Trần Bình An trước tiên đi đến biệt viện bị Thôi Đông Sơn độc chiếm. Khi đến cửa Lý Bảo Bình hỏi xem buổi tối có thể để Bùi Tiền ngủ ở chỗ mình hay không, Trần Bình An nói chỉ cần Bùi Tiền đồng ý là được.
Lý Bảo Bình còn hỏi đao hẹp Tường Phù và hồ lô nhỏ màu trắng bạc, có thể tặng hoặc cho Bùi Tiền mượn hay không, để Bùi Tiền xông pha giang hồ càng khí phái một chút.
Trần Bình An cười nói, tạm thời không cần tặng Bùi Tiền lễ vật quý trọng như vậy. Tất cả vật dụng cần thiết để Bùi Tiền hành tẩu giang hồ sau này, người làm sư phụ là hắn đều sẽ chuẩn bị trước. Huống hồ lần đầu tiên đi giang hồ không nên quá chói mắt, cưỡi một con lừa nhỏ là tốt rồi. Đao có hình dáng tương tự với Tường Phù, tên là Đình Tuyết, kiếm là một thanh Si Tâm, đều không phải thứ kém. Lý Bảo Bình vẫn hơi tiếc nuối.
Vẫy tay từ biệt tiểu sư thúc, Lý Bảo Bình đeo hòm trúc xanh nhỏ chạy như bay.
Không đợi Trần Bình An gõ cửa, Tạ Tạ đã nhẹ nhàng mở cửa viện ra.
Trần Bình An cười hỏi:
- Không phiền phức chứ?
Tạ Tạ lắc đầu, dịch sang nhường đường.
Ấn tượng của Tạ Tạ đối với Trần Bình An dù sao cũng tốt hơn Vu Lộc rất nhiều, hơn nữa còn là tiên sinh của “công tử nhà mình”. Tạ Tạ không dám thất lễ, nếu không cuối cùng người chịu khổ vẫn là cô.
Tạ Tạ quang minh chính đại quan sát Trần Bình An mấy lần, sau đó hỏi:
- Chỉ nghe nói con gái dậy thì bề ngoài biến hóa, sao ngươi cũng thay đổi nhiều như vậy?
Trần Bình An vào viện. Tạ Tạ do dự một thoáng, vẫn đóng cửa lại, đồng thời còn có phần tự giễu. Với dung mạo khó coi của mình hiện giờ, Trần Bình An cho dù bị thần kinh, hắn ăn được thì xem như có bản lĩnh.
Huống hồ Tạ Tạ biết rõ Trần Bình An là hạng người gì, cô chưa từng cảm thấy hắn và mình là người cùng đường, càng không thể nói gặp lần đầu đã quen thân, sinh lòng quý mến, chỉ là không ghét mà thôi. Giống như thế nhân đối xử với thư pháp, là chung tình với chữ thảo thoải mái, hay là yêu thích chữ khải quy củ, chỉ là sở thích cá nhân mà thôi, cũng không phân cao thấp.
So với chán ghét Vu Lộc, Tạ Tạ khách sáo khoan dung với Trần Bình An hơn rất nhiều, chủ động chỉ về hành lang trúc xanh bên ngoài nhà chính:
- Không cần cởi giày, là trúc xanh tiên gia đặc sản của bến thuyền Thanh Tiêu Đại Tùy, đông ấm hè mát, thích hợp cho tu sĩ tĩnh tọa. Trước khi rời đi công tử đã bảo ta chuyển lời cho Lâm Thủ Nhất, có thể tới đây tu hành lôi pháp. Có điều ta cảm thấy Lâm Thủ Nhất chắc sẽ không đồng ý, cho nên không đi tự rước lấy nhục.
Trần Bình An vẫn cởi đôi giày mà Bùi Tiền lén mua ở trấn Hồ Nhi sau đó tặng cho mình.
Hắn khoanh chân ngồi trên sàn nhà bằng trúc xanh rất thoải mái, cổ tay lật một cái, từ trong vật một thước lấy ra một bình rượu tiên nhân giếng nước mua ở bến thuyền Phong Vĩ, hỏi:
- Có muốn uống không? Rượu ngon dân gian mà thôi.
Tạ Tạ ngồi nghiêng trên bậc thềm cách đó không xa, khẽ gật đầu.
Trần Bình An nhẹ nhàng ném bình rượu qua.
Tạ Tạ chụp lấy bình rượu, mở ra ngửi ngửi:
- Lại còn không tệ, không hổ là đồ lấy từ trong vật một tấc.
Cô không vội uống rượu, cười hỏi:
- Bộ áo bào trên người ngươi là pháp bào đúng không? Nhờ ở trong ngôi viện này, ta mới có thể phát giác được chút linh khí lưu chuyển của nó.
