[Dịch] Kiếm Lai

Chương 161 : Núi sông cũng có ngày từ biệt




Chiếc xe ngựa do Cao Huyên tặng lững thững đến chậm, chiều hôm rất muộn mới chạy tới chỗ Trần Bình An. Người đánh xe là ông lão mặt trắng không râu từng theo Cao Huyên đến động tiên Ly Châu, cũng từng gặp mặt Trần Bình An. Có điều so với sự nhiệt tình ân cần của Cao Huyên, vẻ mặt của ông lão lại lạnh nhạt, sau khi giao xe ngựa liền đi bộ trở về kinh thành.

Trước khi đi ông lão quay đầu nhìn Thôi Đông Sơn. Thôi Đông Sơn đang bận quan sát phong thái của con tuấn mã kia, tấm tắc lấy làm kỳ lạ, hoàn toàn không phát giác ánh mắt soi mói của đối phương. Hắn nhảy lên xe ngựa, chủ động nhận nhiệm vụ đánh xe, vẫy tay nói với Trần Bình An:

- Tiên sinh, xe ngựa không có vấn đề gì, hai ta có thể an tâm lên đường.

Hắn lại tát mình một cái:

- Lên đường cái gì, quá xui xẻo rồi, là đi đường, đi đường.

Trần Bình An nhìn quanh, thấy sắc trời mờ mịt, bởi vì kinh thành cấm đi lại ban đêm, đường lớn vốn náo nhiệt vào ban ngày lại rất vắng vẻ. Hắn lắc đầu nói:

- Ta vừa lúc luyện tập đi thế, ngươi cứ đánh xe là được, chỉ cần đừng quá nhanh thì ta sẽ theo kịp.

Thôi Sàm biết tính tình cố chấp của Trần Bình An, cũng không lãng phí nước bọt nữa, chậm rãi đánh xe chạy tới trước, uống một hớp rượu, thong thả lớn tiếng nói:

- Trăm việc bận ngàn việc lo, đến cuối cùng vạn sự đều ngừng, trời mát mùa thu đẹp, mùa thu đẹp!

Trần Bình An yên lặng đi theo phía sau xe ngựa, không ngừng lặp lại sáu bước đi thế của “Hám Sơn phổ”.

Hai chuyện đi thế đứng thế, hắn đã sớm thuộc nằm lòng.

Hơn nửa đêm, Thôi Đông Sơn vẫn luôn lảm nhảm, kinh điển nho gia cũng đọc, thơ từ ca phú cũng ngâm, miệng không lúc nào nghỉ ngơi, cuối cùng còn nhắc tới “ta có một con lừa già, trước giờ cũng chưa từng cưỡi”. Nghe đến đây, Trần Bình An đã kiên trì gần một canh giờ nhổ ra một ngụm khí đục, dừng đi thế, nói:

- Ta lên xe nghỉ ngơi một lát.

Sau khi lên xe, đặt cái gùi xuống toa xe, Trần Bình An mới phát hiện trong góc có chai lọ chất đống như núi nhỏ, có điều ánh sáng lờ mờ nên không thấy rõ là thứ gì. Thôi Đông Sơn đánh xe cười nói:

- Có mấy vò rượu ngon, có đan dược đạo gia luyện khí chữa thương, ngay cả son phấn cũng có, Cao Huyên này đúng là thú vị. Nói thật nếu không tính trận doanh địch ta, cùng là hoàng tử, so với em ruột của bằng hữu Tống Tập Tân của ngươi, cũng là đệ tử trước đây của ta, Cao Huyên càng biết cách... chiêu hiền đãi sĩ hơn.

Trần Bình An nghiêng người ngồi sau lưng Thôi Đông Sơn, hai chân buông xuống bên ngoài, lắc đầu nói:

- Trước giờ Tống Tập Tân không phải bằng hữu của ta.

