[Dịch] Kiếm Lai

Chương 325 : Ta thấy núi xanh đẹp vô cùng




Trần Bình An học xong dùng ngay, bắt chước bản lĩnh giả ngốc của lão tướng quân Lữ Tiêu, giả vờ như không nghe thấy sự châm chọc trong lời nói của lão đạo nhân. Đợi khi hắn uống rượu xong, trong viện nhỏ đã không còn thấy bóng dáng của lão đạo nhân. Ông ta luôn xuất quỷ nhập thần, Trần Bình An cũng chẳng có cách nào.

Trời tờ mờ sáng, cô bé gầy gò dựa vào cửa phòng chứa củi ngủ say. Khi cô vừa tỉnh dậy, liền nhìn thấy gã có tiền mặc áo bào trắng kia đang tản bộ trong sân, nhắm mắt lại giống như một người mù. Một tay của hắn mở rộng đặt ở bụng, lòng bàn tay hướng lên trên, tay kia thì nắm lại đặt ở ngực. Bước chân rất nhỏ, bước đi rất chậm, giống như đang do dự có nên đập vào lòng bàn tay hay không.

Cô rất buồn chán chờ đợi, luôn cảm thấy hắn sẽ đập xuống.

“Nếu như mắt của tên này bị mù thật thì tốt. Sau đó một quyền đánh xuống, không cẩn thận đánh xuyên cả bàn tay của mình thì càng tốt.” - Nghĩ đến đây, cô bé gầy gò lại cảm thấy vui vẻ. Nhưng sợ bị đối phương nhìn thấu, cô vội vàng nghiêm mặt, cố ý ngáp một cái.

Trần Bình An mở mắt ra, thu hồi tư thế kỳ quái kia, đây là động tác học theo Đinh Anh. Hôm nay sở dĩ dùng thử, là nhớ lại năm xưa gặp được lão đạo nhân mắt mù Huyền Cốc Tử dẫn theo hai đồ đệ, lôi pháp sở trường cần phải dùng quyền đánh vào kinh huyệt, có phần tương tự với Đinh Anh.

Trần Bình An không nhìn cô bé, cũng không dừng bước, tiếp tục đắm chìm vào quyền thế Đỉnh Phong do Chủng Thu ngộ ra, nói:

- Ngươi đi xem thử trường học của Tào Tình Lãng đã mở cửa hay chưa. Nếu vẫn chưa mở cửa, hãy hỏi hàng xóng láng giềng xem khi nào thì dạy lại.

Cô bé cò kè hỏi:

- Có thể ăn bữa sáng xong rồi đi được không? Ta đói, không đi nổi đâu.

Trần Bình An hờ hững nói:

- Sau khi trở về, gánh đầy lu nước trong nhà bếp thì sẽ có cơm ăn.

Cô bé nhìn chăm chú vào bên mặt Trần Bình An, thấy hắn không giống như nói đùa, liền à một tiếng. Cô cố ý lảo đảo đứng lên, dán vào chân tường đi vòng qua Trần Bình An. Sau khi rời khỏi con ngõ, lại ngồi ở chỗ rẽ trên đường cả buổi.

Cuối cùng cô ba chân bốn cẳng chạy như bay về nhà, trán đã có mồ hôi. Cô cúi người xuống, hai tay chống nạnh, há mồm thở dốc, nói với cái gã còn đang đi dạo kia:

- Còn chưa mở cửa. Ta đã hỏi một bà thím rồi, nói là thầy giáo kia bị trận chiến lúc trước làm cho vỡ mật, sắp tới sẽ không dạy nữa.

Trần Bình An im lặng không nói gì, chỉ về phía nhà bếp. Cô bé mặt như đưa đám đi tới nhà bếp, xách một thùng nước nhỏ nhất. May mắn nước trong lu vẫn còn hơn nửa, nếu là trống không, bảo đảm cô sẽ không muốn xách, sau khi ra cửa sẽ ném thùng nước bỏ chạy.

Lúc đi tới cửa viện, lại nghe được tiếng đọc thuộc lòng của Tào Tình Lãng. Cô bé quay lưng về phía viện, liếc nhìn một cái, nhe răng trợn mắt, đầy vẻ khinh thường.

Múc nước đúng là mệt chết người. Lúc hai tay xách thùng nước trở về nhà, cô bé vẫn dán vào chân tường, cẩn thận vòng qua người kia, nhanh như chớp chạy vào nhà bếp. Cô chỉ xách chưa tới nửa thùng nước, trên đường đi ngại mệt nên lại đổ mất rất nhiều. Đến khi trở về nhà, dưới đáy thùng chỉ còn nước giếng cao hơn một tấc.

Cô nhanh chóng quay đầu nhìn, không thấy người kia, lập tức nhấc thùng nước lên, nhẹ nhàng múc nửa thùng trong lu nước. Sau đó gắng sức nâng thùng nước lên, nghiêng một cái, đổ vào trong lu.

Trần Bình An thấy rõ những chuyện này, nhưng cũng không vạch trần.

Thà tốn nhiều tâm tư để lười biếng, cũng không muốn ra sức một chút sao?

Tào Tình Lãng đọc xong mấy bài văn vỡ lòng, bắt đầu vào nhà bếp nấu cơm. Trần Bình An nói hôm nay mình có thể sẽ trở về rất muộn, Tào Tình Lãng liền gật đầu.

Trần Bình An rời khỏi con ngõ, đi qua ngõ Trạng Nguyên gần đó. Ngôi nhà lúc trước Đinh Anh và Ma giáo Nha Nhi trú ngụ rất im ắng, rõ ràng đã bị vứt bỏ. Hương khói của chùa Tâm Tướng cũng càng thưa thớt.

