[Dịch] Kiếm Lai

Chương 353 : Năm ngàn giáp sĩ vây núi




Đến cuối cùng chỉ có ba người là Trần Bình An, Bùi Tiền và Diêu Tiên Chi ngắm mặt trời mọc trên đỉnh Chiếu Bình.

Bùi Tiền mở to hai mắt nằm trên lan can, nhìn vầng mặt trời lớn nhảy ra khỏi biển đông, giống như nhìn thấy một miếng bánh vàng lớn, muốn bỏ vào trong túi.

Sau kinh ngạc và cảm khái ngắn ngủi, Diêu Tiên Chi cũng không nhìn nhiều, dù sao đây không phải là lần đầu tiên trải nghiệm. Trăng trên sông lớn và sao rơi đồng ruộng ở biên thùy quê nhà, không thua kém cảnh tượng mặt trời mọc ở đây. Thiếu niên thiên tài chỉ hơi ngạc nhiên vì Bùi Tiền đã nhìn chăm chú vào mặt trời mọc một lúc lâu, không thấy đau mắt à?

Trần Bình An nhẹ nhàng nhảy lên, ngồi trên lan can bên cạnh dốc núi. Diêu Tiên Chi đã sớm muốn làm như vậy, nhưng tối qua đầu tiên là có ông nội và chị gái Cận Chi ở đây, sau đó lại có Trần Bình An mà mình kính phục ngồi bên cạnh bàn đá, cho nên hắn không dám lỗ mãng.

Lúc này có Trần Bình An đi đầu, Diêu Tiên Chi vội vàng làm theo, cùng Trần Bình An nhìn về biển đông xa xôi. Tâm cảnh dường như cũng theo đó trở nên rộng rãi, tràn đầy khao khát và hi vọng đối với cuộc sống sau này ở thành Thận Cảnh.

Lúc xuống núi, vẻ mặt lão tướng quân phiền muộn, oán giận Trần Bình An không phúc hậu. Trước khi mặt trời mọc lại không gọi ông ta dậy, khiến ông ta bỏ lỡ cảnh sắc tráng lệ kia, uổng công đi lên núi xa như vậy. Trần Bình An không để ý tới Diêu Trấn giận dỗi như trẻ con. Diêu Cận Chi nói một câu “ông nội, tối hôm qua đã phá lệ cho ông uống rượu, còn không thỏa mãn à”, lão tướng quân lập tức im lặng.

Dù là Diêu Trấn hay Diêu Tiên Chi, hai ông cháu thân cận với Trần Bình An nhất, đều biết sắp phải nói lời chia tay với hắn. Ly biệt sắp tới, trong lòng lại thấy u sầu.

Có điều một già một trẻ này là quân nhân đã nhìn quen gió cát sa trường, cảm thấy nỗi sầu biệt ly này cứ tạm thời để trong lòng là được. Sau này luôn có cơ hội gặp nhau uống rượu, nếu cứ làm bộ làm tịch như mấy cô vợ nhỏ thì lại buồn cười.

Cuối cùng đã tới bến thuyền Đào Diệp bên ngoài thành Thận Cảnh, Diêu gia dừng xe ngựa.

Trần Bình An đeo hòm sách trúc xanh.

Thiếu nữ Diêu Lĩnh Chi đeo đao, thoải mái tự nhiên, trước tiên ôm quyền cảm tạ Trần Bình An:

- Trần công tử, chúc ngài đi lên phía bắc thuận buồm xuôi gió, càng chúc ngài võ vận cường thịnh.

Trần Bình An mỉm cười gật đầu, nhắc nhở:

- Tu hành võ đạo không được gấp gáp, thiên phú càng tốt thì càng không thể chỉ tập trung vào đột phá cảnh giới. Quyền pháp coi trọng thu phát tự nhiên, phải thân nhẹ quyền ý nặng, củng cố cơ sở thật tốt. Giống như nước chảy đá mòn, đá là đại địch, còn nước chảy là chân ý võ học của cô. Lĩnh Chi cô nương, chỉ cần không nóng vội, cô nhất định sẽ có thành tựu lớn.

Diêu Lĩnh Chi hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lại tươi cười, nói:

- Tuổi tác chỉ lớn hơn ta một chút, lại lên mặt cụ non như vậy.

Thiếu nữ hất đầu bỏ đi.

Diêu Trấn cũng không nhiều lời, chỉ nói hai chữ “bảo trọng”. Ống đựng bút bằng trúc xanh có khắc một bài văn chương thánh hiền, đã được ông lão cất kỹ, quyết tâm phải giữ gìn giống như một món đồ gia truyền.

Hôm qua Diêu Tiên Chi đã mặt dày xin Trần Bình An một tấm thiếp chữ, xem như trân bảo hàng đầu thế gian. Hôm nay thiếu niên cũng không nhiều lời, chỉ nói:

- Hi vọng sau này Trần công tử sẽ đến thành Thận Cảnh.

Diêu Cận Chi đội nón che mặt, lại nói muốn theo Trần Bình An một đoạn tới bến thuyền Đào Diệp.

