[Dịch] Kiếm Lai

Chương 328 : Người trong tranh




Cuối cùng đã rời khỏi đất lành Ngẫu Hoa sâu không thấy đáy. Sau khi lão đạo nhân rời đi, chuyện thứ nhất mà Trần Bình An làm là đi hỏi thăm niên đại hiện giờ của nước Bắc Tấn. Hắn thật sự sợ cái gọi là “trong núi sáu mươi năm, trên đời đã ngàn năm” được viết trong sách. Lỡ may bị lão đạo nhân lừa gạt mười năm hay mấy chục năm, lại không còn Trường Khí kiếm, có lẽ muốn báo thù cũng không tìm được người.

May mà sau khi hỏi thăm thương nhân trên đường lớn Bắc Tấn, Trần Bình An thở phào một hơi. Chỉ từ Quang Hy năm thứ sáu biến thành Quang Hy năm thứ bảy mà thôi. Lúc này Đồng Diệp châu cũng là mùa thu, thời gian tương đương với đất lành Ngẫu Hoa, không khí đã gần đến trung thu rồi.

Trần Bình An đã có ám ảnh tâm lý với Bắc Tấn, không dám ở lại lâu, lập tức đi về phía bắc. Lúc trước nghe đại danh của núi Thái Bình đã lâu, còn muốn đứng từ xa nhìn một cái, hiện giờ đã không còn ý niệm này. Cộng thêm quan hệ với đám trích tiên nhân như Chu Phì, Lục Phảng và Phùng Thanh Bạch không xem là tốt, Trần Bình An chỉ muốn tìm một bến thuyền tiên gia đi thẳng tới Đông Bảo Bình Châu.

Tuy nói lúc đầu rời khỏi quê hương, lão Dương đã nhắc nhở trong vòng năm năm không nên trở về, nhưng không trở về quê nhà thì vẫn còn rất nhiều nơi để đi. Chẳng hạn như thành Lão Long chỗ Phạm Nhị, nước Thanh Loan mà Trương Sơn Phong và Từ Viễn Hà du lịch, nước Sơ Thủy của Tống Vũ Thiêu, hồ Thư Giản của Cố Xán, thư viện Đại Tùy mà bọn Lý Bảo Bình đi học. Tóm lại là Đồng Diệp châu không thích hợp ở lâu.

Trần Bình An cất chiếc ô giấy dầu tiện tay mang ra từ đất lành, hai người đi bên cạnh đường lớn. Bùi Tiền vẫn luôn tò mò nhìn quanh:

- Đây là nơi nào? Không phải nước Nam Uyển đúng không?

Lúc trước Trần Bình An hỏi thăm người khác, cô nghe không hiểu câu nào.

Trần Bình An gật đầu. Có thêm một đứa con ghẻ như vậy, cũng là nguyên nhân khiến hắn muốn rời khỏi Đồng Diệp châu ngay lập tức. Dẫn theo cô bé không giống như lúc trước kết bạn du lịch với Lục Đài, một khi gặp phải tu sĩ sông núi cướp bóc sẽ rất phiền phức. Có điều vừa nghĩ tới Lục Đài, trong lòng Trần Bình An lại càng u ám, bởi vì gã đàn ông bán mứt quả kia.

Luyện khí sĩ trên núi, nhất là sau khi bước vào địa tiên, thường có thể làm thần tiên quan sát núi sông. Mặc dù không thể biết hết mọi chuyện, tồn tại mọi nơi như lão đạo nhân ở đất lành Ngẫu Hoa, nhưng cũng không phải là chuyện khiến người ta cảm thấy dễ dàng.

Về môn thần thông tiên thuật này, tương lai trở về quê nhà, nhất định phải cẩn thận hỏi thăm ông lão họ Thôi hoặc Ngụy Bách, xem thử có đường lối nghiên cứu hay cấm kỵ ràng buộc nào không.

Bùi Tiền tiếp tục hỏi:

- Là quê nhà ngươi? Nơi thần tiên ở sao?

Trần Bình An bật cười, lắc đầu:

- Không phải quê nhà ta, cũng không phải tiên cảnh gì.

Bùi Tiền thấy hắn không muốn nhiều lời, cũng không truy xét ngọn nguồn nữa, giơ hai tay lên dụi mắt.

Trần Bình An hỏi:

- Sao thế?

