[Dịch] Kiếm Lai

Chương 102 : Cầu vồng trắng nổi lên đất bằng




Một khi cây trúc mọc thành đoàn, chỉ cần không chịu quá nhiều thiên tai nhân họa sẽ rất dễ trở thành biển trúc.

Nhưng trăm ngàn năm qua, mảnh rừng trúc nhỏ ít người biết ở núi Kỳ Đôn này vẫn sinh trưởng chậm chạp. Cho dù nhiều đời vua núi và thổ địa cẩn thận bảo vệ, nhưng vẫn không thể nghênh đón cảnh tượng được mùa.

Lúc này thổ địa trẻ tuổi tuấn tú của núi Kỳ Đôn cắm cây gậy trúc xanh vào mặt đất bên chân, ngồi xuống bên cạnh hai cây trúc xanh bị chặt đứt, khóc không ra nước mắt, xót xa run giọng nói:

- Sao lại khi dễ người khác như vậy. Khách có lớn đến mấy thì vẫn là khách, nào có chuyện ức hiếp chủ nhà, một đao phá vỡ trận pháp làm lộ ra khu vực phong thủy này. Khác gì các ngươi đến nhà làm khách, nhìn thấy khuê nữ của chủ nhà duyên dáng yêu kiều, dung nhan xinh đẹp, liền lột quần áo khuê nữ nhà người ta ra? Có gì khác chứ?

Rắn đen và mãng xà trắng do tiên nhân lấy tinh hoa đất núi Kỳ Đôn và rễ mây tạo thành, chiếm giữ bên ngoài rừng trúc, hai cặp mắt âm trầm giống như có tính người, lộ vẻ cười trên nỗi đau của người khác.

Một giọng nói trêu đùa vang lên cách đó không xa:

- Vậy khuê nữ nhà ngươi cũng quá nhiều rồi, sau này của hồi môn sẽ khiến ngươi lỗ nặng.

Thổ địa trẻ tuổi sợ hãi đứng dậy, nào còn có vẻ mặt đau khổ căm hận, chắp tay xin lỗi người đàn ông đội nón kia:

- Khiến đại tiên chê cười rồi. Tiểu nhân đã quen chịu khổ ở mảnh đất một mẫu ba này, ánh mắt nông cạn, không được như đại tiên đi khắp thiên hạ, nhìn khắp núi sông. Dùng ánh mắt của đại tiên nhất định đã nhìn ra được, đối với tiểu nhân thì mảnh rừng trúc này thật sự là gia sản áp đáy hòm đáng thương. Cho nên dù chỉ mất hai cây trúc xanh, tâm tình vẫn khó kiềm chế, bi thống dâng trào, nghĩ đến cũng là thường tình của con người. Mong đại tiên thứ tội, tha thứ cho tiểu nhân vô tâm mạo phạm.

A Lương đi rồi trở lại, dựa nghiêng vào một cây trúc cao xanh biếc, ngẩng đầu nhìn rừng trúc tươi tốt, sau đó dời mắt hỏi:

- Cây trúc tổ tông đầu tiên của mảnh rừng trúc này, có phải là từ động tiên Trúc Hải dời đến, sau đó được ngươi làm thành cây gậy trúc xanh? Vì vậy đã chọc giận một vị tiên nhân, trong cơn tức giận đã lấy đi kim thân thần vị thổ địa núi Kỳ Đôn của ngươi?

Lần này thổ địa trẻ tuổi thật sự rung động, vẻ nịnh hót trên mặt không tăng mà lại giảm, lặng lẽ đứng thẳng người, đường đường chính chính chắp tay hành lễ nói:

- Thổ địa núi Kỳ Đôn là Ngụy Bách, được hoàng đế cuối củng của tiền triều Thần Thủy quốc sắc phong làm sơn thần, phụ trách phạm vi ngàn dặm chung quanh núi Kỳ Đôn. Sau đó vương triều thay đổi, họ Tống Đại Ly quật khởi thôn tính Thần Thủy quốc. Tại hạ vì một chuyện nên đã chọc giận hoàng đế khai quốc họ Tống, từ sơn thần bị giáng chức thành thổ địa một núi, phạm vi cai quản giảm bớt đến hơn ba trăm dặm, hôm nay vẫn xem như là người mang tội.

