[Dịch] Kiếm Lai

Chương 398 : Chuyện không sợ nhất trên đời




Sau khi nhìn thấy người trẻ tuổi tuyệt đối không nên xuất hiện trên con đường này, tâm tư của Lý Bảo Châm nhanh chóng xoay chuyển.

Là Liễu Thanh Phong phía sau hãm hại mình, muốn độc chiếm giang sơn sau màn nước Thanh Loan? Chắc không phải. Quốc sư đại nhân sẽ không mặc cho Liễu Thanh Phong một mình một cõi, phải để mình và Liễu Thanh Phong kiềm chế lẫn nhau mới đúng. Vậy thì là trùng hợp, tối nay chỉ là một cuộc gặp gỡ bất ngờ?

Lý Bảo Châm thở dài, nếu nói vận may của mình thật sự kém như vậy, còn không bằng có người tính kế mình. Dù sao tranh đấu kỳ lực, có thể dựa vào đầu óc, so tài thủ đoạn. Còn nếu là vận mệnh không tốt, chẳng lẽ Lý Bảo Châm hắn phải đi thắp hương lễ phật?

Lý Bảo Châm đứng phía sau lão đánh xe, nhẹ giọng hỏi:

- Nên làm gì đây?

Lão đánh xe trầm giọng nói:

- Một trong số tùy tùng của người này, lão già lom khom, rất có thể là võ phu cảnh giới Viễn Du, cảnh giới không thấp hơn ta.

Lý Bảo Châm vỗ trán một cái:

- Tình báo làm hại ta rồi.

Dựa theo tin tức gần đây, Trần Bình An ở nhà trọ Bách Hoa Uyển kinh thành, trong bốn tông sư tùy tùng đã có ba người rời khỏi, chỉ dẫn theo hai tùy tùng. Một người tên là Chu Liễm, không biết sâu cạn, có thể là võ phu cảnh giới Kim Thân. Một người khác hành vi kỳ quái, trong sóng gió vườn Sư Tử biểu hiện bình thường, thực lực hẳn là không bằng Chu Liễm.

Còn như Trần Bình An, nhìn trình độ xuất quyền trên đầu tường vườn Sư Tử, thấp nhất là võ phu thuần túy cảnh giới thứ năm, biết vẽ bùa, mặc một bộ pháp bào tiên gia cấp bậc khó đoán. Bên hông đeo hồ lô nuôi kiếm “Khương Hồ”, bên trong có nuôi dưỡng phi kiếm hay không thì tạm thời không biết.

Tuy chắp vá nội dung tình báo vụn vặt lại với nhau, vẫn không thể cho ra nội tình thật sự của Trần Bình An, nhưng cũng không quan trọng. Lý Bảo Châm nhận định Trần Bình An ở kinh thành nước Thanh Loan, cho dù trong một đêm đột nhiên biến thành lục địa thần tiên, cũng chẳng liên quan gì đến hắn.

Hắn đang mượn đại thế của Đại Ly làm bàn cờ của mình, trêu đùa Trần Bình An trong ván cờ.

Theo từng quân cờ lặng lẽ di chuyển, tình báo của Lục Ba Đình Đại Ly ở đông nam Bảo Bình châu, giống như một chiếc mạng nhện không ngừng căng ra.

Trước khi rời khỏi Đại Ly, quốc sư Thôi Sàm đã cho Lý Bảo Châm ba lựa chọn. Một là đi Đại Tùy, phụ trách giám sát hoàng tộc họ Cao và các nước chư hầu của Đại Tùy, bao gồm cả nước Hoàng Đình. Thứ hai là đi vương triều Chu Huỳnh kiếm tu đông đảo, trước mắt đang là đá cản đường lớn nhất của vó ngựa kỵ binh Đại Ly, đồng thời xu hướng của thư viện Quan Hồ phía nam cũng rất quan trọng.

Nơi cuối cùng là nước Thanh Loan. Có điều so với hai nơi trước, nước Thanh Loan ban đầu thuộc về địa phương nhỏ nằm ở một góc. Hai năm gần đây sau khi thân sĩ ở trung bộ Bảo Bình châu lũ lượt xuôi nam, Lục Ba Đình mới bắt đầu tăng cường thâm nhập. Đương nhiên đây chỉ là một chút bề nổi mà Lý Bảo Châm nhìn thấy sau khi nhậm chức, thậm chí còn không thể tra cứu hồ sơ của lão đánh xe kia.

Nhưng Lý Bảo Châm không ngốc. Thế tộc quan trường có lão già Đường Trọng của nước Thanh Loan, giang hồ dân gian có loại người như Trúc Phụng Tiên của bang Đại Trạch, nhất là quốc sư Thôi Sàm tự mình đến đây, thậm chí phá lệ gặp Liễu Thanh Phong của vườn Sư Tử một lần... tất cả những chuyện này đều chứng minh ánh mắt của Lý Bảo Châm không kém.

Lựa chọn chỗ này làm nơi cất bước của mình ở triều đình Đại Ly, tạm thời rời xa vòng xoáy trung tâm họ Tống Đại Ly, hở một chút là khiến người ta tan xương nát thịt, chắc chắn là đặt cược đúng.

Lý Bảo Châm hơi bực bội, nếu chờ thêm mấy ngày nữa, đợi một nhân vật lớn phụ trách bảo vệ an nguy của hắn tiến vào nước Thanh Loan, tình hình sẽ rất tốt đẹp không cần sợ gì cả. Đại đô đốc Vi Lượng hay cung phụng số một Chu Linh Chi của họ Đường, đều không đáng nhắc tới.

Cái gã quê mùa ở ngõ Nê Bình này, sao lại biết chọn thời gian địa điểm như vậy?

Lý Bảo Châm xoay người khom lưng, vén rèm lên cười hỏi:

- Liễu tiên sinh, ngươi có đường lui không?

Liễu Thanh Phong lắc đầu cười nói:

- Cũng giống như ngươi, phải chờ mấy ngày nữa mới có một võ bí thư lang Đại Ly đến làm tùy tùng bên cạnh ta.

Vẻ mặt Lý Bảo Châm đau khổ nói:

- Chẳng lẽ Liễu tiên sinh nhẫn tâm nhìn vị minh hữu ta đây, xuất quân chưa thắng thì đã chết rồi?

Liễu Thanh Phong ngẫm nghĩ, đáp:

- Phải tin tưởng Thôi quốc sư tính toán chuẩn xác.

Lý Bảo Châm than vãn một tiếng, bỏ rèm xuống. Tối nay là phúc hay họa xem ra đều không tránh khỏi rồi.

Không phải hắn không tin vào kỳ lực của Tú Hổ kia, mà là quốc sư đại nhân chưa chắc đã thật sự quan tâm đến cỏ đầu tường như hắn. Thậm chí hắn tin chắc, hiện giờ nếu muốn Thôi Sàm lựa chọn giữa mình và Liễu Thanh Phong, Thôi Sàm sẽ không do dự lưu lại Liễu Thanh Phong trên bàn cờ, còn tiện tay cầm lấy Lý Bảo Châm hắn vứt vào trong hũ cờ.

