Mặc dù cầu trường sinh của Trần Bình An đã gãy, tạm thời không thể tu hành, nhưng trên giang hồ nhiều nhất là kiếm khách. Còn có đại tông sư được xưng là kiếm thuật phi phàm, cho dù chống lại luyện khí sĩ dời núi lấp biển cũng có thể đánh ngang tay.
Võ phu thuần túy trên thế gian, tiêu sái xuất trần nhất vẫn luôn là kiếm khách. Hai cao thủ võ đạo có thực lực thân phận, dung mạo phong thái đều tương đương, một người dùng nắm tay còn một người dùng trường kiếm, người sau vẫn khiến người ta ưa thích hơn. Dùng nắm tay, từng quyền đánh cho đối thủ trầy da sứt thịt, thậm chí là trực tiếp dùng một quyền đánh cho người khác đầu nứt toác, bụng nở hoa, nào so được với dùng kiếm?
“Dũng mãnh như vạn người, đeo kiếm càng uy phong... Uống hết một chén rượu, giết người trong hoàng cung.”
“Kiếm thuật đã thành anh rời khỏi, gặp phải giao long chém giao long.”
Có tiêu sái hay không? Có phong lưu hay không? Đương nhiên là có. Ngay cả người nhàm chán cứng nhắc như Trần Bình An, nghe Thôi Đông Sơn ngâm nga những câu thơ này ở vách đá bên bờ Đại Thủy, cũng không kìm được trong lòng mơ ước.
Lúc trước Trần Bình An luyện quyền, dù sao còn có một bộ “Hám Sơn Phổ”. Mặc dù Ninh cô nương xem thường nó, nhưng cũng đã chỉ rõ cho Trần Bình An một con đường luyện võ. Vì vậy luyện kiếm cũng nên có những thứ như kiếm kinh, nếu không Trần Bình An cảm thấy với thiên phú ngộ tính ít ỏi của mình, có lẽ luyện lâu đến mấy cũng không có thành tựu gì. Chuyện này khiến hắn cảm thấy buồn phiền.
Bên ngoài lầu trúc, có người từ xa đi tới, tay cầm gậy trúc, hông đeo bùa đào, lớn tiếng gọi:
- Trần Bình An.
Trần Bình An đang rầu rĩ trên tầng hai quay đầu nhìn, lớn tiếng trả lời:
- Lý đại ca, sao huynh lại tới đây?
Hắn lập tức chạy như bay xuống lầu.
Lý Hi Thánh dẫn theo thiếu niên Thôi Tứ xem như là nửa đệ tử, đặc biệt lên núi Lạc Phách thăm viếng sơn chủ Trần Bình An.
Lý Hi Thánh lấy bùa đào bên hông xuống, nói thẳng vào vấn đề:
- Ta có thể phải rời khỏi trấn nhỏ, cho nên tranh thủ thời gian tới đây tặng ngươi một thứ. Tránh khỏi đến lúc đó lại vội vội vàng vàng, muốn nói rõ cũng không kịp.
Trần Bình An không đưa tay cầm. Không phải lo lắng nam tử trước mắt rắp tâm hại người, mà là đã quen không có công lao thì không thể nhận bổng lộc, thật sự không có mặt mũi cầm đồ miễn phí.
Lý Hi Thánh nói:
- Ngươi có biết em trai Lý Bảo Châm của ta không?
Thấy Trần Bình An gật đầu, Lý Hi Thánh lại nói:
- Chuyện chu Lộc định hành hung ở trạm Chẩm Đầu, là do hắn âm thầm xúi giục. Đương nhiên là hắn sai, khi ta biết thì đã không kịp ngăn cản nữa. Từ nhỏ Lý Bảo Châm đã là người không thích nhận sai, nhưng chẳng có cách nào, hắn là nhị ca của Bảo Bình, ta là đại ca của hắn, cung quy vẫn là người một nhà. Hắn đã làm sai nhưng không muốn hối cải, cũng chỉ đành do ta tới đền bù.
