Khi hoàng đế Đại Ly bước lên bậc thang cao nhất tiến vào đài cao, thân hình lập tức biến mất.
Từ vị trí của Tống Trường Kính và hai vị đại công công Ty Lễ giám nhìn lên, trên đài bằng chỉ rộng ngang sân phơi lúa của nhà nông vốn trống rỗng không có thứ gì. Nhưng khi hoàng đế Đại Ly bước lên trên, trong tầm mắt lại xuất hiện một tòa lầu cao đến hơn mười trượng. Lầu này không phải kiến trúc làm bằng gỗ có thể thấy ở khắp nơi trong kinh thành Đại Ly, mà là hao phí rất nhiều bạch ngọc điêu khắc thành, tầng dưới cùng treo một tấm biển có ghi ba chữ lớn “Bạch Ngọc Kinh” màu vàng.
Cửa lầu cao chậm rãi mở ra, hoàng đế Đại Ly đi vào bên trong. Chỉ thấy có một thanh kiếm lớn trắng như tuyết ánh chớp quanh quẩn đang lơ lửng, cả tầng lầu đều là vô số tia chớp qua lại. Hoàng đế không quan tâm đến những ánh chớp thai nghén kiếm ý sắc bén kia, bước nhanh về hướng thang lầu. Ánh chớp như quần thần triều đình gặp phải quân chủ, ào ào tránh lui nhường đường.
Tầng hai cũng là cảnh tượng tương tự, chỉ có một thanh phi kiếm lơ lửng chính giữa. Nhưng không giống như thanh ở tầng một có thân kiếm rộng, phi kiếm ở đây hiện ra màu xanh lá sẫm lóng lánh sáng ngời, thân kiếm mảnh khảnh như lá liễu đầu xuân. Trong lầu giống như khe suối nước biếc chảy chầm chậm, khẽ dập dờn.
Hoàng đế Đại Ly tiếp tục lên lầu. So với cảnh tượng rực rỡ của hai tầng phía dưới, tầng ba hoàn toàn không có gì khác thường, không có phi kiếm khí thế kinh người lơ lửng, cũng không có môi trường nuôi kiếm lạ lùng. Nhưng trước đó hoàng đế Đại Ly vẫn luôn bước tới, đến tầng này lại dừng một lúc, híp mắt cẩn thận quan sát chung quanh, cuối cùng thấp giọng cười nói:
- Tìm được ngươi rồi.
Ông ta đi đến dưới bức tường cách đó không xa, thân thể hơi nghiêng tới trước, trong tầm mắt xuất hiện một thanh phi kiếm nhỏ như kim thêu. Nhưng phi kiếm nhỏ như vậy vẫn có vỏ kiếm màu trắng xám, bên trên khắc hai chữ “Để Trụ”. Vật nhỏ không nổi bật này lại có một cái tên khí thế khoa trương như vậy.
Tầng bốn là một thanh trường kiếm cổ xưa trải đầy bùa chú bằng chữ Triện. Tầng năm là một thanh kiếm lớn đến mức khó tưởng tượng, cao ngang với đàn ông Đại Ly, phía trên khắc hai chữ “Trấn Nhạc”.
Hoàng đế Đại Ly lần lượt lên lầu, cuối cùng đi đến tầng mười mới dừng bước.
Trong lầu có một già hai trẻ. Ông lão có gương mặt đen nhẻm, làn da nhăn nheo, thân hình cao lớn, mặc một bộ áo trắng, đầu đội mũ cao. Trong đôi mắt thâm trầm không ngừng có mây tía nhanh chóng lưu chuyển, mắt thường có thể nhìn thấy được.
Bên cạnh ông lão có một đôi thiếu niên thiếu nữ, chính là chủ tớ ngõ Nê Bình trong trấn nhỏ động tiên Ly Châu, Tống Tập Tân và tỳ nữ Trĩ Khuê. Thiếu niên áo gấm đai ngọc, đã là nhân tài phong lưu kiệt xuất hàng đầu Đại Ly. Thứ duy nhất khiếm khuyết là trên vai thiếu niên có một con rắn mối màu vàng đất đang nằm, có phần phá hoại phong cảnh, may mà nhìn kỹ thì trán của nó đã bắt đầu nhô lên, lộ vẻ không tầm thường.