Diêu Tiên Chi huýt sáo một tiếng, lập tức bị Diêu Lĩnh Chi dùng khuỷu tay thúc vào eo, đau đến mức thiếu niên đổ mồ hôi lạnh.

Diêu Cận Chi tinh mắt, nhìn thấy miếng ngọc bài bên hông Trần Bình An không giống với trước đó, đã lật sang một mặt khác.

Trước khi rời khỏi thành Kỵ Hạc đi tới bến thuyền Đào Diệp, mặt nằm phía ngoài của ngọc bài là “tổ sư đường nối hương hỏa”, lúc này lại là sáu chữ triện cổ “núi Thái Bình tu chân ta”.

Tâm tư Diêu Cận Chi khẽ động, nhìn thật sâu vào người trẻ tuổi từ nước Bắc Tấn đi đến kinh sư Đại Tuyền. Cô khách sáo hỏi han vài câu, nội dung không hề đặc biệt, chỉ khiến người ta cảm thấy tình cảm chân thành, giống như lửa nhỏ nấu chậm, rất động lòng người.

Có điều Trần Bình An dù cảm kích nhưng không tiếp nhận, mùi vị trong đó, đại khái cũng chỉ có hai người trong lòng biết rõ.

Cuối cùng Diêu Cận Chi chuyển sang chuyện nhà, thuận tiện nói với Trần Bình An về nguồn gốc chữ “Chi” trong tên của người họ Diêu thế hệ này. Hóa ra năm xưa có một thầy bói vân du biên cảnh, bất hạnh gặp họa chiến tranh, được ông nội Diêu Trấn cứu, cho nên đã giúp Diêu gia bói một quẻ.

Trong quẻ có nói tổ tiên họ Diêu từng xuất hiện một nhân vật rất lợi hại. “Chi” là chữ bản mệnh của người nọ, hơn nữa trời sinh phù hợp với đời cháu của Diêu Trấn. Chỉ cần mỗi người có một chữ “Chi”, sẽ có thể dính một chút vinh quang của lão tổ tông, giúp chắn gió tụ nước. Không chừng sẽ có một vãn bối dựa vào tổ tiên phù hộ, tiền đồ lớn đến mức không thể tưởng tượng.

Diêu Trấn cũng không nghĩ nhiều, chỉ xem như một hoài niệm tốt đẹp, bèn thêm một chữ “Chi” vào tên những đứa trẻ như Diêu Cận Chi. Ông ta cũng không thiên vị, hai mươi mấy người thế hệ này của họ Diêu đều đặt tên như vậy, dòng bên cũng không ngoại lệ. Trong đó ba người họ Diêu bên cạnh Diêu Trấn là xuất sắc nhất.

Sau khi Trần Bình An nghe xong, như chợt hiểu ra.

Cuối cùng Diêu Cận Chi làm một động tác chúc phúc với Trần Bình An, uyển chuyển duyên dáng.

Trần Bình An ôm quyền đáp lễ, do dự một thoáng, vẫn thành tâm thành ý nói:

- Cận Chi cô nương, ở thành Thận Cảnh ngoại trừ giúp lão tướng quân bày mưu tính kế, đề phòng tiểu nhân, cô cũng phải chú ý an toàn của mình. Nói một câu mạo phạm, sau này lỡ may gặp phải hố sâu mà Diêu cô nương cảm thấy không qua nổi, đừng ngại hỏi lão tướng quân một tiếng, để ông ấy quyết định. Không cần mọi chuyện đều để trong lòng, một mình gánh vác.

Diêu Cận Chi lần đầu tiên lấy nón che mặt xuống, cười duyên dáng, lại không nói lời nào, chỉ nhìn Trần Bình An.

Trần Bình An một lần nữa ôm quyền từ biệt.

Diêu Cận Chi vốn là tiểu thư khuê các, lại học theo người giang hồ ôm quyền thi lễ, đôi mắt long lanh có vẻ khác thường, cao giọng nói:

- Non xanh không đổi, nước biếc còn dài.

Trần Bình An đành phải nói theo:

- Sau này gặp lại.

Diêu Cận Chi không uống rượu ngon, nhưng hai má đã ửng hồng.

Nơi xa, Chu Liễm cười híp mắt nói:

- Mỹ nhân ơn nặng khó tiêu thụ, sóng mắt lưu chuyển biết giữ người.

Tùy Hữu Biên đeo kiếm đứng yên, làm như không thấy.

Trần Bình An trở lại bên này, thấy Bùi Tiền đã đeo cái bọc, cầm gậy leo núi. Đoạn đường tiếp theo đã không có xe để ngồi, nhưng cô bé vẫn nóng lòng xuất phát. Đi đường thì sợ cái gì, nếu không những vết chai ở bàn chân chẳng phải mọc uổng rồi sao?

Trần Bình An vẫy tay từ biệt đội ngũ Diêu gia.

Diêu Tiên Chi cưỡi ngựa nhỏm người dậy, ra sức vẫy tay với Trần Bình An.

