[Dịch] Kiếm Lai

Chương 156 : Trên vai thiếu niên gánh mùa xuân




Thôi Đông Sơn trở lại đình nghỉ chân, đứng yên bên ngoài đình. Bởi vì nhà trọ Thu Lô không muốn có người tự tiện nghiên cứu giếng nước, cho nên đình chỉ có một lối vào ở phía tây. Thôi Đông Sơn đứng ở phía đông có vẻ sững sờ, ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Cuối cùng hắn cắn răng dùng hai tay bấu vào lan can đình nghỉ mát, thi triển sức lực bú sữa mẹ mới leo lên được, trèo vào bên trong đình, sau đó nằm trên ghế dài há mồm thở dốc.

Vu Lộc và Tạ Tạ lập tức cảnh giác, cho rằng quốc sư Đại Ly chỉ đang giở trò tìm vui, nhất định phải cẩn thận để tránh rơi vào cạm bẫy.

Nói một câu khó nghe, cho dù Thôi Đông Sơn đưa một con dao cho đôi thiếu niên thiếu nữ này, đứng yên để bọn họ đâm vào người mình, hai người cũng sẽ không dám ra tay, ngay cả dao cũng không dám cầm.

Theo Tạ Tạ thấy, Trần Bình An không để tâm tới Thôi Đông Sơn là do hắn vô tri. Bởi vì Trần Bình An vốn chưa từng nhìn thấy cảnh tượng trên núi thật sự, không biết ý nghĩa của chém giết sa trường, triều đình tách nhập hay chứng đạo trường sinh.

Đồ đệ đầu tiên của Văn Thánh năm xưa, luyện khí sĩ cảnh giới thứ mười hai đỉnh cao, quốc sư Đại Ly, bất cứ thân phận nào cũng là một ngọn núi lớn nguy nga, có thể ép cho người ta không thở nổi.

Lúc này Thôi Đông Sơn thân thể yếu ớt nằm trên ghế dài, mệt như một con chó, đưa tay lau mồ hôi trán:

- Như các ngươi thấy, hiện giờ chẳng những ta gặp phải tai bay vạ gió, tu vi mất hết biến thành kẻ trói gà không chặt, mà còn liên lụy ta không dùng được vật một tấc, trở thành kẻ nghèo hèn tay không tấc sắt. Vì vậy nếu trong lòng các ngươi oán hận ta, bây giờ chính là cơ hội ngàn năm khó gặp, bỏ lỡ sẽ không còn nữa.

Nói đến đây hắn quay đầu nhìn lãnh thổ Đại Ly xa xôi, uể oải mắng chửi:

- Có phúc thì ngươi hưởng, có họa thì ta gánh, ông nội ngươi quốc sư Đại Ly, à vẫn chính là đại gia ta...

Thôi Đông Sơn lẩm bẩm chửi mát. Bất kể thế nào, trên đường đi mặc dù không thành công bái sư học nghệ, nhưng chung sống lâu ngày với Lý Hòe, bản lĩnh mắng người đúng là giỏi hơn nhiều. Không phải như vậy sao, còn mắng luôn cả chính mình.

Vu Lộc và Tạ Tạ đã quen với sự thần bí của hắn, chẳng những không cảm thấy đầu óc của hắn có vấn đề, ngược lại càng hành sự cẩn thận hơn.

Thôi Đông Sơn ngồi dậy, dựa lưng vào lan can, hai tay đặt ngang trên đó. Vu Lộc và Tạ Tạ vừa lúc đứng bên cạnh một trái một phải. Hắn thở dài nói:

- Các ngươi cảm thấy Trần Bình An không biết núi cao bao nhiêu, nước sâu bao nhiêu, cho nên mới không sợ ta. Đây là...