Bùi Tiền ngẩng đầu lên, cười rạng rỡ:

- Luôn cảm thấy là lạ, nhưng không nhớ nổi gì nữa. Vừa rồi còn ở trong nhà Tào Tình Lãng quét sân, vù một cái đã chạy tới đây.

Trần Bình An liếc nhìn cô bé một cái. Cô lập tức đổi giọng:

- Là quét sân xong rồi, đang ngồi trên ghế đẩu cắn hạt dưa.

Hai người đi ra hơn hai mươi dặm. Bùi Tiền đã mệt đến thở dốc như trâu, nhăn mặt khổ sở, nói bàn chân đã sưng phồng rồi.

Trần Bình An thuê một chiếc xe ngựa bên cạnh trạm dịch, thương lượng giá cả, hẹn trước sẽ dừng ngựa ở quận thành biên cảnh Bắc Tấn, khoảng hai ngày lộ trình.

Bắc Tấn ở Đồng Diệp châu rất khác với Bắc Tấn ở đất lành Ngẫu Hoa, đã lâu không có chiến sự. Bất kể là quản lý đường lớn hay giấy thông hành đều rất lỏng lẻo, chỉ cần trong túi có bạc, cho dù không phải quan viên cũng có thể ngủ lại dịch quán (nhà khách trong trạm dịch).

Bùi Tiền lần đầu ngồi xe ngựa, cảm giác rất mới mẻ. Ngồi trong toa xe lắc lư vô cùng thoải mái, thỉnh thoảng lại vén rèm xe nhìn phong cảnh bên ngoài. Sau khi vào thu, cách đường lớn không xa thường có thể nhìn thấy từng mảng rừng quả hồng vàng rực, khiến cho cô chảy nước miếng. Chỉ muốn bảo Trần Bình An yêu cầu người đánh xe kia dừng ngựa, để cô đi trộm tám cân mười cân về đây.

Thừa dịp cô bé nhìn ra ngoài, Trần Bình An lấy bốn bức tranh cuộn kia ra, phát hiện trục cuốn đều không giống nhau. Một bức là gỗ tử đàn phòng ngừa sâu bọ, một bức bằng bạch ngọc, còn có hai bức chất liệu không rõ. Bốn người trong tranh sống động như thật.

Hoàng đế khai quốc Ngụy Tiện của nước Nam Uyển. ngồi với tư thế bình thường của một hoàng đế, mặc long bào màu vàng. Nhưng vóc người không tính là cường tráng, ngược lại hơi gầy gò, cộng thêm long bào rộng rãi nên có phần không hợp.

Tùy Hữu Biên phi thăng thất bại là tư thế đeo kiếm, khí chất hiên ngang, người trong tranh giống như đối diện với người xem tranh.

Thủ lĩnh Ma giáo Lư Bạch Tượng mặc giáp trụ đỏ tươi, hai tay chống đao trước người, còn giống một vị quân chủ nhân gian hơn cả Ngụy Tiện.

Võ nhân điên Chu Liễm chết dưới tay Đinh Anh, thân hình lom khom, hai tay đặt sau người, híp mắt lại giống như một ông lão ở dân gian quê mùa.

Bốn bức tranh cuộn này chỉ ăn tiền cốc vũ? Vấn đề là muốn một người nào đó trong tranh đi ra, phải ăn mất bao nhiêu tiền? Thêm nữa cái gọi là trung thành còn phải chờ xem xét. Lui một vạn bước mà nói, Trần Bình An là một võ phu thuần túy, ngay cả pháp bào Kim Lễ, Si Tâm và Đình Tuyết đều bị hắn xem là vật ngoài thân.

May mà lần này ở đất lành Ngẫu Hoa được lão đạo nhân dẫn đi du lịch thiên hạ, Trần Bình An đã hiểu rõ về nhân tình thế sự hơn. Vô hình trung cũng bắt đầu dùng một loại ánh mắt khác, nhìn “đại thế thiên hạ” của Đông Bảo Bình Châu, cùng với hoàn cảnh vị trí của động tiên Ly Châu ở lãnh thổ Đại Ly.

Đối với chuyện “vật ngoài thân”, suy nghĩ của Trần Bình An đã không còn cực đoan như trước. Nếu không dựa theo tính tình trước kia, bốn bức tranh này có thể sẽ bị hắn rao bán với giá cao.