Nhóm người Trần Bình An tiếp tục đi lên phía bắc. Hắn nhẹ giọng cảm khái:

- Đáng tiếc không có một trận tuyết lớn rơi xuống, nếu không có thể trèo lên đỉnh Chiếu Bình lần nữa, xem thử thành Thận Cảnh rốt cuộc là tiên cảnh nhân gian thế nào.

Bùi Tiền cười nói:

- Vậy chúng ta chờ đến khi tuyết rơi hãy đi.

Hai ngày nay cô bé suốt ngày lượn lờ bên cạnh Diêu Cận Chi, mở miệng là thần tiên tỷ tỷ, cố gắng nịnh hót người mà cô gọi là “cô ả xinh đẹp không dám gặp người”. Sau đó Diêu Cận Chi quả nhiên tặng cho cô bé một phần lễ vật chia tay, đựng trong một hộp gỗ nhỏ xinh xắn. Trong đó có mấy đồng tiền trấn áp quý hiếm của tiền triều, còn có một miếng linh chi nhỏ bằng gỗ tạo hình cổ xưa, cộng thêm những đồ vật lẻ tẻ khác, tổng cộng đến hơn mười món.

Lúc đầu Bùi Tiền suy nghĩ có thể lừa gạt được mấy lượng bạc là tốt nhất, Trần Bình An sẽ không ngăn cản, cô mang theo cũng không nặng. Kết quả Diêu Cận Chi lại ném cho một vấn đề khó khăn như vậy, Bùi Tiền không dám tự tiện chủ trương. Cuối cùng Diêu Cận Chi phải dắt tay Bùi Tiền, đưa hộp đựng đồ cổ cho Trần Bình An, giải thích bên trong đều là đồ vật tinh xảo nhưng không đắt giá, hi vọng Trần Bình An sẽ không cự tuyệt.

Trần Bình An vốn định khéo léo từ chối, hoặc là chọn một món trong đó là được. Nhưng Diêu Cận Chi vẫn kiên trì, Trần Bình An đành phải nhận giúp Bùi Tiền, đặt trong hòm trúc. Bùi Tiền không hề bất mãn chuyện này, xem đó là chuyện hiển nhiên. Một hộp gỗ nặng như vậy, để trong bọc của mình vác tới đỉnh Thiên Khuyết gì đó, không mệt chết người sao?

Lúc này Bùi Tiền vừa xúi giục Trần Bình An đến thành Thận Cảnh chờ tuyết lớn, vừa vui tươi hớn hở suy nghĩ, nếu lại chia tay thêm lần nữa, không chừng có thể lấy được vàng thật bạc trắng mà cô thèm thuồng nhất.

Trần Bình An cười nói:

- Vậy để ngươi ở lại thành Thận Cảnh nhé?

Bùi Tiền nhấc nhấc cái bọc, nắm chặt gậy leo núi, chính trực kiên trung như cỏ đầu tường, hiên ngang lẫm liệt nói:

- Ta đột nhiên cảm thấy lên đường quan trọng hơn.

Trần Bình An nói với bốn người khác:

- Không xin chiến mã của Diêu gia, chúng ta chỉ có thể đi bộ tới bến thuyền tiên gia ở đỉnh Thiên Khuyết.

Chu Liễm lập tức cười nói:

- Đi đường nhiều một chút, có thể rèn luyện gân cốt.

---------

Trên sông ở bến thuyền Đào Diệp, có một chiếc thuyền nhỏ mui đen cách đội ngũ Diêu gia rất xa. Bên trong thuyền, quán chủ Kim Đỉnh quán Đỗ Hàm Linh chậm rãi thu bàn tay trắng như ngọc, nói với một nữ tu sĩ trẻ tuổi bên cạnh:

- Đi chuyển lời cho thân quốc công, không nên trêu chọc Trần Bình An nữa. Người này là đệ tử chính thống của tổ sư đường núi Thái Bình, giết hắn rồi, đừng nói là vương triều Đại Tuyền gặp tai họa, Kim Đỉnh quán chúng ta cũng có thể bị diệt môn.

Nữ tu sĩ kia đứng dậy lướt đi.

Một nữ tu sĩ khác tiếp tục nấu trà cho tổ sư, dù sao cũng là cô gái tiên gia tu đạo có thành tựu, nước da trắng hơn cả tuyết.

Ánh mắt Đỗ Hàm Linh hờ hững nói:

- Việc sắp thành lại hỏng.

Bởi vì rất hiếm hoi, miếng ngọc bài tổ sư đường núi Thái Bình bên hông Trần Bình An, vốn chỉ lưu truyền giữa các phủ đệ tiên gia khá lớn trên núi. Có điều những địa tiên bình thường, dù là Kim Đan hay Nguyên Anh, phần lớn đều biết được nội tình.

Dù sao năm xưa nữ đạo sĩ Hoàng Đình đã khiến rất nhiều môn phái chịu đau khổ. Chỉ là sáu mươi năm nay lại không có động tĩnh, chẳng biết là đang bế quan đột phá cảnh giới, hay là bị tổ sư gia ràng buộc trên núi Thái Bình.

