Lúc Phù Nam Hoa đi ra khỏi nhà, phát hiện tỳ nữ thanh thanh tú tú kia đang ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ trong sân, tay cầm một nhúm hạt bắp cho gà ăn. Gà mẹ dẫn theo một đám gà con lông vàng mềm mại, cúi đầu mổ thức ăn.
Khi nhìn thấy cô, Phù Nam Hoa khẽ mỉm cười. Không biết là do tính cách thẹn thùng hay là trời sinh lạnh nhạt, thiếu nữ chỉ nhếch miệng xem như đáp lễ.
Sau khi Phù Nam Hoa mở cửa viện ra, trông thấy Thái Kim Giản đang đợi trong ngõ nhỏ, vẻ mặt không hào hứng lắm. Hắn xoay người đóng cửa lại, xuyên qua khe cửa dần hẹp đi nhìn thấy một gương mặt ngẩng đầu nhìn sang. Phù Nam Hoa đột nhiên phát hiện, nha hoàn này vốn phải là một thiếu nữ nghèo hèn cả người đầy mùi bùn đất, nhưng lại có một cặp mắt không tầm thường, làm nổi bật con người giống như một mầm non nở rộ đầu xuân. Nhưng Phù Nam Hoa cũng không nghĩ nhiều, đối với thiếu chủ thành Lão Long thì những cô gái tư sắc xuất chúng, vóc dáng khác nhau, phong tư lả lướt, thật sự là nhìn đến chán rồi.
Sánh vai đi cùng với Thái Kim Giản, Phù Nam Hoa hỏi:
- Thế nào rồi, không thuận lợi à? Chuyện cơ duyên vốn hay gặp trắc trở, chưa chắc lần nào cũng giải quyết êm xuôi được, không nên chán nản thất vọng.
Thái Kim Giản trời sinh phong tình quyến rũ, sau khi tu hành thay da đổi thịt, chỉ xét về thân thể đương nhiên càng trong như lưu ly so với nữ tử thế tục. Nữ tử dưới núi dù có xinh đẹp như tiên, chung quy cũng chỉ là một lớp da thối mà thôi.
Lúc này sắc mặt của tiên tử núi Vân Hà hơi khó coi, đủ thấy tâm tình của cô tệ đến thế nào, nếu không thì cũng không đến mức hiện rõ trên mặt như vậy. Hẳn là trước đó chờ đợi trong ngõ nhỏ đã kìm nén một bụng lửa giận, không phun ra thì đúng là không thoải mái:
- Có một vị cao nhân đã nhanh chân tới trước, là một trong số đầu lĩnh của hồ Thư Giản, “Tiệt Giang Chân Quân” Lưu Chí Mậu. Không có một cơ hội thương lượng nào, vừa gặp mặt đã mang chưởng môn sư tổ của núi Vân Hà ra để chèn ép một vãn bối như ta, từ đầu đến cuối ta chỉ nói được mấy câu đã bị lão đuổi ra khỏi nhà Cố Xán.
Phù Nam Hoa như có suy nghĩ, nhắc nhở:
- Ra khỏi ngõ Nê Bình rồi nói tiếp.
Thái Kim Giản nghi hoặc hỏi:
- Nơi này không phải cấm tiệt tất cả pháp thuật sao?
Phù Nam Hoa cười nói:
- Nhân vật có thể tới đây tìm kiếm cơ duyên, ai mà không có vài bản lĩnh ẩn giấu? Người trẻ tuổi như cô và ta thì cỏn đỡ, theo như quy củ của trấn nhỏ, tu vi càng cao thâm thì mức độ bị trấn áp càng lớn. Theo lý thuyết thì cảnh giới càng gần với thánh nhân lại càng yếu đuối như trẻ con, đúng không? Nhưng cô có nghĩ tới, nếu như có cao nhân đắc đạo liều mạng hao tổn đạo hạnh để thi triển thần thông, chẳng lẽ còn không bằng đám hậu bối chúng ta sao?
Thái Kim Giản phản bác:
- Có thánh nhân ở đây, Tiệt Giang Chân Quân lão còn dám trắng trợn ra tay với ta?