Bùi Tiền rướn cổ nhìn bức tranh của Tùy Hữu Biên, nhẹ giọng nói:

- Vị tỷ tỷ này thật xinh đẹp.

Trần Bình An không để ý, nhẹ nhàng cất bốn bức tranh cuộn, cũng không cất vào vật một tấc ngay trước mặt Bùi Tiền, mà tạm thời đặt ở bên chân. Trong lòng hắn cảm khái, bốn vị tổ tông này quá khó nuôi rồi. Nào có tốt như Mùng Một và Mười Lăm, nương tựa lẫn nhau lâu như vậy, nhiều lần kề vai chiến đấu, đừng nói là tiền cốc vũ, còn không tốn một đồng tiền hoa tuyết nào. Có hồ lô nuôi kiếm, muốn rèn kiếm hay nuôi kiếm đều không cần tốn tâm tư.

Thực ra Trần Bình An sở hữu một khối trảm long đài, là đá mài tốt nhất để nuôi dưỡng phi kiếm trên thế gian. Chỉ là hắn không muốn khối trảm long đài có khắc “Hồn Nhiên” và “Ninh Diêu” bị mòn đi. May mà Mùng Một và Mười Lăm cũng chưa từng tranh cãi với hắn về chuyện này.

Có điều cũng không thể bạc đãi bọn chúng được. Trần Bình An dự định sau này trở về quận Long Tuyền, sẽ tranh thủ hỏi mua một khối trảm long đài nho nhỏ của thánh nhân Nguyễn Cung. Khoản chi tiêu này hắn sẽ không tiết kiệm, cho dù đến lúc ấy có thể không phải sử dụng tiền cốc vũ, mà là tiền đồng kim tinh.

Trần Bình An nhìn Bùi Tiền. Bùi Tiền cũng nhìn hắn, ưu sầu lo lắng, chỉ sợ hắn đạp mình xuống xe ngựa. Lạ nước lạ cái, cô còn không bị người ta khi dễ chết hay sao?

Ở kinh thành nước Nam Uyển, dù sao cô cũng quen cửa quen đường. Đồ của gia đình nào có thể trộm, đồ của đứa trẻ nhà nào có thể cướp, ai không thể đụng chạm, ai cần phải nịnh hót, trong lòng cô đều có tính toán. Còn đến bên này rồi, sắp sửa vào mùa đông, một trận tuyết lớn ào ào đổ xuống, cô không chết đói thì cũng sẽ chết cóng. Cô đã chính mắt nhìn thấy rất nhiều già trẻ ăn xin không thể chịu nổi trời tuyết lớn, dáng vẻ bọn họ chết cóng rất xấu xí.

Bùi Tiền biết Trần Bình An không thích mình, lại biết hắn rất thích Tào Tình Lãng. Cô cũng không cần hắn thích mình, chỉ cần hắn lo ăn lo uống là được, tốt nhất là có thể đưa cho mình một đống bạc. Còn như có thích hay không thì đáng giá mấy đồng tiền?

Người đánh xe là một ông lão quen thuộc đường xá. Ban đêm Trần Bình An và Bùi Tiền ở trong một dịch quán, còn lão đánh xe thì ngủ trong toa xe một đêm. Trần Bình An thuê hai gian phòng hạng thấp, Bùi Tiền ở phòng kế bên. Trần Bình An còn mua một ít thức ăn ở dịch quán, đựng trong một cái bọc đeo lên người. Hắn lại bỏ vào một ít sách bình thường, nếu không đi ra bên ngoài mà hai tay trống trơn thì quá nổi bật.

Hắn cho Bùi Tiền một phần thức ăn, sau đó đi về phòng mình, lấy đao kiếm xuống, thắp ngọn đèn dầu trên bàn. Sau đó hắn lấy dao khắc và một thẻ trúc nhỏ xanh biếc ra, bắt đầu dùng chữ rất nhỏ ghi lại những kiến thức trong chuyến đi tới đất lành Ngẫu Hoa lần này.

Tiếng gõ cửa vang lên, Trần Bình An đi tới mở cửa. Bùi Tiền đứng ở ngoài cửa, rụt rè nói:

- Tối đen, hơi sợ.

Trần Bình An cảm thấy hơi buồn cười, nghĩ thầm ngươi là một kẻ gan lớn dám leo lên lưng sư tử trước cửa nhà giàu để ngủ, ở trong phòng thì lại sợ? Có điều hắn vẫn bảo cô bé vào phòng. Cô bé liền lanh lợi đóng cửa lại.

