[Dịch] Kiếm Lai

Chương 236 : Núi cao còn có núi cao hơn




Núi non hoang vu, đêm trăng mờ gió cao, thích hợp giết người cướp của, cũng thích hợp trảm yêu trừ ma, chỉ xem đạo cao một thước hay ma cao một trượng.

Bên ngoài chùa cổ đổ nát ở nước Sơ Thủy, có tiếng cười nói vui vẻ truyền đến, cuối cùng vang lên tiếng gõ cửa. Từ Viễn Hà nhìn Trần Bình An, lại liếc nhìn Trương Sơn Phong, trêu đùa:

- Hai người các ngươi ai ra đón khách? Nếu ta đi mở cửa e rằng sẽ hù dọa yêu tinh mẹ, đến lúc đó người ta không nói lời nào đã quay đầu bỏ chạy, vây phải làm sao?

Trương Sơn Phong vỗ vỗ ngực:

- Tướng mạo của tiểu đạo sĩ anh tuấn hơn Trần Bình An một chút...

Liễu Xích Thành bị chuông nghe yêu làm tỉnh giấc, mơ mơ màng màng, vừa nghe được yêu tinh mẹ, lập tức nghĩ đến hồ yêu ma mị trong tiểu thuyết thần bí. Dũng khí của hắn gia tăng, vội vàng từ dưới đất bò dậy, kêu lên:

- Ta đi, ta đi. Trong sách nói đám yêu ma quỷ quái thích nhất là thư sinh nho nhã yếu đuối, ba người các ngươi đều cầm đao đeo kiếm, vẫn là ta thích hợp nhất. Nhưng trước tiên phải nói rõ, gặp phải yêu tinh tốt, chúng ta có gì từ từ thượng lượng. Nếu người ta bằng lòng cùng chung đêm xuân với ta, các ngươi đừng ngăn cản. Còn nếu gặp phải ma quỷ xấu xa ăn tim gan người, các ngươi phải cứu ta.

Liễu Xích Thành tung tăng chạy đi mở cửa, gió lớn nổi lên khiến hắn không mở mắt ra được. Hắn chỉ cảm thấy gió thơm thổi qua, bên cạnh vang lên hai giọng nói quyến rũ như chuông bạc. Còn có một chiếc khăn tay bằng lụa lướt qua mặt hắn, tơ lụa mịn màng khiến hắn cảm thấy say mê, vội vàng đóng cửa lại.

Đợi khi gió núi ngừng, Liễu Xích Thành xoay người định thần nhìn lại, trông thấy ba cô gái dung nhan xinh đẹp. Trong đó hai cô gái cười duyên chạy về phía đống lửa chỗ ba người Từ Viễn Hà, vóc dáng của bọn họ đẫy đà, bóng lưng lắc lư khiến tâm thần của Liễu Xích Thành chao đảo.

Còn có một thiếu nữ tuổi xuân trẻ hơn một chút, mặc váy dài màu hồng nhạt, chân đi giày thêu, rụt rè đứng trước người Liễu Xích Thành không xa, ngón tay vân vê góc áo. So với hai mỹ nhân tỷ tỷ tính tình phóng khoáng kia, thiếu nữ giống như một cô con gái hiền lành của gia đình nghèo, rất động lòng người.

Từ Viễn Hà đang khoanh chân ngồi uống rượu, nhìn thấy hai mỹ nhân chạy tới liền đưa hai tay ra. Ai ngờ hai nàng một người ngồi xuống bên cạnh Trương Sơn Phong, còn một người ngồi ở bên cạnh Trần Bình An, khiến động tác của Từ Viễn Hà khựng lại. Ông ta ngẩn người, đành phải thản nhiên uống rượu để che giấu sự lúng túng.

Cô gái xinh đẹp ngồi bên cạnh Trương Sơn Phong dùng vai cạ vào hắn, nũng nịu hỏi:

- Ấy, tiểu đạo trưởng, còn đeo kiếm gỗ à, có phải là kiếm gỗ đào trong truyền thuyết? Có thể rút kiếm ra khỏi vỏ, cho tỷ tỷ xem là dài hay ngắn được không?

Lỗ tai Trương Sơn Phong đỏ bừng, không dám trả lời.

Cô gái dựa sát vào Trần Bình An có gương mặt trái xoan, mặt mày mang theo mùa xuân, vươn đôi tay mảnh khảnh như hẹ xanh, nhẹ nhàng nói:

- Vị công tử này, nô gia và các tỷ muội lên đường ban đêm, gió núi thật lớn khiến cho tay nhỏ của nô gia lạnh như băng. Không tin công tử sờ thử xem?

Trần Bình An chỉ vào đống lửa, cười nói:

- Cô nương lạnh tay thì cứ hơ lửa, rất nhanh sẽ ấm áp.

Thiếu nữ tuổi xuân mang váy hồng giày thêu kia không tham gia náo nhiệt, một mình ngồi bên đống lửa, cúi đầu đưa tay ra. Liễu Xích Thành ngồi xuống bên cạnh cô, chủ động tiếp cận làm quen, cười hỏi:

- Tiểu cô nương, các người có phải là người của nước Sơ Thủy không?

