Lăn lộn giang hồ lâu rồi, ai không có một vài ngón nghề và pháp bảo áp đáy hòm. Khi Sở thư sinh nghe được từ “Mùng Một”, bỗng nhiên dây lòng rung động, lại không thể cảm giác được mối nguy kia bắt đầu từ đâu. Lúc này hắn đang rất chật vật, tâm tư xoay chuyển, cắn răng một cái, từ trong tay áo trượt ra một quả cầu màu trắng có bóng sáng lưu động, vừa nhìn đã biết là vật không tầm thường.
Bàn tay của hắn nắm chặt, quả cầu kia tan ra giống như nến gặp lửa, chất lỏng sền sệt như thủy ngân nhanh chóng từ cánh tay lan tràn, bao trùm toàn thân. Sau phút chốc hắn đã mặc một bộ giáp trụ trắng như tuyết, miếng hộ tâm chính giữa ánh sáng lập lóe, hình thức theo kiểu giáp quang minh. Trong đạo quán chùa chiền ở thế tục, phần lớn tượng thần Thiên Vương Linh Quan cũng mặc giáp này, ẩn chứa ý chí quang minh chính đại.
Nếu không phải cảm thấy tính mạng gặp uy hiếp, Sở thư sinh thà khôi phục chân thân cũng không muốn dùng đến “giáp viên” giá trị liên thành này. Giáp viên là chí bảo của Binh gia, giá cả không có đắt nhất, chỉ có càng đắt, hơn nữa rất khó tìm được. Nó được cơ quan sư Mặc gia và phái bùa chú Đạo gia hợp sức chế tạo, thường thu lại thành hình dáng một viên thuốc lớn chừng nắm tay, không chiếm nhiều chỗ, thuận tiện mang theo. Khi ra chiến trường có thể truyền chân khí vào, trong nháy mắt biến thành bảo giáp hộ thân, kiên cố không thể phá vỡ.
Có giáp viên hộ thân, hắn đã ung dung hơn mấy phần, đứng dậy cười khổ nói:
- Thiếu niên, ngươi hại ta thảm rồi. Bộ giáp quang minh này vốn dùng để dự phòng tình huống chia của không đều, đến lúc đó có thể dùng nó để chống lại Bạch Lộc đạo nhân và sơn thần miếu hoang kia. Bây giờ lộ ra chân tướng từ sớm, bọn họ nhất định sẽ cẩn thận đề phòng, vậy nên làm thế nào đây?
Mặc dù lời nói ung dung nhưng hắn không hề xem thường, càng không thể lý giải được. Sau khi thiếu niên kia kêu lên “Mùng Một”, sao lại không có đoạn sau nữa? Đã không có bảo kiếm ra khỏi vỏ, cũng không có trợ thủ ẩn nấp trong bóng tối lao đến. Thiếu niên trầm mặc ít nói trước mắt này chắc chắn không phải kẻ thích nói đùa, hai quyền thiếu chút nữa đã đánh cho mình hiện ra nguyên hình, e rằng ngay cả đao khách râu rậm lỗ mãng đi chém giết đại yêu kia cũng không làm được.
Trần Bình An lại hơi nổi nóng, vỗ mạnh vào hồ lô nuôi kiếm bên hông.
Hôm nay tính tình của thanh “Mùng Một” trong hồ lô lại thay đổi một cách khó hiểu. Lúc trước là tính khí nóng nảy, hở một chút là muốn Trần Bình An chịu khổ chịu tội. Nhưng sau khi rời khỏi núi Lạc Phách, nó lại biến thành một tên lười nhác, cả ngày nằm yên bất động, thậm chí còn không thèm nổi giận với Trần Bình An. Lúc này bị Trần Bình An vỗ mạnh, nó vẫn không hề nhúc nhích, lơ lửng giữa hư không trong hồ lô nuôi kiếm.
Lại là phi kiếm Mười Lăm xanh biếc kêu lên ong ong, chủ động tiến hành giao lưu đơn giản với Trần Bình An. Đại khái muốn nói Mùng Một đã không muốn xuất chiến, vậy nó có thể làm thay.
