cờ đen, sau khi một tay cầm bảy quân cờ, trong đó có hai quân cờ trắng, cũng chỉ xem như cầm ba quân cờ đen.

Bùi Tiền rụt rè nói:

- Bảo Bình tỷ tỷ, ta muốn chọn cờ trắng.

Lý Bảo Bình gật đầu:

- Có thể.

Lý Hòe gấp gáp nói:

- Ta cũng muốn chọn cờ trắng.

Lý Bảo Bình liếc hắn một cái.

Lý Hòe lập tức đổi giọng:

- Bỏ đi, cờ đen nhìn thuận mắt hơn một chút.

Tâm tư Thạch Nhu khẽ động. Tiểu cô nương mặc áo váy đỏ này, dường như luôn có suy nghĩ kỳ lạ như vậy. Trong tất cả mọi người, bởi vì Trần Bình An rõ ràng thiên vị Lý Bảo Bình, Thạch Nhu cũng quan sát cô bé nhiều nhất. Cô phát hiện lời nói và hành vi của tiểu cô nương này, không thể nói là cố ý lên mặt cụ non, thực ra còn rất ngây thơ, nhưng rất nhiều suy nghĩ vừa nằm trong quy củ, lại vượt quá quy củ.

Sau khi Thạch Nhu âm thầm quan sát Lý Bảo Bình không lâu, đại chiến bên kia đã hạ màn. Dựa theo quy tắc cách chơi của Lý Bảo Bình, Lý Hòe thua càng thảm hơn.

Bùi Tiền lắc đầu, bàn tay ước lượng mấy quân cờ, nhẹ nhàng ném lên rồi chụp lấy:

- Đúng là tịch mịch, chỉ cầu một lần bại, lại khó như vậy sao?

Lý Hòe lấm la lấm lét, con ngươi xoay chuyển, muốn đổi sang một trò khác để lấy lại thể diện.

Bùi Tiền vứt quân cờ, cầm gậy leo núi bên chân, nhảy nhót chạy vào trong sân:

- Bảo Bình tỷ tỷ, bại tướng dưới tay Lý Hòe, ta sẽ thể hiện cho các người xem một chút, thế nào là tay cầm gậy dài, băng nhà vượt nóc. Hiện giờ thần công của ta còn chưa đại thành, tạm thời chỉ có thể vượt mái băng tường. Nhìn cho kỹ, nhất định phải xem kỹ!

Chỉ thấy Bùi Tiền lui đến một bức tường trong viện, nhìn về đầu tường đối diện, hít sâu một hơi, chạy đi như bay. Cô đột nhiên cầm gậy leo núi chuẩn xác cắm vào khe hở giữa phiến đá trong sân, hai chân rời đất, cây gậy dài cong thành một vòng cung lớn. Sau đó gậy leo núi bật thẳng, Bùi Tiền bắn lên thật cao, thân thể nhỏ nhắn giãn ra giữa không trung, vững vàng đứng trên đầu tường.

Cô xoay người lại, nhếch miệng cười lớn với Lý Bảo Bình và Lý Hòe:

- Xem đi!

Lý Hòe nhìn đến trợn mắt há mồm, la lên:

- Ta cũng muốn thử!

Bùi Tiền nhẹ nhàng nhảy xuống đầu tường, giống như một con mèo hoang nhỏ lặng lẽ đáp xuống đất, thoải mái ném gậy leo núi cho Lý Hòe.

Lý Hòe cũng học theo Bùi Tiền, lui đến chân tường, trước tiên dùng bước nhỏ dồn dập chạy nhanh tới, sau đó liếc nhìn mặt đất. Hắn cầm gậy leo núi đâm vào khe hở giữa phiến đá, khẽ quát một tiếng. Sau khi gậy leo núi bật lại, thân hình Lý Hòe cũng theo đó bắn lên. Chỉ là tư thế và góc độ phát lực không đúng, khiến cho hai chân chổng lên trời, đầu hướng xuống đất, thân hình xiêu vẹo. Hắn kêu lên mấy tiếng, lại rơi xuống đất.

Vu Lộc trong nháy mắt lao đi như một cơn gió mát, chụp lấy Lý Hòe, đỡ hắn đứng dậy.

Lý Hòe lại nói khoác mà không biết ngượng:

- Thất bại trong gang tấc, chỉ thiếu một chút, đáng tiếc, đáng tiếc.

Bùi Tiền cười nhạt nói:

- Vậy cho ngươi thêm mười cơ hội nhé?

