Bên hông Trần Bình An cột một tấm thẻ bài làm bằng gỗ quế, chính diện có khắc một câu kỳ lạ “sinh ra trong trăng sáng, đến lúc nở giữa đời”. Mặt bên kia là “khách quế họ Phạm”, khách quế chứ không phải khách quý, cũng rất kỳ quái. Hơn nữa tấm thẻ gỗ mà Phạm Nhị tự mình đưa cho Trần Bình An này, còn bị người ta lén khắc lên mấy chữ cực nhỏ “bạn của Phạm Nhị”. Đây nhất định là bút tích của Phạm Nhị, chỉ có một gã lén giấu hai cân đất dưới gầm giường mới làm được chuyện như vậy.
Rất nhanh người nghênh đón Trần Bình An đã khoan thai đi đến, lúc đi đứng không hề có vẻ quyến rũ dụ người. Đó là một phu nhân trung niên, mặc dù dung mạo bình thường nhưng khí chất thanh nhã điềm đạm. Hơn nữa nhìn khí tức của bà ta, chắc hẳn là một luyện khí sĩ năm cảnh giới trung.
Bà ta tự xưng là một trong số quản sự trên danh nghĩa của thuyền đảo Quế Hoa, còn cười bảo mình có lợi thế lớn tuổi, Trần công tử có thể gọi mình là dì Quế, quế trong hoa quế. Trần Bình An gọi một tiếng “dì Quế”, nói rằng chuyến này đến núi Đảo Huyền phải làm phiền rồi.
Phu nhân mỉm cười lắc đầu:
- Những người làm ăn như chúng ta, có khách quý đến nhà, trước giờ đều không cảm thấy phiền phức gì.
Bà ta chỉ vào thẻ gỗ bên hông Trần Bình An, giải thích:
- Dựa vào thẻ khách quế chỉ gia chủ chúng ta mới có thể đưa ra, Trần công tử mua bất cứ thứ gì trên đảo Quế Hoa đều được giảm giá ba phần.
Bà ta lại phì cười, trong nụ cười có mấy phần thân mật:
- Phạm tiểu tử đã nhắn nhủ với người dì ta đây, cho nên có thể phá lệ cho Trần công tử, toàn bộ giảm bốn phần.
Trần Bình An mặc dù gật đầu, nhưng trong lòng yên lặng hạ quyết tâm, chỉ cần không phải là đồ vật vừa nhìn đã thích, chuyến này vượt châu đi xa không cần mua thêm bất cứ thứ gì nữa. Dù sao người ta xem ngươi là bằng hữu, ngươi cũng phải xem người ta là bằng hữu.
Phu nhân dì Quế dẫn Trần Bình An đến một ngôi nhà lớn tên là Quế cung. Trên đường giới thiệu cho thiếu niên về phong thổ của đảo Quế Hoa, lại đặc biệt nhắc tới bánh hoa quế và rượu hoa quế, bảo Trần Bình An nhất định phải nếm thử. Còn nói viện nhỏ riêng biệt của Trần Bình An cũng có hai thứ này, hắn không cần khách sáo, cứ hỏi cô gái tỳ nữ trong viện kia.
Trần Bình An không từ chối, vỗ vỗ hồ lô nuôi kiếm bên hông, cười nói:
- Tôi thích uống rượu.
Phu nhân liếc nhìn bầu rượu màu đỏ thẫm kia, cười cười:
- Vậy thì tốt.
Đảo Quế Hoa có hơn ngàn cây quế. Trên đỉnh núi có một cây cổ thụ chọc trời, tuổi tác còn lớn hơn thành Lão Long, do một tiên nhân Nông gia Trung Thổ Thần Châu tự tay trồng. Đảo Quế Hoa trở thành một chiếc thuyền vượt châu, trải qua ngàn năm mà không tổn hại gì. Theo rễ cây quế trên núi lan tràn, lại được Phạm gia dùng thủ pháp thêm đất đặc biệt, đảo Quế Hoa càng ngày càng phát triển. Tất cả đều phải quy công cho cây quế tổ tiên kia.
Mà rượu hoa quế do Phạm gia bán ra, sở dĩ giá cao vẫn khó mua được, là vì hoa quế dùng để chưng cất được lấy từ cây quế già ngàn tuổi. Những thương nhân lớn ở Bảo Bình châu thân thiết với Phạm gia thành Lão Long, thỉnh thoảng mua được, thường cũng chỉ dùng để biếu hoặc uống một mình.
Vào cửa lớn Quế cung, phu nhân dẫn Trần Bình An băng qua hành lang. Đình viện không hề nguy nga tráng lệ, lại làm theo hình thức cầu nhỏ nước chảy. Cuối cùng bà ta dẫn Trần Bình An đến một ngôi viện tên là “Khuê Mạch”, thấy Trần Bình An ngẩng đầu nhìn tấm biển mấy lần, liền giải thích:
- Bởi vì gân lá của hoa quế giống như ngọc khuê trong đồ dùng tế lễ của Nho gia, cho nên được gọi là quế. Viện này mặc dù diện tích không lớn, nhưng là nơi có linh khí dồi dào nhất đảo Quế Hoa.