Lý Hi Thánh thấy thiểu niên đen nhẻm trầm mặc như trước, bèn cười nói:
- Ngươi yên tâm, cứ tùy việc mà xét. Miếng bùa đào này chỉ liên quan đến chuyện ám sát, sau khi ta rời khỏi trấn nhỏ, ngươi hãy tự mình đề phòng Lý Bảo Châm. Nếu như ngươi chiếm được ưu thế, Trần Bình An, ta xin ngươi hãy cho hắn một cơ hội sống, cho hắn một cơ hội hối cải triệt để, một lần, chỉ một lần thôi. Đương nhiên nếu lực lượng cân bằng, tình hình nguy hiểm ngươi chết ta vong, vậy ngươi không cần nương tay, mọi chuyện đều lấy tự bảo vệ mình làm đầu.
Trần Bình An cẩn thận suy nghĩ một lúc, chậm rãi nói:
- Được rồi.
Lý Hi Thánh đưa bùa đào ra, nụ cười ấm áp:
- Đã như vậy thì cứ an tâm cầm lấy. Vật nhỏ mà thôi, không đáng nhắc tới.
- Lý đại ca, huynh không cần tặng đồ cho ta. Hơn nữa huynh cứ yên tâm, chuyện ta đã đáp ứng với huynh thì nhất định sẽ làm được.
Trần Bình An xua tay cười nói:
- Có thể khiến Lý đại ca đi đường xa như vậy tới tặng đồ, chắc chắn là thứ rất quý giá. Hơn nữa...
Nói đến đây, Trần Bình An lại không nói thêm gì nữa.
Trên thực tế A Lương đã từng đề cập tới, cơ duyên lớn thật sự của động tiên Ly Châu vẫn còn ở đường Phúc Lộc và ngõ Đào Diệp. Trực giác nói cho Trần Bình An biết, chuyện này có khả năng liên quan đến miếng bùa đào của Lý Hi Thánh.
Lý Hi Thánh thấy thiếu niên rất kiên trì, do dự một thoáng:
- Có thể nói chuyện riêng không?
---------
Sau khi Long Tuyền từ huyện thăng thành quận, tên huyện ban đầu dính dáng đến long khí đã đổi thành huyện Hòe Hoàng khá bình thường. Quận phủ được xây dựng tại khu vực phía bắc núi lớn. Huyện nha thì vẫn nằm trong trấn nhỏ, huyện lệnh là một vị quan trẻ tuổi họ Viên.
Không giống với quan phụ mẫu tiền nhiệm Ngô Diên luôn tự mình làm mọi chuyện, Viên huyện lệnh rất ít khi lộ diện. Nhưng kỳ quái là trước khi Ngô Diên Ngô quận chủ được thăng quan, rất nhiều công việc vốn bị đình trệ, chẳng hạn như chọn vị trí núi sứ cũ và mộ thần tiên để xây dựng hai miếu văn võ, lúc này lại được triển khai một cách gọn gàng nhanh chóng. Cho nên rất nhiều người cảm thấy Ngô Diên chỉ có mã ngoài, được vượt cấp thăng quan đúng là vô lý.
Quan giám sát làm gốm tân nhiệm là một người trẻ tuổi họ Tào, cũng là họ của một thượng trụ quốc. So với Viên huyện lệnh như thần long thấy đầu không thấy đuôi, Tào giám sát rất hay xuất đầu lộ diện. Không chỉ chủ động đến thăm viếng gia đình giàu có ở đường Phúc Lộc và ngõ Đào Diệp, tại trường học do họ Trần quận Long Vĩ xây dựng cũng thường xuyên nhìn thấy bóng dáng của hắn. Nhất là buổi dạy của trợ giáo Lý Hi Thánh, Tào giám sát chỉ cần rảnh rỗi sẽ đi dự thính, cởi quan phục, thay áo nho, đường hoàng ngồi ở cuối lớp học, ở cùng một phòng với đám trẻ con, không hề cảm thấy mất mặt.
Tại đường chuyển thư phía đông huyện Hòe Hoàng, trạm dịch ở gần huyện thành trấn nhỏ nhất tên là Hòe Trạch, quy mô không lớn. Nhưng chim sẻ tuy nhỏ vẫn đủ ngũ tạng, năm con ngựa đều là chiến mã cấp Ất, đối với trạm dịch nhỏ ở quận huyện khác thì đây đúng là nằm mơ cũng không nghĩ tới.
