[Dịch] Kiếm Lai

Chương 370 : Năm mới không khí mới




Ba mươi tết viết câu đối xuân, thay câu đối xuân. Lúc trước tiệm thuốc Khôi Trần đã mua không ít giấy đỏ, cửa lớn tiệm thuốc một bộ, cùng với ba gian nhà chính và nhà bên phía sau, tổng cộng bốn bộ câu đối xuân.

Trần Bình An, Bùi Tiền, Trịnh Đại Phong và Lư Bạch Tượng, mỗi người viết một bộ. Đều dựa theo nội dung một quyển sách câu đối xuân mua ở chợ, không coi trọng quá nhiều.

Trần Bình An viết rất ngay ngắn, Lư Bạch Tượng viết rất phóng khoáng, Trịnh Đại Phong cũng viết không dung tục.

Bùi Tiền xung phong nói muốn viết một bộ, kết quả viết rất dụng tâm, nhưng lại bị người khác chê bai. Chu Liễm vẫn luôn lắc đầu, ngay cả Ngụy Tiện cũng nói một câu:

- Viết rất tốt, nhưng chỉ sợ đem ra so sánh.

Bùi Tiền cũng chột dạ, không ngờ Trần Bình An lại nói cứ như vậy đi, cầu may mắn mà thôi, không cần quá tính toán chữ tốt hay xấu.

Ba người Bùi Tiền, Ngụy Tiện và Tùy Hữu Biên phụ trách mang ghế, bắc thang, cầm hồ, dán câu đối xuân. Bùi Tiền tự nhận viết chữ không tốt, nhất định phải dán câu đối xuân cho ngay ngắn. Trần Bình An và Trịnh Đại Phong ở một bên chỉ tay năm ngón, hò hét lung tung, khiến tiểu nha đầu gầy gò một lòng muốn lấy công chuộc tội, gấp đến mức đầu đổ mồ hôi. Cuối cùng Tùy Hữu Biên phải bảo hai người Trần Bình An và Trịnh Đại Phong im miệng, Bùi Tiền mới làm xong việc lớn.

Chữ “Xuân” đều là do Trần Bình An viết, chữ “Phúc” lại là do Trịnh Đại Phong viết.

Chu Liễm vẫn luôn ở nhà bếp làm cơm giao thừa, bận rộn gần một buổi chiều. Trần Bình An và Bùi Tiền giúp rửa rau, nhặt rau, xắt rau, làm những việc vặt. Tùy Hữu Biên thì tới cửa nhà bếp đứng một lát, sau đó rời đi.

Cuối cùng Chu Liễm bưng lên một bàn cơm giao thừa thịnh soạn, chay mặn kết hợp, sắc hương đầy đủ. Món đắt nhất là một con cá kho lớn, ngụ ý hàng năm của cải dư thừa. Món chính là một nồi chân giò heo hầm, Trần Bình An và Bùi Tiền dùng đũa mở nắp ra.

Trịnh Đại Phong ngồi trên ghế chủ nhân, ngồi ở hướng bắc nhìn về hướng nam. Lư Bạch Tượng và Ngụy Tiện ngồi bên trái Trịnh Đại Phong. Tùy Hữu Biên và Bùi Tiền ngồi bên phải. Bùi Tiền lén cười, nói rằng Hữu Biên tỷ tỷ lại ngồi hữu biên (bên phải), kết quả bị Tùy Hữu Biên nhéo tai, khiến cô bé phải cầu xin.

Trần Bình An và Chu Liễm ngồi trên ghế dài gần cửa lớn.

Âm thần họ Triệu nhất quyết không chịu vào trong, mọi người đành phải bỏ qua.

Rượu trên bàn là rượu hoa quế do đảo Quế Hoa Phạm gia sản xuất, mùi thơm xộc vào mũi, dư vị vô cùng.

Trần Bình An thấy Bùi Tiền thèm thuồng, lại bận rộn hơn nửa ngày không được nghỉ ngơi. Hắn nghĩ thầm dù sao rượu hoa quế không nhức đầu, cũng không cay, bèn rót cho cô bé một chén nhỏ, chỉ hai ba ngụm.