Hắn nhấc cây gậy trúc màu xanh lá linh khí dồi dào trong tay, cười khổ nói:

- Phúc đến thì ít, họa đến thì nhiều. Trong cơn sóng gió đó, tôi buộc phải chặt cây trúc xanh xuất xứ từ động tiên Trúc Hải để làm cây gậy này. Không ngờ chưa được bao lâu lại chọc giận bằng hữu tiên gia của người trồng trúc, trong lúc cười nói đã đánh cho thổ địa nho nhỏ đến từ đất như tôi phải quay về với đất.

A Lương dựa nghiêng vào trúc xanh, đổi sang một tư thế tự cho là tiêu sái hơn, tấm tắc nói:

- Nghe có vẻ thảm thiết.

Thổ địa trẻ tuổi chán nản.

A Lương không để ý tới tên thổ địa thân thế bi thảm này, quay đầu nhìn về bên ngoài rừng trúc. Trong tầm mắt, Trần Bình An theo ông ta trở lại đang đứng trên sườn núi, rắn và mãng xà biết điều tránh ra xa, nhất là con mãng xà trắng vẫn còn sợ sệt kia, ánh mắt cực kỳ cảnh giác. Ông ta cười nói:

- Bằng hữu này của ta muốn làm một vụ mua bán với các ngươi, tự các ngươi thương lượng giá cả. Thỏa thuận xong thì sau này sẽ là bằng hữu, thỏa thuận không được thì cũng không sao, mua bán không thành vẫn còn tình nghĩa...

Nói đến đây ông ta lại sờ đao trúc bên hông, sau đó dời mắt khỏi thân thể hai con con vật khổng lồ kia, cảm thấy tò mò:

- Hai con súc sinh kia cũng không phải là loài thuộc giao long thật sự, nhất là con rắn đen, sao lại có được hình thức ban đầu của giao đen, sinh ra bốn cái vuốt rồng? Có phải bọn chúng đã gặp kỳ ngộ gì không?

Thổ địa trẻ tuổi tự xưng là Ngụy Bách cẩn thận trả lời:

- Đúng là có kỳ ngộ, nhưng cụ thể là gì thì tiểu nhân cũng không rõ, chỉ đoán là có liên quan đến động tiên Ly Châu kia. Nhất định là bọn chúng đã vô tình nuốt phải thứ gì kỳ lạ, mà thứ này lại có nhiều lợi ích với chủng loại như rắn trăn cá chép. Trấn Hồng Chúc ở gần biên cảnh núi Kỳ Đôn là nơi đường thủy ba sông tụ hợp, trong đó có một con sông lớn gọi là Xung Đạm, hôm nay có một con cá chép đã mọc ra hai chiếc râu rồng màu vàng hàng thật đúng giá, khiến người ta phải hâm mộ. Mà trăm năm trước, con cá chép rực rỡ này đã từng dọc theo dòng sông khe suối bơi ngược đến núi Kỳ Đôn, tôi đã tận mắt nhìn thấy nó. Theo lý mà nói có cho nó thêm bốn năm trăm năm, chắc chắn cũng không thể mọc ra râu rồng phẩm chất kinh người như vậy.

A Lương gật đầu, tỉnh ngộ nói:

- Nói như vậy thì ta có chút đầu mối rồi.

Thổ địa trẻ tuổi liếc nhìn đao bên hông người đàn ông đội nón, thử dò hỏi:

- Đại tiên làm thế nào biết được lai lịch của cây gậy trúc xanh này?

Sắc mặt A Lương kỳ quái, cười ha ha, nhìn xung quanh nói:

- Lúc trẻ ta từng dạo chơi đến động tiên Trúc Hải, có chút giao tình với Trúc phu nhân. Giao tình không sâu, bình thường, rất bình thường...

