Bên kia mặt gương là nội thành Lão Long, đã sớm có người chờ ở ngoài nhà, đó là vị thần tiên cảnh giới Kim Đan của Tôn gia. Ông ta dẫn Trần Bình An từ cửa hông đi ra một khoảng sân rộng, ngồi lên một chiếc xe ngựa chờ đợi đã lâu.
Lão thần tiên cảnh giới Kim Đan khí thế nội liễm, đã bỏ đi những thứ tô vẽ bên ngoài, trở về trạng thái mộc mạc ban đầu, tự mình làm người đánh xe. Cuối cùng xe ngựa dừng lại ở một con ngõ. Đầu ngõ có một cây hòe tuổi tác không lớn, dưới cây có một gã đàn ông vừa cắn hạt dưa vừa lật sách.
Trần Bình An xuống xe, đứng trước mặt đối phương. Gã đàn ông kia im lặng không nói gì, xách ghế đẩu lên đi vào trong ngõ. Ông lão Tôn gia dừng xe bên đường, cũng không đi theo, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đến tiệm thuốc, Trịnh Đại Phong đặt ghế đẩu ở cửa, bảo Trần Bình An ngồi xuống, sau đó đi xách một cái ghế đẩu khác tới. Nhất thời nơi ngưỡng cửa đầu người nhốn nháo, đều là nữ nhân tới xem náo nhiệt. Chỉ tiếc Trần Bình An mang một tấm da mặt dung mạo bình thường, đám nữ nhân rất nhanh không còn hứng thú, lần lượt quay vào tiệm lười nhác giết thời gian.
Trịnh Đại Phong cười híp mắt hỏi:
- Đã tự mình đánh tan bùa chân khí tám lạng, sao còn mạo hiểm đến đây? Nếu ta không nhớ sai, ngươi và thiếu thành chủ Phù Nam Hoa có thù sâu hận lớn, không sợ bị lộ sao? Đến lúc đó Tôn gia có thể sẽ làm người khôn giữ mình, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta sẽ ra tay cứu ngươi?
Trần Bình An hỏi ba vấn đề:
- Năm xưa là ai nói cho cha ta biết chuyện đồ sứ bản mệnh? Là ai hại chết cha ta? Những chuyện này có liên quan đến lão Dương không?
Sắc mặt Trịnh Đại Phong vẫn như thường, cười hỏi ngược lại:
- Nếu có liên quan đến lão già, ngươi cảm thấy ta sẽ nói cho ngươi biết sao?
Trần Bình An im lặng không trả lời.
Trịnh Đại Phong dùng quyển sách kia quạt gió:
- Bất kể ngươi có tin hay không, chuyện này không dính dáng gì đến lão già. Nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, khi đó lão già chắc chắn đã nhìn thấy, chỉ là cảm thấy không có ý nghĩa, không đáng giá, cho nên lười nhúng tay. Nếu vì vậy mà ngươi oán hận lão già, ta cũng không ngăn cản ngươi.
Trần Bình An lắc đầu, cười khổ nói:
- Ta oán hận chuyện này làm gì? Ta biết rõ tính cách của lão Dương thế nào, không bao giờ nợ người khác, cũng không để người khác nợ ông ta, làm gì cũng là mua bán công bình.
Trịnh Đại Phong gật đầu, quay sang nhìn Trần Bình An, nhếch miệng nói:
- Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt nhất. Nếu không dù bị lão già đánh chết mắng chết, ta cũng phải dùng một quyền đánh nát đầu ngươi.
Trần Bình An tỏ ra thờ ơ, hoặc là đã sớm đoán được tính cách của gã canh cổng trấn nhỏ này.
Trịnh Đại Phong quạt mát, tiếp tục nói:
- Ban đầu trong số những đứa trẻ kia, không nói đến truyền thừa và trận doanh của từng đứa, ta coi trọng nhất là Mã Khổ Huyền ở ngõ Hạnh Hoa và Triệu Dao ở đường Phúc Lộc, cùng với Tống Tập Tân ở ngõ Nê Bình. Sư huynh Lý Nhị của ta, cũng là cha của bọn Lý Liễu Lý Hòe, đầu óc bị hồ đồ lại thích ngươi nhất. Sau đó ngươi rời khỏi động tiên Ly Châu, gặp gỡ đủ chuyện, ta mới phát hiện mình đã nhìn lầm ngươi, cũng nhìn lầm sư huynh. Trước kia ta cảm thấy hai người các ngươi đều là kẻ ngốc thiếu tầm mắt, hôm nay mới biết là Trịnh Đại Phong ta mắt mù.
Thực ra Trịnh Đại Phong muốn nói, Lý Nhị và Trần Bình An ngươi mới là người thông minh tuyệt đỉnh.
Trần Bình An nói:
- Ta không dám hỏi lão Dương những chuyện này, hơn nữa ta biết có hỏi cũng vô ích. Ta cảm thấy có thể hỏi ngươi thử xem.
Trịnh Đại Phong cười hỏi:
- Thế nào, cảm thấy có một luyện khí sĩ cảnh giới Kim Đan bảo vệ ngươi, không cần lo lắng cho an nguy của mình nữa?
Trần Bình An bỗng chỉ lên trời:
- Lão Dương có thể cân nhắc thiệt hơn, không chừng khi ta hỏi đến điểm mấu chốt, ông ấy sẽ đánh chết ta. Nhưng Trịnh Đại Phong ngươi hẳn là không dám. Nếu như ta đoán sai cũng chưa chắc phải chết, hơn nữa cái giá mà ngươi phải trả sẽ không nhỏ.
Thật ra Trần Bình An muốn nói Trịnh Đại Phong cũng là người làm ăn, nhưng trực giác nói cho hắn biết, ánh mắt và thân phận của gã đàn ông lếch thếch này kém xa lão Dương.
Khi Trần Bình An hỏi những vấn đề đã chôn sâu trong lòng suốt mười năm này, vẫn cảm thấy rất bất an. Nhưng sau khi bước vào cảnh giới thứ tư, hắn đã có thể khống chế tâm tình, muốn ra vẻ một chút, giả vờ thản nhiên cũng không khó. Hơn nữa lúc Trịnh Đại Phong vào tiệm lấy ghế đẩu, Trần Bình An đã lấy hồ lô nuôi kiếm trong bọc ra, bắt đầu uống rượu.
Nếu cảnh giới thứ tư của mình không đủ nhìn, còn có Mùng Một và Mười Lăm, còn có luyện khí sĩ Tôn gia cảnh giới Kim Đan kia.