Trần Bình An cảm thấy phung phí của trời, mình không phải là luyện khí sĩ, cho nên linh khí dày hay mỏng cũng chẳng có ý nghĩa gì. Một động tiên đất lành như vậy, không bằng để người khác trả tiền vào ở. Hắn liền thăm dò hỏi:
- Dì Quế, tôi là võ phu thuần túy, ở nơi này quá lãng phí rồi. Tôi đổi một viện khác nhé?
Phu nhân cười dịu dàng nói:
- Không phải chuyện tiền bạc, Trần công tử cứ yên tâm. Với quan hệ của công tử và thiếu gia nhà ta, cho dù sau này nơi đây trở thành viện riêng của công tử, không mở cửa với người ngoài, ta cũng không cảm thấy bất ngờ.
Hai câu này lập tức in vào tâm khảm Trần Bình An. Nghĩ đến Phạm Nhị, hắn liền yên tâm đi vào viện nhỏ Khuê Mạch tao nhã yên tĩnh này.
Trong viện có một thiếu nữ xinh đẹp chờ đợi đã lâu. Thiếu nữ thanh mảnh yêu kiều, khí chất lạnh lùng, cho dù chỉ đứng yên cũng rất duyên dáng. Nhìn thấy phu nhân và Trần Bình An, cô lập tức giãn mặt cười với Trần Bình An, nói:
- Trần công tử, tôi tên là Kim Túc, kim trong kim sắc (màu vàng), túc trong túc mễ (hạt bắp), trong sách cổ nghĩa là hoa quế. Sau này tôi sẽ chiếu cố ăn uống sinh hoạt của công tử.
Nụ cười này của thiếu nữ lạnh lùng, rất có phong thái “khi hoa ta nở trăm hoa tàn”.
Trần Bình An tỏ ra thận trọng, theo bản năng ôm quyền đáp lễ:
- Sau này phải làm phiền Kim Túc cô nương rồi.
Hắn cảm thấy hơi thất thố, bèn lấy bầu rượu xuống nhanh chóng uống một hớp.
Phu nhân giỏi đoán ý qua lời nói và sắc mặt, nhạy bén phát giác được một chút biến hóa của thiếu niên, nhưng không suy nghĩ sâu xa. Thiếu niên có một ít tâm sự cũng là chuyện bình thường.
Bà ta cáo từ rời đi, khi đến cửa lại nhìn thấy một người quen ngoài dự liệu, cũng ngoài tình lý, đó là lão đánh xe Phạm gia đã đưa hai người tới đảo Quế Hoa. Phu nhân cười hỏi:
- Là Phạm tiểu tử có dặn dò khác?
Lão đánh xe đối diện với dì Quế, dường như khá tôn kính, lắc đầu cười nói:
- Là được gia chủ nhờ cậy, theo Trần công tử đến núi Đảo Huyền. Trong thời gian này, e rằng ta phải ở lại viện nhỏ Khuê Mạch.
Ánh mắt dì Quế càng ngạc nhiên, hỏi:
- Có cần Kim Túc chuyển đi chỗ khác không?
Lão đánh xe gật đầu:
- Tốt nhất là vậy, bảo cô ấy chọn một viện gần đây, mỗi ngày đưa một ít thức ăn qua là được, những việc khác không cần quan tâm.
Mặc dù trong lòng nghi hoặc, nhưng Dì Quế cũng không hỏi thêm, quay đầu gọi Kim Túc sắc mặt vẫn như thường, cùng nhau rời khỏi.
Lão đánh xe không quên nhắc nhở một câu:
- Gia chủ dặn dò, còn phải làm phiền Quế phu nhân một chuyện. Để cây quế tổ tông trên đỉnh núi kia phân ra một ít bóng cây cho viện nhỏ Khuê Mạch, tránh bị người ngoài dòm ngó.
Dì Quế gật đầu. Thiếu nữ Kim Túc vốn là thủ lĩnh của hơn trăm cô gái trên đảo Quế Hoa, không nhịn được quay đầu nhìn lão đánh xe và thiếu niên giày cỏ.
Sau khi dì Quế và Kim Túc rời khỏi viện Khuê Mạch, một cơn gió núi mát mẻ thổi qua nơi này, đồng thời một mảng bóng cây bao phủ trong viện. Bóng cây chỉ nhoáng lên rồi biến mất, sau đó trong viện vẫn là ánh mặt trời rực rỡ.
Lão đánh xe được Phạm Nhị gọi là Mã gia gia nhìn Trần Bình An, thẳng thắn nói:
- Ta tên Mã Trí, là một trong số môn khách của Phạm gia. Ta là một kiếm tu cảnh giới Kim Đan, nhưng thiên phú không cao, sát lực không mạnh. Nếu đấu với cung phụng Sở Dương của Phù gia cùng cảnh giới, quá nửa là ta không địch lại. Lần này ta được gia chủ nhờ cậy, nhưng gia chủ lại được Trịnh tiên sinh của tiệm thuốc Khôi Trần nhờ vả, muốn ta tới giúp Trần công tử thử kiếm.