Hắn ngừng lại một lúc, cười ha hả nói:

- Đúng, kẻ không biết thì không sợ mà. Nhưng các ngươi chỉ nghĩ được một nửa, điểm mà các ngươi thua kém Trần Bình An, đó là cây ngay không sợ chết đứng. Hai đứa các ngươi, một kẻ đọc sách lại biến thành võ phu cảnh giới thứ sáu, non sông tan vỡ, nhẫn nhục chịu khổ; một kẻ là luyện khí sĩ tài hoa kinh người, mang theo nợ máu, luôn cảm thấy tương lai còn rất dài. Cho nên Trần Bình An nói giết ta là dám giết ngay, còn các ngươi thì sao, do do dự dự, lo lo lắng lắng. Ta nói như vậy có vẻ giống ba hoa khoác lác, dù sao ta là Thôi Sàm, các ngươi có thể sống sót đều phải cảm ơn ta.

Thôi Đông Sơn dụi dụi eo, mặt ủ mày chau nói:

- Thực ra lưng ta rất đau.

Hắn nhìn Vu Lộc:

- Sau này các ngươi hãy dứt khoát theo ta lăn lộn, thế nào?

Vu Lộc mỉm cười nói:

- Từ khi rời khỏi đội ngũ hình đồ di dân, tôi đã theo quốc sư đại nhân lăn lộn rồi, hơn nữa cảm giác không tệ. Đoạn đường đi học xa này cũng rất đặc sắc, thú vị hơn nhiều so với ở đông cung giả làm con mọt sách, mỗi ngày nghe toàn lời hay ý đẹp. Nếu quốc sư đại nhân rảnh rỗi, có thể giảng giải cho tôi một chút kinh nghĩa nan đề, tôi sẽ cảm thấy nhân sinh rất viên mãn.

Thôi Đông Sơn vươn ngón tay nhấn vào hắn:

- Trần Bình An người ta cẩn thận dè dặt, nói năng thận trọng, là ếch ngồi đáy giếng đột nhiên nhảy ra khỏi giếng nước, nhìn thấy cái gì cũng lo lắng hốt hoảng. Còn Vu Lộc ngươi đúng là bụng dạ thâm trầm, tướng mạo gian trá. Có đôi khi ta thật muốn dùng một quyền đánh bẹp gương mặt tươi cười này của ngươi.

Vu Lộc bất đắc dĩ nói:

- So với Trần Bình An thì tôi có gì tốt hơn? Không phải đều là ếch ngồi đáy giếng sao?

Thôi Đông Sơn thuận miệng nói:

- Phú quý gây đố kị, khó khăn luyện lòng người. Câu danh ngôn của thánh nhân cảnh báo người đời này tặng không cho ngươi, cầm lấy mà suy nghĩ cho kỹ.

Vu Lộc đã sớm đọc thuộc vạn quyển sách, tò mò nói:

- Là lời dạy của vị thánh hiền Văn miếu nào?

Thôi Đông Sơn chỉ vào mình:

- Ta đây.

Vu Lộc cũng đành chịu.

Thôi Đông Sơn từ trong tay áo lấy ra một hòn đá, nhẹ nhàng ném về phía chuông gió dưới mái hiên, một lần không trúng, hai lần không trúng, ba lần vẫn không trúng. Hắn liếc nhìn Tạ Tạ, nhếch khóe miệng nói:

- Thật muốn ném ngươi ra, nhất định chuông sẽ kêu.

Tạ Tạ đứng ở đó giống như một pho tượng Bồ Tát đất, mặt không cảm xúc.

Thôi Đông Sơn cười nói:

- Ngươi thật sự muốn giết ta, nhưng cảm thấy cơ hội chỉ có một lần, nhất định phải có sách lược vẹn toàn, không muốn chết uổng phí. Vu Lộc thông minh hơn ngươi, cảm thấy có giết ta hay không cũng chẳng có nhiều ý nghĩa.

Hắn thở dài:

- Bốn người Trần Bình An, Lý Bảo Bình, Lý Hòe, Lâm Thủ Nhất, mức độ thiện cảm trong lòng Vu Lộc ngươi từ tốt đến xấu, hẳn là Lâm Thủ Nhất, Lý Bảo Bình, Trần Bình An, Lý Hòe.

- Còn như Tạ Tạ cô nương, hẳn là Lý Bảo Bình, Lý Hòe, Trần Bình An, Lâm Thủ Nhất.

