[Dịch] Kiếm Lai

Chương 355 : Núi Thái Bình không thái bình




Trên ngọn núi có ngôi miếu đổ nát, mưa càng lúc càng lớn, dồn dập rơi xuống giáp trụ của biên quân phía bắc Đại Tuyền, kêu lên lộp độp. Áo giáp mà biên quân mặc đã bị mài mòn đi nhiều, trải đầy dấu vết đao thương tên bắn.

Mưa mới đập vào giáp cũ.

Thân phận tôn quý không nên mạo hiểm. Vì để hai người Hứa Khinh Chu và Từ Đồng có thể thoải mái hành động, nắm bắt cơ hội sẽ nhanh chóng biến mất, giết chết bốn tên tùy tùng của Trần Bình An, đại hoàng tử Lưu Tông đã yên lặng lui đến giữa sườn núi. Bên cạnh ngoại trừ mấy chục tâm phúc sa trường bảo vệ, còn có ba tên tu sĩ trong quân thực lực cao cường.

Những tử sĩ sa trường này mặc giáp trụ, còn nặng nề hơn biên quân vây giết ngôi miếu đổ nát, thuộc về giáp sắt kiểu mẫu của bộ binh hạng nặng. Trong đó có một tu sĩ là kiếm tu cảnh giới Quan Hải, đã nuôi dưỡng ra phi kiếm bản mệnh sắc bén. Một người khác là đạo sĩ bùa chú, sở trường kết trận. Người cuối cùng là một tu sĩ Binh gia mặc giáp cam lộ.

Lưu Tông nhất quyết phải lấy được cái đầu của Trần Bình An. Có điều thế sự vô thường, hắn cũng không muốn vấp ngã trên một ngọn núi nhỏ vô danh.

Vị quân tử thư viện Vương Kỳ không biết đang ẩn nấp ở đâu. Lưu Tông đã đồng ý tham gia vào âm mưu này, nhưng thực ra không quá tin tưởng vị lãnh tụ trí thức Đại Tuyền đức cao vọng trọng kia. Nếu không phải Cao Thích Chân đưa ra điều kiện quá mê người, lại lôi kéo được hậu duệ tướng quân họ Hứa và am Thảo Mộc, Lưu Tông thật sự không dám mạo hiểm như vậy.

Hắn rất tò mò về cái gọi là bảo vật của cung Bích Du, rốt cuộc giá trị liên thành đến đâu, mới có thể khiến một vị quân tử thư viện không tiếc làm trái lương tâm, sắp đặt lần vây giết này.

Vương Kỳ tự có lý lẽ của mình. Sau chuyện lão có thể giải thích với sơn chủ thư viện Đại Phục, nói rằng muốn bắt một kẻ giả mạo đệ tử chính thống tổ sư đường núi Thái Bình. Còn có thể hắt càng nhiều nước bẩn lên đầu Trần Bình An, chẳng hạn như hoài nghi người xứ khác này là yêu ma cự phách từ giếng giam chạy trốn ra, đã thay đổi thân phận tướng mạo, mới cần năm ngàn giáp sĩ ở biên cảnh phía bắc tới vây núi. Nhưng Lưu Tông không cảm thấy đây là một lời giải thích không có sơ hở.

Có điều Vương Kỳ có lý hay không chẳng liên quan gì đến hắn. Hôm nay Vương Kỳ vẫn là quân tử chân chính của thư viện Đại Phục. Một lời của quân tử, hoàng đế quân chủ cùa vương triều thế tục còn phải nghe lệnh làm việc, huống hồ là một hoàng tử như hắn.

Lần này dẫn binh lên núi, hoàn toàn phù hợp với quy củ do thư viện Nho gia lập ra. Còn như sau khi giết chết Trần Bình An, Vương Kỳ làm thế nào giao phó với thư viện, đó không phải là chuyện Lưu Tông hắn có thể xen vào.

Lúc Vương Kỳ bí mật rời khỏi thành Thận Cảnh, đi tới biên cảnh tìm hắn, đã giao cho hắn toàn bộ quân cờ ẩn giấu của thái giám giữ ấn Lý Lễ. Nói thật sau khi nhận được hồ sơ của những tử sĩ rải rác ở các phủ đệ lớn kinh sư, giang hồ địa phương Đại Tuyền và môn phái trên núi, Lưu Tông đã rất kinh ngạc. Hoạn quan Lý Lễ được xem là quan giữ cung Đại Tuyền, từ lúc nào thế lực lại rắc rối phức tạp như vậy, thẩm thấu vào cả lãnh thổ Đại Tuyền?

Vương Kỳ là một vị quân tử lớn tuổi có tiếng ở trung bộ Đồng Diệp châu, vì sao lại đi chung đường với một hoạn quan trong cung?

Thanh danh của Lý Lễ trong ngoài triều đình có tốt đến mấy, dù sao cũng chỉ là một lão già đũng quần trống rỗng mà thôi, khác biệt hoàn toàn với quân tử Vương Kỳ ngươi.