So với lúc ở ngõ Nê Bình, thiếu nữ Trĩ Khuê dường như vóc dáng cao hơn hơn một tấc, dung nhan cũng đẹp hơn một phần, cả người tỏa ra hào quang, gây cho người ta một cảm giác huyền diệu như trời hạn gặp mưa.
Lúc này ông lão đang đứng ở vị trí cửa sổ tầng mười, đưa tay chỉ về một nơi nào đó trong kinh thành Đại Ly, truyền dạy giải thích cho thiếu niên. Phát hiện hoàng đế Đại Ly đến, ông ta chỉ gật đầu chào hỏi mà thôi. Hoàng đế Đại Ly cũng không để bụng chuyện này, đi đến bên cạnh Tống Tập Tân, muốn xoa đầu hắn. Thiếu niên lại thản nhiên nghiêng người qua, tránh khỏi bàn tay kia.
Sắc mặt hoàng đế Đại Ly vẫn như thường, thu tay lại cười hỏi:
- Tống Mục, theo Lục tiên sinh học tập thuật xem khí đã một thời gian rồi, có phát hiện ra mắt trận của đại trận núi sông kinh thành Đại Ly chúng ta chưa?
Sắc mặt thiếu niên lạnh nhạt, trong giọng nói cứng nhắc lộ ra sự ngăn cách:
- Chưa phát hiện.
Ông lão mũ cao cười nói:
- Con đường phong thủy nào có đơn giản như vậy. Nhưng Tống Mục đã xem như nổi bật xuất chúng, không hề kém nhân tài trẻ tuổi ở châu lớn khác. Mấu chốt là Tống Mục tích trữ đầy đủ, nhờ tinh thông thuật toán và suy diễn nên học thứ gì cũng làm ít công nhiều. Loan cự tử (tông sư Mặc gia) trên lầu ánh mắt cao thế nào, vẫn không tiếc nói tốt cho Tống Mục, khen ngợi là có “tài năng trị quốc”.
Hoàng đế Đại Ly cười ha hả:
- Con trai của ta mà.
Tỳ nữ Trĩ Khuê lặng lẽ lui về phía sau mấy bước, nhíu mũi ngửi ngửi.
Hoàng đế Đại Ly quay đầu cười mắng:
- Đồ hại nước hại dân, đúng là không lễ độ.
Vẻ mặt thiếu nữ ngỡ ngàng vô tội. Hoàng đế Đại Ly đưa tay chỉ vào cô, trêu chọc:
- Có mượn có trả thì mượn tiếp không khó, đừng chỉ có vào nhưng không có ra. Cẩn thận ta đưa ngươi về cái giếng nhốt rồng kia. Nếu không thì môn phái tiên gia gần kinh thành nhất là cung Trường Xuân cũng có một cái giếng nước, sau này có thể để ngươi dọn đến đó ở.
Hoàng đế Đại Ly chỉ nói đùa một câu, lại khiến cho Trĩ Khuê sắc mặt tái nhợt, vội vàng há miệng phun ra từng hơi khí vàng ánh. Khí tức lờ mờ vàng ánh này giống như những con rắn nhỏ, nhanh chóng bay đến hoa văn rồng lượn trên áo long cổn của người đàn ông kia, giống như cá gặp nước, vui sướng dạo chơi trong những sợi tơ của long bào hoa mỹ. Bộ long bào kia khẽ rung động, tỏa ra từng đợt hào quang, sông nước dưới vạt áo long bào thật sự nổi lên một chút bọt nước.
Hoàng đế Đại Ly cười ha hả nói:
- Lá gan nhỏ như vậy, vì sao lúc trước còn dám nhiều lần nổi giận với Tề tiên sinh?