Chỉ có võ quán kia tập luyện buổi sáng càng hăng hái hơn trước, tiếng hò hét liên tục vang lên, giọng của lão sư phụ dạy quyền là lớn nhất. Có lẽ trận đại chiến lúc trước đã khiến dân chúng lo lắng, cảm thấy thế đạo không an bình lắm, cũng khiến cho con em giang hồ say mê. Nếu không có một chút sóng to gió lớn, còn gọi là giang hồ sao?

Lần này ra ngoài Trần Bình An vẫn không mặc Kim Lễ, chỉ mặc một bộ trường bào màu xanh mới tinh. Một là người hoa sen nhỏ còn chưa khỏi bệnh, cần có pháp bào giống như một động tiên đất lành nho nhỏ. Hai là hắn cũng không muốn gây sự chú ý.

Thậm chí hắn còn để hồ lô nuôi kiếm lại trong nhà, nhờ Mùng Một và Mười Lăm bảo vệ người hoa sen nhỏ. Chỉ đeo trường kiếm Si Tâm và đao hẹp Đình Tuyết bên hông, giống như một du hiệp thích vung đao múa thương mà thôi.

Trần Bình An đi tìm Chủng Thu, muốn nhờ vị quốc sư nước Nam Uyển này một chuyện nữa. Lúc trước bị cô bé trộm một chồng sách trong phòng, mặc dù đều là sách bình thường, nhưng hắn vẫn muốn lấy về, bởi vì trang thứ hai của mỗi quyển sách đều ghi chép mua ở đâu và lúc nào.

Đối với Trần Bình An, những quyển sách thu gom từ khắp nơi này có ý nghĩa khác biệt. Không liên quan gì đến lời nói của thánh hiền Nho gia, “trong sách tự có nhà hoàng kim, trong sách tự có nhan như ngọc”.

Thế nhân đều biết Chủng Thu ẩn cư ở gần hoàng cung, nhưng vị trí cụ thể thì ít người biết được. May mà hôm nay Trần Bình An có danh tiếng quá lớn ở nước Nam Uyển, rất nhanh có một cao thủ được triều đình chiêu mộ hiện thân, lễ độ cung kính dẫn hắn đến nơi ở của Chủng Thu. Đó là một phủ đệ thanh tĩnh nằm ở Sùng Hiền phường.

Sùng Hiền phường thật sự là dưới chân thiên tử. Những gia đình cư ngụ ở đây không phú thì quý, đường lớn ngõ nhỏ màu xanh dày đặc. Trong sự an tường lại lộ ra không khí ung dung và quy củ nghiêm ngặt, hoàn toàn khác với gà gáy chó sủa, chim oanh chim yến ở ngõ Trạng Nguyên.

Phủ đệ không treo biển, cũng không xem là lớn ở Sùng Hiền phường, chỉ có ba lớp viện mà thôi. Trần Bình An cảm ơn cao thủ phụ trách dẫn đường kia, một mình đi vào, phát hiện bên trong không hề vắng vẻ. Có rất nhiều gương mặt trẻ tuổi mặc quan phục đang bận rộn, chỉ là cấp bậc không cao, đều là một số quan viên tầng dưới chót mà thôi.

Trong các gian phòng đầy ắp người. Những người trẻ tuổi tay cầm văn thư đi hết phòng này đến phòng khác, phần lớn bước chân đều vội vã. Thỉnh thoảng có lúc sánh vai bước đi, bọn họ cũng đều trò chuyện về công việc. Nhìn thấy Trần Bình An đeo đao đeo kiếm, bọn họ cũng chỉ liếc mắt một cái rồi không để trong lòng.

Chủng Thu đứng dưới mái hiên ở viện chính thứ hai, mỉm cười nghênh đón. Bên cạnh còn có một thanh niên quan viên đang đang bẩm báo công việc. Chủng Thu sơ lược đưa ra câu trả lời và kiến nghị, đơn giản vắn tắt. Sau khi thanh niên quan viên kia nhìn thấy Trần Bình An, rõ ràng hơi hiếu kỳ. Nhưng quốc sư không nói ra thân phận của đối phương, cho nên hắn cũng không dám lén lút thăm dò, liền cáo từ rời đi.

Chủng Thu dẫn Trần Bình An tới hậu viện. Nơi này lại khác với không khí bận rộn đầy sức sống phía trước, cách một bức tường mà giống như một thế giới khác. Góc tường có một cụm chuối tây lớn, xanh tươi giống như muốn nhỏ nước. Trên bàn đá có đặt một bàn cờ và hộp cờ cổ xưa, chắc là chỗ ở của vị quốc sư này, không mộc mạc cũng không hào hoa, thanh nhã sạch sẽ.

Chủng Thu và Trần Bình An ngồi đối diện nhau bên bàn đá. Chủng Thu nói đã bảo quan viên công bộ đi thu thập chỉnh lý sách liên quan đến xây cầu, còn về lý lịch tin tức của người đọc sách họ Tưởng kia, chắc là tối nay có thể đưa cho Trần Bình An.

Trần Bình An hơi ngượng ngùng, nói về chuyện sách bị đánh cắp và bán tống bán tháo, Chủng Thu liền cười đáp ứng. Trần Bình An lại chủ động lên tiếng, nói lúc này kinh thành đang rối ren bất an, còn phiền Chủng Thu nhiều chuyện vặt như vậy. Hắn sẵn lòng làm một chút gì đó, hi vọng Chủng Thu cứ mở miệng.

Chủng Thu cũng không khách sáo, bèn nói muốn nhờ Trần Bình An giúp chỉ điểm cho hai đệ tử đích truyền của ông ta một chút. Đây cũng không phải Chủng Thu dùng của công làm của riêng, mà là đệ tử ông ta thu nhận, sau khi xuất sư đều phải đầu quân nhập ngũ, đi lên từ binh sĩ, ít nhất phải ở biên quân tròn mười năm.