Trần Bình An ra hiệu cho cô bé ngồi đối diện bàn, chậm rãi nói:

- Nơi này gọi là Đồng Diệp châu, là một địa phương rất lớn. Chúng ta phải đi Đông Bảo Bình Châu, quê nhà ta ở phía bắc Đông Bảo Bình Châu. Từ ngày mai trở đi, ngươi bắt đầu học ngôn ngữ thông dụng của Đông Bảo Bình Châu và tiếng phổ thông Đại Ly quê nhà ta.

Bùi Tiền tươi cười rạng rỡ, ra sức gật đầu:

- Được rồi!

Không phải cô muốn học ngôn ngữ thông dụng hay tiếng phổ thông vô tích sự gì đó, mà là hàm ý của người trước mắt này, rõ ràng là muốn dẫn cô đến quê nhà hắn. Đây chẳng phải là nói, trên đường đi mình có thể ăn uống miễn phí, không lo cơm áo?

Nhưng lời nói kế tiếp của Trần Bình An lại như nước lạnh giội lên đầu, khiến sắc mặt cô lúc sáng lúc tối, đầy bụng oán thầm.

Trần Bình An cầm dao khắc, tiếp tục khắc chữ lên thẻ trúc núi Thanh Thần mà Ngụy Bách tặng cho. Hắn cúi đầu, một bút một vạch, khắc rất cẩn thận tỉ mỉ, đồng thời nói với Bùi Tiền:

- Bắt đầu từ ngày mai, ngoại trừ dạy ngươi ngôn ngữ thông dụng và tiếng phổ thông, ta còn sẽ dạy ngươi học chữ. Nếu ngươi học tốt mỗi bữa sẽ có thể ăn no, còn học không tốt thì ăn ít.

Vẻ mặt Bùi Tiền đau khổ:

- Ta rất ngốc.

Trần Bình An ồ một tiếng:

- Vậy thì ta có thể tiết kiệm tiền rồi.

Bùi Tiền lén liếc nhìn Trần Bình An, thấy hắn không giống như đang nói đùa, lập tức cười nói:

- Ta sẽ chăm chỉ học.

Nói đến đây, cô nằm sấp xuống bàn, nhỏ giọng hỏi:

- Có thể mua cho ta mấy bộ quần áo không?

Trần Bình An không ngẩng đầu:

- Đợi đến khi trời lạnh, sẽ cho ngươi thêm một bộ y phục dày một chút.

Bùi Tiền nhỏ giọng nói:

- Mùa thu khí trời đã rất lạnh rồi. Hơn nữa ngươi nhìn xem, giày của ta đã thủng lỗ rồi, thật đấy, không lừa ngươi đâu. Nếu ta không cẩn thận ngã bệnh, ngươi còn phải chiếu cố ta, rất phiền phức...

Nói đến đây cô nhấc chân lên, giày quả thật bị rách, lộ ra ngón chân đen nhẻm.

Trần Bình An bỏ dao khắc xuống, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau những mảnh vụn trúc nhỏ không thể nhận ra:

- Trở về đi ngủ, sáng sớm ngày mai còn phải lên đường.

Bùi Tiền không nói gì nữa, yên lặng đứng dậy rời khỏi phòng. Cô trở về phòng kế bên, đóng cửa lại, lập tức tươi cười rạng rỡ. Sau đó cô lập tức nghiêm mặt, không để cho mình cười ra tiếng. Cô nhào lên đệm, vui sướng lăn lộn, cuối cùng nhìn lên trần nhà, đá văng giày rách dưới chân.

Nhớ tới dáng vẻ của Trần Bình An, cô liền học theo hắn mặc niệm một câu “trở về đi ngủ”, đương nhiên không dám nói ra tiếng, sau đó làm mặt quỷ. Trước khi đi ngủ, cô lại nhảy xuống giường thắp đèn dầu trên bàn, lúc này mới ngủ một giấc đến khi trời sáng.

Không thắp thì uổng phí, người có tiền nên như vậy.

Trần Bình An ở trong phòng kế bên, viết chi chít “du ký núi sông ở Đất lành Ngẫu Hoa” lên ba thẻ trúc. Sau đó hắn thổi tắt đèn, bắt đầu luyện tập sáu bước đi thế, phối hợp với đủ loại tư thế cầm kiếm của “Kiếm Thuật Chính Kinh”, vẫn là nắm hờ trường kiếm.

