Hai ngón tay lão đạo nhân kẹp một đồng tiền tiểu tuyết, lúc này đang dần dần tiêu tan trên đầu ngón tay ông ta.
Ông ta một bước vượt qua kinh thành nước Nam Uyển, lặng lẽ đi tới di chỉ núi Cổ Ngưu. Ngay cả Du Chân Ý dựng nhà cỏ tu hành ở đây cũng không phát hiện có gì khác thường.
Bên ngoài nhà cỏ đơn sơ, Du Chân Ý đứng chắp tay dưới đêm trăng. Hắn đã ra lệnh cho cao thủ phái Hồ Sơn và mấy đệ tử đích truyền trở về tông môn, sắp tới không được xuất đầu lộ diện.
Vị lãnh tụ chính đạo thiên hạ dung nhan như đứa trẻ, lúc này đang đội mũ hoa sen màu bạc. Đây là một trong số minh ước giữa hắn và Đinh Anh, sau khi chuyện thành công, Đinh Anh sẽ đưa chiếc mũ đạo này cho hắn.
Mũ đạo có tên “Câu Trầm”, là pháp bảo huyền diệu nhất trong lịch sử đất lành Ngẫu Hoa, không có một trong. Ngoại trừ có thể tự động bảo vệ thân xác và thần hồn của chủ nhân, còn có thể rèn luyện thân thể, ổn định tâm cảnh. Quan trọng hơn là chiếc mũ đạo này có thể giúp tìm kiếm trích tiên nhân đang ẩn náu bốn phương.
Du Chân Ý vốn nắm giữ một chút thần thông tiên nhân quan sát núi sông. Lúc trước từ trên đỉnh núi Cổ Ngưu nhìn về kinh thành nước Nam Uyển phía xa, trong mắt của hắn, đám người Đinh Anh, Trần Bình An và Lục Phảng chính là mấy ngọn “đèn” sáng chói nhất.
Hôm nay có thêm chiếc mũ đạo này giống như hổ mọc thêm cánh. Du Chân Ý nắm chắc chín thành, chỉ cần lần này mình thoát khỏi vây quét, về sau tất cả trích tiên nhân trong thiên hạ đều sẽ khó đi một bước.
Bên cạnh Du Chân Ý là thanh phi kiếm lưu ly lơ lửng, trong tay áo còn có một món trọng khí tiên gia vừa lấy được.
Đạo đồng nhỏ đeo hồ lô to lớn màu vàng ánh kia quả nhiên không nuốt lời. Người không muốn phi thăng, lựa chọn đi xuống đầu thành vẫn có thể lấy được một món pháp bảo. Tại di chỉ núi Cổ Ngưu bị san thành đất bằng, Du Chân Ý đã tìm được một bộ sách ngọc, là “văn tự cáo trời” mà đế vương cổ đại dùng để cúng tế. Có điều chữ viết lại kỳ quái, không thấy ghi chép trong bốn nước.
Hắn biết đáp án quá nửa sẽ nằm ở lầu Kính Ngưỡng hoặc nhà Kính Tâm, bởi vì hai nơi này hiểu rõ về trích tiên nhân ngoài trời nhất.
Du Chân Ý không có cảm giác gì với cái chết của Đinh Anh, càng không thể nói là thương cảm. Nhiều nhất là tức giận vì Đinh Anh thất bại trong gang tấc, khiến cho rất nhiều mưu đồ của mình và phái Hồ Sơn phải thay đổi.
Ngươi đấu với trời, ta quản thế gian. Đây là hẹn ngầm giữa Đinh Anh và Du Chân Ý, đại đạo bù đắp cho nhau. Thế là hai người đứng đầu một chính một tà, hai đại tông sư có khả năng tử chiến nhất, lại lén lút lựa chọn kết minh, thiết lập ván cờ Nam Uyển.