Trần Bình An gật đầu:
- Áo bào tên là Kim Lễ, là ta ngẫu nhiên lấy được trên đường đến núi Đảo Huyền, tại một nơi gọi là khe Giao Long.
Tạ Tạ quay đầu nhìn về cửa viện, ánh mắt phức tạp, lẩm bẩm nói:
- Vận may của ngươi thật không tệ.
Trần Bình An ừ một tiếng, lấy hồ lô nuôi kiếm xuống, uống một hớp rượu.
Tạ Tạ cười nói:
- Còn thật sự biết uống rượu rồi, chuyến đi xa giang hồ này đúng là không uổng.
Trần Bình An giả vờ như không nghe thấy, đưa tay sờ sờ sàn nhà bằng trúc, linh khí như nước nhỏ chảy qua. Tuy rằng còn thua kém phủ đệ tiên gia và động tiên hàng đầu, nhưng so với phòng ốc thượng đẳng của những nhà trọ tiên gia ở vương triều thế tục, linh khí ẩn chứa càng dồi dào hơn.
Trời đất yên tĩnh.
Tạ Tạ lẩm bẩm nói:
- Chấm chấm sáng sáng đèn bốn phương, một dòng sông ngân nước trung ương. Muốn tránh nóng không? Nhà tranh tiên gia thật thanh lương.
Trần Bình An mỉm cười hỏi:
- Là vị văn hào thơ tiên nào của vương triều họ Lư các ngươi viết vậy?
Tạ Tạ chậm rãi lắc đầu:
- Trước đây rất lâu, cũng là một buổi tối như vậy, sư phụ ta thuận miệng đọc một đoạn, không đầu không đuôi. Bà ấy nói đó chỉ là “thi dư” (bài từ), trò vặt mà thôi, giống như thư pháp đánh cờ, không đáng nhắc tới.
Trần Bình An nói:
- Ở nhà Linh Chi núi Đảo Huyền, ta vốn đã chuẩn bị một phần lễ vật cho cô và Lâm Thủ Nhất. Phần của cô, khi đó ta lầm tưởng chỉ là một bộ giáp cam lộ rách nát không thể tu sửa, dùng giá tiền rất thấp đã mua được. Sau đó mới biết là một trong tám bộ giáp viên tổ tông của giáp thần tiên hứng sương, còn được một bằng hữu sửa xong.
- Sau khi gặp được Thôi Đông Sơn ở nước Thanh Loan, nhắc đến chuyện này, Thôi Đông Sơn bảo không nên tặng cho cô đồ quý như vậy, giao tình không tốt đến mức đó, không chừng còn bị cô hiểu lầm là có ý đồ. Ta cảm thấy rất có lý, bèn quyết định tạm thời giữ lại, chờ một ngày nào đó chúng ta trở thành bằng hữu thật sự rồi, lại tặng cho cô cũng không muộn. Cho nên hôm nay trước tiên tặng cho cô vật này, cầm lấy.
Tạ Tạ quay đầu, đưa tay chụp lấy một món đồ ngọc nhỏ điêu khắc tinh xảo, là trâu trắng ngậm linh chi.
Trần Bình An cười nói:
- Là đồ mà nhà Linh Chi núi Đảo Huyền tặng cho, đừng chê.
Tạ Tạ cười nói:
- Ngươi đang ám chỉ với ta, chỉ cần trở thành bằng hữu với Trần Bình An ngươi, sẽ có thể lấy được một món trọng khí Binh gia giá trị liên thành?
Trần Bình An chỉ cười không nói gì.
Tạ Tạ nắm chặt món đồ ngọc trơn bóng nhẵn nhụi kia, lẩm bẩm nói:
- Ngươi không phải người như vậy.
Trần Bình An giơ hồ lô nuôi kiếm lên, nhịn cười nói:
- Tạ tạ (cảm ơn).
Tạ Tạ liếc nhìn Trần Bình An:
- Ấy, đi chưa được mấy năm, còn học mồm mép láu lỉnh rồi? Đúng là kẻ sĩ ba ngày không gặp, phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
Trần Bình An cột chặt hồ lô nuôi kiếm vào bên hông, hai tay lồng trong tay áo, cảm khái nói:
- Lần đó Lý Hòe bị người ngoài ức hiếp, cô, Lâm Thủ Nhất và Vu Lộc đều rất trượng nghĩa, sau khi ta nghe được thật sự rất cao hứng. Cho nên ta nói chuyện của bộ giáp cam lộ Tây Nhạc kia, không phải khoe khoang gì với cô, mà là thật sự hi vọng có một ngày, ta và Tạ Tạ cô có thể trở thành bằng hữu.
- Thực ra ta cũng có tư tâm. Cho dù chúng ta không làm bằng hữu được, ta cũng hi vọng cô có thể trở thành bạn bè thân thiết với Tiểu Bảo Bình, còn có Lý Hòe, sau này ở thư viện có thể chiếu cố bọn họ nhiều hơn.
