Trên đài cao giữa hồ, lão thần tiên lại thi triển thủ đoạn đặc sắc, dùng bốn lá bùa giấy vàng biến thành bốn mỹ nhân, hình dáng khác nhau, mỗi người mỗi vẻ, dung nhan phong thái không thua gì cô gái y phục rực rỡ lúc trước. Sau đó bảo tạp dịch trong nhà mang đàn cổ, bàn để đàn, bàn cờ hộp cờ, cùng với bàn sách và bút mực giấy nghiên rực rỡ muôn màu.
Phàm phu tục tử là củi gạo dầu muối tương giấm trà, danh sĩ phong lưu đương nhiên là cầm kỳ thư họa thơ rượu hoa.
Lão thần tiên chỉ vào cô gái nhã nhặn trầm tĩnh ngồi trước bàn cờ, ôm quyền cao giọng nói:
- Trong quận thành Yên Chi có cao thủ cờ vây không? Chỉ cần đánh thắng được cô ấy, có thể lấy đi bàn cờ và hai hộp cờ giá trị ngàn vàng.
Đồ vật trong nhà này vốn không có hàng giá rẻ, dám lấy ra trước mặt phú hào một quận, đương nhiên không phải vật tầm thường.
Quận Yên Chi nước Thải Y văn hóa thịnh vượng, rất nhiều người mê đánh cờ. Rất nhanh có một ông lão áo xanh đứng dậy đi đến đài cao giữa hồ. Sau khi ông lão lộ diện, một số cao thủ đánh cờ tự cho mình giỏi đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống. Từ đó có thể thấy, ông lão áo xanh dĩ nhiên là kỳ thủ hàng đầu được công nhận ở quận Yên Chi.
Lão thần tiên và ông lão áo xanh gật đầu chào hỏi nhau. Ông lão đi thẳng tới trước bàn cờ ngồi xuống. Trước khi đánh cờ hai bên cần phải đoán cờ để xem ai đi trước. Không biết do ông lão tự phụ mình là kỳ thủ bậc bảy, hay cho rằng cùng cấp bậc thì người lớn tuổi được ưu tiên, không hề nhường nhịn nắm một vốc cờ trắng. Cô gái do giấy vàng biến thành cười hờ hững, khom lưng nhón lấy hai quân cờ đen, kết quả là ông lão đi trước. Tiếng hoan hô lập tức vang khắp bên hồ.
Ông lão áo xanh là danh thủ đánh cờ có thể đếm được trên đầu ngón tay của nước Thải Y, vốn là niềm kiêu ngạo của bản thổ quận Yên Chi. Khán giả cổ vũ ông ta cũng hợp tình hợp lý, người nhà đương nhiên phải giúp người nhà.
Sau đó lão thần tiên nhìn sang hai cô gái ngồi ngay ngắn trước bàn sách, chỉ vào cô gái bên trái nói:
- Nghe nói gần đây quận chủ đại nhân đang lo lắng một chuyện, chùa miếu mới xây còn thiếu một câu đối. Văn chương của quận chủ đại nhân nổi tiếng trong ngoài triều đình, ánh mắt độc đáo. Sau khi cô ấy viết xong, quận chủ đại nhân có thể xem qua nội dung rồi mới quyết định có dùng hay không.
Lưu thái thú vuốt râu gật đầu cười, vừa dè dặt vừa vui vẻ.
Lão thần tiên lại nhìn về võ tướng ngồi bên cạnh Lưu thái thú ở nhà thủy tạ, cười lớn nói:
- Mã tướng quân là dũng tướng sa trường chiến công hiển hách, từng là một trong những trụ cột ở biên quan nước Thải Y, trải qua rất nhiều trận chiến. Lão phu tuy là người ngoài trần thế cũng rất kính phục, cho nên đặc biệt bảo cô ấy bêu xấu, vẽ một bức tranh kéo cung trong tuyết lớn cho tướng quân.
Mã tướng quân uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, tùy ý cười lớn nói:
- Nếu quả thật có thể vẽ được sự mênh mang của sa trường, ngày lão thần tiên ra khỏi thành, Mã mỗ sẽ tự mình đưa tiễn ba mươi dặm.