Ngọn núi sứ vỡ ở quê nhà chất đống mà thành như thế nào, còn không phải là một số quân cờ thí đáng thương không có sức nặng, hóa thành bột phấn trong đại đạo tranh đấu sao?

Từ rất sớm Lý Bảo Châm đã thích một mình trèo lên núi sứ, luôn cảm thấy giống như đang đạp rất nhiều xương trắng lên đỉnh, cảm giác rất tốt.

Trần Bình An để Thạch Nhu bảo vệ Bùi Tiền đứng ở phía xa, chỉ dẫn theo Chu Liễm tiếp tục đi tới trước.

Thôi Đông Sơn đột nhiên gởi một bức mật thư cho mình, nói rằng Lý Bảo Châm đã xuất hiện ở vườn Sư Tử, lời ít ý nhiều, kết thúc bằng mấy chữ “có thể giết”.

Trần Bình An không hề hoài nghi và do dự, vội vàng rời khỏi kinh thành, chạy thẳng tới vườn Sư Tử.

Trong một số chuyện không liên quan đến cơ sở đại đạo, Trần Bình An lựa chọn tin tưởng Thôi Đông Sơn. Chẳng hạn như chọn nữ quỷ xương khô Thạch Nhu làm người chiếm giữ thân xác Đỗ Mậu, cùng với lần này.

Khi còn cách chiếc xe ngựa kia không đến năm mươi bước, Trần Bình An chậm rãi bước đi, đã có thể nhìn thấy rõ ràng gã công tử trẻ tuổi đứng phía sau người đánh xe.

Chính là tên này, đã lợi dụng sự ngưỡng mộ và tình ý thiếu nữ của Chu Lộc, lại ném ra một mồi nhử giúp hai cha con thoát khỏi thân phận thấp hèn, giúp cô trở thành phu nhân được phong tước. Vì vậy năm đó trong hành lang, Chu Lộc cười nói duyên dáng đi về phía Trần Bình An, hai tay đặt sau người lại tràn đầy sát ý.

Ngoại trừ lúc ở trấn nhỏ đối mặt với con vượn già Bàn Sơn núi Chính Dương, tính mạng như chỉ mành treo chuông, đó là lần đầu tiên sau khi rời khỏi động tiên Ly Châu, Trần Bình An có thể cảm nhận được sự nhỏ bé và hiểm ác của lòng người.

- Trần Bình An, đây là lần đầu chúng ta gặp mặt đúng không?

Lý Bảo Châm đứng phía sau lão đánh xe, mỉm cười chào hỏi:

- Đã quên giới thiệu bản thân, ta tên Lý Bảo Châm, là em trai của Lý Hi Thánh, anh trai của Lý Bảo Bình.

Trần Bình An đứng lại, hỏi:

- Nếu tối nay ngươi chết ở đây, có hối hận không?

Lý Bảo Châm gật đầu nói:

- Chắc chắn sẽ rất hối hận.

Trần Bình An cười nói:

- Là hối hận làm việc không đủ cẩn thận đúng không?

Lý Bảo Châm giống như bình đã vỡ còn muốn vỡ thêm, thẳng thắn nói:

- Đúng vậy, vừa rời khỏi đường Phúc Lộc quận Long Tuyền và vương triều Đại Ly, ta đã cảm thấy trời cao mặc cho chim bay, quá không sáng suốt. Trần Bình An ngươi một trước một sau, đã hai lần dạy cho ta đạo lý làm người làm việc. Quá tam ba bận, sau này ngươi đi đường rộng rãi của ngươi, ta đi đường hiểm trở của ta, thế nào?

Chu Liễm giơ cánh tay lên, hai lòng bàn tay xoa vào nhau, nóng lòng muốn thử, mỉm cười nói:

- Lão già đánh xe kia tuy là võ phu cảnh giới Viễn Du, nhưng lão nô hoàn toàn có thể ứng phó. Thiếu gia, dù sao cảnh giới cũng ngang nhau, đến lúc đó nếu lão nô không cẩn thận, không thể thu tay, cũng đừng trách cứ.

Ánh mắt lão đánh xe nóng bỏng, nhìn chằm chằm vào Chu Liễm. Trong ba nước Thanh Loan, Khánh Sơn và Vân Tiêu, cùng với những nước nhỏ xung quanh, giang hồ rất cạn. Cộng thêm có chức trách trên người, không thể tự tiện đi xa, đã lãng phí xưng hô võ phu thuần túy thứ cảnh giới thứ tám. Tối nay khó khăn lắm mới gặp được một người, há có thể bỏ lỡ. Chỉ là phía sau còn có một Lý Bảo Châm khốn khiếp, cùng với Liễu tiên sinh trong xe, khiến lão khó tránh khỏi bó tay bó chân.

Thế là lão hỏi:

- Đối phó với tên tùy tùng này đã rất mệt rồi. Lý đại nhân, ngươi có cẩm nang diệu kế gì truyền thụ cho ta không? Vừa có thể bảo vệ ngươi không chết, vừa có thể để ta sảng khoái đánh một trận?

Lý Bảo Châm cười khổ nói:

- Ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Những cẩm nang diệu kế kia của ta vốn chỉ dùng hại người, không thể tự cứu mình.

Người đánh xe đứng lên, cười nhạt nói:

- Vậy là rỗng tuếch rồi? Tính tới tính lui khiến người ta hoa cả mắt, kết quả chỉ có một chút tiền đồ như vậy.

Lý Bảo Châm cười nói:

- Vậy tối nay làm phiền ngươi ra sức nhiều một chút, để ta có cơ hội mất bò mới lo làm chuồng.

Lão đánh xe là người đứng đầu võ đạo đông nam Bảo Bình châu, thực lực cao thì gánh nặng trên vai dĩ nhiên sẽ lớn. Cho nên lão cũng không đến mức vì chán ghét Lý Bảo Châm mà ném đá xuống giếng, ngoảnh mặt bỏ đi.

Xe ngựa khẽ rung lên, Lý Bảo Châm chỉ cảm thấy một cơn gió nhẹ thổi vào mặt, lão đánh xe đã lướt thẳng tới chỗ Trần Bình An. Lau sậy hai bên đường nhỏ rạp về phía Trần Bình An và Chu Liễm.

Chu Liễm theo thói quen khom người bước lên trước mấy bước, thân hình nhanh như sét đánh, vươn một tay ra tiếp đón quyền kình xao động của lão đánh xe, tay áo phồng lên, nhanh chóng đánh ra một quyền.

Chu Liễm trượt ngược về phía sau, vừa lúc đứng kề vai với Trần Bình An. Lão đánh xe thì mượn thế đáp xuống đất phía sau.

Lau sậy hai bên đường ào ào ngã rạp, kêu lên rì rào, cực kỳ chói tai trong màn đêm yên tĩnh.

Lý Bảo Châm nhìn thấy những quyền kình khí lưu tản ra xung quanh kia, khi trôi giạt đến trước người Trần Bình An, lại giống như một trận gió nghiêng mưa nhỏ gặp phải một chiếc ô giấy dầu, không có giọt nước nào dính vào người cầm ô.