Còn có một nguyên nhân mà Trần Bình An không nói ra. Bất kể trong đó quanh co phức tạp thế nào, hôm nay Trần Bình An vẫn là tiên sinh trên danh nghĩa của Thôi Đông Sơn, rất có hiềm nghi không biết cách quản giáo.
Thôi Đông Sơn thu Tạ Tạ làm tỳ nữ bên cạnh, nhìn thế nào cũng là đang làm hại Tạ Tạ, người đã từng là thiên tài tu đạo của vương triều họ Lư. Có điều thế sự phức tạp, rất nhiều suy nghĩ chủ quan nhìn như tốt đẹp, ngược lại sẽ thành chuyện xấu. Không chạm vào vết sẹo của người khác, sẽ sống yên ổn hòa thuận với nhau, một khi vạch trần thì sẽ máu tươi đầm đìa.
Trần Bình An ngồi dưới đáy bậc thềm, mang giày vào.
Tạ Tạ nhẹ giọng nói:
- Ta sẽ không tiễn.
Trần Bình An xua tay:
- Không cần.
Sau khi Trần Bình An rời đi, Tạ Tạ bỗng dưng che miệng cười.
Chẳng biết tại sao, cô luôn cảm thấy đối phương giống như một con mèo nhỏ trộm thịt, hơn nửa đêm chạy về nhà, tránh cho cọp mẹ trong nhà phát uy. Đương nhiên đây chỉ là một suy nghĩ rất kỳ quặc của Tạ Tạ.
Lòng của nữ nhân giống như kim dưới đáy biển. Chỉ có thể nói tâm tình của Tạ Tạ hiện giờ không tệ.
Cô giơ tay lên, cầm món đồ ngọc trâu trắng ngậm linh chi kia, nhìn rất đẹp.
Trần Bình An rời khỏi khu vực có phong thủy tốt số một số hai ở thư viện này, sau đó đi tới chỗ Vu Lộc. Vu Lộc ở ký túc xá một mình, mặc dù lúc này trong phòng đã tắt đèn, nhưng Trần Bình An vẫn gõ cửa không hề do dự.
Vu Lộc rất nhanh tùy ý đạp giày ra mở cửa, cười nói:
- Khách hiếm, khách hiếm.
Sau đó Vu Lộc xoay người đi thắp đèn, Trần Bình An giúp đóng cửa lại, hai người ngồi đối diện nhau.
Trong phòng Vu Lộc, ngoại trừ một ít đồ vật mà ký túc xá chuẩn bị cho học sinh thư viện, có thể nói không còn gì khác.
Đây chính là Vu Lộc, giống như trong lòng không có bất cứ lo lắng gì.
Thân là thái tử điện hạ của một vương triều lớn, sau khi mất nước vẫn không tranh với đời. Cho dù đối diện với một trong số thủ phạm chính là Thôi Đông Sơn, vẫn không thù hận khắc cốt ghi tâm giống như Tạ Tạ. Điểm này có phần tương tự với võ nhân điên Chu Liễm xuất thân hào phiệt.
Năm xưa trên đường đi tới thư viện Đại Tùy, phần nhiều là Trần Bình An và Vu Lộc thay phiên gác đêm, một người trước nửa đêm còn một người nửa đêm về sáng. Nếu người canh giữ trước nửa đêm không buồn ngủ, sẽ ngồi bên đống lửa. Thực ra hai người cũng không có chuyện gì để tán gẫu, thường là Trần Bình An luyện tập thủ ấn đứng thế hoặc sáu bước đi thế. Nếu Trần Bình An đứng thế, Vu Lộc lại tự mình ngơ ngẩn. Còn nếu Trần Bình An đi thế, Vu Lộc sẽ nhìn một lát.
Vu Lộc không uống rượu. Trần Bình An cũng không uống rượu.
Trần Bình An tặng cho Vu Lộc quyển sách thần tiên “Sơn Hải Chí” cũng mua ở núi Đảo Huyền.
Vu Lộc dĩ nhiên cảm ơn, nói hắn nghèo rớt mồng tơi, không có lễ vật để tặng, chỉ có thể tiễn Trần Bình An đến cửa ký túc xá.
Sau khi Trần Bình An rời đi, Vu Lộc nhẹ nhàng đóng cửa lại, tiếp tục nhắm mắt “tản bộ” trong căn phòng tối đen, đưa tay không thấy năm ngón. Hai tay một buông lỏng còn một nắm lại, nhiều lần như vậy.
Lúc Vu Lộc luyện quyền, Tạ Tạ cũng ngồi ở hành lang trúc xanh, chăm chỉ tu hành.
Khi Lâm Thủ Nhất nhìn thấy Trần Bình An, cũng không kinh ngạc.