Sắc mặt thiếu nữ u ám, dời bước đến cửa sổ khác, ánh mắt nhìn về phía nam, rời khỏi lầu cao, rời khỏi kinh thành, muốn nhìn đến quê nhà xa xôi kia. Cô không thích kinh thành Đại Ly có tên là thành Thăng Long này lắm.
Hoàng đế Đại Ly ngưng cười, hỏi ông lão:
- Loan cự tử có nắm chắc xây dựng được tầng mười ba của Bạch Ngọc Kinh không?
Ông lão áo trắng tiên khí lượn lờ trầm giọng nói:
- Nếu không được thì Loan Trường Dã hắn tới Đại Ly làm gì.
Hoàng đế Đại Ly gật đầu, hai tay chống lên bệ cửa sổ, nhìn về kinh thành phồn vinh hưng thịnh, tự giễu nói:
- Vậy thì tốt. Mặc dù ta được trong ngoài triều đình công nhận là thiên tử cần cù tiết kiệm, còn bị đám quân chủ hoàng đế Đông Bảo Bình Châu lén cười nhạo là đàn bà chăm lo việc nhà, nhưng nếu có việc cần xài tiền, dù đập nồi bán sắt ta cũng sẽ lấy ra.
Ông lão hiểu ngầm cười, cảm khái nói:
- Cần cù chăm chỉ mấy trăm năm, thu nhập của họ Tống Đại Ly từ việc kinh doanh động tiên Ly Châu, hôm nay đều đổ vào tòa Bạch Ngọc Kinh này. Nếu như vậy mà còn keo kiệt, Đông Bảo Bình Châu cũng không tìm ra vị quân chủ hào phóng nào nữa.
Hoàng đế Đại Ly hỏi:
- Mặc dù rất không thoải mái, nhưng ta vẫn muốn xác nhận với Lục tiên sinh một lần cuối. Chỉ cần tại khu vực phía bắc thư viện Quan Hồ Đông Bảo Bình Châu, nhắm vào một tu sĩ tầng mười cả gan đối địch với Đại Ly, lầu này chỉ cần tế ra mười kiếm là được. Tu sĩ tầng mười một thì cần mười một kiếm. Vậy nếu cả mười hai kiếm đều bay ra, có thể trong nháy mắt chém chết tu sĩ tầng mười hai cách đó ngàn vạn dặm đúng không?
Ông lão họ Lục khí thế tận mây nói:
- Một Đông Bảo Bình Châu nho nhỏ mà thôi, không có gì bất ngờ.
Ông ta bổ sung:
- Nhìn tình hình cộng thêm tổng hợp tình báo các nơi, gã đàn ông đội nón dùng đao kia chắc chắn là luyện khí sĩ năm cảnh giới cao, khả năng tầng mười một là cao nhất, cũng có thể là tầng mười hai. Nói cho cùng là vì khoảng cách quá xa, tên kia lại cố ý ẩn giấu khí tức, dù là chiêm tinh suy tính của ta hay là thần thông quan sát nắm giữ non sông đều hơi mơ hồ.
Ông ta khẽ vung tay áo, cười nói:
- Nhưng trước tiên phải nói rõ, Bạch Ngọc Kinh hiện giờ tổng cộng có mười hai tầng, mỗi tầng một phi kiếm. Mặc dù thần thông quảng đại, sát lực vô biên, đủ để chấn nhiếp luyện khí sĩ một châu, nhưng mỗi lần phi kiếm rời lầu đều hao phí rất lớn. Cho dù Đại Ly vừa mới thôn tính vương triều họ Lư giàu có ở phương bắc, một khi tế ra cả mười hai kiếm, trong hai mươi năm không thể thi triển thêm lần nữa, trừ khi bệ hạ chấp nhận phi kiếm bị hủy hết.
Hoàng đế Đại Ly gật đầu, trong lòng hiểu rõ.
