[Dịch] Kiếm Lai

Chương 388 : Đi lại bốn phương




Sau khi Thôi Đông Sơn rời đi khoảng nửa canh giờ, lại bảo một người đàn ông tướng mạo bình thường chạy đến nhà trọ một chuyến, tìm được Trần Bình An. Hắn đưa ra một tấm lệnh bài thái bình vô sự, chỉ có mật thám tiên gia Đại Ly mới có thể mang theo.

Vẻ mặt Trần Bình An vẫn như thường, nhưng trong lòng thiếu chút nữa dựng cả lông tóc. Nên biết lần mà hắn bị tính kế nặng nhất ở Đồng Diệp châu, chính là do miếng ngọc bài đích truyền của tổ sư đường núi Thái Bình. Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, hơn nữa hai tấm ngọc bài vừa khéo đều có hai chữ “thái bình”, Trần Bình An khó tránh khỏi thấp thỏm.

Tu sĩ có thể đảm nhiệm mật thám Đại Ly, phải phù hợp với ba điều kiện. Một là bản lĩnh cao, có thể giết người, cũng có thể chạy trốn. Hai là tâm trí vững vàng, chịu được tịch mịch, có thể giữ vững ước nguyện ban đầu, mấy năm thậm chí là mấy chục năm trung thành với Đại Ly. Ba là nhất định phải giỏi đoán ý qua lời nói và sắc mặt, nếu không sẽ là một quân cờ cứng nhắc không có sức sống, không có nhiều giá trị.

Cho nên gã mật thám Đại Ly ẩn nấp ở nước Thanh Loan nhiều năm này, trong nháy mắt đã nắm bắt được sự khác thường nhỏ bé của tiên sư trẻ tuổi. Có điều những chuyện này cũng không liên quan gì đến hắn. Lần này hắn quang minh chính đại hiện thân đi vào Bách Hoa Uyển, sau chuyện sẽ phải giải quyết rất nhiều phiền phức.

Chẳng có cách nào, thân phận của vị đại nhân kia quá dọa người. Sau khi tiến vào quận thành dưới mí mắt hoàng đế nước Thanh Loan, chẳng những trực tiếp tới cửa tìm hắn, còn lấy ra một tấm binh phù Tú Hổ cấp bậc cao nhất, có thể điều động tất cả mật thám tử sĩ bên ngoài lãnh thổ Đại Ly.

Cơ cấu tình báo của Đại Ly, ban đầu được phân chia theo hình thức chân vạc. Bao gồm Ngưu Mã Lan (chuồng trâu ngựa), Đồng Nhân Phủng Lộ Đài (đài người đồng hứng sương), Lục Ba Đình (đình sóng biếc), phân biệt do quốc sư Tú Hổ, phiên vương Tống Trường Kính và vị nương nương ở hậu cung quản lý.

Mấy năm trước vị nương nương nắm giữ Lục Ba Đình, đột nhiên đi tới một ngọn núi tiên ở gần kinh thành, dựng nhà cỏ tu hành, rời khỏi trung tâm quyền lực của Đại Ly. Lục Ba Đình lại do quốc sư quản lý. Sau đó dưới gợi ý của hoàng đế bệ hạ, ngay cả Đồng Nhân Phủng Lộ Đài của phiên vương Tống Trường Kính, cũng giao cho quốc sư cai quản. Hôm nay Tú Hổ Thôi Sàm có thể nói là nắm hết quyền hành.

Người đàn ông kia đã lâu không dùng tiếng phổ thông Đại Ly, thuật lại với Trần Bình An chuyện mà vị đại nhân kia giao phó. Hóa ra con trâu đất màu vàng ẩn nấp bên ngoài thành, đã quyết định đi theo Thôi Đông Sơn. Mà Thôi Đông Sơn cũng sẽ cho yêu vật cảnh giới Long Môn thuộc loài trâu đất này một phần cơ duyên, hi vọng kết thành Kim Đan rất lớn.

Trần Bình An khẽ thở phào một hơi, hỏi:

- Dám hỏi tiên sinh, tấm lệnh bài thái bình vô sự trên tay này có cấp bậc gì?

Người đàn ông kia không hề do dự, thẳng thắn nói:

- Bẩm công tử, là cấp bậc cao thứ hai. Tại hạ cảm thấy xấu hổ khi được nhận, rất lo lắng bất an.

Về cấp bậc cao thấp của lệnh bài thái bình vô sự, vốn là một cơ mật không nhỏ. Có điều vị đại nhân kia đã yêu cầu mình phải trả lời tất cả câu hỏi, cho nên hắn không dám chậm trễ chút nào.

Người đàn ông kia đứng lên, lễ độ cung kính lấy ra một túi tiền, đưa cho Trần Bình An, nói:

- Vị đại nhân kia còn bảo thuộc hạ giao thứ này cho công tử, nói là “một chút học phí”.

Trần Bình An đứng dậy cầm lấy một túi... tiền đồng, dở khóc dở cười. Hắn đặt túi tiền lên bàn, ôm quyền nói với mật thám Đại Ly:

- Làm phiền tiên sinh đi chuyến này rồi, hi vọng sẽ không gây rắc rối cho tiên sinh.

Người đàn ông kia khẽ cười, có câu này thực ra đã đủ rồi, huống hồ bán mạng phục vụ cho Đại Ly vốn là chức trách. Hắn ôm quyền đáp lễ nói:

- Công tử khách sáo rồi.

Sau khi người đàn ông kia rời đi, Trần Bình An mở túi tiền bằng vải bông chất liệu bình thường, đổ ra một đống tiền đồng. Hắn không biết trong hồ lô của Thôi Đông Sơn bán thuốc gì, chẳng lẽ thật sự chỉ là lễ vật bái sư?

Bùi Tiền oán giận nói:

- Thôi Đông Sơn thật là, không có tiền tiểu thử thì đưa một túi tiền hoa tuyết cũng được. Làm học trò của sư phụ ngài, sao lại hẹp hòi như vậy.

Trần Bình An thấy túi tiền và tiền đồng thật sự không có huyền cơ gì, tâm tình lại tốt hơn mấy phần. Hắn do dự một lúc, cũng không bỏ vào vật một thước lớn hơn, mà là bỏ vào trong vật một tấc phi kiếm Mười Lăm.

Trần Bình An mỉm cười xoa xoa đầu nhỏ của Bùi Tiền. Tiểu nha đầu đen nhẻm cũng cười nheo mắt lại, giống như một con mèo nhỏ.

Sau đó Bùi Tiền bắt đầu chép sách viết chữ, một bút một nét, cẩn thận tỉ mỉ. Quen nếp thành tự nhiên, hôm nay nếu một ngày không chép sách, cô lại càm thấy cả người không dễ chịu.

Trần Bình An thì vòng quanh bàn, luyện tập thế quyền tuyên bố quyền ý phải khiến trời đất đảo lộn. Tư thế có kỳ quái đến mấy, người khác nhìn lâu rồi cũng sẽ không thấy lạ nữa.

Hôm nay trong chiều hôm, Chu Liễm đi tới phòng Trần Bình An. Lúc này Bùi Tiền đang ngồi bên cạnh bàn, một tay cầm tiểu thuyết du hiệp diễn nghĩa do lão tặng, một tay múa theo chiêu thức sơ sài miêu tả trong sách, trong miệng hừ hừ hà hà. Trần Bình An cũng ngồi bên cạnh bàn, bên tay đặt một quyển điển tịch Pháp gia chưa khép lại.