Trần Bình An vừa nghe được “Trịnh tiên sinh”, liền biết đây chắc là một phần thù lao của Trịnh Đại Phong, lần thứ hai chắp tay ôm quyền.
Ông lão cười gật đầu:
- Trước tiên không vội, ta sẽ ở phòng bên trong viện nhỏ. Hôm nay Trần công tử cứ nghỉ ngơi cho tốt, có thể dạo chơi đảo Quế Hoa. Nếu không ngày mai bắt đầu thử kiếm, Trần công tử chưa chắc đã có thời gian nhàn hạ như vậy.
Ông ta đi đến một gian phòng bên, đóng cửa lại, sau đó cười nói:
- Nếu không phải Trịnh đại tiên sinh nói đùa, vậy lần này đảo Quế Hoa Phạm gia đãi khách cũng hơi khoa trương, thiếu niên võ phu kia quả thật gánh được sao? Mã Trí ta dù không được việc, nhưng tốt xấu gì cũng là một kiếm tu cảnh giới thứ chín.
Một thanh phi kiếm màu đen dài hơn một thước từ trong kinh huyệt ông lão lướt ra. Sau khi nó hiện thế, bắt đầu chậm rãi lượn quanh ông ta, kiếm khí dày đặc kéo ra từng vệt sáng màu đen. Cả phòng đều là kiếm khí rét lạnh, đẩy lui cả thời tiết nóng bức giữa hè.
Trần Bình An ở trong nhà chính đối diện với cửa viện. Hắn đóng cửa lại, sau đó mới cẩn thận mở bọc vải lúc trước Trịnh Đại Phong ném ở cửa. Trong bọc vải có một quyển sách còn mang theo hương mực mới, in ấn rất tốt, tên sách là “Kiếm Thuật Chính Kinh”.
Rất có thể là Trịnh Đại Phong thông qua quan hệ với Phạm gia, tìm được một tiệm sách đáng tin, tự mình in thành sách. Chỉ riêng tên sách đập vào mắt đã thấy được công sức, Trần Bình An thật khó liên tưởng nó với Trịnh Đại Phong tác phong không chỉnh tề kia.
Ngoại trừ quyển “Kiếm Thuật Chính Kinh” này, trong bọc còn có một túi tiền bằng vải bông không nổi bật. Trần Bình An ước lượng một chút, thấy số tiền cũng không nhiều, chỉ khoảng mười mấy đồng. Hắn tưởng đây là tiền tiểu thử hay tiền cốc vũ, kết quả vừa mở ra nhìn, lại dọa cho hắn phải vội vàng đóng túi lại.
Đó lại là một túi tiền đồng kim tinh có thể khiến tiền cốc vũ phải gọi là đại gia. Trần Bình An biết rõ tiền đồng kim tinh quý giá thế nào. Mấy ngọn núi bao gồm núi Lạc Phách làm thế nào tới tay? Chính là kết quả của việc nhẹ nhàng ném ra từng đồng tiền kim tinh.
Trần Bình An thậm chí không kiểm kê số lượng, cũng không phân biệt chủng loại của tiền đồng kim tinh, lập tức cất vào trong vật một tấc Mười Lăm.
Cuối cùng chỉ còn lại một miếng ngọc bài và một bức thư.
Trên ngọc bài không có bất kỳ chữ viết và hình khắc nào, trơn bóng nhẵn nhụi, sờ lên giống như tơ lụa tốt nhất thế gian, vừa nhìn là biết đồ vật cũ rất tốt. Rốt cuộc tốt đến đâu, với nhãn lực hiện giờ của Trần Bình An thì không nhìn ra được.
Trần Bình An mở bức thư ra, bút tích trong thư quả thật tương đồng với tên sách “Kiếm Thuật Chính Kinh”, tất nhiên là do Trịnh Đại Phong tự tay viết. Trong thư nói đơn giản vắn tắt vài chuyện. Bộ “Kiếm Thuật Chính Kinh” này đạo không cao, nhưng đã là đỉnh điểm võ học, kiếm thuật ghi chép trong đó đều là chiêu thức không màu mè, rất thích hợp cho loại người cứng nhắc như Trần Bình An nghiên cứu khổ tu. Mười lăm đồng tiền kim tinh là trả nợ năm đồng tiền lúc trước.
Còn về miếng ngọc bài kia, trong thư Trịnh Đại Phong chỉ nói ba chữ “vật một thước”. Ngoài ra không có bất kỳ giới thiệu gì khác, chẳng hạn như ngọn nguồn lai lịch, sử dụng ra sao. Nhưng dù chỉ có ba chữ này cũng đã đủ sức nặng rồi.
Lúc trước thiếu niên Thôi Sàm đi đến Đại Tùy xa xôi, bên người quốc sư Đại Ly này cũng mang theo vật một thước.
