Vào hoàng hôn, khi Trần Bình An trở về trấn nhỏ đi ngang qua cửa đông thành, người đàn ông nhếch nhác giữ cửa vẫn còn ở đây ngâm nga khúc nhạc, đang hát đến đoạn “một tấc thời gian chẳng dám khinh, vinh hoa phú quý bỏ không màng”. Có lẽ vì bị bước chân dồn dập của thiếu niên giày cỏ quấy rầy, gã ta mở mắt ra, vừa lúc đối mặt với thiếu niên đang chạy chầm chậm vào cửa.
Sau khi người đàn ông thấy là tên quỷ đòi nợ này thì rất mất hứng, bực bội phất tay nói:
- Đi đi đi, thời gian của thằng nhóc ngươi chẳng đáng mấy đồng. Còn bốn chữ “vinh hoa phú quý”, nếu ngươi có thể dính được một chữ thì về thắp nhang tốt nhất đi.
Khi Trần Bình An chạy qua lại giơ cao một bàn tay, năm ngón tay mở ra vẫy vẫy.
Hiển nhiên là đang nhắc nhở người đàn ông giữ cửa kia, giữa hai người bọn họ có tình nghĩa năm đồng tiền.
Người đàn ông nhổ một ngụm nước bọt, mắng:
- Cũng không phải thứ tốt lành gì!
Bóng dáng thiếu niên nhanh chóng biến mất. Người đàn ông ngẩng đầu nhìn bầu trời trong vắt màu xanh biếc, giống như một lớp màu men tuyệt đẹp.
Người đàn ông xoa chiếc cằm đầy râu ria, tấm tắc nói:
- Tề tiên sinh từng đọc một câu thơ, cái gì đồ tốt, lưu ly ấy nhỉ?
Một chiếc xe bò chậm rãi chạy ra khỏi trấn nhỏ, ngồi trên xe là một vị học trò áo xanh tiếng lành đồn xa, lái xe là một người đàn ông trung niên vẻ mặt hiền lành.
Người đàn ông giữ cửa kia lập tức vẫy tay, lớn tiếng cười nói:
- Cậu Dao, cậu đừng đi vội. Ông anh có một câu nói rơi mất trong bụng, chỉ nhớ là đồ tốt, lưu ly gì đó, còn lại không thể nhớ ra nổi. Thằng nhóc cậu học vấn cao, nói cho ta nghe xem!
Thần thái Triệu Dao phấn khởi, ôm một bọc hành lý trong người, cao giọng nói:
- Đồ tốt trên đời không chắc chắn, lưu ly dễ vỡ như mây tan!
Người đàn ông giơ ngón cái lên:
- Không hổ là cậu Dao, học vấn uyên bác, sau này nổi tiếng rồi đừng quên về quê nhà thăm lão ca. Nói không chừng đến lúc đó còn có thể thay thế thấy giáo của cậu, làm thầy dạy học cho đám trẻ trong trấn nhỏ chúng ta cũng tốt mà.
Triệu Dao ngẩn ra, lập tức ôm quyền mỉm cười nói:
- Xin nhận lời chúc lành của lão ca!
Người đàn ông vui vẻ, từ trong tay áo lấy ra một chiếc túi thêu, rung cổ tay ném lên cao cho cậu học trò áo xanh, nhếch miệng cười nói:
- Những năm qua bắt cậu viết nhiều câu đối xuân miễn phí như vậy, chủ yếu là thằng nhóc cậu cũng phúc hậu, trước giờ không hề cảm thấy phiền hà. Lão ca nhìn người luôn đúng, đưa cho cậu một chút đồ nhỏ, chúc đi đường bình an!
Triệu Dao vội vàng chụp lấy túi tiền:
- Sau này gặp lại!
Người đàn ông mỉm cười gật đầu, vẫy vẫy tay với xe bò của thiếu niên, nhưng lại thì thầm:
- Khó rồi.
Thiếu niên giày cỏ đi vào sâu trong trấn nhỏ, còn xe bò của Triệu Dao thì lao ra vùng trời bên ngoài trấn nhỏ, hai bên đi sát qua nhau.
Người đàn ông ngồi trên gốc cây bẻ ngón tay tính toán:
- Thiếu niên Đại Tùy xách giỏ trúc đựng cá chép vàng, thằng nhãi con của Cố quả phụ ở ngõ Nê Bình, cộng thêm cậu Dao ở đường Phúc Lộc là ba người rồi. Nhưng kế tiếp còn nhiều người như vậy, cả đám xông vào chẳng phải chỉ còn lại đồ vật rách nát thôi sao? Nếu không thì ta cũng thừa cơ tìm một đồ đệ hiếu thuận có thể bóp vai đấm lưng?