Mí mắt của hắn khẽ run rẩy. Không hổ thấp nhất là cảnh giới võ đạo thứ năm, tên tiểu tạp chủng ở ngõ Nê Bình này, sau khi rời khỏi động tiên Ly Châu xem ra kỳ ngộ không tệ.

Lý Bảo Châm có phần tiếc nuối, chẳng lẽ ban đầu mình nên đi theo con đường tu hành?

Chưa tới mười tám tuổi đã là võ phu thuần túy cảnh giới thứ năm đỉnh cao, đặt ở vương triều Đại Ly nơi võ phu xuất hiện lớp lớp, e rằng cũng xứng với hai chữ “thiên tài”.

Chẳng lẽ sau khi động tiên Ly Châu vỡ tan rơi xuống, võ vận dồi dào đều bị tên này độc chiếm? Không đúng, phiên vương Tống Trường Kính, Lý Nhị, cộng thêm Trịnh Đại Phong, ba người phân chia, nhiều nhất chỉ lưu lại một chút canh thừa thịt nguội mới đúng.

Cổ tay Chu Liễm rung lên, cười ha hả nói:

- Vị đại huynh đệ này, nắm tay của ngươi hơi mềm. Thế nào, còn khách sáo với ta sao? Sợ một quyền đánh chết ta làm mất hứng? Không cần, không cần, cứ việc xuất quyền, nhắm vào chỗ hiểm, con người ta da thô thịt dày rất giỏi chịu đòn. Nếu đại huynh đệ còn che che giấu giấu như vậy, ta sẽ không khách sáo với ngươi nữa.

Vừa dứt lời, thân hình Chu Liễm giống như con vượn hoang dã nhảy lên, tốc độ nhanh như tiên sư sử dụng vật một tấc rút đất ngàn dặm, trong nháy mắt đã đến trước người lão đánh xe, cũng là một quyền đánh thẳng tới.

Thị lực Lý Bảo Châm có hạn, chỉ nhìn thấy một quyền của Chu Liễm, sau đó hai bên đối mặt với nhau, tới tới lui lui trong một khoảng không nhỏ, khiến hắn nhìn đến váng đầu hoa mắt.

Rất nhanh Lý Bảo Châm lại cảm thấy lỗ tai khó chịu, bèn nuốt ngụm nước bọt, lúc này mới dễ chịu hơn một chút.

Lão đánh xe quát khẽ một tiếng, hai tay vừa ngăn cản vừa phản kích, đẩy Chu Liễm ngã về phía lau sậy. Lão lại lui về sau một bước, một chân đạp mạnh xuống đất, chân kia nhẹ nhàng nhấc lên, ổn định thân hình.

Nếu không phải lo lắng cho Lý Bảo Châm phía sau, lão đánh xe dĩ nhiên có thể xuất quyền thoải mái hơn.

Thân hình Chu Liễm giữa không trung giãn ra, một chân đạp lên cây lau sậy mảnh khảnh, lắc lư mấy cái, mỉm cười nói:

- Đại huynh đệ, xem ra ngươi bước vào cảnh giới thứ tám nhiều năm như vậy, đi không được trôi chảy, là bò lên cao đúng không?

Lão đánh xe cười nhạo nói:

- Nói như vậy có quá sớm không?

Chu Liễm đi trên ngọn từng cụm lau sậy, giống như chuồn chuồn chạm nước, gân cốt càng lúc càng kéo dài, phát ra một chuỗi tiếng vang như đậu nổ. Lão cười hì hì nói:

- Không sớm, không sớm, ta chỉ lo lắng nếu hai ta thật sự liều mạng, đến lúc đó ngươi sẽ không kịp để lại di ngôn. Nghe nói võ phu cảnh giới thứ tám khá hiếm trên đời, nếu ngươi chết bất đắc kỳ tử như vậy, ta sẽ thương xót đồng loại. Thừa dịp thiếu gia nhà ta không ghét ngươi chướng mắt, tranh thủ tán gẫu với ngươi một chút.

Lão đánh xe im lặng không nói gì.

Liễu Thanh Phong trong xe đang muốn đứng dậy, hồ lô nuôi kiếm bên hông Trần Bình An bỗng xuất hiện một vệt cầu vồng trắng, nhanh chóng vẽ một vòng cung, không hề trở ngại xuyên qua thành xe, lơ lửng trước ấn đường Liễu Thanh Phong. Liễu Thanh Phong đành phải cười ngồi về chỗ cũ.

Một tay Lý Bảo Châm giấu trong tay áo, vừa mới có động tác, một ánh kiếm màu xanh thẫm đã nhoáng lên rồi biến mất, đâm rách ống tay áo của hắn, sau đó cắm một lá bùa vào thành xe sau người.

Lá bùa màu vàng kia rất kỳ lạ, trước sau đều có chữ viết màu đỏ. Chẳng những như vậy, chính giữa hai mặt phân biệt vẽ một thần tướng giáp đen và giáp trắng. Lại là một lá bùa chân thân thần linh dạo chơi ngày đêm, đã sớm thất truyền ở thế giới Hạo Nhiên.

Lý Bảo Châm thở dài, nói với lão đánh xe:

- Dừng tay đi, không cần đánh nữa. Lý Bảo Châm ta bó tay chờ chết là được.

Chu Liễm lo lắng không yên nói:

- Đừng nha, đại huynh đệ, chúng ta cứ việc đánh, không làm lỡ chuyện chính của thiếu gia nhà ta và chủ nhân nhà ngươi.

Lão đánh xe gật đầu, lướt về phía Chu Liễm.

Trần Bình An đi tới bên cạnh xe ngựa. Lý Bảo Châm ngồi trên xe, dáng vẻ giống như vươn cổ chờ giết.

Trần Bình An lại nhìn về phía màn xe:

- Vốn cho rằng là “gia đình giàu có, ma quỷ dòm ngó” mà trong sách nói. Hóa ra là một câu khác trong sách.

Liễu Thanh Phong trong xe nói:

- Phúc họa không cửa, người tự rước lấy?

Trần Bình An không nói gì nữa.

Đạo lý lớn nhỏ, người đọc sách thực ra đều hiểu, nhất là nhân tài thế tộc từ nhỏ đã đọc nhiều thi thư như Liễu Thanh Phong, hơn nữa còn rèn luyện trong quan trường.

Mà loại kiêu hùng giang hồ như Trúc Phụng Tiên, thực ra càng dễ khiến người khác nhìn thấu, sống chết vinh nhục đều rất thẳng thắn.

Lý Bảo Châm nhìn Trần Bình An.

Hắn ngồi còn Trần Bình An thì đứng, hai người vừa lúc đối mặt với nhau.

Lý Bảo Châm tò mò hỏi:

- Bất kể ngươi làm thế nào tìm được ta, tối nay giết ta rồi, ngươi làm sao trở về Đại Ly, không cần nhà tổ ở ngõ Nê Bình quận Long Tuyền nữa sao?

Trần Bình An nhìn gã con cháu họ Lý đường Phúc Lộc vốn chưa gặp mặt lần nào, nhưng lại bày kế muốn dồn hắn vào chỗ chết.