Phù Nam Hoa khuyên nhủ:
- Chúng ta tới đây là để tìm thiện duyên chứ không phải tới kết oán, cho dù không cần lo lắng tới tính mạng, gây hiềm khích với đám tiền bối cũng không tốt.
Thái Kim Giản cũng không phải người cố chấp, gật đầu nói:
- Phù huynh nói rất phải, là cách nhìn chín chắn.
Vẻ mặt của cô đau khổ, nhu nhược đáng thương:
- Nhưng ta thật sự không cam lòng, đã đưa cho ngươi mười viên đá Vân Căn, nếu như uổng phí sức lực làm công dã tràng, trở về làm thế nào giao phó với đám tổ sư gia?
Sau khi đi ra ngõ Nê Bình, tinh thần của Phù Nam Hoa và Thái Kim Giản gần như đồng thời chấn động, đây chắc chắn không chỉ là do trước mắt đột nhiên sáng lên. Hai người đưa mắt nhìn nhau, sau đó ánh mắt nhanh chóng tách ra.
Phù Nam Hoa vốn đang rất phấn khởi tung tăng, lúc này cũng bình tĩnh hơn nhiều. Hắn cẩn thận suy nghĩ chuyến này đi tới ngõ nhỏ, kết minh với Thái Kim Giản không lộ ra bất kỳ sơ hở nào mới đúng, giao dịch với thiếu niên Tống Tập Tân cũng không có sơ suất mới phải, vốn là một vụ mua bán công bằng hợp quy củ. Vị thánh nhân ngồi nhìn gió đến gió đi, nước lên nước xuống ở nơi này, há sẽ rãnh rỗi hứng thú nhúng tay vào? Như vậy áp lực này đến từ đâu? Chẳng lẽ là Tiệt Giang Chân Quân mà mình còn chưa từng nghe tới danh hiệu kia?
So với tâm tư sâu xa của Phù Nam Hoa, suy nghĩ của Thái Kim Giản càng đơn giản hơn. Cô cho rằng Phù Nam Hoa đã nói đúng, Tiệt Giang Chân Quân quả thật đã sử dụng một loại pháp thuật thần thông tiến hành giám thị mình. Sau một hồi sợ hãi, cô cảm thấy may mắn vì mình chỉ nói vài lời oán giận, cũng không hề tức giận thốt ra lời uy hiếp.
Hai người có tâm sự riêng đi trên đường lớn, cách ngõ Nê Bình càng xa thì cảm giác nặng trĩu trong lòng hai người càng nhẹ đi. Phù Nam Hoa cảm thấy đó là sức nặng của cơ duyên số mệnh, còn Thái Kim Giản lại cảm thấy là gánh nặng của gia tộc.
Phù Nam Hoa ngẩng đầu nhìn ngôi miếu thờ phía xa, tò mò hỏi:
- Tiệt Giang Chân Quân của Hồ Thư Giản? Sao ta không có ấn tượng gì? Cho dù thành Lão Long ta nằm ở khu vực cực nam của một châu, nhưng địa vị Chân Quân hiển hách biết bao, cho dù kiến thức của ta nông cạn thì cũng nên biết đến chứ.
Thái Kim Giản hạ thấp giọng, cười lạnh nói:
- Chân Quân cái gì, xem như là chân nhân hàng đầu trong đám bàng môn mà thôi. Dù có ra vẻ đạo mạo cũng không có tư cách xưng là Chân Quân, đó chỉ là từ ngữ a dua của đám người thích ngồi lê đôi mách. Thử nghĩ Nguyên Vũ Đế kia khôn khéo thế nào, dĩ nhiên sẽ không sắc phong người này làm Chân Quân. Một củ cải trồng một hố, chức vị Chân Quân này cấp cho một người thì rất có thể hai trăm năm cũng không thu về được. Cộng thêm đám tổ tiên của Nguyên Vũ Đế vung tay quá trán, đến đời ông ta cũng chỉ còn lại hai danh ngạch Chân Quân, càng sẽ không tùy tiện cấp cho một tên tu sĩ bàng môn mua danh trục lợi.
Phù Nam Hoa bừng tỉnh:
- Thì ra là vậy.
