Ngay sau khi về đến Nam Cung gia, vừa bước chân vào cửa nàng đã thấy Tiểu Vận hớt hả chạy đến chỗ nàng, nàng thắc mắc không biết chuyện gì hỏi:
- Tiểu Vận, sao muội lại khẩn trương vậy? Đã có chuyện gì xấu xảy ra sao?
Tiểu Vận lắc đầu, vừa thở vừa trả lời:
- Không phải...hộc...là lão gia...hộc... lão gia người...hộc...hộc...
Nam Cung Thiên nghe từ 'lão gia' ngay lập tức mất bình tĩnh, hốt hoảng vọt đến trước mặt Tiểu Vận.
- Phụ thân ta như thế nào? Chẳng lẽ người lại bị thương ở đâu sao?
Tiểu Vận cố gắng điều hòa lại nhịp thở xong rồi mới nói:
- Cũng không phải thưa thiếu gia! Chỉ là lão gia đã tỉnh lại và đang cùng với phu nhân ở trong thư phòng đợi Khuyết cô nương, nô tỳ chạy đến để bảo Khuyết cô nương mau tới gặp họ.
Tiểu Vận vừa dứt lời thì cả nàng là Nam Cung Thiên đều ngẩn ra. Hai, ra là vậy, cô nhóc này thật biết cách làm người ta lo hụt. Nàng cốc nhẹ đầu Tiểu Vận, trách móc:
- Muội đó, chỉ có thế mà cũng làm to lên, hại ta cũng gấp theo.
Tiểu Vận bị cốc đầu xong, chu môi kháng nghị:
- Muội đâu có làm to! Lão gia và phu nhân đã chờ tỷ rất lâu rồi, tỷ còn không mau đi gặp họ.
Nàng thật sự chịu thua nha đầu này. Quay đầu nhìn Liễu Ngọc Khuê và nha hoàn rồi nhìn sang Nam Cung Thiên đang đứng bên cạnh, mỉm cười nói:
- Vậy bây giờ tiểu nữ sẽ đi gặp Nam Cung lão gia, Liễu tiểu thư hảo nghỉ ngơi cho thật tốt, mọi việc xin giao lại cho Nam Cung thiếu gia.
Nam Cung Thiên nhìn nàng bước đi mà lòng cảm thấy trống trải. Hôm nay khó khăn lắm hắn mới tìm được nàng vậy mà thời gian ở bên nàng chưa được bao lâu đã... Hắn than thở trong lòng. Đến bao giờ thì hắn mới được ở một mình với nàng đây!
Trái ngược với Nam Cung Thiên, Liễu Ngọc Khuê mừng thầm trong lòng. Cuối cùng nàng ta và hắn cũng có không gian riêng, Mạt Nhi cũng biết phận mà lui lại đằng sau.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Đứng trước thư phòng, Khuyết Thu Nguyệt cảm thấy hồi hộp vô cùng, mong sao hai vị Nam Cung lão gia và Nam Cung phu nhân không hỏi quá nhiều về thân phận của nàng, nếu không may để lộ sơ hở thì hậu quả sẽ khó lường.
Nàng cũng phải công nhận vị Nam Cung lão gia này không hổ danh là võ lâm minh chủ, thời gian hồi phục thực sự rất nhanh, ngay cả nàng cũng không thể ngờ được.
Mở của bước vào, cả hai người họ đang ngồi uống trà chờ đợi, thấy nàng đi vào liền đặt ly trà trong tay xuống. Nàng âm thầm đánh giá hai người trước mắt.
Nam Cung lão gia dù đã ngoài năm mươi nhưng vẫn còn rất tuấn tú, khí chất bức người, mái tóc điểm bạc, tay cầm quạt, ông giống như một người đã từng trải, một bộ lam y trang nhã, đúng là cha nào con nấy. Trúng độc đã làm khí sắc của ông giảm đi rõ rệt nhưng chưa đủ để che lấp sự cường đại của một vị minh chủ võ lâm.
Còn về Nam Cung phu nhân, bà đã ngoài bốn mươi nhưng chỉ nhìn như gái đôi mươi. Gương mặt phúc hậu, mái tóc chưa điểm bạc vấn cao cài một vài chiếc trâm ngọc, làn da vẫn chưa có dấu hiệu bị lão hóa, khoác trên mình bộ hoàng y làm cho bà trở nên cao quý, uy quyền.