Trịnh Đại Phong nhìn thiếu niên vẻ mặt nghiêm túc, thở dài một hơi, quấn quyển sách mà hắn phải năn nỉ rách cả mồm mới mượn được của thiếu nữ, gõ nhẹ vào đầu gối, uể oải nói:
- Thằng nhóc ngươi càng ngày càng khiến người ta chán ghét. Được rồi, không cần lo lắng bất an nữa, trong lòng căng thẳng như vậy, ta cũng thấy mệt thay ngươi. Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi. Hôm nay lão Dương rất coi trọng ngươi, huống hồ Trịnh Đại Phong ta cũng sẽ không vì mấy vấn đề này mà đánh chết ngươi, tầm nhìn của ta có nhỏ cũng không nhỏ đến mức như vậy. Nhưng ta sẽ không trả lời hai vấn đề còn lại, ngươi có bản lĩnh thì tự mình tìm hiểu ngọn nguồn đi...
Nói đến đây, Trịnh Đại Phong cười hỏi:
- Sao ngươi không trực tiếp hỏi Tề Tĩnh Xuân?
Trần Bình An quả nhiên ung dung hơn nhiều, nhẹ nhàng dựa hộp kiếm sau người vào tường, ngẩng đầu uống một hớp rượu, nói một câu khiến Trịnh Đại Phong càng nghi hoặc:
- Ta sợ Tề tiên sinh sẽ thất vọng.
Trịnh Đại Phong quay đầu gọi một tiếng:
- Mai Nhi, bưng hai đĩa hạt dưa và đậu phộng ra đãi khách!
Một phu nhân hình dáng đẫy đà, mỉm cười bưng hai đĩa đồ ăn vặt ra. Khi phu nhân khom lưng đưa đĩa cho Trịnh Đại Phong, hắn lại ra vẻ sợ hãi nói:
- Đỉnh núi đè đầu ta, khí thế thật hung dữ.
Phu nhân ném hai cái đĩa vào tay Trịnh Đại Phong, vội vàng đứng dậy, đạp hắn một cái, tươi cười quyến rũ nói:
- Thật là có đức hạnh!
Trịnh Đại Phong đưa đĩa đậu phộng cho Trần Bình An, còn mình bắt đầu cắn hạt dưa.
Trần Bình An dường như đã sớm đoán được câu trả lời của Trịnh Đại Phong, cũng không cảm thấy mất mát, chỉ hỏi:
- Ngươi có bí tịch kiếm thuật nào tốt một chút, có thể bán cho ta không?
Trịnh Đại Phong thuận miệng hỏi:
- Là kiếm quyết tiên gia của luyện khí sĩ, hay là bí tịch võ học trên giang hồ?
Trần Bình An nói thẳng:
- Chắc ngươi đã nhìn ra, cầu trường sinh của ta đã sớm gãy rồi, muốn luyện kiếm chỉ có thể dùng kiếm phổ võ học mà thôi.
Trịnh Đại Phong cũng dứt khoát nói:
- Ta có thể giúp ngươi tìm bí tịch võ học tốt nhất, sau đó bán cho ngươi với giá cao, nhưng làm vậy chẳng có ý nghĩa gì. Ta khuyên ngươi đừng đụng vào cái gọi là bí tịch tuyệt thế trên giang hồ. Trịnh Đại Phong ta là người trong võ đạo, biết sâu cạn của nó. Bây giờ ngươi luyện quyền đã tốt rồi, đừng vẽ rắn thêm chân, lãng phí thời gian.
Trần Bình An ăn một hạt đậu phộng, ngẫm nghĩ, thành thật nói với gã đàn ông này:
- Cảm ơn. Chỉ bằng những lời này, năm đồng tiền mà ngươi thiếu ta không cần trả nữa.
Khóe miệng Trịnh Đại Phong co giật, đưa mắt nhìn qua. Loại thiếu niên cực kỳ nhàm chán này, làm sao có thể khiến Trịnh Đại Phong hắn thuận mắt được? Nhưng sâu trong ánh mắt của hắn lại có vẻ khó hiểu.
Trịnh Đại Phong thoải mái duỗi eo mỏi, uể oải nói:
- Phiền ngươi lấy da mặt xuống đi. Dung mạo vốn không anh tuấn, lại mang một tấm da mặt như vậy, càng nhìn càng bực mình.
Trần Bình An lắc đầu nói:
- Chẳng phải ngươi đã biết ta và Phù Nam Hoa có hiềm khích sao? Ta nào dám lấy xuống, quang minh chính đại đi dạo ở nội thành Lão Long này. Có trời mới biết Phù gia có pháp thuật tra xét động tĩnh trong thành hay không. Nếu như có, ta làm vậy chẳng khác nào đứng trước cửa nhà người khác, kêu gào mau tới đánh chết ta.
Trịnh Đại Phong bị chọc cười, lại tiết lộ thiên cơ:
- Được rồi, lão Dương đã dặn dò ta, chỉ cần ngươi tự mình phá vỡ bùa chân khí tám lạng, ta phải bảo đảm ngươi có thể vui vẻ nhảy nhót ở thành Lão Long. Cho dù ngươi một lòng muốn chết, nghênh ngang đi tới cổng lớn Phù thành rêu rao, ta vẫn phải bảo đảm ngươi bình an rời khỏi tòa thành này.
Hắn đột nhiên nhỏ giọng nói:
- Trước kia không cảm thấy, bây giờ mới phát hiện thằng nhóc ngươi có một cái tên rất tốt.
Trần Bình An nửa tin nửa ngờ:
- Ngươi là tông sư võ đạo cảnh giới Sơn Điên, hay là luyện khí sĩ năm cảnh giới cao?
Trịnh Đại Phong vừa bực vừa buồn cười nói:
- Ngươi xem võ phu cảnh giới thứ chín và luyện khí sĩ cảnh giới Ngọc Phác là cải trắng ven đường à? Đi vài bước là có thể nhìn thấy một đống? Thành Lão Long có đủ hạng người vàng thau lẫn lộn, võ phu cảnh giới thứ tám và địa tiên cảnh giới thứ mười đã có thể đi ngang rồi. Đương nhiên tiền đề là đừng chọc giận nhiều người. Nếu chỉ gây hấn với một nhà một họ, cho dù là Phù gia có nửa tiên binh, cũng không phải không có sức đánh trả. Những lão tổ cảnh giới Nguyên Anh kia chỉ là luyện khí sĩ cảnh giới thứ mười mà thôi, ở nơi này đã được xem là lão thần tiên ngồi tít trên cao rồi.