Cùng là người một nhà, sao tính cách lại khác biệt với Lý Hi Thánh và Tiểu Bảo Bình như vậy?

Thấy Trần Bình An không lên tiếng, Lý Bảo Châm cười nói:

- Ta là một thư sinh, không chịu nổi một quyền của ngươi. Đúng là vận mệnh xoay chuyển, nhưng lúc này mới mấy năm, xoay chuyển như vậy cũng quá nhanh rồi. Sớm biết ngươi thay đổi lớn như vậy, năm đó ta nên lôi kéo cả Chu Hà, sẽ không đến mức phải xa rời quê hương, còn chết nơi đất khách.

Một quyền.

Hai tay Lý Bảo Châm ôm bụng, thân thể co quắp, thiếu chút nữa nôn ra mật.

Một quyền này của Trần Bình An chỉ dùng tu vi võ phu cảnh giới thứ hai.

Trần Bình An đưa tay nắm lấy búi tóc Lý Bảo Châm, kéo hắn xuống khỏi xe, tiện tay ném một cái. Lý Bảo Châm lăn lộn trên đường đất vàng, cuối cùng hai tay hai chân mở rộng, mặt đầy nước mắt. Không phải do thương tâm hối hận gì, mà là bản năng thân thể khi da thịt bị đau.

Lý Bảo Châm cười lớn nói:

- Không ngờ Lý Bảo Châm ta lại có một ngày như vậy. Liễu Thanh Phong, nhớ nhặt xác giúp ta, đưa về quận Long Tuyền Đại Ly.

Trần Bình An ngồi xổm xuống.

Lý Bảo Châm đối mặt với hắn, nhìn thấy một đôi mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Ánh mắt của Trần Bình An, không phải là loại vực sâu không đáy giống như quốc sư Thôi Sàm, Lý Bảo Châm vốn vui mừng vì mình nhìn không thấy đáy, nếu không có lẽ mình đã là một thi thể rồi. Bởi vì người có thể nhìn thấy cá trong vực sâu sẽ gặp chuyện chẳng lành, hôm nay hắn còn không có tư cách nhìn trộm suy nghĩ trong lòng Tú Hổ kia.

Nhưng ánh mắt của Trần Bình An hiện giờ, lại có một điểm tương đồng với quốc sư Đại Ly, khiến Lý Bảo Châm ghi nhớ sâu sắc. Trong một vực sâu, phía dưới một cái giếng cổ, loáng thoáng có giao long hung ác đang bơi lội, muốn ngẩng đầu lên.

Trong mắt Lý Bảo Châm đột nhiên đầy vẻ sảng khoái, nhẹ giọng nói:

- Trần Bình An, ta chờ ngươi biến thành loại người như ta, ta rất mong chờ ngày đó.

Trần Bình An nắm một vốc đất, dùng tay làm đao gõ nhẹ vào cổ họng Lý Bảo Châm. Trong nháy mắt khi Lý Bảo Châm không tự chủ được há mồm ra, Trần Bình An liền nhét đất vào trong đó, sau đó dùng lòng bàn tay bịt miệng Lý Bảo Châm, hỏi:

- Ăn có ngon không?

Lý Bảo Châm tay chân giãy dụa, sắc mặt đỏ bừng.

Trần Bình An khẽ quay đầu:

- Nói gì? Ta không nghe được, hay là ngươi nói lớn một chút.

Lý Bảo Châm bỗng nhiên ngừng vùng vẫy, gắng gượng nuốt xuống vốc đất kia, nhìn chằm chằm vào gương mặt trẻ tuổi hờ hững của đối phương.

Trần Bình An bỏ tay ra. Gương mặt Lý Bảo Châm vặn vẹo, nói hàm hồ không rõ:

- Mùi vị không tệ.

Trần Bình An gật đầu:

- Lúc này muốn ăn phân mới khó, ăn đất có gì khó.

Cũng giống như vừa rồi, sau khi Lý Bảo Châm ăn một vốc đất, lại bị Trần Bình An bịt miệng. Lần này Trần Bình An tăng thêm sức lực, sau ót Lý Bảo Châm bắt đầu hơi lõm xuống đất.

Sau khi Trần Bình An buông tay, lồng ngực Lý Bảo Châm nhấp nhô, hô hấp cực kỳ khó khăn, sau đó bắt đầu ho kịch liệt, từ trong miệng phun ra rất nhiều đất.

Trần Bình An giơ tay phải lên, khẽ vung tay áo, xua tan đất đai bắn tới. Cùng lúc này Lý Bảo Châm kêu gào một tiếng.

Tay trái của Trần Bình An nắm lấy tay trái Lý Bảo Châm, kêu lên răng rắc. Bàn tay của Lý Bảo Châm đang lặng lẽ nắm chặt, lúc này mở rộng ra, bên trong có một miếng ngọc bội vốn đeo bên hông, bị hắn lén nắm vào trong tay.

Miếng ngọc bội tổ truyền kia có khắc hai chữ “Long Cung”, vốn không nổi bật. Nhưng lúc này nó lại lóng lánh sáng ngời, bên trong còn có một đường sáng nhỏ như tơ nhanh chóng lưu chuyển.

Sau khi Trần Bình An bóp vỡ xương cổ tay, cánh tay của Lý Bảo Châm mềm nhũn đặt dưới đất. Ngọc bài thiếu chút nữa được mở ra pháp thuật, bị Trần Bình An cầm trong lòng bàn tay:

- Phải cảm ơn rồi.

Phi kiếm Mùng Một và Mười Lăm, phân biệt từ trước ấn đường Liễu Thanh Phong và ngoài xe trở về. Lá bùa quý hiếm mà thế nhân chưa chắc nhận ra lai lịch, Trần Bình An lại dễ dàng nhìn thấu, kể cả ngọc bội Long Cung đều bị hắn cất vào trong vật một tấc.

Trong quyển “Đan Thư Chân Tích” kia, lá bùa chân thân thần linh dạo chơi ngày đêm này có cấp bậc rất cao, được ghi lại kỹ càng trong trang thứ ba từ cuối đếm ngược.

Tay phải Lý Bảo Châm ôm cổ tay trái, cười thê thảm:

- Coi như ngươi lợi hại, sợ ngươi rồi.

Hai món đồ này, ngọc bội Long Cung là một trong vật hộ mạng tổ truyền họ Lý, còn lá bùa kia là lễ vật lúc chia tay của đại ca Lý Hi Thánh. Mấu chốt là hai món đồ tiên gia đắt giá này, nhất định phải được Lý Bảo Châm tự mình “mở cửa”, người ngoài mới có thể thừa dịp nhìn rõ. Nếu không tu sĩ dưới năm cảnh giới cao, cho dù ngươi là địa tiên, cầm trên tay cũng chỉ là vật chết không đáng một đồng.

Trần Bình An đá vào hông đối phương một cái, Lý Bảo Châm quét qua lau sậy, rơi vào trong hồ.

Tổn thương gân cốt một trăm ngày.

Liễu Thanh Phong đứng dậy rời khỏi toa xe, nhảy xuống xe ngựa:

- Bất kể vì nguyên nhân gì, vẫn phải cảm ơn Trần công tử không giết Lý Bảo Châm.

