Sau khi gặp vị đầu bếp già mai danh ẩn tích kia, thái tử Ngụy Diễn và sư phụ giống như khỉ gầy, còn có Phàn Hoàn Nhĩ của nhà Kính Tâm cùng nhau rời khỏi. Trước đó ông lão thấp bé nhìn thấy lão đầu bếp nằm trong hàng ngũ mười người kia, còn không dám đánh rắm một cái, lúc này lại bắt đầu lải nhải:
- Lão đầu bếp kia đúng là uổng phí một thân võ học huyền diệu, tâm tính quá tệ, lại vì cuộc sống an nhàn mà tự phế võ công.
Ngụy Diễn cũng hết cách với chuyện này, không phụ họa cũng không phản bác, để mặc cho sư phụ lải nhải.
Hai tay ông lão đặt sau người, lắc lắc đầu, muốn thái tử điện hạ rút ra bài học. Không được bắt chước lão đầu bếp không có chí tiến thủ kia, nếu không võ công có cao đến mấy, cả đời vẫn chỉ là một kẻ khiếp nhược. Ông ta nói đến hăng say, mới phát hiện đôi Kim Đồng Ngọc Nữ bên cạnh vẫn luôn trầm mặc, không hề cổ vũ. Ông ta liền tức giận rời đi, bỏ lại một câu “không cản trở hai ngươi thân mật nữa”.
Ngụy Diễn và Phàn Hoàn Nhĩ nhìn nhau cười, sau đó hai người gần như đồng thời ngẩng đầu nhìn về bầu trời phía nam. Ngụy Diễn nói một câu “đi theo ta”, sau đó lướt lên một nóc nhà được trang trí bằng lưu ly xanh biếc, chính là kiến trúc cao nhất phủ thái tử. Phàn Hoàn Nhĩ bám theo sau, hai người đứng kề vai, vừa lúc loáng thoáng nhìn thấy một kiếm của Lục Phảng chia đôi trời đất, khí thế to lớn khiến người ta cảm thán.
Trong lòng Ngụy Diễn rung động, cảm khái nói:
- Không hổ là kiếm tiên đỉnh Điểu Khám, một kiếm này e rằng đã không thua Tùy Hữu Biên trong lịch sử rồi. Không biết là ai có thể khiến Lục Phảng ra tay nghiêm túc như thế, chẳng lẽ là Đinh lão ma?
Phàn Hoàn Nhĩ lắc đầu nói:
- Không giống lắm.
Ngụy Diễn hơi áy náy:
- Phàn tiên tử, vốn nên theo cô đến gần xem trận chiến, nhưng thân phận của ta không cho phép làm việc tùy hứng được.
Phàn Hoàn Nhĩ gật đầu nói:
- Thái tử điện hạ là thân thể ngàn vàng, sau này phải thừa kế ngôi vua họ Ngụy...
Không đợi Phàn Hoàn Nhĩ nói xong, ông lão thấp bé đã từ phía xa lướt đến, dặn dò Ngụy Diễn:
- Đừng qua đó tìm chết. Lục Phảng đã xuất kiếm, vậy thì không mấy người có thể khiến hắn dừng tay được. Loại thần tiên đánh nhau này vốn kiêng kị người ngoài lén lút nhìn trộm, huống hồ Đinh lão ma thích nhất là đánh chết những người xem trận chiến.
Ngụy Diễn cười nói:
- Sư phụ, vừa rồi ngài còn nói lão đầu bếp nhát gan như chuột, không hợp với tôn chỉ dũng mãnh tiến lên của võ học.
Ông lão vừa bực vừa buồn cười nói:
- Lão kia bao nhiêu tuổi rồi, còn thằng nhãi con ngươi mới bao lớn? Phúc mà lão đầu bếp nên hưởng đã hưởng đủ rồi, lại có một thân bản lĩnh, nên tìm một đối thủ lợi hại oanh oanh liệt liệt chết trận mới đúng. Dù sao có thể giống như Tùy Hữu Biên phi thăng thất bại, để lại tiếng thơm trên giang hồ. Ngươi còn trẻ, võ nghệ không tinh, chuyện tìm chết còn sớm lắm.
Ngụy Diễn và ông lão quan hệ rất tốt, vừa là sư phụ nghiêm khắc, vừa giống như trưởng bối nhà mình nói năng gay gắt nhưng tâm địa thiện lương, bình thường sống chung thì lại như bằng hữu. Hắn liền trêu đùa:
- Đúng đúng đúng, sư phụ ngài nói đúng hết, đạo lý trên đời đều do ngài định đoạt.
Ông lão ồ một tiếng, ngạc nhiên nói:
- Không đúng, bên kia sao lại sấm lớn mưa nhỏ như vậy, không giống như tác phong của Lục kiếm tiên đỉnh Điểu Khám.
Ông ta khó nén sự tò mò:
- Ngứa ngáy, ngứa ngáy, ta phải qua xem thử.
Ông ta đạp lên nóc phủ đệ mấy lần, trong nháy mắt đã đi xa trăm trượng, cuối cùng biến thành một điểm đen.
Ngụy Diễn ngồi trên nóc nhà. Phàn Hoàn Nhĩ lại không ngồi, vẫn ngước mắt nhìn về phía xa, thật lâu không dời mắt đi.
Ngụy Diễn do dự một thoáng, hỏi:
- Phàn tiên tử, mạo muội hỏi một câu, có phải Đồng tiên sư đã ở kinh thành rồi không?
Phàn Hoàn Nhĩ lộ ra vẻ chán chường và ngơ ngẩn, lắc đầu nói:
- Ta chưa từng gặp sư phụ.
Ngụy Diễn không dám tin.
Thân thế bối cảnh của Phàn Hoàn Nhĩ vẫn luôn bị mây mù che phủ. Ngụy Diễn chỉ biết cô là nhân tài kiệt xuất thế hệ này của nhà Kính Tâm, những năm qua một mình hành tẩu giang hồ. Nhưng nhà Kính Tâm là một thế lực khổng lồ, chuyện này không cần nghi ngờ. Không chỉ trong triều đình nước Nam Uyển có quân cờ của bọn họ, cả bốn nước thiên hạ đều có bóng dáng như ẩn như hiện của nữ nhân nhà Kính Tâm.
Không bàn đến thảo nguyên ngoài biên ải là nơi mọi rợ, nước Nam Uyển xem như là địa bàn của quốc sư Chủng Thu, nước Tùng Lại thì có thần tiên Du Chân Ý trấn giữ. Bắc Tấn có Lục Phảng của đỉnh Điểu Khám, còn có Đồng Thanh Thanh của nhà Kính Tâm. Nhưng Đồng Thanh Thanh gần như chưa từng lộ diện, dường như còn xa rời nhân gian hơn Lục Phảng.
Những lời đồn về Đồng Thanh Thanh trên giang hồ, cả một sọt cũng không chứa hết. Có người nói lúc còn trẻ bà ta là hồng nhan tri kỷ của Đinh Anh, vì yêu sinh hận, từ đó mỗi người một ngả. Cũng có người nói rất xá thực, Đồng Thanh Thanh thật ra là đệ tử đích truyền của gã điên Chu Liễm, từng là công chúa điện hạ của Bắc Tấn.