Sau khi hai thanh kiếm mở mang đầu óc, giống như đứa trẻ còn chưa biết nói chuyện, linh trí đã có nhưng không cao, phần nhiều vẫn hành động theo bản năng. Bọn chúng có thể cảm giác được rõ ràng tiếng lòng và tâm ý của Trần Bình An, nhưng hai bên thường giao tiếp không suôn sẻ. Hơn nữa Trần Bình An chỉ có thể loáng thoáng biết được tâm tình của bọn chúng tốt hay xấu, giao lưu vẫn không dễ dàng.
Nhìn thấy động tác này của Trần Bình An, Sở thư sinh lập tức tập trung nhìn. Chỉ thấy bầu rượu màu đỏ thẫm kia ánh sáng ảm đạm, không có gì khác thường, không nhìn ra một chút đầu mối kỳ lạ nào. Thực ra lần đầu gặp mặt trong mưa lớn bên ngoài nhà cổ, hắn đã cẩn thận quan sát Trần Bình An và Trương Sơn, cảm thấy hai người bọn họ không phải là cao nhân ngoài trần thế gì cả.
Lãnh thổ Thải Y núi không cao, nước không sâu, hổ không nằm được, rồng cũng không ẩn được. Những người như Bạch Lộc đạo nhân đã là tông sư thần tiên uy chấn một phương. Nếu không có gì bất ngờ, Sở thư sinh mới là rồng xứ khác có thể làm mưa làm gió.
Chuyến này hắn rời khỏi phủ đệ, từ nước Cổ Du xuôi nam đến nước Thải Y, hao tổn tâm sức vì đồ vật trong ngôi nhà này. Cho dù đã hoàn toàn nắm chắc thắng lợi, hắn vẫn cẩn thận mưu đồ. Trước tiên lôi kéo Bạch Lộc đạo nhân và sơn thần miếu hoang, ba bên mỗi người lấy thứ mình cần. Sau đó kết giao với con cháu thế gia họ Lưu, lừa gạt đối phương đến núi này du lịch.
Hắn còn nói với hai đồng minh kia là mình không tiếc dấn thân mạo hiểm, đi trước dò xét hư thực. Dựa vào phong thái quan nha và phong độ trí thức mà Lưu thư sinh thấm nhuần từ nhỏ, che giấu chút yêu khí mỏng manh trên người hắn. Mục đích thực sự vẫn là thăm dò địa mạch chỗ dựa của trận pháp, để tiện đục nước béo cò trong đại chiến, trộm lấy món pháp bảo kia. Sau đó không quan tâm đến Bạch Lộc đạo nhân và sơn thần miếu hoang, dựa vào giáp viên hộ thân bất ngờ cao bay xa chạy, trở về nước Cổ Du tiếp tục dốc lòng tu hành.
Còn về sự xuất hiện của đao khách kia, chỉ là hắn tạm thời nảy sinh ý tưởng, bèn gieo rắc lời đồn ở thành trấn phụ cận, thêm dầu vào lửa, phủ lên nhà cổ càng nhiều tà khí. Trên thực tế trăm năm qua, nhà cổ âm khí dày đặc là thật, nhưng không có chuyện tàn hại dân chúng, hung bạo một phương.
Hắn làm như vậy là để khiến vũng nước này càng đục, có lợi cho hắn ung dung thoát thân. Cho dù đao khách kia làm hao tổn một chút đạo hạnh của chủ nhân nhà cổ cũng tốt, nếu có thể chống đỡ đến khi Bạch Lộc đạo nhân và sơn thần miếu hoang chạy tới hỗn chiến thì càng tốt hơn. Mà đao khách nhiệt tình kia làm sao biết được những chuyện này, chỉ nghe theo lời đồn, uống xong hai chén rượu mạnh ở trấn nhỏ gần đây thì nhiệt huyết dâng trào, vừa lúc cảm thấy trận mưa to kia rất lạ lùng, liền vội vàng chạy tới chém yêu.
Bó đuốc là do sơn thần miếu hoang tự mình bôi dầu, cùng với ô giấy dầu có giấu quỷ vật tiền đồng của Bạch Lộc đạo nhân, đều là những thứ không nổi bật nhưng tốn rất nhiều tâm tư.