Nghe được cái tên “Trúc phu nhân”, Ngụy Bách liền lộ vẻ hâm mộ. Nên biết vị phu nhân này là thần linh núi non duy nhất ở động tiên Trúc Hải, rất ít khi lộ diện, bên ngoài đồn rằng bà ta hình dáng cao gầy hơn cả đàn ông. Tổ sư của tiểu thuyết gia trong các phái học thuật từng lập chí muốn đi khắp bốn thế giới, ghi chép phong tục nhân tình khắp thiên hạ. Trong đó đã đặc biệt miêu tả vị Trúc phu nhân này là “dung nhan xinh đẹp, chân trần hoan hỉ, tóc mai xanh biếc”.

Tuy cùng thuộc nhánh sơn thần địa linh, nhưng so với Trúc phu nhân thì Ngụy Bách dù là thân phận hay tu vi đều kém quá xa, khiến hắn còn không dám sinh lòng hổ thẹn kém người, sâu trong lòng chỉ có kính ngưỡng. Rất nhiều sự tích của Trúc phu nhân được lưu truyền rộng rãi, đến nỗi ngay cả Đông Bảo Bình Châu cũng không xa lạ.

Bên dưới mười động tiên lớn có ba mươi sáu động tiên nhỏ. Động tiên Ly Châu lúc trước lơ lửng phía trên vương triều Đại Ly là một trong số đó, lãnh thổ bao la núi sông ngàn dặm, nhưng chỉ là loại nhỏ nhất trong tất cả động tiên nhỏ.

Động tiên nhỏ thường được luyện khí sĩ gọi là “bí cảnh”, dùng để phân biệt với động tiên lớn. Trong bí cảnh thường có linh khí dồi dào, nhưng so với mười động tiên lớn thì địa bàn ranh giới không đầy đủ, tiền thân có thể là do phế tích thời xưa hoặc long cung chiến trường cổ gì đó tạo thành, lai lịch hỗn tạp. Thậm chí còn có bí cảnh tên là động tiên Đảo Tự, sở hữu rất nhiều tiên đảo thượng cổ đã biến mất trong lịch sử một cách thần bí, lại nằm trong bụng một con thú lớn thời viễn cổ.

Mà động tiên Trúc Hải đứng đầu trong ba mươi sáu động tiên nhỏ, sản xuất các loại trúc tuyệt diệu không thể miêu tả, được các đời tu sĩ tiên gia coi trọng, dùng chúng chế tạo thành đủ loại pháp khí phổ biến trong thiên hạ.

Trong động tiên chỉ tồn tại một thế lực tiên gia địa vị siêu nhiên, lịch sử lâu đời, đó là núi Thanh Thần. Tương truyền khai sơn lão tổ đã thỉnh giáo học vấn với vị chí thánh tiên sư của Nho gia, mang theo một cây trúc công đức còn trẻ làm lễ vật. Sau này nó sinh trưởng khỏe mạnh ở thánh địa Nho gia “Đạo Đức Lâm”, ngược lại ở động tiên Trúc Hải thì ngày càng biến mất. Tương truyền trúc này có thể ghi lại công đức của quân tử, là một trong số nguồn gốc của “sổ công đức” mà dân chúng quê mùa hay gọi.

Lúc A Lương và thổ địa trẻ tuổi tán gẫu, Trần Bình An ngồi trên một tảng đá, trong tay cầm nửa đoạn dao chẻ củi. Cách đó không xa là hai chiếc đầu to lớn khủng bố, thân thể rắn và mãng xà như hai con đường núi uốn lượn trải dài ra sau, cuối cùng biến mất trong rừng cây, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cây cối bị cái đuôi quét trúng đổ xuống.