Còn có người nói Đồng Thanh Thanh vốn là một nam tử đẹp như thiên tiên, tu luyện pháp thuật tiên gia, biến thành không nam không nữ. Nhưng đã bỏ đi tô vẽ, trở về bản chất, dung nhan không già. Sau khi Du Chân Ý xuất quan với dung mạo trẻ con khó tưởng tượng, người có tâm bắt đầu suy đoán, Đồng Thanh Thanh có phải đã cải lão hoàn đồng, thế gian không còn tuyệt sắc nữa hay không.
Ngụy Diễn không tin những chuyện này.
Phàn Hoàn Nhĩ quay đầu sang, mỉm cười giải thích:
- Ta từng là con gái nhà nghèo nước Tùng Lại, được một vị sư tỷ vân du giang hồ nhìn trúng tư chất, thay sư phụ thu đồ đệ, đưa ta đến nhà Kính Tâm. Khi đó ta mới sáu tuổi, không biết gì cả, chỉ nhìn bức tranh của sư phụ trong ngôi đình, lạy ba lạy, xem như hoàn thành nghi thức bái sư. Trong môn phái cất giữ rất nhiều bí tịch bảo điển do trích tiên nhân lưu lại, Bạch Viên Bối kiếm thuật của ta chính là một trong số đó, cũng không tính là võ học của nhà Kính Tâm.
Cô cười khổ:
- Có lẽ ta mới là người muốn gặp “Đồng Thanh Thanh” nhất trên giang hồ.
Nói đến đây, cô lại chắp tay trước ngực, cúi đầu xin lỗi:
- Gọi thẳng tên huý của sư phụ, đừng trách, đừng trách.
Ngụy Diễn bị phản ứng trẻ con này của Phàn Hoàn Nhĩ làm thích thú, bỗng nhiên nhớ lại đêm đó trên cầu, cô cũng đưa tay xoa đầu sư tử. So với Phàn tiên tử của nhà Kính Tâm, Ngụy Diễn càng thích một Phàn Hoàn Nhĩ như vậy hơn.
Lúc này tại bậc thềm phía dưới xuất hiện một gián điệp của phủ thái tử. Ngụy Diễn nhảy xuống, sau chốc lát lại trở lên nóc nhà, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Lầu Kính Ngưỡng lại bắt đầu tác quái, bảng danh sách vừa mới ra lò đã được lan truyền ra ngoài. Lúc này e rằng cả kinh thành đã nghe nói đến mười người thiên hạ mới nhất rồi.
Nói đến đây, vẻ mặt của hắn kỳ quái, lần lượt báo tên mười người kia:
- Thái thượng giáo chủ Đinh Anh của Ma giáo, chưởng môn Du Chân Ý của phái Hồ Sơn, Chu Phì của cung Xuân Triều, trích tiên nhân Trần Bình An, quốc sư Chủng Thu của nước Nam Uyển, Ma Đao Nhân Lưu Tông, Tý Thánh Trình Nguyên Sơn, Vân Nê hòa thượng của chùa Kim Cương, Long Vũ đại tướng quân Đường Thiết Ý của Bắc Tấn, du hiệp Phùng Thanh Bạch.
Ba người cuối cùng cộng thêm Trần Bình An đều là gương mặt mới, đó là những người chưa từng lên bảng,.
Phàn Hoàn Nhĩ ngơ ngác hỏi:
- Sư phụ ta đâu? Lục Phảng đâu?
Ngụy Diễn không biết phải trả lời thế nào, hắn làm sao biết được đáp án.
---------
Sau khi Chủng Thu đứng dậy từ trong đống đổ nát, áo xanh rung lên, chấn rơi tất cả bụi đất.
Cùng lúc này, Trâm Hoa Lang Chu Sĩ và Ma giáo Nha Nhi đang ở dưới chân tường “hóng mát”, chỉ cảm thấy gió lạnh thổi vào mặt, sau đó ánh sáng bị che khuất. Sau khi nhìn kỹ, Chu Sĩ liền giống như trút được gánh nặng. Nha Nhi thì tâm tình phức tạp, sợ mình bị vị khách không mời này nhìn trúng, biến thành một trong số thê thiếp của cung Xuân Triều. Đồng thời lại thở phào một hơi, ít nhất tạm thời không còn lo lắng đến tính mạng nữa.
Sau khi Chu Phì hiện thân, những mỹ nhân cung Xuân Triều đều có thực lực cao thủ hạng hai giang hồ, cũng lần lượt đáp xuống cách đó không xa, giống như tiên nữ rải hoa.
Chu Phì nhìn bộ dạng thê thảm của con trai, lắc đầu nói:
- Chỉ có một chút tiền đồ như vậy, cho dù dẫn ngươi về nhà, ngươi lấy gì để tranh với Khương Bắc Hải? Ngươi đấy, vẫn nên ngoan ngoãn ở lại đây thêm sáu mươi năm đi, bằng không đi ra ngoài sẽ chết. Không phải bị Khương Bắc Hải đùa chết, mà là bị ta giận đến đánh chết. Sáu mươi năm sau, bước vào ba người đứng đầu ở đất lành Ngẫu Hoa này, ta sẽ tới dẫn ngươi rời khỏi. Nếu ngay cả chuyện này cũng không làm được, ngươi cứ chết già ở đây đi.
Chu Sĩ lộ vẻ kinh ngạc, nhưng không có quá nhiều mất mát, lúng ta lúng túng không biết nói gì.
Chu Phì liếc nhìn Nha Nhi bên cạnh con trai, cười nhạo nói:
- Đang nghĩ không ra ngoài cũng không sao, có thể ở bên cạnh cô gái ngưỡng mộ trong lòng?
Chu Sĩ bị nhìn thấu tâm sự, hơi đỏ mặt.
Chu Phì đưa tay chụp vào không trung, Nha Nhi lập tức bị một bàn tay vô hình kéo lên. Hắn lại vung tay áo, bên cạnh hiện ra một bộ áo váy màu xanh, tự động mặc lên người Nha Nhi. Sau khi áo váy kỳ lạ mặc vào, vết thương của Nha Nhi liền thuyên giảm với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, máu tươi chảy ngược vào trong cơ thể, khí tức trên người như nước lũ vỡ đê lại biến thành sông ngòi ổn định.
Chu Phì khom lưng nói với Chu Sĩ:
- Ngươi ở lại, còn cô gái mà ngươi yêu thích phải rời khỏi. Ta chờ ngươi sáu mươi năm, nếu ngươi hoàn thành ước định, sẽ có tư cách theo ta đến Ngọc Khuê tông Đồng Diệp châu, cưới cô vợ nhỏ này. Còn nếu thất bại, lần sau gặp mặt ở cung Xuân Triều, ngươi có thể tận mắt nhìn thấy cô ta mặc áo cưới, sau đó gọi một tiếng mẫu thân.
Chu Sĩ vội vàng đứng lên, nói như đinh đóng cột:
- Được!