Bước chân lặng lẽ, như cá trong nước, quyền ý thu hết, tinh hoa nội liễm. So với lúc trước đánh quyền bên bờ sông Long Tu, lúc này quyền ý chảy qua toàn thân đã khác biệt một trời một vực.

Hôm nay Trần Bình An luyện quyền, đã hoàn toàn có thể phân tâm suy nghĩ chuyện khác. Trong “Hám Sơn Phổ”, thực ra sau thế đi và thế đứng còn có thế ngủ “Thiên Thu”. Trần Bình An đã sớm nắm được quyền lý và tư thế, hôm nay đã cảm thấy không khó để bắt đầu.

Mấu chốt là tinh túy của thế ngủ lại nằm ở bốn chữ “mộng say như chết”, sẽ khiến cho hồn phách của một người giống như nước đọng trong giếng cổ, được nghỉ ngơi lấy sức hoàn toàn. Nhưng Trần Bình An hai lần ra ngoài đi xa, lần sau đi xa hơn lần trước, đều không dám ngủ quá say. Cho nên hắn vẫn luôn trì hoãn, chờ trở lại Long Tuyền rồi tính sau.

Lần này rời khỏi đất lành Ngẫu Hoa thật sự quá vội vàng, nếu không Trần Bình An nhất định sẽ cố gắng thu thập võ học thượng thừa ở đó. Hôm nay hồi tưởng lại, thực ra con đường võ học của Đinh Anh không sai, chân chính đứng trên đỉnh dãy núi, có thể nói là đỉnh cao nhất của võ học đất lành Ngẫu Hoa.

Muốn đi tới bước này, ngoại trừ cảm ngộ bản thân, còn phải quan sát cảnh tượng trên đỉnh núi thấp hơn. Nghiệm chứng lẫn nhau, tìm tòi thiếu sót, bổ sung thiếu hụt, cuối cùng trở thành quyền ý của bản thân. Đó mới là quyền cao ngoài trời thật sự.

Điều này tương tự với đạo lý đọc sách, cũng có hiệu quả tuyệt diệu như phương pháp xây cầu trong sách của công bộ.

Bất tri bất giác, chân trời ngoài cửa sổ đã nổi lên màu trắng bạc. Hôm nay Trần Bình An luyện quyền cả đêm cũng sẽ không đổ mồ hôi, đây có lẽ là chỗ thuận tiện sau khi bước vào cảnh giới thứ năm hồn phách đại thành. Có điều người mặc pháp bào Kim Lễ, có ra mồ hôi hay không cũng không quan trọng.

Lúc Trần Bình An luyện quyền, người hoa sen nhỏ thương thế đã lành ngồi bên cạnh bàn ngủ gà ngủ gật. Sau khi rời khỏi đất lành Ngẫu Hoa, đứa nhóc dường như có tâm sự.

Trần Bình An dừng đánh quyền, ngồi bên cạnh bàn, nhìn đứa nhóc gục đầu. Hắn cười cười xoa đầu nó, không nói gì. Hắn thật sự thật sự không giỏi việc an ủi người khác.

Trần Bình An lại lấy bốn bức tranh cuộn ra trải lên bàn, bắt đầu suy nghĩ rốt cuộc có nên “đặt cược” hay không.

Trước đây hắn rất sợ hãi vận may giống như sợ hổ, hôm nay vướng mắc trong lòng đã được tháo gỡ không ít.

Thực ra sau khi động tiên Ly Châu tan vỡ rơi xuống, nhất là bị chưởng giáo Lục Trầm mưu tính một lần, hắn đã dính dáng với Hạ Tiểu Lương của Thần Cáo tông. Chuyến đi đến Đại Tùy khổ tận cam lai, vận may rất tốt. Sau đó chia tay với Hạ Tiểu Lương trên thuyền cá côn, vận may của hắn vẫn không tệ.

Thêm nữa hôm nay gia sản của hắn cũng không tính là mỏng. Không nói đến lợi nhuận to lớn khi đồng hành với Lục Đài, chỉ nói đến âm thần làm bạn với Trịnh Đại Phong ở thành Lão Long, đã tốn mười đồng tiền cốc vũ mua của hắn một thẻ trúc anh dũng nhỏ bé. Giống như chỉ muốn mua câu nói trên đó “thần tiên khác biệt, âm dương cách trở, hồn dùng định thần, phách làm kim thân”.