Một thứ giúp sơn thần miếu hoang, chủ nhân trên danh nghĩa của nơi này kiểm tra khí tức bên trong nhà cổ ở khoảng cách gần. Còn một thứ giúp Bạch Lộc đạo nhân bố trí cơ quan, tìm cơ hội hiện thân, từ bên trong phá hủy những thủ đoạn mà nhà cổ dùng để chống lại ngoại địch. Chẳng hạn như những hoa văn thanh từ điêu tàn của Thần Cáo tông, bức tường phù điêu còn lại một luồng khí vận của Đạo gia chính tông, những thủ pháp này đã nhiều lần giúp nhà cổ bấp bênh ngăn cản tập kích âm hiểm.
Ba bên kết minh không một ai dễ đối phó, nhưng như vậy mới bình thường. Nếu không trong tu hành rừng núi cá lớn nuốt cá bé, e rằng đã sớm thân chết đạo tan, biến thành đá kê chân của tu sĩ hung ác khác rồi.
Có luyện khí sĩ không tranh với đời hay không? Đương nhiên có, chẳng hạn như nam nữ chủ nhân và bà lão trong nhà cổ này. Trăm năm qua ba chủ tớ ít giao du với bên ngoài, kết cục lại là cảnh ngộ thê thảm trước mắt.
Sở thư sinh không muốn gây thêm rắc rối, chủ động nhường một bước, mỉm cười nói:
- Trần công tử, thực ra ngươi và ta cũng không có thù oán, cần gì phải đánh nhau sống chết? Chỉ cần tối nay Trần công tử chịu rời khỏi nhà cổ, sau này đi qua nước Cổ Du, Sở mỗ nhất định sẽ dùng rượu ngon khoảnu đãi công tử. Cho dù công tử muốn lên nóc hoàng cung đại điện nước Cổ Du uống rượu cũng được.
Nói thật Sở thư sinh tuy xuất thân từ yêu tinh quỷ quái lai lịch bất chính, nhưng sau khi tu ra thân người, không biết đã trải qua chuyện gì, khí độ lại trở nên không tầm thường, vượt trội hơn người, còn có phong thái phú quý hơn nhà quyền thế cuộc sống xa hoa. Băng đóng ba thước không phải do cái lạnh một hai ngày, chắc chắn phải gặp cơ duyên đặc biệt mới có được phong độ như hiện giờ.
Trần Bình An cuối cùng lên tiếng hỏi:
- Nghe nói hoàng đế nước Cổ Du họ Sở, ngươi cũng họ Sở, các ngươi có quan hệ gì?
Sở thư sinh do dự một thoáng, giống như muốn biểu đạt thành ý của mình, gật đầu mỉm cười nói:
- Có một chút quan hệ, nhưng không phải quan hệ huyết thống. Tóm lại chúng ta nương tựa lẫn nhau, đồng thời cũng đề phòng lẫn nhau, tương đối phức tạp, một lời khó nói hết.
Chữ “Sở”, phía trên là “Lâm” (rừng), phía dưới là “Sơ”. Chữ “Sơ” có nghĩa giống như chữ “Túc” (chân), hai cây là rừng, dưới cây có chân. Sở thư sinh dùng chữ này làm họ của mình, không nói cũng rõ, có lẽ là cổ thụ thành tinh.
Có điều Trần Bình An đọc sách nhận chữ, hôm nay vẫn dừng lại ở mức độ “biết chút văn chương, thỉnh thoảng hiểu ý”, còn kém xa trình độ có thể “giải” chữ chuẩn xác.
Trần Bình An quan sát bộ giáp trên người Sở thư sinh, quyết định trước tiên không dùng đến Mười Lăm, vừa lúc mượn cơ hội này thử trình độ quyền pháp của mình, nhằm để xác định sâu cạn của cảnh giới thứ ba, bèn hỏi:
- Ngươi là luyện khí sĩ cảnh giới thứ mấy?
Sở thư sinh cười đáp:
- Cảnh giới thứ năm mà thôi.
Đây đương nhiên là lời nói khiêm tốn. Chỉ thiếu chút nữa đã là thần tiên năm cảnh giới trung, làm sao có thể “mà thôi”? Nên biết trong những tiên gia hào phiệt có chữ “Tông” kia, tu sĩ năm cảnh giới trung đều là nhân vật thân phận cao quý, không phải trưởng lão cung phụng thì cũng là chấp sự nắm giữ thực quyền một phương. Tông môn còn như vậy, không cần nói đến những nước nhỏ như Cổ Du hay Thải Y.