Hắn xem thường nói:
- Ngươi tưởng nơi này là động tiên Ly Châu của chúng ta à? Ta đường đường là một đại tông sư võ đạo cảnh giới thứ tám đỉnh cao, cũng chỉ có thể canh cổng thu tiền. Nguyễn Cung là cảnh giới thứ mười một, trước khi kế nhiệm thánh nhân, cũng chỉ có thể rèn sắt đúc kiếm ở bờ sông. Quốc sư Đại Ly Thôi Sàm tiến vào động tiên Ly Châu, cũng phải lén lén lút lút, dùng phân thân để gặp người khác.
Trần Bình An đột nhiên hỏi:
- Ngươi muốn ta tháo da mặt xuống, có phải nảy ra chủ ý gì không?
Trịnh Đại Phong không để bụng, ngạc nhiên nói:
- Chuyện này cũng có thể nhìn thấu sao?
Một âm thần do khói xanh ngưng tụ thành, xuất hiện ở góc tường lờ mờ đối diện với hai người, cười nhạt nói:
- Hiện giờ đầu óc Trịnh Đại Phong đang rối loạn, không nghĩ ra người hộ đạo và người truyền đạo rốt cuộc là gì, mới nhờ Phạm gia tốn số tiền lớn tìm người bói một quẻ. Quẻ bói là lấy được hạt dẻ trong lửa lớn, thượng thượng đại cát. Cho nên hắn muốn để ngươi rơi vào hiểm cảnh, đến lúc đó hắn sẽ ra tay, lại nhờ ta hộ tống ngươi rời khỏi thành Lão Long. Trong thời gian đó, không chừng hắn có thể làm rõ hai thân phận kia, thậm chí thuận thế phá vỡ giới hạn cảnh giới võ đạo thứ tám, vừa lúc phù hợp với quẻ bói.
Trần Bình An quay đầu nhìn Trịnh Đại Phong mặt không đỏ, tim không đập nhanh:
- Năm đồng tiền cho thiếu trước. Bây giờ dù ngươi muốn trả, ta cũng sẽ không nhận.
Trịnh Đại Phong nói:
- Năm đồng tiền thì có là gì, tùy ngươi.
Trần Bình An cười nhạt nói:
- Trịnh Đại Phong, ngươi nghĩ ta không biết quy tắc của lão Dương sao? Ban nãy ta cố ý nhắc đến, sau đó nghe ngươi nói về võ học và luyện kiếm, ta cảm thấy lời ngươi nói không phải giả, cho nên mới thuận nước đẩy thuyền, thanh toán xong khoản nợ này. Nếu như ta không đoán sai, lúc trước người muốn ta đưa thư là lão Dương, người muốn ngươi thiếu tiền cũng là lão Dương, đúng không? Bây giờ có phải đang rất hối hận?
Hắn cột chắc hồ lô nuôi kiếm, đứng dậy, đặt cái đĩa trống lên ghế đẩu, chắp tay ôm quyền nói với âm thần kia:
- Mặc dù không biết vì sao ngài lại vạch trần chân tướng, có thể là ý của lão Dương, nhưng ta vẫn muốn cảm ơn ngài.
Âm thần gật đầu. Trần Bình An bước nhanh rời đi.
Đúng như thiếu niên nói, Trịnh Đại Phong quả thật đang rất hối hận.
Hắn lạnh lùng nhìn âm thần rất có thể đã phá hư quẻ bói đại cát của mình:
- Là ý của ngươi, hay là của lão già? Ngươi tốt nhất hãy nói rõ ràng!
Âm thần hờ hững nói:
- Ngươi đoán xem?
Trịnh Đại Phong cười một tiếng, trong nháy mắt lại trở nên thản nhiên:
- Trước giờ ngươi chưa từng tự tiện hành động, chắc là ý của lão già rồi.
Âm thần cười nhạo nói:
- Một võ phu thuần túy cảnh giới thứ tám đỉnh cao, đồ đệ của thần quân, lại đi tin tưởng cái gọi là quẻ bói. Chẳng lẽ ngươi không biết, cho dù Phạm gia không động tay động chân, nhưng quẻ bói thượng thượng đại cát kia liệu có điên đảo càn khôn, trở thành điềm báo không lành với Trịnh Đại Phong ngươi hay không?
Vẻ mặt Trịnh Đại Phong nghiêm túc, ngẩng đầu nhìn âm thần kia, gật đầu nói:
- Đã lĩnh giáo rồi.
Âm thần lại không đồng ý:
- Thần quân đã bằng lòng cho ngươi cai quản một phương, vậy ngươi cũng đừng tự cho mình thông minh, cứ ngoan ngoãn làm việc là được.
Trịnh Đại Phong phất phất tay nói:
- Bị thiếu niên kia lừa một vố, lại bị ngươi dạy một hồi, ta rất phiền muộn, phải ra ngõ hít thở khí trời.
Âm thần biến mất. Trịnh Đại Phong đột nhiên hỏi:
- Cảnh tượng kỳ lạ ở nhà tổ họ Tôn, có phải do Trần Bình An đột phá cảnh giới gây nên hay không?
Giọng nói lạnh như băng của âm thần vang lên trong bóng tối ở góc tường:
- Chắc vậy.
Trịnh Đại Phong kẹp sách dưới nách, xách ghế đẩu và hạt dưa đi ra đầu ngõ, một lần nữa ngồi dưới cây hòe hóng mát nhìn mỹ nhân.
Một người đàn ông thân hình cao lớn, ăn mặc bình thường chậm rãi đi tới. Phía sau ông ta còn có một cô gái trẻ dáng người thướt tha.
Người đàn ông kia đi tới bên cạnh Trịnh Đại Phong. Cô gái trẻ tuổi đứng ở phía sau, tò mò nhìn ông chủ tiệm thuốc đang ngồi trên ghế đẩu dùng sách quạt mát.
Người đàn ông kia mỉm cười nói:
- Mặt mũi của Tôn Gia Thụ thành Lão Long, cũng chỉ ngang với một tấm da mặt che che giấu giấu. Ông chủ Trịnh, nhìn rất chuẩn.
Trịnh Đại Phong quay đầu liếc nhìn người đàn ông kia:
- Phù Huề, ngươi không mặc lão long bào, xem ra không phải tới hạ lệnh trục khách rồi.
