Hai đầu con đường trải đá xanh có hai người đi ngược hướng, Trần Bình An và bàn cờ vừa lúc nằm ở vị trí chính giữa.
Bên tay trái Trần Bình An là một cô gái mang lụa trắng che mặt, áo váy màu xanh, gấm đỏ quanh người, đai ngọc trên hông, ôm một chiếc đàn tỳ bà, dáng vẻ uyển chuyển vô cùng xinh đẹp. Bên tay phải Trần Bình An lại là một gã đàn ông thân cao tám thước, tay không tấc sắt, thân trên để trần, bắp thịt nổi lên, mặc một chiếc quần dài màu hồng.
Một đôi nam nữ này, nhìn thế nào cũng không giống dân chúng quê mùa chuyên làm bạn với gà gáy chó sủa.
Gã đàn ông kia sát khí bừng bừng, không hề che giấu chiến ý dâng trào của mình. So với đàn ông trai tráng bình thường của nước Nam Uyển, vóc dáng của hắn cao hơn một chút, mặc dù nét mặt thanh tú nhưng cũng không xem là trẻ nữa.
Gã ta cười vang nói:
- Người xứ khác, ta tên Mã Tuyên, đến từ ngoài biên ải phía bắc, có kẻ nhiều chuyện đặt cho một danh hiệu là “Phấn Kim cương”. Hôm qua có người dùng ngàn lượng vàng muốn mua cái đầu của ngươi, còn nói võ công của ngươi sâu không thể lường, đừng thấy vẻ ngoài non nớt, rất có thể là lão yêu quái giống như Du Chân Ý. Ta bèn kêu tình nhân đi cùng. Bây giờ ngươi muốn tự sát để được toàn thây, hay là bị hai nắm tay của ta đánh nát?
Gã đàn ông lớn giọng, lời nói rung trời, khiến cho mọi người ở chỗ bàn cờ đều xôn xao. Bọn họ không có thời gian quan tâm đến hộp cờ ghế đẩu, lập tức bỏ chạy tứ tán. Đây chính là muốn giết người giữa đường, bọn họ nào dám tham gia náo nhiệt.
Theo như lời kể thần thần bí bí của người thế hệ trước ở ngõ Trạng Nguyên, trong lịch sử kinh thành nước Nam Uyển từng có mấy lần cao nhân giang hồ chém giết, đánh đến long trời lở đất. Mấy phường lớn trực tiếp bị đánh thành đống hoang tàn, sau đó gia đình để tang lên đến mấy trăm hộ.
Cô gái tỳ bà xuyên qua mạng che mặt mỏng manh nhìn dân chúng chạy tán loạn, khóe miệng nhếch lên, tay phải lại muốn gảy dây đàn, dùng âm luật giết người cắt đầu. Nhưng cô bỗng dừng động tác, cười duyên dáng nói:
- Vị công tử này đã không thích trợ hứng, nô gia cũng không làm chuyện thừa nữa.
Hóa ra người xứ khác mặc áo bào trắng kia đang nhìn chằm chằm vào cô, cảm giác giống như chỉ cần cô dám chạm tay vào dây đàn, hắn sẽ bỏ qua Phấn Kim Cương trước tiên tìm cô. Cô tới đây là để giúp bạn cũ kiếm ngàn lượng vàng, chứ không phải tới để làm chủ lực chém giết, tốn sức mà không thu được lợi ích bao nhiêu.
Sở dĩ đồng ý nhận vụ mua bán này, là do cô và Phấn Kim Cương Mã Tuyên là người cộng tác rất tốt trên giang hồ. Một người chém giết cận thân, còn một người từ xa tập kích quấy rối, không có sơ hở. Gặp phải tông sư giang hồ không thuộc mười người kia, hai người phối hợp, cho dù đánh không lại cũng có thể chạy thoát được.
Trần Bình An cảm thấy hơi khó hiểu. Vì sao lại tìm tới mình? Đầu tiên là Phàn Hoàn Nhĩ hỏi về “trích tiên nhân”, bây giờ lại có người ra giá ngàn lượng vàng, khiến cho giữa ban ngày ban mặt lại xuất hiện hai kẻ đầy máu tanh tà khí này. Nếu không phải mình ngăn cản, e rằng những dân chúng chạy trốn tứ tán kia đã chết rồi.
