Thôi Đông Sơn áo trắng phất phơ băng đường qua ngõ, cuối cùng tìm được ngôi nhà chỗ lầu các kia. Quả nhiên là nhà lớn, có hai pho tượng sư tử đá trấn giữ, ngưỡng cửa rất cao, lớp cửa chính thứ hai đóng chặt. Nhưng điểm kỳ quái là ngôi nhà này treo hai chữ “Chi Lan” , chứ không phải “Trương phủ” hay “Tiền phủ” gì đó.
Trước đó hắn nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ nơi lầu các, hẳn là lầu sách riêng của gia đình này, độ cao gần như không thua lầu Khôi Tinh Văn miếu trong thành, tất nhiên không phải là gia đình giàu có bình thường.
Càng tới gần phủ đệ “Chi Lan” này, Thôi Đông Sơn lại càng cảm nhận rõ khí thế như mưa gió sắp đến. Loại cảm giác này giống như bầu trời âm u trước khi mưa lớn, làm cho người ta khó chịu.
Giữa trời đất ngoại trừ chính khí cương trực mà Nho gia sùng bái, còn có rất nhiều loại khí vô hình khác, đại khái cũng chia ra trong và đục. Cái trước thì trong lành, lợi ích cho tu hành; cái sau thì dơ bẩn vẩn đục, làm tổn thương hồn phách. Những chỗ như bãi tha ma, mộ quân địch thời xưa, di chỉ chiến trường, mỗi nơi đều có huyền cơ, chưa chắc đều là khí tức vẩn đục.
Thế gian có động tiên đất lành trợ giúp tu hành, giống như một căn phòng đầy linh chi và hoa lan, thấm vào ruột gan.
Hai tay Thôi Đông Sơn đặt sau người, chậm rãi đi lên bậc thềm. Một người gác cổng trung niên từ cửa hông đi ra, nhìn thấy thiếu niên áo trắng khí độ bất phàm, cũng không dám thất lễ, cung kính hỏi thăm thân phận.
Thôi Đông Sơn nói hắn là tán tiên dựa vào trảm yêu trừ ma để tích góp âm đức, ở ngoài thành nhìn thấy ngôi nhà này không ổn, có thể sẽ xảy ra tai nạn đổ máu, cho nên tới đây giúp đỡ.
Nếu nói trên hế gian có yêu tinh quỷ quái hay không, người gác cổng biết là có, bởi vì trong phủ nhà mình nuôi dưỡng rất nhiều yêu tinh quỷ quái không gây hại. Nhưng nếu nói có ma quỷ dám làm loạn trong thành, nhất là quấy rối phủ “Chi Lan” bọn họ, đó thật là chuyện cười. Ai không biết bốn cha con trong phủ đều là thần tiên được công nhận. Nhất là con út Tào Khê Sơn, nghe nói năm ngoái vừa trở thành đệ tử đích truyền của một chưởng môn tiên gia trên núi, tinh thông cả phi kiếm và lôi pháp.
Thôi Đông Sơn bị xem là kẻ lường gạt cũng không tức giận, tiếp tục kiên nhẫn giải thích:
- Nhà các ngươi phong thủy không tệ, bố cục của lầu sách cũng rất tốt, chính là nơi mắt trận. Cộng thêm trong lầu có rất nhiều sách hiếm do thánh hiền quân tử tự tay đóng dấu, cho nên lâu ngày dễ hội tụ linh khí. Yêu vật ma quỷ bình thường không dám đến đây tự chui vào lưới, chỉ có một số yêu tinh nhỏ bản tính nhát gan hiền lành, thích sống chung với người, sẽ trưởng thành rất thuận lợi.
Vẻ mặt người gác cổng không kiên nhẫn, bảo Thôi Đông Sơn mau rời đi, hắn không có thời gian nghe một thiếu niên nói hưu nói vượn.