Người đàn ông kia mỉm cười đưa tay chỉ về phía sau:
- Ở thành Lão Long, ta có mặc lão long bào hay không cũng không quan trọng. Dẫn theo con bé tới đây mới là thành ý thật sự.
Vừa là thị uy, lại vừa tỏ ra yếu thế. Thị uy là nói ở thành Lão Long, Phù Huề không cần tự mình ra tay, cũng có thể xua đuổi Trịnh Đại Phong ngươi. Yếu thế là Phù Huề thân là thành chủ thành Lão Long, lại chịu hùa theo người khác, dẫn một cô gái hai chân rất dài đến trước mặt ông chủ Trịnh.
Trịnh Đại Phong liếc nhìn đôi chân đẹp của cô gái mấy lần, sau đó quay đầu đi, tiếp tục nhìn dòng người qua lại trên đường lớn:
- Phù Huề ngươi khẩu khí lớn như vậy, sao không hút hết biển mây vào trong bụng?
Sắc mặt Phù Huề khó coi, đưa tay cầm miếng ngọc bội đeo bên hông, lúc này thần sắc mới hòa hoãn lại.
Cô gái thấp thỏm bất an, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được cơn giận rõ ràng của phụ thân như vậy.
Trịnh Đại Phong cười nhạt nói:
- Đều là người làm ăn, ngươi cũng xứng so với ta sao?
Phù Huề cười trừ:
- Hiện giờ tâm tình của ông chủ Trịnh không tốt, vậy có một số việc Phù Huề sẽ nói sau.
Tâm tình của Trịnh Đại Phong hiện giờ đâu chỉ là không tốt, mà là không tốt đến cực điểm.
Năm đồng tiền, chỉ là năm đồng tiền thường qua tay dân chúng quê mùa, lại giống như năm ngọn núi lớn đè nặng trong lòng hắn. Vắt óc tìm kế, cẩn thận ứng phó, vất vả lắm mới lừa được thiếu niên kia chính miệng đáp ứng không thu khoản nợ này. Thực ra khi thiếu niên hỏi ba vấn đề, cùng với nói một câu nhìn như vô tâm “lão Dương không bao giờ nợ người khác”, trong lòng Trịnh Đại Phong đã biết rõ, không cần hi vọng thiếu niên ngõ Nê Bình sẽ đòi mình năm đồng tiền bình thường nhất. Thằng nhóc ngõ Nê Bình này rất tinh ranh, không dễ lừa gạt.
Trịnh Đại Phong giận không kìm được, ra sức quạt sách:
- Chẳng trách ngay từ đầu ta đã không thích tên này, còn nhỏ tuổi mà bụng dạ cực sâu, nào giống một thiếu niên?
Hắn đột nhiên ngừng oán giận, chán nản vô lực nói:
- Nếu là thiếu niên bình thường, làm sao sống được đến hôm nay.
Gã đàn ông thở ngắn than dài, tâm tình buồn bực, bắt đầu lật sách. Trang sách kêu lên rào rào, một chữ cũng không vào mắt được. Hắn lẩm bẩm nói:
- Chẳng lẽ âm thần kia nói đúng, ta quả thật tự cho mình thông minh?
Hắn lật tới một trang sách, đó là “Tinh Thành Thiên”, vẫn là một số điển cố bình thường xâu lại với nhau như thập cẩm, sau đó thêm vài câu đạo lý lớn ở phần cuối.
Trong mắt loại người học vấn uyên thâm như Trịnh Đại Phong, nếu tách rời văn chương ra, giống như cô gái này lông mày thanh tú, cô gái kia má hồng say lòng người, một mỹ nhân khác cái miệng anh đào nhỏ nhắn, khắp nơi đều là phong cảnh mê người, nhưng khi tùy tiện chắp vá với nhau thì lại không đẹp, chỉnh thể xấu đến khó coi.
Hắn lơ đãng lật qua một trang, đó là phần cuối của “Tinh Thành Thiên”, vẫn là một số đạo lý phù phiếm lớn đến vô biên vô tận.
“Tương truyền người có tấm lòng son thời xưa, lòng thành dẫn dắt, sắt đá cũng mòn. Cho nên thành tâm ngay thẳng là cơ sở để tạo dựng chỗ đứng của quân tử Nho gia.”
“Lại có thánh nhân Đạo gia nói, không chân không thành, không thể làm người khác cảm động. Người chân thành, vô cùng thành tâm. Đây là nguồn gốc của chức vị “chân nhân” Đạo giáo trong thiên hạ."
Trịnh Đại Phong nhanh chóng lật qua “Tinh Thành Thiên”, kế tiếp là “Trung Hiếu Thiên”. Hắn lại lật qua thật nhanh, lật từ đầu đến cuối, sau đó khép sách lại, bắt đầu dùng sách làm quạt phe phẩy.
Gã đàn ông này giống như xem lời dạy của thánh nhân trong sách là gió thoảng bên tai.
Hắn lẩm bẩm nói:
- Lão già đã nói, đời này ta không có hi vọng đạt đến cảnh giới thứ chín, vậy ta còn cưỡng cầu cái gì? Đã cầu nhiều năm như vậy rồi, chẳng trách lão già nói ta việc đời tính toán rất thông minh, ngoài thông minh cũng chẳng còn gì cả. Ta đã đánh nhau với Lý Nhị bao nhiêu lần rồi? Tống Trường Kính chỉ đánh với sư huynh một lần đã đột phá cảnh giới. Thực ra ngay từ đầu ta đã biết không cầu được, chỉ âm thầm ôm lòng cầu may mà thôi. Ha ha, hôm nay ở thành Lão Long này mỗi ngày nhìn mỹ nhân, cứ ở cảnh giới thứ tám chờ chết là được rồi...
Trịnh Đại Phong nhắm mắt lại, không còn nhìn nữ nhân qua đường nữa, tại khoảnh khắc này vẻ mặt có phần tịch mịch.
Một cô gái trẻ tuổi vóc người có thể nói là “khỏe mạnh uy vũ”, trên mặt thoa đầy son phấn, ăn mặc lộng lẫy, gương mặt to có thể trấn nhà trừ tà. Khi cô dừng bước, thấy dáng vẻ của gã đàn ông kia như vậy, cảm thấy hơi đau lòng. Cô nghĩ thầm quá nửa là hắn muốn nói rõ với mình, nhưng lại xấu hổ. Hay là mình cũng đừng ra vẻ thục nữ nữa, cứ lên tiếng trước, tránh cho tình lang của mình xấu hổ?