Chu Liễm cười nói:

- Thiếu gia thật là siêng năng trong mọi chuyện, “không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền”, câu châm ngôn này chắc là dành riêng cho thiếu gia.

Bốn người trong tranh cuộn, cho đến hôm nay mỗi người vẫn có tâm tư riêng. Nhưng bỏ qua những chuyện này, từ vương triều Đại Tuyền ở Đồng Diệp châu một đường làm bạn, đi tới nước Thanh Loan ở Đông Bảo Bình Châu, nhiều lần sinh tử gắn bó, kề vai chiến đấu, kết quả chỉ trong một ngày, Tùy Hữu Biên, Lư Bạch Tượng và Ngụy Tiện đã rời đi, chỉ còn lại lão già lom khom trước mắt này. Nếu nói Trần Bình An không có nỗi sầu ly biệt, chắc chắn là lừa mình dối người.

Trần Bình An lấy ra hai bình rượu hoa quế, đưa cho Chu Liễm một bình, ngồi đối diện uống rượu.

Chu Liễm cười nói:

- Vì sao thiếu gia vẫn luôn không hỏi lão nô, rốt cuộc làm thế nào liên tiếp bước ra hai bước dài trên võ đạo?

Nếu là trước khi Thôi Đông Sơn đánh xong ván “cờ ngoài cờ” kia, Trần Bình An có thể sẽ đắn đo cân nhắc một phen. Hoặc có lẽ là uống qua mấy ngụm rượu hoa quế, cũng không muốn đấu đá với nhau quá mức. Hắn chỉ cười nói:

- Ai mà không có một chút tâm sự và bí mật ẩn giấu, không muốn cho người khác biết là chuyện bình thường, chẳng phải ta cũng như vậy sao? Chỉ cần không có lòng hại người, che giấu thì che giấu, nói không chừng sẽ... giống như rượu hoa quế trong tay chúng ta, càng ủ lâu thì càng ngon.

Chu Liễm lắc lư bình rượu trong tay, nhếch miệng cười nói:

- Thiếu gia đã chịu cho bình rượu này, vậy lão nô sẽ vui vẻ uống rượu sảng khoái. Rượu lâu năm hay rượu mới đều là rượu, uống trước là kính. Thiếu gia, cụng một cái nhé?

Trần Bình An cười cụng bình rượu với Chu Liễm, mỗi người uống một ngụm lớn, khiến Bùi Tiền nhìn thấy rất thèm thuồng. Cô đã nếm qua tư vị rượu hoa quế, lần trước trong bữa cơm giao thừa ở tiệm thuốc Khôi Trần thành Lão Long, Trần Bình An đã rót cho cô một ly nhỏ, uống rất ngon.

Chu Liễm lau miệng một cái, hỏi:

- Thiếu gia còn nhớ vị lão tiền bối họ Tuân kia không?

Trần Bình An gật đầu.

Chu Liễm cười nói:

- Lão nô phá vỡ giới hạn cảnh giới thứ sáu, theo sát Tùy Hữu Biên bước vào cảnh giới thứ bảy Kim Thân, đó là chuyện nước chảy thành sông, thiếu gia sẽ không cảm thấy kỳ lạ. Nhưng sau đó lão nô lại lén lút trở thành cảnh giới Viễn Du, chuyện này là nhờ luyện quyền với võ phu cảnh giới thứ chín Trịnh Đại Phong, còn có chết trận một lần ở thành Lão Long, cùng với Tuân lão tiền bối chỉ điểm bến mê, cuối cùng còn kéo lão nô một tay, cộng thêm con đường võ học của lão nô rất khác với ba người Tùy Hữu Biên, tất cả đều liên quan mật thiết, thiếu một thứ cũng không được.

- Không phải lão nô khoe khoang. Võ đạo mà lão nô đi, được ngộ ra ở một địa phương nhỏ như đất lành Ngẫu Hoa, gốc rễ cũng chỉ có bốn chữ “tích lũy bộc phát”. Nhưng ở thế giới Hạo Nhiên kỳ tài xuất hiện lớp lớp, thần tiên bay loạn, lão nộ tự nhận cũng không tính là kém.

Chu Liễm để bình rượu xuống, mỉm cười đứng dậy, đi tới khoảng trống giữa cái bàn và cửa phòng, nói:

- Lão nô đánh một bộ quyền, thiếu gia xem thử có thể nhìn ra một chút đầu mối hay không.

Vốn là võ nhân điên thân hình thấp bé lom khom, quyền ý dường như lỏng lẻo, tư thế càng “co quắp”, tay chân, sống lưng, vai eo đều như vậy, khiến người khác cảm thấy không trôi chảy. Bùi Tiền nhìn một cái, cảm thấy Chu Liễm lúc này càng “nhỏ” hơn. Có điều so với lão già thấp bé uể oải ngày thường, khi co rụt như vậy, sức lực và quyền ý lại giống như trong thoáng chốc bung ra.

Hình dáng giống như con vượn.

Thân hình Chu Liễm xoay chuyển, bộ pháp kỳ quái, nhìn như tùy ý xuất quyền, khung xương thu lại. Nhưng khi thân hình thỉnh thoảng giãn ra, trong nháy mắt lại có quyền ý như sấm vang chớp giật trút xuống.

Bùi Tiền cảm thấy hơi quen mắt.

Trong lòng Trần Bình An khen ngợi không thôi. Võ nhân điên, võ nhân điên, đúng là thiên tư trác tuyệt, không hổ là người đứng đầu thiên hạ ở đất lành Ngẫu Hoa trước Đinh Anh. Sau khi trải qua nhiều trận đại chiến sinh tử, Trần Bình An tin chắc, nói riêng về một đấu một phân sống chết, dưới tiền đề bốn người trong tranh cuộn cảnh giới tương đương, người sống sót cuối cùng quá nửa sẽ là Chu Liễm này.

Lúc trước ở sân sau tiệm thuốc, nữ đạo sĩ Hoàng Đình núi Thái Bình đã truyền thụ cho Bùi Tiền Bạch Viên Bối kiếm thuật và thức kéo đao. Chu Liễm lại dùng chân ý đao kiếm của nó, chuyển biến thành quyền ý của mình.

Đương nhiên trong này cũng có ưu thế bẩm sinh của Chu Liễm, giống như gần quan được ban lộc. Bởi vì so sánh với ba người Tùy Hữu Biên, quyền pháp và võ học của Chu Liễm càng tiếp cận với tinh khí thần của kiếm thuật đao pháp mà Hoàng Đình truyền thụ.

Chỉ ở bên cạnh quan sát Hoàng Đình mấy lần, lại học được hình thần đầy đủ như vậy, hơn nữa còn dung nhập với quyền ý bản thân. Trần Bình An phải bội phục ánh mắt và tố chất này của Chu Liễm.

Chu Liễm dừng thế quyền, cười nói:

- Thiếu gia ánh mắt tốt.

Bùi Tiền cảm thấy không phục, lão đầu bếp ngươi phải có chừng có mực chứ, nịnh bợ như vậy cũng thốt ra được? Sư phụ ta còn chưa nói chữ nào mà.