Thôi Đông Sơn lại có suy nghĩ khác:

- Vậy hắn sẽ phải thương tâm rồi. Trước khi rời khỏi ngõ Nê Bình, Tề Tĩnh Xuân đã tặng cho hắn sáu quyển sách. Trong đó có ba quyển tạp thư (sách không liên quan đến thi cử), phân biệt là thuật toán “Tinh Vi”, sách dạy đánh cờ “Đào Lý”, tản văn “Sơn Hải Sách”. Ba quyển khác vốn là sách học vỡ lòng do Tề Tĩnh Xuân chọn ra, gồm “Lễ Nhạc”, “Quan Chỉ” và “Tiểu Học”. Tống Tập Tân có lẽ vì muốn cầu an lòng, lúc rời đi đã để lại ba quyển sách cuối trên bàn trong nhà, ý định là tặng cho ngươi. Nhưng lòng người vốn phức tạp, thực ra trong lòng hắn biết rõ, cho dù ngươi tìm được chìa khóa nhà ném vào trong sân của ngươi, chắc chắn cũng sẽ không tự mình lấy sách đi. Nhưng chuyện này lại không ảnh hưởng đến việc lương tâm của hắn bước qua được một cái hố nhỏ. Tiên sinh, có phải người này rất thông minh không?

Thôi Đông Sơn tiết lộ một chuỗi bí mật không người biết, nhưng có một chuyện hắn vẫn không nói ra. Hắn suy đoán thật ra Tề Tĩnh Xuân đã sớm dự liệu... Tống Tập Tân sẽ xem thường ba quyển sách vỡ lòng kia, sẽ lưu chọn để lại cho Trần Bình An.

Những chuyện như đánh cờ, bố cục, đoán tâm tư, trước kia Thôi Đông Sơn tự nhận hơn xa Tề Tĩnh Xuân, nhưng hôm nay nhỉn lại đương nhiên là sai hoàn toàn.

Trần Bình An thấp giọng nói:

- Tống Tập Tân vẫn luôn rất thông minh.

Thôi Đông Sơn tò mò hỏi:

- Quan hệ giữa ngươi và hắn căng thẳng như vậy, là vì hắn đã lừa ngươi làm trái lời thề?

Trần Bình An không trả lời.

Thôi Đông Sơn cười nói:

- Đừng trách ta lắm mồm, cũng không phải ta muốn bào chữa cho Tống Tập Tân. Ta chỉ nói với ngươi một sự thật, bất kể đúng hay sai, Tống Tập Tân cũng có nguyên nhân để làm như vậy. Thực ra đạo lý rất đơn giản, Tống Tập Tân ăn ngon mặc đẹp, mọi thứ đều tốt hơn ngươi. Sau đó còn có một tỳ nữ phục vụ sinh hoạt thường ngày. Tinh thông mọi thứ như đọc sách, đánh cờ, thư pháp. Nhưng càng như vậy, một vướng mắc trong lòng hắn sẽ càng lớn.

Trần Bình An cuối cùng lên tiếng:

- Khi đó hắn bị hiểu lầm là con riêng của quan giám sát làm gốm, từ nhỏ đã bị hàng xóm láng giềng chế giễu sau lưng, rất nhiều người mắng rất khó nghe.

Thôi Đông Sơn gật đầu nói:

- Cho nên mỗi ngày Tống Tập Tân nhìn thấy ngươi sẽ nghĩ: “Dựa vào đâu một kẻ chân đất nghèo kiết xác, thiếu chút nữa chết đói như Trần Bình An ngươi lại có cha mẹ, còn Tống Tập Tân ta lại không có? Thậm chí ngay cả họ tên của mẫu thân cũng không biết?”

Thôi Đông Sơn lắc đầu:

- Chuyện khiến Tống Tập Tân không chịu nổi nhất, đó là thân thế của ngươi thảm thương như vậy, vẫn có thể sống vui vẻ hơn hắn, ăn no rồi thì nằm xuống ngủ say, ngủ no rồi thì rời giường làm việc. Chuyện này quả thật khiến hắn khó chịu, cả người không thoải mái, cho nên hắn cũng muốn ngươi không thoải mái. Hắn biết ngươi quan tâm thứ gì nhất, bèn muốn ngươi mất đi thứ đó.

Trần Bình An nhớ lại đêm mưa to ở ngõ Nê Bình đích kia, đó là lần đầu tiên hắn muốn giết người, lúc ấy Tống Tập Tân thiếu chút nữa đã bị hắn bóp chết. Lưu Tiện Dương theo hắn từ lò gốm lén chạy ra, chắc hẳn đã nấp ở phía xa vô tình nhìn thấy cảnh tượng kia, cho nên sau đó một tháng Lưu Tiện Dương cũng không dám nói chuyện với hắn, khiến Trần Bình An buồn bực rất lâu.