Mỗi vị Chân Quân trấn giữ vương triều đều có thể giúp quân chủ thu gom, áp chế và gia tăng vận mệnh quốc gia.
Địa vị Đạo gia Chân Quân gần như có thể xem là người trong tông môn Đạo giáo, tương tự như tầng lớp cao nhất trong triều đình thế tục, thống soái cao cấp của binh gia, đại học sĩ của Nho gia.
Thái Kim Giản giống như tùy ý hỏi:
- Tống Tập Tân kia thế nào?
Phù Nam Hoa cũng thuận miệng trả lời:
- Thiếu niên kia à, dã tâm bừng bừng, trời sinh thông minh, chỗ dựa không nhỏ, thế nhưng tầm nhìn...
Thái Kim Giản cười nói:
- Không rộng?
Phù Nam Hoa cười hả hả nói:
- Không thể nói là không rộng, chỉ là không đủ rộng.
Hai người đi đến dưới miếu thờ, Phù Nam Hoa hăng hái lẩm bẩm:
- Thời đến trời đất đều chung sức.
Thái Kim Giản ngẩng đầu nhìn bốn chữ “Mạc Hướng Ngoại Cầu”, trong lòng trống trải, chỉ cảm thấy thất vọng như mất mát, giống như giác ngộ lúc trước ở ngõ Nê Bình đã trả lại toàn bộ cho trấn nhỏ này.
Chuyện này khiến cô rất khó chịu.
---------
Nhà của Tống Tập Tân thuộc về gia đình giàu có ở ngõ Nê Bình, ngoại trừ sảnh chính treo biển còn có nhà kề ở hai bên trái phải.
Tấm biển ở sảnh chính là “Hoài Viễn Đường”, cũng không ký tên. Tống Tập Tân luôn cảm thấy chỉ dựa vào nét chữ thì không phải là bút tích của người nổi tiếng gì.
Lúc này hai chủ tớ đang ở trong nhà chính của Tống Tập Tân, thiếu niên lục tung đồ đạc, còn nha hoàn thì đứng ở cửa, ôn nhu hỏi:
- Công tử, mua bán không thống nhất được sao?
Tống Tập Tân để một chuỗi lục lạc xuống, ngồi trở lại cái ghế duy nhất trong phòng, hai tay gác sau đầu, hai chân bắt chéo:
- Phù Nam Hoa của thành Lão Long kia cũng không hoàn toàn ngu xuẩn, ngay từ đầu đã không xem ta là công tử ăn chơi không rành thế sự. Có điều cũng chẳng thông minh được bao nhiêu, muốn lôi kéo tình cảm với ta, đúng là thú vị. Sau đó hắn bị ta lừa gạt một phen liền lộ ra cái đuôi hồ ly, cho rằng cố làm ra vẻ huyền bí, dùng một chút thủ đoạn sấm sét là có thể vừa ban ơn vừa uy hiếp, hù dọa thiếu gia ta. So với Tề tiên sinh khiến người ta không nằm bắt được, hắn vẫn còn kém xa vạn dặm.
Tỳ nữ Trĩ Khuê nói:
- Kém xa vạn dặm, công tử, cách nói này của ngài quá khoa trương rồi.
Tống Tập Tân làm mặt quỷ nói:
- Vậy thì kém mười con ngõ Nê Bình!
Thiếu niên ném cho tỳ nữ của mình một cái túi:
- Nhìn xem, đây chính là tiền đồng mà bức mật thư kia nói đến. Lúc trước họ Trần nhà bên cạnh cũng có được một túi, khi đó ta đã đoán hắn có tài vận lớn này đổ xuống đầu chưa chắc đã là chuyện tốt. Quả nhiên như vậy, không phải đã chọc giận đôi cẩu nam nữ kia sao? Ta thấy sau này họ Trần còn phải chịu đau khổ. Đúng rồi Trĩ Khuê, ta nói cho cô biết, cái tên tới nhà chúng ta tự xưng là thiếu thành chủ của thành Lão Long, nghe giọng điệu của hắn, lại nhỉn hành vi, ít nhất cũng không phải chỉ có mã ngoài. Còn có miếng ngọc bội này, gọi là “Lão Long Bố Vũ” gì đó, nhất định là thứ đáng giá!