Sau mười năm thì ở lại trong quân thăng cấp dần dần, hay là rời khỏi biên quân du lịch võ lâm, Chủng Thu sẽ không ràng buộc. Nhưng nếu lựa chọn xông pha giang hồ, không được tuyên bố với bên ngoài mình là đệ tử của Chủng Thu. Một khi bị phát hiện thì không có thương lượng, võ học đều sẽ bị thu hồi.

Hai đệ tử thân cận ở lại bên cạnh Chủng Thu, tuổi tác đều không lớn, còn chưa xuất sư. Thiên phú của bọn họ rất tốt, tâm khí rất cao, nhân phẩm đương nhiên không có vấn đề. Chỉ là chưa từng đi qua giang hồ thật sự, cho nên cần phải có người đè ép nhuệ khí của bọn họ.

Những năm gần đây áp lực của Chủng Thu không nhỏ. Vì ứng phó với ước hẹn sáu mươi năm, nhất là đề phòng hai người Đinh Anh và Du Chân Ý, rất khó chuyên tâm truyền thụ võ học cho đệ tử. Ông ta lo lắng hai đệ tử mà mình gởi gắm hi vọng này, cả đời cũng chỉ là đệ tử của Chủng Thu mà thôi.

Trần Bình An mặc dù không cảm thấy mình có tư cách làm sư phụ của người khác, dạy cho người khác thứ gì, nhưng không phải là không làm được. Hắn chỉ không ngờ Chủng Thu lại đích thân dẫn mình đi gặp hai tên đệ tử, không nhịn được hỏi:

- Không làm chậm trễ quốc sư xử lý công việc chứ?

Chủng Thu cười nói:

- Nếu ta không có mặt mà mọi chuyện trở nên rối tinh, nghĩa là nhiều năm qua ta ở triều đình nước Nam Uyển đã không làm tốt bổn phận, chỉ biết khoa tay múa chân...

Nói đến đây, ông ta dẫn Trần Bình An rời khỏi cửa nhỏ hậu viện, đột nhiên hỏi:

- Quan lớn trong triều, trên đường gặp phải người khác tranh chấp đánh nhau, nên giải quyết thế nào?

Trần Bình An ngẫm nghĩ:

- Nếu không ảnh hưởng đến việc chính của mình, vẫn nên quản lý một chút.

Chủng Thu lại hỏi:

- Sau đó thì sao?

Trần Bình An lắc đầu. Chủng Thu cười nói:

- Theo như ngươi nói, dưới tiền đề không làm trở ngại công việc chức vụ, vị quan lớn kia đúng là có thể quản lý những chuyện vặt vãnh này. Nhưng quan trọng nhất là nên lập tức xét lại, trong địa bàn của mình, vì sao trên đường lại xuất hiện chuyện gây hấn đánh nhau như vậy.

Trần Bình An suy nghĩ một lúc, hoàn toàn đồng ý.

Chủng Thu và Trần Bình An đi trên con đường yên tĩnh, bóng cây thật sâu. Thời tiết giữa hè, rất nhiều phường thị ở kinh sư giống như lồng hấp, nóng đến mức khiến người ta không có chỗ để tránh. Nhưng nơi này lại khiến người đi đường cảm thấy rất mát mẻ.

Chủng Thu cảm khái nói:

- Đây vốn là một điển cố trong sách thánh hiền. Vị quan lớn kia nói với người bên cạnh, chuyện này không nên do y quản, mà nên truy cứu quan viên trực thuộc, y không nên vượt giới hạn làm việc. Lúc trẻ lần đầu đọc sách tới đây, cảm thấy được tuyên truyền giác ngộ, sáng tỏ thông suốt. Nhưng đọc sách càng nhiều, nhìn thấy càng nhiều người và chuyện, lại khó tránh khỏi trong lòng nghi hoặc, không thể lý giải được.

Chủng Thu không nói tiếp. Trần Bình An cũng không nói gì, chỉ nghĩ nếu là Tề tiên sinh hoặc lão tú tài Văn Thánh ở đây, nhất định có thể gạt bỏ ưu sầu cho Chủng Thu, giải nghĩa những đạo lý kia.

Chủng Thu cười ha hả, không còn vẻ buồn bã nữa, nói chuyện chính với Trần Bình An:

- Du Chân Ý đã trở về tông môn ở nước Tùng Lại, mang theo Tý Thánh Trình Nguyên Sơn lặng lẽ rời khỏi thành. Khi đó mọi người trên đầu thành, ngoại trừ Chu Phì, Nha Nhi, Lưu Tông đã phi thăng rời đi, những người đi xuống đầu thành như chúng ta cũng có một chút thu hoạch. Du Chân Ý hình như tìm được một bộ gia phả vàng ngọc. Vân Nê hòa thượng lấy được một đoạn củ sen bạch ngọc. Đường Thiết Ý lấy được thứ gì thì thám báo kinh sư không tra được.

- Ta thì lấy được một quyển sách Ngũ Nhạc, trong đó ghi chép những chuyện thần tiên, giảng giải làm thế nào sắc phong Ngũ Nhạc, tụ tập linh khí sông núi của một nước. Có điều ta không tu luyện đạo pháp tiên thuật, quyển sách này đối với ta chẳng có ý nghĩa gì, giống như gân gà vậy.

Chủng Thu thở dài:

- Trình Nguyên Sơn bởi vì trốn trong thành, bỏ lỡ tiếng trống, cuối cùng tay trắng trở về. Những đệ tử kia của hắn đã bị trục xuất ra khỏi biên cảnh. Có điều nếu Trình Nguyên Sơn chạy chậm, ta sẽ giữ hắn ở lại đây. Dù sao kẻ này có thù tất báo, lần này ở kinh thành nước Nam Uyển ngậm bồ hòn làm ngọt như vậy, nhất định sẽ xúi giục kỵ binh thảo nguyên xuôi nam cướp bóc.