Khác biệt giữa hai người, đó là Đinh Anh muốn giết chết tất cả những người trên bảng ngoại trừ bọn họ. Du Chân Ý thì chỉ nhằm vào trích tiên nhân, bao gồm Chu Phì, Đồng Thanh Thanh, Phùng Thanh Bạch, đương nhiên còn có Trần Bình An xuất hiện cuối cùng.
Du Chân Ý bắt đầu tản bộ dưới ánh trăng, mỗi lần hít thở đều là tu hành. Đây cũng là nguyên nhân ban đầu hắn dùng nghị lực và quyết tâm rất lớn, từ bỏ một thân tu vi võ học đỉnh cao.
Chuyện tu đạo quan trọng nhất là tâm tính, đây mới là cảnh tượng mà Du Chân Ý khao khát. Cảnh giới của võ học quá thấp, cả đời chỉ lăn lộn trong bùn lầy, mà đám lỗ mãng giang hồ kia lại hoàn toàn không biết.
Hạng người như Trình Nguyên Sơn, lòng tham không đáy, chỉ muốn những gì nhìn thấy đều là vật trong túi mình. Hạng người như Đường Thiết Ý, tham luyến quyền thế sa trường, mơ ước có một ngày ngồi ôm giang sơn mỹ nhân, tốt nhất sau khi chết còn có thể lưu danh sử xanh, lại không biết chẳng được trường sinh thì đều là viễn vông. Hạng người như Lưu Tông, chỉ để tâm vào sức lực, không đáng nhắc tới.
Chỉ đáng tiếc cho Chủng Thu, người bạn sinh tử năm xưa này lại tự ràng buộc mình.
Du Chân Ý tùy tiện đi theo một hướng, cũng không quan tâm đến bước chân lớn nhỏ. Lúc nhỏ thì giống như người thường, lúc lớn thì một bước vượt qua mười mấy trượng. Nhưng vẫn không đi ra ngoài quá xa, thỉnh thoảng dọc theo một quỹ tích vòng cung ung dung bước đi.
Những võ tướng nước Nam Uyển dẫn binh đóng giữ các hướng, nhìn thấy cảnh này đều kinh hồn bạt vía, sợ mình gặp xui xẻo. Bọn họ lo lắng Du Chân Ý sẽ đột phá vòng vây từ hướng của mình. Kinh thành gần như vậy, quay đầu là có thể thấy, nghĩa là hoàng đế bệ hạ có thể quan sát toàn bộ động tĩnh ở đây. Một khi Du Chân Ý quyết tâm phá trận tối nay, ai dám nhát gan trốn tránh?
Hơn vạn tinh nhuệ kinh kỳ của Nam Uyển, xuất quân ồ ạt vây quét một “đứa trẻ”, nhưng không ai cảm thấy khôi hài buồn cười. Ai có thể tưởng tượng, trận chiến giữa hai vị tông sư có thể đánh cho cả núi Cổ Ngưu cũng biến mất.
Bọn họ chỉ là thân thể máu thịt, tinh thông kỹ năng chiến trận. Nếu là chết trên sa trường tranh phong, dù chết cũng không hối hận. Nhưng nếu chết dưới một cái búng tay của những nhân vật thần tiên này, còn không nhìn thấy được cái bóng đối phương, chỉ lưu lại từng đống hài cốt chồng chất, vậy con mẹ nó xem là gì?
Du Chân Ý đương nhiên sẽ không quan tâm đến suy nghĩ của những tướng sĩ nước Nam Uyển kia. Hiện giờ hắn chỉ thật sự để tâm tới hai người, Hoàng Đình đến nay còn chưa ra tay, cùng với Trần Bình An đã chính diện giết chết Đinh lão ma.
Còn như vì sao Trần Bình An không ngăn cản mình hấp thu linh khí ở đây, mặc cho cảnh giới của mình tăng tiến vững chắc, Du Chân Ý không thể lý giải được. Chẳng lẽ Trần Bình An đánh một trận với Đinh Anh đã bị thương nặng, chỉ có mã ngoài? Cho nên hắn dừng bước lúc vào thành, thật ra là cố làm ra vẻ, lừa gạt mọi người trên đầu thành?