Hắn cũng nhắc nhở cô bé, sau này chỉ đến ngày tết mới được uống rượu, nếu bình thường cả gan uống trộm, cũng đừng trách hắn trừng trị. Bùi Tiền gật đầu như gà con mổ thóc, gương mặt đen nhẻm đã nhiều thêm một chút thịt, đầy vẻ ngây thơ và hạnh phúc mà một đứa trẻ ở tuổi của cô nên có.

Trần Bình An kiên trì muốn Trịnh Đại Phong là người đầu tiên cầm đũa gắp thức ăn, sau đó người khác mới có thể động đũa bưng chén uống rượu. Còn muốn Trịnh Đại Phong nâng chén nói vài lời khách sáo, hai ba câu thể hiện tấm lòng là được.

Trịnh Đại Phong vốn da mặt rất dày, lúc này lại tỏ ra ngượng ngùng, ưỡn ẹo cả buổi mới nói vài lời như mọi người ăn ngon uống ngon, xuân mới tốt đẹp vạn sự như ý. Bùi Tiền nhấp một ngụm nhỏ rượu hoa quế, mắt sáng lên, trên đời lại có đồ uống ngon như vậy sao? Xem ra lớn lên cũng có lợi, lúc ấy cô muốn uống là có thể uống.

Trên bàn ăn rất ồn ào, có Bùi Tiền ở đây thì ai cũng đừng mong ăn một bữa cơm yên tĩnh.

Trịnh Đại Phong và Trần Bình An đều không nói chuyện về trấn nhỏ động tiên Ly Châu. Trịnh Đại Phong phần nhiều chỉ hỏi về một số người và chuyện lạ ở đất lành Ngẫu Hoa, chẳng hạn như bốn người trong tranh cuộn. Hắn cũng rất hứng thú với Đinh Anh, người đứng đầu thiên hạ trước Trần Bình An, còn có trích tiên nhân Khương Thượng Chân kia. Trần Bình An liền chọn một ít chuyện để nói, lúc này Trịnh Đại Phong mới thuận thế nhắc tới động tiên Ly Châu.

Thế giới Hạo Nhiên có mười động tiên lớn và ba mươi sáu động tiên nhỏ. Sở dĩ được gọi là động tiên, là do linh khí dồi dào siêu việt thiên hạ. Nghe đồn động tiên liên thông với trời, có đủ loại cơ duyên do tiên nhân thượng cổ giải thể hoặc phi thăng lưu lại, là lựa chọn hàng đầu của thần tiên tu hành, làm ít công nhiều. Chẳng hạn như động tiên nhỏ Ngô Đồng của Đồng Diệp tông, bị Đỗ Mậu độc chiếm, chỉ chia một chén canh cho tu sĩ năm cảnh giới cao trong tông môn mà thôi.

Nhưng cũng có một số ngoại lệ, chẳng hạn như động tiên nhỏ Liên Hoa của Đạo Tổ, nối liền với đất lành Ngẫu Hoa, đương nhiên còn có động tiên Ly Châu. Linh khí của động tiên Ly Châu dĩ nhiên cũng dồi dào, nhưng không nổi tiếng về thiên tài địa bảo. Thứ thật sự khiến người ta thèm thuồng, đó là dân chúng trấn nhỏ trời sinh tư chất tu hành xuất chúng.

Những nơi khác của thế giới Hạo Nhiên, lục địa thần tiên xuống núi tìm một hạt giống tốt, giống như mò kim đáy biển, có thể nói là đi mòn giày sắt tìm không thấy. Cho dù tìm được người có tư chất tốt, cũng chưa chắc thích hợp thu làm môn hạ, hoặc là tâm tính không phù hợp với đạo pháp sư môn. Đến cuối cùng có thể vẫn là công dã tràng, thất vọng về núi.

Còn trong động tiên Ly Châu, có rất nhiều ngọc thạch tu đạo có hi vọng bước vào năm cảnh giới trung. Con nối dõi của một đôi tình lữ thần tiên bình thường, cũng chưa chắc có tư chất tu hành như vậy.