Quyển sách tiên gia này còn là một tai hoạ ngầm. Chủng Thu lại không cách nào hủy nó đi, chỉ có thể cẩn thận giấu kín.

Một khi để Du Chân Ý biết chuyện này, nhất định sẽ muốn lấy được. Không chừng còn sẽ khiến Du Chân Ý vốn hoàn toàn không để tâm tới chuyện nhân gian, lần đầu tiên sinh ra dã tâm nâng đỡ con rối, tranh đoạt thiên hạ. Chính là vì có thể dùng thân phận chính thống của thiên hạ sắc phong Ngũ Nhạc, sau đó thu gom linh khí Ngũ Nhạc cho mình sử dụng, trở thành lục địa thần tiên thật sự.

Chủng Thu và Trần Bình An lại nói đến đại thế thiên hạ:

- Vị nữ đạo sĩ Hoàng Đình kia đánh ngang tay với Du Chân Ý, sau đó đã truyền vị trí tông chủ nhà Kính Tâm cho hoàng hậu nương nương. Bản thân thì rời khỏi kinh thành, không biết tung tích, chỉ nói muốn tìm một nơi phong thủy tốt để luyện tập kiếm thuật. Hoàng hậu nương nương sẽ nhanh chóng “qua đời vì bệnh”, đi trấn giữ nhà Kính Tâm. Chuyện này bệ hạ cũng không có cách nào.

- Gần đây lầu Kính Ngưỡng xảy ra nổi loạn, cấu kết với Ma giáo tam môn còn sót lại. Hoàng hậu nương nương đã hoàn toàn mất đi khống chế với nó. Lầu Kính Ngưỡng đã tuyên bố với giang hồ, từ nay về sau sẽ không đánh giá mười người thiên hạ nữa. Bắc Tấn đại tướng quân Đường Thiết Ý kia thì còn đang do dự, không biết có nên nương nhờ nước Nam Uyển chúng ta hay không.

Trần Bình An nghe rất nghiêm túc. Chủng Thu cảm khái nói:

- Nếu là ngươi đứng ở vị trí kia, chứ không phải Đinh Anh một lòng tranh đấu với thiên đạo, vậy thì tốt biết bao.

Trần Bình An nghi hoặc không hiểu. Chủng Thu cười nói:

- Dù sao chỉ là một câu khen ngợi mà thôi, không cần quá nghiêm túc.

Trần Bình An bật cười, không phải là nụ cười khách sáo xã giao giống như với hoàng đế Ngụy Lương ở quán rượu đêm đó. Sống chung với Chủng Thu, giống như ở trong một căn phòng cỏ chi và cỏ lan vậy.

Chỗ ở của đệ tử Chủng Thu cách nơi này hai phường thị, diện tích khá lớn. Đó là một võ quán không mở cửa với bên ngoài, do đại đệ tử của Chủng Thu bỏ tiền xây dựng. Người này đã chinh chiến hai mươi năm, lên làm tướng quân, sau đó xông trận sa trường bị trọng thương, vì vậy đã lui khỏi biên quân.

Mỗi lần đệ tử của Chủng Thu vào kinh, không dám quấy rầy sư phụ, thường sẽ gặp mặt ở đây. Những đệ tử này tuổi tác cách xa, người lớn tuổi thì đã gần năm mươi. Hai đệ tử trẻ nhất là một đôi thiếu niên thiếu nữ mới mười lăm mười sáu tuổi.

Kết quả khi hai người đi tới sân luyện võ, Chủng Thu liền bật cười. Chỉ thấy ở đó có mười mấy người đang trò chuyện sôi nổi, bao gồm hai đệ tử của ông ta, còn có cháu trai cháu gái của lão tướng quân Lữ Tiêu, cộng thêm hảo hữu mà hai tên đệ tử quen biết ở kinh thành. Hầu hết là đám trẻ của hào phiệt thế tộc kinh thành, tính cách thật thà hơn nữa còn khao khát giang hồ.

Bọn chúng đã sớm ước hẹn, về sau phải kiếm cớ xin gia tộc cho đeo hòm sách du học, sau đó theo hai đệ tử của Chủng Thu xông pha giang hồ. Chủng Thu cũng không can thiệp vào những chuyện này. Cuộc sống của tuổi trẻ, cho dù có vẻ ngây thơ, nhưng đừng nên khăng khăng dùng kinh nghiệm nhân sinh của người già để phủ định, càng không nên tùy ý dập tắt nó.

Chủng Thu nhìn đám người trẻ này, đôi khi cũng nổi nóng vì bọn chúng cứng đầu, nhưng phần lớn thời gian vẫn cảm thấy bọn chúng đáng yêu. Thế là ông ta lại cảm thấy đây không còn là đất lành Ngẫu Hoa gì nữa, cũng không có trích tiên nhân gì cả.

Trần Bình An hơi ngạc nhiên, bởi vì trong số những người kia, hắn lại phát hiện một người quen. Chính là cô gái trẻ tuổi phóng ngựa với đồng bạn trên đường lớn, lần trước hắn đã gặp phải khi dạo chơi kinh thành.

Nhưng không ai nhận ra Trần Bình An, dù sao hắn cũng không mặc áo bào trắng, đeo bầu rượu màu đỏ thẫm. Có điều những người trẻ tuổi này vốn vừa kính vừa sợ quốc sư Chủng Thu, sau khi ông ta xuất hiện, tất cả đều câm như hến.

Ngay cả hai đệ tử cũng hơi chột dạ, những ngày qua bọn họ đúng là đã bỏ bê võ nghệ. Chẳng có cách nào, những bằng hữu này đều kéo tới, cặp mắt sáng ngời kể về sự tích của vị kiếm tiên áo trắng kia. Tất cả đều nói kiếm tiên kia có quan hệ rất tốt với sư phụ của mình, không chừng ở chỗ này ôm cây đợi thỏ sẽ gặp được người nọ.