So với gã đàn ông cường tráng Mã Tuyên thanh thế dọa người, sự chú ý của Trần Bình An phần lớn vẫn tập trung vào cô gái tỳ bà kia.
Chiếc tỳ bà hoa mỹ làm bằng gỗ tử đàn, rơi vào trong mắt Trần Bình An lại có huyền cơ khác. Những tia máu tanh gần dây đàn và tử khí đậm như mực nước quấn vào nhau, tỏa ra bốn phía. Nhưng trên tỳ bà lại không có bất kỳ oán linh ác quỷ nào sinh ra, khiến Trần Bình An cảm thấy khó hiểu.
Dựa theo kinh nghiệm của hắn đi qua các nơi ở Bảo Bình châu và Đồng Diệp châu, vong hồn chết dưới tỳ bà nhiều như vậy, oán khí ngưng tụ, hẳn phải có những thứ kỳ quái sinh ra mới đúng.
Cô bé gầy gò ngồi trên ghế đẩu ở chân tường, nhỏ giọng thì thầm:
- Không ai nhìn thấy ta... không nhìn thấy ta...
Còn như vì sao không theo những dân chúng kia trốn vào ngõ ngách phía xa, ban nãy cô cũng đã do dự, nhưng luôn cảm thấy ở lại chỗ này càng yên tâm hơn.
Trần Bình An hỏi:
- Nếu ta ra giá hai ngàn lượng vàng, các ngươi có thể nói cho ta biết kẻ đứng sau màn không?
Cô gái tỳ bà cúi đầu che miệng cười quyến rũ, bởi vì ôm tỳ bà nên khi làm ra động tác này, ngực lại bị ép mạnh. Mã Tuyên chỉ liếc nhìn cô một cái, ánh mắt đã trở nên nóng bỏng, cười mắng:
- Con mụ lẳng lơ, mấy năm không gặp, thấy đàn ông tuấn tú vẫn không nhấc chân nổi. Làm xong vụ mua bán này, chúng ta tìm một nơi hành sự đi. Có thể giảm giá một chút không? Một lần lại đòi cả trăm lượng vàng, trên đời ai mà chịu nổi?
Trần Bình An thở dài nói:
- Không thể thương lượng sao?
Mã Tuyên bước nhanh tới trước, cười ha hả nói:
- Vặn đầu ngươi xuống rồi chúng ta sẽ thương lượng. Những gì nên nói và không nên nói, đại gia đều sẽ nói cho ngươi biết, thế nào?
Cô gái tỳ bà chậm rãi bước đi, khi còn cách Trần Bình An trăm bước thì dừng lại, khẽ lắc lư cổ tay, thủ thế chờ đợi.
Mã Tuyên đột nhiên đạp một cái, mặt đất đá xanh dưới chân nứt ra, thân hình cường tráng trong nháy mắt đã đến trước người Trần Bình An không tới một trượng. Quần dài màu hồng dán chặt vào đùi, bởi vì tốc độ quá nhanh nên kêu lên phần phật.
Khoảng cách một trượng mà thôi, đối phương giống như bị hù dọa vẫn không cử động. Mã Tuyên cười nhạo nói:
- Dám làm tình nhân của ông đây động lòng, chết không có gì đáng tiếc!
Hắn không giữ lại thực lực nữa, một quyền đột nhiên tăng tốc đánh vào đầu Trần Bình An.
Tâm tư Trần Bình An nhanh chóng xoay chuyển, không chần chừ tránh né một quyền này, thân thể nhẹ nhàng ngửa về phía sau, hai chân cắm rễ xuống đất.
Võ phu thuần túy ở đây dường như hơi lớn gan, lúc giao đấu nghênh địch còn thoải mái nói chuyện với người khác? Không sợ một hơi chân khí kia dùng hết, trong thời gian cũ mới luân chuyển, sẽ bị đối thủ nắm được sơ hở sao?
Một quyền đánh trật, trong lòng Mã Tuyên biết không ổn, lập tức tản khí ra khắp người. Mặc dù là tông sư ngoại gia quyền, nhưng hắn vẫn cẩn thận, sợ thân thể hoành luyện của mình chưa chắc chịu được. Bất đắc dĩ hắn đành phải từ bỏ thế công, toàn bộ chuyển thành phòng ngự. Sau khi chân khí đi qua khiếu huyệt toàn thân, nước da bỗng hiện lên hào quang lấp lánh, giống như bôi lên một lớp sơn vàng.