Nếu lúc này đi trêu chọc núi Thái Bình thì đúng là thần kinh, còn hơn cả ngày thường khiêu khích Đồng Diệp tông và Ngọc Khuê tông.

Đỗ Hàm Linh không dám. Hơn nữa hắn vốn chỉ làm một vụ mua bán nhỏ giống như thêu hoa trên gấm, giao dịch với lão đại sau màn của phủ thân quốc công và Cao Thích Chân. Giết được Trần Bình An là tốt nhất, không giết cũng không sao, sẽ không làm trở ngại mưu đồ đại cục của Kim Đỉnh quán bọn họ. Chỉ là bên phía Cao Thích Chân có thể sẽ giậm chân mắng chửi.

Nhưng đối với Kim Đỉnh quán và Đỗ Hàm Linh hắn, chuyện này có tính cái gì? Chuyện nhỏ nhân gian, đế vương tướng soái, có thể lớn đến đâu.

Vị địa tiên Nguyên Anh này ngẫm nghĩ, thời thế hỗn loạn, một số quân cờ của Kim Đỉnh quán đã bám rễ ở các nơi. Vậy hắn cũng nên thử đi thêm một bước, nếu không cảnh giới hiện giờ vẫn không đủ nhìn.

Còn như Cao Thích Chân có đánh mất lý trí truy sát người trẻ tuổi kia hay không, chẳng liên quan gì đến Kim Đỉnh quán đã sớm rút lui.

- Tổ sư gia, có cần con âm thầm nhắc nhở Trần Bình An một tiếng không?

Nữ tu sĩ trẻ tuổi nhẹ giọng hỏi, nhưng rất nhanh lại tự mình phủ định:

- Vẽ rắn thêm chân, tốt quá hóa dở.

Đỗ Hàm Linh cười lắc đầu, nói:

- Không phải là không thể, nhưng còn chưa đến lúc. Hơn nữa cho dù muốn làm người tốt, cũng phải là Thiệu Uyên Nhiên chứ không phải con.

Nữ tu sĩ tươi cười nói:

- Tổ sư gia anh minh.

Đỗ Hàm Linh cười trừ.

---------

Không cần Trần Bình An lên tiếng, Diêu Trấn đã đưa cho hắn một tấm bản đồ phong thủy biên cảnh phía bắc Đại Tuyền, cùng với hai tấm bản đồ địa thế châu quận tỉ mỉ hơn, giúp Trần Bình An có tính toán trước về tuyến đường đại khái tới đỉnh Thiên Khuyết.

Nhóm người rời khỏi đường lớn, đi trên một con đường đất vàng.

Trên trán Bùi Tiền dán một lá bùa giấy vàng, cầm gậy leo núi, đi đường như gió. Trong lúc rãnh rỗi cô bé lại trêu chọc Ngụy Tiện:

- Lão Ngụy, sau khi ngươi ăn no rồi, có đánh rắm hay không?

Ngụy Tiện không để ý.

Bùi Tiền lại đi làm phiền Lư Bạch Tượng:

- Tiểu Bạch, sao chưa từng thấy ngươi đi nhà xí? Nén ở trong bụng như vậy không tốt đâu.

Lư Bạch Tượng im lặng.

Bùi Tiền lại chạy đến bên cạnh Tùy Hữu Biên đi sau cùng, ngẩng đầu lên, vẻ mặt nịnh nọt nói:

- Tùy tỷ tỷ, tỷ có biết bay không? Ta thường nghe tiên sinh kể chuyện dưới cầu nói, đám thần tiên chẳng những biết vượt nóc băng tường, còn biết cưỡi mây đạp gió, rải đậu thành binh. Lão già kia chỉ muốn lừa rượu uống, ta không tin lão, nhưng ta tin Tùy tỷ tỷ. Ta cũng từng nhìn thấy có người đạp kiếm bay đi. Tùy tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, nhất định cũng biết chứ? Sau khi ta lớn lên, nếu có thể xinh đẹp bằng một nửa Tùy tỷ tỷ, sẽ vui đến chết rồi.

Đối với con nhóc nịnh nọt này, Tùy Hữu Biên chỉ cười một tiếng.

Cuối cùng Bùi Tiền trở lại bên cạnh Trần Bình An, cảm khái nói:

- Trước kia ở quê hương, ta luôn cảm thấy nếu ăn đất có thể no, còn không chết người, chính là chuyện hạnh phúc nhất trên đời.

Trần Bình An nói:

- Ta đọc được trong sách, tại phía bắc Đồng Diệp châu này có một ngọn núi, đất sét trắng ở đó có thể dùng làm cơm ăn.

Bùi Tiền kinh ngạc:

- Đất đai thật sự có thể làm cơm ăn? Vậy chúng ta có nên đi hốt một sọt không?

Trần Bình An lắc đầu nói:

- Không thuận đường.

Trong đầu Bùi Tiền luôn có những ý nghĩ kỳ lạ. Chẳng như cô nghiêm túc hỏi Trần Bình An, có cảm thấy mỗi căn nhà, mỗi thân cây đều giống như một người không? Lý do của cô là cửa sổ giống như mắt của ngôi nhà, cửa lớn là miệng nhà, còn lá cây là quần áo của đại thụ.