Chu Liễm ngưng cười, vẻ mặt nghiêm túc khá hiếm thấy, chậm rãi nói:

- Con đường này tương tự Tùy Hữu Biên cầm kiếm phi thăng, chỉ có thể kết thúc thê lương, ở đất lành Ngẫu Hoa đã được chứng minh là một con đường không lối về, cho nên lão nô đến chết cũng không thể đợi được tiếng sấm mùa xuân kia vang lên. Có điều ở quê nhà của thiếu gia, sẽ không tồn tại quan ải thành trì không phá được.

Trần Bình An từ đáy lòng khen ngợi:

- Nhưng suy cho cùng vẫn là Chu Liễm ngươi đứng được cao, nhìn được đủ xa.

Hắn đột nhiên lo lắng nói:

- Chỉ là ngươi liên tục đột phá hai cảnh giới, cơ sở cảnh giới thứ bảy liệu có đủ vững chắc hay không?

Chu Liễm thở dài, gật đầu nói:

- So với độ vững chắc của cảnh giới thứ sáu, cảnh giới Kim Thân của ta quả thật rất bình thường.

Lão uống một hớp rượu, bất đắc dĩ nói:

- Nhưng chẳng có cách nào. Tuân lão tiền bối đã tiết lộ thiên cơ, nói rằng tất cả thiên tài võ phu ở Bảo Bình châu nhìn như tiền đồ rộng lớn, nhưng nếu còn trì hoãn, vậy Bảo Bình châu này sẽ là nơi thương tâm của tất cả võ phu thuần túy cảnh giới thứ bảy thứ tám, đời này xem như không còn hi vọng lớn gì nữa.

- Cho nên ta muốn đi nhanh một chút, bước chân lớn một chút, kịp thời đạt đến cảnh giới thứ chín, trước tiên chiếm một vị trí rồi lại nói. Sau đó cho dù giống như danh thủ cờ vây, biến thành bậc chín loại yếu, cũng vẫn tốt hơn cả đời dừng ở bậc tám.

Trần Bình An suy nghĩ một phen. Lúc trước ở võ miếu huyện thành, Thôi Đông Sơn đã dùng thần thông hiển hóa ra võ vận nước Thanh Loan, cho nên lời nói của Chu Liễm cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý.

Chu Liễm cũng đã thấy rõ họa ngầm trong đó, một ngày kia bước vào cảnh giới thứ chín, con đường cụt rất có thể sẽ dừng ở đây, không có hi vọng đạt đến điểm cuối thật sự. Hơn nữa trong số võ phu cảnh giới thứ chín có thể đếm được trên đầu ngón tay, cũng phân ra mạnh yếu cao thấp. Một khi chém giết, không giống như bậc chín cờ vây có thể dùng nước cờ thần tiên để xoay chuyển tình thế, võ phu cảnh giới thứ chín cơ sở kém đấu với cơ sở tốt, chỉ có một con đường chết.

Theo như Trịnh Đại Phong nói, trước khi Tống Trường Kính rời khỏi động tiên Ly Châu, nếu không phải lão Dương âm thầm ngăn cản, Lý Nhị đã có thể đánh chết Tống Trường Kính cùng là cảnh giới thứ chín.

Trần Bình An nói:

- Đến trước lấy trước, vào túi mới yên ổn, cũng có thể xem là một con đường khả thi.

Chu Liễm cười nói:

- Lão nô đương nhiên mơ ước cảnh giới võ đạo thứ mười trong truyền thuyết, nhưng cũng không dám xem thường cảnh giới thứ chín. Lúc ở tiệm thuốc Khôi Trần, Trịnh Đại Phong dùng một đánh bốn, giúp đỡ luyện quyền, bốn người chúng ta thực ra trong bụng đều kìm nén sự uất ức. Có điều tài nghệ không bằng người thì phải chấp nhận, bốn người chúng ta vẫn có chút phong độ này. Nếu không chẳng những Trịnh Đại Phong xem thường đất lành Ngẫu Hoa chúng ta, không chừng thiếu gia cũng như vậy.

Trần Bình An cảm khái nói:

- Ta xem như là nửa người của đất lành Ngẫu Hoa, bởi vì ngày tháng ta ở lại đó không ngắn. Tuổi tác của bốn người các ngươi cộng lại, có lẽ xấp xỉ với thời gian ta ở đó. Có điều giống như ngươi nói, dưới chân đi nhanh, bước chân lại lớn, cho nên lúc đó cảm xúc của ta đối với thời gian trôi qua không sâu mà thôi.

Chu Liễm nói:

- Thiếu gia là con cưng của trời, vận may rơi xuống đầu, có phúc duyên này là chuyện đương nhiên...

Bùi Tiền bỗng tức giận mắng:

- Ngươi đánh rắm à!

Chu Liễm ngạc nhiên, sau đó nở nụ cười đầy thâm ý. Ái chà, cục than đen nhỏ này eo cứng hơn không ít. Có điều khi lão nhìn lại, bỗng phát hiện vẻ mặt Bùi Tiền không đúng lắm, không giống như lúc bình thường.

Trần Bình An cũng hơi ngạc nhiên, không biết vì sao Bùi Tiền lại đột nhiên nổi nóng.

Chu Liễm bỗng dưng nhớ tới lần đầu tiên so tài, trước đó Thôi Đông Sơn đã nói với mình: “Nhìn bộ dạng của ngươi, ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng bỉ ổi, ta rất khó chịu. Chúng ta hãy đánh một trận. Ta nói được làm được, hai tay hai chân đều không cử động, mặc cho ngươi tay đấm chân đá, ta nhíu mày một chút xem như thua.”

Cuối cùng Thôi Đông Sơn đã khiến Chu Liễm biết cái gọi là thần tiên bảo vật của thư viện Đại Tùy, biết hắn làm thế nào đánh một trận thành danh ở kinh thành, kiếm được danh hiệu “lão tổ tông của Thái gia”.

Chu Liễm cười nói:

- Thiếu gia, học trò Thôi Đông Sơn này của ngài đúng là một người kỳ diệu, tuyệt diệu không thể tả.

Trần Bình An bất đắc dĩ nói:

- Gian khổ tự biết, sau này có cơ hội, ta sẽ nói với ngươi một chút ân oán bên trong.

Sau khi Chu Liễm rời đi, Bùi Tiền vẫn còn khó chịu.

Trần Bình An cười hỏi:

- Cơm trưa ăn quá cay, cho nên nóng nảy à?

Bùi Tiền cúi đầu không nói gì.

Trần Bình An chỉ cho là tính khí trẻ con thay đổi thất thường, tiếp tục lật xem quyển thư tịch Pháp gia kia.

Sáng sớm hôm sau, Trần Bình An đeo Kiếm Tiên và hòm trúc. Bùi Tiền đeo nghiêng bọc vải, tay cầm gậy leo núi, bên hông là đao kiếm chéo. Cộng thêm Chu Liễm và Thạch Nhu, nhóm người lên đường tới kinh thành nước Thanh Loan. Đương nhiên còn có người hoa sen nhỏ có thể đi xuyên dưới lòng đất.

Vẫn là đi bộ một cách bình thường, xem như là quy tắc mà nhóm người Trần Bình An ngầm thừa nhận.