Một chân Trần Bình An vung lên, đá trúng bụng Mã Tuyên. Cả người Mã Tuyên bị đá bay lên trời.
Trần Bình An xoay người một cái, đột nhiên đứng thẳng. Bước chân nhẹ nhàng dịch chuyển, lắc lư qua trái rồi qua phải, vừa khéo tránh thoát bốn sợi “dây đàn” ngưng tụ thành tơ.
Cô gái tỳ bà dùng ba động tác là vê, vuốt, gảy chạm vào dây đàn, năm ngón tay phải múa hoa cả mắt. Tỳ bà vẫn im hơi lặng tiếng, nhưng trước người bỗng xuất hiện những tia sáng lấp lánh, trong nháy mắt lại biến mất.
Trần Bình An lướt tới lướt lui trên đường, mỗi lần đều vừa khéo tránh thoát những sợi tơ lạnh lẽo từ dây đàn bắn ra. Sợi tơ giống như những mũi dao đan xen giữa không trung, lại giống như liên hoàn tiễn từ mấy chục cây cung mạnh bắn ra, bao phủ bốn phương.
Mã Tuyên dùng thế Thiên Cân Trụy (đứng tấn) đáp xuống đất, hai tay giống như chùy sắt hung hãn đánh xuống mặt đường.
Cô gái tỳ bà hiển nhiên vẫn luôn quan sát động tĩnh của Mã Tuyên, chọn đúng thời cơ. Lúc Mã Tuyên rơi xuống, những sợi tơ từ tỳ bà dập dờn bắn ra liền chậm đi, để tránh làm lỡ thế công của Mã Tuyên.
Trần Bình An bỗng nhiên biến mất tại chỗ. Mã Tuyên hơi sững sốt, quyền thế đã không kịp thu hồi, liền đánh mạnh xuống đường, khiến cho đá xanh vỡ tung tóe.
Trần Bình An lại xuất hiện bên cạnh Mã Tuyên, một tay ấn vào vai đối phương. Hắn hơi tăng thêm sức lực, ấn cho Mã Tuyên trầm xuống, hai đầu gối lõm vào trong đá xanh.
Mã Tuyên giận dữ quát một tiếng, muốn đẩy văng bàn tay nặng đến ngàn cân kia. Nhưng Trần Bình An lại nhấn một cái, đã ép cho hắn đặt mông ngồi phịch xuống đất. Lớp màu vàng trên da thịt, tượng trưng cho ngoại công hoành luyện đã gần như đạt tới đỉnh cao giang hồ, lúc này bắt đầu tự động tiêu tan, khí tức trong cơ thể lưu chuyển hỗn loạn. Mã Tuyên bị kinh hãi đến mức gan mật nứt ra, hồn bay phách lạc.
Trải qua lần “so tài” này, Trần Bình An cuối cùng đã phát hiện chân tướng. Tên võ phu đi theo con đường ngoại gia quyền này, chân khí thuần túy trong cơ thể quá tản mạn. Khí thế và quyền ý trên người hắn phát ra là thật, đúng là cảnh giới luyện khí của võ đạo. Nhưng giống như cột chống trong một căn nhà, chất liệu gỗ không đủ tốt, bình thường trời trong nắng ấm sẽ không có vấn đề, nhưng một khi gặp phải mưa to gió lớn sẽ dễ dàng sụp đổ.
Một hơi chân khí hỗn tạp và rối loạn, cầu nhiều mà không cầu tinh, vốn không dính dáng gì tới “thuần túy”, ngược lại giống như một võ phu đi theo con đường của luyện khí sĩ.
Cô gái tỳ bà dứt khoát dừng tay, sau mạng che mặt có một tiếng thở dài u oán.
Thực lực hai bên cách xa nhau, lần này xem như cô và Mã Tuyên đã đụng phải tấm sắt rồi.
Công tử áo bào trắng bề ngoài nhìn như trẻ tuổi này, rất có thể là đại tông sư lánh đời ở rất sát “mười người thiên hạ”.
Là người trong ma giáo? Sau Đinh lão ma lại có một nhân tài xuất thế ngang trời, muốn thống nhất giang hồ? Hay là đệ tử đích truyền do lão thần tiên Du Chân Ý dày công huấn luyện ra, là đòn sát thủ nhằm vào Đinh lão ma tái xuất giang hồ?
