[Dịch] Kiếm Lai

Chương 406 : Trong sách ngoài sách




Trước khi theo Mao Tiểu Đông xuống núi đến văn miếu kinh thành “thử vận may”, Trần Bình An đã sắp xếp ổn thỏa nhân thủ trong thư viện. Để tránh bị người khác lợi dụng sơ hở, không dụ được đối phương cắn câu, ngược lại còn tặng cho kẻ địch một kế điệu hổ ly sơn.

Trước tiên hắn bảo Bùi Tiền dọn ra khỏi nhà khách, đến ở tại ngôi nhà có Tạ Tạ trông coi, làm bạn với nhau. Đồng thời còn đưa dây trói yêu màu vàng cho Thạch Nhu.

Trước đó Lâm Thủ Nhất vào ban ngày đều tới ngôi viện của Thôi Đông Sơn tu hành, cộng thêm “Đỗ Mậu” vào ở. Sau khi trò chuyện với Trần Bình An, Lâm Thủ Nhất đã dứt khoát ở lại trong viện.

Trần Bình An lại bảo Chu Liễm và Vu Lộc âm thầm trông coi Lý Bảo Bình và Lý Hòe.

Chu Liễm và Vu Lộc, một lão già lom khom thấy nữ nhân là cười híp mắt, một thanh niên cao lớn trên mặt luôn mang theo nụ cười điềm đạm. Ai có thể tưởng tượng, hai người này lại là võ phu thuần túy cảnh giới không thấp.

Buổi tối Lý Bảo Bình và Bùi Tiền cùng nhau ở trong nhà chính của Thôi Đông Sơn, tin rằng Thôi Đông Sơn sẽ không có ý kiến, cũng không dám có. Tạ Tạ và Lâm Thủ Nhất mỗi người ở một gian nhà bên. Thạch Nhu là âm vật, có thể đảm nhiệm công việc gác đêm. Lý Hòe lại ở chung một phòng với Lâm Thủ Nhất.

Chu Liễm không cần ở trong viện, buổi tối ngủ ở nhà khách trước kia là được. Nhưng Vu Lộc nhất định phải hợp tác với Thạch Nhu canh giữ nửa đêm. Trần Bình An không tin tưởng Thạch Nhu có thể ứng phó với một số tình huống đột ngột phát sinh, ngược lại Vu Lộc vẫn luôn khiến người ta yên tâm.

Bên phía thư viện, trong số phu tử tiên sinh tuần tra ban đêm, xưa nay vốn chia ra văn võ. Chẳng hạn như vị đại nho Đổng Tịnh yêu quý Lâm Thủ Nhất, chính là một vị tu sĩ cảnh giới Kim Đan tinh thông lôi pháp. Còn có một vị địa tiên cảnh giới Nguyên Anh không nhiều người biết, cũng đến từ Đại Ly giống như Mao Tiểu Đông, đó là ông lão họ Lương canh cổng thư viện. Vào thời điểm mấu chốt, ông ta có thể thay thế Mao Tiểu Đông trấn giữ thư viện.

Cuối cùng Trần Bình An gọi Lý Bảo Bình sang một bên, đưa cho cô bé hai món đồ lấy được từ Lý Bảo Châm. Một ngọc bội có khắc chữ “Long Cung”, cùng với một lá bùa chân thân thần linh dạo chơi ngày đêm cấp bậc rất cao.

Lý Bảo Bình cảm thấy nghi hoặc khó hiểu. Trần Bình An cũng không che giấu, kể sơ qua chuyện giữa mình và Lý Bảo Châm ở nước Thanh Loan. Cuối cùng hắn xoa đầu Lý Bảo Bình, nhẹ giọng nói:

- Sau này anh sẽ không chủ động tìm nhị ca của em, còn sẽ cố gắng tránh xa hắn. Nhưng nếu Lý Bảo Châm vẫn không từ bỏ, hoặc là cảm thấy đã bị sỉ nhục ở vườn Sư Tử, sau này lại gây ra xung đột, anh sẽ không ra tay lưu tình. Đương nhiên những chuyện này cũng không liên quan đến em.

Tâm tình của Lý Bảo Bình hơi sa sút, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời:

- Tiểu sư thúc, anh và nhị ca của em cứ dựa theo quy củ giang hồ, ân oán rõ ràng...

Nói đến đây, Lý Bảo Bình lại hỏi:

- Tiểu sư thúc, vậy em có thể viết một bức thư cho đại ca của mình không, để anh ấy khuyên nhị ca dừng tay?

Trần Bình An ngẫm nghĩ, gật đầu nói:

- Có thể.

Lý Bảo Bình lại muốn tặng ngọc bội và bùa chú cho Trần Bình An. Lần này trước khi xuống núi, Trần Bình An đã nói rõ tình cảnh hiện giờ với bọn họ, cho nên cô muốn tiểu sư thúc mang thêm hai món đồ phòng thân.

Trần Bình An cười nói:

- Ở vườn Sư Tử, anh đã hợp sức với một nữ đạo sĩ pháp đao rất lợi hại, bắt được một con yêu vật cực kỳ hiếm thấy, tương đương với một đống châu báu sống, thu hoạch khá phong phú. Nữ đạo sĩ kia đã độc chiếm yêu vật, để bồi thường thì cô ấy đã đưa cho anh sáu mươi hai đồng tiền cốc vũ. Cho nên anh muốn mượn lá bùa chân thân thần linh dạo chơi ngày đêm của em, không phải mua mà là mượn, tương tự như tiệm cầm đồ. Chỉ là chúng ta làm ngược lại một chút, em đưa bùa chú cho anh, còn anh sẽ đưa số tiền cốc vũ này cho em.

- Lá bùa này cấp bậc rất cao, không phải loại tiêu hao một lần, mà có thể sử dụng nhiều lần. Chỉ cần có tiền thần tiên duy trì, hai thần linh dạo chơi ngày đêm kia sẽ luôn tồn tại trên đời. Thậm chí sau khi bị đánh tan linh khí kim thân, chỉ cần người vẽ bùa có thể vẽ rồng điểm mắt cho mật bùa, vẫn có thể ra lệnh cho hai thần linh hiện thân. Nói thật sáu mươi hai đồng tiền cốc vũ là một khoản tiền rất lớn, nhưng vẫn không đủ mua lá bùa giá trị liên thành này. Cho nên anh không phải muốn mua bùa...