Chỉ đáng thương cho tam hoàng tử từ lâu đã được lão hoạn quan coi trọng, khổ tâm mưu đồ hơn mười năm, không tiếc tự mình mạo hiểm xâm nhập lãnh địa Bắc Tấn, vất vả đánh nát miếu thủy thần hồ Tùng Châm và phủ đệ sơn thần Kim Hoàng. Kết quả Cao Thụ Nghị lại bị người ta đánh chết trong địa bàn Diêu gia, ngay cả Lý Lễ vô địch một nước cũng bị lật thuyền trong mương. Một nước sơ suất thua hết cả ván, người tính không bằng trời tính, quả nhiên mệnh trời nằm ở Lưu Tông ta.

Thế nhưng Lưu Tông chinh chiến ở biên cảnh nhiều năm, thống lĩnh mười mấy vạn biên quân tinh nhuệ, trên sa trường nhiều lần tự mình xông trận không hề sợ hãi, hôm nay lại cảm thấy khẩn trương không thể kiềm chế được.

Trước ngôi miếu đổ nát, Ngụy Tiện vẫn một mình giữ ải giống như trận chiến ở nhà trọ, chỉ cần bảo vệ cửa lớn là được. Nếu có giáp sĩ Đại Tuyền tiến lên tìm chết, hắn dĩ nhiên sẽ không khách sáo. Trên người mặc giáp cam lộ Tây Nhạc, vốn không sợ đao cung bình thường, mặc cho đối phương chém bắn.

Có giáp sĩ cả gan sáp đến gần, Ngụy Tiện lại đánh một quyền khiến bọn chúng bay ngược ra xa. Một số thi thể nằm gần cửa miếu, cũng bị hắn dùng mũi chân hất bay. Tâm tính đế vương là há có thể cho người khác ngủ bên giường, Ngụy Tiện hôm nay lại là há có thể cho thi thể làm chướng mắt.

Thỉnh thoảng có mấy mũi tên đặc chế ẩn giấu huyền cơ, đều là do thần tiễn thủ biên quan trong rừng kéo cung mạnh bắn ra, Ngụy Tiện mới sẽ tránh né.

So với Ngụy Tiện ra tay “ôn nhu mềm mại”, giết chóc bên phía Chu Liễm lại không thẹn với danh xưng “võ nhân điên”.

Giáp sĩ chỉ cần bị Chu Liễm áp sát hoặc đến gần khoảng cách một cánh tay, gần như kết cục đều rất bi thảm. Chẳng những mất mạng tại chỗ, tư thế chết còn rất thảm thiết, áo giáp vỡ tan đâm vào thân thể, máu thịt đầm đìa.

Chiến trường bên phía Tùy Hữu Biên, ánh kiếm nhiều lần nở rộ trong rừng, một kiếm quét qua, thường là mấy giáp sĩ và cây cối đều bị chặt ngang. Chém giết đến cuối cùng, xung quanh Tùy Hữu Biên mấy trăm bước đã không còn một cây cao nào.

Lư Bạch Tượng vung đao hẹp Đình Tuyết, pháp bảo tổ truyền của họ Hoàn trấn Phi Ưng, đi rồi lại dừng, hoặc là giẫm lên thân cây như chuồn chuồn chạm nước, thân hình nhoáng lên rồi biến mất. Chỉ có lưỡi đao Đình Tuyết kình khí lưu chuyển, vẽ ra một tia sáng trắng như tuyết giữa màn mưa đen kịt, thật lâu không tan.

Trong thời gian ngắn ngủi một nén nhang, biên quân tinh nhuệ Đại Tuyền đã bỏ lại sáu trăm thi thể. Đây còn là vì giữa rừng núi không thích hợp cho binh sĩ chen chúc tiến lên.

Trần Bình An vẫn đứng ở cửa miếu, cúi đầu cười cười.

Trên mặt đất có một người hoa sen nhỏ nhảy ra, vẫy cánh tay như ngó sen còn sót lại, trong miệng ê ê a a, sau đó chỉ cho Trần Bình An một phương hướng.

Trần Bình An nhìn theo ngón tay của đứa nhóc, đó là nơi cao nhất của một ngọn núi. Ý của người hoa sen nhỏ là có hai người đứng ở đó xem trận chiến, rất lợi hại, nó không dám đến quá gần ngọn núi kia.

Trần Bình An nhẹ giọng hỏi:

- Vậy ngươi có nhìn thấy một người trẻ tuổi mặc đạo bào, đội mũ hoa sen không?

Người hoa sen nhỏ lắc đầu xua tay.

Trần Bình An giơ ngón cái lên với nó, nhẹ giọng cười nói:

- Vào trong miếu trốn đi.