Chu Phì tươi cười rạng rỡ, xoa đầu Chu Sĩ:
- Con trai ngoan.
Cô gái trong nháy mắt đã bị quyết định vận mệnh, giống như rơi vào hầm băng.
Phùng Thanh Bạch đứng rất xa, không dám trêu chọc Chu Phì. Mỗi khi Chu Phì nói xong một đoạn, Phùng Thanh Bạch lại yên lặng dời bước cách xa hơn.
Trích tiên nhân “thuyền nhẹ đi qua muôn trùng núi”, tu sĩ mưu đồ càng lớn thì phải trả giá càng nhiều, mở mang đầu óc càng chậm. Chẳng hạn như Lục Phảng, bởi vì ở Đồng Diệp châu hắn đã là địa tiên Nguyên Anh, hơn nữa còn là một kiếm tu, cho nên đến đây chắc chắn là để phá tâm ma, gõ cửa lòng.
Dù vậy Lục Phảng từ một đứa trẻ hồ đồ vô tri, bái sư học nghệ với một cao thủ hạng hai, tự ngộ kiếm thuật. Cuối cùng trong lồng giam to lớn của đất lành Ngẫu Hoa, dưới quy củ trói buộc và linh khí mỏng manh, hắn vẫn trở thành kiếm tiên đỉnh Điểu Khám, một trong tứ đại tông sư.
Phùng Thanh Bạch tự nhận không bằng, thân phận trích tiên nhân của hắn là mưu lợi. Mặc dù hồn phách không hoàn chỉnh, cũng để lại thân xác ở Đồng Diệp châu như Lục Phảng, nhưng phần lớn ký ức của Phùng Thanh Bạch đều được bảo lưu, chỉ dùng thân xác người khác ở đất lành Ngẫu Hoa làm một nhà trọ. Suy cho cùng, Lục Phảng là nhìn thẳng vào bản tâm, cầu đạo chứng đạo. Phùng Thanh Bạch thì lại tìm một con đường dễ dàng hơn, dùng thuật vấn đạo.
Còn Chu Phì của cung Xuân Triều, không biết chân thân ở Đồng Diệp châu là ai. Hắn có lẽ là một trích tiên nhân hoàn toàn khác biệt với Phùng Thanh Bạch, hơn nữa đầu cơ trục lợi càng nhiều. Hiển nhiên hắn tới đây không phải vì đại đạo, chỉ là để du sơn ngoạn thủy mà thôi.
Thế nhưng tới đất lành Ngẫu Hoa ăn chơi thoải mái gần năm mươi năm, Chu Phì rốt cuộc là ai? Người nào có can đảm như vậy, có tài lực như vậy? Đồng Diệp tông, Ngọc Khuê tông, núi Thái Bình, Phù Kê tông?
Trong lòng Phùng Thanh Bạch than vãn, cộng thêm người trẻ tuổi áo bào trắng đột ngột xuất hiện kia, vận may của mình đúng là cực kỳ tệ hại. Trước đây cơ duyên ở đất lành Ngẫu Hoa cũng không khó tranh giành như vậy. Nếu đặt trong những lần sáu mươi năm trước đây, Đinh Anh, Chu Phì, Du Chân Ý, Chủng Thu, Lục Phảng, cộng thêm người trẻ tuổi kia, bất kỳ người nào cũng có hi vọng lên đỉnh thiên hạ.
Nhất là ba người Đinh, Chu, Du tạm thời chưa ra tay. Cho dù chống lại hoàng đế khai quốc Ngụy Tiện của nước Nam Uyển, thủy tổ khai sơn Lư Bạch Tượng của Ma giáo, nữ kiếm tiên Tùy Hữu Biên, võ nhân điên Chu Liễm ở thời kỳ đỉnh cao, bọn họ đều có thể đánh một trận.
Lúc Chu Phì “tán gẫu” với con trai, Trần Bình An vẫn đối diện với Chủng Thu, cộng thêm Phùng Thanh Bạch, ba vị trích tiên nhân đứng trên đường.
Có hai người sánh vai đi tới, chặn đường lui của Phùng Thanh Bạch.
Tý Thánh Trình Nguyên Sơn tay cầm một cây thương sắt, nhìn chằm chằm vào Phùng Thanh Bạch.
Ma Đao Nhân Lưu Tông thì nhìn Chu Phì một chút, sau đó lại liếc nhìn Trần Bình An ở nơi xa hơn, giống như đang lựa chọn đối thủ.
Phùng Thanh Bạch thở dài, nắm chặt trường kiếm trong tay, cực kỳ đau đầu. Nếu như chỗ dựa lớn kia không tới, mình sẽ phải chết ở đây rồi. Cho dù chỗ dựa không tới, huynh đệ tốt kia tới cũng được...
Đang lúc suy nghĩ, ánh mắt của hắn chợt sáng lên, hiểu ngầm cười một tiếng.
Nơi xa có một nam tử mặc áo bào đen khí chất nho nhã, hông đeo trường đao đi tới.
Phùng Thanh Bạch cười vẫy tay chào hỏi:
- Đường lão ca, tới rồi à?
Nam tử áo bào đen khẽ gật đầu.
Trong lòng Trình Nguyên Sơn căng thẳng, cảm thấy khó giải quyết. Người tới là trụ cột Bắc Tấn, Long Vũ đại tướng quân Đường Thiết Ý. Thân là đệ nhất danh tướng đương thời, hắn rất ít khi xông pha chiến đấu. Thế nhân chỉ biết vị võ tướng xuất thân hào phiệt này thích dùng đao, nhưng không ai biết đao pháp sâu hay cạn, tu vi cao hay thấp.
Ngoại trừ dụng binh như thần, Đường Thiết Ý thường được nhắc đến vì chuyện lý thú trong khuê các. Nghe đồn người này thích nhuộm lông mày, còn thích vẽ các loại lông mày cho thê thiếp. Một khi hiện thế, những quý tộc phu nhân ở kinh thành Bắc Tấn sẽ ào ào bắt chước.
Trình Nguyên Sơn nhẹ giọng nói:
- Lưu lão nhi, đừng xem thường. Tên Đường Thiết Ý này dùng đao rất bá đạo, sở trường một đao phân thắng bại, hai đao định sống chết.
Lưu Tông không tập trung nói:
- Dùng đao? Ta không có hứng thú với hắn.
Lão chỉ vào Trần Bình An phía xa:
- Thằng nhóc kia thuộc về ta.
Lưu Tông không để ý tới Trình Nguyên Sơn nữa, đi thẳng tới trước, một tay nhẹ nhàng vuốt tóc trắng, tay kia giấu trong tay áo.
Thế là biến thành Tý Thánh Trình Nguyên Sơn một mình giao đấu với hai cao thủ.
Trình Nguyên Sơn lại có một hành động ngoài dự đoán. Lão cầm thương đi tới bên đường, nhường ra một lối đi cho Đường Thiết Ý, còn đưa tay ra hiệu cho hắn cứ tới hội họp với Phùng Thanh Bạch, lão tuyệt đối sẽ không ngăn cản.