Người đàn ông đưa tay xoa hai gò má đen nhẻm nhiều nếp nhăn, cười hề hề nói:
- Một nữ đồ đệ mặt xinh dáng đẹp là tốt nhất. Ừm, gương mặt kém một chút cũng không sao, nhưng chân nhất định phải dài!
Người đàn ông độc thân nổi tiếng trong trấn nhỏ này dùng hai tay ôm sau gáy, ngẩng đầu nhìn lên trời, một mình vui sướng không cho ai biết. Sau khi nghĩ tới những chuyện vui vẻ này thì không còn ưu sầu nữa, chỉ cảm thấy trời đất thật đẹp.
---------
Trước khi Trần Bình An rời khỏi ngõ Nê Bình đã hẹn với Lưu Tiện Dương và thiếu nữ áo đen, đến lúc đó sẽ gặp nhau tại nhà Lưu Tiện Dương. Khi Trần Bình An chạy đến nhà Lưu Tiện Dương, thấy cửa không khóa bèn đẩy cửa vào, đi đến nhà chính, trông thấy Lưu Tiện Dương đang dùng khăn vải sạch lau chùi bộ bảo giáp tổ truyền kia.
Thiếu nữ áo đen Ninh cô nương đã đội nón che mặt lên, bên hông đeo đao, còn thanh trường kiếm vỏ trắng như tuyết kia lại bị nàng tùy ý xách trong tay. Chẳng biết vì sao Trần Bình An lại cảm thấy Ninh cô nương hình như hơi ghét thanh kiếm này.
Trên bàn là món đồ cổ quý báu mà Lưu gia đời đời tương truyền, nói là bảo giáp nhưng theo Trần Bình An thấy thì đúng là xấu đến dọa người. Trên áo giáp to lớn trải đầy gân thép như vảy kết trên cây khô, còn có năm vết cào sâu song song với nhau, từ vai trái nghiêng xuống dưới, kéo dài đến bên hông phải.
Hai thiếu niên không thể giải thích được thứ này, thật sự không tưởng tượng được rốt cuộc là mãnh thú rừng núi lớn đến cỡ nào mới có thể tạo ra vết cào khủng bố như vậy. Sau đó triều đình niêm phong đỉnh núi, không cho dân chúng vào núi đốn củi đốt than. Trần Bình An và Lưu Tiện Dương gần như chưa từng vượt qua lệnh cấm, phần lớn nguyên nhân là do vết cào này.
Trần Bình An cảm thấy khó hiểu, bộ giáp sắt như than đen này rất xấu, nhưng Lưu Tiện Dương lại thật tâm xem nó là đồ gia truyền. Cho dù là người có giao tình như Trần Bình An, qua nhiều năm như vậy cũng chỉ được xem một lần, chưa tới nửa nén nhang đã cẩn thận cất vào trong hòm sơn đỏ như cung phụng.
Nhưng khi thấy Lưu Tiện Dương thỉnh thoảng liếc trộm thiếu nữ áo đen, Trần Bình An lại tỏ ra thư thái. Trước giờ Lưu Tiện Dương vốn là người như vậy, thấy con gái xinh đẹp là không kiềm chế được mắt mình, nhưng thực ra không thật sự động lòng yêu mến, chỉ thích khoe khoang mà thôi.
Chẳng hạn như trước kia vào mùa hè ở trần tắm rửa trong khe suối nhỏ chỗ cầu mái che, nếu có thiếu nữ cùng tuổi xách theo cây giống hoặc dắt bò đi qua, Lưu Tiện Dương nhất định sẽ thi triển Tam Bản Phủ (1). Trước tiên gấp rút bò lên tảng đá xanh bên bờ, sau đó hắng giọng thật lớn... Tống Tập Tân gọi đây là “chiêu cáo thiên hạ”, cuối cùng lại nhảy chúi xuống nước.
Thị lực của Trần Bình An rất tốt, thực ra đã thấy rõ ánh mắt và sắc mặt của đám thiếu nữ phía xa. Cho nên hắn vẫn luôn rất muốn nói cho Lưu Tiện Dương biết sự thật, đám tỷ tỷ dung mạo xinh đẹp kia có người trợn trắng mắt, có người nhỏ giọng mắng chửi, còn có nhiều người làm như không thấy, chỉ không có người nào sáng mắt lên, cảm thấy ngươi là một anh hùng hảo hán.