Thiếu nữ khẽ gật đầu, sau đó ngẩng đầu lên, lông mi run rẩy, muốn nói lại thôi.

Từ Viễn Hà nhìn ven rìa giày thêu của thiếu nữ, sau đó nhìn sang hai cô gái quyến rũ kia, cười nói:

- Ngoại trừ tiểu cô nương này dưới chân dính một ít bùn đất, vì sao hai vị tỷ tỷ đi đường núi xa như vậy lại không nhiễm hạt bụi? Không phải là yêu tinh quỷ quái sinh ra giữa núi rừng đấy chứ? Vậy bốn người chúng ta sắp gặp họa rồi. Đến lúc đó chỉ xin hai vị tỷ tỷ cho các huynh đệ sảng khoái, chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu. Hà hà, không biết các tỷ tỷ nghĩ thế nào?

Liễu Xích Thành cười ha hả nói:

- Hai vị tỷ tỷ này sắc nước hương trời như vậy, sao có thể là yêu tinh? Tướng mạo do tâm sinh, không thể nào, không thể nào. Lui một vạn bước mà nói, cho dù thật sự là ma quỷ, chắc chắn cũng là quỷ tốt làm bạn bên người. Tối nay chúng ta có hoa có rượu, tuy rằng âm dương khác biệt, lại là người quỷ tương phùng. Có thể đào mận gió xuân một chén rượu, đó mới là chuyện tao nhã thật sự. Các tỷ tỷ, đúng không? Lát nữa nhất định đừng uống rượu, nếu không cẩn thận lộ ra hình dáng ma quỷ dọa người, vậy thì không đẹp nữa.

Hai cô gái quyến rũ nhìn nhau cười. Gây họa cho người khác ở nơi này hơn trăm năm, đây là lần đầu tiên gặp phải một kẻ vô tâm như vậy. Là kẻ tài cao gan lớn, hay là chim non mới ra đời, không biết sự lợi hại của quỷ quái núi sông? Bọn họ một người che miệng cười duyên, còn một người dứt khoát ôm bụng cười lớn.

Thiếu nữ đột nhiên ngẩng đầu, lộ ra sắc mặt nhợt nhạt, kêu lớn:

- Các người mau chạy đi! Bọn họ là...

Mỹ nhân đang che miệng cười duyên, vẻ mặt lập tức khựng lại. Tay áo dài vung tới đánh vào trán thiếu nữ, khiến cô ngã về phía sau, ấn đường sưng lên. Liễu Xích Thành bên cạnh thiếu nữ liền giật mình.

Gần như đồng thời, hai ngón tay Trương Sơn Phong khép lại bấm kiếm quyết. Trong nháy mắt kiếm gỗ đào sau lưng lướt ra, nhanh chóng vẽ nên một đường cong giữa không trung, đâm thẳng vào lưng cô gái vừa ra tay. Cô gái bị kiếm gỗ đào xuyên qua thân thể mềm mại, ngã nhào xuống đất. Cũng không có hình ảnh máu tươi phun trào, kiếm gỗ có ánh sáng lưu chuyển giống như đâm trúng một bộ quần áo phồng lên mà thôi.

Nét mặt và thân thể cô gái vặn vẹo dữ tợn, hiển nhiên là yêu quái không tu luyện ra hình người, mà là loại ma quỷ không có thực thể. Chỉ thấy cả người nữ quỷ khói đen lưu chuyển, không ngừng vùng vẫy, muốn trốn ra xa đống lửa, nhưng không thể thoát khỏi trói buộc của thanh kiếm gỗ đào cắm nghiêng xuống đất kia, giống như một dã thú bị xích sắt buộc lại.

Trương Sơn Phong miệng tụng pháp quyết, thân kiếm gỗ đào tỏa ra ánh sáng rực rỡ, nữ quỷ cũng không thể duy trì hình người được nữa.

Một vệt ánh đao lóe lên, hóa ra là Từ Viễn Hà đã nhanh chóng rút đao. Thanh trường đao kia quét qua ngọn lửa, giống như thần binh do tiên nhân rèn ra, chém thẳng vào nữ quỷ bị kiếm gỗ đào đóng giữ hồn phách. Khói đen gặp phải thanh thần binh lợi khí tràn ngập ánh sáng kia, lập tức bị tan rã, tiếng gào thét đâm rách màng nhĩ của nữ quỷ vang khắp chùa cổ.

Phía bên kia, một tay của Trần Bình An làm động tác kéo cổ người khác, tay còn lại xuất quyền như mưa to gió lớn, đánh vào ngực một nữ quỷ khác, cho đến khi đối phương tan thành mây khói.

Liễu Xích Thành không ngốc, cũng không có thời gian thương hương tiếc ngọc, lập tức hốt hoảng chạy ra xa khỏi thiếu nữ đang nằm dưới đất, vòng qua đống lửa đi tới sau lưng ba người.