Thôi Đông Sơn đưa tay khẽ gạt bàn tay của người gác cổng đang xô đẩy mình, mỉm cười nói:
- Nhưng lầu sách của phủ đệ này quả thật có điểm kỳ lạ, bên trong có một con trăn lớn. Có thể là ngay từ đầu đã có, lai lịch không rõ, cũng có thể là sau đó được người ta mời vào. Nếu ta không đoán sai, đó chắc là trăn lửa, khoảng thời gian này chính là đếm ngược nó lột xác lần thứ hai. Lần tới lột xác hẳn là sẽ xuống nước, một khi thành công sẽ trở thành giao long lớn.
Hắn đưa tay chỉ ra ngoài thành:
- Nhưng trong nước sông có một con rắn nước, cảnh giới còn cao hơn con trăn lửa nhà các ngươi. Nó đang ở dưới đáy nước chờ thời cơ hành động, sẽ không dễ dàng để con trăn gần như kẻ thù kia thành công lột xác. Những loài thuộc giao long rắn trăn trên thế gian, một khi mở mang đầu óc xuất hiện linh trí, bất kể trước đó tính tình thế nào đều sẽ không thích đồng loại đến gần. Cho nên nếu phủ đệ các ngươi không chuẩn bị trước, lúc trăn lửa lột xác suy yếu, rắn nước nhất định sẽ rời khỏi mặt sông lao thẳng tới đây, muốn đánh một đòn chí mạng. Thuận thế cướp đoạt viên hỏa đan nửa thành đạo trong cơ thể trăn lửa, chuyển hóa thành tu vi bản thân, nước lửa giao hoà tiến gần đến đại đạo.
Ánh mắt của người gác cổng phức tạp, bỗng nhiên giận dữ, lại vươn tay đẩy đối phương ra:
- Cút cút cút, tuổi tác còn nhỏ, ăn nói lung tung!
Thôi Đông Sơn thở dài, lẩm bẩm nói:
- Tiên sinh, ngài nhìn xem, đạo lý nói không thông, thật phiền phức. Vẫn nên làm theo biện pháp của ta thôi.
Hắn vung tay áo lên, người gác cổng trung niên lập tức bị một luồng gió quét ra ngoài mấy trượng, ngất xỉu tại chỗ.
Bên cửa hông rất nhanh có năm sáu gã đàn ông vạm vỡ tràn ra. Thôi Đông Sơn bước nhanh tới trước, những võ phu cảnh giới thứ nhất thứ hai kia kết cục còn kém hơn người gác cổng, chưa thấy thiếu niên vung tay áo đã tự động bay ngược ra ngoài, nằm ngổn ngang dưới đất rên rỉ.
Thôi Đông Sơn một đường đi tới, lại có đông đảo hộ vệ lũ lượt kéo đến, nhưng không thể khiến hắn dừng bước chút nào.
Hắn vừa ngáp vừa đi tới quảng trường bên ngoài lầu sách, cuối cùng cũng có chút hứng thú, nhìn ba người đứng kề vai giống như cha con. Nơi này ngoại trừ bọn họ thì không con người nào khác, đoán chừng là không muốn làm lộ chân tướng của lầu sách, hoặc là không muốn người vô tội bị thương.
Ánh mắt Thôi Đông Sơn nhanh chóng vượt qua ba người, nhìn về phía lầu sách. Diện tích của lầu sách rất lớn, cao đến sáu tầng, bầu trời phía trên mây đen giăng đầy, tiếng sấm ầm ầm cực kỳ ngột ngạt, ánh chớp lập lòe đan vào nhau. Nơi lầu cao sừng sững giữa trời đất này có một con trăn lớn dài đến mười mấy trượng, thân thể từ tầng dưới chót vươn ra ngoài, uốn lượn trèo lên. Cái đầu lớn như lu nước nhìn về mây sét trên bầu trời, tràn đầy kính sợ , lại ẩn chứa đấu chí hừng hực. Yêu vật trên thế gian rất ít con không sợ tiếng sấm, đây là ấn tượng khắc ghi trong xương, đời đời lưu truyền, ngàn vạn năm không dứt.