Tống Tập Tân đột nhiên hỏi:
- Trước mắt Loan cự tử chưa xây được tầng mười ba của Bạch Ngọc Kinh. Nếu gã khách không mời dám khiêu khích Đại Ly kia là tu sĩ cảnh giới thứ mười ba, vậy thì phải làm sao?
Hoàng đế Đại Ly cười không trả lời.
Ông lão họ Lục cất tiếng cười lớn, nhẹ giọng giải thích:
- Luyện khí sĩ cảnh giới thứ mười ba? Tại châu lớn nhất trên đời, quê nhà của Lục mỗ, đó cũng là tồn tại hiếm thấy. Huống hồ... thiên cơ không thể tiết lộ, không nói nữa, không nói nữa. Ngươi chỉ cần biết, ngay cả Nguyễn Cung miếu Phong Tuyết tầng mười một, đã là đại nhân vật có thể khai tông lập phái rồi. Chữ “tông” này rất nặng, chỉ có tu sĩ năm cảnh giới cao trấn giữ mới có thể xưng là một tông. Nếu không xem như vượt quá lễ chế, đám lão già Nho giáo thích nói quy củ nhất kia sẽ giận đến trừng mắt thổi râu.
Hoàng đế Đại Ly chậm rãi nói:
- Nguyễn Cung tính khí không tốt lắm, làm việc sát phạt quyết đoán, có vẻ không hợp tình người, đã khiến cho rất nhiều tiên gia bản thổ Đại Ly chỉ trích. Nhưng tính tình của người này rất hợp với khẩu vị Đại Ly ta, dĩ nhiên ta sẽ dùng lễ tiếp đãi. Tu sĩ như vậy, Đại Ly ta chẳng những không từ chối, thậm chí quốc chủ Đại Ly như ta cũng bằng lòng ngang vai ngang vế với bọn họ. Chỉ cần là người ngồi trên ghế rồng đều sẽ hiểu đạo lý “ngàn vàng mua xương ngựa”. (1)
Tống Tập Tân vẫn không bỏ qua, khăng khăng cố chấp:
- Lỡ may là luyện khí sĩ cảnh giới thứ mười ba thì sao?
Ông lão mũ cao cười lắc đầu.
Năm cảnh giới cao, hai cảnh giới đứng đầu đã sớm thất truyền, cho nên cảnh giới thứ mười ba chính là truyền thuyết cao nhất lớn nhất trên đời. Chuyện này không có trong bất kỳ điển tịch ghi chép nào của vương triều thế tục, cho dù là tiên gia trên núi có chữ “tông” cũng đều giữ kín như bưng.
Ông lão Họ Lục xuất thân từ môn phiệt ngàn năm đỉnh cao nhất trên thế gian, là con cháu vọng tộc của châu lớn, nhân tài tu hành đã từng được gởi gắm hi vọng. Cho nên mới có thể thông qua những lời nói vụn vặt của các trưởng bối, chắp vá lại với nhau, miễn cưỡng biết được một chút nội tình, chắc hẳn cũng không cách chân tướng quá xa.
Cảnh giới Phi Thăng trong năm cảnh giới cao đã là đỉnh điểm của “thiên hạ”, giống như cảnh giới thứ mười của võ phu thuần túy là điểm cuối thật sự, phía trước không còn đường để đi nữa. Vả lại một khi bước vào cảnh giới này sẽ bị thiên đạo hư vô mờ mịt phát giác, bị phán định là kẻ lấy cắp căn cơ của trời đất, thiên địa không dung, nhất định phải bị thanh trừ, tuyệt đối không để tu sĩ cảnh giới này có đất dung thân. Vì vậy so với thần tiên thánh nhân trong mắt thế nhân, so với tu sĩ cảnh giới thứ mười, luyện khí sĩ cảnh giới thứ mười ba càng lánh đời không xuất hiện, nếu không sẽ bị ép phi thăng.
Còn như rốt cuộc phi thăng đi đâu, đến lúc đó thân thể thần hồn sẽ như thế nào, ông lão họ Lục hoàn toàn không biết. Lão chỉ tự mình suy đoán, có lẽ là liên quan đến thần đạo đã sớm sụp đổ.
