Trần Bình An đi mấy chục bước dọc theo tường vây, thấy quảng trường lầu thành hoàng vẫn không có ma quỷ lộ diện. Hắn không do dự nữa, từ trong tay áo lấy ra một lá bùa dương khí khêu đèn. Bùa chú giấy vàng lơ lửng cách hắn một cánh tay, khẽ phất phơ. Sau khi Trần Bình An bước ra một bước, nó liền tự động chậm rãi bay về hướng cửa chính thứ hai.
Trong lòng Trần Bình An bình tĩnh. Mặc dù lầu thành hoàng gặp nạn, cả quảng trường hoàn toàn thay đổi, nhưng kiến trúc phía sau chắc chắn còn có linh khí sót lại, nếu không bùa khêu đèn sẽ không bay tới trước mà sẽ lui về phía tường cao.
Bùa khêu đèn phát ra quầng sáng lờ mờ, ánh sáng trắng tinh bao phủ cả người Trần Bình An. Nơi hai chân đi qua, đám ngũ độc như rết, bò cạp... đều ào ào tránh lui. Lúc đi qua cửa chính thứ hai, có lẽ do bị ánh sáng của bùa khêu đèn lan đến, tất cả rắn, chuột, bò cạp trên người hai tượng thần thiên quan Đạo gia đều từ chính diện vòng ra sau lưng, hoặc là trốn vào bụng rỗng.
Trần Bình An nín thở tập trung, tiếp tục chậm rãi đi tới trước. Sau cửa chính thứ hai là đại điện, treo tấm biển chữ vàng. Thần linh được thờ cúng không phải thành hoàng gia, mà là một vị võ tướng khai quốc công thần của nước Thải Y, hai bên là văn võ phán quan và tám vị quan lại dưới quyền. Tấm biển do tiên đế nước Thải Y tự tay đề chữ, lúc này sơn vàng đã tróc ra hơn nửa. Có một con rắn lớn màu đen to như miệng chén nằm trên đó, thân thể buông xuống dưới, thò đầu nhìn Trần Bình An lè lưỡi ra, giống như đang thị uy và cảnh cáo.
Lúc Trần Bình An bước qua ngưỡng cửa, rắn đen bỗng nhiên vọt tới, há miệng to như chậu máu. Trần Bình An cũng không ngẩng đầu lên, xoay eo nghiêng người, dùng năm ngón tay bắt lấy đầu rắn đen. Cổ tay của hắn rung nhẹ, con súc sinh kia lập tức mềm nhũn không xương, khi bị ném xuống đất thì đã sớm mất mạng rồi.
Trần Bình An theo bùa khêu đèn lắc lư tiếp tục đi tới trước. Băng qua đại điện lại là một quảng trường khác, chỉ là diện tích khá nhỏ, cổ thụ um tùm, có một tấm bia đá sừng sững, là đá ghi công văn hoàng đế nước Thải Y sắc phong thành hoàng thần linh một nước. Lúc trước hắn từng đứng trước bia quan sát cả buổi, cuối cùng đưa ra một kết luận, chữ viết rất bình thường, thậm chí còn không bằng Thôi Đông Sơn. Cũng may khi đó Thôi Đông Sơn không ở bên cạnh hắn, nếu không chắc chắn sẽ rất tức giận.
Bùa khêu đèn bay thẳng tới trước, Trần Bình An theo sát phía sau. Đột nhiên hắn dừng lại quay đầu nhìn, trông thấy bên cạnh tấm bia đá to lớn sừng sững dưới cây bách cổ, dường như có bóng trắng nhoáng lên rồi biến mất.
Trong điện thần tài và điện thái tuế hai bên loáng thoáng truyền ra giọng nói líu ríu của nữ nhân, cực kỳ nhỏ bé, giống như đang trêu đùa nhau. Phía sau quyến rũ lộ ra sự lạnh lẽo, giống như quỷ âm phủ đang lên tiếng với dương gian. Tiếng cười từng chút thấm qua ranh giới âm dương, mượn bóng cây cổ thụ che lấp, từ hai điện xuyên qua cửa sổ tiến vào quảng trường. Chỉ là bị ánh mặt trời lưa thưa chiếu rọi liền tan ra như tuyết, nhạt hơn rất nhiều, nhưng vẫn truyền vào tai Trần Bình An.