Cho nên Trần Bình An không hi vọng có thể “nuôi dưỡng” bốn bức tranh, chỉ lựa chọn một bức trong đó, giống như đánh cược nhỏ thì tâm tình vui vẻ, vẫn xem như ổn thỏa.

Hỗn loạn đã bắt đầu, hắn quả thật cần một ít trợ thủ giúp trông coi gia nghiệp.

Trần Bình An không dám hi vọng vào ông lão họ Thôi, một người dạy quyền còn một người học quyền mà thôi, không thể cầu mong nhiều thứ.

Ngụy Bách dù sao cũng là thần núi Nhạc chính thức, có chức trách của mình.

Thằng bé áo xanh và cô bé váy hồng đạo hạnh còn nông cạn, hơn nữa Trần Bình An đối xử với bọn chúng, càng giống như huynh trưởng đối xử với hai đứa trẻ. Đây là do tính cách, không liên quan gì đến tuổi tác. Nếu thật sự gặp phải chuyện lớn, Trần Bình An chẳng những sẽ không để bọn chúng mạo hiểm, ngược lại còn sẽ bảo bọn chúng tránh xa nơi thị phi.

Đối với bốn người trong tranh, Trần Bình An lại không có nhiều gánh nặng như vậy. Còn như sau khi quen biết chung sống thế nào, đến lúc đó rồi tính sau.

Bốn bức tranh cuộn, Trần Bình An không biết phải chọn ai trước. Nhưng hắn lại biết sẽ không chọn người nào, đó là Tùy Hữu Biên. Nếu sau này bị Ninh Diêu biết, bên cạnh mình có một cô gái từ trong tranh đi ra, hơn nữa còn tốn không ít tiền cốc vũ, như vậy sẽ gặp vấn đề.

Cho nên Trần Bình An trước tiên cất bức tranh của Tùy Hữu Biên vào trong phi kiếm Mười Lăm, sau đó cất cả Lư Bạch Tượng. Vừa nhìn đã biết kẻ này là hạng người ngạo mạn, hơn nữa còn sáng lập thế lực ngầm lớn nhất đất lành Ngẫu Hoa. Sau khi Trần Bình An vất vả mời hắn ra, lỡ may là kiêu hùng ma đầu giống như Chu Phì, không đếm xỉa tới luân lý, đại nghịch bất đạo, chẳng lẽ lại nhốt hắn vào trong tranh?

Trên đời không có đạo lý xem tiền là cỏ rác như vậy. Tiền cốc vũ không phải là tiền hoa tuyết, huống hồ cho dù là tiền hoa tuyết cũng không được.

Cất bức tranh thứ hai, cũng chỉ còn lại lão tổ tông của Ngụy Lương và võ nhân điên Chu Liễm nhìn như hoà nhã. Người sau từng là chủ nhân của chiếc mũ hoa sen màu bạc kia, chuyện này khiến tâm lý Trần Bình An có phần lo lắng. Đánh một trận với Đinh Anh, thiếu chút nữa đã mất mạng ở núi Cổ Ngưu, đó là trận chiến nguy hiểm nhất trong đời Trần Bình An.

Trần Bình An nhìn chăm chú vào hai bức tranh, trong lòng do dự.

Người hoa sen nhỏ yên lặng ngồi trước người hắn, cũng nghiêm túc quan sát hai bức tranh.

Trần Bình An không quyết định được, bèn cười hỏi:

- Ngươi cảm thấy người nào thuận mắt hơn?

Người hoa sen nhỏ quay đầu sang. Đứa nhóc chỉ còn một cánh tay, chỉ vào tranh cuộn, sau đó lại chỉ vào mình, giống như đang hỏi Trần Bình An thật sự muốn nó lựa chọn sao?

Trần Bình An cười nheo mắt lại, gật đầu. Đứa nhóc vội vàng đứng lên, chạy tới chạy lui dọc theo ven rìa hai bức tranh cuộn, mở to hai mắt, còn nằm trên mặt bàn quan sát hai người trong tranh, rất nghiêm túc đáng yêu, khiến Trần Bình An vui vẻ.