Nhưng thái độ khiêm tốn hơi tự đắc của Sở thư sinh, lọt vào tai Trần Bình An lại chính là “mà thôi” đúng như ý nghĩa. Đây là “đại yêu” cảnh giới thứ năm mà Trương Sơn nói? Cổ tay Trần Bình An khẽ xoay chuyển, nhếch miệng cười.
Đánh không lại nữ quỷ áo cưới Sở phu nhân, nhưng có thể dùng cái gã đeo mai rùa trước mắt này để luyện tập một chút. Đánh chết được thì tốt, đánh không chết thì mình cũng không chịu thiệt. Dù sao còn có phi kiếm bên người, hơn nữa không phải một thanh mà là hai thanh.
Sở thư sinh bất đắc dĩ hỏi:
- Vì sao còn muốn đánh?
Trần Bình An đưa ra một câu trả lời thẳng thắn:
- Không đánh ngươi, bằng hữu của ta và đao khách kia sẽ gặp nguy hiểm.
Ánh mắt Sở thư sinh âm trầm. Bồ Tát đất còn có ba phần nóng nảy, huống hồ hắn là một kẻ cường thế đã thấy quen vinh hoa của nhân gian:
- Thiếu niên, ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ à? Ta đã nói rõ cho ngươi biết, bên ngoài nhà cổ còn có hai kẻ đang dòm ngó, ngươi thật muốn nhúng tay vào? Tưởng ta sợ ngươi sao?
Câu trả lời của Trần Bình An càng khiến hắn nổi giận đùng đùng:
- Ngươi có sợ ta hay không, không liên quan gì đến chuyện ta đánh ngươi.
Hai bên đều có quyết tâm của riêng mình, đã không thương lượng được, vậy chỉ có thể xem bản lĩnh. Sở thư sinh vươn một ngón tay ra, gõ vào miếng hộ tâm hào quang lấp lánh trước ngực:
- Không phải nắm tay của ngươi rất cứng sao, tới đây, cứ việc đánh vào nơi này. Bộ giáp viên quý hiếm trị giá ba ngàn đồng tiền hoa tuyết này, là báu vật trong kho của hoàng gia nước Cổ Du. Họ Trần kia, đánh vỡ được xem như ngươi có bản lĩnh.
Trần Bình An nào khách sáo với hắn, mũi chân nhún một cái, gạch dưới sàn trong nháy mắt vỡ nứt, có thể thấy thế tới mạnh mẽ ra sao.
Châm ngôn có nói “cây dời thì chết, người đi thì sống”, không phải là không có đạo lý. Sở thư sinh chân thân là thụ tinh, mặc dù là luyện khí sĩ cảnh giới thứ năm, thân thể không tệ, nhưng quả thật không giỏi di chuyển xê dịch và chém giết cận thân. Vì vậy hắn mới trả một cái giá lớn để lấy được giáp viên, làm bùa hộ mạng vào thời khắc mấu chốt. Lúc này hắn tụ khí ngưng thần, ung dung nghênh đón Trần Bình An xuất quyền.
Một quyền đánh tới, thế lớn lực trầm, khiến cho miếng hộ tâm lõm xuống hơn một tấc. Cả người Sở thư sinh bay ngược ra, đụng vào tường viện ngoài cùng của nhà cổ. Nhưng lần này hắn lại không hề chật vật, chỉ có bức tường sau lưng ầm ầm vỡ nứt, lộ ra một cảnh tượng khiếp người kinh hãi thế tục. Trong tường không phải gạch mà là rễ cây quấn quýt, đang chậm rãi nhúc nhích.
Sở thư sinh phủi bụi đất trên vai, cười nhạo nói:
- Chỉ có chút bản lĩnh như vậy? Nếu không có một viên thuốc “gan anh hùng” cảnh giới thứ sáu, cho dù ta đứng yên từ đầu đến cuối, mặc cho ngươi đánh trăm quyền ngàn quyền, ngươi cũng rất khó đánh vỡ được giáp viên.