Sau khi ăn bữa cơm giao thừa ở tiệm thuốc Khôi Trần, mọi người đều thay quần áo mới. Lúc đầu Ngụy Tiện không muốn thay, nói rằng cùng lắm thì mặc bộ long bào kia là được rồi, quần áo mới mặc vào luôn cảm thấy không vừa người, rất khó chịu. Sau đó bị Bùi Tiền dây dưa cả buổi, hắn mới đáp ứng đi thay đồ mới giày mới.

Vì muốn phù hợp với hoàn cảnh, Trần Bình An cũng tạm thời cởi pháp bào Kim Lễ, thay một bộ áo dài màu xanh do Bùi Tiền và Tùy Hữu Biên chọn giúp.

Trần Bình An cho Bùi Tiền và bốn người trong tranh cuộn một phần tiền mừng tuổi, là một đồng tiền hoa tuyết dùng giấy đỏ gói lại.

Bùi Tiền biết đồng tiền hoa tuyết này giá trị đến ngàn lượng bạc, liền vui mừng phấn khởi. Bốn người còn lại cũng đều nhận lấy, nhưng dĩ nhiên sẽ không lộ ra tâm tình như Bùi Tiền.

Sau đó là gác đêm.

Cuối cùng chỉ còn lại Trần Bình An, Trịnh Đại Phong và Bùi Tiền ngồi quanh bếp lò, canh giữ đến khi trời sáng.

Trần Bình An nhấc một chân lên lắc lư. Người hoa sen nhỏ ngồi trên mu bàn chân của hắn, theo đó nhấp nhô lên xuống, vui mừng khôn tả.

Trần Bình An không dám uống nhiều rượu thuốc tiểu luyện trong hồ lô nuôi kiếm, suốt đêm chỉ uống rượu hoa quế với Trịnh Đại Phong, mỗi người nửa cân, chạm đến thì dừng.

Trịnh Đại Phong trò chuyện về những người tuổi tác xấp xỉ với Trần Bình An trong trấn nhỏ, có Mã Khổ Huyền, Tống Tập Tân, Triệu Dao, Lâm Thủ Nhất. Còn có những người nhỏ hơn một chút, chẳng hạn như Lý Bảo Bình, Cố Xán.

Nửa đêm về sáng, Bùi Tiền vốn đã ngủ, cho nên không nghe được những cố sự liên quan đến động tiên Ly Châu này.

Trịnh Đại Phong nói người khiến hắn bất ngờ nhất vẫn là Trần Bình An, chẳng những sống sót, hơn nữa còn có thể đi tới bước này.

Trịnh Đại Phong còn chủ động hỏi thăm đồ sứ bản mệnh của Trần Bình An. Trần Bình An cười bảo đó là một cái chặn giấy bằng sứ trắng, hình dạng giống như ly long (rồng không sừng). Năm xưa hắn đã giữ lại một chút di vật đồ sứ vỡ tan, không nhiều, vẫn luôn lén giấu trong hũ sứ ở góc tường nhà tổ ngõ Nê Bình.

Nếu không có gì bất ngờ, một khi chế thành, cũng sẽ không làm cống phẩm hoàng gia, đặt trên bàn trong thư phòng của hoàng đế Đại Ly, mà quá nửa sẽ bị một phủ đệ tiên gia trên núi giấu đi. Bởi vì theo như cách nói của lão đại kiếm tiên ở Kiếm Khí trường thành, Trần Bình An hắn vốn phải có tư chất địa tiên.

Trịnh Đại Phong không nói tiếp, Trần Bình An cũng không khiến Trịnh Đại Phong khó xử.

Liên lụy quá sâu.

Cuối cùng Trịnh Đại Phong chỉ ra ngoài phòng, nói:

- Lão Triệu là tổ tông của nhánh Triệu Dao ở động tiên Ly Châu, sau khi chết đã được lão già nhà ta thu gom hồn phách, nửa thần linh nửa âm tà. Nếu vận mệnh tốt sẽ có thể ra ngoài, trở thành thần linh núi cao ở một nơi nào đó của vương triều Đại Ly. Có điều cũng không dám hi vọng một bước lên trời giống như Ngụy Bách, trực tiếp từ sơn thần nhỏ biến thành thần Bắc Nhạc chính thống của nửa châu. Nhưng vẫn có cơ hội trấn giữ khí vận sông núi phạm vi ngàn dặm, giống như cha của Cố Xán.