Lý Bảo Bình đã kìm nén rất lâu, thật sự không nhịn được, nghiêm túc nói:

- Tiểu sư thúc, anh xa cách với em như vậy, em rất thương tâm.

Trần Bình An kiên nhẫn giải thích:

- Anh và em, còn có đại ca của em đều không xa cách, nhưng vẫn cần xa cách một chút với họ Lý ở đường Phúc Lộc. Sau khi em để bùa chú lại tiệm cầm đồ lâm thời của tiểu sư thúc, có thể nhờ Mao sơn chủ gởi số tiền cốc vũ kia đến quận Long Tuyền.

- Ông nội em là người sinh trưởng ở đia phương, hôm nay đã là thần tiên cảnh giới Nguyên Anh, có lẽ không thiếu các loại pháp bảo gì đó. Dù sao ở động tiên Ly Châu chúng ta, nếu nói đến bản lĩnh kiếm lời, bốn họ lớn và mười tộc lớn chắc chắn là am hiểu nhất. Thế nhưng tiền thần tiên nhất định là càng nhiều càng tốt. Tuy nói pháp bảo trong nhà cũng có thể bán lấy tiền, hơn nữa không thiếu người mua, nhưng đối với luyện khí sĩ, trừ khi là linh khí pháp bảo không hợp với đại đạo bản thân, bình thường đều sẽ không muốn bán ra.

Lý Bảo Bình mặt mày hớn hở:

- Hóa ra tiểu sư thúc vẫn suy nghĩ cho em, là em trách lầm tiểu sư thúc rồi, thất lễ thất lễ, có lỗi có lỗi.

Lý Bảo Bình bắt đầu ra vẻ chắp tay nhận lỗi với Trần Bình An.

Sau khi Lý Bảo Bình đứng thẳng, Trần Bình An vươn hai tay ra, nắm lấy má cô bé, mỉm cười trêu đùa:

- Thừa dịp Tiểu Bảo Bình còn chưa lớn lên, lúc này tranh thủ nhéo một cái.

Lý Bảo Bình đứng yên, cười khiến cho đôi mắt híp lại thành hình trăng non.

Cuối cùng Trần Bình An nhìn Lý Bảo Bình chạy nhanh rời đi.

Khi hắn đến sơn môn thư viện, Mao Tiểu Đông đứng chờ đã lâu.

Hai người rời khỏi thư viện, đi qua đường lớn, rẽ vào con đường Bạch Mao kia. Lúc này Trần Bình An mới lặng lẽ đưa lá bùa cho Mao Tiểu Đông.

Mao Tiểu Đông liếc nhìn, cất vào trong tay áo.

Ông ta dùng sóng gợn trong lòng hỏi Trần Bình An: “Lá bùa này chưa từng thấy qua, chất liệu cũng kỳ quái, có điểm gì đặc biệt?”

Trần Bình An lại dùng tụ âm thành sợi của võ phu thuần túy, trả lời: “Đây là bùa chú cổ xưa trong một quyển ‘Đan Thư Chân Tích’, tên là bùa chân thân thần linh dạo chơi ngày đêm. Tinh túy nằm ở hai chữ ‘chân thân', trong sách nói có thể liên kết với bản tôn của thần linh. Không giống như phương pháp gọi thần bình thường của phái bùa chú Đạo gia, dựa vào một chút linh quang mật bùa mời pháp tướng thần linh, hình thức nhiều hơn là thần thức. Lá bùa này là thần thức chiếm đa số, nghe nói còn ẩn chứa một phần thần tính.”

Sau đó Trần Bình An giải thích cặn kẽ phương pháp điều khiển và những điểm cần chú ý của lá bùa này.

Mao Tiểu Đông càng nghe càng kinh ngạc: “Bùa chú quý giá như thế, ở đâu ra vậy?”

Trần Bình An không nhắc đến ân oán cá nhân với Lý Bảo Châm, chỉ nói là bùa hộ mạng mà người khác nhờ hắn đưa cho Lý Bảo Bình.

Mao Tiểu Đông cười hỏi: “Đệ lại đưa cho ta như vậy sao?”

Trần Bình An nói: “Trong tay Mao sơn chủ mới có thể phát huy đầy đủ. Tôi là võ phu dùng bùa, không tìm được phương pháp chính xác, hơn nữa cũng không học pháp môn chính tông của quyển ‘Đan Thư Chân Tích’ kia, cho nên rất dễ tổn hại đến bản nguyên mật bùa. Bất kỳ bùa chú nào sau khi được tôi khai sơn điểm linh quang, đều giống như chỉ dùng được một lúc.”

Mao Tiểu Đông nói một câu kỳ lạ: “Được, xem như ta tự mình lĩnh giáo rồi.”

Trần Bình An hơi khó hiểu. Mao Tiểu Đông cũng không nói rõ.

Không hổ là tiểu sư đệ được Thôi Đông Sơn gọi là đồng tử rải tiền, đúng là thấy người liền tặng quà.

Hai người đi trên đường Bạch Mao. Trần Bình An hỏi:

- Vì tiểu sư thúc tôi mà Tiểu Bảo Bình trốn học nhiều như vậy, Mao sơn chủ không lo lắng bài vở của cô bé sao?

Mao Tiểu Đông nói:

- Lý Bảo Bình mới là người học đúng đắn nhất của thư viện chúng ta. Học vấn mà, trong lầu sách của thư viện Sơn Nhai có nhiều thư tịch thánh hiền của các trường phái học thuật như vậy. Có điều chuyện đọc sách phải coi trọng, người không thành tâm, không thông suốt, văn tự trong sách đều mỏng manh kiêu ngạo, sẽ không tự mình mọc chân rời khỏi quyển sách, chạy vào trong bụng người đọc sách.