Người hoa sen nhỏ gật đầu, bước đi như bay, nhảy một cái vượt qua ngưỡng cửa. Nhìn thấy Bùi Tiền đang nấc cụt, nó lại hơi do dự. Lần đầu nhìn thấy cô bé, nó đã không thích lắm. Có một lần nó vừa ló đầu ra khỏi đất, liền bị Bùi Tiền cầm gậy leo núi gõ xuống. Không đánh trúng, Bùi Tiền lại cầm gậy leo núi chạy xung quanh, trêu đùa nó đến khi kiệt sức. Vì chuyện này mà Bùi Tiền đã bị Trần Bình An kéo lỗ tai đi một dặm đường, đau đến mức cô bé khóc lớn.

Thấy Bùi Tiền lén lén lút lút, giống như muốn đi lấy gậy leo núi, người hoa sen nhỏ liền thở phì phì. Lần này nó không sợ cô bé nữa, đi tới bên chân Bùi Tiền, nằm thẳng ra đất.

Bùi Tiền cầm gậy leo núi, do dự cả buổi, liếc nhìn bóng lưng của Trần Bình An ở cửa miếu. Cuối cùng cô vẫn vứt gậy leo núi, ngồi xổm xuống, cười híp mắt nói:

- Ngươi mới đúng là một kẻ bồi tiền, chẳng có tác dụng gì. Sau này cha ta nhất định sẽ bán ngươi lấy tiền, đến lúc đó ta có thể mua một đống mứt quả, chậc chậc chậc, ăn rất ngon.

Người hoa sen nhỏ khó chịu, dứt khoát nằm nghiêng người, không nhìn cô bé đen nhẻm nữa.

Bùi Tiền vươn một ngón tay ra, nhấn nhấn vào nách vật nhỏ, nói:

- Tiểu bồi tiền, sau này nếu ngươi làm người hầu nhỏ của ta, ta sẽ không để cha bán ngươi lấy tiền, thế nào?

Người hoa sen nhỏ lăn lộn, chạy ra xa khoanh chân ngồi xuống, rất giống dáng vẻ của Trần Bình An lúc đọc sách.

Bùi Tiền trợn trắng mắt, thành khẩn nói:

- Ngươi có biết hiện giờ ta rất giàu không? Ta có một cái hộp nghe nói là để đựng đồ cổ, bên trong chứa rất nhiều bảo bối. Sau này ngươi hãy tôn trọng ta một chút, biết chưa? Nếu ngươi ngoan ngoãn làm người hầu của ta, không chừng một ngày nào đó ta nổi lòng từ bi, sẽ lấy ra một đồng tiền xinh xắn trong đó, học theo lão Ngụy kia vung tay lên, thưởng cho ngươi.

Người hoa sen nhỏ mặt không đổi sắc.

Bùi Tiền tức giận nói:

- Tiểu bồi tiền ngươi sao lại không biết điều như vậy? Có tin tối nay ta học xong tuyệt thế kiếm pháp, mỗi lần ngươi ló đầu ra sẽ đâm cho ngươi sưng đầu không? Chẳng lẽ ngươi không biết ta có thể nhìn thấy ngươi trốn ở đâu sao?

Người hoa sen nhỏ hơi sợ hãi, đáng thương quay đầu nhìn Trần Bình An.

Bùi Tiền lập tức cười xòa nói:

- Giỡn với ngươi thôi, sao lại không biết đùa như vậy?

Trần Bình An đứng ở cửa miếu, tâm tình dần ổn định lại.

Đã biết trên đỉnh núi kia có hai người đang đứng nhìn, ít nhất trong lòng có dự tính trước, không đến mức bị giết cho không kịp trở tay.

Hắn suy đoán, một người trong đó rất có thể là vị quân tử thư viện trấn giữ thành Thận Cảnh.

Chính nhân quân tử đã gặp rồi, đó là Chung Khôi.

Hiền nhân thư viện lời nói chính là luật lệ, cũng đã nghe kể ở kiếm trang nước Sơ Thủy.

Lần này chắc là gặp phải một vị ngụy quân tử mà thôi, không cần ngạc nhiên.

Học vấn lớn nhỏ chưa chắc đã liên quan đến đạo đức ít nhiều. Huống hồ đệ tử thư viện cũng đang tu hành. Trên đường tu hành, càng đi lên núi làm thần tiên, mưa gió sẽ càng lớn. Dĩ nhiên dụ hoặc sẽ nhiều, nguy hiểm cũng nhiều, muốn giữ vững bản tâm cũng không đơn giản.

Lúc trước ở phủ Bích Du, nhìn thấy đại yêu chém giết với thủy thần nương nương dưới đáy sông, hắn đã cảm thấy kỳ lạ, vì sao triều đình Đại Tuyền lại mặc kệ yêu vật này.

Không chừng thứ mà vị quân tử kia theo đuổi, từ lâu đã không còn là đạo lý thánh hiền, không còn là một lòng giáo hóa muôn dân hướng thiện, mà là mưu cầu trường sinh bất hủ của bản thân, hoặc là ngoại vật khác. Chẳng hạn như... pháp quyết tiên nhân “có thể luyện hóa vạn vật” trên thẻ ngọc kia.