Nhưng khi cô vừa hắng giọng một tiếng, muốn thấm ướt cổ họng, gã đàn ông kia đột nhiên mở mắt, xách ghế đẩu chạy vào trong ngõ.
Cô thở dài một tiếng, sờ má của mình, ăn năn hối hận. Muốn trách thì trách dung nhan của mình quá động lòng người, nghiêng nước nghiêng thành. Cô đột nhiên giật mình, ôi chao một tiếng, hóa ra son phấn trên mặt đã bị ngón tay quét xuống, liền vội vàng bôi lại.
---------
Phù Huề không dùng thần thông mang theo con gái trở về Phù thành, chỉ nhàn nhã đi bộ, sau người có một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy theo.
Cô gái tên Phù Xuân Hoa, là con gái trưởng của Phù Huề, cùng với con trai trưởng Phù Đông Hải, đều là người có hi vọng thừa kế vị trí gia chủ. Đã là người thừa kế gia chủ, hoặc có thể nói là thừa kế bộ lão long bào kia, đương nhiên đều là người trẻ tuổi thiên tư rất tốt.
Phù Huề nhìn như trung niên, thực ra đã bốn trăm tuổi, tu vi cảnh giới thứ mười. Mặc dù danh tiếng không bằng Lý Đoàn Cảnh vườn Phong Lôi, nhưng Phù Huề mặc lão long bào, cộng thêm gia tộc có bốn món nửa tiên binh, hoàn toàn có tư cách được xem là một vị cảnh giới Ngọc Phác.
Phù Xuân Hoa cũng đã gần ba trăm tuổi, cùng với huynh trưởng Phù Đông Hải, đều là cảnh giới Kim Đan thành danh đã lâu, hơn nữa sở trường chém giết. Mỗi người bọn họ hộ tống một chiếc thuyền đi đến núi Đảo Huyền đã hơn trăm năm, kinh nghiệm phong phú, gặp phải hiểm cảnh sinh tử cũng không chỉ một hai lần.
Mấu chốt là con cháu Phù gia bước vào cảnh giới Kim Đan, nghĩa là có thể điều khiển nửa tiên binh. Cho nên Bảo Bình châu vẫn luôn lưu truyền một câu nói, phán đoán cảnh giới chân thực của luyện khí sĩ Phù gia, phải tăng lên nửa cảnh giới mới chuẩn xác.
Phù Xuân Hoa do dự hồi lâu, cuối cùng không nhịn được hỏi:
- Cha, tại sao lại dẫn con đến gặp người này mà không dẫn Nam Hoa?
Phù Huề cười nói:
- Không phải đã sớm nói rồi sao, là để biểu thị thành ý của Phù gia. Ông chủ Trịnh này thích mỹ nhân chân dài, tình báo rất rõ ràng.
Cô gái hiển nhiên không tin lý do thoái thác này. Cho dù là cô, huynh trưởng Phù Đông Hải hay em trai Phù Nam Hoa, đều biết quan hệ giao thiệp mà bọn họ khổ tâm tiến hành, không đủ để nhìn thấu phong cảnh thật sự trên đỉnh núi Bảo Bình châu. Hơn nữa bọn họ ở dưới cánh chim phụ thân Phù Huề che chở, vừa là hóng mát cũng là gò bó. Bọn họ thường không dám vượt quá ranh giới, để tránh bị Phù Huề nghi ngờ.
Phù gia thành Lão Long, nhìn như người người đều tự do tản mạn. Nhưng đó chỉ là những phế vật gia tộc không có hi vọng chạm tay vào lão long bào, đã sớm bỏ cuộc, bị gạt ra bên ngoài vòng quyết sách của gia tộc. Trên thực tế quy củ của Phù gia rất nghiêm ngặt, không hề kém hơn nhà đế vương.
Trăm năm gần đây, Phù Đông Hải phụ trách kinh doanh với Bắc Câu Lô Châu, Phù Xuân Hoa cô thì phụ trách mưu đồ bí mật ở châu lớn phía đông nam. Còn Phù Nam Hoa vốn không có tiếng tăm, dáng vẻ bình thường. Cho đến lần kia hắn bất ngờ được chọn đi động tiên Ly Châu, sau đó mới nhanh chóng quật khởi.
Gia tộc đã dốc rất nhiều nhân lực vật lực cho đứa em trai này của cô. Rất dễ nhìn thấy, gia chủ Phù Huề cũng không hài lòng với việc buôn bán trong trăm nay của cô và Phù Đông Hải.
Phù Xuân Hoa biết không hỏi được kết quả, bèn đổi đề tài khác:
- Có cần con đi nhắc nhở Tôn Gia Thụ một tiếng không?
Phù Huề cười nói:
- Tôn Gia Thụ? Mặc dù cảnh giới của người ta không bằng con, nhưng dù sao cũng là gia chủ Tôn gia. Con là một luyện khí sĩ cảnh giới Kim Đan, dựa vào đâu mà nhắc nhở hắn? Nhà tổ của hắn có một lão tổ cảnh giới Nguyên Anh. Ngoài ra còn có một luyện khí sĩ cảnh giới Kim Đan có hi vọng bước vào cảnh giới Nguyên Anh, anh trai con đã vất vả lôi kéo mấy chục năm, đến nay mới có hi vọng. Nếu lúc này Phù gia công kích Tôn Gia Thụ, con cảm thấy tên luyện khí sĩ cảnh giới Kim Đan kia còn có mặt mũi rời khỏi nhà tổ họ Tôn, đi đến Phù gia chúng ta sao?
Sắc mặt Phù Xuân Hoa nhợt nhạt, chỉ sợ phụ thân hiểu lầm mình đang hãm hại huynh trưởng.
Phù Huề mỉm cười nói:
- Không cần căng thẳng, ta biết tính tình của con. Thực ra lần này Tôn Gia Thụ thuận thế mà làm, đặt cược trên người Trần Bình An, cũng là để thăm dò Phù gia, muốn chúng ta ra tay với hắn. Một khi Tôn gia thành công, Tôn Gia Thụ trở lại nhà tổ, ra vẻ bị Phù gia ỷ thế chèn ép. Con có tin không, trải qua chuyện này, không cần Tôn Gia Thụ nói gì, tên luyện khí sĩ cảnh giới Kim Đan tiền đồ rộng lớn kia chắc chắn sẽ ở lại nhà tổ họ Tôn.
Phù Xuân Hoa hỏi:
- Chẳng lẽ Tôn Gia Thụ không sợ thiếu niên kia chết dưới tay chúng ta?