Cháu trai của Lữ Tiêu còn thề thốt nói, sau khi ông nội hắn về nhà mặt mũi đỏ bừng. Bởi vì đêm đó Du Chân Ý và nữ đạo sĩ Hoàng Đình của núi Thái Bình chiến đấu bên ngoài thành, kiếm tiên tên Trần Bình An kia đã đứng bên cạnh ông nội hắn. Hai người chỉ tiếc gặp nhau quá muộn, cầm tay trò chuyện rất vui vẻ, đã là bạn vong niên rồi. Có điều Trần kiếm tiên là người trong thần tiên, rất bận rộn, nhưng đã đáp ứng chỉ cần rãnh rỗi sẽ đến phủ tướng quân thăm viếng.

Cháu trai của Lữ Tiêu chỉ mười hai mười ba tuổi, gần như mỗi ngày đều lặp lại chuyện này, mặt mày hớn hở, cảm thấy vinh hạnh. Chị gái của hắn thì không thích xào lại như vậy, nhưng giữa chân mày cũng tràn đầy mong đợi và ngưỡng mộ.

Chủng Thu quay đầu nhìn Trần Bình An, thấy đối phương gật đầu một cái, liền nói với hai tên đệ tử:

- Ta đã giúp các ngươi tìm một vị tiền bối, hắn sẽ chỉ điểm quyền pháp cho các ngươi. Các ngươi hãy dốc sức xuất quyền.

Trần Bình An cảm thấy bất đắc dĩ, thấp giọng nói:

- Ban nãy không phải đã nói, chỉ so tài với bọn họ, không chỉ điểm gì sao?

Chủng Thu mỉm cười nói:

- Chỉ cần tùy ý nói mấy câu là được rồi. Hai đứa nhóc này đã sớm biết cách đối phó với ta, hôm nay ta nói gì cũng không hiệu nghiệm nữa. Còn ngươi là người ngoài, không chừng bọn chúng sẽ nghiêm túc lắng nghe.

Một thiếu niên anh tuấn thân hình cao lớn sải bước đi tới, hỏi:

- Sư phụ, vị tiền bối này là ai? Đã mang đao mang kiếm, sao có thể dạy quyền pháp cho chúng con. Chẳng lẽ quyền pháp còn cao hơn sư phụ ngài?

Thiếu niên nhìn Trần Bình An, ánh mắt trong vắt:

- Tiền bối, chẳng phải tôi xem thường người khác, thật sự là quyền pháp của sư phụ tôi đã quá cao rồi. Nếu ngài dạy đao kiếm thì tôi sẽ không nói như vậy. Đúng rồi, tôi tên là Diêm Thực Cảnh, nói chuyện hơi thẳng thắn, xin tiền bối đừng trách tội!

Một thiếu nữ từ sau lưng hắn chậm rãi bước tới, đang tìm kiếm sơ hở của Trần Bình An. Có điều càng đi càng chậm, bởi vì cô kinh hãi phát hiện, người nọ chỉ tùy ý đứng như vậy, lại không tìm ra một chút sơ hở nào. Loại cảm giác khiến người ta cực kỳ khó chịu này, rất giống với sư phụ Chủng Thu.

Thấy núi cao mà không thấy đỉnh núi, gần sông lớn mà sâu không thấy đáy. Nam tử áo bào xanh tuổi tác không lớn này, hiển nhiên là một vị tông sư võ học cảnh giới trác việt.

Thiếu nữ đang muốn lên tiếng nhắc nhở sư huynh cẩn thận, thiếu niên kia đã nhẹ giọng nói:

- Đã nhìn ra rồi, ta cũng không phải kẻ ngốc. Có thể đi kề vai với sư phụ chúng ta, ở nước Nam Uyển này được mấy người có mặt mũi như vậy?

Thiếu nữ hỏi:

- Hợp sức?

Diêm Thực Cảnh không hề do dự, trầm giọng nói:

- Cố gắng chống qua mười chiêu, sư phụ đang nhìn chúng ta.

Hai người gần như đồng thời bày ra một thế quyền, thủ thế chờ đợi.

Trần Bình An ngẫm nghĩ, bắt đầu đi tới trước, sáu bước đi thế cộng thêm thế quyền Đỉnh Phong của Chủng Thu.

Hai người đang định xông lên, Trần Bình An đã bước ra một bước. Giống như một ngọn núi đè nặng lên vai, khiến thân hình cả hai không thể động đậy, chỉ cần có một chút động tác thì sẽ chết ngay.

Lại thêm một bước, thể xác và tinh thần của cả hai đều cực kỳ đình trệ. Diêm Thực Cảnh muốn nghiến răng tiến tới, thiếu nữ thì muốn dịch ngang một bước, tránh né mũi nhọn rồi tính sau.

Sau ba bước hời hợt của Trần Bình An, khí thế của hai sư huynh muội đã hoàn toàn tan vỡ. Sau bốn bước, hai người đã lảo đảo lui về phía sau, mồ hôi đầm đìa, sắc mặt nhợt nhạt.

Trần Bình An dừng bước, hỏi:

- Biết rõ xuất quyền sẽ không chết, vì sao không đánh? Nếu có một ngày thật sự phân sống chết với người khác, biết rõ là sẽ chết, có phải sẽ không dám đánh ra quyền nào hay không? Chẳng lẽ chỉ khi gặp phải đối thủ ngang sức ngang tài, hoặc là kẻ địch yếu hơn, các ngươi mới sẽ xuất quyền?

Diêm Thực Cảnh đặt mông ngồi xuống đất. Thiếu nữ tức giận nói:

- Tiền bối ngài là tông sư đỉnh cao, vừa lên đã dùng khí thế ép người. Trên đời nào có so tài như vậy, truyền thụ quyền pháp như vậy...

Trần Bình An vẫn hỏi:

- Vì sao không đánh ra quyền nào?