Trên đầu Bùi Tiền đội một vòng hoa do nhành liễu kết thành. Cô bé kể với Trần Bình An, Thôi Đông Sơn đã dạy mình dùng gậy leo núi vẽ vòng tròn dưới đất, có thể khiến yêu tinh quỷ quái vừa thấy đã sợ chạy. Chỉ là quá khó học, hiện giờ cô còn chưa chạm tới ven rìa môn tiên thuật này.

Cổ vốn định một ngày nào đó học thành rồi sẽ nói với sư phụ, sau đó cảm thấy lỡ may đời này cũng không học được, chẳng phải là mấy chục năm một trăm năm đều phải kìm nén không nói? Như vậy thì quá đáng thương rồi.

Trần Bình An mỉm cười nghe Bùi Tiền lải nhải.

Trong bốn người tranh cuộn, nữ quỷ Thạch Nhu không thích lão già lom khom này nhất. Hiện giờ cô và Chu Liễm đang sánh vai bước đi theo sau đôi thầy trò Trần Bình An và Bùi Tiền, chuyện này khiến cô cả người khó chịu.

Nhưng mỗi lần cô cố ý đi chậm lại, Chu Liễm cũng chậm lại theo, trước giờ không nói chuyện, chỉ mỉm cười nhìn lão già hình dáng “Đỗ Mậu”.

Thạch Nhu không nhịn được trong lòng chán ghét, luôn cảm thấy ánh mắt của Chu Liễm rất buồn nôn. Nhất là lúc Trần Bình An giúp Bùi Tiền bẻ nhành liễu, lão khốn khiếp Chu Liễm này lại thừa lúc cô không chú ý, lén lút bóp vai “Đỗ Mậu” một cái, khiến Thạch Nhu giật mình.

Khi đó Chu Liễm cười híp mắt nói:

- Không cẩn thận, không cẩn thận, đừng trách.

Hôm nay mặc dù cô là chủ nhân của thân xác tiên nhân, nhưng tạm thời vẫn ở trạng thái danh không chính ngôn không thuận, giống như miếu địa phương không được triều đình công nhận. Cho nên dù sở hữu phương thức thuận tiện hướng tới đại đạo, có thể đi một đường tắt khiến địa tiên phải trố mắt, nhưng Thôi Đông Sơn đã giúp cô ước lượng cân nhắc. Với chút thủ đoạn nhỏ bé lúc trước cô học được, nếu đánh nhau với một tu sĩ cảnh giới Quan Hải dày dạn kinh nghiệm, cũng chưa biết ai thắng ai thua.

Cho dù hắn dạy cô một số thủ đoạn pháp thuật mang theo bên người, đồng thời cho thêm mấy món bùa hộ mạng, nhiều nhất cũng chỉ có thể đối phó với một tu sĩ cảnh giới Long Môn. Tác dụng duy nhất là dựa vào thân xác, tại thời khắc nguy cấp đứng ra giúp Trần Bình An ngăn cản đao kiếm, chống lại pháp bảo địa tiên.

Thôi Đông Sơn đã nói với cô, lão dê xồm thích xem tài tử giai nhân vật nhau kia, hôm nay đã là võ phu cảnh giới Viễn Du, bảo cô phải kiềm chế một chút. Vì vậy Thạch Nhu vẫn luôn cố gắng không mở miệng, hoặc là cố ý dùng giọng ồm ồm nói chuyện với người này.

Thạch Nhu tự nhận có thể chịu đựng tất cả khổ cực trên thế gian, thân thể bị cắt thành ngàn mảnh hay sau khi chết thần hồn bị đốt đèn cũng được, chỉ có loại ánh mắt này của Chu Liễm là khiến cô phải bó tay.

Chu Liễm đột nhiên sáp đến gần một chút, Thạch Nhu vội vàng dịch ra mấy bước.

Chu Liễm nhẹ giọng cười nói:

- Ta sờ ra được, thân thể này của ngươi không phải là thân thể nữ nhân, bị người ta dùng pháp thuật tiên gia che mắt, quả thật là thân thể của một người đàn ông...

Thạch Nhu lạnh lùng nói:

- Chu lão tiên sinh thật là tuệ nhãn như đuốc.

Chu Liễm tiếp tục nói:

- Như vậy dám hỏi xuân xanh của tiểu thư?

Thạch Nhu trong lòng run lên, hỏi:

- Ngươi đang đùa gì thế?

Bước chân Chu Liễm không dừng lại, quay đầu cười nhìn Thạch Nhu, nói:

- Chu Liễm ta nhìn người chỉ nhìn tâm, thân thể xấu đẹp thực ra không quan trọng như vậy.

Thạch Nhu gần như muốn phát điên, cô bước nhanh tới trước, dự định “nương nhờ” Trần Bình An.

Lần này Chu Liễm không bước theo, ở sau lưng Thạch Nhu mỉm cười nói:

- Chỉ nhìn phong tình của cô nương lộ ra lúc đi đường, cho dù cố ý che giấu, vẫn khiến ta nhìn ra tư vị vòng eo xoay chuyển như cành liễu đung đưa. Cho nên ta dám khẳng định, khi còn sống cô nương nhất định là một mỹ nhân.

Thạch Nhu thật sự điên rồi.

Trần Bình An đành phải quay đầu nói:

- Được rồi, Chu Liễm ngươi kiềm chế một chút, về sau không được dùng chuyện này trêu chọc Thạch Nhu nữa.

Chu Liễm lập tức gật đầu, lễ độ cung kính nói:

- Lão nô nhớ rồi.

Bùi Tiền hơi hoang mang, sư phụ cũng học được thần thông trở mặt của mình rồi? Vừa rồi lúc nói chuyện với mình, trên mặt còn tươi cười, vừa quay lại nhìn Chu Liễm, đã nghiêm túc hơn rất nhiều.

Sau đó Trần Bình An quay đầu, chớp chớp mắt với Bùi Tiền. Bùi Tiền lập tức dùng ánh mắt ra hiệu mình đã hiểu rồi.

Bùi Tiền lén cười, thầy trò chúng ta đúng là ý hợp tâm đầu.

---------

Đất lành Ngẫu Hoa.

Một số người hữu tâm ở kinh sư nước Nam Uyển, đều chú ý tới ngôi nhà nằm gần ngõ Trạng Nguyên. Nơi đó vừa xuất hiện một người trẻ tuổi, chỉ dựa vào tướng mạo và phong thái đã có thể kết luận là trích tiên nhân.

Hắn ít giao du với bên ngoài, mỗi lần lộ diện đều tay cầm quạt xếp, hoặc là xách một bầu rượu, nhàn nhã tản bộ. Hắn không đi xa, hơn nữa tuyến đường cố định, chỉ đi tới đi lui mấy con ngõ như vậy.

Hắn tên là Lục Đài, không biết thông qua phương pháp gì, đã mua mấy thiếu nữ tuổi xuân xuất thân quan lại ở giáo phường kinh thành làm nô tỳ, giống như cất giữ thê thiếp trong ngôi nhà yên tĩnh kia. Có điều nói thật, luận về dung mạo, những tỳ nữ kia thực ra còn không đẹp bằng chủ nhân hắn.