Trên đường đi tới, Trần Bình An ngoại trừ đọc sách nhận chữ với Lý Bảo Bình, còn học tiếng phổ thông Đại Ly với cô. Tiến triển không tệ, tuy phát âm còn mang theo giọng đặc sệt của trấn nhỏ, nhưng đã có thể giao lưu bình thường, vẫn biểu thị được năm sáu phần ý tứ đại khái. Lúc này rắn và mãng xà giống như đang gặp đại địch. Trần Bình An nói với chúng về chuyện mình sở hữu năm ngọn núi ở huyện Long Tuyền Đại Ly, hi vọng chúng có thể dọn nhà đến núi Lạc Phách. Đương nhiên không quên dặn dò chúng là thánh nhân Nguyễn sư phụ đã mượn ba ngọn núi của mình.

Rất hiển nhiên, thân phận thánh nhân trấn giữ động tiên Ly Châu nặng nhẹ thế nào, rắn và mãng xà còn hiểu rõ hơn Trần Bình An. Ngay cả rắn đen ánh mắt vẫn luôn hờ hững cũng phải biến sắc. Ban đầu mãng xà trắng vừa nghe đến cái tên huyện Long Tuyền Đại Ly đã hơi xiêu lòng, sau đó nghe nói triều đình Đại Ly đã sai thầy phong thủy Khâm Thiên giám và quan viên Lễ bộ cùng khảo sát hơn sáu mươi ngọn núi, hoàng đế Đại Ly chuẩn bị sắc phong vài sơn thần chính thống, cặp mắt mãng xà trắng liền lộ vẻ hưng phấn kích động không thể che giấu, không nhịn được lè lưỡi ra kêu xì xì. Kết quả lại bị rắn đen dùng đầu húc một cái mới an tĩnh lại.

Trần Bình An thấy rắn và mãng xà cũng không từ chối đề nghị ngay lập tức, liền thở phào một hơi, tiếp tục nói:

- Mặc dù ta không biết nhiều về chuyện tu hành, nhưng khẳng định linh khí của núi Kỳ Đôn kém xa những ngọn núi của ta. Các ngươi tu luyện ở địa bàn của ta một trăm năm, nói không chừng sẽ ngang với nơi này mấy trăm năm. Hơn nữa trên đường đi A Lương đã nói với ta một ít chuyện về rắn trăn cá chép qua sông hóa rồng, con đường thủy này sẽ rất khó khăn nguy hiểm, rất nhiều sơn thần giang thần sẽ cố ý làm khó dễ các ngươi. Cho nên ta tin nếu các ngươi có thể sớm gây dựng quan hệ với Nguyễn sư phụ, còn có quan viên Đại Ly, con đường sau này sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Trong những lời này, nửa phần trước là Trần Bình An tự suy nghĩ ra, nửa phần sau là do A Lương khoe khoang cẩm nang diệu kế tiết lộ thiên cơ.

Trần Bình An trầm giọng nói:

- Có một ông lão dạy ta làm gốm đã từng nói, sơn tinh ma quỷ, yêu quái núi sông chưa chắc đã xấu hơn con người. Sau khi ta gặp các ngươi, cảm thấy câu này dường như không có đạo lý. Nhưng các ngươi là do A Lương hàng phục, không liên quan nhiều đến ta, vì vậy A Lương bỏ qua cho các ngươi thì ta cũng không tiện nói gì. Nếu ta có bản lĩnh như A Lương, các ngươi dám chọc giận ta, dám tùy tiện ăn người ngay trước mặt ta...

Trần Bình An nhấc nửa đoạn dao chẻ củi trong tay, nhìn chằm chằm vào con mãng xà trắng kia:

- Vậy ngươi sẽ không chỉ mất một bên cánh, bữa ăn tối qua của chúng ta sẽ là một nồi thịt rắn hầm.

Mãng xà trắng đã mất cánh, tu vi hao tổn nghiêm trọng, vốn đã rất đau lòng. Lúc này bị thiếu niên xát muối vào vết thương, con súc sinh bản tính máu lạnh giống như bị vạch trần vết sẹo ngay trước mặt. Nó giận đến tím mặt, ngẩng đầu lên cao, thân thể bỗng nhiên căng thẳng, muốn nhào tới trước giết chết tên thiếu niên chướng mắt đáng hận này.