Lão thần tiên ôm quyền cảm ơn trước, sau đó đi tới trước bàn để đàn, từ trong tay áo trượt ra một nén nhang, cắm vào trong lư hương bằng đồng thau trống rỗng. Lão tự tay đốt lên, khói mù lượn lờ, mây tía quanh quẩn. Sau đó lão gật đầu với cô gái đánh đàn một cái, cô gái cười duyên dáng, cúi đầu tập trung tinh thần.
Khi tiếng đàn du dương kỳ ảo vang lên, mấy trăm người nghe tâm thần đều buông lỏng theo.
Man hoang viễn cổ, thánh nhân làm đàn, chấn chỉnh âm thanh trong thiên hạ. Có câu là dùng đàn để giam cầm dâm tà, chỉnh đốn lòng người.
Trong hành lang, Từ Viễn Hà cắn hạt dưa, tấm tắc nói:
- Thật nhiều trò, chỉ là hơi sơ sài, thiếu một chút thú vị.
Ông ta không có nghiên cứu gì với cầm kỳ thư họa, thiếu đi hứng thú, vẫn muốn xem cô gái múa kiếm hơn.
Lưu Cao Hoa cũng là một người mê cờ, rất tò mò tình hình ván cờ giữa ông lão áo xanh và cô gái kia. Chỉ hận mình là một tên con cháu quan lại không có tiền đồ, không có cơ hội đi đến đài cao giữa hồ tận mắt xem thử.
Trương Sơn Phong lại rất gấp gáp, nhìn trái nhìn phải, vẫn không thấy Trần Bình An xuất hiện. Không phải thật sự rơi vào hố xí rồi chứ? Hắn cũng không quan tâm bị người khác lườm mắt, nhắn với hai người kia một tiếng, sau đó đứng dậy đi tìm Trần Bình An.
Lão thần tiên đứng khoanh tay, tươi cười điềm đạm, tỏ ra cao thâm khó lường. Lão thu hết cảnh tượng bên hồ vào mắt, biết mưu đồ này của mình đã thành công hơn nửa.
---------
Trên đường nhỏ, Mã Khổ Huyền lấy một chiếc bình sứ, đổ ra hai viên thuốc màu bạc ném vào trong miệng, bất đắc dĩ nói:
- Sư phụ, ông giống như âm hồn không tan vậy.
Xem ra chuyến này du lịch giang hồ, sư phụ luôn ở trong tối theo dõi. Mã Khổ Huyền cũng không chột dạ, bởi vì một vị lão tổ núi Chân Vũ truyền thụ bí pháp Binh gia từng giải thích quy củ tông môn với hắn, còn ban thưởng pháp bảo cho hắn. Núi Chân Vũ ngoại trừ lệnh của sơn chủ thì còn lại đều không phải quy củ thật sự. Nhưng tông chủ núi Chân Vũ đã bế quan trăm năm, cho nên càng trở nên lỏng lẻo tùy tiện.
Người đàn ông kia không nói lời nào. Chuyến này xuống núi là hộ tống Mã Khổ Huyền đi tìm chủ soái kỵ binh Hải Triều gây phiền phức, nguyên nhân là vì cái chết của bà nội hắn. Mà vương triều của kỵ binh Hải Triều vừa lúc đại chiến một trận với tử địch, hai bên đánh đến long trời lở đất. Một bên sử dụng thần linh kim thân trăm trượng, bên kia cũng điều động một pho tượng trâu đất trấn quốc, là trâu sắt bên sông mà tiên nhân thời thượng cổ dùng để trấn áp đường thủy. Trong trận chiến này kỵ binh Hải Triều tổn thất nghiêm trọng, Mã Khổ Huyền thừa cơ lên vào, một đêm ám sát ba tên võ tướng trung tầng, nghênh ngang rời đi.
Sau đó Mã Khổ Huyền nói muốn xông pha giang hồ, dùng đá mài dao trên giang hồ để rèn luyện thân thể. Người đàn ông kia không cự tuyệt, nhưng vẫn lén đi theo đề phòng bất trắc.