Lúc Đường Thiết Ý đi qua bên cạnh Trình Nguyên Sơn, còn không quên quay đầu cười hỏi:
- Thật không tiếp hai đao của ta sao? Hai đao mà thôi, nhanh lắm.
Trình Nguyên Sơn dứt khoát nhắm mắt nghỉ ngơi.
Phùng Thanh Bạch có phần bội phục công phu tu tâm dưỡng tính của vị Tý Thánh này.
Đường Thiết Ý đi về phía Phùng Thanh Bạch, hơi oán giận:
- Lần trước gặp mặt, đã nói rõ ngươi chỉ tới đây để đục nước béo cò, sao lại biến thành người đi đầu rồi?
Phùng Thanh Bạch cười ha hả nói:
- Cầu phú quý trong nguy hiểm mà.
Năm kia hai người quen biết tại một quận thành ở biên ải Bắc Tấn. Khi đó Đường Thiết Ý vừa mới dẫn quân đánh lui kẻ địch, dưới cơ duyên trùng hợp, hai người vừa gặp lần đầu như đã quen thân.
Thậm chí Phùng Thanh Bạch còn gia nhập quân ngũ dưới trướng Đường Thiết Ý, ở lại hơn nửa năm, dùng thân phận trinh sát tham gia một lần đại chiến. Nếu không phải Phùng Thanh Bạch khăng khăng muốn tiếp tục du lịch núi sông, Đường Thiết Ý còn muốn xin hoàng đế Bắc Tấn một thân phận tướng quân cho hắn.
Phùng Thanh Bạch nhìn gương mặt quen thuộc kia, tò mò hỏi:
- Sao ngươi lại tới đây?
Đường Thiết Ý quay đầu nhìn Tý Thánh Trình Nguyên Sơn bất động như núi, sau đó trừng mắt nhìn Phùng Thanh Bạch:
- Du chân nhân đã lên tiếng, muốn cái mạng nhỏ của ngươi. Ngay cả ta cũng nghe nói đến, bản thân ngươi lại không biết sao? Bây giờ không biết có bao nhiêu người muốn lấy mạng của ngươi, thật cho rằng chỉ có một mình Trình Nguyên Sơn sao?
Phùng Thanh Bạch mím môi nhịn cười. Trong đó đương nhiên có huyền cơ lớn, câu chuyện này đủ cho hai huynh đệ trùng phùng nơi đất khách uống mấy bình rượu ngon rồi.
Đường Thiết Ý tuy là người sinh trưởng ở đất lành Ngẫu Hoa, nhưng cho dù là ở Đồng Diệp châu, Phùng Thanh Bạch cũng không gặp được người hợp khẩu vị như vậy. Tính tình phóng khoáng, thiên tư trác tuyệt, tài hoa kinh người, bất kỳ từ ngữ khen ngợi nào cũng có thể dùng để miêu tả võ phu bụng đầy thao lược này.
Văn chương chỉ là chuyện nhỏ, giang hồ chẳng qua như vậy. Biết văn là vì thao lược, biết võ là vì binh pháp, đây chính là quan điểm của Đường Thiết Ý. Cả đất lành Ngẫu Hoa, e rằng cũng chỉ một mình Đường Thiết Ý có cách nhìn như thế.
Phùng Thanh Bạch dự định úp mở, cười nói:
- Chỉ cần Đường lão ca không muốn cái đầu này của ta...
Không đợi hắn nói xong, tầm mắt đã bị che lấp bởi ánh đao trắng như tuyết rợp trời kín đất.
Tại khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, Phùng Thanh Bạch chỉ có ngỡ ngàng.
Trích tiên nhân Phùng Thanh Bạch bị chém thành hai khúc, hai nửa thi thể trái phải phân biệt đụng vào bức tường hai bên đường.
Đường Thiết Ý chậm rãi thu đao vào vỏ, chính là thanh yêu đao “Luyện Sư” đã biến mất nhiều năm, một trong bốn phúc duyên lớn, ngang hàng với mũ hoa sen màu bạc trên đầu Đinh Anh, áo váy màu xanh ở kinh thành nước Nam Uyển, kim thân la hán của chùa Bạch Hà.
Vẻ mặt của hắn không vui không buồn, lẩm bẩm nói:
- Vừa rồi trên đường tới đây, nghe nói ngươi đã bước vào mười người thiên hạ mới nhất, xếp thứ mười sau cùng. Trùng hợp là ta cũng lên bảng, xếp thứ chín. Phùng Thanh Bạch, có lẽ ngươi cho rằng nói chuyện riêng thẳng thắn một lần với Du Chân Ý, sẽ có thể sống đến cuối cùng. Vốn là như vậy, lần này ta chạy tới cũng là để cứu ngươi. Nhưng ngàn vạn lần không nên, ngươi thứ mười còn ta thứ chín, hai huynh đệ đồng thời lên bảng.
Hắn khẽ thở dài:
- Trích tiên nhân cũng sẽ chết.
Đường Thiết Ý nhặt thanh bội kiếm dưới đất lên đeo bên hông, chẳng biết vô tình hay cố ý đã lộ ra sơ hở.
Bởi vì trên thế gian gần như không một cao thủ đỉnh cấp nào từng thấy đao pháp của hắn, những người nhìn thấy đều đã chết dưới đao của hắn.
Triều đình Bắc Tấn hai mươi năm trước, sau khi hoàng đế bệ hạ thiếu chút nữa bị võ phu giang hồ ám sát thành công, đã bắt đầu đánh mất lý trí. Ông ta bí mật bắt giữ mấy chục cao thủ hạng nhất hạng hai, đều dùng cho vị Long Vũ đại tướng quân này luyện đao, khiến giang hồ nước Bắc Tấn u ám mờ mịt, lúa còn chưa chín.
Lục Phảng ở đỉnh Điểu Khám không hỏi thế sự. Nhà Kính Tâm căn cơ vững chắc, trọng tâm là thâm nhập vào triều đình nước khác, rõ ràng là chí tại thiên hạ chứ không ở giang hồ, chưa từng nhúng tay vào chém giết võ lâm và ân oán giang hồ của nước Bắc Tấn.
Đường Thiết Ý ở Bắc Tấn, tay nắm mười mấy vạn biên quân tinh nhuệ nhất, lúc nhàn hạ thì vẽ lông mày cho mỹ nhân, cuộc sống rất tiêu dao.
Quả thật giống như Trình Nguyên Sơn nói, võ học cả đời Đường Thiết Ý cũng chỉ có hai đao, một đao sức mạnh vô địch, một đao đi sau phản kích. Cho nên cao thủ hạng nhất tu vi không bằng Đường Thiết Ý chắc chắn phải chết, tông sư tu vi không cao hơn Đường Thiết Ý quá nhiều cũng rất nguy hiểm.
Chỉ tiếc, Tý Thánh Trình Nguyên Sơn nhìn thấy sơ hở của Đường Thiết Ý, cũng không tham công mạo hiểm, chỉ yên lặng rút lui.