Cuối thư Trịnh Đại Phong còn nói, Mã Trí giúp Trần Bình An thử kiếm, chỉ là một chút quà tặng nhỏ của ba vụ mua bán, nhằm để Trần Bình An dễ thích ứng với “trấn áp” vô hình của Kiếm Khí trường thành đối với võ phu thuần túy. Đến lúc đó kiếm tu Mã Trí cảnh giới Kim Đan sẽ sử dụng phi kiếm bản mệnh, vừa là chỉ điểm kiếm thuật, vừa có thể dạy Trần Bình An làm cách nào đối địch với một kiếm tu năm cảnh giới trung.
Nhắc đến chuyện này Trịnh Đại Phong lại không tiếc bút mực, còn thêm mấy câu như “chịu được khổ trong khổ, mới là người trên người”. Trần Bình An cầm thư, nhìn những chữ viết kia, có thể tưởng tượng được nụ cười gian xảo của Trịnh Đại Phong lúc viết thư.
Trong lòng Trần Bình An biết rõ, sau khi Trịnh Đại Phong nghe kể về việc rèn luyện cảnh giới thứ ba của mình, lại không muốn mình thoải mái ở cảnh giới thứ tư. Đoán rằng lúc này Trịnh Đại Phong đang lén cười ở tiệm thuốc Khôi Trần, vừa nghĩ tới Trần Bình An phải chịu khổ trên đảo Quế Hoa, hắn nhất định uống nước lã cũng giống như đang uống rượu.
Trần Bình An cất “Kiếm Thuật Chính Kinh” và ngọc bài, bỏ vật một thước vào trong vật một tấc.
Hắn bỗng dưng nhớ tới Hạ Tiểu Lương của Thần Cáo tông, vật một tấc và vật một thước của nàng mới gọi là nhiều, có thể nói rực rỡ đủ loại. Nhớ đến tiên tử có ấn tượng đầu tiên rất tốt này, hiện giờ trong lòng Trần Bình An chỉ có mây mù dày đặc.
Hắn nhổ một ngụm khí đục, ra ngoài dạo chơi đảo Quế Hoa.
Từ đỉnh núi nhìn xuống, thuyền chưa khởi hành, chân núi còn có rất nhiều luyện khí sĩ lục tục lên thuyền. Trần Bình An dời mắt đi, nhìn thẳng về phương xa. Ba mặt đều là cảnh tượng tráng lệ nước biển mênh mông, khiến tâm thần người ta sảng khoái, đặt mình vào trong đó cảm thấy vô cùng nhỏ bé.
Trần Bình An nhớ tới một chuyện. Ông lão họ Thôi ở lầu trúc từng nói, cảnh giới thứ ba của hắn là mạnh nhất trên đời. Không phải cảnh giới thứ ba mạnh nhất Đông Bảo Bình Châu, mà là cảnh giới thứ ba mạnh nhất thế giới này.
Khi Trịnh Đại Phong tán gẫu nhắc đến chuyện này, cũng nói Lý Nhị từng là võ phu cảnh giới thứ chín mạnh nhất, cơ sở vững chắc nhất. Có điều hôm nay Lý Nhị đã bước vào cảnh giới thứ mười, Trần Bình An đoán rằng Lý Nhị chắc đã tạm thời mất đi hai chữ “mạnh nhất”.
Trần Bình An nhìn về phương xa. Hắn nghe Thôi Sàm nói thế giới Hạo Nhiên này rất lớn, có năm hồ bốn biển chín châu lớn. Bảo Bình châu, Câu Lô châu, Ngai Ngai châu, Bà Sa châu, Kim Giáp châu... vây quanh Trung Thổ Thần Châu lớn nhất kia, giống như những ngôi sao quay quanh mặt trăng. Mà Trung Thổ Thần Châu lại có mấy vương triều lớn, Đại Ly phải thôn tính nửa Bảo Bình châu, lãnh thổ mới có thể sánh ngang với bọn họ.
Hắn không nhịn được suy nghĩ một vấn đề, cảnh giới võ đạo thứ mười một trong truyền thuyết, cảnh giới Võ Thần, có tồn tại trên đời không?
Khi đó thiếu niên Thôi Sàm chỉ cười hì hì, không trả lời.
---------
Kim Giáp châu.
Tại một chiến trường cổ đổ nát linh khí cực kỳ mỏng manh, có một pho tượng thần to lớn “khi còn sống” cao đến mấy chục trượng, thậm chí là hơn trăm trượng, toàn bộ sụp đổ trải dài dưới đất, giống như một dãy núi vỡ tan. Nơi này đã trở thành cấm địa thiên nhiên của luyện khí sĩ một châu.
Thường xuyên có những cơn gió mạnh không hề báo trước cuốn qua trời đất. Đối với luyện khí sĩ năm cảnh giới trung dưới Kim Đan, đứng trong gió mạnh này không khác nào bị dao lóc xương.