Cuối cùng hắn vươn ngón cái ra chỉ vào mình:

- Ta thì là Lý Hòe, Lý Bảo Bình, Lâm Thủ Nhất, Trần Bình An. Ta thích Lý Hòe nhất, bởi vì kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, ít gây uy hiếp đến ta nhất. Lý Bảo Bình là một tiểu cô nương thông minh như mặt trời giữa trưa, rất giống loại người đầy bụng gian trá như ta, làm sao có thể ghét được? Cứ nhìn cô bé là lại cảm thấy ấm áp, trong lòng thoải mái. Lâm Thủ Nhất không phải xấu, nhưng ta đã thấy quá nhiều thiên tài như vậy rồi, không có hứng thú nữa.

- Vu Lộc không thích Lý Hòe nhất, là vì ghét loại tính cách ăn rồi chờ chết, cảm thấy trên đời sao lại có thứ quỷ lười được ngày nào hay ngày nấy như vậy. Đương nhiên còn vì hắn lôi thôi không thích sạch sẽ. Ngươi thích Lâm Thủ Nhất, là vì trong tiềm thức ngươi vẫn xem mình là thái tử điện hạ của vương triều họ Lư, một quốc gia muốn hưng thịnh cần phải có nhân tài rường cột biết tiến thủ như Lâm Thủ Nhất. Còn Tạ Tạ nhìn như rất thân với Lâm Thủ Nhất, thường đánh cờ với nhau, nhưng thực ra sắp đố kị đến phát điên rồi. Cùng là thiên tài tu đạo, vì sao Lâm Thủ Nhất người ta thuận buồm xuôi gió, còn mình lại phải chịu kiếp nạn này, rất có thể từ nay đại đạo bị ngăn trở, không còn hi vọng trường sinh.

Vu Lộc im lặng không nói gì, sắc mặt Tạ Tạ lại cực kỳ khó coi.

Thôi Đông Sơn cười lớn nói:

- Vậy tại sao chúng ta đều không thích Trần Bình An? Còn ba đứa trẻ Lý Bảo Bình vừa mới ra đời lại thích Trần Bình An nhất, hoàn toàn trái ngược với ba người chúng ta tâm trí thành thục? Có phải rất đáng suy ngẫm không? Vu Lộc, Tạ Tạ, ai trong các ngươi đưa ra đáp án chính xác giống với suy nghĩ của ta, ta sẽ cho các ngươi một món đồ tốt dùng được.

Tạ Tạ chậm rãi nói:

- Bởi vì ba người bọn chúng cảm thấy Trần Bình An làm việc công bằng nhất, hơn nữa bằng lòng trả giá, cho nên mỗi khi gặp phải khó khăn và lựa chọn, đều sẽ vô ý thức nhìn về phía hắn. Còn đối với ba người chúng ta, không nói đến mưu cầu cá nhân của quốc sư đại nhân ngài, loại phàm phu tục tử có vẻ dễ dàng chung sống, nhiệt tình giúp đỡ mọi người như Trần Bình An, thật sự không đáng nhắc tới.

Vu Lộc lắc đầu nói:

- Trần Bình An không dễ chung sống như vậy.

Thôi Đông Sơn tấm tắc nói:

- Hai đứa các ngươi tám lạng nửa cân, đúng là ngu xuẩn đến đáng yêu. Hay là ta dứt khoát để các ngươi kết hôn cho rồi, trai tài gái sắc... à không đúng, tạm thời là trai sắc gái tài, thế nào?

Vu Lộc và Tạ Tạ đều không trả lời, bởi vì bọn họ biết đây chỉ là một câu nói đùa.

Hai ngón tay Thôi Đông Sơn vuốt ve một món trang sức bằng ngọc bên hông:

- Các ngươi vốn không biết, Trần Bình An là một mặt gương, sẽ khiến người bên cạnh nhìn thấy khuyết điểm của mình rõ hơn bình thường. Cho nên sớm chiều chung sống với hắn, chỉ cần tâm cảnh bản thân có vấn đề thì sẽ xảy ra chuyện. Đã từng có một nha đầu ngu xuẩn tên là Chu Lộc bị ép đến đường cùng. Nói cô ta ngu xuẩn, là vì cô ta không biết mình ngu, đã làm chuyện xấu mà tâm lý còn mơ hồ, đây gọi là vừa ngu xuẩn vừa xấu xa. Cùng là nữ nhân nhưng thật sự kém quá xa vị nương nương Đại Ly kia. Vị nương nương kia của chúng ta, điểm thông minh nhất là “ngươi cho rằng khi ta làm chuyện xấu gì, trong lòng ta sẽ băn khoăn sao”. Năm xưa chính câu nói vô tâm này đã khiến ta quyết định hợp tác với bà ta.