Trần Bình An nhíu mày, quay đầu tiếp tục đi tới. Chỉ cần đi thêm mười mấy bước, sẽ có thể bước vào điện chính của lầu thành hoàng này, điện thành hoàng cung phụng ngự sử đại phu Thẩm Ôn đời trước.
Trong nháy mắt khi hắn quay đầu, trên tấm bia đá bỗng xuất hiện một cô gái áo trắng, mái tóc đen che phủ gương mặt, không nhìn thấy rõ nét mặt. Cô vươn một ngón tay chỉ còn lại xương khô chứ không có máu thịt, gõ nhẹ lên đỉnh bia đá, trong nháy mắt xuất hiện một suối nguồn máu tươi phun trào. Rất nhanh trên bia đá xuất hiện hơn ngàn chữ văn bia cổ xưa, giống như một bức thư máu đỏ tươi. Nhưng kỳ quái là bộ áo trắng của cô gái vẫn sạch sẽ, không dính một giọt máu tươi nào.
Cô gái ngẩng đầu lên, vẫn là tóc đen che mặt, bắt đầu ca hát du dương. Giọng hát thấp xuống, cánh tay lại giơ lên, vươn hai ngón tay xương nhón lấy một chùm tóc đen. Hai chân xương thịt đan xen khẽ lắc lư, bắn lên từng trận hoa máu chảy trên bia đá.
So sánh tiếng cười nói vui vẻ loáng toáng ở hai điện trái phải, tiếng hát của cô gái áo trắng có thể nghe rõ ràng. Cây bách cổ trên đầu theo gió kêu lên rào rào, giống như đang giao hòa với cô. Cô gái giống như hát rất vui vẻ, lại giơ một bàn tay xương khô lên, nhẹ nhàng đảo qua đảo lại.
Cửa điện thần tài và điện thái tuế hai bên bỗng mở rộng, mỗi bên có một nam tử lảo đảo lắc lư đi ra. Nam tử phía điện thần tài tuổi còn trẻ, một cánh tay bị chém đứt từ vai, nhưng đã cầm máu, tay còn lại kéo một thanh trường kiếm, sắc mặt trắng như tuyết, cặp mắt vô thần.
Nam tử trung niên áo xanh phía điện thái tuế thì cúi đầu, khập khiễng bước qua ngưỡng cửa. Nếu nhìn kỹ, người này lại bị người ta dùng vũ khí sắc bén chém vào cổ, chiếc đầu chỉ dính một chút da thịt mới không rời khỏi thân thể.
Theo cổ tay của cô gái áo trắng trên bia đá chuyển động, hai nam tử bước chân loạng choạng, trong nháy mắt động tác lại trở nên linh hoạt mạnh mẽ, bắt đầu múa trên quảng trường. Hóa ra đầu ngón tay cô gái áo trắng có những tia sáng trong suốt treo giữa không trung, giống như từng sợi tơ nhện trắng như tuyết. Tơ nhện quấn quanh tứ chi hai nam tử đã chết, điều khiển mỗi động tác nhỏ bé của bọn họ.
Bên trong hai đại điện đã mở cửa, liên tục có những cô gái áo trắng kéo theo khói đen cuồn cuộn nhanh chóng trôi giạt, nhìn nam tử cười khì khì, tràn đầy chế nhạo và thù hận. Chỉ là ánh mặt trời chiếu rọi ngoài cửa giống như một rãnh trời, khiến bọn họ không dám tùy tiện bước ra.
Nhưng vẫn có bốn năm cô gái áo trắng không kiềm chế được, mang theo từng chùm khói đen nhanh chóng xông ra, lượn vòng quanh thi thể hai nam tử. Bọn họ không ngừng dùng ngón tay trêu chọc gương mặt nhợt nhạt của nam tử, vòng qua sau lưng, lại từ dưới nách bay lên. Nhưng bọn họ cũng phải trả giá vì vui vẻ nhất thời này, sau khi bị ánh mặt trời chiếu rọi thì hoàn toàn tan thành mây khói.