Đương nhiên sau đó Lưu Tiện Dương vừa ý tỳ nữ Trĩ Khuê của Tống Tập Tân, chìm sâu trong đó một cách khó hiểu. Về sau trong mắt thiếu niên cao lớn dường như không còn cô gái xinh đẹp nào khác nữa. Cho dù lúc này đang khoe của với thiếu nữ áo đen, chủ yếu cũng là muốn thiếu nữ kiêu ngạo lạnh nhạt kia đừng nên xem thường hắn. Đừng tưởng rằng đeo đao xách kiếm là có thể ngông cuồng như Thiên Vương lão tử, món đồ gia truyền này của Lưu Tiện Dương ta cũng là có một không hai trong trấn nhỏ đấy.
Thiếu nữ mang nón che mặt đợi Trần Bình An đến, sau đó nhìn quanh, cuối cùng đặt trường kiếm nằm ngang trên một chiếc tủ cũ kỹ được vẽ hoa kim tuyến theo kiểu đồ cổ, màu sơn loang lổ. Vì để dọn chỗ cho trường kiếm nên nàng đã xê dịch rất nhiều bình lọ linh tinh, phát hiện mặt sau của tủ có khảm một bức tranh, đó là tranh vẽ một cây quế màu vàng đang lúc trăng tròn trên không.
Thiếu nữ quay đầu nói:
- Kiếm để ở đây, các ngươi không nên động vào nó, nếu không sẽ tự gánh lấy hậu quả, ta không nói đùa đâu.
Lưu Tiện Dương bận lau chùi bảo giáp, thỉnh thoảng cúi đầu hà một hơi, dùng cánh tay chà nhẹ, đã thật sự thích thú công việc này.
Trần Bình An cam đoan:
- Tất nhiên.
Thiếu nữ nói với Lưu Tiện Dương:
- Chiếc tủ này không đáng giá, nhưng bức tranh quế vàng treo trăng khảm vào này, ngươi đừng tùy tiện bán tống bán tháo.
Lưu Tiện Dương cũng không ngẩng đầu lên, nói:
- Thứ đó từ nhỏ ta đã không thích rồi, nếu cô nương vừa ý thì cứ cạo xuống là được.
Thiếu nữ áo đen đương nhiên sẽ không làm cái việc phá hoại cảnh vật này, chỉ tò mò hỏi:
- Vật liệu của bức tranh này là gì?
Lưu Tiện Dương quay đầu liếc nhìn:
- Đồ vật đã mấy trăm năm rồi, ta làm sao biết được, ngay cả ông nội ta cũng không biết rõ.
Trần Bình An nhẹ giọng nói:
- Chắc là đá nhặt được trong ghềnh suối nhỏ, có rất nhiều màu sắc, nhưng trưởng bối của Lưu Tiện Dương năm đó chắc chỉ chọn màu vàng ánh, trước tiên nghiền nát sau đó dán lại với nhau. Chúng ta gọi loại đá này là đá mật rắn.
Thiếu nữ áo đen hỏi:
- Đá? Trong khe suối có nhiều không?
Trần Bình An cười nói:
- Nếu Ninh cô nương muốn, tôi có thể bỏ một ngày nhặt cả sọt lớn cho cô. Chỗ chúng tôi không thích thứ này, chỉ có Cố Xán là thích nên thường tự mình đi nhặt.
Thiếu nữ áo đen thở dài, nhìn thiếu niên bần hàn ở ngõ Nê Bình thật sâu:
- Đúng là kẻ nghèo hèn ở trên núi vàng núi bạc mà không biết.
Trần Bình An ngạc nhiên hỏi:
- Ở bên ngoài thì loại đá này có giá lắm sao?
Nàng nâng nón che mặt, nói:
- Giá cả cao thấp còn phải xem rơi vào tay ai. Trừ chuyện này ra, cho dù rơi vào tay người thạo nghề, có thành công hay không còn phải xem vận may. Nếu may mắn thì một viên là đủ, còn nếu không may thì có đá chất thành một ngọn núi cũng không thành công. Nhưng bất kể thế nào nó vẫn đáng giá, hơn nữa còn rất đáng giá. Cũng không biết có thể mang ra khỏi trấn nhỏ hay không, điểm này rất quan trọng.
Lưu Tiện Dương chen vào một câu:
- Viên đá kia có một điểm khá kỳ lạ, chỉ cần lấy ra khỏi khe suối nhỏ, một khi gió thổi nắng chiếu màu sắc sẽ trở nên nhạt đi, nhất là khi mưa tuyết rơi xuống sẽ phai màu nhanh hơn. Ngoại trừ chuyện này thì không còn gì khác nữa.
Thiếu nữ tiếc nuối nói:
- Quả nhiên là vậy.
Trần Bình An do dự một lúc:
- Nếu không thì ngày mai tôi đi nhặt một sọt lớn về đây xem thử? Biết đâu có ngoại lệ thì sao?
Thiếu nữ lắc đầu nói:
- Đối với ta thì không có ý nghĩa.