Tiền tài động lòng người.

Ham muốn trường sinh, khiến một vị quân tử thư viện đã có tuổi cũng phải động tâm, đi sai đường, có gì kỳ lạ?

Thôi Sàm là đại đệ tử của thánh nhân, lúc đỉnh cao là cảnh giới thứ mười hai Tiên Nhân, không phải cũng đi theo con đường khi sư diệt tổ sao?

Nhưng người khiến Trần Bình An kiêng kị nhất, đó là “đạo sĩ trẻ tuổi núi Thái Bình” đã dùng thủ đoạn khiến mình rơi vào hiểm cảnh. Chính người này đã đến dịch quán thành Kỵ Hạc thăm viếng, tự tay giao ngọc bài tổ sư đường cho hắn.

Cho đến khi Lưu Tông tự nhận đã hoàn toàn nắm chắc thắng lợi, tiết lộ một chút thiên cơ, Trần Bình An mới ý thức được không thích hợp.

Bản tính của hắn vốn cẩn thận kỹ lưỡng, lần này sở dĩ trượt chân như vậy, là vì trước đó cách nhìn với núi Thái Bình quá tốt.

Lưng đeo thanh Trường Khí kiếm của lão đại kiếm tiên Trần Thanh Đô, đi nhầm vào đất lành Ngẫu Hoa. Đồng Thanh Thanh và Phàn Hoàn Nhĩ của nhà Kính Tâm, mượn chiếc gương kia thần hồn và thân thể hợp nhất, trở thành nữ đạo sĩ Hoàng Đình.

Ấn tượng của Trần Bình An với cô rất tốt.

Sau đó là vị lão thiên quân tổ sư gia núi Thái Bình, vì muốn chém chết vượn trắng đeo kiếm, không tiếc hủy đi hai thanh tiên kiếm của đại trận hộ sơn. Vì cứu tàn hồn của Chung Khôi, càng không tiếc suy giảm cảnh giới.

Ấn tượng càng tốt.

Mà lần đầu tiên biết đến núi Thái Bình, đó là khi cùng Lục Đài tiến vào trấn Phi Ưng, vạch trần phá hư mưu đồ trăm năm của tên tà tu Kim Đan, thủ phạm chính của tất cả tai họa ở Trấn Phi Ưng. Tên tà tu kia muốn nuôi dưỡng quỷ thai Nguyên Anh trong tim phu nhân trấn chủ, thiếu chút nữa đã dùng núi cao đè chết Trần Bình An. Năm xưa đạo sĩ trẻ tuổi núi Thái Bình truy sát tên Kim Đan này, chắc là Hoàng Đình khi còn chưa dùng thân phận trích tiên nhân đi tới đất lành.

Sớm hơn nữa, dựa theo những gì Lục Đài nói, đó là một vị đại tu sĩ Nguyên Anh núi Thái Bình không có hi vọng trường sinh, thân thể thần hồn đều có xu hướng mục nát. Ông ta tự biết đại nạn sắp tới, liền bắt đầu vân du bốn phương, cố gắng làm một chút việc thiện cho dưới núi. Chẳng biết vì sao lại xảy ra xung đột với một vị địa tiên Kim Đan của Phù Kê tông. Tu sĩ Kim Đan kia tuyệt đối không thể ngờ được, đối phương sinh cơ mỏng manh lại là một vị Nguyên Anh.

Tu sĩ Kim Đan bị đuổi giết đến gần ngọn núi tiền thân của trấn Phi Ưng, đã sử dụng pháp thuật mời thần giáng lâm của Phù Kê tông. Nhưng không mời xuống một vị thần linh, mà là dùng tinh huyết bản mệnh làm cái giá, thi triển cấm thuật, gọi tới phân thân của một cự phách ma đạo viễn cổ. Chiến đấu đến cùng, cả hai đều chết.

Hai bên chém giết rất thảm thiết, khiến cho khu vực dưới chân âm khí hội tụ, không khác nào một di chỉ chiến trường chôn xương mười mấy vạn binh sĩ.

Tất cả mọi chuyện liên quan đến đạo sĩ núi Thái Bình, dù là nghe thấy hay nhìn thấy, đều khiến Trần Bình An ngưỡng mộ.

Ngay cả thanh đao hẹp Đình Tuyết trong tay Lư Bạch Tượng hiện giờ, cũng là di vật của vị địa tiên Nguyên Anh chết trận oanh liệt kia.

Cho nên sau khi nhận được miếng ngọc bài tổ sư đường, Trần Bình An cũng không suy nghĩ nhiều. Hắn chỉ cho là tổ sư gia núi Thái Bình sau khi rời khỏi dịch quán, sinh lòng quý trọng, hoặc là Chung Khôi nói giúp, mới vội vàng dùng phi kiếm truyền vật, bảo đạo sĩ trên núi gần đó đưa cho Trần Bình An một miếng ngọc bài hộ thân.

Bây giờ xem ra là Trần Bình An đã quá tin tưởng.