- Lý Bảo Bình thì rất tốt. Trong sách trình bày một số đạo lý cũng không lớn, chẳng những mọc chân chạy vào bụng cô bé, còn chạy vào trong lòng. Cuối cùng những văn tự này trở về trời đất nhân gian, lại từ trong nội tâm nhảy ra, mọc cánh bay đến xe trâu bán than mà cô bé đẩy giúp ông lão, rơi vào trên bàn cờ mà cô bé im lặng ngồi xem, đi đến nơi mà cô bé khuyên can hai đứa trẻ ngoan cố, chạy đến trên người bà lão mà cô bé dìu đỡ... nhìn như đều là chuyện vặt vãnh, thực ra lại rất giỏi giang.

- Các tiên hiền Nho gia chúng ta, không phải vẫn luôn theo đuổi chuyện này sao? Đọc sách “tam bất hủ”, người đời sau thường khao khát ba chữ “ngôn, công, đức”, lại không ngờ một chữ “lập” mới là gốc rễ. Như thế nào mới xem là lập được, đứng được, có rất nhiều học vấn.

Hai tay Mao Tiểu Đông đặt sau người, ngẩng đầu nhìn bầu trời kinh thành:

- Trần Bình An, đệ đã bỏ lỡ rất nhiều cảnh sắc tốt đẹp. Mỗi lần Tiểu Bảo Bình ra ngoài du ngoạn, ta đều lặng lẽ đi theo. Sau khi tiểu cô nương áo đỏ hăng hái xuất hiện, kinh thành Đại Tùy này cảm giác giống như... sống lại.

Mao Tiểu Đông nói tương đối cảm tính. Trần Bình An chỉ đơn thuần cảm thấy vui vẻ, cao hứng vì Tiểu Bảo Bình đi học ở thư viện có nhiều lợi ích.

Mao Tiểu Đông đột nhiên nói:

- Hôm nay đệ đồng thời xem sách của hai nhà Nho Pháp, vậy ta phải nhắc nhở đệ mấy câu. Nếu học vấn Nho gia hỗn tạp mà không tinh, sẽ dễ trở nên lẫn lộn. Giống như mọi chuyện đều có thể tìm được đạo lý mà mình muốn trong sách, cho nên ngược lại khiến người ta nghi hoặc. Nhất là gặp phải những vấn đề liên quan đến đúng sai rõ ràng, sẽ khiến người ta có cảm giác ngỡ ngàng. Nhưng đệ cũng nên chú ý, vì sao nhìn khắp lịch sử, chưa bao giờ có quân vương một nước ngang nhiên tuyên dương Pháp gia đứng đầu?

Không đợi Trần Bình An nói chuyện, Mao Tiểu Đông đã khoát tay nói:

- Đệ quá xem thường độ lượng của thánh hiền Nho gia, cũng quá xem thường thực lực của thánh nhân Pháp gia rồi.

Ông ta nhẹ giọng cảm khái nói:

- Đệ có biết các thánh nhân đối xử thế nào với một nhánh học vấn cao thấp sâu cạn không?

Trần Bình An cười nói:

- Chuyện này tôi khẳng định không biết.

Hắn theo bản năng lấy bầu rượu xuống. Những lời tâm huyết này của Mao sơn chủ, dùng để nhắm rượu mùi vị rất tốt, có thể khiến hắn tràn đầy dư vị.

Mao Tiểu Đông đưa tay về phía dòng người rộn ràng trên đường lớn, tùy ý chỉ trỏ mấy cái, mỉm cười nói:

- Làm một so sánh, Nho gia khiến người ta thân cận, Pháp gia khiến người ta xa cách.

Trần Bình An như có suy nghĩ.

Mao Tiểu Đông nói:

- Đây chỉ là một chút cảm tưởng của ta mà thôi, chưa chắc đã đúng. Đệ cảm thấy hữu dụng thì cầm đi, làm món ăn nhắm rượu nghiền ngẫm, còn cảm thấy vô dụng thì vứt qua một bên, không sao cả. Trong sách nhiều lời vàng ngọc như vậy, cũng không thấy thế nhân quý trọng và hiểu rõ, học vấn nửa mùa như Mao Tiểu Đông ta chẳng tính là gì.

Trần Bình An chỉ uống rượu, không trả lời.

Mao Tiểu Đông trầm mặc một lúc, nhìn dòng người qua lại như thoi đưa trên đường lớn kinh thành, bỗng dưng nhớ tới câu nói của một tên khốn khiếp: “Thứ thúc đẩy lịch sử nghiêng ngả đi tới, thường là một số sai lầm tuyệt diệu, một loại tư tưởng cực đoan và mấy thứ ngẫu nhiên tất yếu.”

Suy nghĩ của Mao Tiểu Đông bay xa, sau khi khôi phục tinh thần, vẫn không thấy Trần Bình An nói chuyện. Ông ta quay đầu ngạc nhiên nói:

- Lúc này không phải đệ nên nói mấy câu khách sáo, chẳng hạn như “Mao sơn chủ học vấn rất tốt, không thể tự coi nhẹ mình” gì đó sao?

Trần Bình An cứng họng không biết nói gì.

Tề tiên sinh, kiếm tiên Tả Hữu, Thôi Sàm, rồi đến ông lão cao lớn bên cạnh này. Trần Bình An luôn cảm thấy đệ tử do Văn Thánh lão tiên sinh dạy ra, có phải khác biệt quá lớn hay không.

Có điều nghĩ lại, “môn hạ” của mình là Thôi Đông Sơn và Bùi Tiền, hình như cũng tương tự. Nếu như có thể, sau này cộng thêm Tào Tình Lãng ở đất lành Ngẫu Hoa, càng là người người khác nhau.

Nhớ đến trong một quyển sách vỡ lòng từng nói, trăm hoa đua nở mới là xuân. Có đạo lý.

---------

Trong chiều hôm, Trần Bình An và Mao Tiểu Đông chưa trở về thư viện.

Trong viện của Thôi Đông Sơn, lần đầu tiên nhiều người chen chúc. Lý Bảo Bình, Lý Hòe, Lâm Thủ Nhất, Vu Lộc, Tạ Tạ, cộng thêm Bùi Tiền và Thạch Nhu.

Lâm Thủ Nhất và Tạ Tạ ngồi ở hai đầu hành lang trúc xanh, thổ nạp tu hành.

Thạch Nhu bó tay bó chân, chỉ cảm thấy thư viện không có đất cắm dùi cho mình, ở trong ngôi viện này càng lo lắng bất an.