Tương truyền thời viễn cổ có một vị thiên thần cai quản lôi đình, đã từng dẫn theo một đám thần linh Lôi Bộ và rất nhiều thần mưa tuần tra các thế giới lớn, vì thế mà không biết bao nhiêu yêu ma đã mất mạng.
Thôi Đông Sơn tiếp tục đi tới. Người đàn ông trung niên mặc một bộ giáp trụ màu đồng cổ vươn tay ra, ngăn cản hai đứa con trai muốn giáo huấn gã khách không mời kia, dùng ánh mắt ra hiệu cho bọn họ đừng sốt ruột, không thể hành động thiếu suy nghĩ. Hắn ôm quyền nói:
- Tại hạ Tào Hổ Sơn, không biết khách quý đến nhà có gì chỉ giáo?
Bước chân của Thôi Đông Sơn không ngừng lại, uể oải nói:
- Sự mềm mỏng của ta đều dùng hết ở cửa lớn rồi. Bây giờ ta muốn lên lầu, nếu các ngươi quyết tâm ngăn cản, đừng trách ta không cảnh cáo trước. Diệt cả nhà các ngươi... hiện giờ ta sẽ không làm như vậy, nhưng có thể giết chết ba cha con các ngươi, hủy thi diệt tích. Chẳng qua lát nữa giải thích với tiên sinh nhà ta, sẽ nói các ngươi chết bởi trận chiến của rắn trăn. Ta chẳng hề có gánh nặng trong lòng, không chừng đến lúc đó ở trước mặt tiên sinh, còn sẽ chảy nước mắt đồng tình với các ngươi. Ài, ai bảo ta có một tiên sinh cổ hủ như vậy.
Tào Hổ Sơn tay cầm chuôi trường đao bên hông, giáp trụ trên người xuất hiện một quầng sáng dày màu vàng đất, vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Thật coi họ Tào Chi Lan ta là kẻ yếu đuối, mặc cho người khác xâu xé sao?
Thôi Đông Sơn “phì” một tiếng:
- Còn dám tự xưng là “Chi Lan”? Trong nhà rõ ràng có nhiều sách tốt như vậy, không để con cháu học tập lời dạy của thánh nhân, lại đi múa thương chơi gậy. Đáng giận hơn là còn dám cấu kết với với yêu vật, không tiếc để nó chiếm cứ lầu sách, hấp thu “khí thư hương”. Như vậy cũng thôi đi, biết rõ ngày trăn lửa lột xác sẽ phải liều mạng đánh một trận với rắn nước trong sông, các ngươi không nhắc nhở dân chúng rời thành tránh đi, ngược lại còn cố ý sử dụng pháp thuật che giấu cảnh tượng mây sét hạ xuống, trăn lửa leo lầu. Các ngươi có biết không, trận chiến nước lửa đột ngột xảy ra này, ít nhất sẽ hại chết hơn ngàn người trong thành.
Nói đến đây hắn hơi ấm ức, lẩm bẩm:
- Tiên sinh, chuyện này đều trách ngươi, ta cũng quen cách nói chuyện mềm mỏng như vậy rồi.
Một thanh niên cao lớn tay cầm thương bạc cười gằn nói:
- Cha, bớt nói nhảm với tên này đi, để con giết hắn là được. Dám phá hư nghiệp lớn trăm năm xưng bá một châu của họ Tào ta, chết chưa hết tội!
Thôi Đông Sơn cười ha hả, đưa tay chỉ vào thanh niên cao lớn kia:
- Tính khí nóng nảy của ngươi, ta thích...
Còn chưa dứt lời, ấn đường của thanh niên bỗng xuất hiện một giọt máu không dễ nhận ra. Hắn đang muốn vận dụng thần thông tăng cường pháp khí thương bạc trong tay, bỗng cảm thấy ấn đường hơi đau nhói. Hắn muốn đưa tay lau, nhưng thân hình đã mềm nhũn ngã xuống, không có thoi thóp một hơi, cũng không có đau đớn kêu gào, lập tức chết đi.