Thực ra hắn đã sớm biết Trần Bình An đến thư viện, nhưng sau khi do dự, lại không chủ động đến nhà khách tìm Trần Bình An.
Trần Bình An lấy ra bộ đạo thư lôi pháp bản thiếu của nhà Linh Chi, lúc ấy có văn tự chú giải: “Bản duy nhất trên thế gian, nếu không thiếu mấy chục trang thì sẽ là vô giá.”
Lâm Thủ Nhất không từ chối.
Trần Bình An cười nói:
- Tạ Tạ nhờ ta chuyển lời cho ngươi, nếu không ngại thì có thể đến chỗ cô ấy tu hành hằng ngày.
Lâm Thủ Nhất ngẫm nghĩ, gật đầu nói:
- Được, ban ngày chỉ cần rãnh rỗi ta sẽ đi.
Trần Bình An cũng không ở lâu, không tới nửa nén nhang, còn chưa ngồi nóng ghế thì đã muốn cáo từ rời đi. Ban nãy trước khi Lâm Thủ Nhất mở cửa, rõ ràng là đang ngồi trên bồ đoàn tu luyện một thuật hít thở.
Lâm Thủ Nhất đột nhiên cười hỏi:
- Trần Bình An, có biết tại sao ta chịu nhận lấy lễ vật quý trọng như vậy không?
Trần Bình An dừng bước, xoay người hỏi:
- Tại sao?
Lâm Thủ Nhất chưa từng giữ người ở ký túc xá, lần đầu tiên đi tới bên cạnh bàn, rót hai ly nước trà. Trần Bình An liền xoay người ngồi xuống.
Lâm Thủ Nhất đã trở thành một công tử nho nhã, trầm mặc một lúc, nói:
- Ta biết sau này mình nhất định sẽ trả lễ lớn hơn.
Trần Bình An cười gật đầu. Tên này quả nhiên không thay đổi, tính tình vẫn lãnh đạm như trước.
Lâm Thủ Nhất quay đầu nhìn hòm trúc, khóe miệng nhếch lên:
- Còn có một việc ta rất cảm kích ngươi. Ngươi đoán xem.
Ngươi đã tỏ ý như vậy rồi, còn đoán cái gì. Trần Bình An bất đắc dĩ nói:
- Chẳng phải là tặng ngươi một hòm trúc sao. Mặc dù năm xưa ở núi Kỳ Đôn, ta đã làm nó bằng loại trúc được cấy ghép sinh sôi từ trúc núi Thanh Thần, nhưng nói thật chắc chắn không bằng quyển đạo thư lôi pháp hiện giờ.
Lâm Thủ Nhất mỉm cười lắc đầu:
- Đoán lại xem.
Trần Bình An nhớ lại lần đó du lịch, thử dò hỏi:
- Lần dừng ở nhà trọ?
Lâm Thủ Nhất vẫn lắc đầu, thoải mái cười lớn, đứng dậy bắt đầu đuổi người, nói đùa:
- Đừng ỷ vào tặng lễ vật mà làm chậm trễ ta tu hành.
Trần Bình An không hiểu chuyện gì, rời khỏi ký túc xá.
Đã gặp ba người, hắn cũng không theo đường cũ trở về.
Tặng xong lễ vật sớm hơn nửa canh giờ so với mong đợi, cho nên Trần Bình An đi đường vòng xa một chút, men theo con đường yên tĩnh của thư viện Sơn Nhai.
Hắn vừa lúc đi qua nhà khách, kết quả nhìn thấy Lý Hòe một mình lén lút chạy qua.
Trông thấy Trần Bình An, Lý Hòe chạy nhanh tới, vội vã nói:
- Trần Bình An, ta tới để hỏi ngươi một vấn đề, nếu không thì ta không ngủ được.
Trần Bình An cười nói:
- Liên quan đến Bùi Tiền? Ngươi hỏi đi.
Lý Hòe nhỏ giọng hỏi:
- Lúc đầu ta cảm thấy Bùi Tiền đang khoác lác, nhưng càng nghe càng cảm thấy cô ta rất lợi hại. Trần Bình An, ngươi hãy nói thật với ta, Bùi Tiền có phải là một vị công chúa điện hạ lưu lạc dân gian không?
Trần Bình An hoàn toàn có thể tưởng tượng, lúc Bùi Tiền nói dối chuyện này, vẻ mặt rất nghiêm túc, trong lòng lại lén cười, không chừng còn đang cười nhạo ba người Lý Hòe như vậy mà cũng tin, có bị ngốc hay không.