Diêm Thực Cảnh cúi đầu. Thiếu nữ vành mắt đỏ bừng, lại bật khóc, nhưng vẫn cố gắng đối diện với kẻ xa lạ thích khi dễ người khác kia.

Trần Bình An ý thức được hình như mình hơi quá đáng, liền quay đầu xin lỗi Chủng Thu:

- Ta rất ít khi so tài với người khác, cũng không hiểu về quy củ giang hồ lắm.

Chủng Thu lắc đầu, như có suy nghĩ, nhẹ giọng nói:

- Ta truyền thụ quyền pháp cho đệ tử, bởi vì sợ bọn chúng phạm sai lầm, cho nên quá theo đuổi tôn chỉ “quyền cao đừng xuất”. Mục đích ban đầu là hi vọng bọn chúng không nên tranh giành khí thế với người trong giang hồ, không nên ỷ thế hiếp người, xuất quyền không có nặng nhẹ. Phần nhiều vẫn là muốn bọn chúng sau này dấn thân vào sa trường, ít nhất có mười năm báo ân nước nhà.

- Cho nên đệ tử trong môn thực ra vẫn luôn bị ta đè ép tâm tính. Bây giờ xem ra không thể nói là sai, nhưng chung quy đã bóp chết khả năng trò giỏi hơn thầy của bọn chúng.

Ông ta thở dài một tiếng, cười nói với Trần Bình An:

- Phải sửa lại một chút.

Không ngờ Diêm Thực Cảnh có thể chịu được người ngoài sỉ nhục, lại không chịu nổi ân sư mà mình xem như cha lại “nhận sai”, hơn nữa còn là vì bọn họ. Trong lòng hắn thì sư phụ Chủng Thu là tông sư võ đạo không tì vết trên thế gian, còn là thánh nhân văn học. Dưới cơn nóng giận, hắn đột nhiên đứng dậy, không phải tập kích Trần Bình An, mà là trợn mắt nhìn đối phương:

- Ngươi lại tới!

Trần Bình An bước ra một bước, không còn là thế đi “chậm rãi” nữa, mà là một quyền đánh vào trán Diêm Thực Cảnh, giống như sấm sét đập vào mặt.

Diêm Thực Cảnh lại lui về phía sau một bước. Trần Bình An hỏi:

- Một quyền kia của ngươi đâu?

Diêm Thực Cảnh ngỡ ngàng thất thố, hồn bay phách lạc.

Trần Bình An thở dài, xoay người nói với Chủng Thu:

- Có người từng nói với ta, luyện quyền nhìn giống như tu lực, làm võ phu thuần túy, nhưng tu tâm cũng rất quan trọng. Đã luyện quyền, vậy thì không thể nói đến thường tình của con người gì nữa.

- Giống như Chủng tiên sinh ngài nói là “quyền cao đừng xuất”. Ta suy nghĩ một chút, cảm thấy rất có đạo lý. Nhưng đó là chuyện mà người có cảnh giới và tu vi như Chủng tiên sinh ngài nên làm, lại chỉ là đạo lý mà đệ tử ngài nên hiểu. Hiểu được đạo lý này là một chuyện, tiếp theo nên làm thế nào lại là chuyện khác. Chỉ có như vậy, sau này mới có thể xuất quyền với bất cứ ai cũng không thẹn với lương tâm.

Chủng Thu mỉm cười gật đầu:

- Chính là lý này.

Ông ta đã hiểu được đại khái tính tình của Trần Bình An. Làm một việc, cho dù là lớn hay nhỏ, vẫn phải theo đuổi thập toàn thập mỹ. Cho nên trước đó Trần Bình An thật sự lo lắng bất an, không biết làm thế nào so tài với người khác, dạy quyền pháp quyền lý cho người khác. Nhưng một khi đã đi ra bước đầu tiên, hắn liền trở nên nghiêm túc, giống như đối diện với vây quét trên trên đường lớn vậy.

Chủng Thu là người bàng quan nên nhìn thấy rõ ràng. Có thể chính Trần Bình An cũng không nhận ra, tại khoảnh khắc đó hắn tự tin đến thế nào. Thậm chí còn có một loại tự phụ, “lúc ta xuất quyền, võ phu thiên hạ chỉ cần ngước nhìn, cảm thán một tiếng ông trời trên cao là được”.

Thực ra Chủng Thu cũng hơi tò mò, Trần Bình An bình dị gần gũi như vậy, làm thế nào đạt tới tâm cảnh này lúc xuất quyền. Càng tò mò Trần Bình An rốt cuộc luyện quyền ra sao. Nhưng dù thế nào, ông ta đều dành sự tôn kính cho cả hai Trần Bình An này.

Trần Bình An hơi xấu hổ:

- Chỉ là một số thứ mà ta suy nghĩ lung tung, chưa chắc đã thích hợp với đệ tử của Chủng tiên sinh ngài.

Chủng Thu lắc đầu, nghiêm mặt nói:

- Luôn có một số đạo lý đúng mọi lúc mọi nơi, những lời ngươi vừa nói thích hợp cho tất cả người tập võ.

Trần Bình An sợ quyết tâm tập võ của hai người kia sẽ có rạn nứt, bèn cẩn thận tìm từ, mặc dù không giỏi lắm nhưng vẫn cố gắng an ủi:

- Người luyện quyền, ngoại trừ phải chịu được cực khổ, còn phải tâm định, mới có thể xuất quyền nhanh và ung dung, thẳng tiến không lùi. Như vậy một ngày nào đó, cho dù gặp phải ta hay nắm tay đệ nhất thiên hạ như sư phụ các ngươi, hoặc là đối thủ nhìn có vẻ vô địch như Đinh Anh, các ngươi vẫn có thể xuất quyền càng nhanh.

Hắn nghiêm túc nhìn hai người kia:

- Trước mắt không người, hai nắm tay mà thôi.