Du Chân Ý dừng bước, nhìn về đường nét thành trì dưới trăng, cuối cùng vẫn từ bỏ ý định tra xét. Một khi Trần Bình An hợp sức với nhà Kính Tâm và Chủng Thu, mới là tai họa thật sự. Đến lúc đó với tính cách gió chiều nào theo chiều nấy của Đường Thiết Ý và Trình Nguyên Sơn, nhất định sẽ thừa gió bẻ măng, hoàn toàn quay sang nước Nam Uyển.
Du Chân Ý trở về nhà cỏ, vươn tay ra, lòng bàn tay khẽ vuốt qua thân kiếm lưu ly.
Hôm nay hắn đã có thể làm tiên nhân ngự kiếm bay lượn, nhưng vẫn kém xa so với tiêu dao tự tại mà trong sách ghi chép, không thể bay lên quá cao, cũng không thể ngự gió quá xa, đúng là đáng tiếc.
Ánh mắt Du Chân Ý di chuyển lên trên, nhìn vầng trăng sáng kia. Cuối cùng có một ngày, ta sẽ ngự kiếm từ phía trên nhân gian nhìn xuống núi sông, thứ cao hơn ta chỉ có mặt trời mặt trăng và ngôi sao mà thôi.
Hắn đột nhiên hạ tầm mắt xuống. Trên đầu thành đổ nát chưa tu sửa xong, có một người không thấy rõ tướng mạo, nhưng trong mắt Du Chân Ý lại xuất hiện một chùm ánh sáng cực kỳ chói mắt.
Hắn cười nhạt nói:
- Đã tới rồi sao?
Có một nữ đạo sĩ trẻ tuổi đeo kiếm khoanh chân ngồi trên gờ thành, một tay bưng nồi đất còn nóng hổi, mùi thơm tràn ngập, tay kia hạ đũa như bay, vừa ăn vừa nói:
- Ôi chao, món này thật là ngon, chỉ là hơi cay. Không được, không được, lần sau không thể mua một lần mua hai chén rồi.
Nơi cửa thành bên dưới có mấy kỵ binh chạy nhanh ra, truyền một quân lệnh do hoàng đế bệ hạ tự mình ban hành.
Ngự lâm quân và ba đội quân đóng ở kinh kỳ, ngoại trừ đại quân phụ trách trấn giữ cổng nam kinh thành, những đội còn lại đều rút khỏi vị trí, lui về phía sau hai mươi dặm. Giống như đang nhường chỗ cho Du Chân Ý và vị nữ đạo sĩ dung mạo xinh đẹp trên đầu thành này.
Hoàng Đình vùi đầu ăn ngấu nghiến, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc nhìn về núi Cổ Ngưu. Nếu lúc này Du Chân Ý dưới chân bôi dầu chạy mất, cô cũng không có cách nào, không thể đuổi kịp được.
Qua một lát, Hoàng Đình bỏ nồi đất xuống bên cạnh, nhẹ nhàng gác đũa lên nồi. Sau đó cô đứng dậy vỗ vỗ bụng, đầy vẻ hối hận:
- Bữa ăn khuya này hơi nhiều quá, phải mập lên hai cân rồi. Ài, Phàn Hoàn Nhĩ, chén cơm? Ngươi là thùng cơm mới đúng...
Đợi đến khi ba đội tinh nhuệ Nam Uyển bắt đầu chậm rãi rời khỏi nơi đóng quân, nữ đạo sĩ Hoàng Đình lộ ra vẻ sắc bén, nhìn chằm chằm vào Du Chân Ý. Cô lau miệng, nhẹ giọng nói:
- Có lẽ đánh xong trận này sẽ gầy lại rồi.