Hôm nay có một nhóm khách quý tới trạm dịch Hòe Trạch, lúc sáng sớm quận chủ Ngô Diên đã từ quận phủ phía tây chạy đến đây, chỉ dẫn theo hai văn võ bí thư lang tâm phúc. Sau đó Viên huyện lệnh cũng ngồi xe chạy tới, thấy thượng quan Ngô Diên đang chờ bên cạnh đường chuyển thư cũng không thèm chào hỏi, đi thẳng vào trạm dịch, gọi một bình trà ngồi ở đó tự rót tự uống.
Sau đó Tào giám sát một mình thúc ngựa chạy đến, cả người đầy mùi rượu, lảo đảo lắc lư lật người xuống ngựa, nấc một cái, dắt ngựa đi tới. Có lẽ là đêm qua say rượu, sáng nay lại mượn rượu giải rượu. Sau khi nhìn thấy Ngô Diên, hắn vội vàng giấu đầu lòi đuôi gắng sức phủi phủi quần áo, xua tan mùi rượu, dắt ngựa đi tới trước mặt quận chủ đại nhân, cười ha hả chắp tay thi lễ:
- Hạ quan Tào Mậu bái kiến quận chủ đại nhân.
Ngô Diên đã lên làm quan lớn, lại không hề có dáng vẻ dương dương tự đắc, nho nhã lễ độ nói:
- Tào giám sát là quan trực thuộc nha môn Lễ bộ, nhìn thấy bản quan thực ra không cần làm lễ.
Quan giám sát làm gốm Tào Mậu tươi cười, gương mặt tuấn tú, vóc người cao gầy, không hổ là “ngọc thụ Tào gia” phong tư tiêu sái, lời nói cử chỉ khiến người ta như tắm trong gió xuân:
- Như vậy sao được, mũ quan nhỏ thấy lớn thì phải cung kính một chút. Hơn nữa nếu sau này Ngô đại nhân thành rể hiền của Viên gia, đó là gặp được phong vân sẽ hóa rồng, trong quan trường càng thế như chẻ tre. Ta cũng không dám thất lễ.
Tư thái của Tào Mậu rất khiêm tốn, nhưng lời nói lại không kiêng dè. Những lời này rất không hợp quy củ quan trường, thực ra cũng không tôn kính quan tổng đốc Ngô Diên cai quản một quận lớn.
Chuyện này cũng không lạ, Tào Mậu là đích tôn được Tào gia gởi gắm hi vọng, có đầy đủ lý do để không thích con rể họ Viên Ngô Diên này. Trong kinh thành hai thượng trụ quốc Viên và Tào vốn có quan hệ thân thiết nhiều đời, nhưng gần trăm năm nay lại biến thành như nước với lửa. Tổ tiên Tào Hàng và Viên Giới đã làm vẻ vang hai gia tộc, vốn là đồng minh vững chắc từng kề vai chiến đấu, càng là trụ cột then chốt để Đại Ly quật khởi. Cộng thêm hai người là đồng hương, cho nên được sách sử khen ngợi là “hàng giới nhất khí (đồng bạn đồng mưu), văn võ song bích”, đến nay thôn quê Đại Ly vẫn có rất nhiều sự tích truyền kỳ lưu truyền rộng rãi.
Hiện giờ đôi thần giữ cửa văn võ được treo trong quận Long Tuyền chính là Tào Hàng và Viên Giới. Còn về hai nhà cho con cháu dòng chính tới đây làm quan, không ai biết có phải do cao nhân trên núi chỉ điểm, hoặc là muốn tiếp nhận một chút phúc đức tổ tiên. Dù sao cây hòe già kia đã đổ, cành bị phá hủy, lá hòe tan hết, cũng không biết “nơi rồng bay lên” của hai họ Viên Tào này còn có chút hơi ấm tổ tiên để lại hay không.
Rất nhanh lại có mấy người dắt tay nhau đi đến, đều là người già đã có tuổi. Có bà lão Triệu gia tay cầm gậy. Cháu trai bà ta Triệu Dao là thư đồng của Tề Tĩnh Xuân, trước khi trấn nhỏ xảy ra biến cố đã ngồi xe trâu rời khỏi quê nhà rồi.
Còn có lão tổ tông Lý gia thần thái hướng nội. Sau khi cấm chế của động tiên Ly Châu tiêu tan, ông lão đã thành công bước vào cảnh giới thứ mười, kiếm cho gia tộc hai phần đãi ngộ của quan lại. Vốn định để lại cho hai cháu trai của mình, không ngờ cháu đích tôn Lý Hi Thánh lại từ chối. Còn một danh ngạch cũng chỉ đành “tạm gác”, dù sao vẫn có thể giữ lại cho hậu nhân họ Lý có tiền đồ.