Hắn lại chỉ vào mình:

- Theo như thuyết pháp ít người biết của một vị chân nhân Đạo gia, con người đều có hai sợi dây lòng, một thiện một ác, treo ở trong lòng chúng ta. Giống như suy nghĩ của Trần Bình An, có một số việc cảm thấy đúng thì chính là đúng, cảm thấy sai thì chính là sai, mặc cho ai làm việc đó, ai tới giải thích cũng không thay đổi được. Khó khăn trên thế gian là vì muốn hoàn thành một chuyện tốt lớn, khó tránh khỏi phải làm rất nhiều chuyện xấu nhỏ, đây là điểm rất thú vị. Môn sinh Nho gia không muốn làm trái lương tâm, có thể ngay cả quan trường cũng không ở được, thậm chí ngay cả học cung thư viện cũng chưa chắc trèo lên cao được. Đến cuối cùng đành phải trốn trong thư phòng nghiên cứu học vấn, xa rời thực tế, chẳng có lợi gì đối với thế đạo bên ngoài vẫn luôn tiến lên phía trước. Có một số kẻ ở trong thư phòng lâu ngày, đầy mùi cổ hủ, không muốn thấy người khác có bất kỳ khuyết điểm đạo đức nào, hở một chút là chỉ trích bài xích. Trong khi đó lại bó tay trước những kẻ xấu xa thật sự trong triều đình, đến cuối cùng nếp sống xã hội ngày càng bại hoại, lễ nghi quy tắc bị hủy hoại.

Thôi Đông Sơn không nhìn hai người giống như đang suy nghĩ kia, vươn một tay ra quét ngang trước người, tay kia lại quét ở nơi thấp hơn:

- Lòng người có hai sợi dây, trên là thiện dưới là ác. Dây thiện của Thôi Sàm ta rất cao, gần như ngang trời, cho nên trong mắt ta không thấy được mấy người tốt. Dây ác của Thôi Sàm ta rất thấp, cho nên đối với ta thì bất cứ ai cũng có thể giao tiếp và lợi dụng, không có chút băn khoăn nào. Hai người các ngươi, khoảng cách giữa hai sợi dây không lớn như ta, nhưng cũng sẽ không nhỏ.

Hắn thu tay trái lại, ngón cái và ngón trỏ tay phải tạo thành một khe hở nhỏ, cúi đầu híp mắt nhìn hai ngón tay kia:

- Dây thiện của Trần Bình An rất thấp, cho nên đối với hắn làm việc tốt là chuyện đương nhiên, đây là nguyên nhân hắn bị xem là người tốt bụng quá mức. Nhưng các ngươi nên biết, dây thiện thấp không có nghĩa là tính tình của hắn thật sự tốt. Bởi vì dây ác của hắn rất gần dây thiện, cho nên khi hắn đã xác định một chuyện, quyết định phải đi làm, hắn sẽ cực kỳ quyết đoán, chẳng hạn như... giết ta. Thực ra hai người các ngươi đều hiểu rõ, bất kể các ngươi xem thường Trần Bình An thế nào, các ngươi và cả ta đời này cũng không thể làm bằng hữu của Trần Bình An được.

Vu Lộc đột nhiên nói:

- Tôi có thể thử xem.

Tạ Tạ nghe vậy khóe miệng cười nhạt. Nhưng khi nhớ lại trên đầu cành ở Hoành Sơn, mình bị Thôi Đông Sơn uy hiếp, buộc phải chủ động tìm đến Trần Bình An, giảng giải sơ qua đường lối võ đạo cho hắn, cô cũng cảm thấy ngượng ngùng.