Tống Tập Tân vỗ vỗ ngọc bội xanh biếc khiến người ta yêu thích, lúc này đã được hắn đeo bên hông, từ đáy lòng thiếu niên cảm thấy mình lại đến gần vị học giả Tề tiên sinh kia thêm một bước lớn.
Trĩ Khuê mở chiếc túi thêu tinh xảo kia ra, nghẹ giọng hỏi:
- Công tử, có thể kiếm thêm một ít “tiền đồng” về không?
Tống Tập Tân cười hỏi:
- Cô thích à?
Trĩ Khuê dùng hai ngón tay kẹp một đồng tiền màu vàng lắc lắc, vui vẻ cười nói:
- Ánh vàng lấp lánh, nhìn nhiều thì vui mà.
Tống Tập Tân bật cười:
- Vậy cũng được sao? Tốt, đã cô thích thì ta sẽ kiếm thêm mấy túi về. Ở bên ngoài thì những đồng tiền này phân biệt là tiền trấn áp đặt ở trên xà nhà, tiền đón xuân trên bùa đào, tiền cung dưỡng đặt trong bụng hoặc trên tay tượng Phật. Có điều dân chúng có cách nói của dân chúng, tiên gia có kiến giải của tiên gia.
Cô cười nheo mắt lại giống như hai vầng trăng non, hỏi:
- Túi kia của Trần Bình An thì sao?
Tống Tập Tân nhíu mày:
- Hắn?
Tỳ nữ phát giác tâm tình của công tử nhà mình khác lạ, cẩn thận cất đồng tiền vào, cột chặt túi, nhỏ giọng hỏi:
- Sao rồi?
Tống Tập Tân bĩu môi, hai tay ôm cổ vặn vặn, thản nhiên nói:
- Không sao, nhớ tới một ít chuyện tệ hại. Bên phía họ Trần thì không vội, tránh khỏi rước họa vào thân. Con mọt sách Triệu Dao kia nhiều khả năng cũng lấy được tiền đồng, hắn mới là kẻ dễ lừa gạt, công tử ta cam đoan sẽ kiếm một túi về cho cô.
Nhìn tỳ nữ tỏ ra khó hiểu, Tống Tập Tân cũng không tiếp tục giải thích. Thấy công tử nhà mình không có hứng nói chuyện, thiếu nữ cũng không truy hỏi đến cùng.
Trĩ Khuê rời khỏi nhà đi ra ngoài sân, trông thấy con rắn mối trời sinh chướng mắt kia đang nằm sấp dưới đất lừ đừ phơi nắng, thỉnh thoảng còn lăn một vòng, dáng vẻ rất hưởng thụ.
Thiếu nữ nổi giận bước nhanh tới, một chân giẫm lên đầu con rắn mối, mũi chân nghiền mạnh.
Con vật nhỏ đáng thương không ngừng kêu la.
Cô giơ chân lên, con rắn mối lập tức lủi đi, chạy như bay khắp sân, liên tục đụng vào tường.
Con rắn mối màu vàng đất ở nhà mình này.
Con cá chép màu vàng tham ăn rơi vào giỏ cá.
Con cá chạch màu đen được Cố Xán nuôi trong lu nước.
Kim mộc thủy hỏa thổ, năm thứ đã xuất hiện ba.
Nhìn con rắn mối trên đầu mọc sừng kia, thiếu nữ nhếch miệng cười, vẻ mặt đầy khinh thường:
- Đồ ngu xuẩn!
---------
Trong sân nhà đứa bé Cố Xán, ông lão và phu nhân vẫn ngồi đối diện với nhau. Ông lão vươn tay ra, nhìn đường vân lan tràn trong lòng bàn tay, tâm tình cũng không thoải mái.
Ông lão thu tay lại, ngẩng đầu hỏi:
- Họ Cố, trong trấn nhỏ có nhiều phụ nữ gả cho đàn ông xứ khác như ngươi không?