---------
Trần Bình An ngủ một giấc trên nóc nhà, lại bị động tĩnh to lớn ngoài thành đánh thức. Hắn ngước mắt nhìn về phía nam xa xa, chỉ thấy hai ánh kiếm lấp lánh chiếu sáng lẫn nhau, đó là phi kiếm lưu ly của Du Chân Ý và kiếm của Hoàng Đình.
Trần Bình An không trở về chỗ ở lấy Trường Khí, mà là từ trong vật một tấc lấy ra trường kiếm Si Tâm vốn thuộc về Đậu Tử Chi, cùng với đao hẹp Đình Tuyết lưu truyền nhiều đời ở trấn Phi Ưng. Hắn đeo binh khí vào hai bên hông, sau đó lướt đi, bóng dáng như mây khói mờ mịt.
Chủng Thu đã sớm đứng trên đầu thành. Trần Bình An đi tới bên cạnh ông ta, hỏi:
- Đã đánh nhau rồi sao?
Chủng Thu gật đầu nói:
- Hoàng Đình vốn là người tu đạo ở quê nhà ngươi, cảm giác đối với linh khí vượt xa chúng ta.
Trần Bình An nói:
- Cô ta cảm thấy nếu cứ để Du Chân Ý hấp thu linh khí như vậy sẽ không đánh lại?
Chủng Thu bất đắc dĩ nói:
- Nào có, nếu là như vậy thì Hoàng Đình đã sớm ra tay rồi. Dựa theo cách nói của cô ta, là cố ý chờ Du Chân Ý ăn no rồi mới ra tay, để tránh Du Chân Ý thua rồi lấy cớ.
Trần Bình An thật sự không thể hiểu được suy nghĩ của vị nữ đạo sĩ núi Thái Bình kia. Chém giết sinh tử là chuyện cần phải tính toán chi li, sao đối với cô ta lại giống như trò đùa vậy?
Lúc trước đánh một trận trên đường lớn, từ Mã Tuyên, cô gái tỳ bà rồi đến Tiền Đường, Trần Bình An vẫn luôn thăm dò sâu cạn của thế giới này, đồng thời còn phải ẩn giấu thực lực. Sau đó là nghĩ cách đối phó với Lục Phảng, Chủng Thu và Đinh Anh, có bước nào đi không kỹ càng cẩn thận, có quyền nào đánh ra không ổn thoả vững chắc?
Mặc dù không hiểu cách nghĩ của cô ta, nhưng trong lòng Trần Bình An vẫn cảm thấy bội phục và hâm mộ. Hành tẩu giang hồ, nếu có thể mặc kệ sống chết và kết quả, hình như cũng nên... không sợ chết như vậy.
Trần Bình An hỏi Chủng Thu về sách có liên quan đến xây cầu, Chủng Thu liền cười đáp ứng.
Sau đó Trần Bình An lại hỏi về chuyện cô gái tỳ bà và thư sinh họ Tưởng.
Đối với quốc sư một nước, tìm kiếm một người đọc sách ở lại kinh thành tham gia khoa cử chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng Chủng Thu lại không lập tức đáp ứng, mà hỏi một câu:
- Ngươi khẳng định muốn gặp thư sinh kia?
Trần Bình An nói:
- Có gặp hay không, đến lúc đó rồi tính sau.
Lúc này Chủng Thu mới gật đầu.
Hai người cùng nhau nhìn về núi Cổ Ngưu. Thanh thế của Du Chân Ý và Hoàng Đình càng lúc càng lớn, thường là một ánh kiếm âm u có thể dài đến mười mấy trượng, thậm chí là mấy chục trượng.
Có lẽ cảm thấy nơi mà Trần Bình An và Chủng Thu đứng kề vai mới là nơi an toàn nhất trên đời, Chu Xu Chân, Ngụy Diễn, Ngụy Chân cùng với một lão tướng quân tóc trắng xóa, được ngự lâm thị vệ hộ tống chặt chẽ bước lên đầu thành, đi thẳng tới chỗ hai người.