Lục Đài còn tìm đến thầy giáo Chủng lão tiên sinh ở trường học gần đó, xin một nữ mật thám nước Nam Uyển dung mạo tạm được, làm cầu nối truyền tin giữa hắn và triều đình. Tránh cho hắn phải bay tới bay lui giữa nhà mình và hoàng cung, như vậy hoàng thất nước Nam Uyển sẽ rất mất mặt.

Hôm nay lúc tảng sáng, Lục Đài rời khỏi nhà, khép quạt xếp lại, khẽ gõ vào lòng bàn tay. Khi hắn đi qua chỗ rẽ của con ngõ, rất nhanh có một phu nhân từ trong tiệm tơ lụa bước ra, cẩn thận đi tới bên cạnh Lục Đài.

Bà ta không dám nhìn vị quý công tử hiếm thấy trên thế gian này lâu, sợ mình lõm sâu vào trong tình sắc của hắn, một ngày nào đó ngay cả đại nghĩa nước nhà cũng không quan tâm nữa. Đàn ông trên thế gian thích mỹ sắc, nữ nhân không phải cũng như vậy sao? Có ai không muốn xem những cảnh vật vui tai vui mắt kia?

Vị mật thám lão luyện từng xâm nhập lãnh địa ngoài biên ải, lúc này đang mặc trang phục của một phu nhân gia đình giàu có ở dân gian, nhẹ giọng nói:

- Lục công tử, lầu Kính Ngưỡng đã đưa ra bảng danh sách mười người mới nhất, sắp sửa truyền khắp bốn nước. Chỉ là lần này không có thứ bậc kỹ càng, có phần khó hiểu. Nha môn chúng ta cảm thấy chắc là do người mới lên bảng quá nhiều, giữa bọn họ lại không có ghi chép tỷ thí với nhau, cho nên tạm thời không thể đưa ra thứ bậc chuẩn xác.

Lục Đài nhìn về phía trước, mỉm cười nói:

- Nói thử xem.

Phu nhân nhẹ giọng nói:

- Ngoại trừ Lục công tử và quốc sư đại nhân của chúng ta, còn có chưởng môn Du Chân Ý của phái Hồ Sơn, kiếm tiên Lục Phảng của đỉnh Điểu Khám, Long Vũ đại tướng quân Đường Thiết Ý trước đây không lâu vừa rời khỏi nơi này của chúng ta, Tý Thánh Trình Nguyên Sơn, lão thiền sư đã hoàn tục của chùa Bạch Hà trước kia. Bốn người còn lại đều là gương mặt mới, lầu Kính Ngưỡng đã ghi chép sơ lược bối cảnh và những lần xuất thủ của bọn họ.

Lục Đài gật đầu hỏi:

- Là những ai?

- Một vị đạo nhân trẻ tuổi, lần đầu xuất hiện là ở bên cạnh một cái hồ, không tên không họ, điên điên khùng khùng, lặp đi lặp lại một câu nói không ai hiểu.

- Một thư sinh áo xanh, đã đuổi Trâm Hoa Lang ra khỏi cung Xuân Triều, khoảng ba mươi tuổi, dường như tinh thông pháp thuật tiên gia. Hắn đã tuyên bố ba năm sau muốn phân cao thấp với đại tông sư Du Chân Ý.

- Một lão già cao lớn, tự xưng là tổ sư của phương sĩ nước Nam Uyển, nhìn cách ăn mặc và khẩu âm, thật sự là phong cách thời kỳ đầu của nước Nam Uyển chúng ta. Hiện giờ lão đang chạy tới nước Nam Uyển, nói rằng đã hoàn thành mật lệnh của hoàng đế, trên đường đi thu nhận mười mấy tên đệ tử.

- Một vị võ phu trung niên dùng tay không, thân hình khá thấp, xuất hiện ở biên cảnh phía bắc. Người này tính tình quái gở, những nơi đi qua đều dựa vào sở thích lạm sát một phen, dân chúng vô tội chết dưới tay hắn đã lên đến mấy trăm người. Bốn trăm kỵ binh thảo nguyên tinh nhuệ từng vây giết người này, nhưng lại bị hắn giết không còn một mống.

Phu nhân lại nói:

- Ngoại trừ những người này, còn có mười người bảng phụ, hoàng tử điện hạ của chúng ta và Trâm Hoa Lang Chu Sĩ đều nằm trong số đó.

Lục Đài lắc lư quạt xếp, nói:

- Những người này không cần nói kỹ, không quan trọng lắm. Tương lai những nhân vật thật sự có cơ hội bước vào trước mười, sẽ không xuất hiện trong bảng phụ sớm như vậy.

Phu nhân biết điều dừng bước.

Lục Đài đi trên một con đường lớn náo nhiệt. Trước kia có người từng ở chỗ này, một mình đối mặt với đại tông sư các phương, đánh đến long trời lở đất, khẳng khái và hào hùng. Động tĩnh rất lớn, dân chúng ở kinh thành nước Nam Uyển đều phát giác được. Cho nên hiện giờ nơi này đã trở thành một thánh địa võ lâm, nhân sĩ giang hồ nhất định phải chiêm ngưỡng.

Có điều những hào hiệp giang hồ và cao nhân môn phái, biết rõ nơi này nhất định sẽ có ánh mắt của gián điệp nước Nam Uyển, cho nên không dám lỗ mãng, bình thường đều là đi hết con đường rồi rời khỏi.

Lúc trước có người trong Ma giáo mượn cơ hội này, lén lút thăm dò ngôi nhà nghe đồn có ngọn nguồn với Ma giáo kia, không một ngoại lệ đều bị Lục Đài giải quyết sạch sẽ. Bọn chúng đều bị hắn vặn đứt đầu, hoặc là đáp ứng làm việc cho hắn, mới có thể sống sót rời đi.

Ba ngọn núi của Ma giáo vốn đã chia tách, đều nghe được người này muốn chỉnh đốn lại Ma giáo. Hơn nữa còn cho mấy vị cự phách ma đạo bọn hắn một kỳ hạn, nếu đến lúc đó không tới kinh thành nước Nam Uyển cúi đầu bái lễ, hắn sẽ lần lượt tìm tới cửa, san bằng ba nhánh Ma giáo.

Tên này cực kỳ ngông cuồng, thậm chí còn bảo người ngang nhiên chuyển lời cho bọn hắn, Ma giáo hôm nay gặp phải họa diệt môn, ba nhánh thế lực nên đồng lòng chống địch, mới có một đường sinh cơ.

Sắc trời còn sớm, người đi đường thưa thớt, khói bếp dân gian còn không quá nhiều. Lục Đài đi lại trong đó, ngẩng đầu nhìn trời, lẩm bẩm nói:

- Sắp trở trời rồi.

Một đất lành Ngẫu Hoa, chẳng lẽ muốn biến thành một động tiên nhỏ? Chuyện này phải hao tốn bao nhiêu tiền thần tiên? Gia sản của vị quán chủ này thật là sâu không thấy đáy.

Lục Đài rẽ vào một ngõ nhỏ, vừa lúc gặp phải một đứa trẻ đang đi tới trường, đó là Tào Tình Lãng.

Lục Đài dừng bước, cười hỏi:

- Hôm nay sao lại đi sớm vậy?

Tào Tình Lãng hơi xấu hổ nói:

- Lục đại ca, hôm qua ta đã tới nha môn lĩnh một ít tiền, đêm qua lại rất muốn ăn hoành thánh ở một cửa tiệm. Đường có hơi xa, cho nên phải đi sớm một chút. Lục đại ca có muốn đi cùng không?