Cụ già thứ ba là ông lão thấp bé ở trong một tòa nhà góc đường ngõ Đào Diệp, mặt mày hiền hậu. Lúc trước Trần Bình An giúp đưa thư nhà, ông lão còn mời thiếu niên vào nhà uống nước, chỉ là thiếu niên chân đất xuất thân từ ngõ Nê Bình không dám vào mà thôi.
Còn lại mấy người già đều là gia chủ của bốn họ mười tộc, trong tay nắm giữ lò gốm số lượng khác nhau, rất nhiều ruộng tốt và ngọn núi bình thường, là địa chủ thật sự ở trấn nhỏ.
Một ông lão áo nho đầu đội mũ cao nhẹ nhàng vén rèm xe lên, bước xuống xe ngựa, híp mắt nhìn quanh, lập tức khiến tất cả mọi người đều cảm thấy uy thế nghẹt thở ập vào mặt.
Người có tên, cây có bóng. Ông lão này có vô số danh hiệu ẩn chứa lực lượng to lớn, đồ đệ đầu tiên của Văn Thánh, đại sư huynh của Tề Tĩnh Xuân, quốc sư Đại Ly, thánh nhân Nho gia, danh thủ cờ vây đã từng đánh cờ với thành chủ Bạch Đế giữa ráng màu...
Đông Bảo Bình Châu là nhỏ nhất trong chín châu lớn, nhưng sự xuất hiện của quốc sư Thôi Sàm, đã giúp châu nhỏ này thu hút ánh mắt của rất nhiều nhân vật lớn sau màn.
Sau khi Thôi Sàm xuống xe đứng yên, mọi người đều không hẹn mà cùng chắp tay thi lễ. Đợi bọn họ chậm rãi ngẩng đầu lên, mới phát hiện phía sau ông lão quyền cao chức trọng còn có một cô gái xinh đẹp mặc trang phục cung nữ. Chuyện này khiến một số người biết rõ nội tình trở tay không kịp.
Thôi Sàm giọng điệu hờ hững nói:
- Mọi người đều trở về đi.
Không ai dám có dị nghị, thậm chí không dám lộ ra một chút phẫn uất nào.
Hai ngón tay Thôi Sàm vuốt nhẹ ngọc bội nơi hông, đi về hướng trạm dịch Hòe Trạch. Thiếu nữ sắc mặt hờ hững cũng theo sát phía sau.
Thôi Sàm ngồi xuống bên cạnh một chiếc bàn, bảo trạm dịch mang ba vò rượu tới. Lúc dịch thừa và thủ hạ khiêng vò rượu đến bên này, miệng lưỡi bọn họ đều khô khốc.
Thôi Sàm phất tay, không để những người kia đứng bên cạnh phục vụ. Tự mình mở nắp vò rượu ra, đồng thời bàn tay ấn xuống, ra hiệu cho thiếu nữ đứng nghiêm bên cạnh cùng ngồi, cười nói:
- Không cần quá thận trọng, chuyến này ra ngoài ta chỉ hộ tống ngươi mà thôi. Ngươi mới là chủ nhân của vùng trời đất nhỏ này.
Thôi Sàm nâng chén trắng lớn, uống một ngụm rượu mạnh nông thôn mùi vị bình thường, cũng không để bụng chuyện này. Năm xưa phản bội sư môn, một người một kiếm đi khắp nơi trong trời đất, có gian khổ gì chưa từng chịu? Lão vẫn luôn tự nhận là chịu khổ được, cũng hưởng phúc được, cho nên mới có thể sống đến hôm nay.
Thôi Sàm nhìn thiếu nữ lo lắng bất an, cười hỏi:
- Những gì ngươi nói với Khâm Thiên giám đã được ghi chép trong hồ sơ, mỗi chữ ta đều cẩn thận xem qua, vậy còn cố sự nào mà ngươi chưa kể hay không? Chuyện vặt vãnh cũng được, chẳng hạn như hai người Tạ Thực và Tào Hi khi còn trẻ, bên cạnh có bạn cùng lứa nào thú vị không? Hay như có ai gặp đại nạn không chết, có ai từ nhỏ đã rất trơ trọi?