Thiếu nữ giãy giụa ngồi dậy, lã chã muốn khóc:

- Các người mau chạy đi, mẹ chúng ta rất nhanh sẽ tới đây...

Còn chưa dứt lời, chuông nghe yêu lại bắt đầu rung lên. Cửa lớn bị một luồng gió mạnh thổi ra, gió núi lạnh lẽo đập trúng lưng thiếu nữ. Thiếu nữ miệng phun máu tươi, thân thể xinh xắn lướt qua đống lửa, bay về phía đạo sĩ trẻ tuổi và người đàn ông râu rậm.

Từ Viễn Hà vội vàng thu hồi trường đao, tránh làm tổn thương đến kẻ vô tội. Nhưng trong nháy mắt này thiếu nữ lại lộ ra nụ cười gian xảo, xuất thủ nhanh như chớp, điểm mấy cái vào ngực Từ Viễn Hà và Trương Sơn Phong. Thân hình cô ta bắn ngược lại một chút, đứng trong đống lửa, dùng giày thêu khẽ gảy ngọn lửa hừng hực, than lửa nóng hổi lại không thể tổn thương đến cô ta.

Thiếu nữ không để ý tới người đàn ông râu rậm và đạo sĩ trẻ tuổi đã không thể động đậy, một chân đá bay thanh kiếm gỗ đào kia. Trong nháy mắt khi mũi giày thêu chạm vào kiếm gỗ đào, lại xuất hiện một chút cháy đen.

Cô ta từ trên cao nhìn xuống thiếu niên đeo hộp, người duy nhất vẫn còn sức đánh một trận, cười nói:

- Nếu ngươi muốn chạy trốn, ta có thể tha cho ngươi một mạng.

Phía cửa lớn gió lạnh thét gào, xuất hiện mấy nam nữ tay cầm cờ đen, tà khí quấn quanh, ánh mắt nhìn thiếu nữ trong chùa rất nóng bỏng, hô lớn:

- Mẹ thần thông cái thế, thiên thu vạn tuế!

Trần Bình An đứng dậy, hỏi:

- Ngươi là người hay quỷ?

Bà mẹ hình dáng thiếu nữ cười lạnh nói:

- Lòng người nham hiểm, lòng người ở trước, nham hiểm ở sau. Vì vậy có thể thấy, lòng người của các ngươi càng đáng sợ hơn một chút. Bản tiên ở nơi này của nước Sơ Thủy hai trăm năm, có một món ăn sở trường, tên là tim gan xào. Nhất định phải dùng tim gan mới lấy xuống, bỏ vào thật nhiều gia vị cay, nếu không thật sự quá tanh, khiến người ta không hạ đũa được.

- Nhưng cũng có ngoại lệ, mấy năm trước có một lão đạo sĩ đi qua nơi này, đạo hạnh không tệ, đã đánh chết rất nhiều nha đầu lanh lợi dưới tay bản tiên. Đạo sĩ kia có tim gan thượng đẳng, mùi vị ngon hiếm thấy. Cũng không biết bốn người xứ khác các ngươi bản lĩnh không tệ, mùi vị tim gan sẽ thế nào? Chắc là sẽ không quá kém, dù sao thân thể thần hồn của người tập võ cũng tốt hơn người thường...

Ngoài cửa chùa cổ rất xa, đột nhiên có một giọng nói già nua cất lên rõ ràng:

- Thích hợp tế kiếm.

Sắc mặt thiếu nữ biến đổi. Phía cửa lớn ánh kiếm nổi lên, những âm vật hoành hành một phương liên tục rơi đầu xuống.

Rất nhanh một ông lão áo đen vẻ mặt hiền lành sải bước vào ngưỡng cửa, bên hông đeo vỏ kiếm, bên cạnh có một thanh trường kiếm đã rời khỏi vỏ. Thân kiếm bằng đồng trải đầy vết nứt, hơn nữa không hề có kiếm khí lưu chuyển. Nhưng trường kiếm rỉ sét loang lổ yên lặng lơ lửng bên cạnh ông lão, vẫn có một sức chấn nhiếp không lời.

Kiếm khí thuần túy, kiếm ý dồi dào, kiếm thuật mạnh mẽ. Xông pha giang hồ, thường thường núi cao còn có núi cao hơn.

Thiếu nữ rõ ràng biết được thân phận của người này, móng tay dài như mười chiếc móc bạc, sống lưng cong lại, nhìn chằm chằm vào ông lão áo đen, ngoài mạnh trong yếu nói:

- Tống Vũ Thiêu, ngươi là một người giang hồ, chẳng lẽ muốn đối địch với Sơ Thủy Tứ Sát chúng ta? Có tin chúng ta hợp sức san bằng Kiếm Thủy sơn trang của ngươi không?

Vẻ mặt ông lão bình tĩnh, nhìn cự phách ma đạo nước Sơ Thủy ác danh rõ ràng này, chậm rãi nói:

- Ngươi có vẻ không giống một kẻ ngốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.