Đối diện với vị Long Vũ đại tướng quân Bắc Tấn này, không phải Trình Nguyên Sơn không có sức chiến một trận, ngược lại lão còn cho rằng phần thắng của mình lớn hơn. Nhưng sau khi chính diện tiếp hai đao của Đường Thiết Ý, lão nhất định sẽ bị thương không nhẹ, lúc đó e rằng sẽ đến phiên người khác tới cắt đầu của mình. Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ phía sau, cây cung ở dưới.
Đường Thiết Ý đột nhiên cúi đầu nhìn thanh “Luyện Sư” trong tay, chỉ thấy hoa văn trên vỏ đao lưu chuyển như thủy ngân, phát ra đốm sáng năm màu nhàn nhạt, sau đó theo chuôi đao và bàn tay tràn lên vai và cổ của hắn.
Đường Thiết Ý vẫn không buông chuôi đao ra. Đợi đến khi những ánh sáng kia hoàn toàn chui vào da và gân cốt, hắn mới cảm thấy thanh Luyện Sư gần đây ngẫu nhiên lấy được này, cuối cùng đã hòa làm một thể với mình.
Chu Phì ở phía xa tấm tắc nói:
- Vận may thật không tệ, giết một trích tiên nhân, được một món pháp bảo nhận chủ, giống như hổ mọc thêm cánh, thứ bậc nhất định sẽ trèo lên trên.
Hắn quay đầu sang, cười híp mắt dạy bảo con trai và Nha Nhi:
- Nhìn thấy không, làm người nên như vậy. Cho đến khoảnh khắc cuối cùng mới ra tay, kiếm được lợi nhuận phong phú. Cho nên mới nói, càng sớm nhảy nhót thì chết càng thảm. Các ngươi xem thử hai lão rùa già Đinh Anh và Du Chân Ý, có ló đầu ra không? Đương nhiên là không rồi.
- À, còn có lão yêu bà Đồng Thanh Thanh của nhà Kính Tâm, ẩn nấp sâu nhất, không ai tìm được bà ta. Ta cũng khó hiểu, nào có trích tiên nhân tới đây để ăn không ngồi rồi, giống như trời sinh là để chạy trốn. Ngay cả Đinh Anh những năm qua cũng không tìm được. Bản lĩnh cầu lành tránh nạn, bà ta đúng là đệ nhất thiên hạ.
Chu Sĩ cười khổ không thôi. Gặp phải một người cha tính tình quái gở như vậy, hắn không biến thành một kẻ điên đã rất tốt rồi. Vì trợ giúp Lục thúc thúc kia phá vỡ tâm ma, cha đã làm nhiều chuyện khốn nạn như vậy. Thực ra Chu Sĩ biết rõ, đối với mỹ sắc, thậm chí là quyền thế, trước giờ phụ thân vốn không để vào mắt.
Năm xưa khi hắn còn là một đứa trẻ, từng chính mắt nhìn thấy Lục thúc thúc xông vào cung Xuân Triều. Phụ thân đứng yên bất động, mặc cho đối phương dùng một kiếm đâm thủng trái tim. Mà khi đó giữa hai người còn có một vị phu nhân, vì bảo vệ phụ thân mà kiên quyết đi chết, chính là sư nương mà Lục thúc thúc kính trọng nhất.
Phụ thân giống như hoàn toàn không bị thương, tiện tay đẩy bà ta ra, sau đó từng bước đi về phía trước, mặc cho thanh kiếm kia xuyên ra sau lưng từng tấc một. Trong mắt phụ thân chỉ có Lục thúc thúc, gần như mặt đối mặt với hắn mới dừng bước, cười hỏi:
- Lục Phảng, đã tỉnh chưa?
Chu Sĩ thở dài. Đây chính là tiên gia tu đạo ở quê nhà phụ thân, quá kỳ lạ rồi.
Nha Nhi đã mặc vào bộ áo váy màu xanh kia, lúc này càng trầm mặc. Sư phụ của cô, cũng chính là giáo chủ Ma giáo, đệ tử duy nhất của Đinh Anh, năm ngoái bị người khác đánh trọng thương. Sau khi trở lại tông môn, chữa thương không có tác dụng, đành phải trơ mắt nhìn thân thể mục nát, sức sống nhanh chóng trôi đi.
Có điều vị kiêu hùng trong mắt Nha Nhi, di ngôn lúc lâm chung lại rất kỳ quái: “Chân nhân nhập thế, vào lửa không nóng, xuống nước không chìm. Vậy tiên nhân thì sao? Ta cũng đã gặp rồi.”
Nha Nhi là đệ tử Ma giáo, cũng không có quá nhiều thành kiến và thù hận đối với những trích tiên nhân lai lịch bất minh kia. Thậm chí cô còn không hướng tới phi thăng trong truyền thuyết.
Cô lưu luyến nhân gian và quê nhà này, chỉ muốn so tài với Phàn Hoàn Nhĩ, người có dung nhan, thiên phú và dã tâm đều không thua mình. Cô muốn nâng đỡ nhị hoàng tử lên ngôi, sau đó tranh thủ thống nhất bốn nước. Như vậy cô trở thành hoàng hậu nước Nam Uyển, làm mẫu nghi thiên hạ cũng tốt, hoặc là trở thành minh chủ giang hồ kế nhiệm Sư gia gia Đinh Anh và Du Chân Ý, đều có thể khiến cô cảm thấy hài lòng.
Có điều lần này lầu Kính Ngưỡng và “ông trời” kia lại chọn núi Cổ Ngưu ở nước Nam Uyển làm nơi phi thăng. Mà cô lại vừa khéo bị vị Sư gia gia kia tìm được, biến thành người hầu của ông ta. Trong lòng cô rất bi ai, không kìm được ngẩng đầu nhìn về phía ngôi nhà kia: “Sư gia gia của tôi, sao bây giờ ngài còn chưa rời núi?”
Đường Thiết Ý đã rời đi, bởi vì hắn không có lòng tin chống lại Chu Phì. Cho dù đã sở hữu Luyện Sư đao hoàn chỉnh, nhưng trực giác nói cho hắn biết, đụng phải Chu Phì chắc chắn phải chết. Giống như những tông sư đáng thương trước kia chống lại hắn, cuối cùng biến thành đá mài dao. Thế là hắn dự định đi tìm Tý Thánh Trình Nguyên Sơn gây phiền phức, nhưng khiến cho hắn phiền muộn là đối phương lại chuồn mất, thu liễm khí tức, giống như cá vào nước ở kinh sư này.
Trong lòng Đường Thiết Ý oán hận. Nếu là ở kinh thành Bắc Tấn, Trình Nguyên Sơn cũng chỉ có thể chờ chết. Hắn hoàn toàn có thể điều động cấm quân một thành, trắng trợn truy bắt bất kỳ một vị tông sư đơn độc nào. Đương nhiên hắn không hề có ý nghĩ giết chết Đinh Anh và Du Chân Ý, cũng không dám có.
Lần này hắn lặng lẽ rời khỏi Bắc Tấn đi tới nước Nam Uyển, gần như mỗi bước đều nằm trong kế hoạch của vị Du chân nhân kia. Có thể còn sớm hơn, đã bắt đầu từ khi hắn lấy được thanh yêu đao Luyện Sư này. Hắn không hề có khát vọng cưỡi mây phi thăng, tới quê hương của tiên nhân gì đó, thiên hạ này đã đủ cho hắn phát huy sở trưởng rồi.