Phu nhân lắc đầu nói:
- Chắc là không nhiều, dù sao chỗ ngõ Nê Bình và ngõ Hạnh Hoa này chỉ có một mình tôi.
Ông lão do dự một thoáng, vẫn tiết lộ một chút thiên cơ cho bà ta:
- Bé gái sáu tuổi và mười hai tuổi, bé trai chín tuổi và mười tám tuổi, phân biệt là hai ngưỡng cửa lớn, cái trước cần tự mình vượt qua, cái sau có thể dựa vào ngoại lực thúc đẩy. Về sau còn có một chuyện khác, có thể nắm chắc được nhiều hơn, gia đình càng giàu có thì càng có ưu thế. Ba chuyện là mở cửa, ra sảnh, vào phòng, hai bước đầu chỉ có thể xem cơ duyên số mệnh, nhất là bước đầu tiên thành công hay thất bại phải xem ông trời có cho cơm ăn hay không.
Trong mắt phu nhân đầy vẻ tươi cười:
- Được tiên trưởng nhìn trúng, Cố Xán nhà tôi là người có thể tự mình đi bước đầu tiên đúng không?
Ông lão như cười mà không cười, nói:
- Hễ là trẻ con lớn lên ở trấn nhỏ, nghĩa là căn cốt tư chất cũng không xuất chúng, Cố Xán nhà ngươi mặc dù chưa tới chín tuổi nhưng cũng không ngoại lệ.
Trong nháy mắt sắc mặt của phu nhân rất khó coi.
Ông lão giơ chân lên giẫm giẫm xuống đất, mỉm cười nói:
- Yên tâm, căn cốt tốt xấu đương nhiên quan trọng, nhưng cũng không phải là thứ quan trọng nhất. Ông trời nhìn thuận mắt thì một con chó, một cọng cỏ ven đường cũng có thể dần dần tu thành đại đạo, cuối cùng lên tới trời cao. Lần này trấn nhỏ phá lệ cho phép nhiều người ngoài đi vào như vậy, cũng do không còn cách nào khác. Một đồng ruộng cho dù đất đai có tốt, trải qua mấy ngàn năm khai khẩn, cày bừa và thu hoạch liên tục, cộng thêm trong thời gian đó còn nhiều lần bất chấp cái giá để kiếm lợi trước mắt, nó cũng sẽ sa sút suy tàn, cuối cùng có một ngày hoàn toàn cằn cỗi. Phong thủy căn cơ ở nơi này cuối cùng đã nghênh đón một năm được mùa sau chót. Khi một người sắp chết sẽ có hồi quang phản chiếu, lúc đó tinh khí thần sẽ trở nên càng mạnh mẽ. Cố Xán nhà ngươi nhờ vào ân huệ này, cơ duyên lớn không thể tưởng tượng, đến mức vượt xa những đứa trẻ có thiên phú phi phàm trong trấn nhỏ trước kia.
Môi của phu nhân run rẩy, cố gắng kiềm chế sự kinh ngạc vui mừng của mình, cặp mắt long lanh nước, cũng toát ra vài phần phong vị mê người.
Ông lão liếc bà ta một cái, cười nói:
- Đương nhiên ngươi cũng đừng tham lam, người có cơ duyên lớn này tuyệt đối không chỉ một mình con trai ngươi. Nói một câu khó nghe, một Đông Bảo Bình Châu lớn như vậy, cho dù có người sở hữu tư cách độc chiếm phần số mệnh này, nhất định cũng còn chưa sinh ra đâu.
Hai tay phu nhân ôm ngực, rủ rỉ nói:
- Cũng đủ rồi, cũng đủ rồi.
Ông lão nhớ tới cô gái vãn bối của núi Vân Hà kia, chế nhạo:
- Bận tới bận lui, hết lòng hết sức, chỉ biết cầu một chút vật ngoài thân, đúng là chọn hạt vừng bỏ dưa hấu, ngu không ai bằng.
Ông lão lập tức cười cười:
- Cũng đúng, trước giờ tầm mắt của đám lão già núi Vân Hà kia vốn không rộng, nếu không cũng không đến mức để lão phu lấy được phần tiên cơ này. Sở hữu một ngọn núi báu gần như dùng không hết, lẽ ra là tài nguyên cuồn cuộn, phát triển không ngừng, nhưng lại suy tàn đến mức phải dựa vào một đứa con cháu giữ thể diện cho.