Mã Khổ Huyền đưa tay lau nước mắt, nhổ ra một ngụm khí đục, hai tay ôm sau đầu, hỏi:
- Nếu như, tôi nói là nếu như, Trần Bình An có cơ hội giết tôi, sư phụ ông có ra tay giết hắn không?
Người đàn ông kia cuối cùng lên tiếng:
- Ta không dám giết hắn, cũng không muốn giết hắn.
Không dám, là vì từng có người đi đến hoàng cung Đại Ly, khiến lầu phi kiếm Bạch Ngọc tổn thất nặng nề, mà người kia hiển nhiên có quan hệ không cạn với Trần Bình An.
Nếu chỉ như vậy, theo thời gian trôi qua vẫn sẽ có người rục rịch muốn hành động. Nhưng không nghĩ tới, kiếm tu năm cảnh giới cao sau khi phi thăng lại trở về nhân gian nhanh như vậy. Tuy là bị nhị đệ tử Đạo Tổ dùng một quyền đánh trở về, nhưng nói một câu khó nghe, trên đời có mấy người chịu được một quyền của Đạo lão nhị?
Không muốn, là vì ấn tượng của người đàn ông kia với Trần Bình An không tệ. Nếu không phải do quy củ tông môn, ông ta cảm thấy thiếu niên ngõ Nê Bình đã sớm ngộ ra chân ý quyền pháp càng thích hợp làm đệ tử của mình.
Có điều thu nhận Mã Khổ Huyền làm đệ tử đích truyền, là một pháp lệnh nghiêm khắc mà tông chủ ban ra vào thời kỳ bế quan rất quan trọng. Muốn trên dưới núi Chân Vũ phải đối xử nghiêm túc, không được xảy ra sơ suất nào, nếu không lúc xuất quan chính là lúc truy cứu. Cho nên núi Chân Vũ mới phái ông ta tới động tiên Ly Châu.
Trong quá trình tranh đoạt Mã Khổ Huyền với Kim Đồng Ngọc Nữ của Thần Cáo tông, người đàn ông kia vẫn luôn không lùi nửa bước, thậm chí có phần hùng hổ ép người, tỏ ra rất cương quyết.
Ông ta được coi là sư phụ trên danh nghĩa của Mã Khổ Huyền, thực ra đúng mà cũng không đúng. Phật gia có kinh sư, khổ hạnh tăng, còn có truyền pháp tăng, hộ pháp tăng... mà thân phận thật sự của ông ta là người hộ đạo, trông chừng con đường đại đạo của đệ tử núi Chân Vũ Mã Khổ Huyền. Còn như con đường của Mã Khổ Huyền có giống ông ta hay không cũng không quan trọng.
Người đàn ông kia đột nhiên nói:
- Nhưng ngươi có thể giết Trần Bình An, tiền đề là ngươi làm được.
Đây đương nhiên không phải ông ta đang xúi giục, mà là đang thuật lại một sự thực.
Mã Khổ Huyền cười nhạo nói:
- Làm được? Sao tôi lại không làm được. Bên trong vật một thước có bao nhiêu pháp bảo, người khác không rõ chẳng lẽ sư phụ ông cũng không biết sao?
Người đàn ông kia cười nói:
- Ngươi có, chẳng lẽ người khác không có sao?
Mã Khổ Huyền nhếch miệng, vẻ mặt khinh thường:
- Cho dù hắn có thì so được với tôi sao? Không nói đến một bộ kim thân thần tiên lột xác tổ truyền của núi Chân Vũ, chỉ nói đến thần hồn trong cơ thể tôi có hai anh linh trấn giữ. Dù là kiếm tu sát lực to lớn, chỉ cần chưa bước vào năm cảnh giới trung, mặc cho phi kiếm của hắn đâm trăm ngàn lần, có thể gây tổn thương cho tôi sao?
Người đàn ông kia hỏi:
- Vậy sao ngươi không dùng, lại để người ta đánh thảm như vậy?