Có một tượng Phật đổ nát nguy nga hùng tráng, dường như trước khi ngã xuống là một vị Phật Đà nhón hoa cười. Lúc tượng Phật ngã xuống, cánh tay bị đứt ngang vai, cả cánh tay nằm ngang dưới đất. Ngón tay Phật Đà nhón hoa đã sớm vỡ nát, năm ngón chỉ còn lại ba ngón, trong đó một ngón giơ lên chỉ trời. Chỉ riêng ngón tay này đã cao đến mười mấy trượng, có thể tưởng tượng nếu pho tượng thần này hoàn hảo không tổn hại sẽ cao lớn thế nào.
Có một thiếu nữ áo trắng chân trần đứng trên ngón tay, hai mắt nhắm nghiền, hai tay bấm quyết, đứng yên trong gió. Nét mặt thiếu nữ bình thường, giống như một tiểu cô nương có thể nhìn thấy ở bất cứ chợ búa dân gian nào.
Có gió mạnh thổi tới, như thủy triều đập vào thiếu nữ. Cô không mở mắt ra, chỉ là môi khẽ mấp máy, dùng tiếng địa phương Kim Giáp châu nhẹ giọng nói:
- Mở.
Gió mạnh tách ra làm hai, giống như bị người ta bổ ra chính giữa, gào thét thổi qua hai bên ngón tay tượng Phật. Chỉ có những tia nhỏ lọt lưới, thổi qua hai má thiếu nữ, cắt ra từng rãnh máu trên mặt cô. Nhưng trong nháy mắt dung nhan của thiếu nữ lại khôi phục như ban đầu.
Gió thổi qua thiếu nữ, mang theo hương hoa lan.
---------
Tại vùng biển gần Bắc Câu Lô Châu, trên đỉnh một ngọn núi lớn, thế núi như mũi dùi đâm lên trời, chỉ có đỉnh núi là hình tròn như miệng chén. Đất trũng giống như một cái giếng nước, sâu không thấy đáy, lại loáng thoáng có ánh lửa chiếu lên “thành giếng”.
Trong “miệng giếng” núi lửa này, có một nam tử cường tráng trần trùng trục, một tay nâng cằm, khoanh chân ngồi trên tảng đá đen kịt, trầm tư không nói gì. Xung quanh đều là nham thạch lưu động, hơi nóng ngập trời, nhưng hắn lại hoàn toàn không phát giác.
Nam tử trời sinh có con ngươi kép, mặt ủ mày chau, lẩm bẩm nói:
- Ngưỡng cửa cảnh giới thứ bảy này hơi khó vượt qua, còn phải trách mình đã ăn quá nhiều linh đan diệu dược. Hai trăm cân, hay là ba trăm cân? Xem ra đợi đến khi bước vào cảnh giới Kim Thân, không thể hồ đồ dùng mấy thứ kia làm đồ ăn nữa. Không nói đến chuyện khác, hàng ngày đều phải đi cầu rất phiền phức, truyền ra đúng là mất mặt võ phu cảnh giới thứ sáu.
Một thanh phi kiếm sắc bén im hơi lặng tiếng đâm xuống “miệng giếng”. Nam tử cường tráng nằm xụi lơ dưới đất, chán nản trượt vào trong biển lửa. Thanh phi kiếm bản mệnh kia vẫn không bỏ qua, nhanh chóng bay lướt xung quanh “thành giếng” núi lửa, khiến vô số đá vụn rơi vào trong biển lửa.
Nếu là ở nơi khác của Bắc Câu Lô Châu, với tu vi của chủ nhân thanh này phi kiếm này, cùng với độ sắc bén của phi kiếm bản mệnh, có lẽ đã sớm đâm xuyên một ngọn núi rồi. Nhưng ở nơi này thì phi kiếm cắt vào đá trên “thành giếng” lại gặp trở ngại rất lớn.
Một ông lão người mặc trường bào, lưng đeo trường kiếm đứng trên miệng núi lửa. Sau khi dùng một kiếm đâm trúng nam tử có con ngươi kép, giọng nói của ông ta như tiếng sấm vang khắp “đáy giếng”:
- Cuối cùng đã tìm được ngươi rồi, tên khốn khiếp đáng chém ngàn đao. Đừng giả chết nữa, ta biết mạng của ngươi rất cứng. Ngươi lựa chọn tử địa không có chỗ trốn này, sau khi vùi thây ở đây không còn hài cốt, không chừng tội nghiệt của ngươi có thể giảm bớt mấy phần.
Hai ngón tay ông lão khép lại vươn ra, vòng qua sau vai, nhẹ nhàng quét qua chuôi kiếm. Bội kiếm ra khỏi vỏ, xông vào trời cao, sau đó nhanh chóng hạ xuống, từ miệng núi lửa chạy thẳng tới biển lửa kia. Trường kiếm chui vào trong biển lửa nham thạch, phát ra tiếng vang ầm ầm, làm bắn lên hoa sóng ngọn lửa cao đến mấy trượng. Trong biển lửa thấp thoáng có bóng dáng đang nhanh chóng bơi lội, thanh trường kiếm kia giống như xiên cá nhiều lần đâm tới.