Miếng ngọc bài mà Lưu Tông gọi là “hàng thật giá thật”, chất liệu rất tốt, trong thời gian ngắn khó mà luyện hóa giấu đi hoặc trực tiếp tiêu hủy. Trần Bình An lấy ngọc bài xuống, xoay người ném cho Bùi Tiền, dặn dò:

- Bỏ miếng ngọc bài này vào trong ô giấy dầu, nhớ gấp ô lại, đừng mở ra.

Bùi Tiền cầm lấy miếng ngọc bài xinh đẹp thèm thuồng đã lâu, ngoan ngoãn làm theo, tay chân lanh lợi, không hề chần chừ.

Cô bé không dám làm loạn, sợ Trần Bình An sẽ giận mình.

Lần duy nhất mà Trần Bình An tức giận, nếu không nhờ Chung Khôi cầu tình, có lẽ lúc này cô còn ở nhà trọ tồi tàn, quét rác múc nước, làm trâu làm ngựa cho cô ả ngực to kia rồi.

Lão nho sĩ trên đỉnh núi cười nhạt nói:

- Trần Bình An đã phát hiện hành tung của chúng ta rồi.

Gã đàn ông cường tráng chẳng hề để ý:

- Tên này vốn không đơn giản. Động tĩnh ở phủ Bích Du lớn như vậy, chẳng phải là do hắn ban tặng sao? Nếu không chủ nhân nhà ta cần gì đối phó với một võ phu thuần túy chẳng ra hồn như hắn. Trước khi đi chủ nhân đã cười nói với ta, hồ lô nuôi kiếm bên hông Trần Bình An chỉ là một tặng vật nhỏ. Thứ mà chủ nhân thật sự coi trọng, đó là không biết thần thánh phương nào, lại cho Trần Bình An một món bảo bối có thể che giấu thiên cơ.

- Nếu không phải quá bỏng tay, chủ nhân cũng muốn mượn dùng một chút. Nhưng chủ nhân sợ ngài vừa ra tay, cả Đồng Diệp châu cũng sẽ động theo. Cho nên muốn chúng ta tới dò đường một chút, suy tính thân phận của người sau màn. Nếu thật là một vị thánh nhân Nho gia ra tay hào phóng, hoặc là một thủ đoạn cao siêu chuyên môn ứng phó với hỗn loạn ở Đồng Diệp châu...

Gã ta nhanh chóng ngừng câu chuyện, không dám nói thêm nữa.

Quân tử thư viện Vương Kỳ hỏi:

- Thế nào?

Gã đàn ông cười ha hả nói:

- Ta quên rồi.

Vương Kỳ mặc dù không truy hỏi, nhưng tâm tình đã dần tốt hơn.

Gã đàn ông cường tráng này tự nhận chỉ là một tiểu yêu, là giun dế chưa kết thành Kim Đan mà thôi. Có điều một khi để hắn vào nước, chiến lực sẽ có thể sánh ngang với những Kim Đan đạo hạnh thấp kém trên núi.

Trước khi gặp được chủ nhân, hắn cũng cảm thấy mình là bá chủ một phương, chiếm hồ làm vua, dẫn theo một đám binh tôm tướng cá tanh hôi, vô cùng uy phong. Sau đó chủ nhân chỉ điểm mấy câu, hắn mới có tạo hóa sau này. Dùng sông Mai thời thượng cổ từng là một đoạn của đường sông dẫn vào biển, làm tuyến đường giao long qua sông, quả nhiên cảnh giới tăng vọt.

Nhưng vì mấy cái mạng hèn của người bình thường, lại bị cô ả thối tha kia ngăn ở khúc sông phía trên phủ Bích Du và miếu thủy thần, nhất quyết không để hắn qua đường. Nếu không lúc này hắn đã sớm là cảnh giới Kim Đan, lại tiếp tục vào biển, Nguyên Anh cũng có hi vọng.

Lẽ ra nếu cô ả kia chịu để hắn thuận lợi đi hết sông Mai, hai bên sẽ kết một thiện duyên rất lớn. Tương lai sau khi hắn chứng đại đạo, cho dù tính tình lạnh nhạt, trời sinh hung ác, nhất định cũng sẽ tìm cơ hội trả lại phần tình nghĩa này. Nếu không thiên đạo tuần hoàn, trên đường tu hành sau này của hắn sẽ gặp phải đủ loại trắc trở.

Hắn nghĩ nát óc cũng không ra, vì sao cô ả kia lại quyết tâm ngăn cản đại đạo của hắn. Nếu thật sự là vì mình đã hại tính mạng của những người thường kia, có phải quá buồn cười rồi không? Hắn tin chắc trong này nhất định có nội tình không ai biết. Không chừng những nam nữ biến thành bữa ăn trong bụng hắn, vừa lúc có ngọn nguồn với miếu thủy thần. Cho nên cô ta mới nổi trận lôi đình, nhiều lần chấp nhận lỗ vốn, không chết không thôi với hắn.