Về thân thế lai lịch và tu vi thực lực của đám người Lý Hòe, Trần Bình An đã đề cập sơ qua một chút. Nhị ca của Lý Bảo Bình là Lý Bảo Châm, Thạch Nhu đã từng biết đến, là một kẻ tàn nhẫn lòng dạ xảo trá. Phụ thân của Lý Hòe nghe nói là một võ phu cảnh giới thứ mười, thiếu chút nữa đã đánh chết phiên vương Đại Ly Tống Trường Kính, còn một mình hai quyền lên núi, phá bỏ tổ sư đường của Đồng Diệp tông.

Về thân phận của Vu Lộc, Trần Bình An không nói qua, nhưng Thạch Nhu biết thư sinh cao lớn trẻ tuổi này là một võ phu thuần túy cảnh giới thứ tám. Còn thân phận hiện giờ của Tạ Tạ, nghe nói là tỳ nữ của Thôi Đông Sơn. Thạch Nhu chỉ biết Tạ Tạ từng là thiên tài tu đạo của một vương triều lớn.

Thạch Nhu đứng ở cửa viện, không biết vô tình hay cố ý kéo giãn khoảng cách với mọi người.

Cô biết những người này lần đầu tới Đại Tùy đi học, trên đường đều là Trần Bình An “quản lý làm chủ”. Theo như lời trò chuyện giữa Trần Bình An, Bùi Tiền và Chu Liễm, lúc ấy Trần Bình An chỉ mới là võ phu cảnh giới thứ hai thứ ba. Vì sao những người đặt ở bất kỳ vương triều lớn nào đều là nhân tài xuất chúng, đối với sắp xếp của một người xứ khác vừa tới thư viện như Trần Bình An, dường như đều cảm thấy là chuyện rất tự nhiên, thậm chí là đạo lý hiển nhiên?

Lý Bảo Bình chép sách trong thư phòng nhỏ của Thôi Đông Sơn. Bùi Tiền và Lý Hòe lôi bàn cờ và hũ cờ Thôi Đông Sơn khá yêu thích ra, nằm trên sàn nhà trúc xanh ở cửa nhà chính, bắt đầu đánh cờ liên châu. Quy củ là cách đánh lúc trước mà Thôi Đông Sơn đã lừa Bùi Tiền thê thảm.

Vu Lộc khoanh chân ngồi giữa hai đứa trẻ. Bùi Tiền và Lý Hòe đã ước hẹn, mỗi người đều có ba cơ hội nhờ Vu Lộc giúp đỡ xuất chiêu. Vu Lộc chân đạp hai đầu thuyền, đảm nhiệm quân sư quạt mo, còn tập trung tinh thần hơn cả Bùi Tiền và Lý Hòe thường hay tranh cãi.

Thạch Nhu cảm thấy mình giống như người ngoài. Cô rõ ràng là chủ nhân của một thân xác tiên nhân, có hi vọng đại đạo, thành tựu tương lai có thể còn cao hơn tất cả mọi người trong viện. Nếu đổi thành bất kỳ sơn môn chữ “Tông” nào ở Bảo Bình châu, còn không muốn cung phụng cô sao? Mặc dù ở đây ai cũng khách sáo với cô, nhưng cũng chỉ thế mà thôi, trong đó lộ ra sự xa cách lãnh đạm không hề che giấu. Thạch Nhu nghĩ mãi mà không hiểu.

---------

Thái phủ cuối cùng đã tiễn lão tổ tông giống như ôn thần kia ra cửa, từ Thái Kinh Thần tới đầu bếp trong phủ đều giống như trút được gánh nặng. Người duy nhất cảm thấy mất mát, có lẽ là những tỳ nữ xinh đẹp có cơ hội phục vụ vị thần tiên tuấn tú kia.

Thôi Đông Sơn rời khỏi châu thành, cũng không chạy thẳng tới kinh thành, mà là cư trú trong một đạo quán lớn nơi kinh kỳ.

Có một vị đạo nhân lớn tuổi chủ trì nghi thức chay tịnh, độ người nhập đạo, cho nên trong gia phả Đạo môn được tôn xưng là “pháp sư”. Hôm nay ông ta dùng danh nghĩa luận đạo đến nhà thăm viếng.

Trong lòng Ngụy Tiện biết rõ, lão đạo nhân này nhất định là một gián điệp Đại Ly nằm vùng ở Đại Tùy.

Chuyện này cũng không kỳ lạ. Trong lúc rãnh rỗi Thôi Đông Sơn đã cho Ngụy Tiện xem một phần danh sách, bao gồm tử sĩ, gián điệp, đủ loại hạng người của Đại Tùy, hôm nay đang ẩn nấp ở các nơi của Đại Ly. Dĩ nhiên có càng nhiều gián điệp vẫn chưa khai quật ra.

Trong đó có rất nhiều cái tên dùng bút đỏ khoanh tròn, Thôi Đông Sơn nói bọn họ là loại người chuyên buôn bán tin tức, thuộc về gián điệp hai mang, rất thú vị. Bọn họ không nhận lục thân, chỉ nhận tiền, giao tiếp với bọn họ khá hưng phấn.

Chỉ là có điểm nằm ngoài dự liệu của Ngụy Tiện. Lão đạo nhân chắc chắn là gián điệp Đại Ly, nhưng sau khi nói vắn tắt một phần tin tức, lại cùng Thôi Đông Sơn mỗi người ngồi trên một bồ đoàn, bắt đầu luận đạo, nói chuyện trời đất. Ngụy Tiện ngồi nghe ngủ gà ngủ gật.

Sau khi lão đạo nhân khi rời đi, Thôi Đông Sơn chỉ vào bồ đoàn đối diện, nói:

- Nhân lúc còn nóng, mau ngồi đi.

Ngụy Tiện ngồi xuống, nhưng không ngồi trên bồ đoàn, chỉ ngồi dưới đất.

Thôi Đông Sơn từ trong vật một thước lấy ra một chiếc bàn nhỏ cổ xưa, phía trên xếp đầy bút mực giấy nghiên. Hắn trải một tờ giấy tinh xảo có lẽ dành cho cung đình, vùi đầu viết chữ.