Tiếp đó cô lại nghĩ đến bóng dáng gầy gò sừng sững trên đầu cành, đứng trước gió núi chầm chậm thổi qua.

Cô đột nhiên có phần thương cảm... mình cũng từng có tâm cảnh trong sáng như vậy, ánh mắt vĩnh viễn nhìn về phía xa.

- Ta nói nhiều như vậy, lãng phí một đống nước bọt, rốt cuộc là muốn bày tỏ điều gì?

Thôi Đông Sơn bắt đầu kết luận, đứng dậy cười ha hả nói:

- Ý là muốn nói, sau này hai đứa ngu xuẩn các ngươi phải tôn trọng thầy giáo của Thôi Sàm ta một chút, biết không?

Đây là lần thứ hai trong ngày Vu Lộc và Tạ Tạ đưa mắt nhìn nhau.

- Hai kẻ đáng thương không biết tốt xấu, không biết trời cao đất dày!

Thôi Đông Sơn vô duyên vô cớ giận tím mặt, sắc mặt âm trầm như nước, bước nhanh tới trước, đấm mạnh vào mặt Vu Lộc:

- Một tên hình đồ sa sút, thái tử rác rưởi, thiếu chút nữa đã bị khắc chữ lên mặt. Có biết Đại Ly ta đã giết bao nhiêu hoàng đế hoàng tử rồi không? Còn muốn thử, hôm nay ngay cả họ của ngươi cũng phản bội tổ tông rồi, có tư cách này sao?

Vu Lộc không kịp trở tay, trúng phải một đấm, cũng không dám có động tác đánh trả nào, chỉ hơi che một chút.

Thôi Đông Sơn lại xoay người đi về phía Tạ Tạ, tát đối phương một cái:

- Một con ả nhỏ bé ngay cả sơn môn cũng bị người ta đập vỡ, có biết ta đã tự tay giết chết bao nhiêu lục địa thần tiên rồi không?

Thiếu nữ bản tính kiêu ngạo vô ý thức vươn tay ra, bắt lấy cổ tay thiếu niên áo trắng, không để đối phương tát vào mặt mình. Nhưng sau đó cô lại hối hận. Quả nhiên cả người Thôi Đông Sơn tỏa ra khí tức khủng bố, nhìn chằm chằm vào thiếu nữ, khiến cô sợ hãi lập tức buông tay ra. Thôi Đông Sơn cúi đầu nhìn cổ tay sưng đỏ, lại tát mạnh vào mặt thiếu nữ, vẻ mặt hung dữ nói:

- Hai đứa các ngươi cũng dám xem thường Trần Bình An sao? Hắn là thầy giáo của Thôi Sàm ta!

Hắn liên tiếp tát vào mặt Tạ Tạ bốn năm cái. Tạ Tạ thậm chí không dám dùng tu vi luyện khí sĩ để hóa giải kình lực, rất nhanh đã bị đánh đến hai má sưng vù, khóe miệng rỉ máu.

Thôi Đông Sơn cả người đầy sát khí dường như còn chưa hả giận, muốn tìm thứ gì đó làm hung khí. Ngay lúc này hắn quay đầu nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang chạy nhanh tới, lập tức ngẩn ra tại chỗ.

Vị khách không mời kia vừa thốt lên một chữ “ăn”, lại thấy Thôi Đông Sơn đang ra tay đánh người, vội vàng nuốt xuống chữ “cơm” kia, bắt đầu chạy như bay tới chỗ Thôi Đông Sơn.

Khí thế trên người thiếu niên còn giống sát khí hơn, khiến Thôi Đông Sơn sợ hãi không dám nói gì, vừa trèo vừa lăn qua lan can đình nghỉ mát, chạy về phía giếng nước cổ, vừa chạy vừa quay đầu hô:

- Trần Bình An, ngươi muốn làm gì? Ta giáo huấn nha hoàn đầy tớ nhà mình, liên quan gì đến ngươi... Ái, có gì từ từ nói, ta nhận sai không được sao? Chúng ta đều dừng lại nói đạo lý được không?