- Trận chiến này thú vị hơn nhiều so với đánh nhau lẻ tẻ trên núi Chân Vũ. Tôi làm sao có thể ỷ vào pháp bảo chó má, khiến tên kia chết không nhắm mắt. Như vậy không hợp với tính cách của tôi, cũng không muốn khi dễ hắn như vậy. Cho nên tôi muốn hoàn toàn đánh bại hắn trên lĩnh vực mà hắn tự cho là mạnh nhất. Không phải hắn là võ phu thuần túy, thân thể có ưu thế bẩm sinh sao, tôi cũng chỉ dùng thân thể Binh gia rèn luyện để đấu với hắn. Sư phụ, ông thật cho rằng tôi tự giới hạn mình, không biết một quyền kia của Trần Bình An kỳ lạ thế nào sao?
Mã Khổ Huyền cười nói:
- Tôi biết rõ, nếu không lúc đầu cũng sẽ không cố ý vòng qua Trần Bình An, tránh mũi nhọn của hắn. Nhưng bây giờ nghĩ lại, chỉ là võ phu cảnh giới thứ ba mà tôi cũng phải đi vòng. Sau này gặp đại tông sư cảnh giới thứ sáu, thứ chín, thậm chí là tông sư điểm cuối như Tống Trường Kính, cho dù tôi chiếm ưu thế về cảnh giới, chăng lẽ cũng phải tránh né sao?
Người đàn ông kia hỏi:
- Vậy đáp án của ngươi là gì?
Mã Khổ Huyền quay đầu nhìn, thấy hai thầy trò đã sắp đi đến cổng thành, đã sớm không thấy bóng dáng của Trần Bình An. Hắn dời mắt đi, ánh mắt kiên nghị:
- Sau này giao đấu với người khác, có thể xem tình hình mà quyết định có tránh né sở trường của bọn họ hay không, chỉ cần cuối cùng thắng là được. Nhưng với gã kia thì không, tôi muốn dùng thân thể luyện khí sĩ cảnh giới thứ năm, đánh một trận với thân thể võ phu cảnh giới thứ ba của hắn.
Người đàn ông kia không tỏ ý kiến.
Mã Khổ Huyền nhíu mày hỏi:
- Vì sao thân thể cảnh giới thứ ba của Trần Bình An lại vững chắc như vậy? Mặc dù tôi rèn luyện thân thể không đủ tốt, phần lớn thời gian vẫn dùng để hấp thu anh linh tổ tông của núi Chân Vũ, nhưng “không đủ tốt” chỉ là so sánh với chính mình mà thôi. Tại sao Trần Bình An lại có thân thể vô lý như vậy?
Người đàn ông kia lắc đầu nói:
- Mỗi người đều có cơ duyên. Chuyện tốt trên đời, không thể bị một mình Mã Khổ Huyền ngươi chiếm hết.
Mã Khổ Huyền cười nhạo nói:
- Chỉ cần tôi nhìn thấy, chuyện tốt hay đồ tốt đều nên do một mình tôi độc chiếm.
Người đàn ông kia cười trừ. Rất nhiều đạo lý không kể, nhưng không phải Mã Khổ Huyền đều làm đúng. Rất nhiều lời khen không nói, cũng không phải Mã Khổ Huyền làm không đủ tốt. Người hộ đạo, chỉ cần bảo đảm người mà mình hộ tống đi trên đại đạo càng cao càng xa, không chết yểu giữa chừng là được.
Mà Mã Khổ Huyền đã định sẵn sẽ đi rất cao rất xa. Còn như rốt cuộc có thể đi tới bước nào, có thể sánh vai với ai trong lịch sử, hôm nay rất nhiều nhân vật lớn sau màn ở Đông Bảo Bình Châu đều đang mỏi mắt mong chờ.
Thiếu niên áo đen bước đi, một tay ôm bụng, một tay xoa má, chửi mát:
- Con mẹ nó đau thật!
---------
Trần Bình An hít sâu một hơi, không để tinh thần khí của mình buông lỏng, sau đó nhìn xung quanh tìm kiếm tên thích khách kia. Trên đường cũng không có tung tích của thi thể, hắn đành phải lướt lên đầu tường, khom lưng chạy đi, sau đó bỗng dừng bước nhảy xuống dưới.
Phía dưới đầu tường nơi hắn và Mã Khổ Huyền đối diện có một bãi tro tàn, bên trong yên lặng đặt một cái chén trắng nhỏ và một đoạn gỗ đen nhỏ như than cốc. Hắn không đến gần, chỉ đứng tại chỗ nhìn chăm chú. Bên ngoài chén trắng xinh xắn có vẽ hình Ngũ Nhạc, gỗ đen thì không nhìn ra đầu mối.