Thôi Đông Sơn cảm khái nói:

- Có một số chuyện do tính khí trẻ con gây ra, vừa đáng sợ buồn cười, vừa đáng hận đáng thương. Bởi vì không chỉ trẻ con mới có tính khí trẻ con, rất nhiều đại nhân vật quyền cao chức trọng, khi gặp phải chuyện lớn cũng sẽ ngây thơ đến mức ngu xuẩn.

Hai tay Trần Bình An tạo thành thủ ấn, không phải luyện tập mà chỉ là hành động tự nhiên, sắc mặt bình tĩnh nói:

- Trong chuyện này ta đương nhiên rất hận Tống Tập Tân, nhưng đó không phải là nguyên nhân khiến ta không thích hắn.

Thôi Đông Sơn hiếu kỳ, không nhịn được quay đầu hỏi:

- Vậy là chuyện gì?

Trần Bình An chậm rãi nói:

- Cái lần mà Lưu Tiện Dương thiếu chút nữa bị đánh chết, Tống Tập Tân lại ngồi trên đầu tường thêm dầu vào lửa, chỉ muốn Lưu Tiện Dương bị người ta đánh chết tại chỗ. Một kẻ như vậy, rất... đáng sợ.

Thôi Đông Sơn im lặng.

Trần Bình An ngẩng đầu nhìn về phương xa:

- Quê nhà chúng ta có một câu châm ngôn, “nhìn người khác gánh thì không thấy mệt”, ta cảm thấy câu này rất bình thường. Nhưng nếu chỉ vì hứng thú mà bỏ thêm đá vào đòn gánh của người khác, loại người này làm sao thành bằng hữu được?

Thôi Đông Sơn trêu chọc:

- Tống Tập Tân cũng không bỏ thêm đá vào đòn gánh trên vai ngươi. Trên thực tế, có thể trong lòng hắn càng hi vọng trở thành bằng hữu với ngươi, bởi vì hắn đủ thông minh, biết rõ nên làm bằng hữu với người nào. Chẳng hạn như hắn rất xem thường Triệu Dao không thông minh bằng mình, nhưng vẫn sẽ lôi kéo làm quen.

Trần Bình An lắc đầu nói:

- Ta không thích người như vậy.

Thôi Đông Sơn bỗng nhiên nói một câu thật lòng:

- Loại người như ngươi, sau này cũng sẽ có rất nhiều người không thích.

Trần Bình An cười nói:

- Ta cần nhiều người thích ta như vậy làm gì. Một người ăn no cả nhà không đói, ta cũng không cầu người khác cái gì.

Thôi Đông Sơn xoay người giơ ngón cái Trần Bình An:

- Tiên sinh ngài như vậy gọi là hiên ngang lẫm liệt, không ham thế tục! Học trò ta bội phục, bội phục!

Trần Bình An nhẹ giọng nói:

- Ta biết ngươi dụ ta nói những chuyện này, là muốn thăm dò một số thứ mà ta không biết. Nhưng không sao, nói ra rồi trong lòng ta cũng dễ chịu hơn nhiều.

Thôi Đông Sơn cười hì hì nói:

- Tiên sinh ngài là đại trí giả ngu, học trò ta là đại ngu giả trí. Hai ta trao đổi học vấn với nhau, sau này hợp sức nhất định sẽ vô địch thiên hạ.

Trần Bình An đột nhiên hỏi:

- Ngươi có quen biết A Lương không? Trước kia A Lương cũng từng ngâm nga khúc ca về con lừa già.

Sắc mặt Thôi Đông Sơn khẽ biến đổi, “ừ” một tiếng:

- Quen biết từ rất sớm, sớm hơn quen biết Tề Tĩnh Xuân một chút, càng sớm hơn nhiều đám Mã Chiêm, Mao Tiểu Đông. Lúc ta cùng lão già uống rượu giải sầu, không chừng bọn họ còn ở một nơi nào đó nghịch đất.