Phù Huề ngẩng đầu nhìn màn trời:
- Con nghĩ như vậy cũng là chuyện thường tình. Nhưng nếu một ngày nào đó con mặc lão long bào, sẽ có cơ hội biết một chút chuyện trên cao thật sự.
Phù Xuân Hoa bất giác ngẩng đầu nhìn biển mây kia.
Phù Huề cười cười:
- Còn phải cao hơn một chút.
Tâm thần Phù Xuân Hoa khẽ rung động, ngẩng đầu nhìn, tràn đầy khao khát.
Kẻ kết thành kim đan, mới ngang hàng với ta. Trước khi trở thành cảnh giới Kim Đan, người người đều cảm thấy đây là một câu nói rất sảng khoái. Đến khi thật sự bước vào cảnh giới Kim Đan, mới phát hiện chỉ là giữa sườn núi của luyện khí sĩ mà thôi.
Phù Huề đột nhiên nói một câu:
- So với Tôn Gia Thụ và Tôn gia, Phù Huề ta và Phù gia vẫn quyết đoán hơn một chút. Bây giờ ta phải rời khỏi thành Lão Long, đi nghênh đón mấy vị khách quý phương bắc. Con đi tìm Nam Hoa, cứ nói Trần Bình An đang ở nhà tổ Tôn gia, ta muốn biết lựa chọn của nó. Chuyện này sẽ quyết định nó có thể lên làm thành chủ thành Lão Long hay không, đương nhiên cũng sẽ quyết định con có hi vọng mặc lão long bào hay không. Hi vọng khi ta trở lại thành Lão Long, các con đã đưa ra lựa chọn chính xác.
Phù Huề phất phất tay:
- Con lên xe về thành đi.
Phù Xuân Hoa nghe lệnh làm việc. Phù Huề đã vọt lên, tiêu sái lướt vào đại trận biển mây kia, chắc là đi về phía bắc.
Phù Xuân Hoa không có thời gian quan tâm xem khách quý là ai, lại khiến thành chủ thành Lão Long phải ra ngoài nghênh đón như vậy. Sau khi ngồi lên toa xe, cô bắt đầu cẩn thận suy nghĩ hai vấn đề. Kế tiếp cô nên lựa chọn thế nào mới có thể được lợi nhiều nhất? Em trai Phù Nam Hoa sẽ lựa chọn ra sao?
Phù Xuân Hoa phát hiện đầu óc của mình rối loạn, giống như bất kể làm gì cũng có thể kiếm lợi một chút, nhưng vẫn cách xa mong đợi tốt nhất của mình.
Phù Xuân Hoa đến tư dinh của em trai Phù Nam Hoa, vẫn không nghĩ ra manh mối, bèn cân nhắc từng câu từng chữ, cẩn thận thuật lại những lời của phụ thân Phù Huề, trong đó có cắt có giảm, có thêm có thắt.
Phù Nam Hoa đương nhiên sẽ không hoàn toàn tin tưởng, nhưng ý tứ đại khái của Phù Huề, Phù Xuân Hoa sẽ không dám nói bậy. Hắn cẩn thận nghe chị gái Phù Xuân Hoa nói xong, đang định đứng dậy đi dạo suy nghĩ theo thói quen, đột nhiên ngồi xuống ghế dựa, hờ hững nói:
- Em đã nghĩ xong rồi, phải giết Trần Bình An.
Phù Xuân Hoa cười vặn ngón tay:
- Ông chủ Trịnh của tiệm thuốc Khôi Trần, ít nhất là võ phu cảnh giới thứ bảy đỉnh cao, thậm chí có thể là đại tông sư cảnh giới thứ tám. Phạm gia ở nội thành có giao hảo với hắn, cộng thêm Tôn gia của Tôn Gia Thụ, trong đó có một lão tổ họ Tôn cảnh giới Nguyên Anh. Tuy nói ba tên luyện khí sĩ cảnh giới Kim Đan còn lại của Tôn gia chỉ trông coi nhà tổ, không cần ra tay, nhưng đến lúc cực chẳng đã, Tôn Gia Thụ có thể sẽ thuyết phục được bọn họ tham chiến. Còn có khách khanh cung phụng của họ Tôn ở nội thành. Nam Hoa, em thật sự không nghĩ lại à?
Sắc mặt Phù Nam Hoa lãnh đạm:
- Em chỉ muốn làm thế nào dùng cái giá nhỏ nhất, giết chết thiếu niên Đại Ly.
Phù Xuân Hoa lại cười nói:
- Em sắp kết hôn rồi, không sợ xảy ra biến số sao? Hơn nữa thiếu niên kia đã xuất thân từ động tiên Ly Châu, xem như là con dân Đại Ly. Em không sợ chuyện này sẽ phá hư ấn tượng của Phù gia thành Lão Long trong mắt hoàng đế Đại Ly sao?
Phù Nam Hoa chỉ suy nghĩ xa xăm, không trả lời.
Cuối cùng Phù Xuân Hoa cười duyên dáng nói:
- Phù Nam Hoa, em hãy suy nghĩ một chút. Chị nói những lời này, rốt cuộc là hi vọng em kiên quyết ra tay, hay là hi vọng em không nên khăng khăng làm theo ý mình?
Phù Nam Hoa chỉ trầm ngâm không nói gì.
Nụ cười trên mặt Phù Xuân Hoa càng lúc càng nhạt, cuối cùng dứt khoát không cười nữa, lạnh lùng nhìn đứa em trai xuất thế ngang trời này. Một phế vật ăn hết cả núi vàng núi bạc của gia tộc, mới đạt đến cảnh giới thứ sáu, cũng dám dòm ngó bảo tọa thành chủ thành Lão Long? Cũng xứng tranh đoạt bộ áo bào kia với hai luyện khí sĩ cảnh giới Kim Đan là mình và Phù Đông Hải?
Phù Nam Hoa ngừng suy nghĩ, chậm rãi đứng dậy, động tác như nước chảy mây trôi, khí độ ung dung, mỉm cười nói:
- Phù Xuân Hoa, chuyện xấu của chị và Phù Đông Hải, cũng không phải chỉ có một mình mẹ chị biết. Có điều em rất tò mò, chuyện xấu của Phù Đông Hải và thị nữ bên cạnh chị, chị có biết không?
Phù Xuân Hoa nhếch miệng cười:
- Em trai tốt, chờ chị hoặc Phù Đông Hải lên làm thành chủ, nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt.