Ngụy Tiện hỏi:

- Vì sao Thôi tiên sinh lâm thời thay đổi chủ ý, rời khỏi Thái gia, vội vã chạy đến kinh thành này, nhưng lại dừng bước ở đây?

Đây là một vấn đề mà Ngụy Tiện không hiểu.

Thôi Đông Sơn không ngẩng đầu, cũng không trả lời, mà là lạc đề vạn dặm, hỏi ngược một câu:

- Ngươi cảm thấy lòng người có phức tạp hay không?

Ngụy Tiện gật đầu nói:

- Dĩ nhiên.

Thôi Đông Sơn từng là chuyên gia thư pháp được Trung Thổ Thần Châu công nhận, dưới ngòi bút như nước chảy mây trôi. Ngụy Tiện cho dù nhìn từ xa vẫn cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Thôi Đông Sơn tiếp tục viết phân tích sau khi tổng hợp tất cả tin tức, chậm rãi nói:

- Lòng người nhìn như khó đoán, thực ra lại không phức tạp như các ngươi tưởng tượng. Thế nhân đều tham sống sợ chết, đây là bản tính của con người, thậm chí là bản tính của vạn vật có linh tính. Sở dĩ khác với cầm thú, là vì con người có tình cảm sâu đậm, nhi nữ tình trường, hương khói truyền thừa, nước nhà hưng vong, đúng không? Người càng nổi bật xuất chúng, một loại tình cảm sẽ càng rõ ràng.

Ngụy Tiện ngẫm nghĩ:

- Lý là như vậy, nhưng phần lớn vẫn là những người cân bằng, pha trộn nhiều thứ.

Thôi Đông Sơn dừng bút, đặt lên giá bút bằng sứ, sau đó lắc cổ tay, cười nhạo nói:

- Cân bằng cái gì, chỉ là những kẻ hồ đồ, tâm tính do dự không quyết, không có lập trường. Thấy mỹ nhân thì nổi sắc tâm, thấy tiền tài danh lợi thì đều muốn có. Muốn thì cũng được, nhưng chỉ sợ không biết tự lượng sức. Liễu Thanh Phong, Lý Bảo Châm, Ngụy Lễ, Ngô Diên, bốn người này đều thuộc loại người thông minh, nhưng cũng có khuyết điểm và tật xấu như vậy.

- Ngô Diên làm thái thú quận Long Tuyền, trong lòng tán đồng học thuyết công lao sự nghiệp của ta, càng là môn hạ đệ tử trên danh nghĩa của ta. Có điều năm xưa chịu ân huệ của vị nương nương ăn chay tu đạo ở cung Trường Xuân, tự nhận tất cả mọi thứ hôm nay đều là do nương nương ban cho. Cho nên vẫn luôn lấn cấn giữa ơn riêng và việc nước, sống rất đắn đo.

- Thứ mà Lý Bảo Châm theo đuổi không hề hiếm lạ, cũng không phù hợp với Nho gia chính thống như Ngô Diên, chính là muốn lập công, một ngày kia quan vị lên cao. Có điều Lý Bảo Châm tạm thời còn không hiểu thế nào là đại trí giả ngu, lúc này vẫn chỉ biết giả ngu mà thôi. Nhưng trên đời này, cái gọi là người thông minh có tính là gì, vốn chẳng đáng tiền.

- Ngụy Lễ nước Hoàng Đình, nếu so sánh thì giống thuần nho nhất trong bốn người, coi trọng sơn hà xã tắc, muôn dân trăm họ. Nhưng tầm nhìn vẫn hạn hẹp, chỉ nhìn thấy lãnh thổ một nước và phong tục trăm năm, chưa quen đi nhìn lãnh thổ một châu và đại kế ngàn năm.

- Huyện lệnh Liễu Thanh Phong của nước Thanh Loan nho nhỏ, là người mà ta coi trọng nhất trong bốn người. Chỉ tiếc không có tư chất tu hành, nhiều nhất tuổi thọ trăm năm, đúng là... trời đố kị nhân tài?

Nghe đến đây Ngụy Tiện hơi ngạc nhiên.

Thôi tiên sinh lại chịu hình dung người khác là “nhân tài”?

Thực ra sâu trong lòng Ngụy Tiện, vẫn đang nghiền ngẫm cái gọi là học thuyết lòng người của Thôi Đông Sơn.

Thôi Đông Sơn nắm lấy một xấp tin tức dưới cùng trên bàn, ném cho Ngụy Tiện:

- Đây là thơ thi rớt mới nhất của sĩ tử hai nước Đại Ly và Đại Tùy, một trong số cách mà ta dùng để giải sầu lúc nhàm chán.

Sau khi Ngụy Tiện cầm lấy, Thôi Đông Sơn nói:

- Ngươi chắc là muốn hỏi ta về cách phán định lòng người sâu cạn. Biện pháp phương hướng nhìn như khả thi, nhưng thế sự vốn khó lường, lòng người nhấp nhô bất định. Không chừng một trận biến cố sẽ sinh ra rất nhiều thay đổi, cực kỳ phiền phức, hơn nữa rất khó chuẩn xác, cho nên không coi là học vấn thật sự. Đúng không?

Ngụy Tiện gật đầu, không phủ nhận.

Thôi Đông Sơn cười chỉ vào đầu mình:

- Lên núi tu hành, ngoại trừ trường thọ, nơi này cũng sẽ theo đó sáng lên.

Hắn lắc cổ tay, rải một nắm tiền thần tiên lên bàn:

- Mấy cách phân chia lòng người mà ta nói lúc trước, có thể kết hợp với thuật toán của Thuật gia trong các trường phái học thuật, từ một đến mười phân biệt phán định. Đến lúc đó ngươi sẽ phát hiện, cái gọi là lòng người nhấp nhô, cũng không ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng.

Không đợi Ngụy Tiện lên tiếng, Thôi Đông Sơn đã cười nói:

- Từ một đến mười vẫn không đủ chuẩn xác, vậy nếu có thể tính từ một đến một trăm thì sao?

Ngụy Tiện cảm khái nói:

- Tại thế giới Hạo Nhiên, phương pháp này của Thuật gia vẫn luôn bị xem là trò vặt, xưa nay chỉ có Thương gia danh tiếng không tốt là tôn sùng. Tiên sinh còn có thể dùng như vậy? Chẳng lẽ ngoại trừ Nho Pháp, tiên sinh còn là một trong số những người tôn sùng Thuật gia?