Trăng sáng sao thưa, gió mát thổi vào mặt. Thiếu niên áo trắng ấn đường có nốt ruồi, trên gương mặt tuấn tú không tì vết hiện lên vẻ u sầu nhàn nhạt, cười khổ nói:

- Sau khi ta rời quê hương, cũng đi học xa giống như các ngươi, chỉ là đi xa hơn ngươi rất nhiều. Bởi vì tự cao tự đại, bị làm mất mặt, cuối cùng trong cơn tức giận đã bái làm môn đệ của lão già. Khi đó thanh danh của lão già không nổi bật, học vấn cũng có lúc bị xem là dị đoan, cho nên ta là đệ tử đầu tiên của ông ta.

- Sau đó tên họ Tả, Tề Tĩnh Xuân, những người này lục tục gia nhập môn đệ của lão già. Thực ra đệ tử thân cận của ông ta không nhiều, bởi vì ông ta là một người chuyện lớn chuyện nhỏ đều muốn nói tường tận. Một đạo lý đơn giản chỉ vài ba câu là có thể giải thích rõ ràng, ông ta lại nói đến cả ngày, cho nên không có tinh lực thu nhận quá nhiều đệ tử đi theo. Đệ tử ký danh thì nhiều hơn môt chút, còn đám chó săn không ngại tự xưng là mộn đệ Văn Thánh thì bao la như cá diếc qua sông.

- A Lương quen biết lão già sớm hơn ta, lúc đầu hắn tới cửa là để đánh lão già. Lão già là ai chứ, miệng lưỡi rất lợi hại. Có biết cứ sáu mươi năm một lần tam giáo Nho Phật Đạo lại tổ chức biện luận với nhau không? Đó là chuyện nguy hiểm nhất trên đời, không phải một trong. Có bao nhiêu phật tử đạo thai vì vậy mà rơi vào bàng môn tà đạo, biến thành dị đoan đáng thương trong đạo của từng người. Trước đó thì vẻ vang, sau đó thì thê thảm. Trước khi ta phản bội sư môn, đã tràn đầy lòng tin đề xuất quan niệm kia của mình, chẳng phải là muốn giúp...

- Không nói chuyện này nữa, hảo hán không nhắc đến cái dũng năm xưa. Trên thực tế, chỉ có lão già là người duy nhất trong lịch sử liên tiếp tham gia hai lần biện luận, mấu chốt là đều bị lão cãi thắng. Bỏ đi bỏ đi, ngươi tạm thời không cần biết chuyện này. Dù sao lão già lúc ấy, chậc chậc, nói là độc nhất trên đời cũng không quá mức. Loại phong thái tuyệt thế được khen là “học vấn một nhà, trăng sáng trên không”, không phải người đọc sách thì chắc chắn không hiểu được. Nếu không ngươi cho rằng lão già chỉ dựa vào công danh tú tài đáng thương kia, có thể được người ta mời vào Văn miếu cung phụng, còn liên tục được dời lên phía trước sao?

- Sau đó cái nước nhỏ mà lão già cư ngụ muốn phong lão làm “tổ tông trạng nguyên”, lão khăng khăng từ chối, nhưng thái độ rất gượng gạo. Ngươi cho rằng thế nào? Tóm lại lão già vòng tới vòng lui, đã nói cho A Lương thành mơ mơ hồ hồ, hai kẻ thù lại trở thành bạn rượu với nhau. Địa vị của lão già càng ngày càng cao, tu vi của A Lương cũng càng ngày càng mạnh, hai người bổ sung cho nhau, quan hệ vẫn luôn rất tốt. A Lương và ta, Tề Tĩnh Xuân, còn có tên họ Tả kia là thân nhau nhất, hắn đã chịu không ít giày vò vì ba người chúng ta. Nhất là vì Tề Tĩnh Xuân và tên họ Tả, đã đánh đến long trời lở đất, rung động tâm can.

Nói đến đây Thôi Đông Sơn hiểu ngầm cười nói:

- Mỗi lần A Lương trở về bên cạnh chúng ta thì lại bắt đầu khoe khoang, chẳng hạn “chùi đít cho ba thằng nhóc các ngươi mà còn hoành tráng như vậy, A Lương ta đúng là mạnh”, rồi tới “các ngươi không biết đâu, hôm nay trong tông môn mà ta trấn áp quần hùng, những tiên tử kia chỉ hận tu vi không đủ cao, nếu không nhất định sẽ ăn tươi nuốt sống A Lương ta. Ài, ơn mỹ nhân đúng là khó hưởng thụ nhất, các ngươi còn nhỏ không hiểu được đâu”.