Xung quanh chân núi lửa, mỗi hướng có một người đang chậm rãi lên núi. Có lão đạo nhân dán từng lá bùa lên những tảng đá. Có nhà sư hai tay kết ấn, sau đó nhẹ nhàng vỗ xuống đất. Có người cầm một bức tranh cuộn giống như không có đầu cuối, từ chân núi kéo dài lên trên, như đang trải thảm dưới đất. Còn có ông lão áo xanh tay cầm bút lông, đang múa bút vẩy mực lên đất, viết xuống những lời dạy bảo của thánh nhân Nho gia.
Ông lão trên đỉnh núi muốn dùng song kiếm chém chết đối phương, đồng thời tự giễu nói:
- Ta đường đường là kiếm tu cảnh giới Kim Đan, truy sát một võ phu giang hồ chưa đến cảnh giới thứ bảy, lại phải tốn nhiều công sức như vậy.
Ông ta nghĩ đến những chuyện bi thảm kia, chẳng những là tai họa của tông môn, còn có vô số người trên núi dưới núi chết oan. Vị kiếm tu cảnh giới Kim Đan này trong lòng giận dữ, ngoài mặt cũng tức giận:
- Kẻ giết người chỉ vì thú vui như ngươi, chết không đáng tiếc, chết trăm lần cũng khó chuộc tội!
---------
Hai quân đối diện, trống đánh rung trời.
Trong đại quân có một đài cao tạm thời được dựng lên. Trên đài cao có một nam tử áo gấm lười nhác nằm nghiêng trên giường, thoạt nhìn còn chưa tới ba mươi tuổi. Có hai cô gái tuổi xuân sắc nước hương trời ngồi ở hai đầu giường, một người dụi huyệt thái dương cho nam tử trẻ tuổi kia, một người khác thì khom lưng nhẹ nhàng đấm chân cho nam tử.
Càng khó tưởng tượng là phía sau nam tử lại có một cây cờ lớn chủ soái dựng thẳng, kêu lên phần phật.
Mỹ nhân cẩn thận đấm chân cho nam tử áo gấm, liếc nhìn cô gái còn lại, cười quyến rũ nói:
- Công tử, nghe nói lần này trận doanh của đối phương, có một tên kiếm tu cảnh giới thứ tám và một tên tu sĩ Binh gia cảnh giới thứ chín giúp áp trận. Xem ra chồng trước của Hiệt Tú nhà chúng ta thật sự rất yêu cô ấy, dựng tóc nổi giận vì hồng nhan, đúng là xúc động lòng người. Công tử, hay là ngài trả Hiệt Tú cho người ta đi, gương vỡ lại lành, cũng là chuyện đáng để ca tụng. Dù sao...
Nói đến đây, mỹ nhân quyến rũ giơ một tay lên, che miệng cười duyên:
- Dù sao công tử ngài cũng đã thưởng thức Hiệt Tú cô nương của chúng ta đủ rồi. Huống hồ cô ấy vốn hẹp hòi, trước giờ không muốn cùng hưởng ân huệ với đám tỷ muội, chẳng phải là khiến công tử mất hứng? Trên đời nào có nha hoàn ngang ngược như vậy.
Cô gái tuyệt sắc được gọi là Hiệt Tú kia ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ dùng hai ngón cái nhẹ nhàng ấn vào huyệt thái dương của nam tử áo gấm, cẩn thận day day.
Nam tử áo gấm híp mắt cười nói:
- Hiệt Tú ngại ngùng, cho nên công tử ta thương tiếc. Còn ngươi vốn chịu được giày vò, nếu công tử ta thương tiếc ngươi, không hiểu phong tình, ngươi còn không tạo phản sao?
Cô gái đấm chân mặt đầy ý xuân, khẽ nhướng mày với Hiệt Tú kia. Hiệt Tú lại hoàn toàn không để ý tới sự khiêu khích của đối phương.
Nam tử áo gấm khẽ nhấc chân:
- Cởi giày cho công tử!
Ánh mắt của cô gái kia lập tức nóng bỏng, quỳ rạp xuống trước giường, hai tay run rẩy cởi giày cho nam tử áo gấm.
Nam tử ngồi dậy, duỗi eo mỏi:
- Phù Dao châu chúng ta chỉ lớn hơn Bảo Bình châu kia một chút, đúng là quá nhàm chán.
Hắn để chân trần, vươn tay vào cổ áo cô gái Hiệt Tú kia, cuối cùng lấy ra một quả cầu màu vàng mang theo nhiệt độ cơ thể mỹ nhân. Hắn khẽ bóp một cái, trong nháy mắt đã mặc vào một bộ bảo giáp màu bạc, thường bị ngộ nhận là giáp thần tiên hứng sương của Binh gia. Điểm đặc biệt của bảo giáp này là trải đầy vết thương, nơi ngực còn có một lỗ thủng nhỏ giống như bị trường kiếm đâm xuyên.