Lục Đài cười lắc đầu, nói:

- Ta không thích ăn những thứ này lắm, ngươi tự đi đi.

Tào Tình Lãng cáo từ, chạy chầm chậm rời đi, đột nhiên dừng bước xoay người, lớn tiếng nói:

- Đúng rồi, Lục đại ca, hôm qua trên đường về nhà, ta đã mua cho huynh một bình rượu, đặt ở trên bàn, huynh tự uống nhé.

Lục Đài gật đầu, hắn có chìa khóa của nhà Tào Tình Lãng.

Tào Tình Lãng xoay người chạy ra khỏi con ngõ.

Đứa trẻ Tào Tình Lãng này, lúc nói chuyện với người khác đều rất nghiêm túc, cho nên hắn nhất định sẽ không vừa chạy vừa quay đầu nói chuyện.

Lục Đài đi tới ngôi nhà kia, mở cửa viện ra, quả nhiên trên bàn trong nhà chính có đặt một bình rượu. Đối với một người như Tào Tình Lãng, ăn một tô hoành thánh cũng phải suy nghĩ cả nửa đêm, bảy đồng tiền cũng không tính là ít rồi.

Lục Đài cầm bình rượu, xách một cái ghế đẩu ngồi ở ngoài ngưỡng cửa, cổ tay xoay một cái, trong lòng bàn tay có thêm một con sâu nhỏ phát ra mùi thơm tinh khiết của rượu ủ. Hắn mở bình rượu ra, ném con vật nhỏ có tên là sâu rượu này vào bên trong, sau đó chờ đợi bình rượu này dùng tốc độ cực nhanh lắng đọng ra mùi vị thuần khiết, ngang ngửa với rượu ngon được chôn dưới hầm mấy chục năm.

Lục Đài khẽ lắc lư bình rượu trong tay, vẻ mặt tươi cười.

Lần đầu tiên tìm được Tào Tình Lãng, Lục Đài đã nói thẳng vào vấn đề:

- Ta tên Lục Đài, Lục trong lục địa, Đài trong đài khởi (nâng lên), là bạn của Trần Bình An, bằng hữu tốt đã cùng nhau trải qua sinh tử.

Khi đó cặp mắt của đứa trẻ kia lập tức sáng lên.

Sau khi Lục Đài kể một ít chuyện về Trần Bình An, Tào Tình Lãng bèn gọi hắn là Lục đại ca, sau đó Lục Đài đã có chìa khóa của ngôi nhà trơ trọi này.

Có một lần Lục Đài cười hỏi Tào Tình Lãng:

- Ngươi có muốn trở thành người như Trần Bình An không?

- Muốn.

- Vậy có muốn tốt hơn cả Trần Bình An không?

- Không muốn.

- Là không dám, hay cảm thấy quá khó, kém quá xa?

- Chỉ là không muốn.

Lục Đài có chìa khóa nhưng chưa từng tự mình mở cửa vào viện. Ngày đó sau khi tán gẫu, lại thường xuyên đến chỗ này ngồi, có lúc Tào Tình Lãng đang ở trường học, cũng có lúc Tào Tình Lãng đang ở trong phòng đọc sách sáng sớm.

Tào Tình Lãng vốn thường phải tự mình nhóm lò nấu một ít cháo để ăn sáng. Lúc đầu Lục Đài sẽ mang một ít món ăn tinh tế tới làm bữa sáng cho Tào Tình Lãng, nhưng sau khi Tào Tình Lãng ăn hai lần, lần thứ ba cuối cùng không nhịn được, bèn nghiêm túc nói với Lục Đài vài lời thật lòng. Hắn nói hôm nay mình lĩnh tiền ở nha môn, học phí ở trường, củi gạo dầu muối đều đủ dùng rồi.

Lục Đài kiên nhẫn nghe xong lời tâm huyết của đứa trẻ Tào Tình Lãng này, sau đó cười hỏi:

- Vậy sau này có khi không được nếm thức ăn ngon của mấy cửa tiệm lâu đời kia nữa, không hối hận chứ?

Tào Tình Lãng hơi khó xử, xấu hổ cười nói:

- Nếu thật sự thèm ăn, không nhịn được nữa, sẽ nói với Lục đại ca một tiếng.

Lục Đài cười ha hả, bảo rằng không sao cả.

Có điều sau ngày đó cho tới hôm nay, lần duy nhất Tào Tình Lãng thèm ăn, là một tô hoành thánh do chính hắn mua.

Hôm nay Lục Đài hơi vui vẻ, tại một địa phương nhỏ như đất lành Ngẫu Hoa, hắn lại tìm được một Tào Tình Lãng rất giống với cái gã kia.

Thú vị, thú vị.

Lục Đài cuối cùng cảm thấy chuyến đi tới đất lành Ngẫu Hoa lần này, khiến cho chí khí của mình đã có một chút hăng hái.

Hắn trở lại ngôi nhà của mình, chim oanh chim yến đủ mọi kiểu dáng. Các nơi trong viện không nhiễm hạt bụi, đường đi đều lót bằng gỗ trúc, được những tỳ nữ kia lau sáng như gương.

Trên đường đi có ba tỳ nữ nhờ Lục Đài mà thoát khỏi bể khổ, lần lượt chào hỏi hắn. Phương thức hơi kỳ quái, là một ít lời lẽ khen ngợi trong sách mà Lục Đài dạy bọn họ. Ba thiếu nữ tuổi xuân này vốn là tiểu thư quan lại mang tội của giáo phường, cũng không xa lạ với thơ từ văn chương, hôm nay nhà cổ lại cất giữ sách khá phong phú, cho nên muốn học cũng không khó.

Có người nói:

- Thơ từ của công tử, như phù dung mới nở, tự nhiên khả ái.

Lại có tỳ nữ xinh đẹp nói:

- Phong thái của công tử, như giương buồm biển đông, nắng gió mỹ lệ.

Còn có thiếu nữ nói:

- Dung mạo của công tử, như chi lan cây ngọc, sáng ngời cả sân.

Lục Đài vui vẻ cười lớn.

Lục Đài cởi giày, dựa nghiêng vào một cái giường la hán tạo hình đơn giản trang nhã. Có tỳ nữ xinh đẹp muốn tiến đến hầu hạ, lại bị hắn phất tay đuổi đi.

Hắn ngửi ngửi bình rượu, nhấp một ngụm. Sau khi bỏ sâu rượu vào, mặc dù mùi vị đã ngon hơn rượu của đất lành Ngẫu Hoa không ít, nhưng nào sánh được với rượu ủ tiên gia của thế giới Hạo Nhiên.

Lục Đài cầm bình rượu dưới đáy còn có một con sâu rượu quý hiếm, tiện tay ném lên bàn phía xa, ổn định vững vàng, không bắn giọt nào.

Nửa năm sau đó, trong tiếng cười nói vui vẻ của ngôi nhà này, đất lành Ngẫu Hoa lại gió nổi mây vần. Giang hồ là như vậy, triều đình sa trường càng như vậy.

Lúc này Lục Đài đang dạy một tỳ nữ thông minh đấu trà. Một tỳ nữ xinh đẹp đi đến, nói rằng có một vị lão nho sĩ đến nhà thăm viếng. Lục Đài liền gác lại chuyện thanh nhã đang làm, tự mình đi ra nghênh đón vị Chủng lão phu tử kia.