Hắn uống một hớp rượu:

- A Lương có một điểm rất tốt, nói chuyện không bao giờ khoác lác, không giống người đọc sách chúng ta.

Thôi Đông Sơn nói một hơi nhiều như vậy, cuối cùng quay lưng về phía Trần Bình An cười nói:

- Được rồi, giống như ngươi, trong lòng ta cũng sảng khoái hơn nhiều.

Trần Bình An đã sớm nhắm mắt lại, yên lặng luyện tập thủ ấn đứng thế, nhưng rất dễ thấy thiếu niên đã cẩn thận lắng nghe tất cả lời nói, không sót một chữ nào.

Sắc mặt Thôi Đông Sơn vẫn như thường:

- Nói lan man như vậy, cũng không ảnh hưởng sau này ta vẫn là kẻ xấu, ngươi vẫn là người tốt.

Trần Bình An mở mắt ra:

- Ta xuống xe tiếp tục luyện tập đi thế.

Thôi Đông Sơn cười lớn nói:

- Được rồi.

Sau khi Trần Bình An nhảy xuống xe ngựa, Thôi Đông Sơn từ từ thu liễm nụ cười, uống hết một ngụm rượu cuối cùng trong bầu, lần đầu tiên có vẻ thất thần, lẩm bẩm nói:

- Trần Bình An, ngươi cho rằng loại người như ngươi không đáng sợ sao?

Phía sau xe ngựa có giọng nói cất lên:

- Ta nghe được rồi.

Thôi Đông Sơn cười ha hả:

- Tiên sinh thính lực tốt, không hổ là kỳ tài tập võ ngàn năm khó gặp, trăm năm khó kiếm, sau này nhất thống giang hồ, thiên hạ vô địch trong tầm tay!

Trần Bình An bực bội trả lại cho hắn một câu:

- Cám ơn ngươi.

Trên đường trở về quê hương, vẫn đi qua núi rồi qua nước.

Chiếc xe ngựa kia đã bán cả ngựa lẫn xe. Thôi Đông Sơn bán được giá cao một ngàn năm trăm lượng, sau đó mua cho mình một chiếc hòm sách tinh xảo, cất hết đồ vật đáng giá trong toa xe vào.

So với trước đó đi học xa, Trần Bình An có nhiều thời gian rảnh hơn để luyện tập Hám Sơn quyền, cùng với cẩn thận rèn luyện phương pháp vận khí của Thập Bát Đình. Chỉ cần không gặp trời mưa to, mỗi ngày sáng tối đều sẽ luyện hai lần. Hắn đi thế rất chậm, giống như vẫn mang theo đám Lý Bảo Bình, Lý Hòe cùng nhau luyện quyền. Mỗi lần như vậy bên cạnh đều có một thiếu niên áo trắng đánh quyền theo hắn, động tác còn nước chảy mây trôi, có phong thái thần tiên hơn hắn.

Mỗi lần gặp núi cao nước lớn, Thôi Đông Sơn đều lớn tiếng ngâm nga điển tịch thánh hiền. Trần Bình An mặc dù không nói gì, nhưng trong lòng đều vô ý thức mặc niệm theo. Hai người không còn nói những lời thật lòng như đêm đó trên đường lớn bên ngoài kinh thành Đại Tùy, phần lớn thời gian từ sáng đến tối đều không nói lời nào. Thôi Đông Sơn thỉnh thoảng sẽ lặng lẽ rời khỏi tầm mắt của Trần Bình An, lúc trở lại tâm tình có tốt có xấu, Trần Bình An cũng chưa từng truy hỏi.

Cứ như vậy trong tiếng bánh xe không nhanh không chậm, hai thầy trò trên danh nghĩa lặng lẽ đi từ mùa thu tới mùa đông. Tuyến đường rất khác so với lúc đi tới, là do Thôi Đông Sơn lựa chọn, Trần Bình An cũng không có dị nghị.