Thôi Đông Sơn cười nhạt nói:

- Thuật gia cũng đáng để ta tôn sùng sao?

Hắn đứng lên:

- Ngay cả phân chia thần tiên, ba hồn sáu phách, những thứ nhỏ bé nhất trên thế gian, ta đều muốn nghiên cứu. Thuật gia nho nhỏ, công phu trên giấy, có tính là gì.

Ngụy Tiện cầm xấp giấy viết đầy thơ thi rớt của sĩ tử hai nước, ngơ ngẩn không nói gì.

Thôi Đông Sơn lòng vòng mười vạn tám ngàn dặm, cuối cùng trở về câu hỏi lúc đầu của Ngụy Tiện:

- Trong ngoài thư viện ta đều biết rõ, hiện giờ biến số duy nhất chính là Triệu phu tử trói gà không chặt kia.

Ngụy Tiện nghi hoặc nói:

- Một thư sinh lớn tuổi đối mặt với một thánh nhân Nho gia trấn giữ thư viện, người trước có thể gây nên sóng lớn gì sao? Huống hồ theo như Thôi tiên sinh nói, Mao Tiểu Đông cũng không phải là văn nhân cổ hủ cứng nhắc, há có thể xảy ra sơ suất? Hơn nữa theo giảng giải của tiên sinh, hoàng đế Đại Tùy trừ khi tự chịu diệt vong, nếu không tuyệt đối sẽ không dám ra tay với Lý Bảo Bình và Lý Hòe.

Ánh mắt Thôi Đông Sơn sững sờ nhìn Ngụy Tiện, vẻ mặt chán ghét:

- Hãy suy nghĩ thật kỹ. Trước đó ta đã nhắc nhở ngươi, đứng cao một chút để nhìn vấn đề.

Trong lòng Ngụy Tiện rung động.

Thôi Đông Sơn đưa tay xoa má, cười nhạt nói:

- Hoàng đế Đại Tùy quan tâm ngai vàng, nhưng người sau màn sẽ quan tâm Đại Ly và Đại Tùy đánh nhau sống chết, ngọc đá cùng tan sao? Nếu như ám sát một hai người có thể quyết định thế cuộc xu hướng của một châu, Ngụy Tiện ngươi có động tâm không? Môn sinh Thương gia sẽ hi vọng nó diễn ra, đánh trận mà, phát tài nhờ người chết, mới kiếm được nhiều. Còn như... cao nhân Tung Hoành gia thích lén lút, nấp ở sau màn, càng sẽ như vậy.

Tâm tình Ngụy Tiện xao động, hai tay lại hơi run rẩy.

Đây mới là thế đạo mà vị hoàng đế khai quốc nước Nam Uyển này hướng tới, đại loạn đại tranh.

Trên núi dưới núi, đế vương tướng soái hay tiên sư thần linh gì đó, toàn bộ đều bị cuốn vào trong nước lũ đại thế, đều là quân cờ không thể do mình làm chủ.

Thôi Đông Sơn dường như nhớ đến chuyện thương tâm gì đó, lau mặt một cái, tâm sự trùng trùng nói:

- Ngươi xem, ta có bản lĩnh và học vấn lớn như vậy, lúc này lại đang làm chuyện vô tích sự gì đây? Tính tới tính lui, chỉ là lóc thịt trên chân muỗi, mua bán nhỏ nhặt. Lão rùa già kia đang vui vẻ mưu đồ cả Bảo Bình châu, còn ta chỉ có thể canh nhà cho hắn, trông chừng một Đại Tùy nho nhỏ. Giống như xây đạo trường trong vỏ ốc, gia nghiệp quá nhỏ, chỉ có thể làm những chuyện vô nghĩa. Còn phải lo lắng một khi làm việc không tốt, sẽ bị tiên sinh trục xuất khỏi sư môn...

Hắn giơ nắm tay đấm mạnh vào ngực:

- Lão Ngụy à, ta đau lòng.

Ngụy Tiện nhìn thiếu niên áo trắng lăn lộn dưới đất, lại cúi đầu nhìn thơ thi rớt trên tay, được gọi là có thể nhìn thấy bản tính thật sự. Hắn không đau lòng, chỉ là mệt lòng.

---------

Họ Cao Đại Tùy ưu đãi văn nhân, đây là truyền thống từ khi khai quốc đến nay, không cần bàn đến tân khoa trạng nguyên như Chương Đại. Mặc dù hắn tạm thời vẫn ở lại viện Hàn Lâm, nhưng được ở trong một ngôi viện ba gian mười phòng, do Hộ bộ triều đình bỏ tiền.

Hoàng hôn hôm nay, Chương Đại tản bộ trong ngôi nhà trống trải, cho mấy con cá chép đỏ trong lu ăn, sau đó đến thư phòng một mình học đánh cờ.

Chương Đại xuất thân từ gia tộc bần hàn ở địa phương, trong kỳ thi huyện và thi hương viết văn rất xuất sắc, nhưng không xem là tài hoa kinh người. Nhưng đến kỳ thi đình, hắn lại kêu một tiếng khiến người ta kinh ngạc, trở thành cá chép hóa rồng.

Sau khi Chương Đại trở thành trạng nguyên, dọn tới ngôi nhà này, thay đổi duy nhất là thuê một người đánh xe và một chiếc xe ngựa. Ngoại trừ thứ này, Chương Đại cũng không có quá nhiều tiệc tùng xã giao.

Rất khó tưởng tượng thanh niên mới ngoài hai mươi tuổi này là thủ khoa mới của Đại Tùy. Càng không thể tưởng tượng hắn lại xuất hiện ở phủ đệ Thái gia, khẳng khái lên tiếng, cuối cùng ngồi chung một chiếc xe ngựa với Long Ngưu tướng quân Miêu Nhận, hậu duệ của công thần khai quốc.

Dù là Thái Phong hay Miêu Nhận, đều cho rằng những chuyện này nằm trong tình lý. Chương Đại có một thân phận trạng nguyên rất đáng giá, là một trong Tứ Linh Đại Tùy, thanh danh truyền khắp trong ngoài triều đình. Thân phận của hắn thấp kém nhưng trong sạch, lại có một bầu nhiệt huyết, cho nên rất dễ khống chế. Bọn họ cảm thấy người này sẽ vì đại nghĩa nước nhà mà xung phong đi đầu.