Ánh sáng trên giáp trụ của Tào Hổ Sơn càng đậm, cả người giống như được bao phủ trong mây mù màu vàng.
Một đứa con trai khác của hắn có dáng vẻ trí thức, miệng niệm thần chú, ngón tay bấm quyết, chân đạp Bắc Đẩu, vô cùng bận rộn. Rất nhanh bên cạnh người trẻ tuổi xuất hiện một chuỗi văn tự hào quang lấp lánh, trắng sáng như tuyết, đầu đuôi nối tiếp, xâu chuỗi thành một vòng trăng tròn bảo vệ hắn bên trong. Chẳng những như vậy, giữa không trung còn hiện ra một con trăn nhỏ toàn thân đầy lửa, vòng quanh người trẻ tuổi xoay tròn thật nhanh. Chiếc mũ cao cổ xưa trên đầu hắn cũng tỏa ra ánh sáng năm màu, sau đó như nước suối phun trào, bao phủ chung quanh người hắn.
Trong trong ngoài ngoài, từ trên xuống dưới, tầng tầng phòng ngự, thủ đoạn liên tiếp.
Thôi Đông Sơn bị thủ đoạn bảo mệnh của người trẻ tuổi kia làm thích thú:
- Thằng nhóc ngươi lại rất sợ chết. Sợ chết thì tốt.
Vẫn không thấy bất kỳ động tĩnh gì, ấn đường của người trẻ tuổi sợ chết cũng xuất hiện một hạt “chu sa”, trong nháy mắt đứt hơi bỏ mạng.
Thôi Đông Sơn cười híp mắt nói:
- Làm quỷ rồi, sau này dĩ nhiên không cần sợ chết nữa, đừng cảm ơn ta.
Tào Hổ Sơn lập tức bỏ chạy. Thôi Đông Sơn cũng chẳng thèm truy sát.
Bây giờ hắn rất lười nhác, đến nỗi ngay cả việc đuổi tận giết tuyệt cũng cảm thấy phiền phức.
Hắn không vội đi vào lầu sách mà đứng yên ngoài cửa. Bầu rượu nơi hông nặng trĩu, bên trong đã chứa đầy rượu.
Hắn lấy bầu rượu xuống sảng khoái uống một ngụm lớn, sau đó mới đi tới trước, vượt qua ngưỡng cửa.
Con trăn lửa kia cảm giác được uy hiếp đã lùi về lầu sách, khí thế của mây sét trên bầu trời liền yếu đi mấy phần.
Thôi Đông Sơn đi về phía thang lầu ở tầng trệt, thở dài nói:
- Thiếu niên không biết mùi buồn bã, thích lên lầu, đi lên lầu, lại lên lầu, càng lên lầu.
Khi tới tầng năm thì hắn không đi lên nữa, ngồi trên thang lầu, vẻ mặt buồn bực.
Giữa tầng bốn và tầng năm có một chiếc đầu lớn đỏ tươi chậm rãi thò ra, cặp mắt đen kịt như mực, cẩn thận nhìn thiếu niên áo trắng thần thông quảng đại nhưng lòng dạ độc ác kia.
Thôi Đông Sơn quay đầu nhìn con trăn lửa kia, tiếc nuối nói:
- Nếu năm xưa trong nhà chúng ta có thứ như ngươi, trò chuyện giải sầu với ta, có thể hôm nay ta sẽ không trở nên như vậy.
Trăn lửa khẽ đặt cằm xuống sàn nhà, tư thái khiêm tốn giống như đang dựng tai lắng nghe, rất hiểu nhân tính, hơn nữa hiển nhiên càng biết nhìn hơn cha con họ Tào với chí hướng “tranh bá một châu”.