Võ phu cảnh giới bốn, năm, sáu, đã không còn bị giới hạn bởi luyện thể, mà tăng đến trình độ luyện khí, vì vậy còn được gọi là “cảnh giới tiểu tông sư”. Mỗi tầng cảnh giới tương ứng với hồn, phách, gan, một khi đại thành chiến lực sẽ tăng cao, bồi dưỡng thân thể, cũng mạnh mẽ hơn khi đối diện với luyện khí sĩ. Nhất là đối phó với yêu tinh quỷ quái, có thể làm ít công nhiều, mỗi lần xuất thủ, gió quyền bay đến giống như mặt trời thiêu đốt, vạn tà lui tránh.
Một quyền thành công đánh trúng mục tiêu trong dự liệu. Trần Bình An cũng không truy kích, không phải là do nỏ mạnh hết đà, ngược lại một quyền này chỉ là món ăn nhắm rượu mà thôi. Chủ yếu là do bức tường kỳ quái sau lưng thư sinh khiến hắn kinh ngạc, chẳng lẽ tường trong nhà cổ này đều như vậy sao?
Phía hậu viện thỉnh thoảng có ánh sáng lóe lên, chiếu rọi màn đêm, trong đó còn xen lẫn tiếng hò hét của đao khách râu rậm.
Ba lá bùa bảo tháp trấn yêu giấy vàng đã dùng hết, nhưng còn có hai lá bùa trấn yêu chất liệu vàng óng, cùng với hai lá bùa rút đất giấu trong tay áo Trần Bình An. Hắn mặc niệm một tiếng “được rồi”.
Mấy lần trước xuất quyền đều dựa vào thân hình mạnh mẽ, thực ra đều là đi thẳng về thẳng. Lần này thì khác, Trần Bình An thi triển một thế quyền rất cổ xưa, bước lên một bước, hai tay giãn ra chậm rãi nắm lại, giống như nước chảy mây trôi.
Trong nháy mắt quyền ý của hắn giống như nước lũ trút xuống, thật sự có thể làm chói mắt. Rơi vào trong mắt Sở thư sinh đối diện lại giống như một vầng mặt trời ở biển đông, cực kỳ kinh người.
Thần Nhân Lôi Cổ Thức.
Sở thư sinh nuốt một ngụm nước bọt, nghĩ thầm có nên ngồi xuống nói chuyện tiếp hay không? Vì sao cảm giác bảo giáp hộ thân cũng chưa chắc an ổn? Thiếu niên trước mắt rõ ràng còn chưa bước vào cảnh giới thứ ba, tại sao lại có quyền ý hùng hậu không nói lý lẽ như vậy?
Sở thư sinh nảy sinh ý định rút lui, cảm thấy ít nhất cũng nên tránh mũi nhọn của đối phương, không nên hồ đồ mặc cho nắm tay đánh vào người mới phải. Nhưng khi hắn vừa định di chuyển, Trần Bình An lại đột nhiên biến mất, trong nháy mắt đã đến bên cạnh hắn, đánh vào phần sườn được giáp viên che phủ.
Một quyền này khí thế dào dạt, sức lực rất lớn, đánh cho Sở thư sinh lảo đảo bay ngang sang một bên. Có điều hắn lại thở phào một hơi, bởi vì sau khi thi triển thế quyền nghiêm túc, quyền ý của thiếu niên này dù có đáng sợ, nhưng sức lực dường như tăng lên không nhiều.
Ông lão họ Thôi ở lầu trúc núi Lạc Phách đã từng cười nói, Thần Nhân Lôi Cổ Thức này coi trọng quyền đầu tiên, sau đó thần ý dẫn dắt, đầu đuôi liên kết, mười quyền trăm quyền tiếp theo sẽ càng thuận lợi. Cho nên quyền đầu tiên nhất định phải đánh trúng đối thủ, tiếp đó có thể đánh được bao nhiêu quyền thì phải xem hơi sức chịu được tới đâu.
Vì muốn quyền đầu tiên không đánh trật, Trần Bình An không tiếc sử dụng một lá bùa rút đất. Sau đó hắn xuất quyền càng lúc càng nhanh, sức lực chỉ nặng hơn lúc trước một chút, đánh vào các kinh huyệt của Sở thư sinh. Ánh sáng của giáp viên lưu chuyển, nắm tay Trần Bình An đánh trúng nơi nào thì ánh sáng lại bừng lên ở đó, không hổ là pháp bảo hàng đầu của nước Cổ Du.