Trong nhà, đứa bé tay đấm chân đá vào cửa phòng rất lâu, đứng trên một chiếc ghế nhoài người ra cửa sổ, vẻ mặt đau khổ cầu xin:
- Mẹ, thả con ra ngoài được không, con hứa sẽ nghe lời mẹ!
Phu nhân nhìn sang lão tiên trưởng, thấy đối phương gật đầu.
Lúc này bà mới tới mở cửa, dắt tay đứa bé đi ra ngoài sân, nghiêm túc nói khẽ:
- Tiểu Xán, không được quấy rối, biết không? Trước giờ mẹ chưa từng đánh con, nếu con dám không nghe lời, mẹ sẽ thật sự đánh con một lần.
Đứa trẻ ừm một tiếng, cúi đầu xuống, dáng vẻ như bệnh tật.
Cố Xán mang một chiếc ghế dài nhỏ tới, thản nhiên ngồi xuống, tạo thành thế chân vạc với mẹ và ông lão. Hai tay đứa bé nâng cằm:
- Mẹ, vừa rồi rốt cuộc mẹ và tiên sinh kể chuyện đã nói gì, con ở trong nhà nghe không rõ, các người hãy nói lại đi?
Ông lão ồ một tiếng, suy nghĩ một lúc, sau đó lắc cổ tay, cái chén trắng lớn kia lại xuất hiện trong lòng bàn tay. Ông ta cúi đầu nhìn chăm chú, ánh mắt mờ mịt không rõ. Chỉ thấy trên mặt nước của chén trắng nổi lên từng cơn sóng gợn, chợt có bọt nước văng lên, một đường đen bơi thật nhanh chung quanh chén trắng, thỉnh thoảng đụng vào thành chén. Ông lão lẩm bẩm:
- Mà thôi mà thôi, cứ tùy ngươi vậy.
Vì thu nhận đồ đệ này, lúc trước trong ngõ Nê Bình ông lão đã phí hết tâm tư, liều mạng hao tổn mấy chục năm tu vi đạo hạnh mới thành công ra tay ba lần.
Một lần là khiến cô gái kia đạp trúng phân chó.
Lần cuối cùng là dùng bí thuật khiến cô ta tin tưởng mình đã lĩnh ngộ. Nếu là ở bên ngoài trấn nhỏ đương nhiên không có khả năng này, cho dù là một vị Đạo gia Chân Quân xứng danh e rằng cũng không dám làm như vậy. Nhưng trong trấn nhỏ Thái Kim Giản không khác nào người phàm, ông lão không tiếc trả giá thật lớn mới có cơ hội này.
Trong đó lần thứ hai là khéo léo nhất, thậm chí ngay cả chính ông lão cũng cảm thấy đó là tác phẩm của thần, khiến cho cô gái lầm tưởng thiếu niên giày cỏ có ý tốt nhắc nhở thực ra là xảo quyệt trả thù. Khi đó ông lão đã làm thiếu niên nói chuyện chậm lại một chút, vừa khéo để cho cô gái nắm được chi tiết này.
Phải nói là đã dùng trăm phương ngàn kế.
Trên đường tu hành, đám người đồng đạo, thiện duyên nghiệt duyên, chỉ cách một đường.
Lúc này phu nhân họ Cố trong sân đang thấp thỏm, chỉ lo lão tiên trưởng nói ra tin tức xấu gì.
Ông lão nhếch mép, khóe mắt liếc thấy một đứa bé rón ra rón rén đứng lên, sau đó ba chân bốn cẳng chạy về hướng cửa viện.
Phu nhân kêu lên chói tai.
Ông lão tay cầm chén trắng, không nhanh không chậm đứng dậy:
- Đồ đệ, vi sư trước tiên cho ngươi xem trời đất rộng lớn thế nào, tránh để ngươi không biết nặng nhẹ, làm hỏng sự nghiệp ngàn thu của hai thầy trò chúng ta!
Trước mắt phu nhân tối đen, ngất xỉu dưới đất.