---------
Đinh Anh và đứa trẻ tên là Tào Tình Lãng kia, một người ngồi trên ghế đẩu phơi nắng, một người đứng ở cửa nhà bếp run rẩy cầm dao chẻ củi.
Sau khi biết được Đồng Thanh Thanh không còn trong hàng ngũ mười người, Đinh Anh liền thở dài, quay đầu cười nói với đứa trẻ:
- Không có chuyện của ngươi nữa, cô ả kia thật là...
Nói đến đây, ngay cả đại ma đầu như Đinh Anh cũng dở khóc dở cười, không biết nên đánh giá Đồng Thanh Thanh như thế nào cho chính xác.
Đinh Anh hiểu rõ Đồng Thanh Thanh của nhà Kính Tâm hơn tất cả mọi người trên đời này. Một là tuổi tác hai người tương đương, là người cùng thế hệ, hơn nữa đã sớm quen biết. Đinh Anh là một kỳ tài võ học của Ma giáo kế thừa Lư Bạch Tượng, tuổi còn trẻ đã bước vào hai mươi người thiên hạ, cho nên từ rất sớm đã một mình xông pha giang hồ.
Khi đó Đồng Thanh Thanh có thân phận tương tự như Phàn Hoàn Nhĩ hiện giờ. Nhưng so với Phàn Hoàn Nhĩ từng bước thận trọng, đùa bỡn vô số anh hùng hào kiệt trong lòng bàn tay, Đồng Thanh Thanh lại là một kẻ nhát gan không hơn không kém. Sau khi bị ép phải lên làm tông chủ đời tiếp theo của nhà Kính Tâm, cô ta lại mặt dày ở trong tông môn, không muốn ra ngoài giúp tông môn mưu cầu thiên hạ.
Đinh Anh vô cùng gan dạ, có một lần âm thầm lẻn vào nhà Kính Tâm, đi tới ngôi đình giữa hồ trong cấm địa hóng gió ngắm trăng, kết quả gặp phải Đồng Thanh Thanh đang ở trong đình nức nở.
Thiếu nữ dựa vào cột đình, oán trách sư phụ của cô quá nhẫn tâm, muốn đuổi cô ra khỏi tông môn. Còn oán trách đám sư tỷ sư muội quá ngốc nghếch, tập võ chăm chỉ như vậy còn đánh không lại mình mỗi ngày lười biếng. Sau đó cô đếm ngón tay kể tên những cao thủ trên giang hồ kia, lợi hại hung tàn như thế nào. Cuối cùng ngay cả cao thủ hạng hai cũng không bỏ qua, thuộc nằm lòng giống như người người đều là đại tông sư trăm năm khó gặp...
Đinh Anh cảm thấy mình đúng là gặp quỷ rồi, trên đời lại có một cô nàng sợ chết như vậy.
Đồng Thanh Thanh dù sao cũng là cao thủ hạng nhất tiếp cận hai mươi người thiên hạ, cuối cùng đã phát hiện Đinh Anh. Sau đó cô cũng giống như gặp quỷ, nức nở nói với Đinh Anh, chỉ cần không giết cô, cô sẽ xem như không thấy gì cả.
Đồng Thanh Thanh đương nhiên là một vị mỹ nhân, còn động lòng người hơn đồ đệ Phàn Hoàn Nhĩ và hoàng hậu Chu Xu Chân của nước Nam Uyển. Nhưng cho dù đã qua nhiều năm như vậy, Đinh Anh nhớ rõ nhất lại là vẻ mặt khi đó của Đồng Thanh Thanh. Ngân ngấn nước mắt, dẩu môi cầu xin, nhát gan sợ sệt, giống như một con nai ở sâu trong rừng gặp phải tiều phu cầm dao.
Đời này Đinh Anh chỉ si mê võ học, chưa từng có tình yêu nam nữ, cũng không có bất kỳ tình cảm nào với Đồng Thanh Thanh. Nhưng tính tình của Đồng Thanh Thanh, cùng với vẻ mặt năm xưa trong đình, khiến cho hắn thật sự khó quên.
Lần gặp gỡ đó không có sóng gió gì, Đinh Anh đến lầu chứa sách của nhà Kính Tâm trộm một quyển bí tịch, sau đó lặng lẽ trốn đi xa.
Sau khi Đinh Anh rời đi, Đồng Thanh Thanh liền sợ đến mức vội vàng chạy về phòng mình, còn không dám đi mật báo.
Sau đó Đinh Anh càng ngày càng nổi tiếng. Nhất là sáu mươi năm trước trong loạn chiến ở nước Nam Uyển, hắn lấy được chiếc mũ hoa sen màu bạc kia, trở thành người đứng đầu thiên hạ. Sau đó hắn chém chết mười mấy vị trích tiên nhân, đã biết được rất nhiều bí mật.
Trong đó có một lần ngẫu nhiên, Đinh Anh lại nhìn thấy Đồng Thanh Thanh. Lúc ấy đoán chừng cô không có mặt mũi trốn ở nhà Kính Tâm nữa, cuối cùng bắt đầu hành tẩu giang hồ. Nhưng mọi chuyện không thuận lợi, dung mạo của cô lại khiến thần tiên kinh ngạc, cho nên đã bị môn chủ Binh Phù môn, một trong Ma giáo tam môn khi đó bắt giữ. Nếu không phải Đinh Anh vừa lúc đi qua Binh Phù môn cứu Đồng Thanh Thanh, có lẽ vị tiên tử này đã trở thành tài sản riêng của con heo mập kia rồi.
Đinh Anh cứu cô cũng không uổng phí. Hắn không cần dùng nghiêm hình tra hỏi, đã biết được rất nhiều cơ mật quan trọng của nhà Kính Tâm, cùng với mười mấy môn bí pháp thượng thừa mà cô ghi nhớ. Trong đó hơn phân nửa là công phu dùng để bảo mệnh và chạy trốn, nếu không thì cũng là thuật dịch dung thần kỳ. Còn những bí pháp sát lực to lớn kia, cô xem qua là nhớ, nhưng lại không học môn nào...
Nếu không phải Đinh Anh không yêu cầu nhiều, cô thiếu điều muốn trở về nhà Kính Tâm, trộm ra cho hắn mấy bộ pháp thuật tiên gia. Hơn nữa cô còn lã chã muốn khóc, vỗ ngực bảo đảm có thể khiến cho Đinh Anh vô địch thiên hạ, thần công cái thế, thống nhất giang hồ... Có lẽ cô đã quên, khi đó Đinh Anh đã sớm là người đứng đầu thiên hạ rồi.
Nhiều năm sau này, Đồng Thanh Thanh trở về nhà Kính Tâm thừa kế chức vị tông chủ. Đinh Anh có đi tìm cô một lần, kết quả lại không tìm được, liền biết cô ả nhát gan này có lẽ đã tu luyện môn bí pháp bất truyền kia của nhà Kính Tâm rồi.