Cuối cùng đứa nhóc ngồi xổm xuống, chỉ vào bức tranh của Ngụy Tiện bên cạnh.

Trần Bình An cười ha hả nói:

- Vậy thì là hắn.

Sau đó đứa nhóc đứng dậy, chạy nhanh đến mép bàn, kéo kéo tay áo Trần Bình An, có vẻ lo lắng, chắc là sợ mình chọn sai.

- Không việc gì, dù sao cũng phải lựa chọn, chọn sai cũng không sao.

Trần Bình An vươn ngón tay gãi nách của nó, đứa nhóc liền cười khanh khách.

Sau đó Trần Bình An dùng hai ngón tay kẹp một đồng tiền cốc vũ, nhẹ nhàng đặt lên bức tranh của hoàng đế khai quốc nước Nam Uyển.

Khi tiền cốc vũ chạm vào tranh cuộn, lập tức tan ra như băng tuyết. Mặt ngoài tranh cuộn nhanh chóng được phủ một lớp linh khí của tiền cốc vũ, sương mù mờ mịt giống như hơi nước trên hồ, sau đó đột nhiên dập dờn lan ra khắp nơi.

Trần Bình An lại nhìn bức tranh của Ngụy Tiện kia, thấy đã có thêm một phần “sức sống”, nhất là trên long bào hoa lệ có ánh sáng vàng nhấp nháy. Chỉ tiếc hắn không nhìn ra nhiều đầu mối hơn, rốt cuộc phải tốn bao nhiêu tiền cốc vũ vẫn là một dấu hỏi.

Trần Bình An hạ quyết tâm, sẽ ném mười đồng tiền cốc vũ vào trong đó, nếu vẫn không có dấu hiệu rõ ràng thì xem như uổng phí.

Hắn cẩn thận cất tranh cuộn, đeo Si Tâm và Đình Tuyết vào bên hông, lại đeo cái bọc bằng vải bông kia lên, đi sang phòng bên cạnh gọi Bùi Tiền tiếp tục lên đường. Kết quả gõ cửa hồi lâu, cô bé mới lim dim ngái ngủ ra mở cửa phòng, sau khi nhìn thấy Trần Bình An lại tỏ vẻ không tình nguyện.

Trần Bình An chờ cô bé sửa soạn xong, thấy cô bé đi về phía mình, liền chỉ vào giường đệm. Vẻ mặt cô bé lại ngỡ ngàng.

Trần Bình An nói:

- Thu dọn xong rồi đi.

Bùi Tiền ấm ức nói:

- Chúng ta trả tiền để ở lại dịch quán, ngươi đã tốn rất nhiều bạc mà.

Trần Bình An im lặng không nói gì. Bùi Tiền đành phải xoay người đi thu dọn chăn đệm.

Trần Bình An liếc nhìn ngọn đèn dầu trên bàn, nhíu mày.

Sau đó ngồi xe ngựa đi về phía bắc. Người đánh xe quen thuộc tuyến đường, nắm chắc thời gian, để hai vị khách qua đêm ở trạm dịch và một số nhà trọ trong thành trấn, không có cơ hội màn trời chiếu đất.

Trần Bình An bắt đầu dạy Bùi Tiền ngôn ngữ thông dụng và tiếng phổ thông, cùng với một số phong thổ đại khái của Đông Bảo Bình Châu và vương triều Đại Ly. Hắn lại lấy ra một quyển điển tịch Nho gia mua từ tiệm sách ở ngõ Trạng Nguyên, dạy cô học chữ. Vừa lúc dùng ngôn ngữ thông dụng và tiếng phổ thông để đọc sách nhận chữ, một công ba việc.

Bùi Tiền không để tâm học lắm, nhưng cũng đã biết hơn trăm chữ. Vừa nhìn đã thấy cô là một người không thích đọc sách, chỉ thích ngủ nướng trong toa xe. Chỉ cần để cô ngủ là có thể ngủ hơn nửa ngày, sau khi tỉnh dậy thì vén rèm xe lên thưởng thức phong cảnh, xem xong lại ngủ tiếp, cũng tính là bản lĩnh.

Sau đó trên đường nhiều mưa, đi rất chậm rãi, xe ngựa cuối cùng cũng tới quận thành ở biên cảnh Bắc Tấn. Trần Bình An trả một nửa tiền còn thiếu, dẫn theo Bùi Tiền bắt đầu đi bộ.