Tình hình lộn xộn, trong lòng cô gái tỳ bà cũng như vậy, mình và Mã Tuyên không nên dính vào.
Trên đầu tường bỗng có người khẽ vỗ tay:
- Lợi hại, lợi hại, không hổ là kẻ lâm thời được xếp vào bảng, quả thật đáng để chúng ta nghiêm túc đối phó.
Cô gái tỳ bà ngẩng đầu nhìn, lập tức giống như rơi vào hầm băng. Chỉ thấy một nam tử nụ cười cứng ngắc đang ngồi xổm trên tường, dung mạo của hắn vạn năm không đổi, giống như mang một chiếc mặt nạ chất lượng kém, đeo đến mức mọc rễ nảy mầm, đời này cũng không lấy xuống được nữa.
Tiếu Kiểm Nhi, Tiền Đường.
Ngoài mười người kia, kẻ này có thể nói là tông sư khó đối phó nhất trên đời, thậm chí không có một trong. Hắn cũng là tà ma ngoại đạo tính tình quái gở nhất, không lạm sát kẻ vô tội nhiều lắm, nhưng gặp phải cao thủ cảnh giới tương đồng nhất định sẽ quấn lấy.
Một trong mười người thế hệ trước là Bát Tý Thần Linh Tiết Uyên, tuy nói vì đã có tuổi, quyền pháp đỉnh cao đã qua, cho nên rơi khỏi hàng ngũ mười người, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa. Một vị kiêu hùng trong ma giáo tam môn thiếu chút nữa đã chết dưới Bát Tý Thần Thông của ông ta. Nhưng gặp phải Tiếu Kiểm Nhi, dây dưa suốt một năm, thiếu chút nữa đã bị ép đến phát điên.
Tiền Đường ngồi xổm trên đầu tường, đưa tay bốc một nắm đất nhẹ nhàng ném đi, cười hì hì nói:
- Nếu còn cố ý bảo lưu thực lực, ngươi sẽ mất mạng, không phải chết dưới tay hắn, mà là chết dưới tay ta. Đúng không, Mã Tuyên? Còn có cô ả ngực lớn kia. Đúng rồi, ngươi tên là gì ấy nhỉ?
Mã Tuyên mấy lần bị Trần Bình An dùng tay đè lên vai, khí tức hùng hồn trên người đột nhiên nổ tung, khí thế tăng vọt gấp nhiều lần so với trước đó. Cô gái tỳ bà cũng đeo một bộ móng tay giả lên, tỏa ra ánh sáng lờ mờ, không hề khoe khoang tài nghệ, bắt đầu gảy dây đàn tầng tầng lớp lớp.
Mã Tuyên trở tay đánh mạnh một quyền. Trần Bình An giơ một bàn tay ra trước người ngăn cản, thân hình thuận thế lướt về phía sau, hai chân giống như hai quân cờ nhẹ nhàng trượt trên mặt gương.
Vừa rồi giữa Mã Tuyên và Trần Bình An, có hai sợi tơ màu xanh lá to như ngón cái đan xen bay qua, hai bên bức tường xuất hiện hai vết nứt. Nếu Trần Bình An rút lui chậm hơn, sẽ phải đối mặt với lần tập kích này.
Mã Tuyên xoay người, trước tiên ngẩng đầu liếc nhìn cái gã vẫn tươi cười trên đầu tường, hừ lạnh một tiếng. Sau đó hắn nhìn chằm chằm vào Trần Bình An vẫn bình yên vô sự, nhổ một ngụm máu xuống đất. Vừa rồi bị một cước của Trần Bình An đá lên trời, thực ra lục phủ ngũ tạng của hắn đã bị thương.
Hắn nhắc nhở cô gái phía sau:
- Con mụ lẳng lơ, nếu không thi triển một chút bản lĩnh thật sự, hôm nay hai ta rất khó qua cửa được.
Cô gái tỳ bà tức giận nói:
- Đều tại ngươi, trên đời nào có tiền khó kiếm như vậy!
Mã Tuyên nhếch miệng nói:
- Trước đó ông đây nào biết số vàng này lại phỏng tay như thế. Đã nói rõ là đi đối phó với Đinh lão ma, vốn tưởng rằng tên này chỉ là một con cá nhỏ tôm nhỏ mà thôi.