Công pháp này có thể khiến cho nữ nhân cải lão hoàn đồng, hơn nữa công lực sẽ giống như thuyền lên theo nước, tuổi tác biến thành càng nhỏ thì công lực sẽ càng thâm hậu. Tiền đề đương nhiên là cô sẽ mất đi nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, nhưng đối với Đồng Thanh Thanh, cái giá này có lẽ không tính là gì.
Quả nhiên giống như Đinh Anh dự liệu, Đồng Thanh Thanh cuối cùng đã bước vào hàng ngũ mười người thiên hạ. Cho nên lần này tiến vào kinh thành nước Nam Uyển, lão vẫn luôn lưu ý tất cả đứa trẻ ẩn chứa linh khí, tìm được sáu bảy đứa, nhưng đều không phải là Đồng Thanh Thanh.
Thú vị là những bé gái này luyện võ chưa chắc có thể trở thành cao thủ hạng nhất, nhưng tu luyện pháp thuật tiên gia của trích tiên nhân nhất định sẽ một ngày ngàn dặm. Đinh Anh đương nhiên không có hứng thú bồi dưỡng bọn chúng thành Du Chân Ý hoặc Chu Phì kế tiếp.
Cuối cùng Đinh Anh đã tìm được Tào Tình Lãng, cho dù hắn là một bé trai. Bởi vì lão đột nhiên nảy ra suy nghĩ, cảm thấy với tính cách dùng mọi thủ đoạn để bảo toàn tính mạng của Đồng Thanh Thanh, cộng thêm nhà Kính Tâm có nhiều bí tịch kỳ quái như vậy, nhất là mấy bộ tiên thuật liên quan đến di dời hồn phách, không chừng thật sự trốn trong cơ thể Tào Tình Lãng, thân xác thật sự thì tùy tiện giấu đi.
Trời lớn đất lớn, người sống khó tránh khỏi lộ ra dấu vết, nhưng một “người chết” thì rất khó tìm.
Nhưng tất cả đều bị bảng danh sách kia lật đổ, Đồng Thanh Thanh lại không nằm trong hàng ngũ mười người. Điều này nói lên Đồng Thanh Thanh hiện giờ tuyệt đối không phải là thân thể trẻ con.
Rất dễ nhìn thấy, Đồng Thanh Thanh vốn cực kỳ nhát gan, đã nhận định Đinh Anh quen thuộc với lai lịch của cô ta sẽ tìm đến. Rất có thể lần trước sau khi lên bảng mười người, cô ta lập tức suy diễn ngược môn tiên thuật kia, gia tăng tuổi tác, từ đó khiến cho tu vi hạ thấp.
Đinh Anh có thể xác định, mười người trên bảng trước hôm nay, là do lầu chủ Chu Xu Chân của lầu Kính Ngưỡng đã động tay chân. Bởi vì vị hoàng hậu nước Nam Uyển này vốn là đệ tử của nhà Kính Tâm. Nhưng Chu Xu Chân không thể nào quyết định thứ bậc cuối cùng của danh sách, bởi vì mười người vừa tới tay là do “ông trời” quyết định, vì vậy mới khiến Đồng Thanh Thanh lộ ra chân tướng.
Lúc này Đinh Anh ngồi trong viện, cười ha hả. Lão rất tò mò, một vị trích tiên nhân mới nghe lần đầu như vậy, ở quê hương sẽ là người tu đạo như thế nào. Còn như lúc này Đồng Thanh Thanh dùng “thân phận” nào, lén lút trốn ở đâu, lão đã không còn hiếu kỳ nữa, dù sao đã đủ thú vị rồi. Cho dù mình đoán sai chân tướng, Đồng Thanh Thanh có thể thắng lão lần này, lão cũng không quan tâm nữa.
Chuyện mà lão theo đuổi, đó là chiếm cứ ít nhất tám phần khí vận võ đạo thiên hạ. Sau đó dùng thân thể thuần túy phi thăng, hoàn thành hành động vĩ đại xưa nay chưa từng có, sau này cũng không có, đi được xa hơn cao hơn Chu Liễm và Tùy Hữu Biên. Lão muốn chiến thắng “ông trời” ở thế giới này, ít nhất cũng phải ép đối phương không tiếc phá hư quy củ, ra tay đánh chết mình, như vậy lão dù chết cũng không hối tiếc.
Đinh Anh quay đầu nhìn về cửa sổ, tươi cười đứng lên:
- Đừng gấp, ta sẽ thả ngươi ra ngoài, nhưng đó là lúc chủ nhân của ngươi thân chết đạo tan. Hi vọng tương lai ngươi có thể tìm được chuyển thế của hắn, theo hắn tranh giành cơ hội sáu mươi năm sau, chỉ thế mà thôi.
---------
Trần Bình An đứng ven rìa khe nứt, hai tay áo không gió tự phất phơ.
Ma Đao Nhân Lưu Tông đi về phía hắn, không để ý tới biến cố bên phía Trình Nguyên Sơn, Đường Thiết Ý và Phùng Thanh Bạch.
Xét về dụng tâm một lòng, Lưu Tông được công nhận là một trong ba người đứng đầu thiên hạ. Vì chuyện này Du Chân Ý còn từng rời khỏi phái Hồ Sơn tìm đến lão, khuyên lão từ bỏ thanh đao trong tay, con đường võ học dưới chân sẽ rộng mở hơn.
Nhưng Lưu Tông không đáp ứng, nói thanh đao kia là của vợ mình, không vứt được, đây gọi là không thể phụ lòng thê tử cùng chung hoạn nạn. Du Chân Ý trước giờ vốn nghiêm túc cũng thoải mái cười lớn, lần đầu tiên uống rượu với Lưu Tông, sau đó rời đi.
Đây không phải là giang hồ nghe sai đồn bậy, mà là một vị đệ tử đích truyền của Du Chân Ý chính miệng nói ra.
Ma Đao Nhân Lưu Tông vừa chính vừa tà, thanh danh không tốt cũng không xấu, chưa từng lạm sát kẻ vô tội. Nhưng người chết dưới tay lão thường vô cùng thê thảm, càng là cao thủ tông sư thì cái chết sẽ càng thảm, có thể khiến cho người nhìn thấy nôn ra cả mật.
Chủng Thu đã quay lại. Lão, Trần Bình An và Lưu Tông tạo thành thế hai mặt đối địch.
Chủng Thu cười nói:
- Trận chiến giữa ta và hắn còn chưa xong. Lưu Tông, ngươi có thể chờ chúng ta phân ra thắng bại rồi xuất đao cũng không muộn. Còn như đến lúc đó là ngươi so chiêu với ta hay giao thủ với hắn, bây giờ còn chưa biết.
Ánh mắt Lưu Tông nóng bỏng, trước khi xuất đao giết người, lão lại theo thói quen nghiến răng giống như mài đao, dáng vẻ rất khiếp người.
Lão ngẫm nghĩ, nói:
- Được, chỉ cần các ngươi không ngại ta thừa dịp người khác gặp khó khăn. Có lòng tin sống đến cuối cùng như vậy thì tốt, còn nếu không có...