Tên thích khách này chắc là bị tu sĩ Binh gia kia chém chết trong nháy mắt, sau đó bị bí pháp của núi Chân Vũ đốt thành tro tàn. Có điều người đàn ông kia cố ý lưu lại hai món bảo bối mà thích khách mang theo bên người, chẳng lẽ đây là phương thức mà ông ta biểu đạt áy náy?
Trần Bình An do dự một lúc, vẫn đi qua ngồi xổm xuống, cầm lấy đoạn gỗ đen chỉ dài hơn một thước. Cầm trên tay khá nặng, phải đến tám chín cân. Hắn lại cầm chén trắng nhỏ lên, ngón tay xoay chén quan sát kỹ. Chén trắng có vẽ năm ngọn núi Nhạc, nhìn vào mấy cái tên, nếu hắn không có nhớ sai thì chắc là Ngũ Nhạc của nước Cổ Du.
Thực ra Trần Bình An không khó đoán được thân phận của thích khách, có lẽ là thủ hạ của Sở thư sinh ở nhà cổ. Theo như tên kia nói, ngay cả hoàng đế nước Cổ Du cũng chỉ ngang vai ngang vế với hắn. Trước khi chết thân thể lại hóa thành cây khô, rõ ràng đã dùng phương pháp chết thay, còn buông lời uy hiếp muốn tìm Trần Bình An gây phiền phức.
Sau đó Dương Hoảng nhắc đến chuyện trái tim cây du của vợ, chuyện này xem như đã rõ ràng. Cơ sở đại đạo của Sở thư sinh, thứ nhất là thân thể do một đoạn cây du cổ biến thành, thứ hai là trái tim cây du của nữ quỷ ở nhà cổ, cho nên yêu cây kia đã dùng hai chữ “liên kết”.
Đã là di vật của kẻ thù tử địch, Trần Bình An cầm lấy rất thoải mái. Chẳng những như vậy, hắn còn oán giận của cải của tên thích khách này quá ít, sao không mang theo bên người mấy chục đồng tiền hoa tuyết?
Hắn cất chén nhỏ nhẹ nhàng và gỗ đen nặng nề vào vật một tấc. Thật sự là đi đường không nổi nữa, loạng choạng đi được mười mấy bước, đến bên dưới một cây hạnh to cao bên tường, dựa lưng vào bức tường chậm rãi ngồi xuống. Hắn lại từ trong vật một tấc lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ, cẩn thận lau vết máu.
Đi nhà xí một chuyến cũng không thể cả người đầy máu, không nói đến Từ Viễn Hà và Trương Sơn Phong nghi ngờ, e rằng cả hành lang đều sẽ ồn ào. Hôm nay đang náo nhiệt như vậy, Trần Bình An không muốn mình trở thành tiêu điểm, càng không muốn gây phiền phức cho Lưu Cao Hoa.
Hắn có thể chịu được cực khổ đau đớn, nhưng không có nghĩa mùi vị này dễ chịu. Liều chết đánh một trận với Mã Khổ Huyền trong vòng tròn, nội tạng của Trần Bình An đã bị thương không nhẹ, bây giờ chỉ muốn ngồi như vậy, không cần suy nghĩ chuyện gì nữa.
Phía đài cao giữa hồ, màn che còn chưa hạ xuống, tiếng hoan hô không ngừng. Tầm mắt bị hành lang và khán giả chen chúc che khuất, Trần Bình An ở bên này không thấy gì, đành phải ngẩng đầu nhìn lên. Cây hạnh già bên cạnh hắn cành lá tươi tốt, hoa hạnh nở rộ, chiếm hết gió xuân.
Người và người quá khác nhau. Cùng xuất thân từ trấn nhỏ, Mã Khổ Huyền sẽ không để ý tới những chuyện mà hắn không quan tâm, chẳng hạn như người khác mắng hắn là đồ ngốc, đạp bẩn giày của hắn. Nhưng với những chuyện mà hắn quan tâm, hắn sẽ không muốn thấy người khác tốt hơn mình.