Hai người ngỡ ngàng mê hoặc, nhưng sự bi phẫn trên mặt và sợ hãi trong lòng đã giảm đi rất nhiều.

Chủng Thu khẽ gật đầu. Đây nào phải là dạy quyền, rõ ràng là chỉ ra một con đường “võ đạo”. Còn như hai đứa ngốc này tương lai có thể đi được bao xa, hoặc có thể bước lên con đường võ học này hay không, phải xem thiên phú, cũng xem cơ duyên. Ông ta không muốn nhiều lời, thực ra có nói cũng vô dụng.

Trần Bình An đã thu quyền, không còn khí thế như trước. Hắn nhìn hai người trẻ đáng thương, hơi áy náy, hỏi Chủng Thu:

- Có phải đã nói quá lớn, quá hư ảo rồi không?

Chủng Thu trêu đùa:

- Xem như được rồi, ngươi rốt cuộc muốn ta nịnh nọt đến khi nào mới chịu thôi?

Trần Bình An dở khóc dở cười.

Chủng Thu nhìn hai đệ tử, bọn Diêm Thực Cảnh lại không có đãi ngộ như vậy:

- Hôm nay không cần luyện quyền, hãy suy nghĩ thật kỹ vì sao không dám xuất quyền, nghĩ rõ rồi lại luyện quyền cũng không muộn.

Hai người ôm quyền tuân lệnh. Chủng Thu và Trần Bình An cùng nhau rời đi.

Đợi sau khi quốc sư đại nhân và quái nhân kia rời đi, đám người trẻ tuổi nhanh chóng túm tụm lại, phần nhiều là an ủi Diêm Thực Cảnh và thiếu nữ kia, xen lẫn một chút kinh ngạc cảm khái.

Những người ngoài này mặc dù đều biết nắm tay đệ nhất thiên hạ của Chủng quốc sư, nhưng dù sao cũng chưa ai tận mắt nhìn thấy Chủng Thu xuất quyền. Cho dù trong nhà đều có cao thủ hộ vệ thực lực không tầm thường, nhưng ánh mắt những người này đều rất cao. Vì vậy hôm nay nhìn thấy người nọ ra tay, một quyền mà thôi, vẫn cảm thấy không uổng chuyến này.

Diêm Thực Cảnh dẫn đầu rời khỏi đám người, không hào hứng lắm, ngồi trên bậc thềm, có phần ngơ ngẩn.

Thiếu nữ trò chuyện với các bằng hữu xong, liền ngồi xuống bên cạnh tiểu sư huynh Diêm Thực Cảnh, bênh vực cho hắn:

- Có gì tài giỏi, nói tới nói lui, người nọ không phải ỷ vào bản lĩnh cao, khoa tay múa chân với chúng ta sao. Thật đáng giận, còn ngay trước mặt sư phụ nữa.

Diêm Thực Cảnh nhìn về phương xa:

- Ta cảm thấy hắn nói rất có lý, sư phụ cũng đồng ý.

Thiếu nữ căm phẫn nói:

- Muội cũng không tin hắn đánh với sư phụ chúng ta, Du Chân Ý, còn có Đinh lão ma kia, cũng dám nói huênh hoang như vậy. Nói thật nhẹ nhàng, xuất quyền mà thôi.

Diêm Thực Cảnh nắm chặt tay:

- Sau này ta sẽ không lười biếng nữa, phải luyện quyền thật giỏi, còn phải mỗi ngày xin sư phụ dạy ta quyền pháp cao siêu hơn. Một ngày nào đó, ta muốn người nọ rút lại những lời hôm nay!

Ánh mắt thiếu nữ rạng rỡ, nhìn bên mặt tiểu sư huynh:

- Huynh chắc chắn có thể làm được. Đại sư huynh cũng nói trong số chúng ta, huynh là người có thiên phú gần với sư phụ nhất. Nếu như huynh luyện quyền sớm năm năm, bây giờ có thể phân cao thấp với đám người Phàn Hoàn Nhĩ của nhà Kính Tâm, Trâm Hoa Lang Chu Sĩ của cung Xuân Triều rồi.

Chủng Thu và Trần Bình An âm thầm ngồi trên nóc nhà. Chẳng biết tại sao, Trần Bình An lại đề nghị lặng lẽ trở về, sau đó ngồi ở đây nghe đám người trẻ nói hưu nói vượn. Sau khi nghe được cuộc nói chuyện của hai người Diêm Thực Cảnh, Chủng Thu vẫn không đoán ra ý đồ của Trần Bình An. Vị quốc sư này hơi nuối tiếc và mất mát, nhưng cũng không xem là quá thất vọng với hai đệ tử kia.

Trần Bình An mỉm cười đứng dậy, cùng Chủng Thu thật sự rời khỏi nơi này.

Trên đường trở về, Trần Bình An đã xin Chủng Thu chỉ bảo rất nhiều võ học quyền lý của thế giới này, thu được lợi ích không nhỏ.

Hai người nửa đường chia tay. Trần Bình An chọn một quán rượu bên đường, gọi một bầu rượu và hai đĩa thức ăn, rượu là loại đắt tiền nhất trong quán.

Lão đạo nhân đột nhiên xuất hiện, ngồi xuống đối diện với Trần Bình An, trong quán rượu náo nhiệt lại không ai phát giác được sự khác thường. Trước người ông ta xuất hiện một chén rượu, rượu trong bình tự động đổ vào chén. Lúc ông ta đưa tay, trong tay lại có thêm một đôi đũa, gắp một miếng trứng chiên ăn rất ngon lành.

Ông ta cười nói:

- Có phải mới biết, trước kia có rất nhiều chuyện ngươi xem là đương nhiên, luôn cảm thấy mình là một người bình thường. Chỉ cần người khác chịu cố gắng, phần lớn đều có thể đi tới như ngươi hôm nay. Bây giờ mới phát hiện chuyện này rất buồn cười đúng không?