Nam tử trẻ tuổi mặc bảo giáp không biết tên, chậm rãi đi tới trước mấy bước, đột nhiên quay đầu cười nói với cô gái tên là Hiệt Tú:
- Chồng trước của ngươi mọi thứ đều không bằng ta, chỉ có một chuyện đời này ta cũng không theo kịp hắn, đó là nói chuyện cười.
Hắn vươn một tay ra, đưa tay chỉ về cờ lớn của đối phương phía xa, khóe miệng nhếch lên, nói với cô gái:
- Chẳng hạn như đã mời kiếm tu còn mời tu sĩ Binh gia, công tử đây thiếu chút nữa đã bị hắn làm cười chết.
Mỹ nhân cởi giày cho nam tử trẻ tuổi ngồi dưới đất, dựa lưng vào giường, ôm bụng cười lớn, cử chỉ quyến rũ.
Nam nhân trẻ tuổi nhìn về đại trận của quân địch, ngửa mặt lên trời cười lớn:
- Thê thiếp người khác rất tốt, quả phụ nhà khác càng tốt.
Nam tử mặc bảo giáp nhảy lên, xé gió lướt đi, trực tiếp vượt qua đại trận kỵ binh của phe mình, như cầu vồng trắng treo trên đầu thiên quân vạn mã.
---------
Cuối phía bắc Ngai Ngai châu, trời băng đất tuyết vô cùng vô tận, gió tuyết cuộn trào không thấy mặt trời.
Có một cô gái mặc áo lông chồn trắng như tuyết, thỉnh thoảng áo lông bị gió tuyết thổi dính sát vào thân, mới có thể phát hiện vóc dáng thon thả của cô. Bên dưới chiếc mũ lông chồn to lớn đội rất thấp lộ ra một đôi mắt sáng ngời.
Bên hông cô gái đeo một thanh trường đao vỏ đen, chỉ lộ ra một đoạn nhỏ. Thỉnh thoảng cô lại vươn tay vào áo lông, dùng ngón cái vuốt nhẹ chuôi đao.
Cổ tay trắng nõn như ngó sen lộ ra một đoạn, dường như trắng hơn cả tuyết, còn nổi lên màu sắc lóng lánh.
Một cô gái trẻ tuổi cả gan đi một mình giữa băng tuyết lạnh lẽo thấu xương này, đi đến mũi bắc Ngai Ngai châu nằm ở cuối phía bắc chín châu lớn. Ngay cả một luyện khí sĩ cảnh giới Kim Đan cũng chưa chắc dám làm như vậy.
Cô gái lấy ra một cái bánh bao cứng như sắt, nhẹ nhàng cắn nuốt, ánh mắt vẫn luôn nhìn chăm chú về phía trước.
Khu vực cực lạnh này của Ngai Ngai châu không một bóng người, nhưng thường xuyên có đại yêu qua lại. Những đại yêu này chiếm cứ thiên thời địa lợi, rất khó đối phó. Trong cảnh giới Kim Đan, ngoại trừ kiếm tu, những người khác cũng không muốn tới đây đối đầu với đám đại yêu âm hiểm xảo trá kia. Một khi khiến bọn chúng tức giận, thông thường sẽ lâm vào trùng vây, đúng là kêu trời trời không đáp, gọi đất đất không linh.
Cô gái dừng bước, vừa lúc ăn xong cái bánh bao kia. Trong gió tuyết mù mịt phía trước, có một cái đầu sói tuyết to lớn chậm rãi thò ra. Sau khi nó xuất hiện, gió tuyết trong phạm vi trăm trượng đột nhiên ngừng lại.
Cô gái nhấc nhấc mũ lông chồn, ngẩng đầu lên, đối diện với con sói tuyết cao như núi nhỏ kia.
Cô nấc một cái, chém ra một đao. Sau phút chốc, giữa trời đất vẫn không có gì khác thường, cô cũng thu đao vào vỏ.
Cô tiếp tục đi tới trước, mỉm cười nói:
- Mượn chiếc đầu của ngươi dùng, đổi một ít tiền son phấn.
Khi cô đi tới bên cạnh con sói tuyết, đại yêu kia mới ầm ầm ngã xuống.
Cô nhìn chiếc đầu sói to lớn bị một đao chém xuống, cảm thấy khó khăn. Một cái đầu lớn như vậy, chẳng lẽ muốn mình vác trở về sao?
Cô quay đầu nhìn vào gió tuyết phía xa, giơ tay lên gọi:
- Ngươi, qua đây, giúp ta mang cái đầu này về, tha cho ngươi khỏi chết. Thi thể còn lại của sói tuyết thuộc về ngươi, xem như là thù lao.
Sau đó cô gái trở về trong gió tuyết, phía sau có một con vượn Bàn Sơn đi theo, hai tay cầm chiếc đầu sói máu tươi đầm đìa.
Cho dù ở gần thi thể sói tuyết không đầu kia có mấy đại yêu rục rịch, âm thầm nhỏ dãi, nhưng không một ai dám bước vào ranh giới.
---------
Thế giới Hạo Nhiên có năm hồ bốn biển, đất đai rộng lớn.