Trần Bình An đứng ngoài ngưỡng cửa điện chính. Lá bùa khêu đèn kia giống như đụng phải một bức tường, nhiều lần va chạm lắc lư, nhưng không thể tiến tới trước. Dương khí ẩn chứa trong bùa chú giấy vàng dần dần biến mất. Trần Bình An đưa tay ra, bàn tay giống như dán vào một lớp băng mùa đông trên sông. Hắn hơi tăng thêm sức, vẫn không thể nào phá vỡ được.
Hai ngón tay hắn khép lại, xoay người, đồng thời cổ tay đột nhiên vặn một cái. Lá bùa khêu đèn linh khí còn lại không nhiều vội vàng bay về phía quảng trường, lượn một vòng trên đầu hai thi thể con rối. Hai nam tử kia nặng nề ngã xuống đất, những tia sáng trên người bị cắt đứt, máu tươi lan tràn.
Cô gái áo trắng thu tay, cũng không tức giận. Những cô gái trong hai điện thì lại nhe nanh múa vuốt, ánh mắt nhìn Trần Bình An đầy căm hận khắc cốt ghi tâm.
Chỉ cần biến thành ác quỷ, dù ngươi khi còn sống lòng dạ từ bi thế nào, cũng sẽ không còn nhân tính vốn thiện mà Á Thánh Nho gia từng nói. Giống như dùng giỏ trúc múc nước, cuối cùng không còn lại chút gì. Đây chính là trong xa xăm tự có ý trời.
Trần Bình An nhìn bóng lưng cô gái ở bia đá, nhẹ giọng nói:
- Vị tiểu thư này, người chết là hết, dù khi còn sống các người có ân oán gì, cũng nên bỏ qua đúng không?
Cô gái áo trắng làm ngơ, tiếp tục ca hát. Lần này đã dùng tới ngôn ngữ thông dụng Đông Bảo Bình Châu, Trần Bình An nghe hiểu được.
- Dáng như xương khô, tâm như tro tàn... thật có kiến thức, lại không ngạo mạn. Ngây ngô dại dột, không thể cùng mưu. Là loại người gì...
Giọng hát của cô gái thong thả, lại mang theo một chút yên bình hài hòa, không hề có sự căm phẫn thù hận.
Trần Bình An nghe hiểu được lời văn đại khái, nhưng không hiểu thâm ý ẩn chứa trong đó. Hắn cũng không có tâm tư suy đoán những thứ này. Hôm nay điện chính lầu thành hoàng và bên ngoài bị một loại pháp thuật ngăn cách, chắc là thành hoàng gia bị giam giữ trong đó, không thể ra ngoài tuần tra quận thành, giúp quận Yên Chi vượt qua tai nạn sắp đến.
Hắn thấy cô gái áo trắng kia thờ ơ, cũng không nói thêm gì nữa, lặng lẽ vỗ vỗ hồ lô nuôi kiếm bên hông. Sau đó xoay người đánh một quyền vào “mặt băng” kia, từng trận sóng gợn dập dờn nổi lên, ba tượng thần trong điện thành hoàng gồm Thẩm Ôn và thần văn võ hai bên dường như đều lung lay.
Trần Bình An dùng sáu bước đi thế chậm rãi di chuyển, từng quyền đành vào mặt băng, chính là Thần Nhân Lôi Cổ Thức.
Một tiếng thở dài bỗng vang lên phía trên cây cổ thụ chọc trời, là giọng nói của thiếu nữ:
- Đồ ngốc, đó là trận pháp do hai vị đại tu sĩ cảnh giới thứ năm hợp sức bố trí. Ngay cả sư phụ của ta trong chốc lát cũng phải bó tay, nếu không làm sao thành hoàng lão gia lại không ra được. Ngươi là một võ phu, lại muốn cưỡng ép đánh vỡ? Tiết kiệm chút sức lực đi, thừa dịp nữ quỷ kia còn chưa nổi sát ý với ngươi, mau rời khỏi nơi này. Nếu không lần sau có kẻ ngốc xông vào, ngươi sẽ là con rối bị giật dây múa may kia.