Thôi Đông Sơn cười hỏi:
- Cắt đứt đường trường sinh của ngươi, hại ngươi bỏ lỡ thiên thời địa lợi nhân hòa lần này, ngươi không tức giận sao?
Trăn lửa khẽ lắc lư chiếc đầu, cả tầng năm đều chấn động theo, bụi bặm bốc lên khắp nơi.
Thôi Đông Sơn gật đầu nói:
- Ngươi vốn có tuệ căn, nếu cứ khăng khăng lột xác, khả năng thành công của rắn nước trong sông sẽ lớn hơn ngươi nhiều. Đến lúc đó mấy trăm năm vất vả tu hành của ngươi, sẽ biến thành kết cục may áo cưới cho người khác.
Trên thang lầu cao hơn chỗ Thôi Đông Sơn đang ngồi, có một thằng bé áo xanh sáu bảy tuổi ngồi xổm trên lan can cầu thang, con ngươi thẳng đứng, nhìn bóng lưng của Thôi Đông Sơn tấm tắc nói:
- Oa, thằng nhóc xứ khác ngươi chẳng những ra tay tàn nhẫn, lòng dạ độc ác, ánh mắt còn không tệ, biết được sự lợi hại của bản tôn.
Trăn lửa rất kinh hãi, khó khăn lắm mới kìm được xung động trốn xuống dưới lầu, cả thân thể đều khẽ run lên.
Không còn cha con họ Tào bảo vệ, hôm nay buộc phải cưỡng ép cắt đứt quá trình lột xác, chính là giai đoạn yếu ớt nhất. Mà đối phương còn lẻn vào Tào gia, mình làm sao là đối thủ của hắn?
Thôi Đông Sơn quay đầu cười nói:
- Nghịch ngợm.
Thằng bé áo xanh vẻ mặt ngỡ ngàng, vươn ngón tay móng sắc như dùi chỉ vào mình:
- Thằng nhóc ngươi nói ta?
Sau phút chốc, hai tay nó ôm trán, không ngừng có máu tươi rỉ ra kẽ ngón tay, từ trên lan can cầu thang rơi xuống tầng năm, lăn lộn dưới đất. Cả lầu sách cũng bắt đầu lắc lư.
Thôi Đông Sơn từ trong tay áo lấy ra một vật, bực bội nói:
- Được rồi, đừng giả bộ nữa. Còn nghịch ngợm như vậy, ta sẽ cho ngươi đi gặp Diêm Vương thật đấy.
Thằng bé áo xanh kia bỗng nhiên dừng lại, đứng dậy phủi phủi tay áo, hỏi:
- Rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Ta có quan hệ rất tốt với vị thần sông nước chính thức ngoài thành kia, xưng huynh gọi đệ với hắn đã hơn hai trăm năm, mạnh hơn rất nhiều so với con nhóc còn không dám gặp mặt Thành Hoàng này. Thằng nhóc ngươi tu vi không tệ, có tư cách làm thượng khách trong phủ ta. Nếu hôm nay ngươi giúp ta, để ta ăn nó, sau này chung quanh châu thành ngàn dặm, ngươi muốn giết ai thì giết...
Đột nhiên cổ họng thằng bé áo xanh giống như bị người ta nắm lấy, không thốt ra được chữ nào, nhìn chằm chằm vào vật trong tay thiếu niên áo trắng, sợ đến hồn bay phách lạc, hai chân bắt đầu run rẩy. Con trăn lửa kia cũng biến thành một cô bé váy hồng, co rúc ở cửa thang lầu run lẩy bẩy.
Trong tay Thôi Đông Sơn cầm một nghiên mực cổ xưa, phía trên có một con giao long già gầy gò chỉ dài hơn một tấc. Nếu cẩn thận lắng nghe, có thể nghe được tiếng ngủ say khe khẽ.
Tiếng ngủ say mà phàm phu tục tử không cảm thấy khác thường, rơi vào tai thằng bé áo xanh và cô bé váy hồng lại đáng sợ hơn cả thiên lôi.