Phù Nam Hoa giống như hoàn toàn không nghe thấy sự uy hiếp trong đó, tiêu sái cười nói:
- Trước đó chị em chúng ta vẫn nên chân thành hợp tác, mưu tính xem làm thế nào giết chết Trần Bình An, đúng không? Dù sao bây giờ chị cũng không đoán ra tâm tư của phụ thân, không biết lựa chọn này của em, rốt cuộc là giúp em đến gần hay rời xa vị trí gia chủ. Huống hồ lúc phụ thân khảo nghiệm em cũng là đang khảo nghiệm chị, chị gái tốt, nhất định phải cẩn thận ứng phó đấy.
Phù Xuân Hoa nheo mắt lại, vẻ mặt âm trầm.
Phù Nam Hoa đứng lên, quay đầu nhìn về hướng cửa lớn, trong lòng yên lặng nói: “Tôn Gia Thụ, vì một cảnh giới Nguyên Anh, ngươi lại bán đi một Trần Bình An thiếu chút nữa đã giết chết ta. Vụ mua bán này có đáng không? Hay là nói...”
Nghĩ đến đây hắn khẽ lắc đầu. Không thể, Tôn Gia Thụ cũng không phải kẻ điên. Nhưng lỡ may?
Đến giờ phút này Phù Nam Hoa mới bắt đầu do dự, trong lòng càng lúc càng bực dọc. Phù Xuân Hoa nhìn đứa em trai mà mình đã tận mắt thấy hắn lớn lên, đột nhiên lại trở nên xa lạ, cuối cùng đã có một chút kiêng dè.
---------
Phù Huề một mình ngự gió đi về phía bắc, dừng lại ở ngoài ngàn dặm, cuối cùng đáp xuống một chiếc thuyền đến từ núi Ngô Đồng quận Long Tuyền Đại Ly.
Trên thuyền có hào hiệp Hứa Nhược của Mặc gia, kiếm gác ngang sau lưng, còn có một phó sơn chủ thư viện Lâm Lộc xuất thân là lão giao long. Có hai người này trấn giữ thuyền, cho dù muốn đến núi Đảo Huyền cũng dư sức.
Hai người hộ tống một đôi thiếu niên nam nữ, chuẩn xác mà nói là hộ tống một mình hoàng tử Đại Ly Tống Mục.
Thiếu nữ tên là Trĩ Khuê, ngoan ngoãn đi theo sau công tử “Tống Tập Tân” nhà mình. Từ đầu đến cuối cô không nhìn Phù Huề lần nào. Có thể là do Phù Huề không mặc lão long bào, cộng thêm vị thành chủ thành Lão Long này không tự báo danh hiệu, cho nên cô không nhận ra.
Chiếc thuyền trực tiếp xuyên qua biển mây trên đầu thành, đáp xuống trong Phù thành. Phù Huề tự mình sắp xếp chỗ ở cho nhóm khách Đại Ly này, sau đó đi đến tư dinh của Phù Nam Hoa, phát hiện con trai vẻ mặt uể oải đang dựa lưng vào một cây cột rồng lượn.
Phù Huề hỏi:
- Sao trên dưới Phù gia không có động tĩnh gì?
Phù Nam Hoa ngẩng đầu nhìn phụ thân:
- Con đã nghĩ rất nhiều rất nhiều, dường như làm thế nào cũng là sai. Phù gia, thành Lão Long, Đại Ly, động tiên Ly Châu, Tôn Gia Thụ, Phù Đông Hải, Phù Xuân Hoa...
Phù Huề đột nhiên cười lên:
- Vậy con có biết không, thực ra bất kể con làm gì, vẫn sẽ là thành chủ thành Lão Long đời kế tiếp?
Vẻ mặt Phù Nam Hoa ngơ ngẩn.
Phù Huề nghiêng người qua, cúi đầu xuống, giống như đang cung kính nghênh đón một người.
Một thiếu nữ không kiêng nể hấp thu từng ngụm “long khí”, giống như hơi say đi vào đại sảnh, sau đó đặt mông ngồi xuống ghế dựa. Cô giơ hai tay lên, khẽ vỗ một cái. Một bộ long bào hiện ra sau lưng cô, sương mù lượn lờ, giống như đang dùng hơi nước rửa sạch quần áo. Cô đứng dậy, bộ long bào kia liền tự động mặc lên người, chín con rồng vàng biển mây trên áo bắt đầu di chuyển rất sống động.
Cô tháo giày ra, khoanh chân ngồi trên ghế dựa, bộ long bào quá rộng nên có vẻ hơi buồn cười. Cô nhăn mặt ấm ức nói:
- Không còn cấm chế của động tiên Ly Châu, vẫn phải giả vờ mình là một con kiến, thật vất vả. Không có cách nào, tạm thời ta còn không đánh lại một số người trong bọn chúng, đạo sĩ thối, Nguyễn Cung, Tống Trường Kính, kiếm tu Mặc gia Hứa Nhược sâu không thể lường... Ài, tóm lại là rất nhiều người. Bỏ đi, không nói chuyện này nữa. Vẫn là nơi này tốt hơn, không hổ là vùng đất phong thủy tốt nhất năm xưa đổ bộ Bảo Bình châu... Trải qua nhiều năm như vậy, long khí bảo vệ vẫn còn dư lại không ít. Các ngươi làm không tệ, sau này nhất định sẽ có thưởng, thưởng lớn.
Phù Nam Hoa nhìn gương mặt ngây thơ quen thuộc của thiếu nữ, sau đó lại quay đầu nhìn phụ thân sắc mặt bình tĩnh, cuối cùng nhìn chằm chằm vào bộ lão long bào tổ truyền. Hắn phát hiện trước đó mình thiếu chút nữa đã phát điên, lần này là thật sự muốn điên rồi.
Thiếu nữ nhìn quanh:
- Vì để thuận lợi đến đây, ta đã chịu rất nhiều uất ức. Nhưng uất ức nhất, cái gọi là thuận lợi lại do đạo sĩ thối kia bố thí cho ta...
Cô đột nhiên đưa tay chỉ vào Phù Nam Hoa, vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Con kiến ngươi, nghe nói ngay cả một Trần Bình An mà cũng không dám giết. Ngươi cũng không xứng họ...
Thiếu nữ quay đầu nhìn sang Phù Huề:
- Các ngươi họ gì ấy nhỉ?
Phù Huề cung kính đáp:
- Khải bẩm tiểu thư, chúng tôi họ Phù.