Trần Bình An hỏi ngược lại, vậy tại sao mùa đông rất lạnh, cây cối lại không mặc quần áo, còn mùa hè nóng bức lại mặc nhiều như thế?

Phải ha, Bùi Tiền gãi gãi đầu, cảm thấy Trần Bình An đọc sách nhiều, quả nhiên có đạo lý hơn một chút.

Trên đoạn đường này, ngoại trừ Bùi Tiền thỉnh thoảng tán gẫu, Trần Bình An và bốn người khác gần như không hề giao tiếp.

Nói ra cũng khó tưởng tượng, năm người đi bộ trước mắt này, lại là năm vị “đệ nhất thiên hạ” trong lịch sử đất lành Ngẫu Hoa.

Lúc Trần Bình An đi đường, vẫn luôn nghiền ngẫm khẩu quyết luyện hóa trên thẻ ngọc.

Hôm nay đi trên đường đá xanh giữa rừng núi, Chu Liễm nhẹ giọng hỏi thăm:

- Thiếu gia, làm thế nào đây?

Bước chân của ba người Lư Bạch Tượng vẫn như thường, nhưng đều đồng thời phát giác sự khác thường.

Trần Bình An nói:

- Không vội.

Lần này đi lên phía bắc, nhóm người Trần Bình An cố gắng vòng qua một phần địa bàn của biên quân Đại Tuyền, đi đường núi nhiều là để tránh tai mắt người khác, phòng ngừa có người bám theo.

Nhưng hôm nay bọn họ phát hiện, cuối cùng đã có người lộ ra sơ hở. Có điều người này đến từ thế lực phương nào, là vô tình gặp gỡ ở biên cảnh, kiêng dè năm người, cho nên muốn tới đây kiểm tra, hay là đã sớm có dự tính, muốn nhằm vào Trần Bình An, tạm thời cũng không biết được.

Hoàng hôn hôm nay, mưa nhỏ rả rích, đường núi khó đi. Tại núi non hoang vu ít dấu chân người, bọn họ đi qua một ngôi miếu đổ nát đã bỏ hoang nhiều năm. Bùi Tiền vui vẻ thoải mái, cuối cùng đã có một nơi che gió che mưa để nghỉ chân. Giày và ống quần của cô đã dính đầy bùn đất, mỗi lần nhấc chân đều giống như nặng đến mấy cân. Cho dù có chiếc ô giấy dầu kia, gió mưa vẫn tạt vào người, khiến tóc của cô dính lên trán, vô cùng khó chịu.

Trần Bình An bảo Bùi Tiền dừng lại, lấy ra một lá bùa dương khí khêu đèn, kẹp giữa ngón tay, đi vào ngôi miếu đổ nát trống không. Khi thấy bùa chú không cháy, hắn mới bảo Bùi Tiền đi vào trong miếu.

Châm ngôn dân gian có nói, có thể ngủ ở nghĩa địa, nhưng đừng vào miếu đổ nát, chuyện này vốn có đạo lý. Miếu thờ đạo quán đổ nát hoang phế, sau khi thần linh tan biến, ngoại trừ dễ có giặc cướp mưu tiền hại mạng đồn trú, còn dễ thu hút ma quỷ âm vật trôi giạt xung quanh tới đây chiếm cứ. Khi ấy nó sẽ biến thành nơi âm tà chứa những thứ dơ bẩn, mê hoặc gây họa cho người qua đường tá túc.

Lúc ở Bảo Bình châu, Trần Bình An đồng hành với Trương Sơn Phong và Từ Viễn Hà, đã từng gặp phải một con hồ ly tinh nhỏ. Có điều yêu ma sông núi lương thiện như con hồ ly kia, dù sao cũng là số ít, phần nhiều vẫn là ác quỷ dòm ngó thân thể người sống, căm thù dương khí của người đi đường.

Thần đài trong miếu đã sụp đổ, tượng thần bằng đất cũng không biết kết cục, trên xà nhà trải đầy mạng nhện lớn lớn nhỏ nhỏ.

Chu Liễm nhặt một ít cành khô rải rác, vẫn không đủ đốt một đống lửa, đành phải đi ra bên ngoài nhặt và chặt một ít cây cối ẩm ướt, tốn không ít thời gian mới đốt lửa được.

Sau khi đi vào ngôi miếu đổ nát, Bùi Tiền lập tức kiếm cớ, xin Trần Bình An một lá bùa dán lên trán. Cô nói là mình nhát gan, phải dựa vào bùa chú để trừ tà.

Hôm nay chỉ khi cô chép xong năm trăm chữ văn chương thánh hiền, mới có thể mượn một lá bùa dán lên trán để khoe khoang.

Trần Bình An bảo cô bé dùng một nhánh cây nhỏ viết năm trăm chữ dưới đất. Vẻ mặt Bùi Tiền đau khổ, nói rằng mình không dán bùa nữa, hôm nay quá mệt rồi, có thể để lần sau chép hay không.