Mỗi lần Sở thư sinh định né tránh lại giống như chỉ kém nửa bước, không thể tránh khỏi một quyền kia. Hắn không còn sức đánh trả, sau khi trúng mười quyền, sắc mặt bỗng nhiên trở nên nhợt nhạt. Vai, ngực, xương sườn, bụng, sau lưng, huyệt thái dương, ấn đường, khuỷu tay, đầu gối, không nơi nào không bị nắm tay của thiếu niên “thăm hỏi”.
Trần Bình An xuất quyền nhanh như sấm đánh. Mấu chốt là trong mắt Sở thư sinh, ánh mắt của thiếu niên vẫn luôn bình tĩnh, hô hấp trầm ổn. Tâm tình của hắn quá ổn định, mỗi bước và mỗi quyền phối hợp hoàn hảo, thành thạo tự nhiên, giống như lão quái vật đã sống mấy trăm năm.
Sau mười lăm quyền, nắm tay của Trần Bình An đã máu thịt đầm đìa, lộ ra một chút xương trắng. Nhưng hắn chẳng hề để ý tới chút đau khổ ngoài da giống như gãi ngứa này. So với đau đớn giống như chùy sắt gõ nát máu thịt mười ngón tay, đập vỡ cả xương, tự mình lột da rút gân, hắn còn cảm thấy chút đau đớn này giống như đang thoải mái hưởng phúc vậy.
Sở thư sinh đã hiện ra một nửa chân thân, biến thành thân cao một trượng, mắt màu xanh biếc, gương mặt trải đầy gân xanh. Dưới bảo giáp có thể thấy bắp thịt phồng lên, giống như cây già xoắn lại. Hai cánh tay hắn che trước mặt, nhiều lần bị đánh bay, cố gắng kêu lớn:
- Bạch Lộc đạo nhân, Tần sơn thần, sự tình có biến, mau tới giúp ta!
Trên sườn núi bên ngoài nhà cổ, Tần sơn thần nghe được tiếng kêu liền khẽ biến sắc. Lúc trước Sở thư sinh cắm bó đuốc vào cột hành lang, tia lửa liền tách ra khỏi ngọn lửa. Những đốm lửa nhỏ trôi giạt khắp nơi, mặc dù phần lớn nhanh chóng tiêu tan, nhưng cũng có một số đốm lửa lục tục thông qua hành lang bay ra xung quanh. Tần sơn thần có thể thông qua ngọn lửa giống như mắt của mình, quan sát cảnh tượng trong nhà cổ. Cho nên hắn nhìn thấy rõ quá trình giao thủ giữa Sở thư sinh và Trần Bình An, chuyện này khiến hắn hơi khó xử.
Không phải khó ra tay trợ giúp, mà là không biết nên vào trận lúc nào mới kiếm được lợi ích lớn nhất. Trước khi bảo giáp của Sở thư sinh vỡ tan, hắn cũng lười đi tặng than trong tuyết. Giết chết thiếu niên, giúp thư sinh giữ gìn bộ giáp viên kia, chẳng phải là tự tìm phiền phức cho mình sao?
Bạch Lộc đạo nhân đột nhiên nói:
- Thanh bảo đao của đao khách râu rậm kia, mức độ sắc bén vượt quá tưởng tượng. Nếu bần đạo còn không ra tay, e rằng sẽ tổn thương đến chân thân của nữ quỷ. Thế nào, ngươi cùng đi với bần đạo, hay là tiếp tục đứng ngoài áp trận?
Tần sơn thần cười ha hả nói:
- Ngươi và ta đã là đồng minh, nên cùng tiến cùng lui, nào có đạo lý lâm trận lùi bước.
Bạch Lộc đạo nhân cũng cười lớn, ném cây phất trần trắng như tuyết kia tới trước, lúc phất trần sắp rơi xuống đất bỗng biến ảo thành một con hươu trắng thân hình cao lớn. Hắn lướt đi cưỡi lên hươu trắng, nhanh chóng chạy tới trước, tay áo đạo bào tung bay. Cũng may gần đây không có tiều phu dân chúng, nếu không có lẽ đã dập đầu vái lạy, hô to thần tiên rồi.