Có thể vì Trần Bình An đánh quyền quá “tùy theo ý mình”, cho nên biểu hiện không hề có uy thế, khiến thiếu nữ kỳ quái nấp trên cây khó tránh khỏi xem thường.
Sau trận chiến trên đường nhỏ với Mã Khổ Huyền, hôm nay quyền ý của Trần Bình An càng hướng nội. Bình thường luyện quyền đi thế rất chậm rãi, càng phù hợp với hai chữ “nuôi dưỡng”. Võ thuật ngoại gia quyền ở tầng đáy giang hồ, sở dĩ xuất hiện kết quả “gọi tà ma quỷ quái lên người”, là vì không hiểu được phương pháp, không tiến dần từng bước, đến nỗi luyện quyền càng cần mẫn thì càng tổn thương thân thể thần hồn.
Có điều Trần Bình An mặc dù đi thế chậm rãi, lúc luyện tập thủ ấn đứng thế, khí tức vận chuyển lại nhanh vô cùng. Nếu trước kia chỉ có thể gọi là trạm dịch truyền tin bình thường, vậy hôm nay chính là tám trăm dặm khẩn cấp. Loại trạng thái huyền diệu “thu liễm” này, chỉ có tông sư võ đạo cảnh giới sáu bảy vững chắc mới nhìn ra sâu cạn được.
Cô gái áo trắng bỗng ngừng tiếng hát, quay đầu nhìn chằm chằm vào quyền thứ mười tám của Trần Bình An. Một quyền đánh xuống giống như chuông lớn, khí tức cả quảng trường đều ầm ầm chuyển động, bia đá bị máu tươi thấm ướt lập tức phát ra tiếng nứt.
Cô thét lên một tiếng rách cả màng nhĩ, giống như tướng quân ra lệnh. Đám nữ quỷ trôi giạt trong điện hai bên liền hóa thành hai chùm khói dày cuồn cuộn. Một chùm hòa vào “mặt băng” kia, dùng thần hồn còn lại của bọn họ gia cố trận pháp ô uế. Một chùm khói đen khác thì lao thẳng tới Trần Bình An, cố gắng cắt ngang quyền ý liên tục của hắn, không để hắn đánh ra quyền thứ mười chín của Thần Nhân Lôi Cổ Thức.
- Bị tên lỗ mãng ngươi hại chết rồi. Nếu hôm nay ta chết ở đây, đến lúc đó hai ta cùng đi trên đường xuống suối vàng, xem ta có mắng chết ngươi không... chết cũng chết rồi... bản cô nương còn chưa chết thì cũng đã phiền chết.
Trên đỉnh cổ thụ, thiếu nữ thở hổn hển oán giận. Sau đó không do dự nữa, bóng dáng uyển chuyển nhảy lên, phát ra một chuỗi tiếng leng keng trong trẻo. Tiếng vang quanh quẩn bên người, cũng mang theo từng vòng hoa màu vàng nhạt, dáng người thướt tha, có thể nói là vui tai vui mắt.
Cô gái áo trắng bị tóc đen dày đặc che khuất gương mặt, khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt mang theo vẻ chế nhạo lạnh lùng. Cô vươn hai bàn tay xương khô vỗ nhẹ một cái. Trong điện chính lầu thành hoàng, tượng thần văn võ theo hầu hai bên thành hoàng gia kêu lên lèo xèo, giống như sống lại. Bụi đất văng tung tóe, bọn họ đồng thời bước ra khỏi thần đài, giẫm lên sàn nhà đá xanh ở điện chính.
Sau đó hai tượng thần cao đến hai trượng bước nhanh về phía ngưỡng cửa. Một tượng thần tay cầm giản sắt, đập xuống đầu thiếu niên đang xuất quyền. Một tượng thần quan văn khác thì tay nắm chặt ấn sắt to lớn, không hề chậm trễ đánh về phía thiếu nữ.