Nhìn tiểu nha đầu đen nhẻm cả người đầy bùn đất, Trần Bình An gật đầu một cái. Bùi Tiền giống như được đại xá, đi tới bên cạnh Trần Bình An, hỏi thăm có thể xem hộp gỗ nhỏ đựng đồ cổ mà Diêu Cận Chi tặng cho cô hay không.

Vốn là đồ của cô, chỉ là vẫn luôn để trong hòm trúc cùa Trần Bình An. Trần Bình An bảo cô tự đi lấy. Bùi Tiền cẩn thận lấy ra hộp gỗ nhỏ chế tác tinh xảo, ngồi bên cạnh Trần Bình An, lại quay lưng về phía bốn người Ngụy Tiện, cũng không cho bọn họ nhìn đống bảo bối trong hộp.

Sự keo kiệt hẹp hòi này có lẽ rất khó thay đổi, hơn nữa Trần Bình An dường như cũng không muốn làm khó Bùi Tiền trong chuyện này.

Lúc trước Chu Liễm cố ý trêu chọc Bùi Tiền, giấu cây gậy leo núi không ai được đụng vào kia, Bùi Tiền thiếu chút nữa đã liều mạng với lão.

Hộp gỗ nhỏ đựng đồ cổ chia làm chín ô vuông, lớn nhỏ khác nhau.

Ngoại trừ linh chi bằng gỗ xinh xắn lung linh, hoa văn tinh tế, cùng với mấy đồng tiền trấn áp quý hiếm của tiền triều, còn có một miếng lệnh bài Đạo gia được gói kỹ. Trên đó điêu khắc tượng thần linh quan của Đạo giáo, mặt đỏ râu dài, giáp vàng bào đỏ, ấn đường có thiên nhãn, hình tượng uy vũ sống động.

Miếng lệnh bài đỏ thẫm này rất nhỏ, chắc là đồ vật mà gia đình giàu có xin của đạo quán, để con cháu trong nhà đeo lên người, hi vọng có thể trừ tà hộ thân cho đứa trẻ. Còn lại phần lớn là đồ trang sức xinh xắn tinh xảo của nữ nhân.

Bùi Tiền ngẩng đầu, lặng lẽ hỏi thăm Trần Bình An:

- Trong đống này, món nào đáng giá nhất?

Trần Bình An hơi ngửa người về phía sau, liếc nhìn đồ vật rực rỡ muôn màu trong hộp gỗ nhỏ, nói:

- Linh chi gỗ và lệnh bài linh quan là linh khí cấp bậc không tệ. Luyện khí sĩ năm cảnh giới thấp, có thể sở hữu một món trong đó đã rất may mắn rồi.

Ánh mắt Bùi Tiền tỏa sáng, lại hỏi:

- Vậy rốt cuộc trị giá mấy lượng bạc?

Trần Bình An gõ đầu cô bé một cái, trách mắng:

- Người khác có lòng tốt tặng đồ cho ngươi, ngươi chỉ quan tâm giá bao nhiêu tiền thôi sao.

Bùi Tiền rụt cổ một cái, cẩn thận nói:

- Nếu như chỉ có ta, Cận Chi tỷ tỷ sẽ không tặng nhiều đồ như vậy.

Trần Bình An cười hỏi:

- Chuyện này ngươi cũng biết? Làm sao thấy được?

Bùi Tiền đưa tay chỉ vào mắt mình, cười híp mắt nói:

- Dùng mắt nhìn ra thôi.

Trần Bình An lại giơ tay lên, khiến cho Bùi Tiền sợ hãi vội vàng che đầu, hộp gỗ nhỏ trên chân thiếu chút nữa rớt xuống đất.

Trần Bình An giúp cô đỡ chiếc hộp, cũng không gõ đầu.

Bùi Tiền lại cất hộp gỗ nhỏ, sau đó xoay người đưa cho Trần Bình An, thấp giọng nói:

- Cận Chi tỷ tỷ thật sự rất xinh đẹp, ta cảm thấy còn có mùi vị nữ nhân hơn... người nào đó.

Trần Bình An không bày tỏ ý kiến, liếc nhìn ngoài miếu, mưa càng lớn hơn.

Chu Liễm đang bận nấu cơm.

Trần Bình An đứng lên, cầm một nhánh cây còn lại sau khi nhóm lửa, dài ngang với kiếm, đi tới cửa miếu, sau đó đứng yên ngẩng đầu nhìn màn mưa.

Gần như đồng thời, bốn người Chu Liễm đều quay đầu nhìn Trần Bình An. Ngay cả Tùy Hữu Biên khoanh chân ngồi ở nơi xa nhất cũng không ngoại lệ, cô mở mắt ra, hai tay phân biệt đặt lên đầu và đuôi của trường kiếm Si Tâm.

Trần Bình An chỉ cầm nhánh cây giống như cầm kiếm, không hề nhúc nhích.

Dần dà bốn người lại khôi phục trạng thái bình thường. Tùy Hữu Biên nhắm mắt lại. Chu Liễm tiếp tục nổi lửa nấu cơm. Ngụy Tiện dạo chơi xung quanh ngôi miếu đổ nát, ngồi ở chân tường, cầm một hòn đá có sơn màu, chắc là những gì còn sót lại sau khi tượng thần trong miếu vỡ tan.