Hóa ra cô gái là tỳ nữ Trĩ Khuê của hoàng tử Đại Ly Tống Tập Tân, tên thật Vương Chu. Thân thế kỳ quái, là hạt châu do hồn phách của một con chân long cuối cùng trên thế gian ngưng tụ thành.
Trĩ Khuê ngẫm nghĩ, lắc đầu nói:
- Không có.
Thôi Sàm bật cười, cũng không khó chịu, tiếp tục uống rượu một mình.
Không lâu sau lại có ba người đi vào trạm, đó là phú ông Tào Hi, người đàn ông hiền lành Tạ Thực và du hiệp Hứa Nhược của Mặc gia.
Sau khi hai nhân vật lớn từ động tiên Ly Châu đi ra nhìn thấy Trĩ Khuê, lập tức xác định luồng khí tức trên người cô.
Tào Hi hơi sửng sốt, sau đó ôm bụng cười lớn, đưa tay chỉ vào cô:
- Con mẹ nó, đúng là mất mặt đến tận nhà bà ngoại. Năm xưa dọa cho ông đây sợ gần chết, hóa ra lại là một tiểu cô nương yếu đuối như vậy.
Hai tay Tạ Thực ôm quyền, khom lưng nói với Trĩ Khuê:
- Tạ Thực ở ngõ Đào Diệp, cảm ơn cô nương đã cứu mạng hai lần.
Trĩ Khuê lạnh mặt, chỉ gật đầu với Tạ Thực, lại không thèm nhìn Tào Hi.
Hai tay Hứa Nhược khoanh trước ngực, dựa nghiêng vào cửa, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi. Chuyện hôm nay nếu bàn bạc thành công thì chẳng liên quan gì đến hắn, còn nếu đổ vỡ thì chắc sẽ có quan hệ rất lớn.
Tào Hi không ngừng cười, đặt mông ngồi xuống đối diện với Trĩ Khuê, vẻ mặt vô học giống như nhìn thấy bảo bối, cười hì hì nói:
- Năm xưa ta đứng trên miệng giếng Thiết Tỏa đi tiểu xuống dưới, kết quả mới tiểu được một nửa, xích sắt lại kêu lên rào rào, nước giếng trong thoáng chốc dâng đến bên chân. Khiến cho ta sợ đến mức không dám tiểu hết nửa còn lại, quần cũng không kéo, cảnh tượng lúc ấy thật là sợ té cứt té đái đúng như ý nghĩa. Đời này Tào Hi ta đã làm rất nhiều chuyện xấu hổ, nhưng chuyện này chắc chắn có thể xếp vào ba hạng đầu.
Trĩ Khuê cuối cùng không nghiêm mặt được nữa, trợn mắt nhìn lão:
- Nếu không phải ngươi chạy nhanh, sẽ cho ngươi uống nước giếng đến bể bụng rồi.
Tào Hi vươn một ngón tay vuốt chòm râu, giống như cười trên nỗi đau của người khác:
- Ta nhớ sau đó suốt một tháng đều đứng cách giếng Thiết Tỏa hai trượng, ra sức ném đá vào trong giếng, có đập trúng ngươi không? Dù sao cũng phải có một lần chứ?
Trĩ Khuê trừng mắt, cười nhạo nói:
- Trời sinh bại hoại, ta thật hối hận đã không dìm chết ngươi trong khe suối.
Tào Hi không giận mà lại cười:
- Khi còn bé ta quả thật hơi xấu xa, ha ha, tính tình trẻ con mà. Chẳng qua là lúc bơi lội với đám bạn cùng lứa thường đánh rắm mà thôi, chẳng có cách nào, từ nhỏ ta đã thích nhìn bọt nước nổi lên phía sau mình. Có điều tính tình của ta hiền hậu, lần đó đi tiểu vào giếng nước đúng là bị dọa đến hồn bay phách lạc, làm hại trưởng bối trong nhà còn mời người chiêu hồn cho ta. Đúng là mất mặt, khua chiêng gõ trống từ ngõ Nê Bình đến giếng Thiết Tỏa, gọi một tiếng Tào Hi thì ta phải trả lời một tiếng. Ngươi không biết đâu, sau đó ta ở trường học đã bị đám bạn cười nhạo tới mấy năm...