Trong một lãnh thổ “chìm sâu” có một cái hồ lớn. Đáy hồ có một di chỉ chiến trường cổ, một nam tử đang săn bắt những anh linh hồn phách không tan. Sau khi bắt được anh linh, hắn lại bỏ vào giỏ cá nhỏ bên hông.
---------
Tại một nơi cực cao trên biển rộng, phân ra hai tầng biển mây cuồn cuộn cách nhau hơn trăm dặm. Trong biển mây trên cao có một lỗ hổng nhỏ bé không đáng kể, một ông lão mày dài gầy còm khoanh chân ngồi bên giếng mây, trong tay cầm một chiếc cần câu xanh biếc, lại không có dây câu. Trong tầng biển mây phía dưới, cách ông lão khoảng bảy tám chục dặm, có một bầy cá voi mây bay lướt qua.
Ông lão làm động tác quăng cần, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, thấp thoáng có thể nhìn thấy một sợi tơ màu trắng bạc cực nhỏ ở đầu cần câu bằng trúc xanh. Dây câu trói lấy một con cá voi mây to lớn dài đến mấy dặm, cá voi mây trời sinh thần lực bắt đầu vùng vẫy kịch liệt.
Ông lão kéo mạnh cần câu về sau, đồng thời đứng dậy, cần câu bị kéo thành một độ cong kinh người. Ông ta cười ha hả nói:
- Giỏi thật, sức lực còn rất lớn!
Hai bên giằng co một nén nhang. Ông lão cầm cần câu chạy tới chạy lui trên biển mây, đồng thời chửi đổng, trông rất khôi hài.
Một võ phu thuần túy có thể ngự gió đi xa, ít nhất cũng là cảnh giới thứ tám. Cho dù chỉ là võ phu cảnh giới thứ tám, cũng có thể ung dung đánh chết một con cá voi mây. Ngay cả đối diện với một bầy cá voi mây, cũng hoàn toàn nắm chắc thắng lợi.
Ông lão buông câu, huyền cơ nằm ở việc dùng một hơi chân khí ngưng tụ thành dây câu nhỏ như sợi tóc, thuần túy dùng nó đối địch với thần lực của một con cá voi mây, lại khiến cho dây câu vẫn không đứt, đây mới là chỗ kinh hãi thế tục.
Võ phu thuần túy, bản thân mạnh mẽ ở hai chữ “thuần túy”.
---------
Tại Trung Thổ Thần Châu, có một thế lực khổng lồ từng là một trong chín vương triều lớn của thế giới Hạo Nhiên, hôm nay đã bị hủy diệt, quốc gia đoạn tuyệt.
Thông thường mà nói, có thể hủy diệt một vương triều lớn như vậy, chỉ có thế lực lớn hơn trong số chín đại vương triều. Nhưng lần này lại không phải.
Trong thành trì mất nước, hoàng cung xa hoa khói lửa khắp nơi. Có một kỵ binh chậm rãi tiến tới, nơi đi qua võ tướng binh sĩ đều ào ào rút lui như như thủy triều.
Kỵ binh này trực tiếp thúc ngựa đi tới đại điện nổi tiếng chín châu.
Chiến mã không men theo bậc thềm hai bên tường rồng đi vào đại điện, mà là trực tiếp giẫm lên tường rồng, giống như một con ngựa hoang dọc theo sườn dốc rừng núi đi lên trên.
Người cưỡi ngựa thân hình cao lớn, mặc một bộ chiến giáp màu vàng ánh, mũ giáp che giấu gương mặt. Trong tay hắn cầm một thanh trường thương in đầy bùa chú, ánh sáng vàng lưu động, dài hơn rất nhiều so với thương sắt chiến trận bình thường. Vật cưỡi của hắn là một con tuấn mã hậu duệ giao long, khỏe mạnh vô cùng, hiếm thấy trên đời.
Bên hông kỵ binh này con đeo một thanh kiếm không vỏ, trường kiếm không mũi, loang lổ rỉ sét, hai chữ triện cổ mờ nhạt không thể nhận ra.
Trước khi cưỡi ngựa đi vào đại điện, tên võ tướng đã lập công diệt nước này đột nhiên giơ tay, vươn ngón giữa chỉ lên cao. Sau khi làm xong động tác này, hắn dường như đang chờ câu trả lời từ trên trời. Hắn ghìm ngựa dừng lại một lúc, sau đó nhẹ nhàng thúc vào bụng ngựa, tiếp tục đi tới trước. Sau khi móng ngựa vượt qua ngưỡng cửa đại điện, cuối tầm mắt của hắn là chiếc ghế rồng được gọi là quý hiếm nhất trên đời.
Võ tướng cúi đầu nhìn trường kiếm không vỏ. Nghe nói vỏ kiếm đã để lại nơi nhỏ bé kia của Bảo Bình châu, nên nhờ người đi lấy về, hay là tự mình đi một chuyến?
Tên võ tướng này tháo mũ giáp, lộ ra mái tóc đen buông nghiêng xuống.
Không phải hắn, mà là nàng.
Cô gái võ thần.