Trong lúc đó, Nam Cung lão gia cũng thầm đánh giá nàng.
Đây là ân nhân của ông sao? Rất có khí chất! Một vị cô nương tầm mười sáu, mười bảy tuổi tinh thông y thuật, nghe phu nhân nói cô nương này vừa dịu dàng vừa tốt bụng lại hiểu lễ nghĩa, dù không thể biết được dung mạo sau tấm mạn sa kia nhưng chắc chắn là sẽ rất hơn người. Ánh mắt rất trung thực, không có nửa điểm giả dối.
- Ngươi là Khuyết Thu Nguyệt? Là người đã giải độc đó sao? Quả nhiên đúng là tuổi trẻ tài cao!
Có vẻ như Nam Cung lão gia không quá để ý đến xuất thân của nàng, nàng thả lỏng đáp:
- Nam Cung lão gia quá khen rồi! Tiểu nữ chỉ là có chút tài mọn thôi.
Nam Cung lão gia nhìn nàng gật gật đầu, vui vẻ cười:
- Được! Rất tốt! Ngươi nói thử xem muốn gì để trả ơn đây?
Nàng không chần chừ trả lời:
- Tiểu nữ là tình cờ đến đây, sau này rồi cũng phải rời đi. Không cần gì nhiều, tiểu nữ chỉ cần một ít ngân lượng để mang đi đường.
Nam Cung lão gia nghe nàng nói thẳng ra nhưng vậy, thích thú cười lớn hơn:
- Ha ha ha, rất thẳng thắn, ta rất thích. Hảo, lát nữa ta sẽ cho người mang ngân lượng đến chỗ ngươi.
Nàng vui mừng, vậy là có thể tiếp tục đi rồi, không cần quá tốn sức a.
Nam Cung phu nhân ngồi im nãy giờ bỗng lên tiếng:
- Cô nương, mấy ngày nữa là đến sinh thần của lão gia nhà ta, ta mong cô nương có thể ở lại để tham dự với tư cách là khách quý của Nam Cung gia. Ý cô nương thế nào?
Người ta đã có lòng mời mà không tham gia thì không được hay cho lắm. Thôi thì chờ thêm vài ngày nữa đi cũng chưa muộn.
- Nam Cung phu nhân đã mời, tiểu nữ sao dám từ chối.
Thấy nàng chấp thuận, Nam Cung phu nhân vui mừng. Bà đang cố giữ chân Khuyết Thu Nguyệt lại để tạo cơ hội cho con trai bà. Bà không hiểu nổi tại sao đứa con trai quý tử của bà khi đứng trước vị cô nương này lại không dám hành động gì cả, khiến cho bà phải đích thân ra tay.
Nói chuyện một lúc nàng xin phép trở về phòng. Đôi mắt Nam Cung lão gia và Nam Cung phu nhân nhìn nàng đầy sự hài lòng.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Buổi tối, trong phòng của Khuyết Thu Nguyệt.
Nàng ngồi trước bàn trang điểm chải tóc, Tiểu Vận đang ở bên trong chuẩn bị nước tắm cho nàng. Nàng tháo mạn che mặt để lộ dung nhan động lòng người. Nóng chết đi được! Cả ngày đeo mạn che mặt làm da nàng mẩn đỏ hết lên nhưng phải chịu thôi, hiện tại nàng không nên gây quá nhiều sự chú ý.
Tiếng của Tiểu Vận từ bên trong vọng ra:
- Nguyệt tỷ, nước tắm đã được rồi!
Nàng đi vào, lấy tay kiểm tra nhiệt độ của nước, đúng là rất ấm.
- Được rồi! Giờ muội hãy đi chuẩn bị chút điểm tâm, tắm xong ta sẽ ăn.
Tiểu Vận vâng một tiếng rồi bước ra ngoài, khi đi không quên đóng cửa lại.
Nàng thoát đi bộ xiêm y, để lộ làn da trắng bạch ngọc như trong suốt, cùng thân hình nhỏ nhắn, đường cong lung linh hiện lên rõ ràng. Từ từ bước vào, mái tóc đen huyền phiêu tán trong nước, khuôn mặt vì hơi nước mà hồng lên, đôi mắt mông lung, huyền ảo. Thực quá đỗi ma mị!
Nàng đang tận hưởng cảm giác sung sướng khi ngâm mình trong nước thì...
- Người đâu? Mau bắt thích khách!