Lư Bạch Tượng đang lật xem một quyển sách dạy đánh cờ được Diêu Cận Chi tặng cho. Nghe nói có ghi chép “mười ván cờ trong ráng màu” giữa thành chủ thành Bạch Đế và quốc sư Đại Ly Thôi Sàm. Hắn rất yêu thích quyển sách này, lúc rảnh rỗi lại lấy ra xem, đọc sách luôn có ích.

Trong khi chờ gạo nấu thành cơm, Chu Liễm lấy ra một quyển tiểu thuyết tình cảm dân gian in ấn sơ sài. Bùi Tiền lấy can đảm ghé qua nhìn lén, lại bị Chu Liễm đẩy chiếc đầu nhỏ ra.

Bùi Tiền nhìn sách dạy đánh cờ trong tay Lư Bạch Tượng, xem không hiểu, cũng không cảm thấy hứng thú. Cô chán ghét chuyện đánh cờ nhất, ngươi một nước rồi ta một nước, còn phải suy nghĩ hồi lâu, quá nhàm chán. Nếu là người khác hạ một quân cờ, cô có thể liên tục hạ ba bốn quân, như vậy mới thú vị một chút.

Khi đã ngửi được mùi cơm, Trần Bình An nhẹ giọng nói:

- Có một nhóm người đang đi về hướng miếu nhỏ này. Các ngươi trước tiên cứ làm chuyện của mình, không cần để ý. Nếu đói thì ăn cơm trước.

Mưa như trút nước, có một nhóm người đội mưa đi về phía ngôi miếu đổ nát.

Mười mấy người đội nón rộng vành, khoác áo tơi, thân hình cường tráng. Mỗi người bên hông đều đeo đao, khí tức trầm ổn lâu dài.

Trần Bình An ở chung với đội ngũ Diêu gia lâu như vậy, vừa nhìn đã nhận ra những người này là binh sĩ tinh nhuệ trong quân.

Cầm đầu là một gã đàn ông khoảng ba mươi tuổi, vóc người khỏe mạnh, lúc đi hiên ngang hùng dũng, nổi bật hơn những người phía sau, giống như hạc đứng giữa bầy gà.

Người nọ dừng lại cách ngôi miếu đổ nát mười bước, cười hỏi Trần Bình An đang cầm một nhánh cây:

- Có phải là Trần công tử đã cứu Diêu lão tướng quân dưới tay kiếm tu, đánh chết tiểu quốc công Cao Thụ Nghị?

Thấy Trần Bình An không trả lời, người này cười nói:

- Ta tên Lưu Tông, là con cháu họ Lưu Đại Tuyền, những năm qua đều ở biên cảnh phía bắc ăn gió ăn cát. Sau khi nhận được hai tin tức này, liền nghĩ nhất định phải đến tiếp kiến Trần công tử. Trước đó lính trinh sát trong quân ta lén lút đi theo các ngươi, đã mạo phạm rồi, ta ở đây xin lỗi Trần công tử một tiếng.

Lưu Tông, đại hoàng tử điện hạ của vương triều Đại Tuyền, tay nắm quyền hành của biên quân phía bắc. Danh vọng của hắn trong quân đội Đại Tuyền rất cao, ngoại trừ nhờ vào cái họ đã có từ trong bụng mẹ, còn dựa vào những chiến công thật sự ở biên quan.

Trần Bình An hỏi:

- Chỉ vì những chuyện này?

Lưu Tông cười ha hả nói:

- Đương nhiên không phải. Có lẽ Trần công tử không hiểu rõ về thành Thận Cảnh lắm. Cao Thụ Nghị kia lúc còn nhỏ, mỗi ngày đều theo sau mông ta, nhiều năm như vậy, quan hệ cũng không tệ. Trần công tử giết hắn rồi, ta thương tâm thế nào không đáng nói. Dù sao sau khi ta rời khỏi kinh sư, hắn càng nghiêng về phía lão tam một chút. Có điều ta rất tò mò, tu vi võ đạo rốt cuộc phải cao đến đâu, mới có thể đánh ngang tài ngang sức với quan giữ ấn Lý Lễ của Ngự Mã giám.

Trần Bình An nhìn quanh.

Lưu Tông giơ một bàn tay ra, nói:

- Người mà ta mang đến không nhiều, chỉ năm ngàn binh mã. Trên núi có hai ngàn bộ binh tinh nhuệ của biên quân, chân núi còn có ba ngàn. Không biết Trần công tử cảm thấy quà gặp mặt này có đủ không?

Trần Bình An cảm thấy khó hiểu, hỏi:

- Đã có nhiều binh mã bao vây như vậy, ngươi là một hoàng tử điện hạ, còn lấy thân mạo hiểm làm gì? Giữa ngươi và ta chỉ có mười bước, cho dù ngươi là một võ phu thuần túy thân thủ không tầm thường, cũng không đến mức sơ ý như vậy chứ?