Trần Bình An gật đầu nói:

- Đoán được.

Tề tiên sinh đã từng để lại ba luồng gió xuân, phân biệt ở trên người hắn, Triệu Dao và Tống Tập Tân.

Năm xưa Triệu Dao không thể giữ gìn ấn chữ “Xuân” quý giá nhất, Tề tiên sinh lại nói chưa từng thất vọng với chuyện này. Lúc đầu Trần Bình An không hiểu, với tính tình của Tề tiên sinh, chắc chắn không phải chưa từng gởi gắm hi vọng vào Triệu Dao nên mới không thất vọng. Trên thực tế giữa Triệu Dao và Tống Tập Tân, Tề tiên sinh còn coi trọng Triệu Dao hơn một chút.

Hôm nay nghĩ lại, có lẽ Tề tiên sinh cũng muốn Triệu Dao nhân cơ hội này, hoàn toàn cắt đứt quan hệ với văn mạch của mình. Triệu Dao tự lập môn hộ hay gia nhập văn mạch đạo thống nhà khác cũng được, không chừng có thể an ổn trải qua một đời, như vậy Tề tiên sinh cũng sẽ vui mừng thanh thản.

Trần Bình An tự nhận không thể rộng lượng như Tề tiên sinh. Sau này đọc sách càng nhiều, quen biết càng rộng, có lẽ sẽ làm được, nhưng hiện giờ thì không.

Về thân phận của Mã Khổ Huyền ở ngõ Hạnh Hoa, Trịnh Đại Phong đã tiết lộ một chút thiên cơ. Nói rằng con mèo trắng nương tựa với Mã Khổ Huyền rất có lai lịch, cơ duyên rất lớn, chỉ hơn chứ không kém giỏ long vương và cá chép màu vàng của hoàng tử Đại Tùy Cao Huyên, chiếc vòng rồng lửa trên cổ tay Nguyễn Tú, tượng rồng gỗ của Triệu Dao, cá chạch nhỏ của Cố Xán, rắn mối của Tống Tập Tân. Khác biệt là mèo trắng lén lút xông vào động tiên Ly Châu, chỉ nhận một mình Mã Khổ Huyền làm chủ nhân.

Trần Bình An liền kể lại hai lần chém giết giữa hắn và Mã Khổ Huyền, một lần ở mộ thần tiên quê nhà, một lần trên đường lớn nước Thải Y.

Trịnh Đại Phong cười lớn, không coi trọng lắm. Hắn nói rằng cứ cách khoảng ngàn năm hay năm trăm năm gì đó, động tiên Ly Châu đều sẽ xuất hiện một cặp như vậy, là tử địch hoặc bạn thân, chẳng hạn như Tào Viên Song Bích của vương triều Đại Ly. Lần này không chừng sẽ là hai người các ngươi... Mã Khổ Huyền ngõ Hạnh Hoa và Trần Bình An ngõ Nê Bình.

Trần Bình An quay đầu nhìn sắc trời ngoài phòng, đã là sáng sớm mùng một tháng giêng rồi. Năm ngoái vào giờ này hắn còn đang ở đất lành Ngẫu Hoa, lang thang khắp nơi như một cô hồn dã quỷ, thật là giống như đã cách một đời.

Sau khi Bùi Tiền tỉnh dậy, liền đi ra con ngõ bên ngoài tiệm thuốc đốt pháo. Có lẽ vì qua năm thêm một tuổi mới, Bùi Tiền lại rất khôn khéo, trước tiên hỏi âm thần họ Triệu xem đốt pháo có dọa ông ta hay không, âm thần liền cười bảo không sao.

Nghe tiếng pháo liên miên không dứt trong ngõ nhỏ, Trịnh Đại Phong đột nhiên nói:

- Bùi Tiền ở bên cạnh ngươi, có thể hạn chế một số thiên tính của con bé. Nhưng sau này rời khỏi ngươi rồi thì phải làm sao?

Trần Bình An ngẫm nghĩ, nói:

- Trước khi rời khỏi, ta sẽ cố gắng dạy con bé phân biệt thiện ác. Chỉ khi làm được chuyện này, mới có thể nói đến gần thiện tránh ác, nếu không con bé làm gì cũng sẽ mơ hồ.