Lão chỉ vào Trần Bình An:
- Bây giờ Chủng quốc sư ngươi có thể rời khỏi, để lại hắn cho ta là được. Đời này Lưu Tông ta còn chưa từng mổ bụng trích tiên nhân.
Đối với quốc sư nước Nam Uyển ở cùng một thành trì, Lưu Tông thật lòng bội phục. Trước đó ở cửa tiệm nhà mình, lão đã từng nói thẳng chuyện này với Trình Nguyên Sơn.
Chủng Thu chỉ vào bộ áo xanh cực kỳ rách nát trên người, mỉm cười nói:
- Ngươi xem dáng vẻ của ta giống như cam tâm dừng tay sao?
Lưu Tông thở dài:
- Được rồi, vậy ta chờ các ngươi phân ra kết quả.
Chủng Thu hỏi:
- Chu Phì cũng là trích tiên nhân, vì sao không giết hắn?
Lưu Tông lắc đầu nói:
- Ta cũng không ngốc. Người trẻ tuổi trước mắt này và ngươi là cùng một đường, chặt xuống nhất định là từng đao vào thịt, cảm giác mới tốt. Chu Phì kia biết yêu thuật, không chừng chết rồi ngay cả thi thể cũng không còn. Ta liều cái mạng già, phí sức lớn như vậy, kết quả lại là công dã tràng, ta sẽ không làm.
Chủng Thu bất đắc dĩ lắc đầu.
Trần Bình An không để ý tới Lưu Tông, chìa một bàn tay tới trước, ra hiệu cho Chủng Thu có thể tái chiến.
Lưu Tông ngẩn người, giậm chân một cái:
- Ôi chao, dáng vẻ này thật là anh tuấn. May mà ông đây không phải là một cô gái trẻ, nếu không cũng sẽ động tâm. Không được, không được, nếu để cho ngươi xông pha giang hồ, còn không gây họa cho mấy chục mấy trăm cô nương xinh đẹp sao. Đáng chết, đáng chết, chọn ngươi chứ không chọn Chu Phì, thật là đúng đắn.
Chủng Thu và Trần Bình An giống như đều đã tâm định “nhập đạo”, ngoảnh mặt làm ngơ, giống như giếng cổ không gợn sóng.
Lưu Tông bỗng nhiên dừng câu chuyện. Bởi vì lão ở gần hai người kia nhất, giống như nghe được tiếng giọt nước tí tách. Sau phút chốc, một luồng gió mạnh hùng hậu ập vào mặt. Lưu Tông mặc dù không hề nhúc nhích, nhưng tay áo và tóc đều bị thổi đến vô cùng rối loạn.
Hóa ra Chủng Thu và Trần Bình An đã giao đấu một quyền, gió quyền tứ tán. Xung quanh hai người bụi đất tung bay, mặt đường đá xanh vỡ nứt, rít gào bắn tung tóe.
Lưu Tông giơ tay lên đánh bay một hòn đá nhanh như tên nỏ, mở to hai mắt nhìn, không muốn bỏ lỡ một chút chi tiết nào. Giỏi thật, hai người này ra tay, quả là muốn đánh đến núi lở đất tan.
Chủng Thu mặc một bộ áo xanh và Trần Bình An mặc áo bào trắng, đã nhanh đến mức thân hình giống như khói xanh sương trắng, nơi hai người đi qua trời đất tối tăm.
Một trận đánh giáp lá cà vô cùng nguy hiểm, hai bóng người chừa từng rời xa một trượng, nhiều nhất là không tới ba cánh tay. Trừ đi mỗi người một cánh tay, nghĩa là hai người cho dù bị một quyền đánh trúng, cũng chỉ rời khỏi khoảng cách một cánh tay. Người khác là xây đạo trường trong vỏ ốc, còn hai tên điên này là phá thành lay núi trong một tấc, thật sự là thân thể máu thịt sao?
Hai bóng dáng mờ mịt gần như đã hủy diệt cả con đường. Nhưng giống như đã ước định trước, kiến trúc và tường cao hai bên lại không tổn hại gì. Hai người khống chế quyền ý đã thật sự đạt tới đỉnh cao tuyệt diệu.
Khoảng một nén nhang sau, Chu Phì đột nhiên vỗ trán một cái:
- Hay cho Chủng Thu ngươi, cố tình gây rối. Đi thôi, đi thôi, thật sự không nhìn nổi nữa. Dù sao còn có Đinh Anh và Du Chân Ý thu dọn tàn cục.
Hai tay hắn phân biệt xách vai Chu Sĩ và Nha Nhi, giống như xách gà con lướt đi. Những mỹ nhân cung Xuân Triều kia mặc dù không hiểu chuyện gì, vẫn theo Chu Phì bay lên trời đi xa.
Ở đầu cuối con đường, bụi bặm che phủ trời đất.
Nơi ngã rẽ, Chủng Thu tươi cười nghênh ngang rời đi, dọc theo một con đường lớn khác rời khỏi. Vị quốc sư này mặc dù mặt đầy bụi bặm, nhưng không hề có vẻ chán nản, ngược lại giống như đã làm một chuyện sảng khoái.
Trần Bình An thì ở lại con đường cũ, một mình đi ra khỏi bụi bặm tràn ngập. Không hề thấy quyền ý và khí thế, giống như một người trẻ tuổi bình thường nhất. Hắn chỉ bước ra một bước đã đi tới trước người Lưu Tông.
Lưu Tông chớp chớp mắt, hỏi:
- Có thể không đánh được không?
Trần Bình An hỏi ngược lại:
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Lưu Tông nghiêm túc nói:
- Ta cảm thấy có thể. Mọi người không thù không oán, đường rộng như vậy, thân ai nấy đi, không có vấn đề.
Trần Bình An khẽ dời mắt đi, nhìn về ngôi nhà kia, gật đầu nói:
- Vậy thì có thể.
Lưu Tông cười hì hì nói:
- Trước khi đi, có thể nhiều chuyện hỏi một câu không, Chủng quốc sư và ngươi rốt cuộc có quan hệ gì?
Trần Bình An ngẫm nghĩ, đưa ra đáp án:
- Người đồng đạo.
Lưu Tông đang muốn cảm khái gì đó, Trần Bình An đã trầm giọng nói:
- Mau rời khỏi, đuổi theo Chủng Thu, nếu có thể thì giúp ông ta đối phó với một người. Nếu ngươi tin tưởng ta thì đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, chỉ khi hợp sức với Chủng Thu, mới có cơ hội sống đến cuối cùng.
Lưu Tông gật đầu, không chần chừ đi sát qua vai Trần Bình An. Trần Bình An cũng tiến lên một bước, đi ngang một bước, vừa lúc đứng ở trên đường ngay sau lưng Lưu Tông.
Phía bên kia, Chủng Thu dừng lại. Một người dung mạo như đứa trẻ, đứng trên một thanh kiếm lơ lửng giữ trời, chặn đường đi của lão.
Mà bên phía Trần Bình An, Đinh Anh đầu đội mũ hoa sen màu bạc, từ trong ngõ nhỏ chậm rãi đi ra. Giữa hai ngón tay của lão kẹp một thanh phi kiếm không ngừng rung động.