Hai bên đánh nhau sống chết nhiều năm như vậy, hắn biết rõ thủy thần nương nương sông Mai tu vi không cao, nhưng cô ta luyện hóa đồ vật quá nhiều, cấp bậc quá tốt, dựa vào binh khí tầng tầng lớp lớp đè ép hắn.

Sau đó cô ta lại đột nhiên nhận được hai cơ duyên lớn. Đầu tiên là kim thân tổn hại chẳng những được chữa trị, cấp bậc còn tăng lên rất nhiều. Sau đó phủ Bích Du trong một đêm khí vận hưng thịnh, trở thành một động phủ thần tiên linh khí dồi dào.

Thứ mà Vương Kỳ mưu cầu, đó là môn khẩu quyết luyện khí “hướng tới đại đạo” kia. Năm xưa chủ nhân đã chính miệng nói với một quân tử và một thủy yêu bọn hắn, khẩu quyết kia là cơ sở đại đạo của một vị tiên nhân thượng cổ, hơn nữa cương trực chính đại, thích hợp cho nho sĩ tu hành.

Tuổi thọ của Vương Kỳ sắp đến, nếu như lấy được tiên quyết, tu hành thành công, chẳng những có thể sống thêm rất nhiều năm, thậm chí có hi vọng tranh giành chức vị phó sơn chủ thư viện.

Qua nhiều năm như vậy, Vương Kỳ có thể nói là vừa đấm vừa xoa phủ Bích Du. Lão để cho thủy yêu này gây họa sông Mai, thậm chí dùng nước nhấn chìm phủ Bích Du, còn đánh hư kim thân miếu thủy thần, chính là hi vọng thủy thần nương nương kia biết điều, chạy đến cầu viện triều đình Đại Tuyền.

Thậm chí có một lần Vương Kỳ còn đặc biệt rời kinh “du lịch” miếu thủy thần sông Mai, cố ý thể hiện một chút thần thông của quân tử. Nhưng thủy thần nương nương kia lại làm như không thấy, càng không hề kể khổ với lão câu nào.

Sau đó Vương Kỳ lại ban ơn huệ lớn, cố gắng yêu cầu hoàng đế họ Lưu Đại Tuyền thăng phủ Bích Du thànhg cung. Hi vọng vị thủy thần nương nương kia niệm ân tình, chủ động giao ra khẩu quyết tiên nhân trên tấm bia cầu mưa, chỉ có cô ta ngộ ra được chân ý.

Nhưng thủy thần sông Mai vẫn thờ ơ, thậm chí còn tuyên bố muốn thờ cúng điển tịch của vị Văn Thánh kia, cùng hưởng hương khói, nếu không thà rằng giữ nguyên tấm biển phủ Bích Du rách nát.

Thủy thần nương nương này, thật là con mẹ nó dầu muối không ăn, đầu lại vô nước.

Truyện Kiếm Lai được dịch tại AzTruyen.net.

---------

Ngọn núi có ngôi miếu đổ nát không thái bình, núi Thái Bình cũng không thái bình.

Bên bờ một con sông lớn nổi tiếng nhất Trung Thổ Thần Châu, hôm nay dường như cũng không thái bình.

Có một đôi nam nữ từ xa tới đây. Cô gái mặc lễ phục cung đình bằng gấm vóc, mặc dù đội nón che giấu dung nhan, nhưng chỉ nhìn thân hình và phong thái, liền biết nhất định là mầm họa hồng nhan.

Người đàn ông vóc dáng cao gầy, nét mặt gầy gò, khoác một bộ áo lông chồn trắng như tuyết, bên hông đeo một bầu rượu màu đỏ thẫm.

Nếu Trần Bình An, thằng bé áo xanh và cô bé váy hồng có mặt ở đây, sẽ nhận ra đây là đôi chủ tớ năm xưa từng gặp bọn họ trong đêm gió tuyết, trên đường núi hiểm trở ở nơi tiếp giáp giữa nước Hoàng Đình và Đại Ly.

Cô gái mặc lễ phục tên là Thanh Anh.

Lần đó sau khi chia tay ba người Trần Bình An, trong hẻm núi, cô gái đã hiện ra chân thân cáo trắng, thể hình lớn như ngọn núi. Người đàn ông giống như hạt gạo trước mặt cô, chỉ hời hợt gọi tên, đã khiến cô gái mọc ra tám cái đuôi cáo đứt đi một cái.

Cô gọi người này là “Bạch lão gia”.

Lúc này người đàn ông kia ngước mắt nhìn, giữa ráng màu có một tòa thành Bạch Đế. Vị kiêu hùng ma đạo kia, thành chủ thành Bạch Đế, là đệ nhất kỳ thủ được người trong thiên hạ công nhận. Dựng một cây cờ, trên đó viết “mời kỳ thủ thiên hạ đi trước”. Đến nay không ai có thể khiến vị thành chủ kia hạ cờ, bá khí biết bao.