Chu Xu Chân dĩ nhiên không dám kiêu ngạo trước mặt Chủng Thu, hai bên hỏi han vài câu theo lễ nghi. Ngụy Chân nhìn thấy Chủng Thu thì càng thấp thỏm bất an. Không có cách nào, Chủng Thu là một trong số ân sư giảng dạy của cô, lần đầu tiên trong đời cô bị xử phạt cũng là do Chủng quốc sư ban cho.
Khi đó cô khóc lóc nước mắt nước mũi đầy mặt, tìm đến phụ hoàng và mẫu hậu đang đánh cờ. Kết quả một người thì nói đánh rất tốt, một người thì nói đánh quá nhẹ. Từ đó về sau Ngụy Chân sợ Chủng quốc sư giống như lang sói hổ báo vậy.
Lão tướng quân có thể đi cùng với con cháu hoàng tộc, chắc hẳn là quyền quý hàng đầu nước Nam Uyển. Quả nhiên sau khi Chủng Thu nhìn thấy ông ta, liền gọi thẳng tên chào hỏi:
- Lữ Tiêu, sao ngươi lại tới đây?
Lữ Tiêu mặc giáp trụ, khí thế đầy đủ, hừ lạnh nói:
- Binh mã kinh kỳ bên ngoài hơn nửa là do ta huấn luyện ra. Ta đã cởi giáp về nhà, không thể xung trận sa trường nữa, nhưng bản lĩnh điều binh khiển tướng vẫn còn chưa mất. Các ngươi ngăn cản không cho ta ra khỏi thành thì thôi, chẳng lẽ còn không cho ta nhìn theo bọn họ một đoạn đường?
Ông ta vỗ vào đầu thành, tức giận nói:
- Những tông sư giang hồ các ngươi bay tới bay lui, sao không chịu yên tĩnh một chút? Hết trận này đến trận khác, đánh cho hơn nửa dân chúng kinh thành đều không ngủ ngon giấc.
- Nhất là trích tiên nhân mặc áo bào trắng gì đó, được thổi phồng đến mức thần thần bí bí. Cái gì mà Đinh lão ma cũng là bại tướng dưới tay hắn, lại còn anh tuấn phi phàm. Khiến cho hai đứa cháu của ta kiên trì hỏi ta có quen biết hắn hay không, một đứa nói muốn bái sư học nghệ, còn một đứa nói muốn gặp gỡ anh hùng hào kiệt.
- Ta quen biết cái đầu hắn ấy. Nếu ta nhìn thấy tên mặc áo bào trắng kia, nhất định sẽ chỉ vào mũi hắn mắng một trận. Chuyện khác không nói, cái tên của hắn đúng là chẳng ra gì...
Chủng Thu nhịn cười. Lữ Tiêu bị chọc giận khiến cho trừng mắt dựng mày, đang muốn mắng chửi, lại thấy Chủng Thu khoát tay nói:
- Được rồi, hoàng hậu nương nương, thái tử điện hạ và công chúa điện hạ đều ở đây, ngươi bớt phun nước bọt đi.
Lữ Tiêu hậm hực im tiếng.
Trần Bình An không nói gì, nghĩ thầm lão tướng quân này là một người thẳng thắn, nhưng tính tình hơi nóng nảy một chút.
Lữ Tiêu liếc thấy ánh mắt của hắn, liền trừng mắt nói:
- Thằng nhóc, nhìn cái gì? Dám cười ta à?
Trần Bình An không cãi lại, chỉ lấy bầu rượu xuống uống một hớp.