Lý Hòe nghiêm túc nói:

- Mặc dù Lý Hòe ta thiên phú phi phàm, là kỳ tài luyện võ không phải một ngàn năm thì cũng là tám trăm năm khó gặp, nhưng chí của ta không ở đây, sẽ không tranh cao thấp với ngươi trong chuyện này.

Lý Bảo Bình cầm lấy gậy leo núi trong tay Lý Hòe, cũng thử một lần. Kết quả dưới con mắt mọi người, tiểu cô nương mặc áo váy đỏ chẳng những thành công, hơn nữa còn thành công quá mức, bay thẳng ra đầu tường. Ngoài tường truyền đến tiếng vang nhẹ.

Lý Bảo Bình đã quen với chuyện này, cũng không té bị thương. Chỉ là đáp xuống đất không vững, hai đầu gối dần cong lại, thân thể ngã về phía sau, đặt mông ngồi phịch xuống đất.

Lý Bảo Bình đứng lên, hoàn toàn vô sự.

Một lão già lom khom đứng cách đó không xa cười ha hả nói:

- Không sao chứ?

Lý Bảo Bình cười nói:

- Chỉ thế này làm sao có chuyện gì được.

Chu Liễm cười gật đầu.

Lý Bảo Bình chạy nhanh vào viện.

Chu Liễm là tông sư võ học cảnh giới Viễn Du, ánh mắt trác việt, đương nhiên biết rõ Lý Bảo Bình không việc gì, cho nên mới không ra tay trợ giúp.

Lão tiếp tục đi dạo xung quanh ngôi viện này.

Trước khi Trần Bình An rời khỏi thư viện, đã có một cuộc nói chuyện với Lý Bảo Bình. Chu Liễm đứng ở cách đó không xa nghe thấy, Trần Bình An cũng không cố gắng che giấu lão. Thậm chí Chu Liễm còn cảm thấy đáng tiếc cho Tùy Hữu Biên, không thể nghe được cuộc nói chuyện kia.

Trước đó bốn người trong tranh cuộn bọn họ còn chưa chia tay, tại tiệm thuốc Khôi Trần thành Lão Long, ông lão họ Tuân đã sớm nhìn trúng “tư chất kiếm tiên” của Tùy Hữu Biên, rất thích đến gần tiệm thuốc. Có lần Tùy Hữu Biên và Lư Bạch Tượng đánh cờ trong sân, ông ta xem cờ phát biểu mấy câu, đã dùng lý thuyết đánh cờ để trình bày kiếm đạo.

Ngang dọc tung hoành, hạ cờ tại một điểm. Chỗ tuyệt diệu nằm ở hai chữ “cắt đứt”, đây là kiếm thuật. Thế cờ tốt xấu lại nằm ở hai chữ “phân định”, chiếm núi làm vua, phiên trấn cát cứ, bảo vệ núi sông, những thứ này đều là kiếm ý.

Ván cờ kết thúc, sau đó diễn lại ván cờ, Tùy Hữu Biên vẫn luôn thờ ơ, chuyện này khiến ông lão họ Tuân rất lúng túng. Còn bị Bùi Tiền cười nhạo cả buổi, bảo rằng ông ta chỉ biết khoác lác, nói suông dọa người, chẳng trách Tùy tỷ tỷ lại không cảm kích. Có điều đêm đó Tùy Hữu Biên lại bế quan ngộ kiếm, một ngày hai đêm, chưa từng rời khỏi phòng.

Hôm nay Tùy Hữu Biên đã đi Đồng Diệp châu, muốn tới Ngọc Khuê tông đột ngột trở thành lãnh tụ tiên gia một châu, chuyển thành một kiếm tu.

Ngụy Tiện thì đi theo Thôi Đông Sơn. Lư Bạch Tượng muốn một mình du lịch núi sông. Chỉ có Chu Liễm lão lựa chọn đi theo bên cạnh Trần Bình An.

Hai lần Trần Bình An ra tay ở vườn Sư Tử, một lần nhắm vào yêu vật quấy phá, một lần đối phó với Lý Bảo Châm, thực ra Chu Liễm đều không cảm thấy quá xuất sắc. Ngược lại cuộc nói chuyện giữa Trần Bình An và Lý Bảo Bình, lại khiến Chu Liễm nghiền ngẫm nhiều lần, trong lòng bội phục.

Lý Bảo Châm, Lý Bảo Bình, Lý Hi Thánh và họ Lý đường Phúc Lộc, bốn bên có quan hệ huyết thống. Còn Trần Bình An tuy được Lý Bảo Bình gọi là tiểu sư thúc, nhưng rốt cuộc vẫn là một người ngoài.