Theo như Tào Tình Lãng nói, Chủng tiên sinh mặc dù nghiêm khắc, nhưng dạy dỗ mọi người ở trường học rất tốt, càng rất kiên nhẫn.

Ngoài cửa chính là quốc sư Chủng Thu của nước Nam Uyển, sắc mặt không dễ coi lắm. Ông ta từ chối lời mời vào cửa, bảo là đứng ở đây nói chuyện xong sẽ rời đi.

Lục Đài cười nói:

- Xin rửa tai lắng nghe phu tử dạy bảo.

Chủng Thu trầm giọng nói:

- Lục công tử, ngươi tuy có lòng tốt, nhưng lại đang đốt cháy giai đoạn.

Lục Đài ra vẻ ngạc nhiên, hỏi:

- Lời này nghĩa là sao?

Chủng Thu nổi nóng nói:

- Lục công tử dám làm lại không dám nhận à?

Lục Đài mở quạt xếp ra, nhẹ nhàng phe phẩy gió mát, phong lưu phóng khoáng, cao giọng nói:

- Dám hỏi Chủng phu tử, ta sai ở đâu?

Chủng Thu hít thở sâu một hơi. Nửa năm qua Lục Đài này đã dạy Tào Tình Lãng một đống thứ gọi là tình đời và đạo lý. Nếu không phải hôm nay ở trường học, Chủng Thu trong lúc vô tình nghe được Tào Tình Lãng và bạn học tranh chấp, e rằng cũng không biết Lục Đài đã truyền thụ cho Tào Tình Lãng nhiều “học vấn tạp nham” như vậy.

Cái gì căm ghét người sở hữu, cười người không sở hữu. Cái gì người tốt khó làm, bởi vì rất ít người tốt thật sự hiểu được quân tử ban ơn không cần báo đáp, cho nên loại người tốt này dễ biến thành không tốt. Cái gì những nhà từ thiện mở tiệm cháo cứu tế nạn dân kia, đúng là đang làm việc thiện, nhưng những người nghèo khổ tiếp nhận bố thí, cũng là nhà từ thiện đối với những phú ông này.

Ngoại trừ những chuyện này, còn có rất nhiều thứ lộn xộn nằm ngoài học vấn đạo lý, ngay cả Chủng Thu nổi tiếng là thông thái cũng chưa từng nghe đến. Cái gì khoa binh mã của Đạo gia, cơ quan thuật của Mặc gia, bách thảo ngâm kim thân của Dược gia, cải lão hoàn đồng.

May mắn lúc Chủng Thu hòa nhã hỏi thăm, Tào Tình Lãng lại không che giấu, nói hết toàn bộ những gì Lục Đài đã dạy.

Chủng Thu ổn định tâm thần, chậm rãi hỏi:

- Tính cách của Tào Tình Lãng thế nào?

Lục Đài ngẫm nghĩ, đáp:

- Trong sáng hướng thiện.

Chủng Thu lại hỏi:

- Tài hoa của Tào Tình Lãng thế nào?

Lục Đài thở dài nói:

- Tạm được.

Chủng Thu lại hỏi:

- Năm nay Tào Tình Lãng bao nhiêu tuổi?

Lục Đài lần đầu tiên hơi chột dạ.

Chủng Thu cảm khái nói:

- Đối nhân xử thế, không giống như võ phu học nghệ, chịu được cực khổ là có thể tiến lên phía trước, chỉ xem nhanh hay chậm mà thôi. Không giống như tu đạo của trích tiên nhân các ngươi, thiên phú tốt là có thể một ngày đi ngàn dặm. Thậm chí cũng không giống như những nho sĩ có tuổi chúng ta nghiên cứu học vấn, muốn nghiên cứu cao hơn, cầu rộng, cầu toàn, cầu tinh. Chuyện đối nhân xử thế, nhất là trẻ con như Tào Tình Lãng, chỉ có chân thành chất phác mới là quan trọng nhất.

- Tuổi nhỏ đọc sách, nghi vấn trùng trùng, không hiểu cũng không sao. Viết chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, không có được cái thần của nó, càng không việc gì. Điển tịch Nho gia của thế gian này, không dám nói mỗi chữ mỗi câu đều hợp thời, nhưng dù sao cũng là học vấn không sai nhất. Hôm nay Tào Tình Lãng đọc vào càng nhiều, sau khi lớn lên trưởng thành, sẽ có thể đi được càng an lòng. Chỉ là một đứa trẻ, nào có thể trong thoáng chốc tiếp nhận nhiều học vấn hỗn tạp như vậy, nhất là những đạo lý ngay cả người trưởng thành cũng chưa chắc hiểu rõ.

Lục Đài gấp quạt xếp, chắp tay xin lỗi:

- Lục Đài biết sai rồi.

Chủng Thu thở dài, hừ lạnh nói:

- Nếu Trần Bình An ở bên cạnh Tào Tình Lãng, chắc chắn sẽ không làm việc như ngươi.

Lục Đài ngẩng đầu lên, chẳng những không tức giận mà còn tươi cười vui vẻ, nói:

- Lần này Chủng phu tử dạy bảo, có rất nhiều lợi ích với Lục Đài ta. Để bày tỏ lòng biết ơn, lát nữa ta nhất định sẽ tặng ngài một vò rượu ngon, tuyệt đối là rượu tiên chưa từng có trong lịch sử đất lành Ngẫu Hoa.

Chủng Thu trầm giọng nói:

- Miễn đi.

Sau đó ông ta xoay người rời khỏi.

Lục Đài đột nhiên cười hỏi:

- Nếu Trần Bình An mời ngài uống rượu, ngài sẽ làm thế nào?

Chủng Thu có vẻ bị gã trích tiên nhân này chọc giận không nhẹ, cũng không xoay đầu, trả lời:

- Với chút tửu lượng kia của hắn, không đáng để nhìn, mấy bình là ngã rồi.

Lục Đài nhìn bóng lưng áo xanh càng lúc càng xa, thở dài một tiếng.

Tinh thâm của đạo, không hơn tính mạng. Sớm tỉnh mộng dài.

Nếu như sống ở thế giới Hạo Nhiên, vị Chủng lão phu tử này sẽ rất lợi hại.

---------

Bởi vì đang lúc du xuân dạo chơi ngoại thành, trên đường lớn ngoài quận thành có nhiều người cưỡi ngựa phục sức hào hoa.

Nếu là xe ngựa chạy bình thường, bụi đất bốc lên sẽ không quá lớn. Nhưng một khi có đội cưỡi ngựa chạy như bay, người đi đường hai bên sẽ phải chịu tội. Bùi Tiền đã ăn không ít bụi bặm, quần áo xám xịt. Cô giận đến mức vội vàng từ trong bọc vải đeo nghiêng lấy ra một quả lê, cắn hơn phân nửa, lúc này mới hết giận.

Nhà trọ Bách Hoa Uyển mỗi ngày đều thay đổi những trái cây tiên gia này. Bùi Tiền không dám hỏi sư phụ xem có thể mang đi hay không. Trần Bình An lại tự mình hỏi quản sự, biết được khách có thể tùy ý mang ra khỏi nhà trọ, mới vét sạch mấy cái đĩa trong các gian phòng, đóng gói mang đi.