Trần Bình An vẫn thờ ơ.

Rắn đen lập tức hành động, không phải giúp mãng xà trắng đối phó với thiếu niên giày cỏ, mà lại mở chiếc miệng rộng nhanh chóng cắn vào cổ mãng xà trắng, hất về phía sau, khiến cho con mãng xà trắng thân thể “mảnh khảnh” kia ngã đến quay cuồng.

Thổ địa trẻ tuổi giật mình, đang muốn ra tay để mãng xà trắng và rắn đen an tĩnh lại, tránh cho thiếu niên bị ngộ thương, mình cũng bị hai con súc sinh này liên lụy. Chợt nghe người đàn ông đội nón kia lắc đầu nhẹ giọng nói:

- Đừng nhúng tay.

Thổ địa trẻ tuổi hơi nghi hoặc, không nhịn được nhìn sang ông ta. Chỉ thấy đối phương vẫn dựa nghiêng vào trúc xanh, mũi chân chạm đất, tư thế đứng lười nhác, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt bình tĩnh.

Rắn và mãng xà vốn là đồng loại hung ác đối diện với nhau.

Trần Bình An đứng lên, vẫn không rời khỏi tảng đá, nắm chặt dao chẻ củi.

Không biết giao lưu với nhau những gì, cuối cùng mãng xà trắng dần dần yên tĩnh lại, nhưng ánh mắt của nó nhìn thiếu niên vẫn rất hung hãn.

Trần Bình An nhìn thẳng vào mãng xà trắng:

- Hôm nay có hàng ngàn hàng vạn người mở đường trong núi, sau khi các ngươi vào núi tu hành, không được giết người để no bụng. Đương nhiên nếu là tự bảo vệ, chẳng hạn như có người tu hành vào núi bắt giết các ngươi thì lại là chuyện khác. Nếu các ngươi lấy được thứ tốt nhưng lại phá hư quy củ, vậy thì Nguyễn sư phụ sẽ ra tay. Lúc trước các ngươi làm gì cũng không dình dáng đến ta, nhưng nếu đồng ý vào núi, vậy sau này hành động của các ngươi sẽ liên quan đến ta.

Trần Bình An nghiêm túc nói:

- Cho nên ta phải cảnh cáo trước.

Rắn đen vẫn yên tĩnh bất động. Mãng xà trắng dường như vẫn tức giận khó tiêu, mặc dù đã kìm nén không trở mặt, nhưng cho dù mê hoặc của đại đạo đang ở trước mắt, nó vẫn dùng bụng chậm rãi ma sát với mặt đất, toàn thân tỏa ra khí tức nóng nảy hung bạo.

Trong rừng trúc phía xa, chẳng biết từ lúc nào A Lương đã ngồi lên một cây trúc, trúc xanh có độ dẻo rất tốt bị ông ta ép thành hình cầu vòm.

Thổ địa trẻ tuổi hận không thể dùng hai tay đỡ trúc xanh lên, liếc nhìn thiếu niên và rắn mãng xà đối diện phía xa như nước ngầm dâng trào, giải thích:

- Mặc dù bản tính của rắn đen càng tàn nhẫn hung ác, nhưng đầu óc mở mang hơn nhiều, thậm chí đã học được cách xem tình hình, biết tiến lui. Mãng xà trắng kia bình thường có vẻ không muốn tổn thương người lắm, nhưng giao lưu lại khá phiền phức, bởi vì nó càng làm theo bản tâm. Chuyện này có liên quan đến vị trí tình hình của chúng trên bàn cờ năm xưa, mãng xà trắng chỉ là một quân cờ rỗi, còn rắn đen lại là mấu chốt để ăn nhiều cờ. Cho nên bọn chúng chiếm núi làm vua nhiều năm như vậy, mãng xà trắng thích dạo chơi lang thang chung quanh, rất nhiều sóng gió là do động tĩnh xuất hành của nó gây nên. Còn rắn đen thì chuyên tâm tu hành hơn, mỗi ngày cần cù chăm chỉ thu nạp tinh hoa nhật nguyệt, bởi vì nó có chí hướng rộng lớn, dã tâm bừng bừng.