Hắn dùng mũi chân vẽ một vòng tròn dưới đất:

- Không dùng quy củ, không thành vuông tròn. Hôm nay con bé còn nhỏ, bên trong vòng tròn mà ta giúp vẽ ra này, con bé có thể muốn làm gì thì làm. Nếu chuyện nào làm ra ngoài vòng tròn, ta sẽ nhắc nhở, nói cho con bé biết một chút đạo lý. Từ từ đi tới, không thể giải quyết trong một sớm một chiều. Một đứa trẻ năm nay mới mười một tuổi mụ, làm được như vậy đã không tệ rồi.

Trịnh Đại Phong cười hỏi:

- Có thể so với ngươi không?

Trần Bình An mỉm cười nói:

- Tại sao phải so với ta, Bùi Tiền là Bùi Tiền, Trần Bình An là Trần Bình An.

Trịnh Đại Phong cảm khái nói:

- Bùi Tiền gặp được ngươi, là may mắn của con bé.

Trần Bình An quay đầu nhìn Trịnh Đại Phong, hỏi:

- Ngươi gặp được ta, không phải cũng may mắn sao? Chỉ đi qua thành Lão Long hai lần, đã làm người truyền đạo của ngươi, lại làm người hộ đạo của ngươi, đúng là rất mệt.

Trịnh Đại Phong tấm tắc nói:

- Người truyền đạo cũng tạm, còn ngươi làm người hộ đạo thật chẳng ra gì.

Trần Bình An cười ha hả, không hề có thành ý ôm quyền trêu chọc:

- Tha lỗi, tha lỗi, võ phu cảnh giới thứ năm như ta, không thể làm tốt hơn được nữa.

Trịnh Đại Phong trợn trắng mắt, hối hận nói:

- Sau này còn làm sao tìm vợ?

Bùi Tiền vác một cây chổi lông gà trên vai, nói là muốn cho cây gậy leo núi kia nghỉ ngơi một chút. Cô đi tới hậu viện, gặp người nào cũng chúc lành. Hi vọng lão Ngụy mau tìm được một cô vợ nhỏ xinh đẹp. Hi vọng Tiểu Bạch đánh cờ càng ngày càng lợi hại, cố gắng thành người thứ một trăm trong thiên hạ. Hi vọng Hữu Biên tỷ tỷ càng ngày càng trẻ, cả đời không có nếp nhăn. Hi vọng Chu Liễm năm nay nấu đồ ăn càng ngon. Hi vọng cảnh giới của âm thần gia gia họ Triệu tăng tiến ào ào, sau này mang cô lên trời chơi. Hi vọng tiệm thuốc của Trịnh Đại Phong buôn bán thịnh vượng.

Cuối cùng Bùi Tiền hi vọng Trần Bình An trong năm mới, tài nguyên cuồn cuộn đổ về, cản cũng không được, vàng bạc bảo bối nhiều đến mức không có chỗ để.

Rất dễ thấy, trong năm mới này, cô cũng không muốn làm một kẻ bồi tiền nữa.

Không biết Bùi Tiền đã đổi vận hay thế nào, vốn là miệng quạ ngay cả Chu Liễm cũng phải sợ, lại trở thành một cái miệng vàng, vô cùng linh nghiệm.

Mùng một tháng giêng, dựa theo phong tục của Bảo Bình châu, dựng ngược cây chổi, không đón khách, không đi xa, không làm việc, chỉ lo ăn uống vui đùa. Nhưng buổi sáng Phạm Tuấn Mậu vẫn đi đến tiệm thuốc Khôi Trần, ngoại trừ hỏi thăm Trần Bình An khi nào lại lên biển mây luyện hóa vật bản mệnh, còn mang đến cho Trần Bình An ba túi tiền đồng kim tinh, bao gồm tiền trấn áp, cung dưỡng và đón xuân, mỗi loại một túi.