Trần Bình An hỏi:

- Vườn Sư Tử phải làm sao, Liễu Thanh Sơn phải làm sao?

Liễu Thanh Phong nói:

- Đã tìm đường lui cho bọn họ rồi.

Vẻ mặt Trần Bình An có phần mệt mỏi, vốn không muốn nói nhiều với con trai trưởng này của lão thị lang. Nhưng nghĩ đến thư sinh trẻ tuổi khập khiễng kia, hắn lại hỏi:

- Ta tin kết quả mà ngươi muốn có lẽ là tốt. Liễu Thanh Phong ngươi chắc càng hiểu rõ chính mình, hôm nay đã quyết định đi theo một con đường khác. Nhưng ngươi làm sao bảo đảm cứ tiếp tục đi như vậy, sẽ không phải càng lúc càng xa kết quả mà ngươi muốn?

Liễu Thanh Phong cười cay đắng, ngước mắt nhìn về phía xa, cảm khái nói:

- Chỉ có thể đi thử, nếu không nước Thanh Loan chúng ta, từ hoàng đế bệ hạ đến sĩ tử thư sinh, rồi đến dân chúng quê mùa, xương sống của tất cả mọi người rất nhanh sẽ bị người đánh gãy, đến lúc đó chúng ta sẽ không còn đường để đi nữa. Uống rượu độc giải khát, ai cũng biết là chuyện xấu, nhưng thật sự sắp chết khát rồi, có ai không uống?

- Giống như ở từ đường vườn Sư Tử, Liễu Thụ nương nương mà ta rất không thích đã xui khiến phụ thân ta, kéo ngươi liên lụy vào. Nếu ta là người trong cục, sẽ không thể đứng ra giữ vững nếp nhà họ Liễu giống như Liễu Thanh Sơn. Sau khi Liễu Thanh Phong ta cân nhắc hơn thiệt, cũng sẽ làm trái với bản tâm.

Hắn dời mắt đi, cười nói:

- May mắn sự tình không đến mức xấu nhất, mỗi nhà đều có cái khó của mình. Người làm huynh trưởng như ta phải niệm kinh khó đọc, còn sách dễ đọc thì để cho em trai ta.

Trần Bình An liếc nhìn về phía Lý Bảo Châm rơi xuống nước:

- So với tên kia, ngươi vẫn mạnh mẽ hơn không ít.

Hắn lại nhìn về trận chiến trong lau sậy phía xa, gọi:

- Về thôi!

Sau đó Trần Bình An nói với Liễu Thanh Phong:

- Các ngươi có thể cứu người rồi.

Liễu Thanh Phong hỏi:

- Vì sao không giết Lý Bảo Châm?

Trần Bình An lắc đầu nói:

- Trước kia ta đã đáp ứng người khác, sẽ bỏ qua Lý Bảo Châm một lần.

Chu Liễm lướt đến, đưa tay lau vết máu trên mặt, vẻ mặt nuối tiếc. Mình chỉ vừa mới nóng tay, tiếp theo nên đến phiên lão đánh xe kia gân cốt mềm nhũn, sung sướng đến chết mới đúng.

Có điều nhìn dáng vẻ Trần Bình An không muốn nói chuyện, Chu Liễm cũng không nói mấy lời đùa giỡn nữa, chỉ yên lặng đi theo.

Liễu Thanh Phong đột nhiên nhìn theo bóng lưng Trần Bình An, nói:

- Trần công tử, sau lần này tốt nhất không nên ở gần kinh thành chờ cơ hội, nghĩ rằng đã tuân thủ lời hứa, có thể gặp được Lý Bảo Châm lần nữa.

Trần Bình An quay đầu cười hỏi:

- Vì sao?

Liễu Thanh Phong chỉ cười lắc đầu, không tiết lộ nhiều hơn.

Vương triều Đại Ly sắp phái hai người, phân biệt làm tùy tùng của Liễu Thanh Phong hắn và Lý Bảo Châm. Nghe nói một người trong đó là trụ cột sa trường của vương triều họ Lư năm xưa. Nhưng chuyện này còn không phải quan trọng nhất, điểm chí mạng thật sự là quốc sư Đại Ly Thôi Sàm, hôm nay rất có thể vẫn đang ở nước Thanh Loan.

Nhóm người Trần Bình An dần đi xa.

Lão đánh xe cứu Lý Bảo Châm thoi thóp một hơi lên, nhẹ nhàng ra tay, nhanh chóng giúp Lý Bảo Châm nhổ ra một bụng nước.

Qua một hồi lâu Lý Bảo Châm mới hoà hoãn lại.

Sau khi đi dạo một vòng ở cửa âm phủ, hắn ngồi trên đường, vẻ mặt ngơ ngẩn.

Lão đánh xe đứng bên cạnh Lý Bảo Châm, quay đầu liếc nhìn Liễu Thanh Phong. Liễu Thanh Phong cười lắc đầu, thế là Lý Bảo Châm lại đi qua cửa âm phủ một vòng nữa.

Lý Bảo Châm quay lưng về phía hai người vừa trao đổi ánh mắt, gã công tử tối nay cực kỳ thê thảm này đưa tay phủi má, sau đó quay đầu cười nói:

- Xem ra Liễu tiên sinh vẫn rất quan tâm tới thái độ của quốc sư đại nhân.

Liễu Thanh Phong ngồi xổm xuống, mỉm cười nói:

- Nếu đổi một người khác tới nước Thanh Loan, chưa chắc đã tốt hơn ngươi.

Lý Bảo Châm làm bộ nấc một tiếng:

- Vừa ăn đất vừa uống nước, có hơi no. Quả nhiên là giang hồ nước sâu, dễ người chết, thiếu chút nữa đã nằm yên dưới đáy nước rồi.

Liễu Thanh Phong đỡ Lý Bảo Châm dậy:

- Xem ra chúng ta phải trở về vườn Sư Tử một chuyến, trước tiên thay một bộ quần áo cho ngươi.

Lý Bảo Châm nghiêng đầu, nhảy nhót mấy cái, lắc nước trong lỗ tai ra ngoài, sau đó tươi cười rạng rỡ nói:

- Không cần thay, không cần thay, để mình nhớ lâu một chút. Tránh khỏi sau này vẫn cảm thấy ông trời thứ nhất, quốc sư thứ hai còn ta thứ ba.

Liễu Thanh Phong không nói gì.

Sau khi ngồi vào xe, Lý Bảo Châm run lẩy bẩy.

Xe ngựa chậm rãi chạy tới trước, cho đến khi rời khỏi bãi lau sậy rẽ vào đường lớn, vẫn không gặp lại nhóm người Trần Bình An.

Liễu Thanh Phong hờ hững nói:

- Thứ nhất, ta khuyên ngươi nên trở về vườn Sư Tử, nếu không đến dinh quan huyện nha rồi, ta lại phải chiếu cố người bệnh. Thứ hai ta khuyên ngươi, cũng là khuyên bảo chính mình một câu, kẻ dùng lời nói thương người, còn sắc hơn đao búa; kẻ dùng sách lược hại người, còn độc hơn hổ sói.