Hai người cũng vừa khéo nhìn thấy một số chuyện thú vị kỳ quái, đứng ở xa quan sát hoặc tự mình trải nghiệm. Chuyện này khiến Trần Bình An đã từ Đại Ly đi tới Đại Tùy, vẫn cảm thấy khó mà tưởng tượng.

Tại một hồ lớn ở phía đông Đại Tùy, hai người lên đường ban đêm. Dưới ánh trăng từ xa nhìn thấy một nhóm tiên nhân ngự gió bay lượn, phân biệt tay cầm một sợi xích sắt lớn, kéo một khối đá lớn như núi dưới đáy hồ, khiến cho nước hồ rung chuyển, nổi lên sóng lớn ngập trời. Bọn họ cường hành kéo tảng đá lớn trừ trong hồ lên, treo lơ lửng giữa trời mang về môn phái nhà mình.

Thôi Đông Sơn giải thích, giữa sông núi đều có những vật tụ tập linh khí. Một khi thế lực tiên gia trên núi phát hiện, thường vận dụng thần thông chiếm lấy nó, mang về tông môn bang phái giúp trấn áp khí vận núi sông. Hắn còn cười nói, thế lực tiên gia kia xem như có chút lương tâm, lựa chọn hành động ban đêm, hơn nữa không tiếc bỏ vốn mua sắm dây xích bằng sắt tinh. Nếu là tiên gia bình thường, nào quan tâm đến những chuyện này, tùy tiện mua thật nhiều xích sắt giá rẻ là được. Còn như khối đá có giữa đường rơi xuống khiến người phàm gặp họa hay không, quan phủ bản địa nào dám truy cứu. Trừ khi là rơi xuống thành lớn không thể che giấu được, cuối cùng hầu hết là thế lực tiên gia bồi thường tiền tượng trưng cho xong chuyện.

Tại nơi giao giới của Đại Tùy và nước Hoàng Đình, giữa núi cao liên miên, Trần Bình An lại nhìn thấy một nhóm cá lớn hình dáng như cá diếc, dọc theo đường núi cuồn cuộn di chuyển, cả người đầy bùn lầy cũng không làm vướng víu.

Thôi Đông Sơn nói đó là cá diếc qua núi, có thể rời nước nửa tháng mà không chết. Bọn chúng yêu cầu rất cao với chất nước trong hồ, một khi chất nước đang ở trở nên xấu đi không thể sinh sống, bọn chúng sẽ lập tức chủ động chuyển nhà. Nguồn nước có linh khí càng dồi dào thì cá diếc qua núi sinh sôi càng tốt, hơn nữa trong vạn con sẽ sinh ra một linh vật cả người vàng ánh. Cho nên bình thường thế lực trên núi đều muốn nuôi dưỡng loại cá này, dùng để quan sát, phán định chuẩn xác tình hình linh khí tản mạn của tông môn phủ đệ.

Ngoài ra trong một châu thành phồn hoa náo nhiệt của nước Hoàng Đình, có hai tên kiếm tu trẻ tuổi đạp lên phi kiếm, cách mặt đất chỉ nửa trượng, qua lại thật nhanh giữa đám người. Giống như đang thi xem trình độ ngự kiếm của ai cao hơn, hoàn toàn không để ý tình cảnh hỗn loạn của người đi đường. Một số dân chúng không tránh kịp bị phi kiếm sắc bén đâm bị thương, ngã xuống đất không ngừng rên rỉ.

Khi kiếm tu bay qua gần chỗ Trần Bình An, một bà lão sợ đến mức loạng choạng ngã xuống, tránh qua hai bên mấy lần, vừa lúc đụng thẳng vào kiếm tu đã thay đổi tuyến đường. Kiếm tu trẻ tuổi không muốn thua đồng bạn gần trong gang tấc phía sau, mắt thấy nếu dừng gấp sẽ bị vượt qua, lập tức sắc mặt giận dữ, dứt khoát tăng tốc lướt tới trước.

Nếu không có Trần Bình An kéo bà lão sang một bên, có lẽ bà ta đã bị một kiếm đâm chết ngay tại chỗ.

Kiếm tu kia chẳng những không cảm kích, ngược lại còn quay đầu hung ác trừng mắt nhìn Trần Bình An.

Hai tên kiếm tu địa vị cao quý, một trước một sau nhoáng lên rồi biến mất.