Trần Bình An chạy vào đình nghỉ mát, mũi chân nhún một cái nhảy lên cao, thân hình như chim sẻ nhanh chóng vượt qua lan can, rơi xuống bên ngoài đình nghỉ mát, sau đó tiếp tục chạy về phía Thôi Đông Sơn. Trong lòng Thôi Đông Sơn biết khó thoát khỏi một kiếp, dứt khoát bình đã vỡ còn vỡ thêm, đứng ở miệng giếng nước cổ, bi thương run giọng nói:

- Trần Bình An, hôm nay nếu ngươi thật sự muốn đánh chết ta, ta sẽ nhảy xuống giếng tự sát cho xong! Có tin hay không là tùy ngươi!

Trần Bình An tiếp tục xông tới trước, thấy Thôi Đông Sơn muốn nhảy vào giếng nước, hắn liền nhíu mày, đột nhiên dừng lại.

Thôi Đông Sơn đã bước ra một chân, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, vất vả lắm mới thu chân lại được, thân hình lảo đảo lắc lư, cảnh ngộ vô cùng nguy hiểm.

Bởi vì bên dưới vẫn còn kiếm khí sót lại, với thân thể của hắn hôm nay, sau khi té xuống đáy giếng cho dù không bị chết cóng chết đuối, e rằng cũng sẽ bị thương cơ sở, mất đi hơn nửa cái mạng. Vì vậy có thể thấy hắn thật sự sợ Trần Bình An.

Trần Bình An nhìn kỹ Thôi Đông Sơn, một lúc sau mới nói:

- Ăn cơm.

Thôi Đông Sơn cẩn thận nhảy xuống miệng giếng, vẫn không dám tiến lên, đứng tại chỗ bi phẫn giải thích:

- Vừa rồi là ta trút giận giúp ngươi! Hai đứa kia vốn xem thường ngươi, ta thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, muốn bọn chúng sau này phải khách sáo với ngươi một chút, như vậy cũng sai sao? Ngươi lại xem lòng tốt của ta là lòng lang dạ thú!

Trần Bình An cười nhạt nói:

- Ngươi bớt dùng ta làm cái cớ đi, đúng là chó không đổi được tật ăn phân!

Sau khi nói xong, Trần Bình An xoay người rời đi, lúc vòng qua đình nghỉ mát lại hòa nhã nói với đôi thiếu niên thiếu nữ kia:

- Bọn Lâm Thủ Nhất đã đánh xong ván cờ, ăn cơm thôi.

Thôi Đông Sơn không giận mà lại cười, đi theo phía sau Trần Bình An xa xa, cả người lắc lư, hai tay áo rộng bay tới bay lui, giống như chó đi theo chủ:

- Không hổ là tiên sinh nhà ta, đúng là thông minh hơn hai đứa ngu ngốc kia nhiều.

Khi đi qua đình nghỉ mát, hắn đối mặt với hai người, lập tức thay đổi diện mạo, khiển trách:

- Ngây ra đó làm gì? Ăn cơm!

Vu Lộc mỉm cười như thường, rời khỏi đình nghỉ mát. Sau khi đi xuống bậc thềm, hắn xoay người hỏi:

- Cô không sao chứ?

Vành mắt Tạ Tạ ướt át, lắc đầu.

Vu Lộc chỉ vào khóe miệng của mình. Tạ Tạ khôi phục tinh thần lại, quay đầu lau sạch vết máu bên khóe miệng.

---------

Nhóm người ăn xong bữa sáng thịnh soạn do nhà trọ Thu Lô chuẩn bị. Lý Hòe ăn đến mức bụng tròn xoe, thằng nhóc vô tâm này hoàn toàn không ý thức được không khí kỳ lạ trên bàn ăn.

Lão tú tài mỉm cười nói với Trần Bình An:

- Đi, dẫn ngươi đi tham quan tiệm sách trong quận thành này. Chúng ta tùy ý tán gẫu, nếu được thì hãy mời ta uống rượu.

Lão nhìn sang Lý Bảo Bình đang sốt ruột, cười nói:

- Cùng đi chứ?