Đừng nói là Lý Hòe, lúc trước trong trấn Hồ Nhi ở biên thùy Đại Tuyền, ngay cả ba sai dịch dày dạn kinh nghiệm, cũng bị Bùi Tiền nói hưu nói vượn hù dọa. Ba đứa trẻ như Lý Hòe, Lưu Quan và Mã Liêm, không trúng chiêu mới lạ. Có điều Trần Bình An cũng không định phá đám sự đùa giỡn ngây thơ giữa những đứa trẻ này, sẽ không vạch trần Bùi Tiền trước mặt Lý Hòe.
Trần Bình An vỗ vai Lý Hòe:
- Tự mình đoán đi.
Lý Hòe gật đầu, tỉnh ngộ nói:
- Vậy ta hiểu rồi.
Trần Bình An cười hỏi:
- Ngươi hiểu cái gì?
Lý Hòe khoanh tay trước ngực, một tay xoa cằm:
- Chẳng trách cục than đen nhỏ này, nhìn thấy tượng gỗ sơn màu của ta lại tỏ ra chán ghét. Không được, ngày mai phải so của cải với cô ta một lần. Cao thủ so chiêu, thắng ở khí thế, đến lúc đó xem thử bảo bối của ai nhiều hơn. Công chúa điện hạ thì thế nào, không phải chỉ là một con nhóc đen nhẻm sao, có gì tài giỏi. Chậc chậc, còn nhỏ tuổi đã đeo đao trúc kiếm trúc, hù dọa ai chứ... Đúng rồi, Trần Bình An, công chúa điện hạ thích ăn gì?
Trần Bình An đưa tay ấn đầu Lý Hòe, xoay về hướng ký túc xá:
- Mau về ngủ đi!
Lý Hòe đã hỏi xong, cảm thấy hài lòng, bèn xoay người chạy về ký túc xá của mình.
Không lâu sau đó, nơi xa truyền đến một tiếng la lớn. Không cần suy nghĩ, nhất định là Lý Hòe bị phu tử tuần tra ban đêm bắt tại trận rồi.
Trần Bình An vừa định đi giải vây cho Lý Hòe, rất nhanh lại nhìn thấy Lý Hòe nghênh ngang đi tới, bên cạnh còn có Chu Liễm. Hóa ra Chu Liễm đã tìm một lý do, nói mình là bà con xa của Lý Hòe, buổi tối không biết đường nên nhờ Lý Hòe dẫn về nhà khách.
Lý Hòe giơ ngón cái lên, nói với Trần Bình An:
- Vị Chu đại ca này đúng là trượng nghĩa. Trần Bình An, ngươi có quản gia như vậy thật là may mắn.
Sau đó hắn quay đầu cười nhìn Chu Liễm:
- Chu đại ca, sau này nếu Trần Bình An đối xử với huynh không tốt, cứ tới tìm Lý Hòe ta, ta sẽ giúp huynh đòi lại công đạo.
Chu Liễm nhìn trái nhìn phải, thấy thằng nhóc tên là Lý Hòe này khỏe mạnh kháu khỉnh, dáng vẻ quả thật không giống như người đọc sách.
Sau Trịnh Đại Phong, Lý Nhị, Lý Bảo Châm, Lý Bảo Bình, lại hiếm hoi gặp được một người từ động tiên Ly Châu đi ra không giống một quái thai. Chu Liễm cảm thấy mình phải quý trọng, cho nên nhìn Lý Hòe thằng nhóc này thuận mắt hơn rất nhiều, mặt mày càng hiền hậu.
Chờ đã, sao Lý Hòe này càng nhìn càng thấy giống vị võ phu cảnh giới thứ mười, từng đến thành Lão Long thăm viếng. Lý Nhị và Lý Hòe, đều họ Lý, chắc không phải là người một nhà chứ? Chỉ có võ phu thuần túy như mình, mới biết được sự khủng bố của một vị đại tông sư điểm cuối.
Chu Liễm có tự phụ về thiên phú võ học của mình đến mấy, cũng chỉ dám nói nếu mình sinh trưởng ở thế giới Hạo Nhiên, dưới tiền đề thiên tư không thay đổi, sinh thời muốn đạt đến cảnh giới thứ chín Sơn Điên không khó, nhưng cảnh giới thứ mười thì không dám chắc.
Lão quay đầu, dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn Trần Bình An. Trần Bình An cười gật đầu.
Chu Liễm tức gần chết, một chân khẽ đá vào mông Lý Hòe:
- Hơn nửa đêm còn lang thang giống như cô hồn dã quỷ, mau cút đi.
Lý Hòe giật mình, chạy ra xa, sau đó chỉ vào Chu Liễm nói:
- Giúp ta một lần, lại đá ta một cái, ân oán giữa ngươi và ta xem như thanh toán xong. Ngày mai nếu lại gặp nhau trong ngõ hẹp ở thư viện, ai chạy trước thì người đó là đại gia.
Chu Liễm làm bộ nhấc chân lên, Lý Hòe nhanh chóng biến mất không tung tích.