Dân chúng trong châu thành mặc dù rất sợ hãi chuyện này, nhưng không một ai có ý định truy cứu, ngay cả chửi bới cũng chỉ dám thấp giọng.

Thôi Đông Sơn khoanh tay đứng nhìn, hời hợt nói một câu, trên thế gian kiếm tu là cao quý nhất trong số luyện khí sĩ. Nếu là luyện khí sĩ khác chưa bước vào năm cảnh giới trung, sẽ không dám hoành hành bá đạo trong châu thành một nước như vậy.

Sau khi bà lão kia đội ơn hoảng hốt rời đi, Trần Bình An xoay người nhìn về hướng hai tên kiếm tu biến mất, thật lâu không dời mắt đi.

Thôi Đông Sơn hờ hững nói:

- Không quản được. Hơn nữa có thể quản thế nào? Đuổi theo đánh chết hai tên kiếm tu kia? Từ đầu đến cuối người ta cũng không giết người. Hay là nói đạo lý với người ta, tận tình khuyên bảo bọn họ sau này đừng càn quấy như vậy? Lui một vạn bước mà nói, dù nắm tay của ngươi đủ cứng, ép cho người ta ngoài miệng đáp ứng ngươi, chờ ngươi rời khỏi lại hành động như cũ, ngươi có thể làm gì? Có khó chịu không? Ta thấy rất khó chịu.

Trần Bình An lắc đầu nói:

- Ta chỉ có một chút bản lĩnh như vậy, sẽ không đuổi theo.

- Ta lại hi vọng tiên sinh tham gia náo nhiệt này. Ta đây làm học trò, trên đường ăn không uống không, rất là hổ thẹn, dù sao cũng để ta giải tỏa ưu sầu cho tiên sinh.

Thôi Đông Sơn nói lời châm chọc khó nghe, thấy tiên sinh nhà mình không trả lời, bèn mỉm cười truy hỏi:

- Đợi sau này đủ bản lĩnh thì sao?

Trần Bình An vác gùi trúc tiếp tục lên đường:

- Vậy đợi đến ngày đó hãy nói.

Thôi Đông Sơn bước nhanh theo, cười híp mắt hỏi:

- Tiên sinh, ngày đó là ngày nào?

Trần Bình An trả lời một câu:

- Dù sao cũng không phải ngày mai.

Thôi Đông Sơn nhảy nhót tung tăng đi theo phía sau:

- Nếu là ngày mốt thì tốt rồi, học trò ta cũng được nở mày nở mặt.

Trần Bình An ngẩng đầu nhìn sắc trời, đột nhiên nhớ lại khi mình về đến quê nhà chắc cũng gần tết rồi, bèn nghĩ xem có nên mua mấy câu đối xuân hay không. Trấn Hồng Chúc của Đại Ly bọn họ dường như không có nhiều mấy thứ này.

Ngay lúc này Thôi Đông Sơn cũng ngẩng đầu theo, nhưng lại nhìn về một tòa lầu cao, “ồ” một tiếng, khóe miệng nhếch lên:

- Ái chà, có điểm thú vị.

Theo ánh mắt của Thôi Đông Sơn, Trần Bình An nhìn thấy một tòa lầu cao vút rất nổi bật trong thành. Chung quanh gió mây tối tăm, trong mây đen cao hơn thấp thoáng lóe lên từng ánh chớp, khác biệt hoàn toàn với cảnh tượng trời quang ở nơi khác, giống như chỉ muốn mưa trong khu vực nhỏ này.

Thôi Đông Sơn quay đầu cười nói:

- Tiên sinh, chúng ta nhất định phải tham gia náo nhiệt này! Trước đó nói rõ, nếu tiên sinh không muốn đi thì ta sẽ đi một mình, tiên sinh cứ ở cổng thành chờ ta là được.

Trần Bình An không nói gì thêm, bước về phía cổng thành, bỏ lại một câu:

- Nếu trước thời gian cấm đi lại ban đêm mà ngươi còn chưa ra, ta sẽ lên đường một mình.

Sắc mặt Thôi Đông Sơn đau khổ nói:

- Tiên sinh thật tuyệt tình.

Lại vội vàng chắp tay thi lễ:

- Tiên sinh đi từ từ nhé!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.