Lý Bảo Bình gật đầu:

- Tôi trở về lấy hòm sách nhỏ!

Lâm Thủ Nhất ở lại nhà trọ, tiếp tục dùng bí pháp trong “Vân Thượng Lang Lang Thư” tu luyện thổ nạp. Lý Hòe thật sự là lười vận động, không có hứng thú đi tản bộ, chỉ dặn dò Trần Bình An nhất định phải mang đồ ăn ngon về cho mình. Thôi Đông Sơn nói mình có chút chuyện riêng, muốn đi tìm bà chủ nhà trọ, xem thử có thể tính rẻ tiền phòng một chút hay không. Vu Lộc và Tạ Tạ thì trở về phòng mỉnh.

Cuối cùng ba người một già một lớn một nhỏ rời khỏi nhà trọ Thu Lô, đi qua con ngõ Hành Vân Lưu Thủy, theo lão tú tài đi tìm tiệm sách.

Lý Bảo Bình vẫn luôn khoe hòm sách của mình với lão tú tài, chạy vòng quanh lão.

Trần Bình An suy nghĩ rất lâu, cuối cùng không nhịn được hỏi:

- Văn Thánh lão gia, ngài có giận tôi không?

Lão tú tài sắp khen hòm sách nhỏ của Lý Bảo Bình đến nở hoa rồi, nghe vậy liền cười nói:

- Ngươi nói đến chuyện từ chối làm đệ tử thân truyền của ta sao? Không có, không có, ta không tức giận. Dĩ nhiên là có chút thất vọng, nhưng sau khi trở về suy nghĩ, cảm thấy như vậy lại rất tốt. Dự tính ban đầu của Tề Tĩnh Xuân, cùng với A Lương sau đó đi theo, không phải nhất định muốn cho Trần Bình An ngươi cái gì. Lần trước ta lén lấy đi trâm ngọc của ngươi, suy cho cùng...

Nói đến đây lão lại dùng bàn tay quét ngang:

- Là vì khiến cho Trần Bình An ngươi chỉ là Trần Bình An mà thôi, không có quá nhiều liên lụy. Ngươi chỉ là thiếu niên ở ngõ Nê Bình động tiên Ly Châu, họ Trần tên Bình An, dẫn theo đám Lý Bảo Bình đi học xa, chỉ đơn giản như vậy mà thôi.

- A Lương là một kẻ ngang bướng tác phong tản mạn, hiếm khi lại nghiêm chỉnh một lần. Là hắn khiến cho những thế lực nhân gian như vương triều Đại Ly không dám gây thêm phiền phức cho ngươi và đám nhỏ. Trước đó Tề Tĩnh Xuân đã làm cho... đám người phía trên không thể tới can thiệp. Bởi vì sự xuất hiện của ta, khiến cho vị thần tiên tỷ tỷ tính tình tốt kia của ngươi phải lộ diện, do đó lại gây nên một chút phiền phức. Nhưng không cần sợ, lão già ta vẫn có chút bản lĩnh này, tuyệt đối không gây thêm phiền phức cho các ngươi, sở trường của ta là đọc sách nói đạo lý với người khác mà.

Lão tú tài vỗ vỗ vai thiếu niên:

- Sau này cứ an tâm đi học.

Nói xong lão lại thản nhiên cười lên:

- Vai của thiếu niên phải như vậy mới đúng. Thù hận nước nhà, khí thế chính trực gì đó đều không cần gấp, trước tiên nên gánh gió mát trăng thanh, dương liễu buông mành và cỏ mọc chim bay. Vai của thiếu niên vốn nên đầy những thứ tốt đẹp.

Ánh mắt Lý Bảo Bình sáng lên, giơ ngón cái với lão tú tài khen ngợi:

- Văn Thánh lão gia, lời này ngài nói rất hay.

Lão tú tài cười ha hả, bàn tay vỗ nhẹ vào bụng:

- Còn phải hỏi, chứa một bụng học vấn mà.

Trần Bình An nhìn hai người đùa giỡn với nhau, hít sâu một hơi. Hắn không cảm giác được vai có thứ gì, nhưng trong lòng lại thấy ấm áp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.