Hoàng đế Đại Ly hơi cúi đầu, nhìn gương mặt trẻ tuổi dường như vẫn còn nét ngây thơ kia, hỏi ngược lại:
- Lỡ may?
Thiếu niên gật đầu:
- Đúng!
Hoàng đế Đại Ly dời mắt đi, cười nói:
- Lỡ may bị miệng quạ của thằng nhóc ngươi nói trúng, vậy thì cũng không sao.
Thiếu niên cười nhạo không hề che giấu. Đối với lời nói của phụ thân, hắn chẳng hề tin một chút nào, cho dù ông ta là cửu ngũ chí tôn của Đại Ly rộng lớn, là quân chủ của vương triều lớn nhất bắc bộ Đông Bảo Bình Châu, được vô số người xem là kẻ có có dã tâm mang chí lớn xuôi nam. Hôm nay hắn đã bước lên đường tu hành, hai vị tiền bối bên cạnh còn là luyện khí sĩ đỉnh cao đương thời, mình cũng thuận buồm xuôi gió lấy được cơ duyên rất lớn trong Bạch Ngọc Kinh. Cho nên hắn càng hiểu rõ sức uy hiếp của một vị luyện khí sĩ cảnh giới thứ mười ba đối với một nước một tông.
Ánh mắt hoàng đế Đại Ly nhu hòa, vẫn nhìn chăm chú vào thiếu niên, nhẹ giọng nói:
- Vương triều Đại Ly ta, các đời hoàng đế chính là dựa vào cái “lỡ may” này, mới có thể từ nước nhỏ phụ thuộc vương triều họ Lư từng bước đi tới hôm nay. Thôn tính vương triều họ Lư xong, sắp tới còn muốn dùng lực lượng cả nước công phạt Đại Tùy, phần thắng rất lớn. Sau khi không còn nỗi lo về sau, chúng ta sẽ thật sự xuôi nam, hơn nữa cục diện đã định sẵn sẽ là thế như chẻ tre. Cho nên trước giờ ta không phản cảm với cách nói “lỡ may” này. Thậm chí ta vẫn luôn tự nói với mình, đế vương có tư cách được sách sử đời sau khen là tài trí và mưu lược kiệt xuất, phải có thể phá vỡ nghiền nát những cái “lỡ may” có lợi cho quân địch, ít nhất cũng phải chống được sự “lỡ may” này.
Vẻ mặt ông ta ung dung:
- Tống Mục, đây mới là phong thái nên có của hùng chủ một phương, vua của một nước.
Cuối cùng ông ta cười nói:
- Những đạo lý này Tống Dục Chương nên sớm dạy cho con, chỉ là hắn không dám mà thôi.
Sắc mặt thiếu niên âm trầm.
Hoàng đế Đại Ly không để ý tới chút vướng mắc nhỏ của thiếu niên, ngẩng đầu nhìn lên trời:
- Bạch Ngọc Kinh trên cao, mười hai lầu năm thành. Thật muốn biết tòa Bạch Ngọc Kinh thật sự trên trời kia rốt cuộc nguy nga đến thế nào.
Ông ta gập ngón tay gõ nhẹ vào đầu thiếu niên. Thiếu niên tránh không kịp, tỏ ra căm phẫn.
Người đàn ông kia cười sảng khoái, không hề ngại còn có hai người khác ở đây, dứt khoát nói:
- Mẹ con hi vọng vào em trai con, nhưng ta thì càng hi vọng vào con. Hổ dữ còn không ăn thịt con, lòng dạ đàn bà đúng là độc nhất.
Ông ta hơi thương cảm, lẩm bẩm nói:
- Dùng tà thắng chính.
Sau đó ông ta lại giãn mặt tươi cười:
- Ta cảm thấy hổ thẹn với vị Tề tiên sinh kia, là Đại Ly ta có lỗi với ông ấy. Nhưng con là đệ tử của ông ấy cũng rất tốt.