Môi của Lý Bảo Châm trắng bệch, nhìn chăm chú vào đối phương, hàm răng run rẩy, hỏi:

- Liễu Thanh Phong, ngươi có biết lần này ta và Trần Bình An gặp nhau trên đường hẹp, đã mất đi thứ gì không? Những lời nhẹ nhàng này cần ngươi nói sao?

Liễu Thanh Phong hỏi:

- Có nặng như tính mạng không?

Lý Bảo Châm nhếch miệng cười:

- Vậy đúng là không.

Hắn quay đầu hô lên với lão đánh xe:

- Quay đầu trở về vườn Sư Tử!

Liễu Thanh Phong bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Cho đến giờ phút này, Lý Bảo Châm mới thật sự xem người trước mắt là minh hữu có thể ngang vai ngang vế với mình.

Hoặc có lẽ, Lý Bảo Châm thừa nhận hiện giờ mình quả thật không bằng Liễu Thanh Phong. Tên là Thanh Phong (gió mát), tâm như tro tàn, lại có dấu hiệu tro tàn vụt cháy.

Đối nhân xử thế, người chuyên dụng tâm sẽ không kinh sợ khi nghe tiếng sấm.

Không ngờ nước Thanh Loan nho nhỏ lại có thể sinh ra một nhân vật như thế.

---------

Thạch Nhu là người tâm tình nhẹ nhõm nhất.

Đột nhiên suốt đêm ra khỏi thành, còn nói là muốn đi gặp một đồng hương.

Bùi Tiền không để ý lắm, nhưng Thạch Nhu lại cảm nhận được luồng khí tức xa lạ ẩn giấu trên người Trần Bình An, đó là sát ý.

Quả nhiên Chu Liễm đã đánh nhau với người khác.

May mắn sau khi Trần Bình An và Chu Liễm trở về, nói rằng “không có chuyện gì nữa”.

Thạch Nhu không hỏi nhiều, chỉ cần Trần Bình An chính miệng nói không có chuyện gì, có thể tin được. Nếu đổi thành Chu Liễm, cho dù vỗ nát ngực bảo đảm không có nỗi lo về sau, Thạch Nhu cũng không tin.

Mặc dù Bùi Tiền không rõ nội tình, nhưng mùi máu tanh nhàn nhạt trên người Chu Liễm vẫn rất dọa người.

Bùi Tiền nhẹ giọng hỏi:

- Sư phụ, là kẻ thù ở quê nhà à?

Trần Bình An ngẫm nghĩ, nhổ ra một ngụm khí đục tích trữ trong lòng đã lâu, lấy hồ lô nuôi kiếm xuống, uống một ngụm rượu hạt sương mua ở quán rượu kinh thành nước Thanh Loan, mỉm cười nói:

- Không cần quan tâm những chuyện này, tạm thời kết thúc rồi.

Bùi Tiền gật đầu, sau đó cười hỏi:

- Lần này sư phụ ra tay, là lời hay lỗ?

Chu Liễm biết Trần Bình An đã lấy được một lá bùa và một miếng ngọc bội. Mặc dù không nhìn kỹ, nhưng lão xác định một điểm, đồng hương của Trần Bình An chỉ cần dạo chơi bên ngoài, có lẽ không ai là người bình thường. Chẳng hạn như Trịnh Đại Phong ở thành Lão Long, cùng với Lý Nhị sau đó lộ mặt một chút rồi vội vàng rời đi, một người cảnh giới thứ chín còn một người cảnh giới thứ mười. Cho nên hai món đồ Trần Bình An lấy được từ tay gã kia nhất định là đáng giá.

Có điều Trần Bình An lại nói:

- Không lời không lỗ, lấy được hai món đồ, vừa lúc có thể tặng cho một người thích hợp với chúng hơn.

Bùi Tiền ồ một tiếng, không sao thì tốt rồi.

Cô quay đầu nhìn kinh thành nước Thanh Loan phía xa, một tay cầm gậy leo núi, tay kia cầm hồ lô nhỏ.

Chu Liễm quay đầu, Thạch Nhu cũng theo đó dời mắt đi.

Chu Liễm cười hỏi:

- Thạch Nhu cô nương, đang lo lắng cho ta à?

Thạch Nhu in lặng không trả lời.

Chu Liễm tấm tắc nói:

- Thạch Nhu cô nương không biết đâu, người giao thủ với ta là một đại tông sư võ học cảnh giới Viễn Du, một thân tu vi đạt tới đỉnh cao, thực lực vô cùng mạnh mẽ, một quyền núi lở đất tan, lại một quyền dời non lấp biển...

Thạch Nhu chế giễu:

- Như vậy mà cũng không đánh chết ngươi, Chu Liễm ngươi chẳng phải là quyền pháp thông thiên, vô địch thế gian rồi?

Chu Liễm cười hì hì nói:

- Chuyện này cô lại không biết, là vị đại huynh đệ kia quá khách sáo, từ đầu đến cuối không muốn đổi mạng với ta. Nếu không ta chẳng thể nào yên lành đứng bên cạnh cô như vậy, mà là dáng vẻ thê thảm trầy da sứt thịt, hai tay xương trắng. Đến lúc đó Thạch Nhu cô nương tức cảnh sinh tình, thương tâm rơi lệ. Ta nhất định sẽ đứt ruột đứt gan, nổi giận vì hồng nhan, trở về tìm những mảnh thi thể rải rác của đại huynh đệ kia, chắp vá lại rồi đánh thêm một trận...

Thạch Nhu xem như gió thoảng bên tai.

Trần Bình An đột nhiên nói:

- Chuyến này sau khi đến thư viện Sơn Nhai Đại Tùy, trên đường trở về quận Long Tuyền, chúng ta có thể phải đi tìm một nữ quỷ áo cưới, phủ đệ ẩn giấu trong rừng núi. Đạo hạnh của cô ta không kém, nhưng chưa chắc có thể tìm được.

Chu Liễm vui mừng hỏi:

- Thiếu gia, nữ quỷ áo cưới kia có đẹp không? So với Thạch Nhu cô nương khi còn sống thì thế nào?

Trần Bình An cười nói:

- Năm xưa lần đầu nhìn thấy, cô ta mặc một bộ áo cưới đỏ tươi, gương mặt nhợt nhạt, chỉ cảm thấy khiếp người, dáng vẻ cụ thể ra sao thì không để ý lắm.

Bùi Tiền lén nuốt một ngụm nước bọt, lấy một lá bùa ra dán vào trán.

Trần Bình An nhẹ giọng hỏi:

- Lão già cảnh giới thứ tám kia, ngươi đại khái dùng mấy phần sức lực thì có thể đánh thắng?

Chu Liễm hơi xấu hổ:

- Thiếu gia, khi ta một đấu một với người khác, tay nóng lên thì sẽ dốc hết sức. Cho nên nếu thiếu gia bảo ta dừng tay chậm một lát, đại huynh đệ kia sẽ thật sự biến thành tám mảnh rồi, có trở thành quỷ nước hay không cũng khó nói.

Trần Bình An bất đắc dĩ nói:

- Đó là một... thói quen tốt.