Trần Bình An cho Bùi Tiền một quả lê và một nắm táo, để cô bé ăn trên đường.

Lúc này trên đường lớn lại có mấy nam nữ cưỡi ngựa mặc tơ lụa gấm vóc, thúc ngựa xông qua. May mà Bùi Tiền đã sớm xoay người, dùng hai tay che non nửa quả lê còn lại.

Trần Bình An đưa tay xua xua bụi bặm, cười nói với Bùi Tiền:

- Nhớ giữ lại hạt lê.

Bùi Tiền ăn xong, bỏ hạt lê vào trong bọc, hỏi:

- Sư phụ, ngài nói xem những kẻ cưỡi ngựa này có đáng giận hay không? Không có bản lĩnh thật sự, còn thích thể hiện uy phong.

Trần Bình An lắc đầu nói:

- Chỉ là ăn một chút bụi bặm mà thôi, không thể nói là đáng giận.

Bùi Tiền ngẫm nghĩ, vẫn không nghĩ rõ.

Trần Bình An cười hỏi:

- Sau này đến phiên ngươi xông pha giang hồ, có muốn cưỡi ngựa hay không? Có muốn thúc ngựa vung roi, la hét “giang hồ ta tới rồi” hay không?

Bùi Tiền tỉnh ngộ nói:

- Điều này cũng đúng.

Trần Bình An xoa xoa đầu nhỏ của Bùi Tiền, nhẹ giọng nói:

- Sau này ngươi hành tẩu giang hồ lần đầu tiên, không ngừng va chạm, cũng đừng thất vọng. Trong giang hồ luôn có thể gặp được người tốt, mời ngươi uống rượu ngon.

Bùi Tiền nhỏ giọng nói:

- Thế nhưng đi đường đêm nhiều rồi, còn sẽ gặp quỷ, con sợ.

Trần Bình An vui vẻ cười nói:

- Khi đó ngươi cưỡi một con tuấn mã, cầm đao kiếm hàng yêu trừ ma được sư phụ chuẩn bị cho, là yêu ma quỷ quái sợ ngươi mới đúng.

Bùi Tiền khôn khéo nịnh hót:

- Sư phụ, đao kiếm phải có, sau đó chỉ cần một con lừa nhỏ là được, chạy chậm một chút cũng không sao.

Có một ngày nhóm người Trần Bình An thổi lửa nấu cơm ở bờ sông yên tĩnh.

Phía xa có một người đàn ông do do dự dự, dường như đang phân vân có nên đi qua hay không, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm đến gần chỗ bọn họ.

Khi còn cách hơn hai mươi bước, người đàn ông kia dừng lại, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía người trẻ tuổi áo trắng đã bỏ hòm trúc xuống nhưng vẫn đeo kiếm, dùng ngôn ngữ thông dụng Bảo Bình châu cười hỏi:

- Công tử, có thể thương lượng một chuyện không?

Trần Bình An gật đầu nói:

- Ngươi cứ nói.

Người đàn ông kia tiến lại gần một chút, hỏi:

- Không biết công tử có nghe nói tới người buôn bán hương khói hay không?

Trần Bình An cười nói:

- Biết chút ít, ngươi là người đưa hương của đạo quán chùa chiền nào ở nước Thanh Loan? Là sơn hương hay thủy hương?

Người đàn ông kia khẽ thở phào một hơi, xem ra vị tiên sư trẻ tuổi này là một người thông minh, càng là một người kinh nghiệm phong phú, biết xưng hô mình là người đưa hương, nghe càng lọt tai hơn. Ánh mắt của mình quả nhiên không tệ, nhóm người này tuy là đi bộ du lịch, nhưng khí chất thần tiên trên người không thể giả được.

Buôn bán hương khói là một loại nghề nghiệp trong tu sĩ sông núi, làm thuyết khách giúp đạo quán chùa chiền hoặc miếu thờ thần linh núi sông, mời những khách hành hương có khả năng tiêu tiền như nước đến dâng hương.

Bình thường mà nói, người buôn bán hương khói đều sẽ mang theo thần hương số lượng nhất định. Loại thần hương này do miếu thờ núi sông và chân nhân cao tăng chuyên tâm chế tạo, giá cả không rẻ. Sau khi luyện khí sĩ thắp hương, có thể tĩnh tâm ngưng thần, tốc độ hấp thu linh khí sẽ nhanh hơn. Mà tướng soái công khanh và gia đình quyền quý, lúc tế tổ đốt loại hương này, nghe nói có thể tích góp âm đức cho con cháu.

Loại hương này phẩm chất có cao có thấp, giá cả khác nhau. Sơn hương là do miếu sơn thần và miếu Ngũ Nhạc sản xuất, thủy hương dĩ nhiên là đến từ miếu hà bá và thủy thần các nơi.

Trần Bình An nhớ kỹ về người đưa hương mà Thôi Đông Sơn từng đề cập.

Người đàn ông kia chỉ vào con sông lớn gần đó, cười nói:

- Là thủy hương của miếu hà bá bản địa.

Trần Bình An để chén đũa xuống, phủi phủi tay sau đó đứng lên, đi tới chỗ người đàn ông kia, hỏi:

- Nếu như ta muốn xin hương, cần bao nhiêu tiền hoa tuyết?

Người đàn ông kia đáp:

- Ba nén hương một đồng tiền hoa tuyết.

Bùi Tiền bỗng mở to mắt, một đồng tiền hoa tuyết là cả một ngàn lượng bạc rồi.

Trần Bình An xin ba phần thủy hương, đưa tiền cho đối phương. Người đàn ông kia thì giao cho Trần Bình An ba cái hộp gỗ dài tao nhã, mỗi hộp chứa ba nén hương.

Sau khi xin hương, thực ra không cần lập tức đến miếu thờ dâng hương, lúc nào đi cũng được, thậm chí có đi hay không cũng không cưỡng cầu. Có điều núi và sông có khác biệt cần phải chú ý, không thể xin sơn hương lại lễ kính thủy thần. Ngoài ra ở chỗ này xin hương, đến nơi khác thắp hương cũng không sao, tới bất kỳ đạo quán chùa chiền nào cũng được. Tế lễ từ đường tổ tiên, miếu văn võ, lầu thành hoàng... đều là chuyện tốt.

Trần Bình An bảo người đàn ông kia chờ một lát, đợi bọn Bùi Tiền ăn cơm xong, sau đó lên đường tới miếu thờ hà bá kia.

Trên đường đi, Bùi Tiền nhỏ giọng hỏi:

- Sư phụ, đi như vậy, chúng ta sẽ phải đi đường vòng.

Có điều cô rất nhanh cảm thấy mình đã nói lời thừa. Sư phụ vẫn thường như vậy, chỉ cần là danh lam thắng cảnh, di tích cổ hay cảnh đẹp, nếu bọn họ không vội lên đường, sư phụ đều sẽ đi xem thử, vì chuyện này mà đã đi rất nhiều chặng đường oan uổng.

Trần Bình An ngẩng đầu lên, nhìn về phương xa, im lặng không nói gì.

Trong gió xuân ấm áp, người trẻ tuổi tay áo phất phơ, chậm rãi bước đi, thì thầm nói:

- Ta muốn xem nhiều một chút.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.