Thiếu nữ cảm thấy mất hứng, không còn vẻ kiêu ngạo, lười nhác co mình trong ghế dựa, hoặc là nói co rúc trong bộ long bào kia.
Phù Nam Hoa chỉ thiếu chút nữa đã sụp đổ.
Thiếu nữ cúi đầu quan sát lão long bào:
- Gân cốt khí huyết của chín hoàng đế trong lịch sử Bảo Bình châu, ừm, còn không tệ.
Ánh mắt của cô di chuyển xuống dưới, lẩm bẩm nói:
- Biển mây dưới đáy lại kém một chút.
Cặp mắt của cô bỗng sáng lên, lộ ra hai con ngươi màu vàng kỳ quái.
Dường như đoán được tâm tư thiếu nữ, Phù Huề cười khổ nói:
- Tiểu thư, biển mây phía trên thành Lão Long, sắp tới không thể thu vào trong long bào được. Nếu không người người nhìn chăm chú, động tĩnh quá lớn, người có tâm sẽ rất dễ phát hiện đầu mối.
Thiếu nữ thở dài một tiếng:
- Ta biết nặng nhẹ.
Ánh mắt của cô mơ màng, giống như một kẻ say rượu:
- Đến nơi này rồi, thật không muốn rời đi nữa.
Cô đột nhiên nhảy xuống ghế dựa, khẽ rung người. Lão long bào vốn to như đệm chăn lập tức biến thành vừa vặn. Cô đứng trong đại sảnh nhìn ra ngoài cửa, dường như đang do dự điều gì.
------
Tại nhà tổ họ Tôn, sau khi lão tổ nghe được kế hoạch của gia chủ đương nhiệm, liền cười khổ nói:
- Thật sự đáng giá sao? Không sợ sau trận chiến này, Tôn gia thất bại hoàn toàn, bị Phù gia hợp sức với bốn nhà thôn tính chúng ta?
Sắc mặt Tôn Gia Thụ vẫn như thường:
- Ta chỉ hận của cải Tôn gia không đủ nhiều, Tôn Gia Thụ ta chỉ có thể đánh cược lớn như vậy.
Lão tổ họ Tôn trầm mặc rất lâu, hỏi:
- Nếu thiếu niên kia biết được dự tính của Tôn gia chúng ta thì sao?
Ánh mắt Tôn Gia Thụ kiên nghị:
- Hắn sẽ không biết. Cho dù hắn biết chân tướng, nhưng Tôn gia ta vì hắn mà bỏ ra cái giá lớn như thế, sau này báo đáp của hắn sẽ chỉ nhiều hơn chứ không ít.
Lão tổ họ Tôn lại hỏi:
- Chỉ vì cái lợi trước mắt như vậy, thật sự phù hợp sao? Không thể giống như thiếu niên kia từ cảnh giới thứ ba bước lên thứ tư, thuận theo tự nhiên, nước chảy thành sông à?
Tôn Gia Thụ lắc đầu nói:
- Một mình Tôn Gia Thụ ta đương nhiên có thể chờ, nhưng Đông Bảo Bình Châu và đại thế thiên hạ không chờ được.
Lão tổ Tôn gia cảnh giới Nguyên Anh chỉ thở dài, không khuyên nhủ nữa.
Sau đó Trần Bình An từ gian nhà ở nội thành trở về ao nước của nhà tổ họ Tôn.
Mấy ngày liên tiếp trời trong nắng ấm, thiên hạ thái bình. Tôn Gia Thụ thỉnh thoảng sẽ trở về nhà tổ một chuyến, mỗi lần về đều ở lại một đêm, sau đó đánh cược với ba cung phụng cảnh giới Kim Đan. Lần đầu tiên là một đồng tiền tiểu thử, lần thứ hai là hai đồng, lần thứ ba là bốn đồng, lần thứ tư là tám đồng.
Cuối cùng Tôn Gia Thụ đánh cược bốn lần đều thua cả bốn, sau đó hắn cũng không đặt cược nữa. Còn Trần Bình An mỗi ngày vẫn đi gác đêm câu cá, chờ đợi khoảnh khắc mặt trời mọc ở phía đông, ánh bình minh vạn trượng.
Ngày thứ hai mươi Trần Bình An ở nhà tổ họ Tôn, Tôn Gia Thụ đang dùng thuật tĩnh tọa của Đạo gia chìm vào giấc ngủ, đột nhiên nghe Trần Bình An ở phía xa kêu lớn:
- Tôn Gia Thụ, mau nhìn!
Tôn Gia Thụ lập tức đứng dậy, cũng không mang giày, đẩy cửa sổ nhìn lên bầu trời phía xa. Chỉ thấy trong biển mây phía đông, lại có mười mấy con giao long màu vàng lượn vòng bay xuống, sau đó lại bị thiếu niên đeo kiếm dùng thế quyền cổ xưa lần lượt đánh trở về. Mỗi lần xuất quyền đều sảng khoái tràn trề, không hề do dự.
Tại khoảnh khắc này Tôn Gia Thụ thất vọng như mất mát, đạo tâm thất thủ, gần như tan vỡ.
May mắn lão tổ họ Tôn đã vội vàng đi tới bên cạnh hắn, đưa tay ấn mạnh lên vai hắn:
- Gia Thụ, không cần như vậy. Cây tốt có thể xanh tươi bốn mùa, người thì không thể mọi chuyện như ý. Năm xưa đặt tên này cho ngươi chính là vì hôm nay.
Sắc mặt Tôn Gia Thụ trắng bệch, lẩm bẩm nói:
- Chỉ thiếu một lần.
Mặc dù tâm cảnh của hắn đã dần dần ổn định, nhưng vẫn hồn bay phách lạc, tâm thần không yên.
Giống như đã mất đi cả tòa thành Lão Long.
---------
Nội thành Lão Long, tại đầu ngõ bên ngoài tiệm thuốc Khôi Trần, Trịnh Đại Phong nhìn ánh bình minh phía đông, tâm thần ngơ ngẩn. Hắn vội vàng lấy quyển sách kia ra, lật đến một trang, không ngừng yên lặng đọc “Tinh Thành Thiên”.
Hôm đó sau khi cảnh tượng kỳ lạ kết thúc, Trịnh Đại Phong chấn vỡ sách, không để lại bất cứ dấu vết nào. Hắn trở vào ngõ, vẻ mặt như đưa đám nói:
- Người truyền đạo, ha ha, lại là người truyền đạo của Trịnh Đại Phong ta...