Nói đến đây Tào Hi lại cười ha hả, rót cho mình một chén rượu:
- Đám bạn cùng trường kia hôm nay xương cốt dưới đất cũng đã mục nát rồi, nhưng ta vẫn nhớ được những cái tên đó.
Trĩ Khuê cười lạnh nói:
- Là ai quá nửa đêm lén đổ hơn nửa thùng máu chó đen vào giếng Thiết Tỏa?
Tào Hi cười khan nói:
- Ta nghe người già nói máu chó đen có thể trừ tà mà.
Trĩ Khuê nhìn thấy người này lại bực bội. Tào Hi khi còn bé là như vậy, đến già rồi vẫn như vậy.
Tạ Thực vẫn luôn trầm mặc không nói gì.
Trĩ Khuê do dự một thoáng, hỏi:
- Các ngươi rốt cuộc ai lên làm chân quân, ai trở thành kiếm tiên?
Tào Hi nâng chén trắng lên, chỉ vào Tạ Thực ngồi đối diện với Thôi Sàm:
- Hắn là chân quân của Bắc Câu Lô Châu, sắp trở thành thiên quân Đạo gia. Ngũ Nhạc của mấy vương triều đều có tông môn phủ đệ chi nhánh của hắn. Trong số phe phái Đạo giáo ở Bắc Câu Lô Châu, thế lực của hắn là lớn nhất, còn lại đều là bàng môn tà đạo chẳng ra gì. Những kẻ được gọi là chưởng môn chân nhân, chân quân một nước kia, có xách giày cho Tạ chân quân của chúng ta cũng không xứng. Bọn họ ở trước mặt vị đồng hương Tạ Thực của chúng ta đây đều giống như cháu trai, không một ngoại lệ.
Sắc mặt Tạ Thực âm trầm:
- Câm miệng.
Tào Hi cáo lỗi:
- Được được được, không nói thì không nói. Ai bảo ngươi là thiên quân Đạo môn, còn ta chỉ là tu sĩ quê mùa, không chọc nổi.
Trong vương triều, muốn bổ nhiệm chân quân Đạo giáo một nước, ngoại trừ cần quân chủ tiến cử, còn phải được đạo chủ chính thống một châu thừa nhận, sau đó lại cần nửa số thiên quân trong một châu gật đầu, cuối cùng phải đến Trung Thổ Thần Châu lấy sắc lệnh của một tông môn, mới xem như danh chính ngôn thuận.
Mà đạo chủ của Bắc Câu Lô Châu chính là Tạ Thực, tông môn của ông ta nằm ở trung tâm. Cộng thêm Bắc Câu Lô Châu kiếm tu thịnh hành, hương khói Phật gia đè ép Đạo gia, khiến cho không xuất hiện một vị thiên quân nào, chỉ có Tạ Thực xem như là một nửa thiên quân.
Đương nhiên Đông Bảo Bình Châu cũng không khá hơn. Là châu nhỏ nhất trong chín châu lớn, cho dù thế lực Đạo gia vượt xa Phật môn, Đông Bảo Bình Châu vẫn chỉ có một thiên quân. Hơn nữa còn là thiên quân vừa mới đột phá bước vào cảnh giới thứ mười hai, đó là Kỳ Chân của Thần Cáo tông nước Nam Giản.
Giống như Tạ Thực, tất cả nhân tuyển chân quân đều do một người trong một châu quyết định. Nhưng ở châu lớn khác, không cần nói đến Trung Thổ Thần Châu, ngay cả Nam Bà Sa Châu đất đai rộng lớn, thiên quân Đạo gia cũng có đến hai bàn tay.
- Nói ngắn gọn.
Tạ Thực dứt khoát nói:
- Chuyện món đồ sứ bản mệnh kia bị đập vỡ, chúng ta có thể bỏ qua chuyện cũ. Nhưng ta muốn đòi ba người của Đại Ly các ngươi.
Thôi Sàm để chén rượu trong tay xuống, mỉm cười nói:
- Chờ đã, thế nào là bỏ qua chuyện cũ? Chuyện đồ sứ bản mệnh của Trần Bình An bị vỡ, đúng là dinh quan giám sát làm gốm của Đại Ly chúng ta đã thất trách trước. Nhưng lúc đầu khám nghiệm tư chất của Trần Bình An, người mua sứ đã sớm xác nhận không có gì đặc biệt, thuộc loại thấp kém. Thứ hai, đồ sứ bản mệnh bị người ta đập vỡ, khi đó Đại Ly ta đã truy cứu trách nhiệm và bồi thường. Người mua sứ cũng đã gật đầu đồng ý, vui vẻ nhận bồi thường. Tạ Thực, ngươi nói là sẽ bỏ qua chuyện cũ, vốn không có cơ sở gì.