Lẽ ra phá vỡ trận pháp là có thể khiến thành hoàng gia khôi phục tự do, đây mới là tình hình hợp lý. Nào ngờ sát ý thật sự không nằm ở quảng trường ngoài điện thành hoàng, không nằm ở cô gái áo trắng âm khí dày đặc, mà là trong điện thành hoàng nơi ẩn chứa hi vọng. Vậy thành hoàng gia Thẩm Ôn vốn sở hữu kim thân thần linh rốt cuộc đã đi đâu?
Trong điện thành hoàng, tượng thần cao lớn uy nghiêm nhất nằm ở chính giữa. Thành hoàng gia vốn ánh sáng vàng rạng rỡ, lúc này đã trở nên ảm đạm, mảnh vỡ màu vàng rơi đầy đất, chỉ còn lại một chút hào quang màu vàng trong đôi mắt.
Bất kỳ một người ở quận Yên Chi nào, cũng không dám tin đây là pho tượng “thành hoàng vàng” mà bọn họ xem là kiêu ngạo. Bởi vì theo ghi chép của huyện chí quận Yên Chi, năm xưa đã dùng gần một trăm lượng lá vàng dán lên tượng thần này. Khi đó vì chuyện này, quận chủ đại nhân đương nhiệm đã đến các nhà quyền quý trong quận, cầu ông nội xin bà nội. Sau khi quyên góp thành công, còn đặc biệt khắc một tấm bia người tốt, ghi chép lại tất cả tên họ gia tộc của những người bỏ tiền.
Tượng chủ thần lá vàng mười không còn một, gian nan lên tiếng, giọng nói khàn khàn truyền ra ngưỡng cửa:
- Hai người các ngươi đi mau. Những tà ma ngoại đạo lai lịch bất minh này nhân số đông đảo, ở đây chỉ có một mình nữ quỷ áo trắng mà thôi. Nếu các ngươi có thể chạy thoát, nhất định phải đi tìm tiên sư của Thần Cáo tông, hoặc là quân tử hiền nhân của thư viện Quan Hồ. Nói rằng nước Thải Y có đại nạn, một khi diệt nước, sáu nước xung quanh gồm cả nước Cổ Du đều không thể thoát được.
Hóa ra lầu thành hoàng vốn phải che chở cho dân chúng một quận, lúc này đã là Bồ Tát đất qua sông, bản thân còn khó bảo toàn.
Ngoài ngưỡng cửa điện chính, thiếu nữ cánh tay và cổ chân đều đeo chuông màu bạc, giúp Trần Bình An ngăn cản chùm khói đen kia. Bốn cái chuông kêu lên, tỏa ra vô số đóa hoa màu vàng nhạt, nhìn lóa cả mắt.
Khói đen vốn khí thế hùng hổ bị cắt vỡ, nhưng thiếu nữ cũng bị khói đen hỗn loạn đụng vào mấy chỗ trên người, nôn ra máu tươi. Cô vẫn nhất quyết không lùi, đứng gần tên lỗ mãng kia, cổ tay rung lên phát ra từng trận tiếng chuông, từng cánh hoa vàng, tiếp tục loại trừ khói đen mang theo tiếng kêu gào.
Trần Bình An bình tĩnh đánh ra quyền thứ mười chín. Sau đó một chùm khói đen điên cuồng tràn vào “mặt băng” ngăn cách trong ngoài điện chính, giúp trận pháp hóa giải uy thế chồng chất của quyền thứ mười chín Thần Nhân Lôi Cổ Thức.
Vẻ mặt Trần Bình An vẫn như thường, nhanh như chớp đánh ra quyền thứ hai mươi, khiến cho trận pháp kia lắc lư kịch liệt. Mặc dù chưa bị phá vỡ nhưng đã lung lay sắp đổ, nhiều nhất chỉ thiếu một quyền mà thôi.