Ở ký túc xá của Lý Bảo Bình, Lý Bảo Bình và Bùi Tiền đang ngồi cùng bàn chép sách, đối diện với nhau.
Một người hạ bút như bay, còn một người chậm như rùa bò.
Mỗi lần Lý Bảo Bình chép xong một tờ, lại hô lên hai chữ “đi thôi”, sau đó gác bút lông xuống, xoay cổ tay, đi sang chỗ Bùi Tiền xem thử.
Bùi Tiền yên lặng không nói gì, đầu đổ mồ hôi.
---------
Trong châu thành Lưu Châu tiếp giáp với kinh thành Đại Tùy, phủ đệ Thái gia vừa mới dọn tới không lâu, lại có một vị khách quý “vai vế cực cao” đến thăm viếng. Chính là Thôi Đông Sơn, tại thư viện Sơn Nhai đã dựa vào rất nhiều pháp bảo trong vật một thước, giành được một danh hiệu thoải mái là “lão tổ tông Thái gia”.
Đêm hôm khuya khoắt, thiếu niên áo trắng Thôi Đông Sơn đập cửa phủ Thái gia kêu vang trời, lớn tiếng quát lên:
- Tiểu Thái nhi, Tiểu Thái nhi, mau ra mở cửa!
Thôi Đông Sơn ấn đường có nốt ruồi đỏ, phía sau là một người đàn ông thấp bé lanh lợi, bên cạnh còn có một con trâu vàng.
Vị lão thần tiên Thái gia vốn là cung phụng Đại Tùy, đã từng cư ngụ ở gần thư viện Sơn Nhai, sắc mặt tái xanh rời khỏi mật thất. Khi ra đến sân thì lướt lên, đáp xuống trên đường ngoài cổng nhà mình:
- Họ Thôi kia, ngươi tới làm gì?
Năm xưa phía trên núi Đông Hoa, dân chúng kinh thành Đại Tùy quen gọi là Tiểu Đông Sơn, Thôi Đông Sơn và Thái Kinh Thần đã có một trận thần tiên giao thủ, rung động tâm can.
Thôi Đông Sơn một trận thành danh, giống như đã tặng cho dân chúng kinh thành một bữa tiệc pháo hoa long trọng, không cần trả tiền. Đêm hôm đó không biết có bao nhiêu người kinh thành ngẩng đầu nhìn về thư viện núi Đông Hoa, cực kỳ chăm chú.
Nhờ có một vị lão tổ tông địa tiên cảnh giới Nguyên Anh làm cột chống, Thái gia vốn rất oai phong lẫm liệt ở kinh thành. Sau chuyện bọn họ nhanh chóng dọn ra khỏi kinh thành, chỉ để lại một con cháu gia tộc làm quan trong kinh, trông coi một ngôi nhà kiểu cách không thua gì vương hầu.
Thôi Đông Sơn cười ha hả nói:
- Kinh Thần à, khách sáo như vậy, còn tự mình ra cửa nghênh đón? Đi đi đi, mau vào trong nhà chúng ta ngồi. Vào thành tương đối trễ, còn cấm đi lại ban đêm, ta đói bụng sắp chết rồi. Ngươi mau bảo người làm một bữa ăn khuya, ông cháu chúng ta thoải mái tán gẫu.
Thái Kinh Thần sầm mặt lại nói:
- Nơi này không hoan nghênh ngươi.
Thôi Đông Sơn đột nhiên đưa tay chỉ vào Thái Kinh Thần, giậm chân mắng:
- Cháu rùa không nhận tổ tông, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt đúng không? Tới tới tới, chúng ta lại đánh một trận. Lần này nếu ngươi chống được năm mươi món pháp bảo của ta, sẽ đến phiên ta gọi ngươi là tổ tông. Còn nếu không chống nổi, ngày mai ngươi hãy cưỡi ngựa diễu hành giữa ban ngày, gọi mình là cháu ngoan của Thôi Đông Sơn ta một ngàn lần.
Thái Kinh Thần nghiến răng nghiến lợi nói:
- Kẻ sĩ có thể chết nhưng không chịu nhục. Hoặc là tối nay ngươi đánh chết ta, nếu không đừng hòng đặt chân vào Thái gia ta nửa bước!
Thôi Đông Sơn nhoáng lên rồi biến mất, sử dụng pháp thuật thần thông rút đất thành tấc, nhìn như đơn giản nhưng thực ra lại khác xa nhánh Đạo gia bình thường. Hắn lại lóe lên rồi trở về chỗ cũ:
- Thế nào rồi? Ngươi có muốn tự mình cắt cổ tự sát hay không? Ngươi làm cháu trai mà không hiếu thuận, nhưng ta làm tổ tông lại không thể không nhận ngươi. Vì vậy ta có thể cho ngươi mượn mấy món pháp bảo sắc bén, tránh cho ngươi nói không có vũ khí thuận tay để tự sát...