Trần Bình An hỏi:

- Lão tiền bối rảnh rỗi như vậy à?

Lão đạo nhân cũng hỏi một đằng trả lời một nẻo như Trần Bình An:

- Vậy ngươi đã quá xem thường người dạy đạo lý cho ngươi, truyền thụ quyền pháp cho ngươi rồi. Nếu ngươi vẫn đi theo tâm cảnh trước đây, sớm muộn có một ngày sẽ giống như người kia, ngỡ ngàng nhìn quanh, một thân một mình. Đến lúc đó còn không muốn cầu người khác, chỉ sợ liên lụy đến người ta, ha ha, đại khái vẫn có thể vớt được một câu “chết có ý nghĩa”.

Trần Bình An gật đầu nói:

- Nếu như tôi không đủ tốt, bây giờ không phải ngồi đây nhàn nhã uống rượu với lão tiền bối, mà là chết ở chỗ này, chết không minh bạch. Đợi đến kiếp sau, cho dù may mắn mở mang đầu óc, nhưng chờ tôi rời khỏi đất lành Ngẫu Hoa, bất kể bên ngoài biến thành thế nào, tôi cũng sẽ muốn liều mạng với lão tiền bối.

Lão đạo nhân uống rượu nhắm thức ăn, thuận miệng nói:

- Đó là chuyện đương nhiên. Đã vào đất lành Ngẫu Hoa, nếu như bản lĩnh không tốt, sẽ chết dưới tay Lục Phảng hoặc Đinh Anh. Trừ khi Trần Thanh Đô hợp sức với lão tú tài, ta mới sẽ miễn cưỡng thả ngươi ra, nếu không ngươi cứ ngoan ngoãn ở đây chuyển thế đi. Vì vậy ngươi nên kính mình một chén rượu, kính mình còn sống.

Sâu trong lòng Trần Bình An, lão đạo nhân này không tốt hơn gì so với gã đàn ông bán mứt quả kia. Không phải nói ông ta cố ý nhắm vào hắn, trên thực tế hắn cũng biết mình không có tư cách này. Cũng không phải một số đạo lý của ông ta không đúng. Chỉ là hắn không thích loại cảm giác này mà thôi.

Đó thậm chí không phải là ánh mắt của người trên núi nhìn giun dế. Càng giống như một người đối xử với gà con mình nuôi, là nuôi mập rồi giết ăn hay tiếp tục nuôi, chỉ xem tâm tình của bọn họ. Nhưng cũng có thể là hắn đứng chưa đủ cao, vốn không nhìn thấy phong cảnh nhân gian trong mắt bọn họ.

Trần Bình An uống một chén rượu. Không nói giang hồ có tốt hay không, nhưng rượu của đất lành Ngẫu Hoa này đúng là không ra gì.

Hắn từ từ uống rượu, lại hoàn toàn không đếm xỉa tới lão đạo nhân, chỉ dụng tâm suy nghĩ xem mình làm thế nào đi tới hôm nay. Từ ngõ Nê Bình lại nghĩ đến con ngõ ngoài cửa nhà Tào Tình Lãng.

Hóa ra trong cuộc sống, dưới chân mỗi người đều có vô số ngã rẽ. Phải đối xử tốt với bản thân, mới có thể đối xử tốt với nhân gian.

Nhưng chuyện này rất khó. Chuyện bất bình trong lòng, có thể mượn rượu giải sầu, nhưng thế gian nhiều chuyện bất bình như vậy thì phải làm sao? Trần Bình An ta sau này, quyền càng ngày càng cao, kiếm càng ngày càng nhanh, bản lĩnh càng ngày càng lớn. Vậy nhìn thấy chuyện bất bình của người khác, chẳng lẽ phải đi quản mọi chuyện sao?

Nhưng nếu mặc kệ, làm thế nào vượt qua hố sâu trong lòng? Không phải cũng là một chuyện bất bình sao? Liệu có phụ lòng Tề tiên sinh, phụ lòng đạo lý trong sách, phụ lòng mình là tiểu sư thúc của Lý Bảo Bình?

Nhưng ta cũng muốn báo thù, muốn hoàn thành ước định với kiếm linh tỷ tỷ. Muốn luyện quyền, trở thành võ phu cảnh giới thứ bảy. Muốn luyện kiếm, sửa cầu trường sinh đi làm đại kiếm tiên. Muốn đọc sách, trở thành người như Tề tiên sinh. Ta còn muốn cưới cô nương tốt như vậy làm vợ...

Làm thế nào đây? Muôn vàn đạo lý không suy nghĩ, say rồi tính sau.

Trần Bình An gục đầu xuống bàn rượu. Trong giấc mộng dường như có người hỏi hắn, sau khi nhìn thấy sông lớn nhất thì cảm giác thế nào. Hắn say khướt cười ha hả trả lời, nước lớn như vậy, cá nhất định cũng lớn. Trước kia Tiểu Bảo Bình luôn oán trách canh cá của mình quá lạt, lần sau nhất định sẽ câu một con cá lớn, bỏ thêm đủ muối.

Khóe miệng lão đạo nhân giật giật, không dùng đạo pháp hút rượu trong bình nữa, mà là tự tay rót cho mình một chén, lại hỏi:

- Nhiều núi cao như vậy, cảnh tượng thế nào?

Trần Bình An vỗ bàn một cái, vẫn là lời say liên thiên, lẩm bẩm nói:

- Tôi không biết. Nhưng trong sách có câu, ta thấy núi xanh đẹp cô cùng... Có điều tôi đi qua rất nhiều đường núi, mưa tuyết khí trời khó đi, quá khó đi rồi...

Lão đạo nhân để chén rượu xuống, nhìn Trần Bình An, tức giận nói:

- Tề Tĩnh Xuân sao lại dạy ra một con sâu rượu như vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.