Thiếu niên kìm nén cả buổi, cuối cùng thốt ra một câu ngoài đề:
- Ông thân là hoàng đế Đại Ly, vì sao không tự xưng là quả nhân?
Hoàng đế Đại Ly khẽ đặt tay lên vai thiếu niên:
- Đại Ly bị xem là nơi mọi rợ gần ngàn năm, ta muốn dùng chuyện này tự xét lại mình, để bản thân không quên sự sỉ nhục đó!
Thiếu niên ngẩn người.
Hoàng đế Đại Ly thu tay lại, phì cười:
- Lừa con thôi, ta chỉ ghét cái từ “quả nhân” không may mắn này.
Ông lão mũ cao đột nhiên thốt lên:
- Tới rồi!
Hoàng đế Đại Ly hỏi:
- Đối diện với vây quét, không chạy trốn mà lại giết đến chỗ chúng ta?
Tâm thần ông lão rung động, mở to hai mắt nhìn về ngoài cửa sổ phía nam, run giọng nói:
- Cảnh giới thứ mười, cảnh giới thứ mười một, cảnh giới thứ mười hai! Đã là cảnh giới thứ mười hai đỉnh cao rồi!
Vẻ mặt Hoàng đế Đại Ly bình tĩnh, dặn dò thiếu niên:
- Tống Mục, đến phiên con ra tay rồi.
Tống Tập Tân hít sâu một hơi, xoay người nhìn về phía nam, hai tay bấm quyết, nghiến răng nói:
- Tống Mục ta phụng sắc lệnh của hoàng đế Đại Ly, lệnh cho mười hai vị thần chính thức trấn giữ khí vận núi sông các ngươi, tiếp kiếm!
Kinh thành Đại Ly gió nổi mây vần, tòa lầu cao này trong nháy mắt kiếm khí ngút trời.
Phi kiếm ở tầng dưới cùng dẫn đầu bay đi, ánh chớp nổi lên. Trong kinh thành Đại Ly, vô số người kinh hãi ngẩng đầu nhìn về tia chớp treo trên đỉnh đầu.
Sau phút chốc là phi kiếm tầng hai, tầng ba, cho đến tầng mười hai.
Trong đó nửa số phi kiếm cũng không bay thẳng về phía nam nghênh địch, mà lựa chọn vòng sang ba hướng còn lại.
Hơn nữa lúc phi kiếm rời khỏi lầu cao đã biến thành vô cùng to lớn, sau khi rời khỏi kinh thành lại một lần nữa tăng vọt. Cho dù là thanh phi kiếm xinh xắn nhỏ như lá liễu trong lầu, khi cách kinh thành Đại Ly trăm dặm cũng đã biến thành một thanh phi kiếm to lớn dài đến mười mấy trượng.
Khởi đầu từ tòa lầu cao mười hai tầng mô phỏng Bạch Ngọc Kinh trên trời này, bốn phương tám hướng đều có thần linh nghe theo sắc lệnh, lộ ra từng pháp thân uy nghiêm. Trong đó tại đỉnh Nam Nhạc cuối phía nam Đại Ly, một kim thân cao đến trăm trượng sừng sững trên đỉnh núi, giơ tay lên cao hét lớn:
- Nam Nhạc phụng chỉ lĩnh kiếm!
Tại các nơi trong lãnh thổ Đại Ly, mười một thần núi sông chính thức còn lại đều lộ ra pháp tướng to lớn, lần lượt tiếp lấy phi kiếm rời khỏi lầu cao, sau đó bước đi giữa không trung, mỗi bước là mấy chục dặm.
Không một ngoại lệ, mũi nhọn nhắm thẳng vào vệt cầu vồng đang từ phía nam bay về phía bắc.
Kim thân pháp tướng của thần Nam Nhạc chính thống dẫn đầu nghênh địch.
Một tiếng sấm vang lên, pháp tướng và phi kiếm đều vỡ nát.