Tạ Thực hờ hững nói:
- Người mua sứ đương nhiên không có tư cách quấy rối, nhưng thế lực sau lưng hắn có tư cách không nói đạo lý với Đại Ly các ngươi.
Thôi Sàm cười ha hả, lại không hề do dự gật đầu, một lần nữa nâng chén rượu lên uống một ngụm nhỏ, tấm tắc nói:
- Thế sự thật là bất đắc dĩ.
Tào Hi nhăn răng. Ánh mắt Trĩ Khuê lập lòe, giống như nghe được một chuyện thú vị.
Thôi Sàm hỏi:
- Vậy nếu Đại Ly không đồng ý thì sao?
Tạ Thực không hề có giác ngộ thân rơi vào trùng vây, tiếp tục nói:
- Đại Ly xuôi nam là chuyện đã định, nếu các ngươi không đồng ý, phải coi chừng sân sau bốc lửa.
Sân sau bốc lửa? Trong khi lãnh thổ phía bắc Đại Ly đã chạm đến ven bờ biển rộng.
Vẻ mặt Tào Hi nghiền ngẫm, xem ra một số nhân vật lớn của Bắc Câu Lô Châu cho rằng nhất định phải có được ba người kia, nếu không cũng sẽ không hùng hổ ép người như vậy.
Rất dễ thấy, hàm ý của Tạ Thực là tu sĩ Bắc Câu Lô Châu sẽ thừa dịp kỵ binh Đại Ly xuôi nam chinh phạt, ngang nhiên vượt biển tập kích lãnh thổ phương bắc Đại Ly. Đồ sứ bản mệnh của thiếu niên tên Trần Bình An kia bị đập vỡ, suy cho cùng chỉ là chuyện nhỏ như hạt vừng đã giải quyết xong, nhưng một số người lại dùng nó làm cái cớ. Bởi vì khi các nhân vật lớn bắt đầu lên đài mưu đồ đại thế của thiên hạ, chuyện nhỏ sẽ không còn nhỏ nữa.
Thôi Sàm khẽ thở dài. Lúc người trên núi không nói đạo lý chính là như vậy, giống như trẻ con chơi trò làm người lớn, một khi nóng nảy sẽ dùng hết sức lực đánh nhau sống chết, rất dọa người, nhưng lại không phải đang dọa người.
Không phải lão cảm thấy xa lạ, vừa lúc trái ngược, lão đã trải qua rất nhiều lần, cho nên tỏ ra hờ hững. Lão đành phải trước tiên nhượng bộ một bước, chuyển sang thăm dò:
- Ngươi muốn mang ba người nào đi?
Tạ Thực uống ngụm rượu đầu tiên sau khi ngồi xuống, nói:
- Hạ Tiểu Lương, Mã Khổ Huyền, Lý Hi Thánh. Mức độ quan trọng dựa theo thứ tự. Đại Ly các ngươi có thể giao ra mấy người thì sẽ được hồi báo tương ứng.
Thôi Sàm cười ha hả nói:
- Hồi báo? Là cơn giận lôi đình mới đúng chứ?
Tạ Thực im lặng không nói gì.
Lý Hi Thánh là người ở Long Tuyền Đại Ly, cũng là người dễ thương lượng nhất. Mã Khổ Huyền là đệ tử núi Chân Vũ, trong một năm ngắn ngủi thanh danh đã nổi lên, sát tính rất lớn, thiên phú rất cao, một ngày ngàn dặm. Hạ Tiểu Lương thì là môn sinh đắc ý của Thần Cáo tông, thiên tư kinh người, phúc duyên lại càng dọa người.