Lưu Tiện Dương đã mang bảo giáp kia vào trong nhà cất kỹ, lúc này nghiêng người dựa vào cửa phòng, cười nói:
- Trần Bình An là một tên mê tiền, nói không chừng tối nay đã muốn đến khe suối nhỏ mò đá rồi.
Thiếu nữ bỏ lại một câu:
- Đi đây.
Lúc đi tới cửa, nàng quay đầu hỏi:
- Ta sẽ giúp ngươi bảo quản cây trâm và toa thuốc ổn thỏa. Có điều ngày mai vẫn cần ngươi đến ngõ Nê Bình giúp sắc thuốc.
Trần Bình An gật đầu nói:
- Không có vấn đề.
Nàng ngẫm nghĩ, sắc mặt nghiêm túc nhắc nhở:
- Trong đám người xứ khác đi vào trấn nhỏ cùng lúc với ta, lợi hại nhất chắc lão già của núi Chính Dương, chuyến này đặc biệt hộ tống bé gái kia, tiếp theo mới là hoạn quan Đại Tùy đã khiến ta bị thương, sau đó là Lưu Chí Mậu đã dẫn Cố Xán đi, cũng đừng xem thường vị phu nhân nham hiểm kia. Cho nên khi các ngươi gặp phải lão già của núi Chính Dương thì cố gắng đừng tranh chấp, một khi xảy ra xung đột thì cứ kéo dài thời gian, không được động thủ với đối phương. Đừng nên có bất kỳ tâm lý cầu may nào, nhất định phải kéo dài đến khi ta xuất hiện.
Lưu Tiện Dương thấp giọng nói:
- Trong địa bàn của chúng ta, đám người xứ khác không quen nơi chốn kia thật dám giết người sao?
Trần Bình An nhìn hắn, gật đầu nói:
- Dám.
Lưu Tiện Dương nuốt một ngụm nước bọt.
Trần Bình An đột nhiên hỏi:
- Còn nhớ Lục đạo trưởng... cũng là vị thầy bói mở quầy hàng kia đã nói gì với ngươi không?
Lưu Tiện Dương cảm thấy nhức đầu, cố gắng nhớ lại, vò đầu bứt tai nói:
- Chuyện này làm sao ta nhớ được, chỉ biết là mấy lời xui xẻo khó nghe, hình như nói là có họa lớn phải thắp hương gi đó, lung tung lộn xộn. Khi đó ta chỉ xem hắn đang nói hưu nói vượn, lừa người gạt tiền...
Trần Bình An quay đầu nhìn về thiếu nữ áo đen.
Thiếu nữ cau có nói:
- Chính hắn còn không nhớ kỹ chữ xăm, ta làm sao giải xăm cho hắn? Thật xem ta là thần tiên à!
Trần Bình An không hiểu chuyện gì, nghĩ không ra vì sao Ninh cô nương lại đột nhiên nổi nóng như vậy.
Thiếu nữ bước nhanh rời khỏi nhà.
So với lúc tới chậm rãi ung dung, lúc này lại nhanh chóng mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Thiếu nữ đeo đao đi trong con ngõ rộng rãi, nghĩ thầm có nên quay đầu bớt thời gian tìm vài quyển sách nghiên cứu hay không?
Thiếu nữ vừa nghĩ tới sau này mình đi lại bốn phương, dùng phi kiếm chém đầu một cách gọn gàng dứt khoát, lại ngâm mấy câu thơ ngẫu hứng dõng dạc hùng hồn, cho dù xung quanh không có ai thì nàng vẫn cảm thấy rất phong độ!
---------
Đang lúc thiếu nữ tràn đầy mơ ước, một bóng dáng quen thuộc bỗng đi sát qua vai như bay.
- Ninh cô nương, ngày mai gặp nhé.
Khi giọng nói chấm dứt, bóng dáng đã đến gần đầu cuối ngõ nhỏ.
Thiếu niên giày cỏ vác theo cái sọt, bước đi như bay.
Thiếu nữ ngây ra như phỗng, lẩm bẩm:
- Thật sự có người mê tiền như vậy à?
---------
Chú thích:
(1) Tam Bản Phủ: trích từ cố sự của Trình Giảo Kim. Trình Giảo Kim chỉ luyện được ba chiêu búa, sau khi luyện thành giao thủ với người khác, ba búa đầu tiên rất mạnh mẽ dọa người, nhưng chém xong rồi thì không còn chiêu nào nữa. Bình thường dùng để chỉ việc ra oai phủ đầu nhưng không có hậu chiêu. Còn dùng để ví dụ khi làm việc chỉ cần có thanh thế lớn, phương pháp hợp lý thì sẽ có hiệu quả tốt.