Lữ Tiêu tưởng đối phương là người trong giang hồ. Đã có thể đứng chung một chỗ với Chủng Thu, có lẽ là cao thủ trẻ tuổi võ nghệ không tầm thường, nhân phẩm chắc cũng không tệ. Ông ta liền chân thành nói:
- Thằng nhóc, nhìn dáng vẻ của ngươi cũng có một chút phong độ trí thức, vừa nhìn đã thấy là nhân tài đọc sách. Chẳng phải ta cậy già lên mặt, Lữ Tiêu ta nhìn người rất chuẩn xác. Ta thật lòng khuyên ngươi, sau này đừng hành tẩu giang hồ nữa, cũng không hi vọng ngươi đến đi sa trường kiến công lập nghiệp, càng không cần ngươi hi sinh nơi chiến trường. Chỉ cần ngươi học theo Chủng quốc sư một chút, đương nhiên là học theo mặt văn thánh của hắn, còn tông sư võ đạo vô dụng thì có gì tốt...
Trần Bình An không biết phải trả lời thế nào, nặn ra một nụ cười, lúng túng gật đầu, lại uống một hớp rượu.
Ngoại trừ tính khí nóng nảy, nói chuyện không dễ nghe lắm, thực ra lòng dạ Lữ Tiêu cũng không xấu.
Ngụy Chân ở một bên che miệng cười trộm, bởi vì cô biết thân phận của người trẻ tuổi này.
Mặc dù Lữ Tiêu khá chán ghét với giang hồ, nhưng tận mắt nhìn thấy ánh kiếm rực rỡ ở núi Cổ Ngưu, khí thế xông đến tận trời, vẫn không nhịn được lén cảm khái một câu:
- Đúng là thần tiên.
Nhưng lão tướng quân tính tình ương ngạnh, sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để giáo huấn người trẻ tuổi đi sai đường kia, liền quay đầu khuyên nhủ:
- Nhìn thấy không, đây mới là phong độ tông sư, cho thằng nhóc ngươi thêm một trăm năm e rằng cũng không có cảnh giới này. Cho nên mới nói, vẫn nên bỏ võ theo văn thì tốt hơn. Nếu một ngày nào đó nghĩ thông suốt, muốn vứt bút tòng quân, vậy thì càng tốt. Chỉ cần lúc đó ta còn chưa vào quan tài, ngươi cứ tới tìm ta. Ta sẽ tự mình tiến cử giúp ngươi, bất kỳ một đội biên quân tinh nhuệ nào của nước Nam Uyển, thằng nhóc ngươi cứ tùy ý lựa chọn.
Ông ta nói đến nước bọt tung tóe. Trần Bình An lau mặt, thở dài, đành phải tự báo danh hiệu:
- Ta tên Trần Bình An.
Lữ Tiêu hừ một tiếng:
- Ngươi tên Trần Bình An thì sao, cũng không phải họ Chủng. Những kẻ làm quan lớn nước Nam Uyển, có ai mà ta không quen...
Ông ta đột nhiên dừng lại, nghiêm túc gật đầu, giơ ngón cái lên, giả ngốc nói:
- Tên rất hay.
Sau đó giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, yên lặng đi tới bên cạnh Chủng Thu, lại yên lặng dời bước tới bên cạnh Ngụy Diễn ở ngoài cùng. Ông ta dự định sắp tới sẽ không mở miệng nói chuyện nữa, cần phải tu thiền im lặng.
Trần Bình An lại nhìn trận chiến ở núi Cổ Ngưu một hồi, nói:
- Ta đi trước đây.
Đương nhiên không ai ngăn cản.
Khoảng một nén nhang sau, Chủng Thu nhìn ra một chút đầu mối của trận đại chiến kia, cười cảm khái nói:
- Lúc trước thắng bại còn năm năm, bây giờ không nhiều như vậy rồi.
Chu Xu Chân không nhìn ra điều gì, Ngụy Diễn cũng tương tự, còn Lữ Tiêu và Ngụy Chân thì càng không hiểu chuyện gì.
Lữ Tiêu nghi hoặc nói:
- Quốc sư, hắn cứ đi như vậy sao?