Tổng cộng có đến ba mươi mấy đồng, đều là tiền túi của hoàng đế họ Tống Đại Ly, hơn nữa còn bảo đảm sau này sẽ có tiếp. Bởi vì theo kỵ binh Đại Ly xuôi nam, trên đường đi đừng nói là miếu xây dựng bừa bãi mà triều đình các nước ngăn cấm, ngay cả một số thần núi Nhạc chính thống không thức thời, cũng có thể bị đập vỡ kim thân, dùng để đúc tiền đồng kim tinh.

Trần Bình An nhìn Trịnh Đại Phong. Trịnh Đại Phong cũng không hiểu chuyện gì, bèn hỏi:

- Chẳng phải hôm nay đã không đúc tiền đồng kim tinh nữa sao, giống như động tiên Ly Châu ngừng chế tạo đồ sứ bản mệnh vậy?

Phạm Tuấn Mậu cười nhạo nói:

- Cho nên mới nói đây là lời xin lỗi của họ Tống Đại Ly, nếu không mạnh tay làm sao thể hiện được thành ý?

Trịnh Đại Phong ngẫm nghĩ, nói:

- Trừ khi lão già gây áp lực cho hoàng đế họ Tống, nếu không vương triều Đại Ly sẽ không đến mức cắt thịt như vậy. Cất giữ những mảnh vỡ kim thân này, tương lai dùng cho ba đại thần núi Nhạc khác trét lên kim thân, mới là có lợi nhất.

Trần Bình An gật đầu đồng ý.

Trịnh Đại Phong lại cảm thấy nghi hoặc:

- Không giống như phong cách của lão già.

Phạm Tuấn Mậu bực bội nói:

- Lúc trước có một chiếc thuyền từ Bắc Câu Lô Châu đi về phía nam, vốn sẽ không dừng ở bến thuyền Long Tuyền, kết quả lại có một người đàn ông trực tiếp từ trên trời nhảy xuống. Hôm nay núi lớn phía tây có rất nhiều thế lực cắm rễ, xây dựng phủ đệ. Đông người thì nhiều mắt, tin tức này đã truyền ra khắp phía bắc Bảo Bình châu. Mọi người đều biết Bảo Bình châu ngoại trừ Tống Trường Kính, còn có một vị võ phu cảnh giới thứ mười trong truyền thuyết khác.

Trịnh Đại Phong vuốt mặt nói:

- Chắc là Lý Nhị rồi, không biết khi nào thì tới thành Lão Long chúng ta.

Trong lòng Phạm Tuấn Mậu đã có tính toán, nói:

- Dựa theo hành trình, nếu chịu đập tiền, xuôi nam đến thành Lão Long nhanh một chút, chắc là trong mấy ngày này.

Trịnh Đại Phong đếm ngón tay tính toán một chút, cười nói:

- Từ Bắc Câu Lô Châu đến vương triều Đại Ly ở mũi bắc Đông Bảo Bình Châu, rồi đến nơi này ở mũi nam, đi thật vội vàng. Có điều chắc lão già sẽ giữ lại ít hôm.

Hắn nhẹ giọng hỏi:

- Bên phía Đồng Diệp tông thì sao?

Phạm Tuấn Mậu cười nhạt nói:

- Đám phế vật địa tiên ở thành Lão Long, nào dám vượt biển tới Đồng Diệp châu thăm dò tin tức. Bảo Bình châu vốn đã thấp hơn nơi khác một cái đầu, Đồng Diệp tông lại là ngọn núi bá đạo nhất Đồng Diệp châu, không ai muốn đụng chạm. Về động tĩnh bên phía Đồng Diệp tông, nhiều nhất chỉ có Phù gia biết được một chút nội tình, mấy họ lớn còn lại chẳng khác nào kẻ điếc.

- Có điều theo ta suy đoán, bên phía Đồng Diệp tông đã xảy ra chuyện lớn. Ngoại trừ miếng ngọc bội rồng già làm mưa kia, Phù Huề còn lấy ra một thứ mà ta cũng không ngờ tới, muốn ta đưa cho Trần Bình An. Chỉ là Phù Huề có nói, còn cần từ đường Phù gia thương nghị chuyện này, nhưng hắn sẽ cố gắng thông qua. Khi nào Trần Bình An rời khỏi thành Lão Long, khi đó sẽ đưa tới. Hai người các ngươi không ngại thì đoán xem, đó là thứ gì?