Trong lòng Trần Bình An bất đắc dĩ. Thần Nhân Lôi Cổ Thức không thể đánh ra quyền thứ hai mươi mốt nữa, bởi vì hắn không thể trơ mắt nhìn thiếu nữ bị tượng thần quan văn xông ra ngưỡng cửa dùng ấn đập chết.
Phiến đá dưới chân Trần Bình An nổ tung, cả người trong nháy mắt biến mất, tránh thoát giản sắt của tượng thần võ tướng đập xuống đầu. Hắn đi tới bên hông tượng thần quan văn, dùng Thiết Kỵ Tạc Trận Thức đánh vào tượng thần. Một quyền này là vì cứu người, cho nên hắn không dám che giấu nữa. Lúc xuất quyền cánh tay được bao quanh bởi quyền ý hùng hồn trắng như tuyết, gió quyền bùng lên, loáng thoáng có tiếng sấm sét cuồn cuộn.
Một pho tượng thần cao hai trượng bị Trần Bình An dùng một quyền đánh cho dịch ngang, hai chân cày ra một khe rãnh trên mặt đất. Thiếu nữ nghe được động tĩnh liền quay đầu nhìn lại, đại khái đoán ra nguyên do, lại nhìn về thiếu niên đeo hộp dung mạo bình thường kia, ánh mắt hơi ngơ ngẩn.
Trần Bình An cũng không quan tâm suy nghĩ trong lòng thiếu nữ, hai cánh tay dừng lại, nhìn như muốn xuất quyền, thực ra trong hai tay áo lại trượt ra hai lá bùa bùa bảo tháp trấn yêu chất liệu vàng óng, lặng lẽ dán vào lòng bàn tay.
Tượng thần võ tướng tay cầm giản sắt một chiêu đánh trật, đập cho gạch đá dưới đất nổ tung, sau khi thẳng lưng lại vung giản sắt về phía Trần Bình An. Chuyến này Trần Bình An xuôi nam du lịch, đã vô số lần đi quyền chậm chạp, nhưng khi cần nhanh thì thật sự rất nhanh.
Giản sắt vẫn đánh trật. Chẳng biết từ lúc nào Trần Bình An đã đi tới trước người tượng thần võ tướng, mũi chân nhún một cái, thân hình vọt lên, lòng bàn tay vỗ mạnh vào trán tượng thần. Ánh sáng vàng rực rỡ, xung quanh tượng thần võ tướng bỗng xuất hiện một bảo tháp màu vàng lớn hơn nó một chút, sấm sét lập lòe như rồng dạo.
Tượng thần giống như được “cung phụng” trong bảo tháp này, nhưng mùi vị thế nào, có thể nhìn vào thân thể to lớn của nó đang vỡ ra từng tấc. Bất kể nó giãy giụa ra sao, vung giản sắt điên cuồng công kích thế nào, bùa bảo tháp trấn yêu vẫn vững vàng trấn áp nó bên trong.
Sau khi Trần Bình An sử dụng lá bùa bảo tháp trấn yêu thứ nhất, hai chân đạp vào ngực tượng thần võ tướng, thuận thế bắn ngược ra. Hắn lại nhoáng lên rồi biến mất, dùng tốc độ nhanh hơn đi tới trước mặt tượng thần quan văn đang vội vã chạy về phía thiếu nữ, lại dán bùa chú vàng óng lên quan ấn bằng sắt tinh. Tượng thần cao lớn giống như bị núi cao đè xuống, hai chân cong lại, đầu gối không ngừng có mảnh vụn rơi xuống, thiếu chút nữa đã lảo đảo té ngã.
Hai chân Trần Bình An vẫn không chạm đất, sau khi sử dụng lá bùa bảo tháp trấn yêu thứ hai, thân hình tiếp tục vọt lên, đạp lên đầu tượng thần, nhìn về cô gái áo trắng đứng trên đỉnh bia đá.
Hắn không hề dừng lại, giống như ngự gió bay lượn, xông về phía bia đá dưới cây bách cổ. Giữa không trung hắn đưa tay vỗ nhẹ vào hộp kiếm, nhỏ giọng nói:
- Trừ Ma!