Nếu Lưu Tiện Dương thấy Trần Bình An làm tốt hơn mình, hắn sẽ lựa chọn bỏ qua, chẳng hạn như làm cung trúc, gài bẫy... Cố Xán mũi thò lò ở ngõ Nê Bình thì ước gì Trần Bình An làm càng tốt, như vậy hắn chỉ cần đi theo sau sẽ được thơm lây. Đương nhiên những chuyện này ngoại trừ do tính cách trời sinh, cũng có dính dáng đến quan hệ xa gần.
Trần Bình An lấy hồ lô nuôi kiếm xuống, uống một hớp rượu mạnh, chuyện này khiến cảm giác nóng cháy trong kinh huyệt càng giống như thêm dầu vào lửa. Nhưng thế sự vốn kỳ lạ như vậy, rõ ràng rất đau, Trần Bình An nghiến răng chịu đựng lại càng muốn uống rượu.
Trận chiến trên đường nhỏ hôm nay, uất ức không ít, sảng khoái càng nhiều. Mặc dù lần này Mã Khổ Huyền vẫn sơ ý, hai người mới miễn cưỡng đánh ngang tay, nhưng Trần Bình An luôn không xem trọng thắng bại. Giống như A Lương đã nói, nhất định đừng chết, trước tiên phải sống mới có thể sống tốt hơn. Trần Bình An cảm thấy câu này của A Lương đúng là nói thẳng vào vấn đề.
Thế là hắn nhấc bầu rượu lên, giơ cao quá đỉnh đầu lắc lư, sau đó lại hơi sững sốt, vẻ mặt như đưa đám, mất hứng cất bầu rượu. Lời nói hùng hồn sắp ra khỏi miệng cũng bị nuốt xuống.
Hết rượu rồi.
Hắn cúi đầu cột bầu rượu vào bên hông, đột nhiên nhớ tới một chuyện, tâm ý tương thông với phi kiếm Mười Lăm, rất nhanh trong tay đã có thêm một chiếc túi thêu hoa. Sau khi mở ra, bên trong có ba miếng bánh hoa đào. Hắn cúi đầu ngửi ngửi, thấy vẫn chưa hư. Vật một tấc đúng là thần kỳ, qua lâu như vậy mà bánh ngọt vẫn như lúc ở núi Lạc Phách. Một tay hắn cầm túi, tay kia nhón một miếng bánh ngọt bỏ vào miệng nhai cẩn thận, dựa vào bức tường, ngẩng đầu nhìn hoa hạnh đầy cây.
Ăn xong một miếng bánh ngọt lại không nỡ ăn nữa. Trần Bình An cẩn thận cột túi thêu, vẻ mặt tươi cười, nghĩ thầm bánh hoa đào ở tiệm nhà mình đúng là ngon. Suy nghĩ đầu tiên của hắn là muốn để Ninh cô nương nếm thử. Tưởng tượng đến cảnh lần sau gặp mặt, hắn cười ngây ngô một hồi, đột nhiên tát mình một cái: “Ngươi đúng là ngốc."
Không có thùng thuốc do Ngụy Bách chuyên tâm phối chế, thân thể Trần Bình An khôi phục chậm hơn nhiều, khác biệt giống như ngự kiếm và đi bộ vậy. Có điều sau khi nghỉ ngơi chốc lát, đi lại bình thường cũng không có vấn đề gì.
Khi Trần Bình An chuẩn bị đứng dậy trở về chỗ ngồi ở hành lang, nơi xa bỗng vang lên tiếng bước chân lác đác, một nặng một nhẹ, có lẽ là một nam một nữ. Hắn ngẫm nghĩ, quyết định tiếp tục ngồi ở chân tường, có cây hạnh che giấu, đợi bọn họ rời khỏi rồi đi cũng không muộn.
Nhưng lại xảy ra chuyện khiến hắn trợn mắt há mồm. Nam tử kia dường như không phải người nước Thải Y, hai bên dùng ngôn ngữ thông dụng Đông Bảo Bình Châu trò chuyện, khi đến gần cây hạnh ánh sáng lờ mờ thì lại bắt đầu ôm nhau.