Trần Bình An phải giải quyết Lý Bảo Châm thế nào, cực kỳ phức tạp. Dù kết quả ra sao, cũng không muốn Lý Bảo Bình thương tâm, vậy thì càng khó. Gần như là một ván cờ không thể phá giải, làm gì cũng “không sai”, nhưng cũng “không đúng”.

Nếu Trần Bình An che giấu chuyện này, hoặc là nói đơn giản tình huống gặp gỡ Lý Bảo Châm ở vườn Sư Tử, Lý Bảo Bình trước mắt sẽ không có vấn đề, vẫn chung sống với Trần Bình An như thường. Nhưng nếu một ngày nào đó Trần Bình An đánh chết Lý Bảo Châm, cho dù Trần Bình An hoàn toàn chiếm lý, Lý Bảo Bình cũng thông hiểu đạo lý, nhưng chuyện này không liên quan nhiều đến trong lòng tiểu cô nương có thương tâm hay không.

Đây chính là mấu chốt, cho nên mới có cuộc trò chuyện kia.

Chu Liễm chậm rãi bước đi, lẩm bẩm nói:

- Đây mới là kiếm thuật trong lòng người, cắt rất chuẩn.

Thế nào là cắt? Trần Bình An trước tiên tha cho Lý Bảo Châm một lần, đó là tuân thủ ước hẹn, hoàn thành lời hứa với Lý Hi Thánh, về bản chất giống như tuân thủ pháp luật. Sau đó lại dùng vật tổ gia truyền lấy được trên người Lý Bảo Châm, làm “thế chấp” với Lý Bảo Bình và cả họ Lý đường Phúc Lộc. Đây là chuyện hợp tình hợp lý, cũng là thường tình của con người.

Làm như vậy, đã cắt đứt Lý Bảo Châm ra khỏi gia tộc họ Lý ở đường Phúc Lộc. Giống như Thôi Đông Sơn dùng phi kiếm vẽ ranh giới, hạn chế Lý Bảo Châm trong đó.

Lý Bảo Châm vẫn là Lý Bảo Châm, nhưng gia tộc họ Lý sau lưng Lý Bảo Bình và Lý Hi Thánh, lại là gia tộc họ Lý sau khi loại trừ Lý Bảo Châm.

Trần Bình An đã vẽ vòng và phân chia, cùng với lặng lẽ chỉ ra cho Lý Bảo Bình một quỹ tích tư tưởng, cung cấp một lời giải thích rõ ràng “ai cũng không sai, đến lúc đó sống chết tự lo”.

Sau này quay đầu nhìn lại, cho dù Trần Bình An và Lý Bảo Châm phân ra sống chết, Lý Bảo Bình tuy vẫn thương tâm, nhưng cũng sẽ không từ một con đường cực đoan đi vào một con đường cực đoan khác. Đây chính là kiếm thuật của ông lão họ Tuân kia.

Trần Bình An xuất kiếm rất phù hợp với phương hướng này, là một sự giằng co huyền diệu trong lòng người. Cho nên ngày đó Trần Bình An cũng ở hậu viện tiệm thuốc xem cờ, cũng nghe được những lời vàng ngọc của ông lão họ Tuân. Nhưng Chu Liễm dám khẳng định, Tùy Hữu Biên cho dù bế quan ngộ kiếm một ngày hai đêm, thiên tư học kiếm có tốt, cũng chưa chắc hiểu được chân ý của nó bằng Trần Bình An.

Đại đạo dưới chân mỗi người có phân chia xa gần, cũng có phân biệt cao thấp.

Còn nhớ Lý Bảo Bình đã dạy Bùi Tiền hai câu.

Đeo hòm trúc, mang giày cỏ, một triệu quyền, thiếu niên tung tăng rất ung dung.

Đeo tiên kiếm, mặc bào trắng, ngàn vạn dặm, tiểu sư thúc tốt nhất nhân gian.

Chu Liễm lẩm bẩm:

- Tiểu sư thúc của Tiểu Bảo Bình ngươi, mặc dù hôm nay còn không phải là kiếm tu, nhưng tâm tính kiếm tiên chắc đã có hình thức ban đầu rồi đúng không?

Lão đột nhiên dừng bước, híp mắt nhìn về cuối con đường dẫn đến viện nhỏ. Bên đó xuất hiện một vị nho sĩ lớn tuổi, có một con nai trắng như tuyết làm bạn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.