Lưu Tông cười lớn hỏi:

- Trần Bình An, năm nay ngươi mấy tuổi? Vẫn chưa tới hai mươi đúng không. Có biết ta bao nhiêu tuổi rồi không? Tròn ba mươi rồi. Không nói tới trước kia rèn luyện thân thể ở thành Thận Cảnh, những năm qua ta chém giết vô số ở biên quan, hôm nay cũng chỉ vừa mới trở thành võ phu cảnh giới thứ sáu. Nếu bắt ta đánh với quan giữ cung của vương triều Đại Tuyền, đừng nói là phân sống chết, e rằng ta còn không dám xuất quyền rút đao với lão hoạn quan kia. Ngươi nói xem, có phải người so với nhau tức chết hay không?

Trần Bình An hỏi:

- Vậy ngươi tới đây là để... tìm chết?

Một tay Lưu Tông cầm chuôi đao, tay kia dùng ngón cái chỉ ra sau người, nhếch miệng cười nói:

- Những người này đều là tu sĩ trong quân xuất chúng nhất ở phía bắc Đại Tuyền, ngươi hoàn toàn không không để vào mắt sao?

Thấy người trẻ tuổi cầm nhánh cây kia không muốn trả lời, ánh mắt Lưu Tông nghiền ngẫm:

- Có người muốn cái đầu trên vai ngươi, có người muốn ngươi giao ra đồ vật của cung Bích Du, cũng có người muốn bầu rượu bên hông ngươi. Trần Bình An, ngươi thật cho rằng một quân tử thư viện đã chết, cùng với một miếng ngọc bài tổ sư đường núi Thái Bình không biết thật giả, có thể giúp ngươi bình yên vô sự tới đỉnh Thiên Khuyết, nghênh ngang ngồi thuyền tiên gia rời khỏi Đồng Diệp châu sao?

Trong ngôi miếu đổ nát, Chu Liễm bưng một chén cơm, ngồi bên cạnh đống lửa, và hai ba miếng ăn sạch sẽ, sau đó đứng lên.

Ngụy Tiện nhai kỹ nuốt chậm, thốt ra một câu:

- Tên này nói nhiều như vậy, sống không lâu đâu.

Lư Bạch Tượng ấn tay lên chuôi đao, đi về hướng cửa miếu. Tùy Hữu Biên đeo trường kiếm, theo sát phía sau.

Ngụy Tiện đưa nửa chén cơm còn lại cho Bùi Tiền đang ngồi bên cạnh, nói:

- Thưởng cho ngươi.

Bùi Tiền cầm lấy chén cơm, đổ vào trong chén của mình, sau đó chồng chén lên nhau, ngẩng đầu nghiêm túc nói:

- Lão Ngụy, nếu ngươi chết rồi, ta nhất định sẽ giúp ngươi tìm một chỗ chôn... Đến lúc đó bạc trên người ngươi, ta có thể xem như thù lao lấy đi không?

Ngụy Tiện cầm bộ giáp viên kia, nghiêm túc bỏ lại một câu:

- Bốn người chúng ta, muốn chết cũng khó.

Hắn đi thẳng tới bên cạnh Trần Bình An, tụ âm thành sợi, tiết lộ một chuyện vốn không muốn nói ra.

Trần Bình An nghe được rõ ràng. Chu Liễm dùng tay không, Lư Bạch Tượng cầm đao hẹp và Tùy Hữu Biên đeo kiếm, cũng loáng thoáng nghe được nội dung, vẻ mặt khác nhau.

Mưa to xối xả, nhóm người bên ngoài lại không nghe rõ.

Chu Liễm nở một nụ cười nham hiểm, hỏi:

- Thiếu gia, sau trận chiến này, có thể thưởng cho ta một món đồ tốt hay không? Hôm nay trong bốn người, cũng chỉ còn lão nô là không có đồ vật mang theo bên cạnh.

Trần Bình An dứt khoát nói:

- Tạm thời không có đồ gì đưa cho ngươi.

Chu Liễm hơi tiếc nuối, quay đầu nhìn đám khách không mời kia, tấm tắc nói:

- Thiếu gia, vậy lát nữa lão nô ra tay giết người, sẽ không giống như đêm ở nhà trọ, còn phải tính toán xem quyền pháp có đẹp mắt hay không.

Vẻ mặt Tùy Hữu Biên lạnh lùng, đứng ngoài cùng bên phải, hỏi:

- Công tử, phá giáp một ngàn, Si Tâm kiếm có thể thuộc về ta hay không?

Lư Bạch Tượng đứng ngoài cùng bên trái, mỉm cười nói:

- Chủ công, nếu ta phá giáp một ngàn, Đình Tuyết cho ta mượn mười năm là được rồi.

Ngụy Tiện là người cuối cùng nói:

- Binh sĩ mặc giáp giết đến chán rồi, luyện khí sĩ đều thuộc về ta.

Trần Bình An cười nói:

- Vậy ta làm gì?

Bùi Tiền ngồi trong ngôi miếu đổ nát há miệng và cơm, nói hàm hồ không rõ:

- Cha, người ăn cơm với con.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.