Ông lão đột nhiên vung tay áo.
Sau phút chốc, đứa bé đã sắp chạm vào chốt cửa bỗng lảo đảo ngã xuống. Nhưng đến khi nó phát hiện không phù hợp, ngỡ ngàng nhìn chung quanh, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn tiên sinh kể chuyện đứng bên cạnh mình:
- Đây là đâu?
Hai tay ông lão đặt sau người, hờ hững nói:
- Trong chén.
Đứa bé càng ngỡ ngàng, đột nhiên nghe ông lão hét lên một tiếng:
- Dậy!
Đứa bé theo bản năng đứng lên, không cử động.
Cố Xán phát hiện mình giống như đang đứng bên vách núi, phía trước xa xa là biển mây cuồn cuộn.
Sau đó đứa bé ngạc nhiên trợn to hai mắt, trông thấy trong màu trắng xóa có một thân thể to lớn phá vỡ mây mù, chậm rãi di động.
Nhưng nó thật sự quá lớn, không thể lộ ra diện mạo hoàn chỉnh thật sự.
Đứa bé sợ hãi muốn lui về sau một bước, lại nhanh chóng bị ông lão dùng bàn tay đè đầu, nghiêm nghị nói:
- Bây giờ mà lui, sau này trên đường tu hành ngươi sẽ khó đi nửa bước! Đứng vững cho ta!
Cố Xán sợ đến mức trong thoáng chốc nước mắt chảy ra khỏi hốc mắt, đứa trẻ ngoan cố trước giờ vốn coi trời bằng vung này lại không dám khóc ra thành tiếng.
Đứa bé hoàn toàn không kiềm chế được thân thể của mình, hai chân run rẩy, bờ môi mấp máy.
Biển mây phía xa sôi trào.
Mây trắng mờ mịt dường như đang từ từ nhạt đi.
Sau đó trên bầu trời hiện ra càng nhiều màu đen, cực dài cực lớn, giống như... con cá chạch nhỏ mà nình nuôi trong lu nước phóng lớn lên?
Không hiểu vì sao trong đầu đứa bé lại hiện lên ý nghĩ này.
Tại khoảnh khắc đó Cố Xán hồn vía lên mây, không tự chủ được sải bước tới trước một bước, vươn cánh tay mảnh khảnh ra hướng lên trời.
Một chiếc đầu lớn như đỉnh núi từ trong biển mây chậm rãi bơi đến.
Ánh mắt đứa bé tỏa sáng, không hề sợ hãi, thậm chí còn vẫy vẫy tay hô lên:
- Mau tới mau tới! Hóa ra ngươi đã lớn như vậy rồi, chẳng trách ta luôn cảm thấy ném tôm cua cá vào trong lu nước, sang ngày hôm sau thì ít đi rất nhiều.
Tiệt Giang Chân Quân hồ Thư Giản đứng sau lưng Cố Xán, nhiều cảm xúc lẫn lộn, đã có mất mát ghen tị nồng đậm, cũng có vui mừng tự nhiên sinh ra.
Mặc dù mình chắc chắn không có phúc duyên lớn như vậy, nhưng có đồ nhi này cũng xem như may mắn, tuyệt đối không uổng chuyến này!
Ông lão chính mắt nhìn thấy chiếc đầu kia tiến đến gần, rủ rỉ nói:
- Kỳ quan trong thiên hạ.
---------
Trần Bình An đột nhiên nói với thiếu nữ áo đen rằng muốn vào phòng một chuyến, cuối cùng ngồi xổm trong góc quay lưng về phía nàng, giấu một món đồ trong lòng bàn tay.
Khi ra cửa, hắn nói là đi mua ấm sứ để sắc thuốc cho nàng, trong nhà thiếu thứ này.
Sau khi thiếu niên giày cỏ bước nhanh rời đi, thiếu nữ liếc mắt về phía góc tối, nơi đó có dựng một chiếc ấm cũ kỹ.
Hơn nữa thính lực của thiếu nữ vốn rất tốt.
Thứ trong lòng bàn tay của hắn là một mảnh gốm rạn, cực kỳ sắc bén.