Bởi vì khí trời chuyển lạnh, lại thường gặp trời mưa, Trần Bình An đã mua cho cô bé một bộ quần áo và giày mới, nhưng lại không đưa cho cô ngay. Mỗi ngày cô bé đều trơ mắt nhìn cái bọc của Trần Bình An, thậm chí lần đầu tiên yêu cầu để mình đeo giúp.

Những thành trì bình thường của Bắc Tấn canh gác không nghiêm, chỉ cần bảo người đánh xe lo lót quan hệ, Bùi Tiền không có hộ tịch và giấy thông hành cũng có thể thuận lợi vào thành. Nhưng biên quan thì khác, cho nên Trần Bình An bắt đầu dẫn theo cô bé trèo đèo lội suối.

Bùi Tiền khác biệt hoàn toàn với Lý Bảo Bình chịu được khổ nhọc. Cho dù Trần Bình An đã cẩn thận chiếu cố sức chân, cô vẫn không ngừng kêu khổ, nặn ra nước mắt. Tính tình của Trần Bình An có tốt cũng cảm thấy phiền phức.

Sau khi thay quần áo và giày mới, Bùi Tiền vui vẻ được mấy ngày. Kết quả vì không biết giữ gìn, bộ quần áo kia nhanh chóng bị gai góc trong rừng núi làm rách rất nhiều. Cô bé lại chứng nào tật nấy, sau khi Trần Bình An đáp ứng đến thành trấn tiếp theo sẽ mua cho một bộ mới, cô mới vui vẻ trở lại.

Có điều vùng biên giới nước Bắc Tấn rất dài, đường núi lại khó đi, từ sáng đến tối Bùi Tiền đều sầm mặt. Mỗi lần bị Trần Bình An yêu cầu dùng nhánh cây luyện tập viết chữ trên mặt đất, cô đều cố ý viết như giun bò, bảo viết một trăm chữ thì tuyệt đối không viết thêm một chữ.

Trong thời gian này Trần Bình An lại “cho ăn” ba đồng tiền cốc vũ.

Bởi vì hiện giờ Trần Bình An đi đường cũng là luyện quyền, gần như mỗi lần hít thở đều là rèn luyện thân thể, cho nên hắn giống như tập trung tất cả tinh lực vào thủ ấn đứng thế.

Chỉ đến khi Trần Bình An luyện tập thủ ấn đứng thế, Bùi Tiền mới hăng hái. Cô cũng không dám đến gần, ở phía xa nhìn hắn đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích giống như một khúc gỗ. Lâu ngày Bùi Tiền cũng cảm thấy nhàm chán không thú vị.

Buổi tối hôm nay, Trần Bình An dẫn theo Bùi Tiền ngủ trong núi non hoang vu.

Lần trước ở quận thành biên cảnh, ngoại trừ lều vải nhỏ bằng da trâu chuẩn bị cho Bùi Tiền, Trần Bình An còn mua lưỡi câu và dây câu. Hắn lại tự mình tìm trúc nhỏ trên núi làm cần câu, bắt đầu câu đêm bên cạnh khe suối.

Lúc đêm khuya, Trần Bình An bỗng quay đầu. Trong rừng núi phía xa có ánh sáng đỏ lập lòe, rất nhanh xuất hiện một cảm tượng kỳ quái.

Có một chiếc kiệu tám người khiêng, bốn góc treo đèn lồng đỏ chót. Người khiêng kiệu hình như đều là yêu tinh quỷ quái trưởng thành trong rừng núi, người khua chiêng gõ trống lại là một đám âm vật ma quỷ. Cầm đầu là một bộ xương trắng hông đeo kiếm gỉ.

Bên cạnh kiệu còn có một bà lão trang điểm lòe loẹt, mặc y phục đỏ tươi vào ngày vui, son phấn sực nức, sắc mặt nhợt nhạt. Xung quanh bà ta lại có từng chùm khói đen lượn lờ.

Hôm nay Trần Bình An đã quen thuộc chuyện trên núi, biết đây có lẽ là sơn thần lấy vợ. Hắn không muốn gây thêm rắc rối, bèn giả vờ như không thấy gì cả.

Không ngờ Bùi Tiền lại tỉnh dậy vào lúc này, chui ra khỏi lều vải da trâu, dụi mắt, ngơ ngác nhìn đội ngũ rước dâu kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.