Trần Bình An cảm thấy đứng ngồi không yên. Bây giờ nên làm thế nào? Lên tiếng nhắc nhở đôi uyên ương buông thả kia, hay là chờ mong bọn họ dừng lại đúng lúc, rời khỏi nơi này?
Không nên tham gia vào náo nhiệt này thì hơn, lỡ may bị phát giác thì đúng là đất vàng rơi trong đũng quần, không phải phân cũng thành phân.
Trần Bình An hơi do dự, vẫn quyết định đứng dậy, hắng giọng một tiếng.
Cô gái trẻ tuổi hét lên, nấp ở phía sau nam tử. Nam tử bước nhanh vòng qua cây hạnh, trợn to hai mắt nhìn chằm chằm vào Trần Bình An nét mặt mơ hồ. Vừa thấy là một thiếu niên mảnh khảnh vóc dáng không cao, hắn lập tức yên tâm:
- Đừng sợ, loại đạo tặc hái hoa thèm muốn mỹ sắc của nàng như vậy, cho dù hắn đánh chết ta, ta cũng sẽ không bỏ mặc nàng. Tóm lại hắn muốn đụng đến nàng thì phải bước qua thi thể của ta trước!
Cô gái không biết là sợ hãi hay cảm động, dựa sát vào bờ lưng rộng rãi ấm áp của nam tử, rủ rỉ nói:
- Liễu lang, chàng thật tốt.
Trần Bình An sững sốt, không thể nói là tức giận, chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, nghĩ thầm hai người các ngươi khi còn nhỏ cũng bị đuôi trâu quật trúng sao?
Cứ tiếp tục như vậy cũng không được, Trần Bình An liền tìm một cái cớ, ra vẻ ngượng ngùng nói:
- Công tử, tiểu thư, chắc các người hiểu lầm rồi. Ta đến chỗ này trước các người, bởi vì lần đầu vào đây nên không biết nhà xí ở đâu, đành phải...
Không ngờ nam tử kia bỗng quát một tiếng:
- Đồ háo sắc, đạo tặc hái hoa, còn không cột lưng quần lại! Ngươi muốn làm gì, có buồn nôn không, thế gian lại có loại người trầm mê trong sắc đẹp như ngươi!
Cùng lúc này, hắn không quên an ủi cô gái mặt mày thất sắc phía sau:
- Lưu cô nương, cứ tránh sau lưng ta là được, đừng để loại người này làm bẩn mắt.
Cuối cùng hắn lén nháy mắt với Trần Bình An, vẻ mặt đắc ý, thần sắc vô học, giống như muốn nói: “Hôm nay ông đây muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, vừa lúc rèn sắt khi còn nóng, đánh hạ trái tim của cô ả này, thằng nhóc ngươi có gan thì tới đánh ta xem.”
Trần Bình An nhìn hắn. Đó là một nam nhân trẻ tuổi rất anh tuấn, vóc người cao gầy, kiểu thư sinh nho nhã yếu đuối điển hình. Chẳng trách Từ Viễn Hà thường nói người đọc sách không được mấy ai tốt, tiểu thư khuê các và con gái hiền lành trên đời cũng không được mấy người mắt sáng, xem thường Từ mỗ, lại đi thích đám thư sinh như ma bệnh kia.
Sau đó Trần Bình An bước ra một bước, trong nháy mắt đi đến trước mặt thư sinh, tát cho hắn một cái, ngã xuống đất bất tỉnh.
Lưu cô nương đứng tại chỗ há hốc mồm, ánh mắt ngây dại, muốn hét lên nhưng không dám. Cô cố gắng kiềm chế, chỉ sợ kẻ xấu vừa ra tay hành hung này sẽ giết luôn cả mình. Đến lúc đó chẳng phải mình và Liễu lang mới quen không lâu này sẽ trở thành một đôi uyên ương chết yểu sao?
Nhưng không phải tài tử giai nhân trong sách thường là bị cha mẹ phản đối, gặp đủ trắc trở, cuối cùng vẫn qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai, nên duyên vợ chồng sao? Không có quyển sách nào viết thư sinh giai nhân sẽ bị trộm cướp đánh chết cả.