Sự chú ý của Trần Bình An phần lớn vẫn tập trung vào cái gã trên đầu tường. Hắn đang thăm dò bọn họ, hoặc là nói đang muốn nhìn thấu sâu cạn của giang hồ này. Mà bọn họ cũng đang điều tra lai lịch thật sự của Trần Bình An.
Tiền Đường lại vỗ tay:
- Thú vị, thú vị, mọi người đều tới đây sao?
Ngay lúc này ở đầu đường nơi hai con ngõ giao nhau, có một nam tử trẻ tuổi tuấn tú tiêu sái chậm rãi đi ra. Đầu cài trâm hoa hạnh, trong tay xách hai cái đầu máu tươi đầm đìa, chính là Trâm Hoa Lang Chu Sĩ. Hắn đứng ở ngả rẽ phía xa nhìn Trần Bình An, mỉm cười nhẹ nhàng ném hai chiếc đầu trong tay xuống đất.
Phía sau hắn lại có một cô gái tuyệt sắc chân đạp guốc gỗ khoan thai đi ra, trong tay cũng xách hai cái đầu, tiện tay ném xuống mặt đường, cười duyên dáng nói:
- Vị công tử này, Sư gia gia nhà ta đã nói, chỉ cần ngươi giao bầu rượu ra, đứa trẻ kia sẽ có thể sống. Nếu không cả nhà bọn họ năm người sẽ đoàn tụ với nhau. Những ngày qua công tử đi dạo khắp kinh thành nước Nam Uyển, vừa nhìn đã biết là người tâm địa tốt, nhẫn tâm sao?
Tại ngôi nhà ở sâu trong ngõ, lão già đầu đội một chiếc mũ hoa sen màu bạc đang ngồi trên ghế đẩu phơi nắng. Bên cạnh có một đứa trẻ run lẩy bẩy, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt.
Đinh lão giáo chủ mỉm cười nói:
- Không cần sợ, thiên phú của ngươi rất tốt, ta dự định phá lệ thu ngươi làm đồ đệ, không chừng có thể trở thành giáo chủ ma giáo đời tiếp theo. Khóc cái gì? Mất đi mấy người thân mà thôi, lại có hi vọng sở hữu cả giang hồ. Thằng nhóc ngươi đã từng đọc sách, chắc là có thể tính rõ thiệt hơn. Nếu còn khóc lóc khiến ta phân tâm, không thể vây khốn tiểu tử trong nhà kia, ta sẽ giết luôn cả ngươi.
Lão ngẩng đầu nhìn về phía xa:
- Du Chân Ý, Chủng Thu, không ngại nói thật cho các ngươi biết, ta đã đáp ứng sẽ bảo vệ Chu Phì. Khuyên các ngươi trước tiên nên giết Đồng Thanh Thanh và Phùng Thanh Bạch, sau đó lại đến đối phó lão phu. Hơn nữa nhiều thêm một gã xứ khác, chính là nhiều thêm một phần cơ duyên, có giết ta hay không cũng không quan trọng như vậy nữa.
- Các ngươi thật cho rằng ta sẽ động tâm với một bộ kim thân la hán sao? Vậy các ngươi cũng quá xem thường Đinh Anh ta rồi. Nhưng ta có thể nói cho các ngươi biết một tin tức tốt, giết chết cái gã trên đường kia sẽ không phải là mười nữa. Ngoài một cái mạng, còn có bầu rượu kia và phi kiếm tiên nhân truyền thuyết trong nhà sau người ta, như vậy ít nhất là mười ba.
Lão hơi uể oải:
- Không bằng hai bên chúng ta đều thuận thế thay đổi sách lược, giết chết thằng nhóc kia, sẽ có thêm rất nhiều cơ hội lựa chọn.
Có lẽ là đã nhận được câu trả lời xác thực, lão cười nhạo một tiếng.
Trên đường, Trần Bình An nhìn quanh, trầm giọng nói:
- Không cần tính kế tâm cảnh của ta nữa.
Tiền Đường và Chu Sĩ đều cảm thấy khó hiểu, không biết vì sao đối phương lại thốt ra câu này. Chỉ có người đàn ông trung niên ôm kiếm đứng trong bóng cây phía xa, vẫn luôn ngủ gật, lúc này lại mở mắt ra, không còn vẻ mệt mọi, cười nhạt nói:
- Quả nhiên là vậy.