Chủng Thu cười nói:
- Tối nay chỉ cần Trần Bình An xuất hiện trên đầu thành, Du Chân Ý cũng không dám làm bậy quá mức.
Nói đến đây ông ta quay đầu nhìn, trong lòng thở dài. Không phải đã nói sẽ mặc kệ mọi chuyện sao?
---------
Lúc Trần Bình An lặng lẽ trở lại viện thì trời còn chưa sáng.
Những ngày qua người hoa sen nhỏ vẫn luôn co rúc trong pháp bào Kim Lễ, ngủ rất say. Trần Bình An cũng không mặc lại Kim Lễ. Sau khi vào phòng, phát hiện hô hấp của đứa nhóc càng ngày càng ổn định, đã đổi một tư thế ngủ khác. Trần Bình An liền giúp cuốn góc áo Kim Lễ lại.
Sau đó hắn đi ra ngoài, thấy cô bé gầy gò đang ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ, dựa vào cửa phòng chứa củi ngủ say, trong giấc mộng còn nhíu mày. Từ tư thế ngủ của cô bé tuổi tác không lớn này, Trần Bình An có thể loáng thoáng thấy được cô tràn đầy đề phòng với thế giới này. Hai tay hắn nắm lại, khẽ đặt trên đầu gối, yên lặng chờ trời sáng.
Lão đạo nhân đột ngột xuất hiện, đứng bên cạnh hắn, nói thẳng vào vấn đề:
- Ngươi đeo thanh Trường Khí kiếm này của Trần Thanh Đô, cho nên ta đã phá lệ để ngươi dùng thân xác và hồn phách hoàn chỉnh tiến vào đất lành Ngẫu Hoa. Còn như vì sao ngươi tới đây, ta đương nhiên tính được ra. Có điều muốn ta giúp ngươi xây dựng lại cầu trường sinh, khó thì không khó, nhưng trên đời không có chuyện tốt dễ dàng như vậy.
Ông ta đưa tay chỉ vào phòng của Tào Tình Lãng:
- Lúc trước nghe những lời ngươi nói với đứa trẻ kia, liên quan đến đạo lý đúng sai trước sau, ta liền biết quan hệ giữa ngươi và lão tú tài. Dù sao ta là người đầu tiên trên đời biết được thuyết pháp thứ tự của lão tú tài. Một mớ lý thuyết lộn xộn, cũng không biết xấu hổ làm hại con cháu người khác.
Nói đến đây ông ta lại cười nhạt:
- Cho nên ta quyết định nâng cao ngưỡng cửa một chút, mới có cục diện vây giết, hơn nữa còn để Đinh Anh giam cầm vật một tấc kia. Nếu bản lĩnh của ngươi không tốt chết ở đây, như vậy Trường Khí kiếm lưu lại, ta cũng sẽ không làm khó ngươi. Nhiều nhất là để ngươi ở lại chỗ này mấy chục năm, tới thế nào thì về thế đó, không cần lo lắng thần hồn thân thể. Ta và lão tú tài không hợp nhau, nhưng còn không đến mức giận cá chém thớt với ngươi, có điều quy củ vẫn phải nói.
Trần Bình An cười khổ nói:
- Thì ra là vậy.
Lão đạo nhân cười nhạo nói:
- Sau đó có một cao nhân Âm Dương gia, còn là loại rất cao, ra tay một cách lấp lửng, vừa lúc đạp lên ranh giới của ta. Ta đã nhẫn nhịn không so đo với hắn. Nhưng đệ tử trời sinh thân thể âm dương của hắn lại không biết trời cao đất dày, hai lần nhập vào Phàn Hoàn Nhĩ, muốn nhắc nhở ngươi, nói cho ngươi biết phương pháp rời khỏi đất lành Ngẫu Hoa. Cho nên ta đã phế bỏ hai món pháp bảo còn lại trên người ngươi.