Trần Bình An vội vàng gọi Bùi Tiền trong sân tới bên cạnh, nói đại khái tình huống của Phù gia, sau đó bảo:

- Ngươi đoán thử xem, cứ đoán theo hướng tốt.

Bùi Tiền nghiêm túc suy nghĩ một phen, sau đó rụt rè nói:

- Chắc không phải là một món nửa tiên binh chứ?

Phạm Tuấn Mậu lập tức không biết nói gì.

Trần Bình An và Trịnh Đại Phong nhìn nhau, đều cười lớn.

Mùng năm tháng giêng.

Ông lão xứ khác đang ngồi ở tiệm thuốc Khôi Trần cắn hạt dưa tán gẫu. Bùi Tiền cùng ông ta nói gà nói vịt, một già một trẻ đều khoe khoang khoác lác, không hề nhường nhau.

Ngoại trừ ông lão, hôm nay tiệm thuốc lại có một vị khách, đó là một người đàn ông cường tráng vóc dáng thấp bé, đi vào ngõ nhỏ.

Ông lão ngồi trên ghế đẩu bên ngưỡng cửa, không nhịn được nhìn thêm mấy lần. Bởi vì người đàn ông trước mắt này, còn hiếm thấy hơn tu sĩ cảnh giới Ngọc Phác trên núi.

Bốn người trong tranh cuộn dù chưa tận mắt nhìn thấy người này, nhưng khi người nọ chậm rãi đi về phía tiệm thuốc, bọn họ gần như đồng thời trong lòng sợ hãi. Giống như nhìn thấy một con giao long to lớn, cường hành chen vào một khe suối mương nước. Đây là một loại cảm ứng tâm linh giữa võ phu thuần túy.

Thế gian lại có võ nhân như vậy?

Sau khi phát hiện Trần Bình An và Trịnh Đại Phong đều không khẩn trương, bốn người trong tranh cuộn mới yên lòng.

Ngụy Tiện dùng tay vuốt cằm, Chu Liễm ánh mắt nóng bỏng, Lư Bạch Tượng và Tùy Hữu Biên cũng dừng đánh cờ, Tùy Hữu Biên dùng một ngón tay gõ nhẹ lên quân cờ trước người.

Trần Bình An và Trịnh Đại Phong cùng đi đến tiệm thuốc phía trước.

Trịnh Đại Phong khom lưng nhìn xung quanh, câu đầu tiên lại hỏi:

- Chị dâu sao không tới?

Người đàn ông kia nhìn Trịnh Đại Phong, trên gương mặt hiền lành không có quá nhiều cảm xúc, trả lời:

- Nếu không phải sư phụ bảo ta chờ, lúc này đã ở ngọn núi Đồng Diệp tông rồi.

Trịnh Đại Phong gãi đầu, không nói gì.

Sau đó người đàn ông kia nhìn Trần Bình An, ôm quyền nói:

- Trần Bình An, chuyến đi xa nhà kia, trên đường Lý Hòe đã hiểu chuyện hơn nhiều, hơn nữa đều là những chuyện không thể học được từ trong sách. Lý Nhị ta phải cảm ơn ngươi. Năm xưa Tề tiên sinh dạy Lý Hòe rất tốt, Tề tiên sinh đi rồi, ngươi cũng dạy rất tốt. Thực ra ta phải gọi ngươi một tiếng Trần tiên sinh.

- Hôm nay ta còn phải nhanh chóng đến Đồng Diệp châu, phá bỏ tổ sư đường của Đỗ Mậu, cho nên không nói chuyện nhiều. Dù sao cũng chỉ có vài câu thô thiển. Bình thường chỉ khi người trong nhà bị ức hiếp, Lý Nhị ta mới xuất quyền. Nhưng ta bảo đảm, sau này chỉ cần Trần Bình An ngươi nhờ người chuyển lời, muốn Lý Nhị ta đánh ai, ta sẽ lập tức chạy tới đánh kẻ đó. Nếu ta nhíu mày một chút, sẽ không phải là cha của Lý Hòe nữa.

Lý Nhị lại ôm quyền, trầm giọng nói:

- Đi đây.

Ông ta cứ rời đi như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.