Trong kinh thành, tầng trên cùng Bạch Ngọc Kinh vang lên một tiếng kêu kinh ngạc, tràn đầy nghi hoặc và bất đắc dĩ.
Ông lão mũ cao lẩm bẩm:
- Không thể nào, không thể nào...
Tống Tập Tân ở tầng mười khóe miệng rỉ ra tơ máu.
Thiên tử Đại Ly nhíu chặt chân mày.
Chỉ có tỳ nữ Trĩ Khuê nằm trên bệ cửa sổ, thờ ơ nhìn xung quanh.
Kim thân thần linh thứ hai cũng ầm ầm tan vỡ y như vậy.
Cách một khoảng thời gian lại truyền đến một tiếng sấm vang khắp lãnh thổ Đại Ly.
Tình trạng của Tống Tập Tân đã rất chật vật, thất khiếu chảy máu, nét mặt dữ tợn, nhưng vẫn cố gắng giữ vững tâm thần không dao động.
Khi nơi xa truyền đến tiếng vang thứ sáu, ông lão trên tầng thượng cười khổ nói:
- Sợ ngươi rồi. Lão phu nhường đường cho ngươi còn không được sao?
Còn lại sáu kim thân pháp tướng vốn xếp hàng từ bắc đến nam, bắt đầu lần lượt tránh sang hai bên, nhường ra con đường chính giữa.
Dường như cảm thấy còn chưa thỏa mãn, vệt cầu vồng trắng kia ngừng lại một chút, nhưng rất nhanh lại từ bỏ ý định tìm những thần linh kia gây phiền phức, tiếp tục bay thẳng về phía trước.
Cuối cùng bóng dáng này đâm vào kinh thành Đại Ly, rơi xuống phía dưới đài cao ẩn giấu Bạch Ngọc Kinh.
Phiên vương Đại Ly Tống Trường Kính trán đã đổ mồ hôi, nhưng vẫn đứng trước mặt người đàn ông từ trên trời giáng xuống, ngăn cản đường đi của người nọ. Nhưng Tống Trường Kính lại nhanh chóng lộ vẻ tươi cười, chỉ cảm thấy nếu có thể đánh một trận sảng khoái với đối phương, dù chết không tiếc, không uổng đời này.
Người đàn ông tướng mạo bình thường đứng trên quảng trường, điều khôi hài là trên cẳng chân của người này còn quấn vải để tiện đi lại trên đường núi, tay cầm một thanh đao trúc màu xanh lá rách nát. Ông ta nhìn lên đầu tường kinh thành, cảm thấy nghi hoặc “ồ” một tiếng. Sau đó quay đầu nhìn về phiên vương võ đạo cảnh giới thứ mười, khẽ gật đầu, lộ ra một chút tán thưởng. Cuối cùng ngước mắt nhìn về đỉnh đài cao ẩn giấu huyền cơ.
Ông ta vứt thanh đao trúc kia, khẽ giậm chân một cái, lầu cao Bạch Ngọc Kinh lập tức bị ép hiện ra hình dáng.
Sau đó ông ta rút một thanh đao hẹp Tường Phù khác bên hông, tùy ý giơ lên, mũi đao chỉ về hướng lầu cao, lớn tiếng nói:
- Năm kẻ bên trong, tên nào là hoàng đế Đại Ly? Lúc ta tới thì mau chui ra dập đầu nhận sai! Ta đếm mười tiếng, mười!
- Một!
Từ mười nhảy thẳng đến một, ông ta đột nhiên chém một đao về phía đài cao và lầu cao kia.
---------
Chú thích:
(1) Có bỏ ra ngàn lượng vàng để mua xương ngựa, sau mới có ngựa hay mà dùng. Nếu ta trọng dụng những người xung quanh trước, sau này sẽ có người tài năng ở xa tìm đến.
Trích từ truyện ngụ ngôn mua xương ngựa:
https://truyencotich.vn/truyen-ngu-ngon/mua-xuong-ngua.html