A Lương ừ một tiếng.

Thổ địa trẻ tuổi do dự một thoáng, nói:

- Lời nói của thiếu niên này không sai, đều là đạo lý chân thực, nhưng lại không hiểu rõ tập tính của cặp rắn và mãng xà kia. Đối với những con vật đã bước lên đường tu hành như chúng, bản tâm bản tính là nền tảng của đại đạo. Ngoại trừ thứ này ra, rắn và mãng xà đã mở mang đầu óc đại khái đều hiểu về chuyện thể diện. Bọn chúng đã quen tác oai tác quái ở núi Kỳ Đôn, sẽ cảm thấy đến ngọn núi của thiếu niên kia là ăn nhờ ở đậu. Nhất là thiếu niên đưa ra một vị thánh nhân, tuyên bố nếu dám ăn người sẽ đánh chết bọn chúng, càng khiến rắn và mãng xà cảm thấy thiếu niên khí thế ép người, không dễ chung sống, khó tránh khỏi căm phẫn. Dù sao một khi gật đầu đồng ý, sẽ là “hàng xóm láng giềng” mấy trăm năm, cũng phải lo lắng mình kết giao sai người...

A Lương cắt ngang lời lải nhải của hắn:

- Ngươi không cần đổi cách cầu tình giúp hàng xóm của ngươi, ta đã nói là sẽ không nhúng tay, ngươi còn sợ cái gì? Suy cho cùng rắn và mãng xà không muốn cúi đầu sớm, là do cảm thấy thiếu niên võ đạo cảnh giới thứ hai kia không xứng ngang hàng với chúng mà thôi. Vì vậy dù thiếu niên đưa ra yêu cầu rất hợp tình lý, bọn chúng cũng khó mà khoan nhượng. Nếu đổi thành ta, ngươi cảm thấy rắn và mãng xà sẽ làm thế nào?

Thổ địa trẻ tuổi cười mỉa nói:

- Đại tiên nhìn người nhìn chuyện đúng là rõ như ban ngày.

A Lương hờ hững nói:

- Trả lời câu hỏi của ta.

Trong nháy mắt thổ địa trẻ tuổi câm như hến, tìm từ một phen, sau đó nghiêm túc trả lời:

- Bọn chúng sẽ không nói gì khác, trực tiếp dọn nhà, trong lòng còn không dám oán hận.

Sắc mặt A Lương vẫn như thường, nhìn về bên kia, gật đầu nói:

- Rất tốt, ngươi đã giữ được nửa rừng trúc.

Rừng trúc xung quanh hai người đột nhiên kêu lên lốp đốp, khoảng nửa số trúc xanh giống như bị người ta dùng một đao chặt ngang, toàn bộ rơi xuống đất.

Thổ địa trẻ tuổi quỳ lạy dưới đất, thấp thỏm run giọng nói:

- Đại tiên bớt giận.

A Lương cũng lười để ý tới tên này, sắc mặt lạnh nhạt, chậm rãi nói:

- Nhìn đi, cho dù ta đã ra tay dọa người, nhưng vì quá dễ nói chuyện, tính tình quá tốt, lại bị một thổ địa nho nhỏ xem như kẻ ngốc lừa gạt. Cho nên mới nói làm người tốt rất khó.

Thổ địa trẻ tuổi không dám thở mạnh.

A Lương đột nhiên cười ha hả nói:

- Đứng lên nói chuyện đi, quỳ như vậy kỳ cục lắm. Ta và ngươi đánh cuộc, xem thử thiếu niên mê tiền kia có đồng ý làm một vụ mua bán lỗ vốn hay không. Ngươi cá là hắn đồng ý, còn ta cá hắn không đồng ý. Nếu ngươi thắng thì có thể giữ được nửa rừng trúc còn lại, nếu thua, không phải ngươi mới khôi phục thân thể thổ địa sao, ta đánh ngươi trở về nguyên hình là được.