Thôi Đông Sơn lải nhải không ngừng.
Lão già vóc người cường tráng giận đến mức khí tức trong đan điền như dời sông lấp biển, khí thế dâng trào.
Thôi Đông Sơn đột nhiên ngưng cười, nheo mắt lại, lạnh lùng nói:
- Con rùa nhỏ, chắc ngươi cảm thấy trận chiến ở núi Đông Hoa, lão tổ tông ta đã chiếm cứ thiên thời địa lợi của thư viện, cho nên thua tương đối oan uổng đúng không?
Nội tâm Thái Kinh Thần không ngừng xao động. Trong lúc tình hình căng thẳng chạm vào là nổ, lão kinh hãi phát hiện trong cặp mắt của Thôi Đông Sơn, con ngươi lại đang dựng thẳng, hơn nữa còn phát ra một loại hào quang màu vàng chói mắt.
Thái Kinh Thần giống như bị một con giao long viễn cổ làm mưa làm gió nhìn chằm chằm, cảm giác như gai đâm sau lưng.
Lão nhanh chóng thu liễm khí thế, vươn một tay ra, trầm giọng nói:
- Mời!
Ông lão canh cổng trốn sau khe cửa quan sát, từ lúc đầu cặp mắt lim dim ngái ngủ, cho tới tay chân lạnh như băng, rồi đến lúc này giống như cha mẹ chết, run rẩy mở cổng ra.
Thôi Đông Sơn nghênh ngang bước qua ngưỡng cửa, Thái Kinh Thần theo sát phía sau. Ngụy Tiện và con trâu vàng kia cũng lần lượt đi vào phủ đệ Thái gia.
Người canh cổng đóng cổng lại, trong lòng than vãn không thôi. Vất vả lắm mới tránh thoát được ôn thần này, lão tổ tông còn lộ một chút thủ đoạn ở châu thành, giúp thứ sử đại nhân giải quyết một con yêu quái gian xảo quấy phá dưới sông, mới một lần nữa lập nên uy nghiêm của Thái gia. Nhưng bây giờ mới qua được mấy ngày yên tĩnh an ổn, ôn thần này lại tìm đến, đúng là người tới không thiện, người thiện không tới. Chỉ hi vọng kế tiếp ôn hòa có thể phát tài, đừng tiếp tục giày vò nữa.
Thôi Đông Sơn nhắc nhở muốn một phần ăn khuya, nhất định phải có thành ý, Thái Kinh Thần đã nhịn. Thôi Đông Sơn lại đòi cho võ phu thuần túy họ Ngụy kia một vò rượu ngon đắt tiền nhất châu thành, Thái Kinh Thần lại nhịn. Ngay cả yêu vật trâu vàng nho nhỏ cảnh giới Long Môn kia, cũng muốn một ngôi nhà riêng ở Thái gia, Thái Kinh Thần không thể nhịn... cũng đã nhịn.
Thái Kinh Thần phất tay bảo hai tỳ nữ trong phủ đang tò mò rời đi, không còn người khác, lão mới mở miệng hỏi:
- Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Hãy thẳng thắn một chút.
Một chân Thôi Đông Sơn giẫm lên ghế dựa, một tay cầm bầu rượu, tay kia hạ đũa như bay, không bỏ lỡ món ngon và rượu ngon, ăn như hổ đói, nói một cách hàm hồ:
- Dù sao ngươi đã làm cường hào ở kinh thành Đại Tùy hơn trăm năm, nói với ta thử xem, đầu sỏ sau màn mưu đồ vụ ám sát kia là tên ngu ngốc nào. Mấy tên như Phiêu Kỵ tướng quân Đường Trang Sơn, Binh bộ hữu thị lang Đào Thứu, Long Ngưu tướng quân Miêu Nhận, không cần ngươi nói ta cũng biết. Nhưng ngươi và ta trong lòng đều biết rõ, những tên này còn không phải lão đại sau màn thật sự, giúp triều đình Đại Tùy và trên núi các ngươi mưu đồ chuyện này. Ngươi biết mấy tên thì kể mấy tên, nói thử xem.
Mí mắt Thái Kinh Thần khẽ run lên.
Thôi Đông Sơn vứt bỏ một miếng chân vịt muối cực kỳ ngon lành, liếm liếm ngón tay, liếc nhìn Thái Kinh Thần, mỉm cười nói:
- Ta cho phép ngươi mỗi lần nói tên một kẻ sau màn, có thể nói tên của một kẻ khác hoàn toàn không liên quan đến chuyện này. Có thể là kẻ tử thù trên núi kết oán đã lâu, cũng có thể là thân thuộc họ Cao bị ngươi nhìn không thuận mắt.