Nghe được tiếng gõ cửa, Chương Đại dừng học đánh cờ, ngẩng đầu nói:

- Vào đi.

Người tới là lão đánh xe ở tạm trong nhà.

Lão già đứng ở cửa thư phòng hơi âm u, chậm rãi nói:

- Mao Tiểu Đông đã dẫn theo một người trẻ tuổi tên là Trần Bình An rời khỏi thư viện.

- Không phải bọn họ đã la hét thề giết văn yêu Mao Tiểu Đông sao, cứ đi giết là được rồi.

Chương Đại mặt không cảm xúc nói:

- Ngươi bảo nội ứng trong thư viện tìm một lý do, đưa Triệu Thức và con nai trắng kia rời khỏi thư viện, tìm một nơi yên tĩnh, đánh ngất rồi giấu đi, khống chế con nai trắng kia. Nhớ kỹ không nên để cho tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh canh cổng là Lương Nhiệm nảy sinh nghi ngờ. Chỉ cần thuận lợi tiến vào thư viện, hãy ra tay quyết đoán một chút, nhất định phải chết một người, chết hai người thì càng tốt.

Lão già gật đầu.

Chương Đại do dự một thoáng:

- Tối nay ta sẽ rời khỏi kinh thành Đại Tùy.

Lão già mỉm cười nói:

- Làm xong chuyện này rồi, công tử trở lại Trung Thổ Thần Châu, nhất định sẽ tiền đồ vô hạn.

Chương Đại không bày tỏ ý kiến.

Sau khi lão già rời đi, Chương Đại để kỳ phổ trong tay xuống, cúi nhìn ván cờ liên kết và phân hóa.

---------

Đông nam Bảo Bình châu, ven rìa kinh kỳ nước Thanh Loan, tại một phủ đệ tư nhân danh tiếng không nổi bật.

Một người trẻ tuổi sắc mặt âm trầm, cũng là một trong số thủ lĩnh mật thám Lục Ba Đình Đại Ly.

Những người trong phòng có thân phận khác nhau, đều là cao thủ viết lách trong quan trường và văn đàn nước Thanh Loan, đương nhiên càng là tâm phúc được vương triều Đại Ly lôi kéo.

Lý Bảo Châm nhìn xuống đất, ngón tay khuấy ly trà chưa uống hớp nào. Mọi người đều nơm nớp lo sợ.

Bọn họ tụ tập ở đây là để làm một chuyện. Muốn dựa vào từng cây bút, nhấn chìm tông chủ văn hóa, lãnh tụ văn đàn của nước Thanh Loan, đó là lão thị lang Liễu Kính Đình đã quy ẩn ở vườn Sư Tử.

Bọn họ muốn khiến ông ta vạn kiếp bất phục, không còn sức hiệu triệu với những thân sĩ hoảng hốt xuôi nam. Nước Thanh Loan vẫn cần một giới học thuật văn chương phong phú, nhưng không cần một Liễu Kính Đình xuất sắc hơn người.

Chỉ cần thanh danh của Liễu Kính Đình bị hủy, những thân sĩ tộc lớn kia sẽ tan rã. Đại Ly mong muốn nhìn thấy cảnh này, thậm chí ngay cả hoàng đế nước Thanh Loan cũng cảm thấy trong hại có lợi.

Như vậy sẽ không bị cản trở bởi đám ngoại lai không hiểu tình hình, không cần chịu đựng đám người chẳng biết nhập gia tùy tục này, mỗi ngày ăn no rửng mỡ chỉ trích thời sự, chỉ tay năm ngón với triều chính nước Thanh Loan. Đến lúc đó hoàng đế họ Đường sẽ có thể cùng Đại Ly ngồi chờ chia của, phân biệt lôi kéo những thế tộc hào môn kia.

Mười mấy người có mặt tối nay đã sử dụng tất cả thế lực, trắng trợn công kích Liễu Kính Đình. Gần như đã lật tung mỗi bài văn chương, thơ từ, công văn của của Liễu lão thị lang, từng câu từng chữ tìm kiếm sơ hở.

Không ngờ chẳng có hiệu quả, còn khiến cho phần lớn văn nhân trong giới học thuật nước Thanh Loan căm phẫn. Một số quan viên trong triều vốn không hợp chính kiến với Liễu Kính Đình, còn có rất nhiều đại nho ở địa phương, cũng cảm thấy không nhìn nổi nữa, bắt đầu lên tiếng giúp Liễu Kính Đình.

Nhất là những thân sĩ tộc lớn xuôi nam đến đây, càng kích động phẫn nộ, bôn ba khắp nơi giúp Liễu Kính Đình. Đến nỗi còn có tin đồn Liễu Kính Đình sắp trở lại trung tâm triều đình, thăng chức làm Lễ bộ thượng thư, bắt đầu lan ra khắp kinh thành.

Lý Bảo Châm ngẩng đầu lên, cười nói:

- Mọi người không cần khẩn trương. Chuyện này làm không tốt, mở cửa không đỏ mà lại đen, ngã lộn nhào một cái. Người thứ nhất bị trúng đao là Lý Bảo Châm ta, sau đó mới đến phiên các người. Nếu quốc sư đại nhân thông cảm, không chừng sẽ cảm thấy chúng ta về tình có thể tha thứ, đổi một bàn cờ khác, cho chúng ta thêm một cơ hội.

Không nói những “lời an ủi” này còn tốt, Lý Bảo Châm vừa nói như vậy, mọi người đều cảm thấy sống lưng phát lạnh, sởn cả tóc gáy.

Trong phòng lớn ánh nến lắc lư.

Lý Bảo Châm đương nhiên rất bực bội, đúng là một đám giá áo túi cơm!

Ngay lúc này trước phòng lớn xuất hiện hai bóng dáng, một người đi vào còn một người ở lại ngoài cửa.

Nhìn vị văn sĩ áo nho đi vào phòng kia, Lý Bảo Châm cảm thấy bất đắc dĩ. Vốn tưởng rằng không cần người này, mình cũng có thể làm mọi chuyện thật tốt, nào ngờ tình cảnh lại như vậy.