Thổ địa trẻ tuổi vừa mới đứng lên, lúc này thật sự cảm thấy muốn chết, lẩm bẩm hỏi:

- Dám hỏi đại tiên, phần thắng của tiểu nhân có bao nhiêu?

A Lương giơ một ngón tay lên.

Thổ địa trẻ tuổi mặt không còn chút máu, chỉ có một phần mười sao.

Người đàn ông đội nón kia nhếch miệng cười nói:

- Là một phần trăm.

Sau đó ông ta nhìn về phía thiếu niên, la lớn:

- Trần Bình An, cứ việc hét giá, điều kiện quá đáng thế nào cũng được, có A Lương ta trông chừng. Đừng sợ chọc giận hai con súc sinh kia, nếu thật sự xảy ra xung đột, vừa lúc dùng cặp rắn và mãng xà kia luyện tay một chút. Yên tâm ta sẽ giúp ngươi quan sát tình hình, lúc thích hợp nhất định sẽ ra tay. Lúc trước không phải ngươi đã so tài với Chu Hà cảnh giới thứ năm sao, sau khi giao thủ thằng nhóc ngươi rõ ràng đã có lĩnh ngộ. Vậy cứ dứt khoát rèn sắt khi còn nóng, nói không chừng có thể tiến thêm một bước.

Thổ địa trẻ tuổi ngây người như phỗng.

A Lương cười nói:

- Xin lỗi, bây giờ ngay cả một chút phần thắng của ngươi cũng không còn nữa rồi.

Thổ địa trẻ tuổi tâm như tro tàn, lại sinh ra một chút gan dạ khí phách, quay đầu cười khổ nói:

- A Lương tiền bối, phẩm hạnh đánh cuộc của ngài thật không tốt lắm.

Người đàn ông đội nón nói một câu kỳ quái:

- Khổ tới khổ lui chỉ vì một cục diện tất thắng? Ngươi cảm thấy A Lương ta nhàm chán như vậy sao?

Thổ địa trẻ tuổi cẩn thận nghiền ngẫm câu này, một lần nữa nhìn về phía thiếu niên tên là Trần Bình An, vừa hâm mộ vừa thương hại.

Sau chốc lát, một luồng kiếm khí như cầu vồng trắng đủ để rung chuyển núi cao bắn lên trời.

Thổ địa trẻ tuổi sợ đến mức ngồi phịch xuống đất.

Trong nháy mắt bóng dáng người đàn ông đội nón biến mất khỏi trúc xanh hình dáng như cầu vòm, xuất hiện phía trên núi Kỳ Đôn, đao trúc vỏ xanh lá bên hông nhanh chóng rút ra, một đao chặt đứt cầu vồng trắng, không để nó tiếp tục bay lên trời.

Lại sau chốc lát, ông ta ngồi trở về thân trúc còn chưa đứng thẳng kia, tiện tay vứt bỏ thanh đao trúc tồi tàn chất liệu bình thường, dù chưa bị gãy nhưng thân đao đã rách tả tơi.

Rắn đen điên cuồng chui vào sâu trong rừng rậm núi Kỳ Đôn.

Trước người thiếu niên không xa, con mãng xà trắng đột ngột lao tới muốn đánh chết hắn, lúc này đã mất đi cả chiếc đầu, lộ ra chiếc cổ đứt ngang máu thịt đầm đìa, nhìn thấy mà giật mình, cực kỳ bi thảm.

Sắc mặt Trần Bình An vẫn bình tĩnh, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt giống hệt như khi đánh chết Thái Kim Giản núi Vân Hà trong ngõ nhỏ.

A Lương nhịn cười, lấy hồ lô nhỏ bên hông xuống uống một ngụm, thấp giọng cười nói:

- Thú vị rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.