Ông ta mỉm cười nói:

- Đáng tiếc không còn ngôi lầu Lưu Ly kia.

Cô gái mặc lễ phục ôn nhu nói:

- Lão gia, nghe nói cái gã thích mặc đạo bào màu hồng kia rất ngưỡng mộ ngài.

Người đàn ông ngoảnh mặt làm ngơ, trước khi dời mắt đi lại mỉm cười nói:

- Thành chủ không cần ra khỏi thành, ta chỉ đi ngang qua thôi.

Cô gái mặc lễ phục tâm tình dâng trào, cảm thấy vinh hạnh.

Có thể khiến thành chủ tự mình rời khỏi thành Bạch Đế, ngàn năm qua chỉ có một người, đó là vị đệ tử kia của Văn Thánh.

Bạch lão gia chúng ta lại hời hợt từ chối như vậy.

Người đàn ông chậm rãi đi bên bờ sông lớn, nhìn nước Hoàng Hà từ trên trời đổ xuống, khẽ thở dài một tiếng, nói với Thanh Anh:

- Ngươi rời khỏi một lúc.

Thanh Anh tâm tình căng thẳng, không dám dò hỏi, lập tức lướt đi.

Người đàn ông đứng tại chỗ.

Một ông lão mặc áo ngắn vẻ mặt trang nghiêm, xuất hiện bên cạnh Bạch lão gia, chắp tay thi lễ, cung kính nói:

- Lữ Tỷ của học cung Lễ Ký, tham kiến Bạch lão gia.

Người đàn ông mặt không cảm xúc.

Lữ Tỷ, đại tế tự của học cung Lễ Ký, một trong ba học cung lớn của Nho gia thế giới Hạo Nhiên. Một vị thánh nhân Nho gia, tượng thần chắc chắn sẽ được dựng trong Văn miếu, phụ tế Chí Thánh tiên sư.

Nhưng một vị nho thánh gần như tam bất hủ, đối diện với Bạch lão gia từ Bảo Bình châu đi tới Trung Thổ Thần Châu xa xôi, vẫn kính cẩn lễ độ như vậy.

Nhất thời Lữ Tỷ không biết phải mở miệng thế nào, rất khó xử, chuyện cần thương lượng thật sự quá lớn rồi.

Lúc này Bạch lão gia lẩm bẩm nói:

- Năm xưa ta nói cho vị tiểu phu tử kia biết tên thật của tất cả đại yêu trên thế gian, giúp y đúc chín cái đỉnh lớn, đặt trên đỉnh chín ngọn núi. Hi vọng hai bên có thể chung sống yên ổn hòa thuận.

- Sau đó vạn yêu trong thiên hạ ở ẩn, lui về cư ngụ giữa rừng núi, lánh đời không ra ngoài. Mới có nhân tộc các ngươi lên núi tu đạo, mới có thần tiên trên núi, mới có vùng trời đất này phong cảnh xinh đẹp thịnh vượng như vậy.

- Năm xưa tiểu phu tử kia vừa mới nhận được công đức nhân đạo, đã thề thốt nói với ta, tiên sinh đối xử lễ nghĩa với muôn dân, Nho gia ta nhất định sẽ thay thiên hạ đối xử lễ nghĩa với tiên sinh.

Nói đến đây, Bạch lão gia quay đầu nhìn đại tế tự học cung, nhếch miệng nói:

- Hôm nay hai chữ “tiên sinh”, lại gần như bị Nho gia các ngươi độc chiếm, ha ha.

Lữ Tỷ muốn nói lại thôi, vẻ mặt nặng nề.

Bạch lão gia tiếp tục nhìn nước sông cuồn cuộn chảy xiết vào biển không quay về, nói:

- Sau này lại có Sưu Sơn Đồ. Sau đó nữa, trong chín lầu Hùng Trấn của thế giới Hạo Nhiên, lại có một lầu trấn Bạch Trạch. Bây giờ ngươi tới bên cạnh ta, muốn ta đi ba châu Bà Sa, Đồng Diệp, Phù Dao, giúp các ngươi “soát núi” tìm đại yêu. Dựa vào đâu? Dựa vào hai tiếng “tiên sinh” của Lễ Thánh năm xưa? Hay là dựa vào ngôi lầu cao mà các ngươi xây dựng giúp ta, cho ta một mảnh đất cắm dùi ở thế giới Hạo Nhiên?

Ông ta lại quay đầu, hơi nhấn giọng hỏi:

- Hả?

Lữ Tỷ không nói được lời nào.

May mà vị Bạch lão gia kia lại nở một nụ cười, cảm khái nói:

- Có điều ta tin tưởng y, cũng biết chỗ khó xử của y. Cho nên nhiều năm như vậy, ta vẫn tuân theo quy củ do các ngươi lập ra. Còn các ngươi thì đúng là không nói lý. Người đọc sách không nên bá đạo như vậy. Nên dùng đạo lý thánh hiền giáo hóa muôn dân, mưa thuận gió hòa, thấm nhuần vạn vật.