Người nọ giọng nói không lớn, chậm rãi nói:

- Các vị có mặt đã làm xong một nửa, kế tiếp còn có ba nhỏ bước phải đi.

- Bước đầu tiên, tạm ngừng bịa đặt gièm pha Liễu Kính Đình, ngược lại trắng trợn tâng bốc lão thị lang. Trong bước này lại có ba phân đoạn. Thứ nhất, chư vị và bằng hữu của các vị, trước tiên ném ra một ít văn chương công chính ôn hòa, tiến hành kết luận với chuyện này, cố gắng không để cho văn chương của mình hoàn toàn không có sức thuyết phục.

- Thứ hai, bắt đầu mời một nhóm người khác, thần thánh hóa Liễu Kính Đình. Từ ngữ càng buồn nôn càng tốt, ba hoa chích chòe, thổi phồng đạo đức văn chương của Liễu Kính Đình, đến mức sau khi ông ta chết có thể mang đến văn miếu phụ tế.

- Thứ ba, lại viết một mớ văn chương khác, công kích tất cả quan viên và danh sĩ đã biện bạch cho Liễu Kính Đình. Vơ đũa cả nắm, từ ngữ càng tệ hại càng tốt. Nhưng phải chú ý, dàn ý đại khái của văn chương, phải khiến mọi người hình dung đám người bợ đỡ cho Liễu Kính Đình là chó săn phụ họa.

Sau khi nghe được câu đầu tiên của người này, trong lòng mọi người đều cười nhạt, oán thầm không thôi.

Nhưng càng nghe đến phía sau, càng cảm thấy... mới mẻ độc đáo.

Người nọ tiếp tục nói:

- Bước thứ hai, sau khi yên tĩnh chờ đợi một thời gian, lại quay giáo lần nữa, nhắm thẳng vào một mình Liễu Kính Đình. Lần này cần một chút kỹ xảo nhỏ, tất cả văn chương, tôn chỉ và lai lịch, đều phải dựa trên những từ ngữ như “tuy rằng”, “cho dù”.

- Chẳng hạn như “tuy rằng” đạo đức của Liễu Kính Đình có một chút khuyết điểm, nhưng không che lấp được ưu điểm, môn hạ đệ tử đi ra có rất nhiều nhân tài. Sau đó các vị có thể lần lượt liệt kê ra, sát ý sẽ nằm ở những quan lại hiển hách khiến người ta đố kị kia.

- Hay như “cho dù” thành tích của Liễu Kính Đình bình thường, nhưng vẫn xem như thanh liêm, chỉ có một vườn Sư Tử danh chấn nửa châu mà thôi.

Người nọ giải thích:

- Vì sao phải như vậy? Bởi vì đối với những người bàng quan, văn chương này bề ngoài vẫn xem như ôn hòa nhã nhặn, cũng là đang biện bạch cho Liễu Kính Đình. Rất nhiều người trung lập vốn không dính vào trận bút chiến văn đàn này, vô hình trung sẽ bắt đầu ngầm thừa nhận những sự thật giả định kia. Sau đó những lời biện bạch ẩn giấu sát ý, sẽ giống như thêm sương trên tuyết.

Mọi người trong phòng đưa mắt nhìn nhau.

Người nọ mỉm cười nói:

- Bước thứ ba, viết về đạo đức cá nhân. Có thể mời người viết thay, không cần quan tâm đến lời văn tốt xấu, chỉ cần hài hước là được. Chẳng hạn như viết chuyện ướt át, trong đêm mưa gió Liễu Kính Đình ở lại am ni cô. Hay như chuyện ông già loạn luân, hoặc là chủ nhân của vườn Sư Tử và tỳ nữ xinh đẹp làm một nhánh hoa lê ép hải đường. Đồng thời thuận tiện làm một ít thơ xoàng dễ đọc, biên soạn thành cố sự kể chuyện, mời tiên sinh kể chuyện và người giang hồ trắng trợn rêu rao.

Thấy mọi người vừa kinh ngạc vừa khó hiểu, người nọ vẫn kiên nhẫn giải thích:

- Đừng cảm thấy không có tác dụng, những người đọc sách chán nản không có công danh rất thích xem, dân chúng không quan tâm đến chân tướng cũng thích nghe những chuyện này. Giới học thuật, ba người thành cọp; nơi dân gian, muỗi tụ thành sấm (1).

Cuối cùng người nọ mỉm cười lấy ra một tờ giấy, đi tới đưa cho Lý Bảo Châm, sau đó nhìn quanh:

- Các vị có mặt, chưa chắc đã biết cách khắc và giá cả của một bộ sách diễm tình, cùng với mời những tiên sinh kể chuyện kia phải trả bao nhiêu tiền. Đủ loại chuyện vặt không đáng nhắc tới, ta đều viết trên giấy, tránh cho chư vị không cẩn thận tốn tiền oan. Hơn nữa rất nhiều dân chúng làm ăn, mặc dù địa vị thấp nhưng khá gian xảo thông minh, mỗi người đều có đạo xử thế của riêng mình. Một khi để bọn họ chiếm được lợi ích tiền tài, không chừng còn sẽ xem thường chư vị.

Người này cáo từ rời đi. Khi đến gần cửa, hắn đột nhiên xoay người cười nói:

- Chư vị là châu ngọc phía trước, mới có cơ hội cho ta khoe khoang một chút tài mọn, hi vọng có thể giúp được ít nhiều.

Mọi người đều ngơ ngác nhìn người kia rời đi.

Lý Bảo Châm miệng lưỡi khô khốc, nắm chặt tờ giấy trong tay. Những người còn lại càng là da đầu ngứa ngáy.

Nên biết người kia tên là Liễu Thanh Phong.

Chính là con trai trưởng của Liễu Kính Đình.

---------

Chú thích:

(1) Ba người thành cọp, muỗi tụ thành sấm: ba người nói rằng có cọp thì mọi người sẽ tin, muỗi tụ tập nhiều thì âm thanh sẽ lớn như tiếng sấm. Câu này ám chỉ những thông tin vô lý nếu nhiều người lặp lại, dần dần mọi người sẽ tin là thật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.