Trần Bình An hỏi:
- Là trấn người giấy kia, cùng với... nước Bắc Tấn?
Lão đạo nhân cười nói:
- Ngươi cuối cùng cũng không ngốc lắm. Hai nơi này đều là thủ đoạn của người kia, rất thú vị. Về phần vì sao hắn lại ra tay, ngươi đã từng chịu khổ dưới tay hắn rồi à?
Trán Trần Bình An rỉ mồ hôi, là sợ hãi phát ra từ đáy lòng, nảy sinh một cách tự nhiên, còn lớn hơn cả sống chết.
Chuyện sống chết thường là trong nháy mắt vung đao chém xuống. Còn sự sợ hãi này của Trần Bình An, lại giống như đặt mình vào hoàn cảnh sương trắng mờ mịt, đi nhầm một bước sẽ rơi xuống vách núi, mà có người lại đứng bên vách núi thờ ơ lạnh nhạt.
Cho tới bây giờ Trần Bình An mới thật sự nhớ ra, người kia chính là gã đàn ông chất phác đã từng đi sát qua vai ở trấn Phi Ưng, còn nhếch miệng cười với hắn. Cũng là gã đàn ông bán mứt quả tốt bụng cười híp mắt khi mình còn bé. Lúc ở trấn Phi Ưng hắn đã cảm thấy hơi quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nhớ nổi.
Thứ mà Trần Bình An nhớ không phải dung mạo của người này, mà là nụ cười của hắn.
Từ động tiên Ly Châu tới Đồng Diệp châu.
Trần Bình An giơ tay lau mồ hôi trán.
Lão đạo nhân hỏi:
- Cuối cùng đã nhớ ra rồi à? Vậy đã nghĩ thông suốt chưa?
Trần Bình An gật đầu nói:
- Nghĩ rõ rồi. Vì sao hắn lại tốt bụng nhắc nhở tôi? Là không muốn tôi tiến vào mảnh đất lành Ngẫu Hoa mà hắn không quản được. Nhưng vì kiêng dè lão tiền bối nên không dám trắng trợn hành động.
Lão đạo nhân ừ một tiếng:
- Tốt hơn một chút so với kẻ ngốc rồi. Thực ra ngươi chỉ nói đúng phân nửa. Hôm nay tên kia cũng không có ác ý với ngươi, nếu không chỉ bằng vận may của ngươi, nào có thể tìm được người hoa sen nhỏ.
Ông ta lại hỏi:
- Ta phá được ván cờ này, người khác chẳng lẽ không phá được? Nhưng tới bây giờ ngươi mới biết được chân tướng, không thấy lạ sao?
Trần Bình An lắc lắc đầu, không hề do dự nói:
- Không thấy lạ. Nếu là trước kia cũng sẽ không thấy lạ, nhưng đó là vì không biết gì cả. Nhưng chuyến này đi tới đất lành Ngẫu Hoa, liên hệ với những người và chuyện gặp phải trong hai lần ra ngoài đi xa, đã nghĩ thông suốt không ít, lại càng không thấy lạ.
Lão đạo nhân gật đầu nói:
- Vậy bây giờ đã thông minh hơn một chút rồi.
Trần Bình An hỏi:
- Khi nào tôi có thể rời khỏi đất lành Ngẫu Hoa?
Lão đạo nhân cười nói:
- Trước tiên ngươi nên hỏi khi nào có thể rời khỏi nước Nam Uyển.
Lần này ông ta không úp mở nữa:
- Đợi xong chuyện ở kinh thành nước Nam Uyển, ta sẽ dẫn ngươi đi xem thế giới này.
Trần Bình An lấy bầu rượu xuống, giơ lên nhưng không uống. Hắn thật sự không nhịn được, lấy can đảm hỏi:
- Vì sao?
Lão đạo nhân cười ha hả:
- Lão tiền bối đây đạo pháp thông thiên, rất nhàm chán mà.