Thôi Đông Sơn cúi đầu, hai ngón tay nhón lấy một chiếc “kim thêu” ánh sáng vàng rực rỡ, chà xát ven rìa nghiên mực cổ, kèm theo một chuỗi tia lửa, giống như đang dùng nghiên mực mài mũi nhọn.
Hắn đưa nghiên mực ra, nói:
- Ngoan ngoãn vào đi.
Cô bé váy hồng do trăn lửa hóa thân thành dựa lưng vào tường, gian nan đứng dậy, không dám dời bước.
Thằng bé áo xanh hỏi:
- Có lợi ích gì không?
Thôi Đông Sơn gật đầu cười nói:
- Có chứ, chẳng hạn như sống tiếp.
Thằng bé áo xanh trầm giọng nói một chữ “tốt”, sau đó... phá vỡ cửa sổ tầng năm, bay lướt ra ngoài.
Tiếp theo lại là một luồng ánh sáng vàng dài hai ba thước bám chặt theo sau, xuyên qua cửa sổ cùng nhau bay về phía đông thành.
Chốc lát sau, trong sông lớn phía đông ngoài thành nổi lên sóng gió, thỉnh thoảng còn có máu bắn tung tóe.
Trần Bình An đang uống trà ở cổng thành lập tức tính tiền, chạy như bay vào trong thành, kết quả phát hiện phủ đệ “Chi Lan” không có một người trông cửa nào. Hắn đi tới không gặp trở ngại, cuối cùng đi đến lầu các cao vút kia, vừa lúc nhìn thấy Thôi Đông Sơn tự tay dắt một cô bé váy hồng bước ra. Có lẽ vì muốn hưởng thụ, Thôi Đông Sơn đã đưa hòm sách cho cô bé, còn mình thì hai tay trống trơn, chỉ có bầu rượu bên hông.
Thôi Đông Sơn vỗ đầu một cái, bảo cô bé đeo hòm sách đi lấy mấy quyển sách cổ linh khí đầy đủ nhất. Sau đó hắn ngồi ở ngưỡng cửa lầu sách uống rượu, ngẩng đầu cười nói:
- Tiên sinh, nói đi, ta nghe đây.
Trần Bình An hỏi:
- Có biết vì sao lại bảo ngươi theo ta trở về không?
Thôi Đông Sơn dùng mu bàn tay lau miệng:
- Biết chứ, sợ ta không nhớ lâu, lòng dạ khó lường, sẽ gây náo loạn thư viện Sơn Nhai mới ở Đại Tùy. Ngươi không yên tâm về ba người Lý Bảo Bình, cho nên thà rằng mình ngủ không yên ổn, cũng không muốn những đứa trẻ kia gặp bất trắc.
Trần Bình An nhìn hắn. Thôi Đông Sơn bất đắc dĩ nói:
- Này này này, đoán ra đáp án này rất khó sao? Tiên sinh đừng nhìn ta với ánh mắt như vậy được không, cho dù chỉ kinh ngạc một chút cũng là sỉ nhục đối với Thôi Sàm ta.
Trần Bình An do dự một thoáng, cuối cùng nói:
- Nếu ngươi thành tâm thành ý bảo vệ bọn họ, từ hôm nay trở đi ta sẽ đồng ý ngươi làm học trò của ta.
Thôi Đông Sơn giơ bầu rượu lên cao:
- Một lời đã định!
Trần Bình An nhíu mày nói:
- Hay là bỏ đi.
- Bởi vì ta đáp ứng quá nhanh sao?
Thôi Đông Sơn cười nhạt:
- Đừng vội nuốt lời, tại khoảnh khắc ta và ngươi lén rời khỏi xe ngựa, ta đã đoán được nước đi này rồi. Đây không phải do ta vui mừng quá đỗi, mà là kết quả sau khi suy nghĩ cẩn thận, cho nên ngươi đừng cảm thấy ta đang miễn cưỡng ngươi. Nói ra có thể ngươi không tin, ở lại kinh thành Đại Tùy vốn là một nước cờ mà ta đã tính trước. Ngươi cho rằng trên đường đi, ta tự đánh cờ với mình vui lắm sao? Nói ra sợ dọa chết ngươi, đó là Đại Ly đang đánh cờ với Đại Tùy, ván cờ này quan hệ đến vận mệnh và xu thế của hai vương triều lớn.