Ngoại trừ nho sinh Lý Hi Thánh không có tiếng tăm, hai người còn lại đều là hi vọng của sư môn, một bên là tổ đình Binh gia, một bên là thánh địa Đạo gia. Cho dù Đại Ly đã chiếm nửa giang sơn, cũng không muốn trở mặt với bên nào trong số đó. Huống hồ hôm nay còn chưa hủy diệt Đại Tùy, một khi Thần Cáo tông và núi Chân Vũ vung tay kêu gọi, Đại Ly sẽ phải đối diện với sự thù địch của nửa số tu sĩ Binh gia và hơn nửa số đạo sĩ ở Đông Bảo Bình Châu, khoản mua bán này tính thế nào cũng bị thua thiệt.
Thôi Sàm cảm thấy vụ mua bán này không dễ bàn, có lẽ sau khi trở lại kinh thành Đại Ly, cần phải thi hành dự tính xấu nhất với chuyện bổ sung phi kiếm cho Bạch Ngọc Kinh.
Tạ Thực đột nhiên lại nói:
- Chỉ cần các ngươi đáp ứng chuyện này, ta sẽ dẫn người đến núi Tị Thử ở gần thư viện Quan Hồ, giúp các ngươi chấn nhiếp thư viện và toàn bộ thế lực phía nam. Yên tâm, tuyệt đối không làm qua loa. Chỉ cần các ngươi gật đầu, sẽ không để các ngươi phải chịu thiệt. Cũng giống như nếu các ngươi không đồng ý, chúng ta sẽ xuôi nam tấn công biên giới phía bắc Đại Ly, không phải chỉ nói chơi. Đây là lời hứa của mấy vị tu sĩ đỉnh cao Bắc Câu Lô Châu, bao gồm cả Tạ Thực ta.
Tào Hi ngạc nhiên, có vẻ thú vị rồi. Nếu Tạ Thực bằng lòng dẫn người canh giữ núi Tị Thử, không phải cố ý lừa gạt, vậy giống như Đại Tùy chưa khai chiến với Đại Ly đã bị chém đứt nửa cái mạng. Thậm chí có thể nói, một nửa giang sơn của Đông Bảo Bình Châu xem như đã rơi vào tay họ Tống Đại Ly.
Thôi Sàm cảm khái nói:
- Hóa ra là một canh bạc lớn như vậy. Đúng là hơi bất ngờ, ta phải trao đổi với bệ hạ mới được.
Tạ Thực gật đầu nói:
- Không vấn đề gì. Ta có thể chờ nhiều nhất nửa tháng, hoàng đế Đại Ly các ngươi nhất định phải cho ta một câu trả lời.
Thôi Sàm đột nhiên chỉ vào Trĩ Khuê:
- Cô ta đã hai lần cứu mạng, Tạ Thực ngươi không có một chút biểu hiện gì sao?
Tạ Thực thoải mái cười nói:
- Đương nhiên. Nếu các ngươi không đồng ý chuyện này, lúc xuôi nam tập kích Tạ Thực ta sẽ không tham gia. Còn nếu đáp ứng chuyện này, ta sẽ nhận hai đến ba đệ tử đích truyền xuất thân Đại Ly để bồi dưỡng trọng điểm, tuyệt đối nghiêm túc. Chắc các ngươi đã biết rõ, không ngại nói một câu, Tạ Thực ta sẽ nhanh chóng được thăng làm thiên quân. Trong tất cả thiên quân Đạo gia của chín châu, tuổi tác của ta chỉ có thể xem như trai tráng. Nói một câu không biết xấu hổ, đó là có hi vọng truy cầu đại đạo thật sự. Hơn nữa trong ngàn năm khai tông lập phái, Tạ Thực ta chỉ có ba đệ tử đích truyền.
Thôi Sàm chỉ vào Trĩ Khuê:
- Cô ta tính là một người sao?
Tạ Thực lắc đầu nói:
- Cô ta không tính. Nhưng chỉ cần cô ta bằng lòng, sẽ không nằm trong hai ba danh ngạch kia.
Thôi Sàm trầm ngâm không nói gì.
Trĩ Khuê có vẻ không tập trung. Cô hơi sốt ruột, muốn sớm về nhà ở ngõ Nê Bình xem thử. Cho dù đám gà con lông xù trong lồng đã đói chết, cô cũng phải tận mắt nhìn thấy thi thể của chúng mới thôi. Lỡ may chúng còn sống, vậy lần này nhất định phải tự tay bóp chết chúng. Là vật nhỏ do cô tự tay nuôi dưỡng, nếu sau này chết trong miệng mèo hoang chó hoang thì đúng là vô lý.