Tần sơn thần không sử dụng pháp thuật, chỉ đơn giản bước ra một bước, đã đi tới bên cạnh đạo nhân.
Hươu trắng chạy nhanh như gió, trong phút chốc đã đến bên ngoài nhà cổ. Thân hình đạo nhân vọt tới, hươu trắng trong nháy mắt lại biến thành phất trần, lướt vào trong tay chủ nhân. Đạo nhân cười lớn nói:
- Sở huynh, bần đạo tới giúp ngươi giết địch!
Trần Bình An đánh ra hai mươi quyền đã là cực hạn, chỉ tiếc vẫn không thể đánh vỡ bộ giáp viên kia.
Sở thư sinh mặc dù bị đánh đến thất khiếu chảy máu, hồn phách chấn động, chân thân hoàn toàn hiển lộ, gần như cả hành lang đều bị hai người phá hủy, nhưng cũng chỉ mất đi sức lực tái chiến. Dựa vào thiên phú phi phàm và bảo giáp quang minh, hắn vẫn có thể tự bảo vệ mình, không đến mức bị gió quyền của Trần Bình An đánh chết.
Lúc này Bạch Lộc đạo nhân tay cầm phất trần đã từ trên trời giáng xuống.
Trần Bình An thu nắm tay lại, khẽ vỗ vào hồ lô nuôi kiếm bên hông. Một vệt cầu vồng trắng lướt ra, đâm thẳng vào miếng hộ tâm bảo giáp vừa bị đánh lõm xuống.
Giáp viên gần như hội tụ tất cả ánh sáng vào miếng hộ tâm, bảo giáp phát ra tiếng kêu khe khẽ như đồ sứ vỡ nứt.
Luồng ánh sáng trắng kia bắn ngược lại, lóe lên rồi biến mất, chẳng biết đã đi đâu. Sở thư sinh thoi thóp một hơi cực kỳ kinh hoảng, nhưng rất nhanh lại vui mừng, bởi vì bảo giáp cũng không bị đâm thủng, mình còn chưa chết. Nhưng sau phút chốc hắn lại cảm thấy ấn đường phát lạnh, thân thể to lớn ngã về phía sau. Lúc hấp hối hắn hổn hển bỏ lại một câu uy hiếp:
- Liên tục phá hư cơ sở đại đạo của ta, chúng ta chờ xem!
Nói xong hắn bỗng biến thành một đoạn cây khô lớn màu xanh, mục nát thành tro. Bảo giáp mất đi chủ nhân cũng khôi phục thành một quả cầu nhẵn bóng.
Trần Bình An nhíu mày. Hóa ra sau Mùng Một, trong hồ lô lại có một tia sáng màu xanh biếc lướt ra, tốc độ nhanh hơn cầu vồng trắng trước đó rất nhiều, nắm bắt sơ hở khi bảo giáp ngưng tụ linh khí phòng ngự miếng hộ tâm, dễ như trở bàn tay đâm xuyên ấn đường của Sở thư sinh.
Tần sơn thần đứng trên tường cao nhà cổ giật mình kêu lên:
- Phi kiếm bản mệnh!
Hắn quay đầu bước ra một bước, thân hình nhanh chóng xuất hiện cách đó mười mấy dặm, gió lạnh thổi qua, mồ hôi đầm đìa.
- Mẹ nó, kiếm tiên!
Hai chân Bạch Lộc đạo nhân vừa chạm đất, rơi xuống trong hành lang, mũi chân liền nhún một cái nhảy lên, không nói gì khác lập tức bỏ chạy. Giữa không trung đột nhiên ném phất trần ra, hươu trắng đáp xuống đất, đạo nhân liền cưỡi lên lưng nó hoảng hốt chạy ra xa.
Trần Bình An hơi ngạc nhiên, đứng yên tại chỗ, không hiểu chuyện gì, nghĩ thầm: “Ta là một kẻ ngoài nghề luyện quyền còn chưa được mấy năm, sao lại biến thành kiếm tiên rồi? Ta còn chưa phải là kiếm tu nữa.”