Thôi Đông Sơn thở dài:
- Có điều phải nói lại, dùng thân mạo hiểm, làm anh hùng trong đầm rồng hang hổ vốn không phải là phong cách của ta. Nhưng chẳng có cách nào, nói cho cùng là rắc rối do ta gây ra, giao cho người khác thu dọn tàn cục thì ta cũng không yên tâm.
Vẻ mặt của hắn đau khổ nói:
- Tiên sinh, nếu như ta thật sự chết thẳng cẳng ở kinh thành Đại Tùy...
Trần Bình An nghiêm túc nói:
- Ta sẽ tranh thủ giúp ngươi xây một ngôi mộ chôn quần áo và di vật.
Thôi Đông Sơn ngạc nhiên, nhỏ giọng nói:
- Con mẹ nó, biết cả mộ chôn quần áo và di vật... Đoạn đường này đi theo Lý Bảo Bình, Lâm Thủ Nhất đọc sách đúng là không uổng. Ha ha, không hổ là tiên sinh của ta, học rất nhanh.
Trần Bình An hỏi:
- Đúng rồi, trên bia mộ viết là Thôi Sàm, hay là Thôi Đông Sơn?
Vẻ mặt Thôi Đông Sơn hoảng hốt:
- Phì phì phì!
Sau đó cười nói:
- Biết tiên sinh sẽ đi nước này, cho nên học trò ta đã chuẩn bị lễ vật từ biệt rồi. Con nhóc ban nãy vốn là trăn lửa, từ nhỏ đã hấp thu khí thư hương lớn lên, tính tình rất ngoan ngoãn, sau này làm thư đồng cho tiên sinh là thích hợp nhất. Ngoài ra còn một thằng nhóc xuất thân tương tự, tính cách hơi hung ác. Đoạn đường này trở về Long Tuyền, bên cạnh cần một kẻ biểt nhau như hắn, có thể giúp tiên sinh gặp núi mở đường, gặp nước bắc cầu. Đối với bọn chúng thì động tiên Ly Châu có sức hấp dẫn rất lớn, tương lai chờ bọn chúng đến địa bàn của tiên sinh rồi, không cho phép bọn chúng không nghe lời. Nhưng tiên sinh phải chờ thêm một lát, con rắn nước trong sông kia rất nhanh sẽ tự mình chạy đến đây dập đầu nhận sai.
Tâm tình của Trần Bình An hơi phức tạp:
- Ngươi là kẻ xấu, hơn nữa thông minh hơn ta nhiều, cho nên biết cách ứng phó với kẻ xấu hơn ta. Ta hi vọng sau khi ngươi trở lại thư viện có thể che chở đám Bảo Bình.
Ánh mắt của hắn thành khẩn, hít sâu một hơi, dùng tư thái giang hồ ôm quyền nói:
- Nếu ngươi có thể làm được, vậy ta ở đây cảm ơn ngươi trước!
- Tiên sinh đưa ra quyết định này, chính là đã thật sự chấp nhận học trò, cho dù chỉ có một chút mà thôi. Tiên sinh bảo học trò làm việc là chuyện hiển nhiên, cần gì phải nói cảm ơn?
Thôi Đông Sơn đầu tiên là cười đùa cợt nhả, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trần Bình An, lập tức thu lại nụ cười. Hắn rung tay áo lên, nghiêm trang chắp tay thi lễ, tay áo rộng rủ xuống như hạc buông cánh, vô cùng tiêu sái:
- Học trò bái biệt tiên sinh! Tiên sinh đi đường cẩn thận!