Chu Liễm chán nản.

Bùi Tiền cười trên nỗi đau của người khác:

- Lão đầu bếp, lần này sao không nịnh hót nữa, không nói là học theo sư phụ ta?

Chu Liễm cười ha hả, đá vào mông Bùi Tiền một cái. Thân thể Bùi Tiền nhào tới trước, chỉ là vô ý thức dùng gậy leo núi đâm xuống đất, thân hình nhanh chóng xoay một vòng quanh cây gậy.

Cô không vội vàng mắng Chu Liễm, cũng không tò mò vì sao mình không ngã xuống, rút cây gậy leo núi đã nương tựa lẫn nhau rất lâu, chạy đến bên cạnh Trần Bình An, nghi hoặc hỏi:

- Sư phụ, sao cây gậy “sơn thần lão gia” này của con đến giờ vẫn không bị gãy? Ngài nhìn xem, ngay cả một vết nứt cũng không có. Chẳng lẽ ngay từ đầu con đã nhặt được bảo bối rồi? Thật sự là cây thần tiên do một vị sơn thần lão gia trồng?

Trần Bình An chỉ cười không trả lời.

Chu Liễm cười ha hả nói:

- Là thiếu gia đã sớm giúp ngươi dùng phương pháp tiểu luyện của tiên gia, luyện hóa cây gậy leo núi này, nếu không nó đã sớm nát bét rồi. Cành cây bình thường làm sao chịu được Phong Ma kiếm pháp của ngươi giày xéo?

Bùi Tiền gãi đầu:

- Như vậy à.

Dường như cảm thấy rất bất ngờ, lại giống như chuyện đương nhiên.

Sau đó suy nghĩ của Bùi Tiền bay cao bay xa, ngẩng đầu lên, ánh mắt mong chờ nhìn màn đêm:

- Sao trời còn không mưa nhỉ?

Trần Bình An vừa đi thế sáu bước vừa hỏi:

- Tại sao muốn mưa?

Bùi Tiền cũng diễn luyện Bạch Viên Bối Kiếm thuật, gậy leo núi tạm thời làm kiếm của cô, trả lời:

- Trời mưa rồi, con có thể giúp sư phụ che ô.

Chu Liễm lại đá một cái, bị Bùi Tiền linh hoạt né tránh. Chu Liễm cười mắng:

- Ngươi là một thùng cơm bí đao lùn, chỉ biết ăn cơm không chịu lớn, làm sao cầm ô cho thiếu gia?

Bùi Tiền đắn đo, chán nản nói:

- Cũng đúng.

Trần Bình An an ủi:

- Có tấm lòng là được rồi.

Chu Liễm cười nói:

- Kẻ bồi tiền này cũng chỉ còn lại tấm lòng thôi.

Bùi Tiền trợn mắt nhìn Chu Liễm:

- Nếu không niệm tình ngươi bị thương, sẽ cho ngươi lĩnh giáo Phong Ma kiếm pháp một chút.

- Tới tới tới, chúng ta luyện tập một chút.

Chu Liễm bước ra một bước. Bùi Tiền cười ha hả, bắt đầu chạy nhanh vòng quanh Trần Bình An.

Trong lúc nhất thời Thạch Nhu có vẻ thất thần.

Bùi Tiền vẫn luôn vòng quanh Trần Bình An. Mặc dù lên núi xuống nước vẫn là một cục than đen nhỏ, nhưng khi chạy nhanh trên đường lớn dưới trăng sáng, trên người tiểu cô nương lại nổi lên một tầng ánh sáng trắng nhàn nhạt.

Cũng không biết một ngày kia, khi Bùi Tiền một mình hành tẩu giang hồ, có phải cảnh tượng sẽ hoàn toàn khác biệt hay không? Chẳng hạn như một vầng mặt trời chói chang, người khác nhìn từ xa một cái cũng cảm thấy bỏng mắt?

Có điều sau khi cùng nhau trèo đèo lội suối, Thạch Nhu bắt đầu hối hận mình lại có suy nghĩ nhàm chán này. nha đầu Bùi Tiền này thật sự là quá lỗ mãng.

Vào hạ đã được một thời gian, sắp tới bến thuyền tiên gia nằm ở biên cảnh phía đông nước Thanh Loan.

Ngày này trong núi sâu rừng thẳm, Bùi Tiền chạy đi hơi xa nhặt cành khô để thổi lửa nấu cơm, lúc trở lại cả người bụi đất, đầu tóc đầy cỏ. Cô bắt được một con thỏ hoang màu xám, xách tai nó chạy như bay trở lại, đứng bên cạnh Trần Bình An. Cô lắc lư con thỏ hoang đáng thương kia, nhảy nhót nói:

- Sư phụ, xem con bắt được gì này. Thỏ hoang trong truyền thuyết, chạy rất nhanh.

Trần Bình An cười nói:

- Hôm nay chúng ta chỉ ăn chay chứ không ăn mặn, thả ra đi.

Bùi Tiền ngạc nhiên, lại không nỡ thả con thỏ vất vả lắm mới bắt được, bèn hỏi:

- Sư phụ, có thể nuôi cho mập rồi làm thịt ăn không? Con tìm một sợi dây thừng cột nó lại, trên đường để con mang theo là được.

Trần Bình An xua tay:

- Nếu thật sự muốn ăn thịt, lát nữa bảo Chu Liễm bắt một con heo rừng cho ngươi.

Bùi Tiền ngẫm nghĩ, vẫn là một khoản mua bán có lời, thả thì thả thôi. Cô gật đầu, hít sâu một hơi, thân thể xoay một vòng, dùng sức ném con thỏ hoang kia ra. Vù một cái, thỏ hoang không biết là may mắn hay đáng thương, trong nháy mắt không còn bóng dáng:

- Bay đi, tiểu lão đệ!

Thạch Nhu đưa tay ôm trán.

Bùi Tiền xoa tay, ngồi xuống bên cạnh Trần Bình An đang dựng bếp lò, tò mò hỏi:

- Sư phụ, hôm nay là ngày gì sao? Có quan trọng không? Chẳng hạn như ngày sinh của một vị sơn thần lợi hại nào đó, cho nên không thể ăn mặn trong núi?

Trần Bình An mỉm cười nói:

- Không quan trọng.

Bến thuyền tiên gia nằm ở biên cảnh kia là bến thuyền khác lạ nhất mà Trần Bình An từng thấy. Chẳng những không có cấm chế núi sông che che giấu giấu, ngược lại chỉ sợ người có tiền trong thế tục không muốn đi, còn cách mấy chục dặm đường đã bắt đầu mời chào buôn bán.

Hóa ra bến thuyền này có rất nhiều tuyến đường kỳ quái, ví dụ như đi tới một động phủ tiên gia nào đó xung quanh nước Thanh Loan, có thể lên đài câu cá trên đỉnh núi, ném cần vào trong biển mây, câu một số chim chóc và cá bay quý hiếm. Cho nên trên đường đi rộn ràng nhốn nháo, nhiều người chen chúc.

Ở nơi này Trần Bình An đã nghe được rất nhiều tin tức từ kinh thành.