Hắn nấc một cái:
- Trước khi ta ăn xong bữa khuya này sẽ có hiệu quả, sau khi ăn xong Thái gia các ngươi sẽ không còn cơ hội này nữa. Có thể ngươi còn chưa biết rõ, con cháu mà ngươi lưu lại kinh thành, ừm, chính là nhân tài đọc sách Thái gia làm chức quan nhỏ ở Quốc Tử giám, cũng là một trong số đầy tớ. Người đọc sách mà, không muốn trơ mắt nhìn Đại Tùy trầm luân, cho nên đã cúi đầu phục tùng man di Đại Ly, có thể lý giải được. Họ Cao nuôi sĩ tử mấy trăm năm, không tiếc dùng cái chết để báo quốc, ta càng tán thưởng. Nhưng lý giải và tán thưởng cũng không thể làm cơm ăn, cho nên Thái Kinh Thần, ngươi hãy xem mà làm.
Thôi Đông Sơn tiếp tục ăn uống thỏa thích.
Thái Kinh Thần trầm giọng hỏi:
- Trước tiên ta muốn biết một chuyện, Thái Phong có thật sự lõm sâu vào trong đó hay không?
Thôi Đông Sơn cười nhạo nói:
- Khí khái văn nhân và chí hướng cao xa của Thái Phong, cần ta phải nói sao? Thật xem ông đây là lão tổ tông của Thái gia ngươi rồi?
Vẻ mặt Thái Kinh Thần đau khổ.
Đừng thấy lão là một vị địa tiên cảnh giới Nguyên Anh có thể ngạo mạn vương hầu, là đại cung phụng tiên gia có thể đếm được trên đầu ngón tay của Đại Tùy. Thế nhưng che chở gia tộc là bổn phận của tổ tiên, là thường tình của con người.
Tổ tiên chết rồi chỉ có thể dựa vào âm đức huyền diệu khó giải thích. Còn những người tu đạo như Thái Kinh Thần, đương nhiên sẽ cân nhắc thật tốt, không làm trở ngại bản thân tu hành, lại phải nâng đỡ những hạt giống tốt có thể phụng dưỡng gia tộc. Còn những con cháu hậu duệ kia, dù là đi theo đường làm quan văn võ hay đường tu hành, làm rạng rỡ cửa nhà, làm rạng rỡ tổ tông vẫn là chức trách.
Trong hơn trăm năm qua, Thái gia chỉ xuất hiện một luyện khí sĩ không cao không thấp. Cho dù có Thái Kinh Thần chỉ điểm bến mê, cùng với tốn một số tiền thần tiên lớn, hôm nay vẫn chỉ dừng bước ở cảnh giới Động Phủ, hơn nữa tiền đồ có hạn.
Cho nên Thái Kinh Thần phần nhiều vẫn gởi gắm hi vọng vào bảng nhãn Thái Phong kia. Thậm chí năm sáu chục năm sau Thái Phong thăng chức trong quan trường, sau khi chết nhận được danh hiệu Văn Trinh do hoàng đế ban tặng. Tiếp theo âm thần hiển linh ở một nơi nào đó, được triều đình Đại Tùy thuận thế sắc phong làm thành hoàng thần linh của một quận huyện. Lại tốn khoảng hơn trăm năm tiến hành, từng bước được đề bạt làm thành hoàng bản châu.
Những chuyện này Thái Kinh Thần đều đã chuẩn bị ổn thỏa. Chỉ cần Thái Phong hoàn thành từng bước, sẽ có thể đi lên địa vị cao của thần linh, làm thành hoàng gia một châu. Đây cũng là những gì một vị địa tiên cảnh giới Nguyên Anh có thể làm được, về sau phải dựa vào Thái Phong tự mình tìm kiếm nhiều cơ duyên đại đạo hơn.
Vận mệnh xoay chuyển, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, người thường rất khó nắm bắt, một lần bỏ lỡ có thể cả đời sẽ không còn cơ hội. Nhưng luyện khí sĩ thì khác, chỉ cần sống được đủ lâu, phong thủy luôn có một ngày chảy vào nhà mình, đến lúc đó sẽ dùng bí pháp tiên gia giữ lại trong nhà, không ngừng tích lũy của cải, giống như người thế tục tích góp vàng bạc tiền tài, sẽ sinh ra từng người nhỏ hương khói.
Thái Kinh Thần làm sao cũng không ngờ được, Thái Phong này não lại úng nước như vậy, không cần tiền đồ tốt đẹp, lại muốn quay lưng với mình và cả gia tộc, dính vào một mưu đồ như vậy.
Thôi Đông Sơn tiện tay bỏ đôi đũa xuống, cúi đầu, xếp hai chiếc đũa rất chỉnh tề, sau đó ngẩng đầu cười nói:
- Xem ra ngươi đã khẳng định ta sẽ không giết chóc bừa bãi ở đây?