Lữ Tỷ giống như bị Ngũ Nhạc Trung Thổ đè đầu, lúc này thoải mái hơn một chút.

Bạch lão gia tự giễu nói:

- Yêu tộc có Bạch Trạch ta là bất hạnh lớn.

Lữ Tỷ lại cảm thấy da đầu tê dại.

Bạch lão gia cũng không muốn so đo với vãn bối này, chậm rãi nói:

- Lần này ta phá hư quy củ, tự tiện rời khỏi ngôi lầu kia, ra ngoài đi lại thiên hạ, là vì muốn tận mắt xem thử. Đã nhiều năm như vậy rồi, thế đạo mà tiểu phu tử kia miêu tả với ta năm xưa, rốt cuộc đã đến hay chưa.

- Dám hỏi tiên sinh, kết quả thế nào rồi? Là tốt hay là xấu?

Câu hỏi của Lữ Tỷ lại hơi run rẩy. Nên biết cách nhìn của Bạch lão gia có quan hệ đến một thế giới, không, là xu thế của hai thế giới.

Bạch lão gia mỉm cười nói:

- Ta còn muốn xem tiếp.

Cuối cùng ông ta nói:

- Có thể không?

Mặc dù giống như hỏi thăm, nhưng ông ta cũng không thèm nhìn vị đại tế tự học cung kia. Chỉ riêng khí thế ẩn chứa trong lời nói của vị Bạch lão gia này, đã khiến cho thần thông một trượng vuông của Lữ Tỷ cũng không che giấu được khí tức. Nước lớn Hoàng Hà xao động nhấp nhô, sóng lớn vỗ bờ, ráng màu trên đầu càng hợp tan bất định, hiện ra chân dung nguy nga của thành Bạch Đế.

Cuối cùng Lữ Tỷ trầm giọng nói:

- Có thể.

---------

Ngụy Tiện vẫn vững vàng bảo vệ khoảng đất trống trước cửa ngôi miếu đổ nát, sừng sững không ngã.

Chu Liễm càng hung hãn kinh người, bị thương càng nặng thì sát lực càng lớn, giống như phát điên, đánh đâu thắng đó.

Tùy Hữu Biên kiếm thế rộng rãi phóng khoáng, một mình phá chín trăm giáp, còn giết nhiều hơn Lư Bạch Tượng hai trăm người. Lúc cô sắp đổi hơi, lại bị Hứa Khinh Chu và Từ Đồng của am Thảo Mộc liên thủ tập kích.

Nhưng dù như vậy, cô vẫn liều mạng dốc hết chút sức lực cuối cùng, ngay trước mắt hai người chém chết hơn một trăm hai mươi biên quân mặc giáp. Sau đó mới bị Hứa Khinh Chu dùng một đao chém đứt đầu, lại bị tiên sư Từ Đồng cẩn thận dùng pháp thuật áp đáy hòm, đánh nát thân thể và hồn phách. Ngoại trừ một thanh Si Tâm kiếm bi thương rơi xuống đất, thế gian chắc đã không còn mỹ nhân đeo kiếm Tùy Hữu Biên nữa.

Nhưng ngay khi Hứa Khinh Chu khom người, muốn nhặt món chiến lợi phẩm kia, nơi cửa ngôi miếu đổ nát, lại có một cô gái tuyệt sắc vẻ mặt lạnh lùng bước ra, chính là Tùy Hữu Biên.

Lúc đi ngang qua Trần Bình An, cô hờ hững nói:

- Đã phá một ngàn một trăm giáp.

Trần Bình An bất đắc dĩ nói:

- Một đồng tiền kim tinh, đã đủ cho ta mua một ngọn núi Chân Châu ở quê hương rồi.

Tùy Hữu Biên hừ lạnh một tiếng, tâm tình khó chịu, lướt đi nhanh như chim nhạn, đưa tay hướng về phía xa chụp một cái. Si Tâm kiếm xé gió bay về, được cô nắm chặt trong tay. Một luống kiếm khí hùng hậu bay thẳng tới, dọa cho Hứa Khinh Chu và Từ Đồng phải tách ra hai bên mười mấy trượng.

Hóa ra trước đại chiến, Ngụy Tiện đã tiết lộ một bí mật. Đó là Trần Bình An chết thì bốn người đều chết, còn nếu Trần Bình An không chết, sau khi bốn người chết, chỉ cần một đồng tiền kim tinh là có thể khiến bọn họ một lần nữa đi ra khỏi tranh cuộn, cảnh giới không hề suy giảm.

Hai đại địch trên đỉnh núi vẫn khoanh tay đứng nhìn, chưa hề lộ diện.

Trong lúc rảnh rỗi, Trần Bình An lắc lư cành khô trong tay, vừa tiếc đồng tiền kim tinh kia, vừa cảm thấy buồn cười, nhẹ giọng nói:

- Tiền bối quả nhiên đạo pháp thông thiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.