Chẳng hạn như hoàng đế họ Đường thuận theo dân tâm, đã đưa Nho gia lên làm quốc giáo, trở thành cơ sở lập quốc. Còn hai nhà Phật Đạo ai xếp thứ hai, nghe nói còn phải chờ đợi.

Một đạo quán nhỏ ở kinh thành tên là Bạch Vân quán, đột nhiên lại trở thành đạo quán cung đình, nơi hoàng thất nước Thanh Loan thắp hương bái thần.

Một nhà sư trẻ tuổi của chùa Bạch Thủy danh tiếng vốn không nổi bật, bắt đầu thuyết pháp cho thế nhân ở chùa chiền, trên đường lớn, trong dân gian. Nghe đồn lời nói rất đơn giản mộc mạc, ngay cả trẻ con học vỡ lòng cũng có thể nghe hiểu.

Sau khi thuận lợi đi lên chiếc thuyền tiên gia không lớn không nhỏ kia, Bùi Tiền giống như không hào hứng lắm, tâm tình không tốt. Cô ở trong phòng của Trần Bình An chép sách xong, lại yên lặng trở về phòng mình, hoàn toàn khác với Bùi Tiền trước đây.

Trần Bình An bèn đi hỏi Chu Liễm, Chu Liễm cũng không nói được nguyên do. Trần Bình An đành phải đi hỏi Thạch Nhu, Thạch Nhu liền nói cách nhìn của mình.

Trần Bình An gọi Bùi Tiền, dẫn theo cô bé rời khỏi phòng, đi tới đầu thuyền ngắm nhìn phong cảnh biển mây.

Một lớn một nhỏ đứng ở lan can thuyền, Trần Bình An lấy hồ lô nuôi kiếm xuống định uống rượu.

Bùi Tiền cũng lấy hồ lô nhỏ đeo tay kia ra, giơ cao quá đỉnh đầu, nhìn xung quanh.

Trần Bình An cuối cùng vẫn không uống rượu, cột chặt bầu rượu vào bên hông, quay đầu cười hỏi:

- Có tâm sự à?

Bùi Tiền gắng sức nhón chân lên, nằm trên lan can, nhẹ giọng hỏi:

- Sư phụ, đến thư viện Sơn Nhai rồi, liệu ngài có thích Tiểu Bảo Bình gọi ngài là tiểu sư thúc, không thích con nữa?

Trần Bình An nhìn về phương xa, lắc đầu:

- Sẽ không đâu.

Bùi Tiền ngồi xuống đất, hai tay khoanh trước ngực:

- Con không tin.

Trần Bình An ngồi xuống bên cạnh cô bé, nhấc nhấc chân, nháy mắt với Bùi Tiền.

Bùi Tiền vừa nhìn thấy đôi giày trên chân hắn, lập tức cười nheo mắt lại, hai ngón tay kẹp lấy hồ lô nhỏ màu vàng, lắc lư nói:

- Sư phụ, chúng ta uống rượu!

Trần Bình An cười lớn, lại lấy hồ lô nuôi kiếm xuống, khẽ cụng một cái với hồ lô nhỏ kia, uống một hớp rượu.

Bùi Tiền giả vờ trong hồ lô nhỏ của mình cũng đựng rượu, làm bộ ngẩng đầu uống rượu, sau đó đứng lên, lui về phía sau mấy bước, giống như một con sâu rượu nhỏ say khướt, lắc tới lắc lui:

- Ôi chao, sư phụ, uống nhiều rồi, uống nhiều rồi...

Nhìn thấy cảnh này, Trần Bình An phì cười.

Trần Bình An vừa định lên tiếng nhắc nhở, Bùi Tiền đã khẽ đụng vào một gã đàn ông cường tráng từ bên kia đi qua. Người nọ hông đeo trường đao, cười nhạo một tiếng:

- Đồ không có mắt, cút ra xa một chút cho ông!

Gã đàn ông kia dùng một tay ấn lên đầu Bùi Tiền, cổ tay xoay một cái, muốn ném Bùi Tiền ra xa. Có điều không đợi hắn tăng thêm sức lực, cổ tay đã bị nắm lấy bởi người trẻ tuổi lúc trước chỉ nhìn thấy bóng lưng đeo kiếm.

Bùi Tiền vội vàng nói với người kia:

- Xin lỗi, vừa rồi ta không thấy các người đi qua, xin lỗi!

Gã đàn ông nhíu mày, có lẽ cảm thấy ra tay lại bị ngăn cản rất mất mặt. Hắn bỗng nhiên tăng thêm sức lực, muốn dùng kình khí đẩy văng cái gã chỉ có mã ngoài không biết sống chết này, sau đó ném cục than đen nhỏ vướng víu kia ra.

Có điều trong nháy mắt nơi cổ tay lại truyền đến đau đớn, khiến gã đàn ông cường tráng đeo trường đao kia quỳ phịch xuống đất, mồ hôi đầm đìa.

Trần Bình An khẽ cười với Bùi Tiền, ra hiệu cô bé đứng sau lưng mình.

Một tay hắn cầm hồ lô đặt phía sau người, tay còn lại nắm lấy cổ tay tên võ phu thuần túy kia, lại biến thành năm ngón tay chụp lên đỉnh đầu đối phương, khom lưng cúi người, vẻ mặt hờ hững hỏi:

- Ngươi muốn tìm chết?

Năm ngón tay như móc. Gã đàn ông cường tráng kia sắc mặt nhợt nhạt, vẫn cắn răng không cầu xin.

Thật sự đau đến mức khó chịu được, gã đàn ông kia nghiêm nghị nói:

- Ân oán đã kết rồi, chuyện này không xong đâu!

Bảy tám người kết bạn du lịch ngồi chung thuyền với hắn liền chạy đến, muốn ỷ vào người đông thế mạnh tìm một chút việc vui, vừa lúc đánh tàn phế một lớn một nhỏ này để giải sầu. Kết quả hai thanh phi kiếm lại vừa lúc lơ lửng trước ấn đường của người xông tới đầu tiên.

Mọi người đều giống như rơi vào hầm băng, giữa hè nhưng cả người lại phát rét.

Trên đời kiếm tu giết người là lý lẽ hùng hồn nhất.

Có điều nhóm người kia lại không biết, không nói đến chuyện có phải kiếm tu hay không, chỉ nói đến chuyện kết ân oán, Trần Bình An thật sự đã làm không ít, hơn nữa những kẻ thù không đội trời chung kia lai lịch đều không nhỏ. Cho nên hắn không sợ nhất chuyện này.

Trần Bình An dùng một tay nhấc gã đàn ông cường tráng đang quỳ dưới đất lên, sau đó đá vào ngực đối phương một cái. Gã đàn ông kia bay ngược ra ngoài, đụng ngã mấy đồng bạn, giống như gà bay chó chạy, sau đó đám người cùng hội cùng thuyền đều liều mạng bỏ chạy.

Trần Bình An quay đầu mỉm cười nói với Bùi Tiền:

- Đừng sợ, sau này ngươi hành tẩu giang hồ, bị người ta ức hiếp thì về nhà tìm sư phụ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.